ZingTruyen.Xyz

Choran Chi Con Lai Ky Uc Nhung Lai Khong Con Anh

Bầu trời bên ngoài dần chuyển sang màu xám, báo hiệu một ngày mưa sắp đến. Trong phòng tập, âm thanh bàn phím và chuột đang hòa lẫn với tiếng trò chuyện của các thành viên trong đội. Nhưng Doran không thể tập trung. Anh ngồi đó, đôi mắt trống rỗng nhìn vào màn hình, không thực sự tham gia vào cuộc thảo luận giữa các đồng đội.

Chovy ngồi cạnh anh, luôn theo dõi từng cử động của Doran, ánh mắt lo lắng. Cậu biết Doran không ổn. Nhưng cậu không thể làm gì nhiều ngoài việc cố gắng ở bên anh và hi vọng rằng anh sẽ dần lấy lại được bản thân.

"Anh thấy sao?" Chovy hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy âu lo.

Doran không đáp ngay. Anh chỉ nhấp một ngụm nước, cảm giác khô khốc trong cổ họng khiến anh không thể nói gì. Mọi thứ trở nên mờ mịt và nhạt nhòa, ngay cả những trò chơi mà anh từng giỏi, giờ đây cũng không mang lại cảm giác phấn khích như trước. "Chúng ta có thể kết thúc trận này không?" Anh cuối cùng lên tiếng, giọng anh không giấu được sự mệt mỏi.

Chovy gật đầu, nhưng cậu có thể nhận ra sự căng thẳng trong giọng nói của Doran. "Em hiểu, anh nghỉ một chút đi." Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Doran, một động tác an ủi nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa.

Tuy nhiên, Doran không thể buông tay, không thể nghỉ ngơi. Trái tim anh nặng trĩu, đôi mắt anh lại bắt đầu đắm chìm trong sự hỗn loạn nội tâm. "Em không hiểu đâu" Doran lẩm bẩm, không nhìn vào mắt Chovy.

Chovy không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ về Doran như một cách trấn an. Nhưng trong lòng cậu, nỗi lo sợ lại dâng lên. Cậu lo rằng Doran sẽ không bao giờ tìm lại được chính mình, và điều đó sẽ khiến anh ấy vỡ vụn.

_____________________________

Mấy ngày sau, đội tiếp tục tập luyện và chuẩn bị cho các giải đấu sắp tới. Doran cố gắng hết sức để hòa nhập, nhưng trong mỗi trận đấu, anh cảm thấy mình như một mảnh ghép không hoàn chỉnh. Dù đã có sự giúp đỡ của Chovy, anh vẫn không thể tránh khỏi cảm giác bị tụt lại phía sau.

Chovy nhận thấy sự khác biệt rõ rệt trong thái độ của anh. Anh không còn vui vẻ hay hào hứng như trước. Mỗi khi trận đấu kết thúc, Doran thường rời khỏi phòng tập một cách nhanh chóng, tránh né mọi ánh mắt xung quanh. Chovy cố gắng tiếp cận anh, nhưng anh luôn lạnh lùng đáp lại.

Một buổi chiều, khi trời vừa tối, Chovy tìm thấy Doran ngồi một mình trong phòng tập, đầu cúi gằm, đôi tay siết chặt chiếc ghế. Không có ai khác trong phòng, không có tiếng cười hay trò chuyện, chỉ có sự im lặng nặng nề.

"Anh lại sao rồi?" Chovy khẽ hỏi, đứng lặng lẽ bên cạnh Doran.

Doran ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ hoe, ánh sáng trong đó đã mờ dần. "Tôi không thể làm được, Chovy... Tôi không thể hòa nhập lại, tôi không thể tìm lại chính mình."

Chovy đứng im lặng, nhìn Doran trong khoảnh khắc dài. Cậu biết rằng điều Doran nói không chỉ là một câu nói vội vàng, mà là nỗi tuyệt vọng thật sự. Doran không còn thấy mình có giá trị trong đội nữa, không còn thấy mình là một phần của cái gì đó lớn lao. Cậu tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Doran và nhìn anh chăm chú.

"Em sẽ luôn ở đây, anh biết không?" Chovy nói, không phải là một lời động viên sáo rỗng mà là một lời hứa kiên định. "Em không rời bỏ anh. Dù anh có cảm thấy thế nào, em vẫn ở đây."

Doran không trả lời ngay, anh chỉ im lặng. Nhưng rồi một cơn sóng dữ lại dâng lên trong lòng anh, khiến anh không thể kiểm soát được mình nữa. "Nhưng tôi không thể làm lại được nữa, tôi đã mất quá nhiều rồi!" Doran bật khóc, không kiềm chế được cảm xúc dồn nén suốt thời gian qua.

Chovy nhìn thấy Doran khóc, và trái tim cậu như vỡ ra. Doran, người mạnh mẽ giờ đây lại yếu đuối đến vậy. Cậu không biết làm sao để giúp anh, nhưng cậu biết một điều duy nhất: Cậu sẽ không bỏ đi. Chovy đưa tay ra, ôm chặt lấy Doran như một cách để truyền đi chút sức mạnh còn lại.

"Anh không cần phải mạnh mẽ lúc này đâu" Chovy thì thầm, giọng cậu dịu dàng nhưng vững vàng. "Em sẽ luôn giúp anh. Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua tất cả."

Doran không nói gì thêm, chỉ để mình dựa vào Chovy, như một cách để tìm lại chút an ủi trong những ngày tháng khó khăn này. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Chovy khiến anh bớt đi phần nào sự lạnh lẽo trong lòng.

_________________________

Ngày hôm sau, đội quyết định tổ chức một buổi tập luyện đặc biệt. Họ không chỉ luyện tập chiến thuật mà còn tổ chức những bài tập giao tiếp và phối hợp giữa các thành viên. Doran biết rằng đây là cơ hội duy nhất để anh có thể lấy lại cảm giác chơi cùng đồng đội. Nhưng mọi thứ không hề dễ dàng. Trong suốt cả buổi tập, Doran liên tục sai sót, không thể kết nối với đồng đội, không thể đưa ra những quyết định chính xác.

Chovy quan sát tất cả, trái tim cậu thắt lại. Cậu biết Doran đang vật lộn, nhưng cũng hiểu rằng không thể nào giải quyết vấn đề chỉ bằng những lời động viên. Cậu quyết định phải làm gì đó, phải giúp anh tự tin hơn.

Khi buổi tập kết thúc, Chovy không nói gì, chỉ tiến lại gần Doran và đặt tay lên vai anh. "Chúng ta thử lại một lần nữa nhé? Em tin anh sẽ làm được."

Doran nhìn vào mắt Chovy, đôi mắt anh đong đầy cảm xúc. Anh muốn nói rằng mình không thể nữa, rằng mình đã quá mệt mỏi. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Chovy, anh bỗng cảm thấy có chút gì đó ấm áp trở lại trong lòng. Doran gật đầu nhẹ nhàng.

"Được," anh nói, giọng anh trầm và kiên quyết hơn. "Chúng ta thử lại."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz