ZingTruyen.Xyz

(Chiêu Tố) shortfic

Shortfic 13

Huonggg270301

Vừa bước vào phòng, nhiệt độ chênh lệch lập tức phủ lên mắt kính của Bùi Tố một lớp sương trắng. Đang lúc phân vân không biết nên đóng cửa trước, lau kính trước hay thay giày trước. Lạc Vi Chiêu đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào trong vài bước, đóng cửa lại, mở tủ giày, lấy dép lê ra đặt trước chân cậu. Bùi Tố cũng làm theo, một tay thay giày trong sương trắng trước mắt, được Lạc Vi Chiêu dẫn ngồi vào sô pha.

" Ngồi một lát, anh đi đun nước nóng cho em." Lạc Vi Chiêu vừa nói, vừa trải chiếc chăn bông lên sô pha lên người Bùi Tố đang bị che khuất tầm nhìn.

" Đắp lên đi, mặc ít như vậy cũng không ngại lạnh." Khi con mèo cố gắng thò đầu ra khỏi chăn, lông đã rối bù, nhưng may mắn, lớp sương trắng ở mắt kính đã kịp tan hết. Bùi Tố vuốt ve mái tóc đã dài ra rất nhiều của mình, vừa dõi theo người đang quay lưng về phía phòng bếp.

Tháng vừa rồi, phần huyết nhục thối nát cuối cùng cũng được đào ra, gánh nặng đè trên người cậu biến mất không còn một mảng. Cậu giường như chưa quen với sự nhẹ nhõm đột nhiên này. Cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi một nửa, không thể bay lên. Cả ngày lúc nào cũng trong trạng thái mơ hồ.

Ban đầu, vì đau đớn cơ thể mà liên tục ngủ vùi ở bệnh viện. Sau khi đỡ hơn một chút, thì làm ghi chép và tiếp khách đến thăm. Mặc dù SID và sở giám sát đã cố gắng không làm phiền quá trình phục hồi của người bệnh. Số lần đến làm ghi chép cũng rất ít. Nhưng sự việc liên lụy quá lớn, vì vậy Miêu Miêu vẫn đến, vì có một số quyết định phải được cậu thông qua. Ngược lại, có một người một tháng chỉ gặp được vài ngày. Nhưng từ vài lời của cô Mục và Đào miệng rộng, cậu vẫn biết trong thời gian hôn mê, Lạc Vi Chiêu đã cực kì kiên quyết nói mình có quan hệ người nhà với nạn nhân mà rời xa vụ án. Khăng khăng đóng quân ở bệnh viện. Cục trưởng Đỗ không biết là lương tâm lên án hay sao mà đối với chuyện này mắt nhắm mắt mở chấp nhận hành vi của anh.

Mãi đến khi Bùi Tố tỉnh lại, cuối cùng anh mới bị lôi về SID tăng ca trong tình hình hỗn loạn.

Có lẽ cậu đã thực sự làm tổn thương anh. Bùi Tố cực kì bất an. Khi ra khỏi nhà Đào Trạch, cậu chỉ muốn tìm Lạc Vi Chiêu. Khi tìm thấy rồi, pháo hoa cũng đốt xong, thậm chí người cũng được anh đưa về nhà. Nhưng cậu lại không biết phải làm gì tiếp theo. Uống cốc nước Lạc Vi Chiêu đưa cho một cách mơ hồ, bị anh đẩy đi tắm. Sau khi ra khỏi phòng tắm, lại bị Lạc Vi Chiêu giục lên giường đi ngủ.

Cậu ngồi xuống giường, ngẩn người một lúc lâu mới thấy Lạc Vi Chiêu cũng rửa mặt xong, cầm máy sấy tóc đi vào. " Em đang làm gương xấu cho em trai mình đó." Lạc Vi Chiêu giả vờ tức giận. " Không sao đâu. Hôm nay Chảo không có ở nhà."

Bùi Tố thành thật để Lạc Vi Chiêu nghịch đầu mình, máy sấy tóc thổi luồng khí ấm áp vào tóc cậu. Có kinh nghiệm lần trước, lần này cậu ngậm miệng lại không nói gì. Sau khi sờ đầu Bùi Tố, cảm thấy gần khô, Lạc Vi Chiêu rút phích cắm sấy tóc, quấn dây quanh tay cầm, đặt lên tủ đầu giường. Anh hỏi:" em có gì muốn nói với anh không?"

Bùi Tố nhìn anh, chớp mắt,mím môi không nói gì. Lạc Vi Chiêu nhìn cậu một lúc, đột nhiên thở dài, như mất hết sức lực:" trong lòng em, anh chẳng lẽ vẫn chưa đủ tư cách hay sao?"

Anh vẫn ngồi đó, không có ý định đứng dậy rời đi.

" Bùi Tố, anh đã từng nghĩ, có một số chuyện, em không muốn nói cho anh biết, không sao cả, bởi vì chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh có thể chờ, đến ngày mà em thật sự tin tưởng anh. Nhưng là do anh nghĩ quá đẹp rồi."

" Sư huynh...."

" Anh không trách em, Bùi Tố. Tên khốn nhà em đã giấu anh cả trăm lần rồi. Anh chỉ là, chỉ là...."

Lạc Vi Chiêu lấy hai tay lau mặt, khi nhìn lại Bùi Tố, đôi mắt hơi đỏ. Hai người im lặng môt lúc, cho đến khi Lạc Vi Chiêu bình tĩnh lại, chỉnh đốn lại lời nói:" Nói cho anh biết em đang nghĩ gì? Anh muốn biết em nghĩ gì mỗi giây mỗi phút. Bất kể em làm gì, anh hy vọng mình là người tham gia chứ không phải người ngoài cuộc."

" Bùi Tố! Anh muốn hiểu em."

" Vậy, sư huynh. Em muốn anh." Bùi Tố đột nhiên trở mình, nằm đè lên người Lạc Vi Chiêu, khiến Lạc Vi Chiêu sợ cậu ngã mà vội vàng ôm lấy cậu, cùng nhau ngã xuống giường. Anh không dám buông tay ra, liền lấy gối đè lên lưng cậu làm chỗ dựa. Nghe tên nhóc kia nói năng lỗ mãng, không nhịn được mà cười:
" Vậy em nghĩ xem, với thân thể hiện tại của em, giường chưa sập, em đã sập trước. Em đang nghĩ cái gì vậy?" Bùi Tố không ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói phát ra từ ngực Lạc Vi Chiêu:" em muốn bán biệt thự."

Lạc Vi Chiêu dừng lại:" Được "

Anh vuốt tóc Bùi Tố, như đang an ủi một đứa trẻ. Tảng đá nặng nề trong ngực như lăn đi một mảng lớn. Bùi Tố tiếp tục:" em còn muốn mua một căn nhà, hai phòng ngủ, một phòng khách, còn có ban công." " Em còn muốn có một con mèo nữa."

Hình như nghe quen quen, anh liền nói" anh biết có một căn nhà như vậy. Có muốn anh giới thiệu cho em không?"

Nghe vậy, trong lòng Bùi Tố như có một sợi dây kéo, giả vờ bình tĩnh hỏi xem đó là nhà nào, nhưng mở miệng ra lại không thốt nên lời. Lạc Vi Chiêu thấy cậu im lặng, liền tự mình báo địa chỉ, chính xác đến từ toà nhà nào, số tầng, số nhà. Sau đó, anh liền thấy đứa trẻ này ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn anh. " Sao, không hài lòng à? Nhà đã trang trí đầy đủ, có thể dọn vào ở ngay, hơn nữa còn được tặng mèo miễn phí khi mua nhà."

" Anh ơi, căn nhà điều kiện tốt như vậy, có đắt không?"

" Đương nhiên, vị trí tốt như vậy, gần SID, lại có đầu bếp riêng nữa. Anh sẽ bán em cho chủ căn nhà đó mới mua được."

" Anh thật sự đã nghĩ đến chuyện bán em rồi."

" Này, nhóc con, đừng có đào bới chuyện cũ."

" Em không có."

Bùi Tố ngắt lời Lạc Vi Chiêu đang giả vờ bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh, lặp lại:" anh à! Em có thể trả tiền cọc trước được không?" Thế là họ quấn lấy nhau trong chăn, đêm đông lạnh lẽo như cách biệt ngoài cửa sổ.

Bùi Tố tan chảy trong nụ hôn, như Alice lạc vào xứ sở thần tiên, không ngừng chìm đắm. Tân Châu rộng lớn như vậy, hoá ra cuối cùng nơi duy nhất cậu muốn ở lại chỉ có vòng tay của Lạc Vi Chiêu. Khi hai người sắp không kiềm chế được, Lạc Vi Chiêu dùng toàn bộ ý chí của mình dừng lại. Bùi Tố thấy anh như vậy, không nhịn được cười, nói:" Anh!" " Ừm?"

" Lúc anh bán nhà, tim anh đập mạnh lắm."

" Này!" Lạc Vi Chiêu nhấc chăn lên chùm lên đầu tên nhóc chết tiệt này, xoa xoa. Khi Bùi Tố vùng chăn ra, tóc đã chỉa tứ tung, muốn trách móc Lạc Vi Chiêu, nhưng vừa há miệng lại ăn mấy sợi tóc trước. Lạc Vi Chiêu không nhịn được cười ha hả, mặc cho Bùi Tố trợn mắt nhìn chằm chằm. Tiếng cười đùa nhảy nhót chào đón năm mới, sáng tác lên một khúc nhạc cho hy vọng vào tương lai.

--------end---------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz