ZingTruyen.Xyz

{Chị em} Từ em gái thành chủ nhân

Chapter 1

IncognitoFake

Tôi là sinh viên năm thứ ba tại một trường đại học. Cuộc sống đại học tẻ nhạt và nhàm chán, vì vậy tôi thường lên mạng để giết thời gian. Đó cũng là cách tôi gặp partner hiện tại của mình.

Lần đầu tiên tôi trò chuyện với em ấy là khi em đăng một bài viết trên diễn đàn, than phiền về sự mệt mỏi và vất vả của cuộc sống học sinh cấp ba. Em ấy là người đồng tính, và mặc dù không bị bạn bè trong lớp xa lánh, cũng không muốn kết bạn với em, vì thế em rất cô đơn và chán nản cuộc sống hiện tại.

Tôi với tư cách là người đi trước, lớn tuổi hơn, đã an ủi và khuyên em cố gắng học tập. Tôi trở thành "chị gái tâm giao", nhân tiện cũng để giết thời gian vô vị của mình. Dần dà, chúng tôi trở thành chị em thân thiết, tôi kèm em học, cùng nhau đi dạo phố, ăn uống và xem phim.

Sau một thời gian tìm hiểu sâu hơn, tôi biết em là một người yêu thích sp (spanking) - thích đánh vào mông người khác. Mỗi lần tôi đến nhà kèm em học, em đều cho tôi xem một vài bài viết và video về chủ đề này.

Sau đó, tôi nhận ra mình hầu như không hề bài xích sp chút nào. Mỗi khi xem các bài viết và video đó, tim tôi đều đập nhanh hơn, thậm chí còn có chút mong chờ được thử. Em ấy dường như rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác, và từ những phản ứng của tôi, em đã nhận ra khao khát tiềm ẩn bên trong. Một lần nọ, sau khi xem xong video, em bất chợt nói với tôi: "Thật ra chị không hề bài xích sp, còn rất muốn thử cảm giác bị đánh vào mông đúng không? Hay là chị làm kee của em đi, để em đánh mông chị nhé? Nhìn thấy những cái mông bị đánh sưng đỏ đến nỗi chẳng thể ngồi xuống trong các bài viết đó, chị có thấy phấn khích không? Em có thể thỏa mãn khao khát của chị đấy."

Đúng như lời em nói, tôi không hề cảm thấy khó chịu về chủ đề này. Vì vậy, khi nghe em nói thế, ngoài việc mặt đỏ bừng, tôi còn cảm thấy một chút phấn khích và mong chờ. Thế là tôi gật đầu, và buổi kèm học hôm đó đã trở thành lần thực hành đầu tiên của tôi. Em ra lệnh: "Chị tự kéo quần và quần lót xuống dưới đầu gối, úp người trên bàn học, và nhô mông trần của chị lên cao nhất có thể."

Tôi đứng đó lúng túng một lúc. Thực ra, trong lòng tôi mong được người khác cưỡng chế cởi quần hơn, ít nhất nó vẫn bớt ngại hơn là phải tự làm. Với khuôn mặt đỏ đừng, tôi cứ dây dưa mãi, cho đến khi em đe dọa rằng nếu tôi không tự cởi quần, em sẽ làm những điều khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn nữa, và cái mông của tôi sẽ bị đánh đến mức ba, bốn ngày không thể ngồi được.

Dưới sự thôi thúc của tò mò, khao khát và một chút đe dọa, cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm. Phải nói rằng, tự mình lột đồ và khoe mông trần ra thực sự rất xấu hổ, hơn nữa lại còn trước mặt người khác. Động tác cởi quần chậm chạp chỉ khiến tôi trông lúng túng, vì thế tôi đành buông xuôi, lột quần ra một mạch, nằm úp người lên bàn, cố gắng chổng mông trần lên cao, mặc cho em ấy chậm rãi dùng lòng bàn tay tát vào hai bên mông của tôi.

"Thật ra, mỗi lần nhìn thấy chị, em đều rất, rất muốn đủ loại dụng cụ để đánh vào cái mông trần của chị, cho đến khi chị khóc lóc thảm thiết với cái mông sưng đỏ. Hồi nhỏ chị có bao giờ bị bố mẹ đánh vào mông trần không? Chắc là không, vì chị học rất giỏi mà, nhưng bây giờ lại tự nguyện cởi hết quần ra để em đánh mông này."

Cảm giác tê tê, đau nhói khi bàn tay vỗ vào mông trần thực ra không quá đau, thậm chí tôi còn cảm thấy rất thích. Nhưng những lời em nói khi đang đánh, kèm theo tiếng "chát, chát" giòn tan, khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Ôi, chị có phản ứng rồi này, tay em dính thứ gì đó ướt ướt rồi."

Như để chứng minh cho lời mình nói, em xoa bàn tay ẩm ướt của mình lên cặp mông nóng hổi của tôi. Xấu hổ, tôi vùi mặt vào cánh tay, miệng van xin: "Đừng nói nữa mà..."

"Không được rồi, đánh mông là để trừng phạt mà, em đánh đến đỏ cả tay, nhưng chị lại sướng đến chảy nước. Chẳng lẽ đánh bằng tay lại khiến chị sung sướng sao? Vậy thì sau này, khi nào muốn thưởng cho chị, em mới dùng tay."

Sau 50 cái đánh bằng tay, khi cái mông của tôi đã đỏ và nóng lên, em vừa đưa ra quyết định này, vừa dừng giai đoạn trừng phạt đầu tiên.

Không cho tôi chút thời gian để lấy lại hơi, giai đoạn thứ hai đã bắt đầu. Tôi được yêu cầu quỳ trên ghế, mông nhô ra phía sau, cánh tay gác lên lưng ghế, để tôi có thể nhìn thấy màn hình máy tính được em đặt trước mặt. Sau đó, em giơ "công cụ phạt" của vòng thứ hai— một chiếc dép - lắc lư trước mắt tôi, rồi bắt đầu quất xuống một cách nhịp nhàng.

Cú đầu tiên đánh vào nửa bên mông trái, cú thứ hai đánh vào nửa bên mông phải, cú thứ ba đánh vào chỗ rãnh mông ở giữa. Sức mạnh của chiếc dép vượt xa lòng bàn tay, lực tác động mạnh đến mức hậu môn nằm trong rãnh mông của tôi cũng cảm thấy rất khó chịu. Cùng với mỗi cú đánh, mông tôi bắt đầu nóng rát và đau đớn. Tôi có thể đoán được lần tiếp theo mông sẽ bị đánh vào đâu, nhưng lại không thể né tránh. Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi và bối rối, nỗi đau khi bị đánh dường như cũng được tăng lên gấp bội.

"Ban đầu em rất ghét chị, rõ ràng không biết hoàn cảnh hiện tại của em đau khổ đến mức nào, nhưng lại giả vờ làm người đi trước để khuyên nhủ em chỉ vì muốn tìm người trò chuyện. Những lúc như vậy, em thật sự muốn chị nằm úp trước máy tính, bắt chị phải đọc lại những tin nhắn chị đã gửi cho em, trong khi dùng đế dép đánh thật mạnh vào cái mông trần của chị. Bây giờ, chị bắt đầu đọc đi, mỗi câu đọc xong thì nói một lần: 'Xin lỗi, chị sai rồi, đáng bị đánh vào mông trần vì tự cho mình là đúng như thế này'."

Những lời của em khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm ức. Mặc dù lúc đó tôi cũng có ý định mượn cớ để giết thời gian, nhưng dù sao tôi vẫn đang giúp em mà? Vì vậy, tôi ngậm chặt miệng không chịu đọc. Em rõ ràng bị hành vi này của tôi chọc giận, vì thế lực và tốc độ quật của đế dép lên mông tôi tăng lên đáng kể. Tôi đoán mông mình đã bắt đầu sưng lên, vì nó đã vô cùng đau, đến mức tôi không tự chủ được mà khẽ lắc mông, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những cú quật của đế dép. Vì thế tôi không kìm được mà kêu lên và bắt đầu giải thích.

"Ah ~, đau. C-Chị... chỉ muốn giúp em gái... au ~, n-nhẹ thôi, không phải chỉ vì muốn tìm người nói chuyện, xin lỗi, ah!." Rất nhanh, tôi nhận ra nếu không nghe lời em, mông tôi e rằng sẽ bị đánh mãi, vì thế tôi đành dùng giọng nói đã nghẹn lại vì khóc, đọc thành câu những tin nhắn tôi đã gửi cho em, rồi thuận theo yêu cầu của em mà nhận lỗi, cầu xin sự trừng phạt.

"Mỗi lần mông chị bị đánh lại run lên một cái, có phải là nó đang nói rằng nó rất thích bị đánh không?"

Sau khi tôi vâng lời, tốc độ đánh quả nhiên giảm xuống, mỗi khi đọc xong một câu mới bị đánh một cái vào mông, điều này cũng cho em đủ thời gian để nói những lời trêu chọc tôi. Những cú đánh dịu lại cùng với cảm giác xấu hổ tăng lên lại khiến vùng kín của tôi càng trở nên ướt át. Vì vậy, khi em phát hiện đế dép bị làm ướt, mỗi cú đánh vào giữa mông đều rất mạnh.

"Tốt lắm, mông chị đã sưng lên gấp đôi rồi này, vừa đỏ vừa to trông thật đáng yêu. Để thưởng cho chị, em quyết định chị có thể quỳ trên chiếc giường mềm mại!"

Sau khi tôi cuối cùng cũng đọc xong, em thông báo cho tôi tình trạng hiện tại của cái mông. Sau đó, vòng trừng phạt thứ ba bắt đầu. Em ra lệnh cho tôi chống hai đầu gối và hai cánh tay xuống giường, tư thế quỳ theo kiểu doggy, rồi dùng sức ép vào eo tôi, liên tục cố gắng làm cho mông tôi nhô cao lên nữa.

Mông tôi đã nóng rát và vô cùng đau đớn, vì vậy tôi vừa làm theo tư thế đáng xấu hổ đó, vừa van xin em tha cho cái mông tội nghiệp của tôi. Tôi cảm thấy rằng nếu bị đánh nữa, mông tôi nhất định sẽ nát bấy. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những cú đánh nhanh ngẫu nhiên và nhanh chông.

"Mông chị còn lâu mới nát được ~ Như một hình phạt vì đã lợi dụng em để giết thời gian, em quyết định dùng cây đón gót giày này đánh thêm 50 cái nữa vào mông trần của chị. Khi nào mông chị không thể nhét vừa quần lót nữa, em sẽ tha thứ ~"

Sau đó, em bắt đầu dùng cây đón gót giày quật khắp nơi trên mông tôi, dường như có ý định "tô vẽ" toàn bộ cái mông của tôi thành một mảng sưng đỏ không còn chỗ trống. Nỗi sợ hãi không biết cú đánh tiếp theo sẽ vào đâu lớn hơn lúc nãy rất nhiều. Sự sợ hãi và nỗi đau tột cùng khiến tôi la hét mất kiểm soát, khóc lóc thảm thiết. Tôi chỉ có thể vừa hếch cái mông sưng đỏ ra chịu đánh, vừa khóc lóc cầu xin. Nếu không phải bị em giữ lại, tôi nghĩ mình đã bỏ chạy rồi.

Sau khi giai đoạn trừng phạt thứ ba kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thời gian nghỉ ngơi. Em cho tôi nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng xoa bóp cái mông sưng đỏ của tôi, nhưng đối với cái mông đang thương tổn đó thì nó giống như một hình phạt khác hơn. Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng hình phạt đã kết thúc, và cảm giác cái mông trần bị người khác xoa nắn, đùa bỡn khiến tôi vô cùng xấu hổ không thể ngẩng mặt lên được, vì vậy tôi đẩy tay em ra và yêu cầu được mặc quần vào.

Tuy nhiên, một loạt yêu cầu này của tôi bị em coi là không biết điều, em vô cùng tức giận với hành vi của tôi, vì thế thời gian nghỉ ngơi của tôi đã bị chấm dứt, bởi vì em quyết định sẽ dành cho tôi giai đoạn trừng phạt thứ tư.

"Chị... chị chỉ nghĩ... nghĩ rằng hình phạt đã kết thúc rồi... chị..."

Lúc tôi chủ động dâng mông trần lên trước mặt em, vừa khóc lóc giải thích, vừa cầu xin em cứ xoa nắn, đùa bỡn tùy ý, đừng phạt tôi nữa, nhưng vẫn không thể xoa dịu cơn giận của em.

"Chị hãy quỳ xuống trước mặt em, thân trên vươn xuống giường và nằm sấp trên sàn, tự dùng hai tay banh mông ra, để lộ rãnh mông và hậu môn ra chịu phạt."

Nghe thấy mệnh lệnh, tôi nhanh chóng nhận ra mình nên bỏ chạy. Cơ thể tôi hành động trước cả suy nghĩ, hoảng loạn muốn kéo quần lót và quần lên, nhưng sau đó phát hiện ra điều đó là không thể. Cố nhét cái mông sưng vù vào quần lót chỉ làm cơn đau thêm trầm trọng, tôi thậm chí không thể mặc quần lót cho tử tế, chỉ có thể ôm mông ngồi xổm trên sàn khóc lóc, giống như một đứa trẻ không chịu nổi nỗi đau bị mẹ đánh vào mông mà bỏ chạy giữa chừng.

Hành vi của tôi khiến em nổi cơn tam bành, em kéo tôi dậy, ấn xuống giường, buộc tôi phải nhô cái mông còn lủng lẳng quần lót ra phía sau, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng kéo.

"Chị dám mặc quần vào bỏ chạy, lại còn dám tự sờ vào mông mình, chẳng lẽ chị không biết lúc đang chịu phạt thì không được chống cự sao? Nếu em cắt nát quần lót và quần dài, chị sẽ ngoan ngoãn vâng lời phải không?"

"Đừng mà, chị sai rồi, chị sẽ làm theo lời em nói, không chống cự nữa. Em đánh mông chị đi, đừng cắt quần chị!"

Vóc dáng của em ấy thấp hơn tôi nhưng sức lực lại lớn hơn nhiều, em vung kéo như thể giây tiếp theo sẽ cắt nát quần của tôi, sự sợ hãi và bất lực vì không thể thoát ra khiến tôi khuất phục, đành phải làm theo lời em nói.

Trước đó, tôi đã nghĩ tư thế quỳ sấp là nhục nhã nhất, nhưng bây giờ, khi tôi phải quỳ với mông nhô ra, hai tay nắm lấy hai bên mông và kéo, để lộ ra nơi chưa từng thấy ánh mặt trời mà chịu đánh, mức độ xấu hổ này đã vượt xa tư thế quỳ sấp lúc nãy. Nhưng nỗi đau và sự sợ hãi từ trận đòn khiến tôi hoàn toàn không còn bận tâm đến những điều đó nữa. Tôi lập tức ngoan ngoãn làm theo lời em, sợ rằng sự chần chừ và chống cự sẽ mang đến những hình phạt khác. Sau đó, tôi đã trải nghiệm nỗi đau vượt xa sức tưởng tượng của mình, đến mức khi cú đánh đầu tiên của cây chổi lông gà quất vào rãnh mông, hai tay tôi đã vô thức buông ra.

"Ôi, xin em đừng đánh vào chỗ đó nữa, đau quá!"

"Banh mông ra, để lộ hậu môn! Trước khi hình phạt kết thúc, nếu chị dám để mông mình khép lại, em sẽ đánh nát hết mông và hậu môn của chị!"

Lời cầu xin của tôi không có tác dụng, vì vậy tôi chỉ có thể ra sức banh mông, như thể muốn xé toạc nó ra.

"A! Đừng đánh nữa, ôi, sắp nát rồi, đánh vào đây đau quá. A! ôi, CHỊ không chịu nổi nữa rồi." Tôi cầu xin một cách điên dại, vặn vẹo mông, cố gắng giảm bớt cơn đau dữ dội như muốn xé toạc mông ra. Tuy nhiên, hai chân em siết chặt hông tôi, ngăn cản tôi cựa quậy. Sau 15 cú đánh, lần thực hành đầu tiên của tôi cuối cùng cũng kết thúc.

Sau đó, tôi nằm trên sàn không dám cử động, vì bất kỳ chuyển động nào cũng sẽ ảnh hưởng đến cái mông bị thương nặng. Em lại ra lệnh cho tôi lập tức đứng dậy, kéo quần lót lên để cùng em làm bài tập. Giống như lần thử lúc nãy, cái mông sưng to gấp ba lần không thể nhét vừa quần lót, vì vậy tôi chỉ có thể xấu hổ cầu xin em cho phép tôi cởi quần lót ra, để cái mông trần mà cùng em làm bài tập. Em rất hào phóng đồng ý yêu cầu của tôi, yêu cầu tôi quỳ trên sàn, đặt mông thẳng trước gương, và bắt tôi quay đầu lại để quan sát cái mông sưng đỏ to gấp ba lần của mình trong nửa giờ, đồng thời viết ra cảm xúc của bản thân sau hình phạt vừa rồi.

Vì thế mới có những dòng chữ trên.

Sau khi đọc xong những gì tôi viết, em gái không hài lòng lắm, vì khi tôi bị phạt đánh mông trần, tôi cư xử như một đứa trẻ phạm lỗi, vì vậy tôi phải xưng hô "chủ nhân" với em ấy, hoặc chỉ ít cũng phải là "em gái". Em cảm thấy viết "em ấy" thì vừa không thân mật vừa không tôn trọng.

Ngoài ra, tôi phải chụp một bức ảnh đủ rõ nét về cái mông, ghi lại một cách trọn vẹn hình dáng của cái mông sau khi bị trừng phạt. Chụp một bộ phận nhạy cảm và xấu hổ như vậy để người khác thưởng thức, một việc làm đáng xấu hổ đến thế khiến tôi không tự chủ được mà tranh cãi với em gái. Tuy nhiên, em lại coi đó là hành động cãi lại, chống đối quyền lực.

Vì thế tôi phải trả giá cho việc này.

May mắn thay, em gái thích đánh những cái mông trắng nõn thành sưng đỏ và cứng lại, chứ không thích đánh đến mức rách da, chảy máu. Vì vậy, ngày hôm đó, cái mông của tôi tạm thời được tha thứ, không phải chịu đánh thêm, chỉ cần hếch cái mông sưng đỏ ra để kiểm điểm là đủ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, vì sợ bị đánh mông, tôi ngoan ngoãn nằm sấp trên sàn, ngoài việc kiểm điểm bản thân vì đã lợi dụng em để giết thời gian, tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ với em gái. Về điều này, tôi cũng rất khó hiểu, có lẽ bản thân tôi cũng rất khao khát được thực hành.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Note: 

- Xin chào mọi người, lại là một truyện spanking nữa mà mình nhặt về để dịch và chia sẻ với mọi người đây. Thể loại này có hơi nặng đô một chút so với gu của mình, nhưng mình nghĩ sẽ có người thích nó. 

- Nếu có thời gian, hãy ghé qua những truyện spanking khác của mình nữa nhé! Nếu được ủng hộ nhiều, mình sẽ tìm cách để có những cameo/crossover cho vui! 

- Cảm ơn mọi người đã đọc, hẹn gặp lại lần sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz