Chong Toi La Le Quy
Chương 21: Minh hôn
Hắn kéo cái ghế, ngồi cạnh giường bệnh, giục tôi ăn ngay cho nóng. Suốt thời gian dài hôn mê, chỉ được truyền dinh dưỡng, không được ăn uống gì, tôi cũng có chút thèm ăn. Tôi không câu nệ mà nhận lấy bát cháo, tay run run đưa thìa cháo vào miệng một cách khó khăn. Hắn nhìn không thuận mắt, bèn giành lấy bát cháo trên tay tôi, trực tiếp đút cho tôi. Tôi căn bản mới bước ra từ quỷ môn quan, sức lực còn yếu ớt, nên cũng đành để kệ cho hắn chăm sóc tôi. Nhìn cách hắn đút cho tôi, từng thìa một, đưa lên miệng thổi rồi nếm thử xem độ nóng đã vừa chưa, xong mới nhẹ nhàng đút vào miệng tôi, rất chuyên tâm, chu đáo. Tôi thầm nghĩ, giá như hắn là một người bình thường, chắc chắn tôi sẽ yêu hắn, thậm chí sẽ vứt bỏ liêm sỉ để theo đuổi hắn. Giá như… chữ “ giá như” này vang lên trong đầu tôi nghe thật chua xót.
Ăn xong bát cháo, tinh thần tôi cũng phấn chấn hơn, sức lực cũng lấy lại phần nào. Bỗng hắn cúi sát mặt tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi tôi. Tôi hơi né ra xa, đưa tay lên sờ môi mình.
“Môi tôi có vấn đề gì sao? Sao anh lại nhìn chằm chằm như vậy? Tôi thực thấy không quen! Hay môi tôi có sẹo? Nhìn có xãu xí không? Bọn người chết tiệt ấy đã khâu mồm tôi lại đó, chứ nguyên bản môi tôi chúm chím dễ thương lắm!”
Tôi nói một mạch dài, liến thoắng. Nói xong cũng chẳng biết mình đã nói gì. Tại sao khi đối diện với ánh mắt hắn, tôi lại khẩn trương như vậy? Tại sao tôi lại phải giải thích với hắn? Tại sao tôi lại sợ xấu trước mặt hắn? Tôi cũng không hiểu mình nữa!
Thấy bộ dạng mắc cười của tôi, hắn mỉm cười rồi lấy tay lau lên mép tôi.
“Em xem, em tham ăn quá, để cháo dính cả lên mép kìa.”
Nói đoạn, hắn không biết từ đâu lấy ra một cái gương nhỏ, đưa lên mặt tôi, cười nói:
“Em nhìn đi. Em đâu có xấu đâu! Dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu mình em thôi”
Tôi nhìn bộ dạng mình trong gương mà há hốc mồm. Cmn xấu thật sự! Khuôn mặt sau bao ngày nằm liệt giường, đã héo khô cả rồi, da dẻ sần sùi, hai má hóp lại như người già, hốc mắt thì sâu húm, thâm quầng. Kinh dị hơn chỗ miệng tôi, vết khâu vẫn còn, nhìn như thể mấy cái lỗ ghim giấy. Tôi phát khóc vì khuôn mặt trong gương.
“Em xem, với vẻ “xinh đẹp” của em bây giờ, cả thế giới này chắc chỉ có mình anh yêu em thôi.” Hắn lại bày ra vẻ mặt cợt nhả, cố tình nhấn mạnh hai từ “xinh đẹp”.
Móa nó! Hắn ta cũng giỏi cà khịa lắm. Hắn ta lại tiếp tục ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Muốn chữa khỏi sẹo không? Anh giúp em.”
Tôi chợt nhớ đến chuyện ở vườn cây nhà họ Thẩm. Lúc hắn chữa trị vết thương trên cổ cho tôi, hắn ta đã dùng lưỡi liếm. Không phải là hắn sẽ lại dùng cái cách mất vệ sinh ấy để xóa sẹo cho tôi chứ? Nghĩ đến đây, mặt tôi đã đỏ bừng từ khi nào. Hắn không chờ tôi trả lời, cứ thế tiến sát gần, liếm lên những vết sẹo trên môi tôi. Ban đầu tôi hơi bất ngờ, đẩy hắn ra. Nhưng hắn vẫn ghì sát lại, tiếp tục công việc mà không quan tâm đến bất cứ điều gì. Tôi cũng dần xuôi lòng, ngồi im bất động để kệ cho hắn tác nghiệp. Dù gì so với việc này, việc để lại sẹo còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Vì sự nghiệp cứu vãn nhan sắc, tôi chịu ủy khuất tí cũng không sao.
Xong xuôi, tôi cầm gương lên soi xem hắn có thực đã xóa sạch sẹo cho tôi không. Tôi tự nhủ nếu hắn dám lừa tôi để lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ chửi hắn suốt bảy ngày.
Thật kì diệu! Đúng là vết sẹo đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết. Da dẻ tôi cũng hồng hào hơn, căng mướt hơn, trở lại bộ dáng “mặt hoa da phấn” như trước. Lấy lại được nhan sắc, tôi mừng đến phát điên trong lòng, bất giác mỉm cười. Dù gì tôi cũng là con gái, cũng rất coi trọng nhan sắc của bản thân.
Hắn ngồi bên cạnh gọt táo, thấy tôi vui, hắn cũng cười theo.
Tôi vẫn còn ngượng ngùng vì sự việc chữa sẹo vừa nãy, nên tôi cứ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ giả bộ ngắm cảnh, không dám nói chuyện với hắn. Hắn cũng im lặng. Không khí vì thế trở nên căng thẳng. Tôi muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nên rốt cuộc cũng chịu mở lời trước:
“ Lúc nãy anh nói anh là chồng tôi, là có ý tứ gì?”
“Anh với em đã kết minh hôn, hiển nhiên trở thành vợ chồng của nhau. Em chính là vợ của anh, sống là vợ của anh, chết cũng là vợ của anh.” Hắn vừa gọt táo, vừa thản nhiên nói, miệng hơi cười cười.
Tôi bất chợt nghĩ đến lời của bà lao công trong thư viện. Không lẽ bà ấy nói đúng, kiếp này tôi phải kết hôn với người đã chết sao? Cảm xúc tôi thật lẫn lộn khó tả. Vừa sợ hãi, vừa thỏa mãn. Nếu là trước đây, khi nghe điều này, tôi sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi và kinh tởm. Nhưng đối với hắn, tôi lại không hề thấy kinh tởm, ngược lại còn có chút vui sướng. Nhưng tôi vẫn nên làm theo lý trí của mình, tôi không thể lấy một người chết làm chồng được.
“Minh hôn là cái gì chứ? Tôi không biết! Tôi chưa từng đồng ý cưới anh, anh cũng chưa từng hỏi cưới tôi mà.” Tôi cao giọng nói.
Hắn để “phịch” con dao gọt táo xuống mặt bàn. Tôi tưởng mình đã lỡ lời làm hắn tức giận, nên cũng thấy hơi sợ. Dù gì hắn cũng là quỷ, cho dù hắn có tốt với tôi thế nào, thì tôi vẫn nên dè chừng hắn, không nên làm hắn giận.
Hắn lấy đâu ra một tấm gỗ nhỏ, trên tấm gỗ có khắc chữ Trương Thiên Minh. Tôi nhanh chóng nhận ra tấm gỗ này. Đây chính là tấm gỗ rớt vào trong khu vườn nhà họ Thẩm. Có điều hình như lần đầu thấy nó, dòng chữ kia có không hề có màu đỏ như bây giờ.
Hắn giơ tấm gỗ lên gần mặt tôi, nói:
“Đây là thẻ bài phong ấn linh hồn anh, trên này có khắc tên anh: Trương Thiên Minh. Tối hôm đó, chính em đã để máu của mình nhuốm đỏ tên anh, có nghĩa là đã trực tiếp đồng ý kết minh hôn với anh, có giấy hôn thú đàng hoàng.”
Loại máu hắn nói đến không lẽ là kinh nguyệt của tôi? Eo ôi nếu thế thật thì tôi thực xấu hổ không còn mặt mũi nhìn hắn nữa. Tôi tự trách sao mình lại bất cẩn thế. Mặt tôi thoáng chốc đã đỏ bừng vì thẹn.
Hắn như hiểu được suy nghĩ của tôi, nói tiếp:
“Máu của phụ nữ trong thời kì đèn đỏ mang tính thuần âm, rất tốt cho ma quỷ bồi dưỡng. Cũng nhờ hai tên trộm ấy vô tình đã tạo cơ hội cho anh gặp được em. Em chính là người đã giúp anh giải trừ phong ấn. Anh nguyện đem cả đời mình báo đáp.” Hắn ta lại bày ra bộ mặt ngả ngớn.
“Anh nói linh tinh gì vậy. Tôi không biết gì cả! Tất cả chỉ là vô tình thôi, tôi thực không nguyện ý. Anh không nên coi đó là thật chứ. Dù gì cũng chỉ là không may, chúng ta hoàn toàn có thể phá bỏ hôn ước. Tôi với anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Chúng ta không thể nào lại… Không lẽ ở âm phủ không có quỷ nào xinh đẹp cho anh kết hôn sao, sao cứ nhất định phải là tôi.” Tôi mất bình tĩnh mà xổ một tràng dài.
Hắn nhìn tôi ánh mắt có chút buồn bã. Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với hắn. Vì lời tôi vừa nói quả thực không dễ nghe, chắc sẽ làm hắn tổn thương.
“Chúng ta đã kết minh hôn, được cả địa phủ công nhận, giấy hôn thú đang ở chỗ Lưu phán quan, dù cho là Diêm vương đại nhân cũng không thể can thiệp. Hơn nữa, em chính là lý do chính đáng giúp anh lưu lại trần gian mà không bị quan sai âm phủ trách phạt. Anh còn tâm nguyện chưa làm trên nhân gian” Hắn nói.
Nghe hắn nói vậy, tự dưng tôi lại cảm thấy tức giận. Nói tới nói lui hóa ra hắn muốn cưới tôi chính là để giúp hắn hoàn thành tâm nguyện còn dở dang, chứ cũng không yêu thương gì tôi. Ủa, mà sao tôi phải tức giận chứ. Như vậy chẳng phải rất tốt cho tôi sao, đây chẳng phải điều tôi mong muốn sao. Nhưng lý trí không thắng nổi con tim. Tôi hiểu tâm trạng tôi đang rất buồn vì câu nói ấy. Tôi cố gắng che giấu cảm xúc, cười vui vẻ nói với hắn:
“Ok! Vậy tốt rồi. Dù gì anh cũng cứu mạng tôi. Tôi giúp anh lấy “tư cách lưu trú trên nhân gian” cũng như là để báo đáp ơn cứu mạng. Sau khi anh xong việc, chúng ta liền đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Tôi nói vậy thôi chứ trong lòng tôi đang cực kì khó chịu, ủy khuất, chỉ chực khóc. Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi khóc trước mặt hắn lúc này.
Hăn nghe tôi nói, khuôn mặt có vẻ không vui. Im lặng không nói gì. Không khí nặng nề bao trùm. Cứ thế trôi qua không biết bao lâu. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian lại trôi chậm đến thế.
Hắn kéo cái ghế, ngồi cạnh giường bệnh, giục tôi ăn ngay cho nóng. Suốt thời gian dài hôn mê, chỉ được truyền dinh dưỡng, không được ăn uống gì, tôi cũng có chút thèm ăn. Tôi không câu nệ mà nhận lấy bát cháo, tay run run đưa thìa cháo vào miệng một cách khó khăn. Hắn nhìn không thuận mắt, bèn giành lấy bát cháo trên tay tôi, trực tiếp đút cho tôi. Tôi căn bản mới bước ra từ quỷ môn quan, sức lực còn yếu ớt, nên cũng đành để kệ cho hắn chăm sóc tôi. Nhìn cách hắn đút cho tôi, từng thìa một, đưa lên miệng thổi rồi nếm thử xem độ nóng đã vừa chưa, xong mới nhẹ nhàng đút vào miệng tôi, rất chuyên tâm, chu đáo. Tôi thầm nghĩ, giá như hắn là một người bình thường, chắc chắn tôi sẽ yêu hắn, thậm chí sẽ vứt bỏ liêm sỉ để theo đuổi hắn. Giá như… chữ “ giá như” này vang lên trong đầu tôi nghe thật chua xót.
Ăn xong bát cháo, tinh thần tôi cũng phấn chấn hơn, sức lực cũng lấy lại phần nào. Bỗng hắn cúi sát mặt tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi tôi. Tôi hơi né ra xa, đưa tay lên sờ môi mình.
“Môi tôi có vấn đề gì sao? Sao anh lại nhìn chằm chằm như vậy? Tôi thực thấy không quen! Hay môi tôi có sẹo? Nhìn có xãu xí không? Bọn người chết tiệt ấy đã khâu mồm tôi lại đó, chứ nguyên bản môi tôi chúm chím dễ thương lắm!”
Tôi nói một mạch dài, liến thoắng. Nói xong cũng chẳng biết mình đã nói gì. Tại sao khi đối diện với ánh mắt hắn, tôi lại khẩn trương như vậy? Tại sao tôi lại phải giải thích với hắn? Tại sao tôi lại sợ xấu trước mặt hắn? Tôi cũng không hiểu mình nữa!
Thấy bộ dạng mắc cười của tôi, hắn mỉm cười rồi lấy tay lau lên mép tôi.
“Em xem, em tham ăn quá, để cháo dính cả lên mép kìa.”
Nói đoạn, hắn không biết từ đâu lấy ra một cái gương nhỏ, đưa lên mặt tôi, cười nói:
“Em nhìn đi. Em đâu có xấu đâu! Dù em có thế nào anh cũng vẫn yêu mình em thôi”
Tôi nhìn bộ dạng mình trong gương mà há hốc mồm. Cmn xấu thật sự! Khuôn mặt sau bao ngày nằm liệt giường, đã héo khô cả rồi, da dẻ sần sùi, hai má hóp lại như người già, hốc mắt thì sâu húm, thâm quầng. Kinh dị hơn chỗ miệng tôi, vết khâu vẫn còn, nhìn như thể mấy cái lỗ ghim giấy. Tôi phát khóc vì khuôn mặt trong gương.
“Em xem, với vẻ “xinh đẹp” của em bây giờ, cả thế giới này chắc chỉ có mình anh yêu em thôi.” Hắn lại bày ra vẻ mặt cợt nhả, cố tình nhấn mạnh hai từ “xinh đẹp”.
Móa nó! Hắn ta cũng giỏi cà khịa lắm. Hắn ta lại tiếp tục ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Muốn chữa khỏi sẹo không? Anh giúp em.”
Tôi chợt nhớ đến chuyện ở vườn cây nhà họ Thẩm. Lúc hắn chữa trị vết thương trên cổ cho tôi, hắn ta đã dùng lưỡi liếm. Không phải là hắn sẽ lại dùng cái cách mất vệ sinh ấy để xóa sẹo cho tôi chứ? Nghĩ đến đây, mặt tôi đã đỏ bừng từ khi nào. Hắn không chờ tôi trả lời, cứ thế tiến sát gần, liếm lên những vết sẹo trên môi tôi. Ban đầu tôi hơi bất ngờ, đẩy hắn ra. Nhưng hắn vẫn ghì sát lại, tiếp tục công việc mà không quan tâm đến bất cứ điều gì. Tôi cũng dần xuôi lòng, ngồi im bất động để kệ cho hắn tác nghiệp. Dù gì so với việc này, việc để lại sẹo còn kinh khủng hơn gấp vạn lần. Vì sự nghiệp cứu vãn nhan sắc, tôi chịu ủy khuất tí cũng không sao.
Xong xuôi, tôi cầm gương lên soi xem hắn có thực đã xóa sạch sẹo cho tôi không. Tôi tự nhủ nếu hắn dám lừa tôi để lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi, tôi sẽ chửi hắn suốt bảy ngày.
Thật kì diệu! Đúng là vết sẹo đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết. Da dẻ tôi cũng hồng hào hơn, căng mướt hơn, trở lại bộ dáng “mặt hoa da phấn” như trước. Lấy lại được nhan sắc, tôi mừng đến phát điên trong lòng, bất giác mỉm cười. Dù gì tôi cũng là con gái, cũng rất coi trọng nhan sắc của bản thân.
Hắn ngồi bên cạnh gọt táo, thấy tôi vui, hắn cũng cười theo.
Tôi vẫn còn ngượng ngùng vì sự việc chữa sẹo vừa nãy, nên tôi cứ ngồi im nhìn ra ngoài cửa sổ giả bộ ngắm cảnh, không dám nói chuyện với hắn. Hắn cũng im lặng. Không khí vì thế trở nên căng thẳng. Tôi muốn làm bầu không khí thoải mái hơn, nên rốt cuộc cũng chịu mở lời trước:
“ Lúc nãy anh nói anh là chồng tôi, là có ý tứ gì?”
“Anh với em đã kết minh hôn, hiển nhiên trở thành vợ chồng của nhau. Em chính là vợ của anh, sống là vợ của anh, chết cũng là vợ của anh.” Hắn vừa gọt táo, vừa thản nhiên nói, miệng hơi cười cười.
Tôi bất chợt nghĩ đến lời của bà lao công trong thư viện. Không lẽ bà ấy nói đúng, kiếp này tôi phải kết hôn với người đã chết sao? Cảm xúc tôi thật lẫn lộn khó tả. Vừa sợ hãi, vừa thỏa mãn. Nếu là trước đây, khi nghe điều này, tôi sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi và kinh tởm. Nhưng đối với hắn, tôi lại không hề thấy kinh tởm, ngược lại còn có chút vui sướng. Nhưng tôi vẫn nên làm theo lý trí của mình, tôi không thể lấy một người chết làm chồng được.
“Minh hôn là cái gì chứ? Tôi không biết! Tôi chưa từng đồng ý cưới anh, anh cũng chưa từng hỏi cưới tôi mà.” Tôi cao giọng nói.
Hắn để “phịch” con dao gọt táo xuống mặt bàn. Tôi tưởng mình đã lỡ lời làm hắn tức giận, nên cũng thấy hơi sợ. Dù gì hắn cũng là quỷ, cho dù hắn có tốt với tôi thế nào, thì tôi vẫn nên dè chừng hắn, không nên làm hắn giận.
Hắn lấy đâu ra một tấm gỗ nhỏ, trên tấm gỗ có khắc chữ Trương Thiên Minh. Tôi nhanh chóng nhận ra tấm gỗ này. Đây chính là tấm gỗ rớt vào trong khu vườn nhà họ Thẩm. Có điều hình như lần đầu thấy nó, dòng chữ kia có không hề có màu đỏ như bây giờ.
Hắn giơ tấm gỗ lên gần mặt tôi, nói:
“Đây là thẻ bài phong ấn linh hồn anh, trên này có khắc tên anh: Trương Thiên Minh. Tối hôm đó, chính em đã để máu của mình nhuốm đỏ tên anh, có nghĩa là đã trực tiếp đồng ý kết minh hôn với anh, có giấy hôn thú đàng hoàng.”
Loại máu hắn nói đến không lẽ là kinh nguyệt của tôi? Eo ôi nếu thế thật thì tôi thực xấu hổ không còn mặt mũi nhìn hắn nữa. Tôi tự trách sao mình lại bất cẩn thế. Mặt tôi thoáng chốc đã đỏ bừng vì thẹn.
Hắn như hiểu được suy nghĩ của tôi, nói tiếp:
“Máu của phụ nữ trong thời kì đèn đỏ mang tính thuần âm, rất tốt cho ma quỷ bồi dưỡng. Cũng nhờ hai tên trộm ấy vô tình đã tạo cơ hội cho anh gặp được em. Em chính là người đã giúp anh giải trừ phong ấn. Anh nguyện đem cả đời mình báo đáp.” Hắn ta lại bày ra bộ mặt ngả ngớn.
“Anh nói linh tinh gì vậy. Tôi không biết gì cả! Tất cả chỉ là vô tình thôi, tôi thực không nguyện ý. Anh không nên coi đó là thật chứ. Dù gì cũng chỉ là không may, chúng ta hoàn toàn có thể phá bỏ hôn ước. Tôi với anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Chúng ta không thể nào lại… Không lẽ ở âm phủ không có quỷ nào xinh đẹp cho anh kết hôn sao, sao cứ nhất định phải là tôi.” Tôi mất bình tĩnh mà xổ một tràng dài.
Hắn nhìn tôi ánh mắt có chút buồn bã. Tôi quay mặt đi, không dám đối diện với hắn. Vì lời tôi vừa nói quả thực không dễ nghe, chắc sẽ làm hắn tổn thương.
“Chúng ta đã kết minh hôn, được cả địa phủ công nhận, giấy hôn thú đang ở chỗ Lưu phán quan, dù cho là Diêm vương đại nhân cũng không thể can thiệp. Hơn nữa, em chính là lý do chính đáng giúp anh lưu lại trần gian mà không bị quan sai âm phủ trách phạt. Anh còn tâm nguyện chưa làm trên nhân gian” Hắn nói.
Nghe hắn nói vậy, tự dưng tôi lại cảm thấy tức giận. Nói tới nói lui hóa ra hắn muốn cưới tôi chính là để giúp hắn hoàn thành tâm nguyện còn dở dang, chứ cũng không yêu thương gì tôi. Ủa, mà sao tôi phải tức giận chứ. Như vậy chẳng phải rất tốt cho tôi sao, đây chẳng phải điều tôi mong muốn sao. Nhưng lý trí không thắng nổi con tim. Tôi hiểu tâm trạng tôi đang rất buồn vì câu nói ấy. Tôi cố gắng che giấu cảm xúc, cười vui vẻ nói với hắn:
“Ok! Vậy tốt rồi. Dù gì anh cũng cứu mạng tôi. Tôi giúp anh lấy “tư cách lưu trú trên nhân gian” cũng như là để báo đáp ơn cứu mạng. Sau khi anh xong việc, chúng ta liền đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Tôi nói vậy thôi chứ trong lòng tôi đang cực kì khó chịu, ủy khuất, chỉ chực khóc. Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi khóc trước mặt hắn lúc này.
Hăn nghe tôi nói, khuôn mặt có vẻ không vui. Im lặng không nói gì. Không khí nặng nề bao trùm. Cứ thế trôi qua không biết bao lâu. Chưa bao giờ tôi thấy thời gian lại trôi chậm đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz