Chương 1: Ảnh
Châu báu của tôi
*
Người lớn thường xuyên khen cô có cái tên rất hay, dù đại trà nhưng ngày nay vẫn thấy sang trọng. Cái tên Ngọc Châu chính là do ông nội cô đặt, ngọc trong châu báu. Ông muốn cô sau này sẽ không đỡ khổ, có cái tên muốn cuộc sống giàu sang. Vì thế khi người ta gọi tên cô luôn nghĩ tên những thứ mà bây giờ con người lại thèm muốn.
Bà Kim Oanh và ông Hùng là ba má của Ngọc Châu. Hai ông bà rất thương con gái và cậu con trai. Với ông Hùng thì con gái như bình rượu mơ, tuy quản lý khá nỏng và ủng hộ cô cho mọi quyết định. Thì bà Kim Oanh lại ngược như thế, luôn ra chỉ tiêu để khiến cô đạt chuẩn khiến bà hài lòng. Hai ông bà có công việc kinh doanh trên đất Thủ Đô. Làm ăn khá thành đạt, dự định của gia đình là sẽ sống trên đó. Nhưng mẹ của ông Hùng lại đột ngột chở bệnh nặng, vì thương mẹ và bà Kim Oanh cũng rất nhớ Hải Phòng nên cả nhà Ngọc Châu phải chuyển đến thành phố đất cảng vào mùa hè năm 2025. Mùa hè của Ngọc Châu, thanh xuân và cả những ước mơ dang dở của năm 11.
Tuy lúc đầu Ngọc Châu không muốn lắm. Nhưng vì cô còn nhỏ và anh trai cô không đủ điều kiện để nuôi cô một mình trên Hà Nội. Vì thế cô theo bố mẹ và sẽ sống ở Hải Phòng cho đến khi thi đại học. Chỉ có năm rưỡi, nhưng Ngọc Châu không ngờ rằng chính mùa hè ấy và cả quyết định ấy đã khiến cô thay đổi thế nào.
Cô gặp được chàng trai mà hồi bé cô đã từng hứa. Một lời hứa suông với cô, nhưng là những lời chân thật nhất với cậu bé mà cô không còn nhớ tên, nhớ mặt. Ngọc Châu không biết, đến khi cô gặp khó khăn nhất trong quãng đường học sinh của mình chính cậu bé ấy đã giúp cô hết lần này đến lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz