ZingTruyen.Xyz

Chinh Nang Luong He Thong Tay Tu Tu Reup

Các cô gái bị nhốt trong phòng đều một mặt thẫn thờ, trên thân thể lộ ra còn mang theo vết thương rõ ràng, có thể thấy đã chịu không ít giáo huấn. Lúc các cô nhìn thấy Quý Trần Ai hai chân tàn tật bị ném vào, cũng không nói gì, sau khi liếc mắt nhìn anh, thì thu hồi ánh mắt tê dại lại.

Quý Trần Ai ngồi trong phòng một hồi, mới nhỏ giọng mở miệng hỏi: "Mọi người bị bắt đến đây bao lâu rồi?"

Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó một cô gái tóc dài mới thấp giọng nói: "Mười mấy ngày, cậu là bị người trong nhà bán vào đây à?"

Quý Trần Ai nói: "Không phải, em hỗ trợ bắt bọn buôn người, đắc tội bọn họ."

Cô gái kia nghe vậy thở dài, cô nói: "Thành thật một chút đi, nếu không tất cả mọi người phải cùng cậu chịu đói đấy."

Quý Trần Ai thấy cô gái này nguyện ý nói chuyện với anh, lại hỏi tình huống mấy con buôn.

Hóa ra, những người này có người là bị người quen lừa bán tới, có người lại giống Quý Trần Ai, bị mấy gã kia trực tiếp trói lại, các cô tới nơi này đã mười mấy ngày, cũng không phải không có người nghĩ tới chạy trốn, nhưng đều không thành công.

Chỉ cần có người chạy trốn thất bại, tất cả mọi người sẽ bị liên lụy, nhẹ thì một hai ngày không ăn cơm, nặng thì là đánh đập một trận, bất quá bọn buôn người đều cố kỵ chất lượng hàng hóa, vẫn chưa ra tay quá nặng.

Cho dù vậy, mấy cô gái và đứa trẻ vẫn nhanh chóng yếu đi, các cô một ngày cũng chỉ có thể uống một chén cháo thêm một chút lương khô, duy trì sinh tồn cơ bản nhất, đói bụng thời gian dài, lại càng không có sức lực chạy trốn, vì vậy tới giờ thành ra có chút cam chịu.

Cô gái trả lời vấn đề của Quý Trần Ai là bị chồng bán tới, chồng cô thiếu nợ bị đòi, lại lấy cô gán nợ, cô cũng không phải chưa từng nghĩ tới chạy trốn, nhưng thất bại một lần, lại bị đói bụng cho vài ngày thì trở nên tuyệt vọng.

Quý Trần Ai nhìn ra được, tướng mạo con gái trong phòng này không tính là kém, mấy đứa nhỏ co lại góc tường kia tuy rằng sắc mặt không dễ nhìn, nhưng cũng nhìn ra tiềm chất mỹ nhân, Quý Trần Ai nhớ tới mấy câu của bọn buôn người, biết thời gian để anh tự cứu mình vô cùng gấp gáp.

Nhưng anh hai chân tàn tật, có thể làm được gì, cả mấy cô gái và trẻ con trong phòng, thời điểm nhìn thấy Quý Trần Ai ngay cả hành động cũng không thể thì chẳng ôm bất kỳ hi vọng nào với anh, các cô cũng đã chấp nhận số mệnh.

Chu Nghiêu Uẩn ngay khi Quý Trần Ai mất tích lập tức báo cảnh sát, sau khi cảnh sát tới hiện trường, tra xét video con đường lân cận. Bọn họ phát hiện một chiếc xe VAN không có biển số đi ngang qua công viên Quý Trần Ai mất tích, sau đó xông vào đường nhỏ không có quản chế, rồi không thấy bóng dáng nữa.

Lúc Chu Nghiêu Uẩn ở bốt cảnh sát, liền gặp cảnh sát lần trước Quý Trần Ai báo bắt bọn buôn người, cảnh sát kia cũng nhận ra Chu Nghiêu Uẩn, sau khi hỏi thăm tình huống, lộ ra biểu tình có chút muốn nói lại thôi.

Chu Nghiêu Uẩn rất mẫn cảm với biểu tình người khác, tự nhiên cũng nhìn thấu cảnh sát này có lời muốn nói, vì vậy dựa vào cơ hội hút thuốc lá, hai người hàn huyên đôi lời bên ngoài.

Cảnh sát kia vừa hút thuốc vừa nói: "Tôi tên Từ Nghệ Đại, cậu kêu tôi là anh Từ đi."

Chu Nghiêu Uẩn đốt điếu thuốc của mình, cậu nói: "Anh Từ, liệu có tìm được anh tôi không?"

Cảnh sát kia trầm mặc một hồi, mới thở dài: "Tiểu Chu, không phải cảnh sát bên này không giúp cậu, cậu còn nhớ người bắt bé gái lần trước mà các cậu cứu chứ?"

Chu Nghiêu Uẩn gật đầu.

Từ Nghệ Đại tiếp tục nói: "Lúc đó thời điểm phát hiện cô ta, cô ta là phụ nữ lại còn đi ăn xin, cậu cũng biết, nếu đó quả thực là đầu sỏ, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này."

Chu Nghiêu Uẩn biết Từ Nghệ Đại có ý gì, đơn giản là ả đàn bà bị phán tử hình kia, chỉ là hình nhân thế mạng.

Từ Nghệ Đại nói: "Anh của cậu, chuyện này à..." Anh ta vừa nói, vừa chỉ chỉ trên đầu, sau đó lắc lắc đầu.

Chu Nghiêu Uẩn nắm chặt nắm đấm bên người.

Từ Nghệ Đại nói: "Tôi cho cậu một đề nghị, cậu liên lạc với cha bé gái anh cậu cứu lần trước ấy, xem bên kia có thể giúp gì không, nếu không..."

Chu Nghiêu Uẩn nói: "Nếu không thì sao?"

Từ Nghệ Đại đưa điếu thuốc lên hít một hơi thật sâu, lần thứ hai hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn lắc lắc đầu. Vụ này chỉ có thể xếp vào án kiện mất tích, lúc đó nếu có chuyện phát sinh, tuy rằng Chu Nghiêu Uẩn nói Quý Trần Ai bị bắt cóc, nhưng nếu như bọn cướp không liên hệ với bọn họ, vậy cơ hội bọn họ tìm được Quý Trần Ai e là vô cùng xa vời. Hơn nữa chân của Quý Trần Ai có vấn đề, cũng không thể hi vọng tự anh ta trốn ra được...

Chu Nghiêu Uẩn nói: "Cám ơn nhiều."

Từ Nghệ Đại nói: "Xin lỗi, không giúp được gì, cái vòng này, thật sự không thể đụng vào."

Sau đó, Chu Nghiêu Uẩn gọi điện cho cha của Dương Vũ Nghi, điện thoại kết nối xong, Chu Nghiêu Uẩn trực tiếp miêu tả đơn giản chuyện này.

Cha Dương Vũ Nghi nghe Chu Nghiêu Uẩn miêu tả, tâm tình cũng có chút phẫn nộ, hành động của Quý Trần Ai có thể nói là cứu vớt gia đình họ, thay đổi số mệnh của bọn họ, hiện tại lại vì chuyện này mà bị liên lụy, hắn tự nhiên sẽ không đứng nhìn bàng quan.

Dương tiên sinh nói: "Em trai Chu, cậu đừng vội, tôi bên này gọi điện, trước tiên tìm được anh trai cậu đã, rồi hẵng nói tới cái khác."

Chu Nghiêu Uẩn đồng ý, là một học sinh, cậu hiện tại có gấp cũng không giúp được gì, việc duy nhất có thể làm là cầu khẩn Quý Trần Ai không xảy ra việc.

Quý Trần Ai mất tích ngày thứ nhất, người tìm kiếm anh gần như không thu hoạch được gì.

Mà đồng thời, Quý Trần Ai cũng được ăn bữa đầu tiên sau khi bị nhốt.

Cháo nấu rất loãng, trẻ con được thêm bánh màn thầu to khoảng nắm tay, mọi người ăn đến ngấy nghiến, một hạt gạo cũng không buông tha.

Quý Trần Ai ăn xong, anh nhớ tới đối thoại lúc trước giữa lão tứ và đại tỷ, nghĩ anh nhất định phải nắm chặt cơ hội "Chân phi phi phi phi vô địch" làm lạnh, bằng không, anh sợ rằng chính mình thật sự sẽ bị bán đến những nơi khác.

Quý Trần Ai mất tích ngày thứ hai, Chu Nghiêu Uẩn vẫn không thu được bất kỳ tin tức gì, buổi tối lúc cậu gọi cho Dương tiên sinh, nhận được tin tức là, người liên hệ bên kia có vẻ còn cần thêm chút thời gian, Dương tiên sinh nói Chu Nghiêu Uẩn đừng nóng vội, hắn chắc chắn sẽ không để Quý Trần Ai bị bán.

Chu Nghiêu Uẩn làm sao có khả năng không vội, cậu tìm khắp xung quanh, tới cục cảnh sát tra xét video lân cận một lần, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Hoặc người bắt cóc Quý Trần Ai cực kỳ có kinh nghiệm, hoặc chính là, có người âm thầm trong bóng tối xóa đi vết tích.

Buổi tối khi về nhà, Chu Nghiêu Uẩn thấy xe lăn Quý Trần Ai bị đổ, cậu đi tới, lật nó lên, lấy tay vuốt ve chỗ để tay của xe lăn, trầm mặc, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

Quý Trần Ai không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng anh phát hiện bắt đầu từ ngày thứ hai, tâm tình những con buôn người này trở nên khá hung bạo, thậm chí còn đến đá cánh cửa giam giữ bọn họ nhiều lần.

Thời gian làm lạnh kỹ năng Chân phi phi phi phi vô địch của Quý Trần Ai chỉ còn có tám, chín tiếng, anh chỉ có thể nín giận, chịu đựng qua khoảng thời gian này.

Rất nhanh đến sáng sớm ngày thứ ba, Quý Trần Ai nghe được một trận âm thanh hùng hùng hổ hổ, lập tức cửa thiếc bị mở ra, gã đàn ông trung niên kêu lão tứ đi vào.

Nhìn thấy người này, phụ nữ trẻ con trong phòng đều có vẻ hơi sợ hãi, các cô dựa vào vách tường run lẩy bẩy, rất sợ chọc phải người này sẽ phải nhận trừng phạt.

Kỹ năng của Quý Trần Ai đã sớm làm lạnh xong lúc bốn giờ sáng, trái tim anh xem như đã tự tin, nhìn lão tứ mặt đầy tức giận đi về phía anh, trầm giọng nói: "Ông muốn làm gì."

Quý Trần Ai từ sau bị bắt, vẫn luôn biểu hiện rất yếu đuối, cộng thêm anh vốn thân mang tàn tật, mấy tên buôn người này ngược lại cũng bất giác cho anh cơ hội chạy trốn.

Lão tứ bắt lấy cánh tay Quý Trần Ai, vừa cầm anh tha ra bên ngoài, vừa nói: "Nhãi tàn phế, mày dám ấy, mày!."

Quý Trần Ai không có giãy dụa, một đường bị lão tứ kéo ra ngoài, người trong phòng đều lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhưng không ai dám nói chuyện.

Rất nhanh, Quý Trần Ai bị kéo tới nơi anh tới lúc mới đến.

Đứng ở trong kho hàng còn có ả đàn bà được lão tứ gọi là đại tỷ, ả ta nhìn thấy Quý Trần Ai thì lộ ra biểu tình chán ghét: "Lão tứ, chơi xong phải chọc mù mắt nó, cắt đầu lưỡi, à, còn có tay, cũng đừng quên đánh gãy."

Lão tứ cười hắc hắc, gã nói: "Đại tỷ, tôi làm việc thì ngài cứ yên tâm đi, bất quá như vậy ông chủ sẽ không mắng tôi chứ."

Đại tỷ nói: "Mắng cái ***, thằng này chơi xong còn phải trả về, nó cũng đã nhìn qua bộ dáng chúng ta, không giết chết coi như cho những người kia mặt mũi rồi, hừ, người đã để lại chỗ cũ cho bọn họ rồi, còn muốn thế nào nữa."

Quý Trần Ai nghe đến đó, có ngu cũng biết chuyện gì xảy ra, anh đã nói những người này không hiểu sao lại trở nên hung bạo vậy, hóa ra bên ngoài có người ở can thiệp tới chuyện này.

Bất quá cho dù vậy, bọn họ vẫn không muốn để Quý Trần Ai đã nhìn thấy tướng mạo bọn họ dễ dàng bị thả ra ngoài.

Quý Trần Ai không do dự nữa, đầu tiên mở Ánh mắt mặt trời ra.

Đại tỷ nói xong mấy câu này, lại liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, đàn em của ả ta vì Quý Trần Ai mà bị phán án tử hình, vốn nên vì vậy mà căm ghét Quý Trần Ai, nhưng không biết tại sao, hiện tại ả ta lại cảm thấy Quý Trần Ai không có khó nhìn như vậy, nhìn thân thể Quý Trần Ai đầy vết trầy da, biểu tình điềm đạm đáng yêu, không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút đau lòng.

Đại tỷ vội ho một tiếng: "Mày lát nữa đừng có làm ở chỗ này, lên trên giường, miễn làm nhà lung lay."

Lão tứ vội vàng đáp lại, sau đó ôm lấy Quý Trần Ai, đi tới nơi bọn gã ở.

Bởi vậy có thể thấy được, Ánh mắt mặt trời vẫn có tác dụng nhất định, nếu không phải đại tỷ bắt lão tứ phải làm trên giường, lão tứ sẽ càng không ôm Quý Trần Ai đi, nhất định sẽ giống vừa nãy, tha như bao tải kéo Quý Trần Ai đi vào.

Quý Trần Ai bấm đốt ngón tay tính thời gian, thời điểm lão tứ đặt anh lên giường, mở Chân phi phi phi phi vô địch.

Quý Trần Ai nằm ở trên giường, nhìn vẻ mặt dâm tà của lão tứ, run giọng nói: "Có thể nhẹ nhàng một chút không? Tôi sợ đau."

Lão tứ cười ha hả, gã nói: "Mỹ nhân, cưng đừng sợ, tao sẽ nhẹ nhàng, ha ha ha." Gã vừa nói, vừa muốn cởi quần áo Quý Trần Ai.

Ánh mắt Quý Trần Ai bỗng nhiên vượt qua lão tứ, nhìn về phía cửa, cả kinh kêu lên: "Người kia là ai?"

Lão tứ phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn, gã vừa mới nhìn thấy cửa rỗng tuếch thì lập tức cảm nhận được một cơn đau nhức khó có thể dùng lời diễn tả được, gã rống một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, chậm rãi cúi đầu, nhìn đũng quần của mình bắt đầu tích máu, vẻ mặt không thể tin được, cứ như vậy ngã trên mặt đất.

Tiểu Thất: "Nổ trứng bám đuôi Quý Trần Ai..."

Quý Trần Ai: "Câm miệng."

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói:

Cũng đau phết đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz