ZingTruyen.Xyz

Chi Thieu Dieu Bao Toi La Than Tien

Kỳ Thiên Hà chắc chắn rằng Vu Tướng có rất nhiều phương án dự phòng.

Một khi bị ma bắt đi thì người gặp rắc rối chắc chắn sẽ là mình.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cậu đột nhiên hỏi về tờ giấy cắt: "Đó là thứ gì?"

"Cậu có thể hiểu đại khái nó là nuôi tiểu quỷ, chẳng qua là vật dẫn khác nhau thôi."

"Ra vậy," Kỳ Thiên Hà gật đầu như đã hiểu, "Xem ra mọi người đều giống nhau, chẳng qua bên tôi là vong linh."

Cậu nói nghiêm túc đến mức Vu Tướng không mảy may nghi ngờ chút nào.

Sự tồn tại của con vẹt vô cùng đặc biệt, nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể nghĩ rằng trong trò chơi lại có ngoại lệ như vậy. Theo quan niệm thông thường, sinh vật duy nhất có thể phục vụ cho người chơi chỉ có ma quỷ hoặc vong linh.

Mà có rất ít người có thể điều khiển được những thứ này.

Kỳ Thiên Hà khoe khoang kiến ​​thức học được từ con vẹt: "Ký ức của vong linh không đầy đủ, rất dễ mất kiểm soát. Một khi bị ném ra ngoài thì sẽ khó mà thu lại được."

Ý là, lựa chọn duy nhất bây giờ là mỗi người mỗi ngả.

"Anh đi với người giấy của anh, tôi dẫn theo vong linh của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ok không?" Kỳ Thiên Hà liên tục thông não người bên cạnh.

Vu Tướng chạy chậm lại.

Mặt trái của điên cuồng tột độ là lý trí tột độ.

Hắn coi Kỳ Thiên Hà là người trở về có cùng cấp bậc với mình, không khỏi nghĩ rằng cho dù có tiếp tục bị đất mộ bao vậy thì cũng tạm thời sẽ không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho đối phương. Nếu cứ tiếp tục lãng phí thời gian, kết quả cuối cùng chẳng khác nào học sinh tiểu học vô lý gây sự, liên tục phung phí đạo cụ.

Vu Tướng không đến mức phải cố chấp lao vào canh bạc này.

Kỳ Thiên Hà nhận thấy người kia đã có dấu hiệu mềm lòng nên chủ động hạ mình: "Lần này coi như là lỗi của tôi, sau này nếu anh dẫn bạn bè đến chỗ tôi điều trị tâm lý, tôi sẽ giảm giá 10% cho anh."

“…”

Cuối cùng hai người cũng đường ai nấy đi.

Cơn gió âm u mang theo đất mộ dần dần tản ra những hướng khác nhau.

Nhìn thấy đồ ăn đến miệng rồi còn rơi, con quỷ bám trên bia mộ cảm thấy mình hẳn là nên tức giận.

Nhưng nó không hề như vậy!

Một người phải mất bao nhiêu năm mới có thể thưởng thức được một màn kịch hah như vừa rồi? Cậu lừa tôi, tôi lừa cậu, tới tới lui lui, quả thực là vô cùng máy chó.

Đúng lúc quỷ bia nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, Kỳ Thiên Hà cuối cùng cũng tìm được nơi có tín hiệu và nhanh chóng gọi cảnh sát. Để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ, cậu đã chỉnh sửa sơ bộ đoạn video mình quay tối nay và gửi nó cho nền tảng truyền thông qua tin nhắn riêng.

Vì không chắc tài khoản chính có đọc được không, cậu đã liên tiếp gửi đi rất nhiều bản sao.

Sau khi làm xong mọi việc, Kỳ Thiên Hà tìm một khoảng đất trống để ngồi xuống tận hưởng làn gió và cảnh đêm, quỷ bia lơ lửng ở không xa phía sau cậu. Lúc này, mây đen dần tan, mặt trăng cuối cùng cũng lộ ra toàn bộ, treo cao trên bầu trời, lãng mạn và thiêng liêng.

Một người một quỷ không khỏi đồng loạt thở dài: "Thế gian này quả thật là đáng giá."

Xe cảnh sát đến rất nhanh, trước khi mọi chuyện hoàn toàn sáng tỏ, mọi người đều phải đi lấy lời khai. Vì một xe không đủ chỗ cho mọi người nên một cảnh sát đã đi cùng Kỳ Thiên Hà, phải đến xe thé ba thì cậu mới bước lên.

Với tư cách là người trình báo vụ án và có video làm bằng chứng không thể chối cãi, manh mối hiện tại xác định Kỳ Thiên Hà là nạn nhân. Sau khi lên xe, cậu không còn chịu sự giám sát của cảnh sát nữa, thậm chí còn nhận được vài lời an ủi.

Khi điện thoại di động của cậu reo lên, viên cảnh sát đi cùng không hề ngăn cản cậu bắt máy.

Người gọi điện đến là Vu Tướng, thân phận đồng dạng là nạn nhẫ, sự khác biệt duy nhất là họ ngồi trên hai chiếc xe cảnh sát khác nhau, Vu Tướng đã đến đồn cảnh sát rồi lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại.

"Tôi không quan tâm cậu gọi cảnh sát hay gì, nhưng ít nhất tạm thời hãy gạt chủ tịch TMT ra khỏi chuyện này," Vu Tướng bình tĩnh nói, "Nếu công ty phá sản, mọi người sẽ mất việc."

Kỳ Thiên Hà đã nghĩ đến vấn đề này từ lâu, bình tĩnh trả lời: "Phá sản cũng phải qua thủ tục, mấy ngày tới, sự chú ý của công chúng sẽ tập trung nhiều hơn vào vụ bê bối này. Nếu thực sự lo lắng, anh có thể nằm viện mấy ngày..."

Như thể nghĩ đến một hình ảnh thú vị nào đó, cậu nhìn ra cửa sổ, nói, "Dù sao thì tối nay anh cũng đã bị chĩa súng vào và suýt như bị săn giết rồi."

Sẽ chẳng có ai đi gây sự với một streamer nho nhỏ đang sợ hãi, cho dù nơi đây phân biệt đối xử nghề nghiệp nghiêm trọng, vẫn sẽ có người đứng ra bảo vệ quyền sống của hắn.

Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Thiên Hà bất đắc dĩ nhún vai nhìn cảnh sát đang nhìn mình: "Là đồng nghiệp của tôi. Anh ấy lo lắng sẽ mất việc."

Ngoài cuộc sống và gia đình, điều mà mọi người trong thế giới này coi trọng nhất chính là công việc, viên cảnh sát gật đầu tỏ ý hiểu.

Mọi việc diễn ra thuận lợi cho đến bước ghi lời khai, Kỳ Thiên Hà đột nhiên cảm nhận được một luồng oán niệm rất mạnh, ngẩng đầu lên thì thấy đó là Triệu Điểm Binh, không khỏi mỉm cười: "Cậu vẫn còn sống à?"

Triệu Điểm Binh chỉ muốn vặn đầu tên đàn ông này ngay tại chỗ, để sống sót, hắn đã phải kìm nén cơn buồn nôn, ôm chặt lấy chủ tịch TMT để tránh cát lún.

Thực tế đã chứng minh đây quả thực là một cách làm hiệu quả.

·

Hoạt động team building biến thành một đợt săn mùa thu, vụ việc này đã gây ra một làn sóng phẫn nộ khi bị phơi bày, đặc biệt là khi một số streamer thực tập biến mất không rõ lý do, sống không thấy người, chết không thấy xác. Mọi thứ đều có giới hạn, những người đầu tiên đứng lên là một số giáo sư và nhà phê bình nổi tiếng. Khi quần chúng vẫn còn phẫn nộ chỉ trích tội ác của những quản lý cấp cao của công ty TMT thì chủ đề phân biệt đối xử trong nghề nghiệp cũng được đưa ra thảo luận.

Không phải là trước đây chưa từng có ai làm điều này, chẳng qua ảnh hưởng quá nhỏ, chỉ vài ngày đã lại lắng xuống.

Trong nhất thời đủ loại ý kiến ​​khác nhau và các chủ đề liên quan chiếm 3 vị trí đầu top tìm kiếm mỗi ngày.

Vu Tướng lười để chú ý đến thế giới bên ngoài, đặc biệt là đám phóng viên nối đuôi nhau không dứt, hắn thu dọn đồ đạc, thật sự đến bệnh viện. Đáng tiếc, có một số người không phải cứ nhập viện là thoát được. Trong thời gian này, bất kể là trên TV hoặc điện thoại di động đều có thể nhìn thấy Kỳ Thiên Hà.

Là một trong những người sống sót, Kỳ Thiên Hà gần như đã phát biểu không ngừng. Trong câu chuyện đầy thăng trầm kịch tính này, cậu là một người nhiệt tình, ngay từ đầu đã cảm thấy công ty TMT có điều đáng ngờ nên sẵn sàng chấp nhận rủi ro để khám phá sự thật.

Kiến thức chuyên môn giúp Kỳ Thiên Hà có thể đưa ra câu trả lời cảm động nhất bất cứ lúc nào, khi phát biểu, ánh mắt cậu cực kỳ chân thành, khi đọc đến chỗ quan trọng còn nước mắt lưng tròng, kêu gọi mọi người hãy nghiêm túc với mọi nghề nghiệp hợp pháp.

"Chúng ta thường nói về sự bình đẳng với những người có địa vị cao hơn mình, trong khi lại coi thường những người có địa vị trí thấp... Thực ra, không một cuộc đời nào nên bị chà đạp chỉ vì một công việc..."

Kết hợp với những hình ảnh hiện trường về buổi săn mùa thu đêm đó, bài phát biểu của cậu ngay lập tức gây chấn động.

Khi Vu Tướng sắp đeo nút tai vào, chợt nghe thấy bệnh nhân ở giường bên cạnh nói với người nhà đến thăm mình: "Có lẽ chúng ta nên cùng suy ngẫm về chuyện này."

Người nhà bệnh nhân: "Đúng vậy, may là em nghe nói những tên điên nghiện giết chóc đó đã bị bắt, cuối cùng thì thiện có thiện báo, ác có ác báo."

“…”

Rất tốt, hắn không thể ở lại bệnh viện nữa rồi.

Trần Như Hoa được gọi đến để hỗ trợ thủ tục xuất viện. Không xa đó, chiếc TV treo bên ngoài phòng chờ của phòng siêu âm đang phát tin tức. Người dẫn chương trình đang tường thuật tin tức một cách bình thường thì đột nhiên trích dẫn một đoạn trong bài phát biểu của Kỳ Thiên Hà.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @ThMinhPhngNguyn541 tất cả những nơi khác đều là ăn cắp!

Trần Như Hoa cầm một chồng tài liệu cùng với chứng minh thư đưa cho Vu Tướng, thở dài: "Cậu ta không trở thành chính trị gia thì quả là lãng phí tài năng mà."

Vu Tướng từ đầu đến cuối đều không thèm liếc TV cái nào, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ điện tử trên tường, mắt hoàn toàn tập trung vào ngày tháng màu đỏ bên dưới. Một lúc sau, hắn nói: "Tạm thời cố nhịn thêm một ngày đi."

Đến cuối tháng, Kỳ Thiên Hà còn phấn khích hơn cả Vu Tướng, chiếc chìa khóa dẫn cậu vào phó bản có ghi rõ ràng rằng chỉ cần vượt qua phó bản này, câj sẽ nhận được phần thưởng là đạo cụ đặc thù.

Bản thân Kỳ Thiên Hà cũng rất thích cảm giác bất ngờ này, giống như xé túi mù vậy.

[Chúc mừng người chơi Kỳ Thiên Hà đã vượt qua phòng livestream. 

Phần thưởng: Xu trò chơi *100

Vui lòng chọn một trong các lựa chọn sau: Tiền tài, tuổi thọ, địa vị... để thanh toán phần thưởng, đề xuất chọn phương án tuổi thọ là tối ưu nhất.]

Đây là lần đầu tiên phần thưởng xu trò chơi của Kỳ Thiên Hà vượt quá 100, cậu không khỏi thở dài, cuối cùng lựa chọn tuổi thọ.

[Phần thưởng: Tuổi thọ +80 ngày, thanh toán ngay.]

[Phần thưởng phó bản đặc biệt: Xẻng nhỏ.]

[Dịch chuyển tức thời sau 5 giây… 5, 4, 3...]

Cảm giác mất trọng lượng quen rồi ập đến, sau khi trải qua hai lần dịch chuyển trước, Kỳ Thiên Hà đã quen với việc này, cậu thậm chí còn kiểm tra kỹ năng của mình trong quá trình dịch chuyển tức thời, ngoài dự đoán là kĩ năng Bíp bíp của cậu chỉ còn thiếu 200 điểm kinh nghiệm nữa là có thể nâng lên cấp 9.

Nghĩ lại thì có lẽ là do cậu vì để thu hút khách hàng chốt đơn đã giảng đạo lý với quỷ hồn của Triệu Văn trong phòng livestream.

·

Tiệm net.

Vài chiếc máy tính cũ được đặt ở góc phòng, lớp da bọc ngoài những chiếc ghế xoay xung quanh đã bị mòn ở nhiều mức độ khác nhau, để lộ lớp bọt biển bên dưới, tất cả những yếu tố này mang lại cho tiệm net Tân Phong một loại hấp dẫn sa sút độc đáo.

Tâm trạng khi vào và ra khỏi phó bản rất khác nhau, lúc mới đến đây, Kỳ Thiên Hà không hề để ý đến những chi tiết này.

Ông chủ nhìn thấy cậu và Vu Tướng cùng lúc xuất hiện, kinh ngạc mở to mắt: "Ra rồi à?"

Kỳ Thiên Hà đi đến quầy lễ tân, quét mã: "Bao nhiêu tiền?"

Ông chủ bị cậu chọc cười: "Các cậu cũng không phải đến đây để lướt Internet nên không tính phí."

Kỳ Thiên Hà nói cảm ơn, ngáp một cái rồi đi ra ngoài. Ở phó bản nào là chạy trốn, nào là diễn thuyết, cậu hiện tại thực sự cần một giấc ngủ ngon.

Trái với mong đợi, quang cảnh bên ngoài tiệm net còn náo nhiệt hơn cả tưởng tượng của cậu.

Kỳ Thiên Hà phát hiện một chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ ở ngã tư, cậu bước qua đám đông, quả này đó là Liễu Thiên Minh.

Bị một nhóm người ở phía sau nhìn chằm chằm bằng ánh mắt soi mói không dễ chịu chút nào, Kỳ Thiên Hà nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ kính đang mở một nửa: "Có tiện cho tôi quá giang một đoạn không?"

Ngay sau đó cửa xe mở ra.

Kỳ Thiên Hà lên xe, hỏi: "Anh cố ý tới đây sao?"

Liễu Thiên Minh gật đầu.

Kỳ Thiên Hà im lặng một lát.

Như nhìn ra sự bối rối trong lòng cậu, Liễu Thiên Minh giải thích: "Dựa theo thời gian ra vào phó bản của những người chơi trước, không khó để tính ra tốc độ dòng chảy thời gian của phó bản này. Chỉ cần một phép chuyển đổi đơn giản, cuối tháng trong trò chơi hẳn là hôm nay."

Kỳ Thiên Hà nhướng mày: "Xem ra anh cũng đã nghe được nội dung của phó bản rồi."

Liễu Thiên Minh không nói gì mà hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào khi tiếp xúc với Vu Tướng?"

Sau khi suy xét cẩn thận, Kỳ Thiên Hà đưa ra đánh giá công bằng: "Giàu."

Đối phương thực sự có rất nhiều đạo cụ.

"Còn gì nữa?"

Kỳ Thiên Hà nghĩ một lúc, nghĩ không ra.

Cuối cùng, biểu cảm của Liễu Thiên Minh cũng hơi thay đổi: "Chẳng lẽ cậu không có ấn tượng gì sao?"

Kỳ Thiên Hà: "Nếu có thì chắc là các thành viên trong tổ chức bọn họ lúc nói chuyện đều thích dùng chiêu mật ngọt chết ruồi."

Nếu là người phù phiếm, chỉ sợ sẽ thực sự rơi vào cái bẫy này.

Liễu Thiên Minh liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Giao tiếp với Kỳ Thiên Hà cũng giống như chơi đùa với bông vậy. Nhịp điệu và cảm giác chuyển động của đối phương không phải là thứ mà người bình thường có thể theo kịp.

Kỳ Thiên Hà nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, nhưng thực ra cậu đang nhìn vào giao diện trò chơi và nghiên cứu đạo cụ mà lần này cậu đã lấy được.

[Xẻng nhỏ: Đạo cụ đặc thù, một chiếc xẻng sắt trông có vẻ bình thường, có thể đào xuyên qua quỷ đánh tường của ác linh, cạy mở quan tài của ma cà rồng và mở ra phong ấn của Giếng Rồng...]

Kỳ Thiên Hà từ từ mở mắt ra, khóe mắt hơi giật giật.

Nếu có chìa khóa để mở chiếc hộp Pandora thì đó chính là chiếc xẻng này.

Cậu đăng nhập vào diễn đàn để xem thông tin chi tiết về các đạo cụ đặc thù thì phát hiện ra một điều thú vị: Cùng một phó bản sẽ không rơi ra hai đạo cụ đặc thù có cùng thuộc tính, điều đó có nghĩa là thứ mà Vu Tướng nhận được phải là một loại đạo cụ khác.

Nhìn chung, Vu Tướng đã kiếm được bọn tiền trong phó bản lần này, dù sao tất cả các thành viên trong tổ chức của hắn đều còn sống, vậy nên hắn có thể nhận được bốn đạo cụ đặc thù cùng một lúc.

Ánh mắt Kỳ Thiên Hà dừng lại ở phần giới thiệu đạo cụ ghép đội, lộ ra vẻ hơi ghen tị.

Con vẹt đột nhiên nói với cậu: "Không có đạo cụ thì có thể xài ké mà."

"Xài ké?"

Con vẹt: "Không phải có sẵn rồi sao? Nếu vào phó bản với một người chơi cấp cao có thể dễ dàng gặp phải phó bản có độ khó trung bình đến cao."

"Tôi vẫn còn là người mới." Kỳ Thiên Hà nhắc nhở.

Con vẹt: "Không sao cả, trong các phó bản có độ khó thấp, yếu tố nguy hiểm hầu hết đến từ con người, điều này sẽ gây bất lợi cho cậu."

Nghe vậy, Kỳ Thiên Hà chìm vào suy tư, kĩ năng Bíp bíp của cậu quả thực kém hiệu quả với con người hơn nhiều so với ma quỷ. Ngược lại, cậu mơ hồ cảm thấy con vẹt đang có ý đốt cháy giai đoạn, nhưng Kỳ Thiên Hà không để ý đến điều đó. Nếu không có con vẹt, cậu ở trong trò chơi sẽ không suôn sẻ như vậy.

Nghĩ vậy, cậu khẽ huých khuỷu tay vào Liễu Thiên Minh, mỉm cười thân thiện: "Đá cái hẹn không?"

Tài xế phía trước đột phá phanh gấp, khi ý thức được hành động của mình, gã nhìn kỹ Liễu Thiên Minh qua gương chiếu hậu: "Ngài không sao chứ?"

Liễu Thiên Minh ra hiệu gã tiếp tục lái xe, bình tĩnh hỏi: "Hẹn ở đâu?"

"Trong phó bản." Kỳ Thiên Hà: "Lập đội cho phó bản tiếp theo."

Tài xế:"……"

Không phải là người nọ vô đạo đức, mà là do suy nghĩ của gã bẩn thỉu.

Tài xế nhanh chóng chú ý tới việc khác, cậu đáng lẽ nên hợp tác với ông chủ khi quyết đấu với Vu Tướng trong phó bản trước, tại sao lại đợi đến bây giờ?

Quả nhiên suy nghĩ của những nhân vật tầm cỡ không phải là thứ mà người thường như gã có thể hiểu được.

Liễu Thiên Minh ngồi ở ghế sau ánh mắt sâu thẳm, nhất thời ông khó mà đoán được chàng trai trẻ này rốt cuộc đang tính toán điều gì. Một lúc sau, ông nói: "Được thôi."

Kỳ Thiên Hà việc hôm.nay chớ để ngày mai: "Tôi giúp anh điều trị tâm lý, anh cung cấp đạo cụ ghép đội?"

Liễu Thiên Minh không phản đối.

Với một người có địa vị như ông, đạo cụ ghép đội không hề khan hiếm.

"Định lập đội mấy người?"

Kỳ Thiên Hà đã đọc qua các loại đạo cụ ghép đội trên diễn đàn, biết rằng nếu lập đội từ ba người trở lên thì giá sẽ cao hơn gấp nhiều lần, bản thân cậu đã được lợi rồi cũng không thể tiếp tục được voi đòi Hai Bà Trưng. Vì vậy, cậu nói, "Đạo cụ ghép đội hai người bình thường thôi."

Liễu Thiên Minh còn chưa kịp trả lời thì tài xế đã không nhịn được hỏi một câu: "Cậu không có sao?"

Kỳ Thiên Hà buồn cười hỏi lại: "Sao tôi có thể có đạo cụ ghép đội chứ?"

Tài xế sửng sốt một lúc, một lúc sau mới phản ứng lại, chẳng lẽ đây chính là… mãnh thú luôn độc hành trong truyền thuyết?

Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước phòng khám, Kỳ Thiên Hà vẫy tay rồi đi lên lầu, để lại một bóng lưng cao thâm khó lường.

Tác giả có lời muốn nói: 

Kỳ Thiên Hà chân chính: Xài ké được đạo cụ ghép đội, vui vẻ!

Con vẹt: Đỉnh nóc kịch trần!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz