Chi La Mot The Than
" Ting "Từ Minh Hi nặng nề trở mình một cái, đầu óc kêu ong ong, chậm rãi nhấc mí mắt lên. Phần hông nặng trịch bởi một cánh tay vắt ngang, sau gáy phả vào từng nhịp thở nhẹ nhàng, không cần quay đầu cũng biết là ai. Từ Minh Hi chớp mắt vài cái cho tỉnh táo, rồi với tay tới kệ cạnh giường ngủ lấy điện thoại xem tin nhắn. Là của Tiêu Vũ, nội dung bên trong là một tấm ảnh chụp dây chuyền bạc hình đầu trâu cùng với một dòng tin nhắn: " Tiểu Hi, em biết chiếc dây chuyền này không? "Cậu nheo mắt lại nhìn cho rõ, chợt nhận ra chiếc dây chuyền này giống hệt chiếc dây chuyền của Mạc Nhất Quân hay đeo. Rất lâu về trước, có lần cậu vào thu dọn phòng ngủ của hắn, cậu thấy chiếc dây chuyền này đặt trên bàn. Chiếc dây chuyền bằng bạc tuy không có gì đặc biệt, nhưng dường như Mạc Nhất Quân rất coi trọng nó, lúc nào cũng mang trên người. Cậu cũng không quá mức để tâm, có lẽ là của ba mẹ hoặc người thân tặng cho hắn. Thấy một mắt của dây chuyền bị lệch, cậu tìm kìm để nắn lại, nếu không để ý, sẽ rất dễ rơi lúc nào không hay. Nhưng sau khi Mạc Nhất Quân bước ra từ nhà tắm, thấy cậu đang cầm dây chuyền trên tay lại cầm thêm một cái kìm sắt, liền tức giận nói:- Cậu làm cái gì vậy?Giọng hắn nói lớn khiến cậu giật mình, bóp mạnh cái kìm một cái, mắt xích đó liền lệch ra một đoạn lớn, đoạn dây bạc bị đứt, mặt dây chuyền rơi xuống sàn vang lên âm thanh leng keng.Từ Minh Hi lúc ấy ngẩn người, lúng túng giải thích:- Tôi chỉ là đang sửa nó giúp cậu.Mạc Nhất Quân vẻ mặt giận dữ, nhặt mặt dây chuyền từ dưới đất lên, đưa đến trước mặt cậu nói:- Sửa? Cậu sửa hay cậu phá hỏng nó? Hay cậu biết đây là của Trạch Lam tặng cho tôi nên cố tình làm đứt nó?Từ Minh Hi sợ hãi, cậu không biết đây là dây chuyền của Trạch Lam tặng cho hắn, nếu biết cậu đã chẳng động vào. Cậu liền vội vàng giải thích:- Không...Tôi, tôi thấy nó sắp đứt, tôi chỉ là nắn lại mắt xích.. Tôi không biết đó là..đó là của cậu ấy tặng cậu. Tôi thực sự không biết ...Đầu óc rối rắm, câu từ loạn xạ, không biết có bao nhiêu ý lọt vào đầu Mạc Nhất Quân hay không. Hắn chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tối tăm, sau đó cầm lấy dây chuyền ra ngoài, đóng cửa phòng cái rầm. Bỏ lại cậu một mình ngơ ngác đứng trong phòng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi khôi phục, rồi tiếp tục thu dọn phòng. Sau lần đó, chiếc dây chuyền được sửa lại, Mạc Nhất Quân mỗi lần tháo ra đều cất đi cẩn thận hơn. Mà Từ Minh Hi cũng dám động đến nó nữa. Hôm nay Tiêu Vũ gửi cho cậu chiếc dây chuyền y hệt, cảm xúc lần đó lại ùa về, cậu trả lời anh hai tin, đại khái là, giống dây chuyền Trạch Lam từng tặng Mạc Nhất Quân rồi hỏi anh sao vậy? Sau đó cậu thả điện thoại xuống, quay lại rúc mặt vào ngực Mạc Nhất Quân, nhắm mắt lại tìm cảm giác an toàn. Bờ ngực rộng lớn và mùi cơ thể của hắn khiến lòng cậu yên tâm hơn, những ký ức không tốt đẹp ngày trước cũng dần tan biến. Tất cả đều qua rồi. Đúng vậy, đây mới là thực tại. Mạc Nhất Quân mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng cảm giác được người trong lòng đang động đậy. Hắn cúi đầu xuống hôn cậu hai cái, giọng lười biếng nói:- Bảo bối. Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi.Từ Minh Hi ngẩng đầu lên hôn cằm hắn, mỉm cười nói:- Được.Mạc Nhất Quân mơ màng nói thêm một câu:- Thật ngoan. Kỳ thực Từ Minh Hi cũng tỉnh ngủ rồi, nhưng cậu không muốn Mạc Nhất Quân phải tỉnh theo, nên ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của hắn. Chẳng mấy chốc lại thiếp đi. Lúc hai người một lần nữa thức dậy, mặt trời đã lên cao. Hôm nay là Giáng Sinh nên Từ Minh Hi và Mạc Thanh Thanh quyết định đi siêu thị, mua đồ làm một bữa tiệc gia đình nho nhỏ. Từ Minh Hi một bên làm đồ ăn truyền thống học được từ bà ngoại, Mạc Thanh Thanh một bên trổ tài nấu vài món phương Tây. Bữa trưa của ba người đầy ắp tiếng nói cười, những câu chuyện gia đình ấm áp.Sau bữa cơm trưa, Từ Minh Hi trở về phòng, mới nhớ ra mấy tin nhắn sáng nay của Tiêu Vũ. Cậu cầm điện thoại lên, quả nhiên có thêm hai tin nhắn mới của anh." Kỳ lạ, tối qua lúc anh đưa Trạch Lam về, khi cậu ta nhìn thấy chiếc vòng này thì bật khóc nức nở, hỏi gì cũng không nói"" Có chuyện gì xảy ra giữa cậu ấy và Mạc Nhất Quân sao?"Nội dung trong tin nhắn khiến Từ Minh Hi giật mình. Quả thực đã có chuyện xảy ra giữa ba người bọn họ nhưng đã qua cách đây vài tháng. Hiện tại khi làm rõ mọi chuyện, từ khi Từ Minh Hi và Mạc Nhất Quân bên nhau, Trạch Lam rất nhanh đã chấp nhận chuyện đó. Đặc biệt, sau khi nhận anh em, bọn họ càng thân nhau hơn như người một nhà. Khi biết Trạch Lam nhìn thấy vật kỷ niệm giữa y và Mạc Nhất Quân rồi đau lòng đến bật khóc, Từ Minh Hi trong lòng cảm thấy bất an. Trước kia cậu cũng từng tự hỏi, hai người bất ngờ đi đến kết thúc như vậy, người còn lại là Trạch Lam cảm giác sẽ như thế nào? Liệu có còn yêu Mạc Nhất Quân không? Nhưng Mạc Nhất Quân từng nói với cậu rằng, hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, cùng cho rằng, mối quan hệ bạn bè hiện tại là tốt nhất cho cả hai, vẫn như xưa, không gượng ép. Biểu hiện sau đó của Trạch Lam cũng vô cùng tốt, không nghĩ đến có ngày Trạch Lam vẫn vì chuyện cũ đó mà đau buồn đến thế.Từ Minh Hi bỗng cảm thấy buồn, cậu là anh trai nhưng cảm giác chưa bao giờ hiểu được em trai mình, cũng buồn vì cậu mà em trai mình mới xảy ra chuyện không vui đó. Cậu ngồi thẫn thờ suy nghĩ một lúc, Mạc Nhất Quân bước vào lúc nào không hay. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, ân cần hỏi:- Em đang nghĩ gì vậy?Từ Minh Hi không biết có nên nói với Mạc Nhất Quân hay không. Ngưng lại suy nghĩ một lát, mới quyết định đưa tin nhắn cho Mạc Nhất Quân xem.Hắn xem xong, cũng ngạc nhiên một trận, như nhìn được lo lắng trong mắt Từ Minh Hi, hắn nói:- Chuyện này, có lẽ cậu ấy say quá nên không kiểm soát được bản thân. Em đừng nghĩ nhiều.Từ Minh Hi thở dài, nói:- Lúc say là lúc con người ta thành thật với lòng mình nhất .Anh nói xem, đâu có dễ quên đến thế đúng không? Thiệt thòi cho em ấy rồi.Từ Minh Hi cụp mắt xuống, đang suy nghĩ không biết phải làm sao, thì Mạc Nhất Quân dùng hai tay bưng mặt cậu lên đối diện với ánh mắt hắn nói:- Nghe anh. Em có phải lại tự trách bản thân gì đó đúng không? Chuyện ngày đó, hoàn toàn là lỗi của anh, em không sai gì cả. Đừng quá phiền lòng. Hơn nữa, anh biết không dễ quên đến thế, nhưng mà chuyện này ngoài quên còn có thể làm gì khác nữa sao? Cậu ấy sẽ tự biết bản thân mình nên làm gì. Em đừng quá lo lắng. Cậu ấy là người thiệt thòi,tất cả do lỗi của anh, anh sẽ tự mình giải quyết. Anh không muốn thấy em buồn thêm nữa. Anh đau lòng.Trong ánh mắt Mạc Nhất Quân đong đầy sự chân thành, khiến Từ Minh Hi cảm thấy yên tâm không ít. Hắn nhẹ ôm cậu vào lòng nói nhỏ:- Dù thế nào đi chăng nữa anh vẫn chọn yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz