Choc Tuc Vo Yeu Mua Mot Tang Mot P3
Ninh Tịch lập tức xoa đầu Tiểu Bảo: "Lớn gì chứ, chỉ mới năm tuổi thôi mà! Giờ Tiểu Bảo không cần lớn lên mà cần phải nhỏ lại ba tuổi, hai tuổi... học cách làm một em bé!"
Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng, mềm giọng nói: "Tôi sợ em bị tê tay."
Nói xong thì ngừng một chút, trầm giọng xuống: "Em đi luôn bây giờ sao?"
Ninh Tịch liếc nhìn thời gian trên di động: "Ừ, sắp tới giờ hẹn rồi."
Ánh mắt Lục Đình Kiêu thay đổi vài lần rồi mới bình tĩnh lại: "Đi đi, chú ý an toàn."
"Biết rồi! " Ninh Tịch đem bánh bao nhỏ đặt xuống, cho nhóc một cái hôn thật kêu như mọi ngày.
Bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc.
Một vị trưởng phòng ôm một chồng văn kiện, run rẩy móc thuốc trợ tim ra, chuẩn bị liều chết xông vào.
Sau lưng người kia, Lục Cảnh Lễ nhún vai một cái lắc đầu thở dài: "Đừng lấy ra làm gì, thuốc trợ tim cũng không cứu được cưng đâu, lấy tâm tình của anh Hai hôm nay thì cưng đi vào chỉ có một đường chết thôi!"
Trưởng phòng quay đầu, vẻ mặt như sắp đi chết: "Nhị thiếu... cứu em với..."
"Đáng đời, ai bảo mấy người thừa dịp tâm tình anh tôi tốt thì ngồi chơi xơi nước cho lắm vào, bây giờ thì ăn quả đắng rồi đấy!" Lục Cảnh Lễ không chút lưu tình phỉ nhổ, không thèm quan tâm đến chuyện chính mình cũng là kẻ ngồi chơi xơi nước chính cống, chẳng qua là may mắn không bị túm đuôi thôi.
"Nhị thiếu... trên em có mẹ già dưới có con thơ... vợ em sắp sinh đứa thứ 2 rồi..." Trưởng phòng còn thiếu nước quỳ xuống.
"Mẹ kiếp! Chú muốn kích thích chó độc thân như tôi đúng không!" Lục Cảnh Lễ xù lông.
"Em nào dám! Ý của em tuyệt đối không phải như thế..." Trưởng phòng đau khổ, tại sao ngay cả Nhị thiếu cũng ăn thuốc súng thế?
Lục Cảnh Lễ hừ hừ mấy tiếng, nhìn cái tên xui xẻo trước mặt rồi tốt bụng mở lời: "Hôm nay đừng đi vào tìm chết nữa, boss nào có tâm tư đi để ý ba cái lỗi của ông, mau đi về làm lại cho hoàn hảo không một lỗi nào đi!"
"Dạ dạ dạ, tôi đi ngay, đa tạ Nhị thiếu nhắc nhở!" Trưởng phòng lập tức chạy đi.
Lục Cảnh Lễ đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Trong phòng làm việc có thêm một chiếc chiếu Tatami đặt bên cửa sổ, hiển nhiên là để tiện cho Tiểu Bảo ngắm bóng cô Tiểu Tịch từ xa.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật, giờ ngày nào cũng gặp mà còn phải làm bộ như xa cách nghìn trùng thế sao?
Lại nhìn anh trai vẫn đang nghiêm trang ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm một cái bút máy, tay trái cầm mấy tờ tài liệu dáng vẻ vô cùng chăm chỉ làm việc. Cơ mà... nhìn vẻ mặt thì biết hồn đã bay lên mấy tầng trời rồi!
Lục Cảnh Lễ ho nhẹ một tiếng: "Anh Hai, anh chắc rằng mình vẫn phải giả bộ hiền lương thục đức1 sao? Giả vờ nữa thì vợ cũng mất luôn đó! Em nói anh đó, đáng lẽ phải dùng một cái kế nhỏ nào đó cho tên nhãi họ Tịch kia không đến được mới đúng!"
1 Hiền lương thục đức: đức tính của những người vợ trong xã hội phong kiến Trung Quốc, chồng có sủng hạnh thiếp thất cũng không được khóc lóc đòi treo cổ tự tử.
Lục Đình Kiêu liếc em trai một cái: "Em cho là Ninh Tịch sẽ không biết là anh làm sao?" Hơn nữa như thế cũng chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
"Nếu không... nếu không em giúp anh đi tìm một cô đóng giả bạn gái cũ của tên kia rồi chạy đến đó làm loạn nhé? Như vậy Tiểu Tịch Tịch có thể có cớ từ chối hắn ta?" Lục Cảnh Lễ tiếp tục ra chủ ý.
"Không được." Cách này có khả năng bị vạch trần ngay tại chỗ là rất lớn. Người cẩn thận như Lục Đình Kiêu tất nhiên không thể dùng bất cứ cách nào có sơ hở được.
"Cái gì cũng không được vậy phải làm sao bây giờ? Không phải em nói quá đâu cơ mà mặc dù Tiểu Tịch Tịch chỉ đi giải thích thôi nhưng nhỡ đâu đối phương lại chính là loại hình Tiểu Tịch Tịch thích thì sao? Cái gì cũng đều có khả năng xảy ra!" Lục Cảnh Lễ thành khuẩn khuyên bảo.
Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng, mềm giọng nói: "Tôi sợ em bị tê tay."
Nói xong thì ngừng một chút, trầm giọng xuống: "Em đi luôn bây giờ sao?"
Ninh Tịch liếc nhìn thời gian trên di động: "Ừ, sắp tới giờ hẹn rồi."
Ánh mắt Lục Đình Kiêu thay đổi vài lần rồi mới bình tĩnh lại: "Đi đi, chú ý an toàn."
"Biết rồi! " Ninh Tịch đem bánh bao nhỏ đặt xuống, cho nhóc một cái hôn thật kêu như mọi ngày.
Bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc.
Một vị trưởng phòng ôm một chồng văn kiện, run rẩy móc thuốc trợ tim ra, chuẩn bị liều chết xông vào.
Sau lưng người kia, Lục Cảnh Lễ nhún vai một cái lắc đầu thở dài: "Đừng lấy ra làm gì, thuốc trợ tim cũng không cứu được cưng đâu, lấy tâm tình của anh Hai hôm nay thì cưng đi vào chỉ có một đường chết thôi!"
Trưởng phòng quay đầu, vẻ mặt như sắp đi chết: "Nhị thiếu... cứu em với..."
"Đáng đời, ai bảo mấy người thừa dịp tâm tình anh tôi tốt thì ngồi chơi xơi nước cho lắm vào, bây giờ thì ăn quả đắng rồi đấy!" Lục Cảnh Lễ không chút lưu tình phỉ nhổ, không thèm quan tâm đến chuyện chính mình cũng là kẻ ngồi chơi xơi nước chính cống, chẳng qua là may mắn không bị túm đuôi thôi.
"Nhị thiếu... trên em có mẹ già dưới có con thơ... vợ em sắp sinh đứa thứ 2 rồi..." Trưởng phòng còn thiếu nước quỳ xuống.
"Mẹ kiếp! Chú muốn kích thích chó độc thân như tôi đúng không!" Lục Cảnh Lễ xù lông.
"Em nào dám! Ý của em tuyệt đối không phải như thế..." Trưởng phòng đau khổ, tại sao ngay cả Nhị thiếu cũng ăn thuốc súng thế?
Lục Cảnh Lễ hừ hừ mấy tiếng, nhìn cái tên xui xẻo trước mặt rồi tốt bụng mở lời: "Hôm nay đừng đi vào tìm chết nữa, boss nào có tâm tư đi để ý ba cái lỗi của ông, mau đi về làm lại cho hoàn hảo không một lỗi nào đi!"
"Dạ dạ dạ, tôi đi ngay, đa tạ Nhị thiếu nhắc nhở!" Trưởng phòng lập tức chạy đi.
Lục Cảnh Lễ đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Trong phòng làm việc có thêm một chiếc chiếu Tatami đặt bên cửa sổ, hiển nhiên là để tiện cho Tiểu Bảo ngắm bóng cô Tiểu Tịch từ xa.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật, giờ ngày nào cũng gặp mà còn phải làm bộ như xa cách nghìn trùng thế sao?
Lại nhìn anh trai vẫn đang nghiêm trang ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm một cái bút máy, tay trái cầm mấy tờ tài liệu dáng vẻ vô cùng chăm chỉ làm việc. Cơ mà... nhìn vẻ mặt thì biết hồn đã bay lên mấy tầng trời rồi!
Lục Cảnh Lễ ho nhẹ một tiếng: "Anh Hai, anh chắc rằng mình vẫn phải giả bộ hiền lương thục đức1 sao? Giả vờ nữa thì vợ cũng mất luôn đó! Em nói anh đó, đáng lẽ phải dùng một cái kế nhỏ nào đó cho tên nhãi họ Tịch kia không đến được mới đúng!"
1 Hiền lương thục đức: đức tính của những người vợ trong xã hội phong kiến Trung Quốc, chồng có sủng hạnh thiếp thất cũng không được khóc lóc đòi treo cổ tự tử.
Lục Đình Kiêu liếc em trai một cái: "Em cho là Ninh Tịch sẽ không biết là anh làm sao?" Hơn nữa như thế cũng chỉ trị được ngọn không trị được gốc.
"Nếu không... nếu không em giúp anh đi tìm một cô đóng giả bạn gái cũ của tên kia rồi chạy đến đó làm loạn nhé? Như vậy Tiểu Tịch Tịch có thể có cớ từ chối hắn ta?" Lục Cảnh Lễ tiếp tục ra chủ ý.
"Không được." Cách này có khả năng bị vạch trần ngay tại chỗ là rất lớn. Người cẩn thận như Lục Đình Kiêu tất nhiên không thể dùng bất cứ cách nào có sơ hở được.
"Cái gì cũng không được vậy phải làm sao bây giờ? Không phải em nói quá đâu cơ mà mặc dù Tiểu Tịch Tịch chỉ đi giải thích thôi nhưng nhỡ đâu đối phương lại chính là loại hình Tiểu Tịch Tịch thích thì sao? Cái gì cũng đều có khả năng xảy ra!" Lục Cảnh Lễ thành khuẩn khuyên bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz