[Châu Thiên] Dư thế tam thiên phó Nhất Châu
Chương 8
08. Dựa vào trước kia từng sinh hoạt trong quân đội, La Nhất Châu thu dọn đồ đạc với tốc độ như sấm rền gió cuốn, lại thêm những đồ đạc thiết yếu thường ngày cũng không có nhiều, anh nhanh chóng đã thu dọn xong hành lý, có thể trực tiếp ra cửa. La Nhất Châu ngồi ở trên ghế sofa nhìn chằm chằm vali trước mặt hồi lâu. Anh liệu có phải là có chút...... quá nóng lòng. Lấy điện thoại ra xem xét một chút, anh nhớ tới mình lúc ngồi trên xe bảo mẫu, nhất thời chưa nghĩ ra làm sao trả lời Lý Chính, đứa bé kia lại liên tiếp gửi cho anh mấy cái meme. La Nhất Châu nghĩ ngợi, vẫn nên hỏi trước Dư Cảnh Thiên. Dù sao...... đây cũng không phải là một cuộc gặp gỡ đơn giản giữa bạn bè lâu ngày xa cách, không biết Dư Cảnh Thiên còn nhớ được người bạn Lý Chính này không. Điện thoại rung. Dư Cảnh Thiên gửi tin nhắn Wechat tới. —— Thử vai thuận lợi chứ? La Nhất Châu nhìn xem đứa nhỏ hỏi han, khóe miệng nhếch lên. —— Rất thuận lợi —— Dư Cảnh Thiên: [Đáng yêu.jpg.] —— Dư Cảnh Thiên: Hi vọng anh có thể thuận lợi nhập đoàn! La Nhất Châu lắc đầu. Vào đoàn liền không thể cùng em ở cùng nhau đâu, đồ ngốc. —— [Nắm tay.jpg] —— Dư Cảnh Thiên: 【 Hình ảnh 】 —— Dư Cảnh Thiên: Đây là bản thảo thiết kế hôm nay em vẽ. —— Dư Cảnh Thiên: Anh nhìn chú khủng long nhỏ này giống anh không? La Nhất Châu mở hình ảnh, zoom lên. Là một con khủng long có đôi mắt thật to, còn đội một chiếc mũ hải tặc. —— Nếu có một chiếc thuyền càng giống hơn. —— Dư Cảnh Thiên: Ý kiến hay. —— Dư Cảnh Thiên: Để em vẽ thêm! La Nhất Châu nhẹ nhàng cười ra tiếng. Thừa dịp đứa nhỏ hiện tại tâm tình cũng không tệ lắm, anh đem chuyện có liên quan tới Lý Chính nói với Dư Cảnh Thiên. —— Dư Cảnh Thiên: Là chú sư tử em cột trên rèm cửa kia sao? —— Dư Cảnh Thiên: Trước đó em thấy ở trong vali của em, nhưng em không nhớ rõ là ai tặng. —— Dư Cảnh Thiên: Em biết Thập Thất, là người cùng chúng ta tham gia chương trình. —— Dư Cảnh Thiên: Thế nhưng cái khác...... Em không nhớ nổi Đứa nhỏ trả lời cùng phán đoán của La Nhất Châu không sai biệt lắm. Anh bỗng nhiên có chút cảm khái, Dư Cảnh Thiên thật sự đều quên mọi chuyện, duy chỉ còn nhớ rõ mình. —— La Nhất Châu: Cho nên em muốn gặp Thập Thất sao? —— La Nhất Châu: Nếu như nhà em không tiện, đến chỗ của anh cũng được. Anh rất chu đáo trước giúp đứa nhỏ suy nghĩ một phương án dễ dàng tiếp nhận. Nếu mình thật sự tiến đoàn làm phim, Dư Cảnh Thiên tốt xấu còn có Lý Chính bầu bạn. —— Dư Cảnh Thiên: Được. —— Dư Cảnh Thiên: Đến nhà anh. —— Dư Cảnh Thiên: Hehehe. La Nhất Châu hơi nhíu lông mày. Anh luôn cảm giác trọng điểm trả lời của đứa nhỏ hình như không phải là Lý Chính, mà ở chỗ khác. * Lúc Lý Chính lướt vòng bạn bè thấy được La Nhất Châu up tấm hình kia. Mặc dù nhìn qua chỉ là một khung cảnh ngoài cửa sổ, nhưng khuất trong góc rèm cửa được buộc bằng một chú sư tử bông vô cùng quen thuộc. Là lúc còn trong chương trình cậu tặng cho Dư Cảnh Thiên. Cảm thấy lúc ấy tóc vàng Dư Cảnh Thiên cùng chú sư tủ này rất giống. Sau đó hơn hai năm không có liên hệ với Dư Cảnh Thiên. Cho đến lúc La Nhất Châu đem chuyện tình cờ gặp lại Dư Cảnh Thiên kể lại, cậu bỗng nhiên không biết mình nên dùng cảm xúc gì đối mặt với người bạn thân thiết này. Ba người hẹn nhau gặp mặt tại nhà La Nhất Châu. Dư Cảnh Thiên đứng bên cạnh khay trà, nhìn Lý Chính đôi mắt đỏ hoe, dáng người so với mình nhỏ hơn một chút, chậm rãi đi đến trước mặt mình, ôm mình bắt đầu khóc. "......" Dư Cảnh Thiên lộ ra một ánh mắt mê mang, ngẩng đầu nhìn đối diện La Nhất Châu. "Cậu làm sao đều không liên lạc với tôi...... A, cậu không nhớ được tôi...... cậu làm sao quên mất tôi, huhuhuhuhuhuhu......" Người trong ngực khóc như lê hoa đái vũ, Dư Cảnh Thiên theo bản năng ôm lấy đối phương, đầu óc muốn nói gì đó an ủi. [Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa, miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi về sau thường dùng miêu tả vẻ đẹp của người con gái. Ủa =))))))) ] "Thật xin lỗi, tôi không nhớ cụ thể...... Nhưng là, tôi biết chúng ta quan hệ rất tốt, khẳng định là bạn đặc biệt tốt." Lý Chính ngẩng đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt, một đầu tóc vàng nổi bật lên nước da trắng. "Vậy chúng ta làm quen lại đi! Tôi tên Thập Thất, lớn hơn cậu mấy tháng, cậu trước kia đều gọi tôi là anh." Dư Cảnh Thiên tiếp tục mê mang thiếu điều thành meme người da đen dấu hỏi chấm. "Nhanh lên, đừng tưởng rằng cậu đã quên liền có thể bỏ qua, nhanh gọi anh!" Lý Chính bắt đầu nghiêm túc lắc lư, La Nhất Châu đã cười đến gãy lưng rồi. Dư Cảnh Thiên: "Thế nhưng là tôi cảm thấy cậu giống em trai hơn." Lý Chính: "...... Cậu mới là em trai!" Đối mặt hai đứa bé ấu trĩ đấu võ mồm, La Nhất Châu bỗng nhiên yên tâm rất nhiều. Như vậy cho dù mình không ở đây, Dư Cảnh Thiên cũng sẽ không tịch mịch. * Mặc dù Lý Chính rất muốn ở lại ăn chực, nhưng vẫn bị người đại diện gọi điện thoại kéo đi. Trước khi đi đã cùng Dư Cảnh Thiên lẫn nhau kết bạn Wechat, La Nhất Châu cảm giác tâm trạng đứa nhỏ rất tốt, Lý Chính đi rồi em vẫn đang gửi tin nhắn Wechat. Anh đi xuống phòng bếp làm một chút cơm trưa, Dư Cảnh Thiên sớm đã bưng lấy chén cơm, giống như chú chó nhỏ, ánh mắt lóe sáng ánh sao mà nhìn cả bàn thức ăn. La Nhất Châu trình độ nấu nướng không tính là đỉnh cao, nhưng Dư Cảnh Thiên ăn đến phồng hai má, giống như một bé hamster đang tích trữ lương thực. Anh lại vô thức lộ ra nụ cười cưng chiều. Đối với đầu bếp mà nói, đồ ăn bị ăn sạch, chính là công nhận lớn nhất. Ăn no nê xong, Dư Cảnh Thiên rất tự giác muốn đi rửa chén, La Nhất Châu nhớ tới đứa nhỏ đã nói với mình lúc ăn cơm ở nhà em. "Nhà anh mặc dù không lớn, nhưng em có thể tùy ý ngắm nhìn." Nhà anh chính là tiêu chuẩn hai phòng ngủ một phòng khách, không có giống như Dư Cảnh Thiên ở nguyên căn biệt thự dọa người như vậy. Phòng hơi nhỏ một chút lại càng có không khí sinh hoạt. La Nhất Châu tâm tình vui vẻ rửa sạch bát dọn xong bàn, lau sạch sẽ tay trở lại phòng khách, phát hiện Dư Cảnh Thiên đang đứng trước cửa phòng ngủ. La Nhất Châu tò mò đi qua. Đứa nhỏ giống như đang nhìn vali anh đang để trong phòng ngủ. Là anh mấy hôm trước thử vai về thu dọn. Về sau vẫn đặt ở trong phòng ngủ không hề động qua, La Nhất Châu nhìn khuôn mặt Dư Cảnh Thiên, ánh mắt đứa nhỏ dừng lại ở trên vali, trên mặt lộ ra một chút thần sắc phức tạp. "Nhất Châu" Dư Cảnh Thiên thanh âm có chút yếu ớt, "Anh phải vào đoàn sao?" La Nhất Châu hơi kinh ngạc mắt mở lớn."Không có." Anh có chút bất đắc dĩ nhíu mày, "Đây là, anh muốn đem đến nhà em ở, mới thu thập hành lý." Dư Cảnh Thiên nuốt một cái, ánh mắt từ dưới ngước lên nhìn về phía anh, "Là như vậy sao." Cảm thấy được đối phương không thích hợp, La Nhất Châu có chút không hiểu rõ. Trước đó không phải đã nói? Chẳng lẽ...... đứa nhỏ đổi ý? Hẳn là không đi. "Em nếu là cảm thấy quá nhanh......" La Nhất Châu thật sự là không nghĩ ra Dư Cảnh Thiên vì sao biểu lộ là lạ, dường như có chút khó khăn. Dư Cảnh Thiên hít sâu một hơi, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên. "Không có, em chỉ là......" Em cố gắng làm dịu cảm xúc của mình, "Cảm thấy, thật có thể ở cùng nhau sao. Rất sợ anh không biết lúc nào...... liền để em lại một mình." Dư Cảnh Thiên không tiếp tục nhìn về phía La Nhất Châu. Em dùng tay vò vò góc áo, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, tiếng nói càng ngày càng nhỏ. La Nhất Châu cảm thấy Dư Cảnh Thiên giống như càng trở nên yếu đuối. Hoặc là nói, đây cũng là chuyện em đã từng trải qua sau tai nạn ô tô, là trạng thái thường xảy ra, khả năng tại khoảng thời gian mà anh không biết, đứa nhỏ phải tự mình vượt qua rất nhiều chuyện, hiện tại em lại càng dễ bị tổn thương.. Anh lúc đầu nghĩ, nếu như sau này tiến tổ quay phim, Dư Cảnh Thiên có thể tìm Lý Chính cùng nhau chơi đùa. Nhưng là hiện tại anh không dám cùng Dư Cảnh Thiên nói chuyện này, rất sợ đứa nhỏ lại suy nghĩ nhiều. Thấy La Nhất Châu trầm mặc hơn nửa ngày, Dư Cảnh Thiên lại suy nghĩ một chút, hi vọng có thể giải thích rõ ràng ý nghĩ của chính mình. "Có lẽ em hiểu lầm. Bởi vì em biết anh rất lợi hại, anh thử vai nhất định có thể thành công, cho nên mới lo lắng......" Dư Cảnh Thiên dùng âm thanh nhè nhẹ từng chút từng chút giải thích, một lần nữa nhìn về phía La Nhất Châu, lại nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương lóe lên ánh sáng kinh ngạc. Dư Cảnh Thiên còn nói giống nhau như đúc. La Nhất Châu cảm giác trong đầu dây thần kinh nào đó bỗng chốc bị đẩy trở lại hai năm trước. * Sau lần công bố xếp hạng đầu tiên. "La Nhất Châu có đây không......" Dư Cảnh Thiên cẩn thận đẩy cửa túc xá, em không ngờ La Nhất Châu lúc ăn đã khóc, làm sao trở về ký túc xá vẫn còn đang khóc. La Nhất Châu đang bị vây giữa một số thực tập sinh mắt mũi vẫn đang đỏ ửng, ánh mắt liếc nhìn chó nhỏ tóc đỏ đứng ngoài cửa. "Thật ngại quá, tìm La Nhất Châu có chút việc, có tiện không?" Dư Cảnh Thiên cảm giác mình đến không đúng lúc. Những thực tập sinh này lại là rất thức thời, đem ký túc xá trống không để lại cho hai người bọn họ. Dư Cảnh Thiên đứng tại chỗ, nhìn La Nhất Châu cầm khăn giấy lau mắt mũi, sau đó yếu ớt cười. "Có chuyện gì sao." Không ngờ La Nhất Châu bởi vì bạn bè rời đi khóc lâu như vậy. Dư Cảnh Thiên nghĩ, em cũng sớm đã quen thuộc, cho dù bạn bè bị loại mình cũng sẽ có khổ sở, nhưng sẽ sớm thoát khỏi tâm trạng buồn bã này. La Nhất Châu bình thường trông rất mạnh mẽ, cũng sẽ khóc thành chú mèo con, thật đúng là đáng yêu. "Chính là......" Dư Cảnh Thiên hơi có chút khó mở miệng, "Hôm qua lúc phát biểu xếp hạng nói những lời kia...... Những lời kia không phải nhằm vào anh đâu, chính là như vậy. " Ánh mắt của em hướng bên cạnh liếc một cái, kéo ghế ngồi xuống, "Em biết anh rất lợi hại, anh mỗi lần xét hạng cấp bậc đều được A, còn là C vị bài hát chủ đề, bỏ phiếu cũng đều là hạng nhất......" Dư Cảnh Thiên càng về sau nói tiếng nói càng nhỏ, ánh mắt còn hướng lên trần nhà, "Ừm, chính là, đã là thi đấu, đương nhiên là muốn PK cùng kẻ mạnh, La Nhất Châu anh chính là người mạnh nhất, đương nhiên em cũng rất mạnh! Cho nên, cho nên......" La Nhất Châu nhìn qua đứa nhỏ trước mắt bỗng nhiên lời nói không có mạch lạc, đầu tiên là thở dài, sau đó lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. "Cho nên thế nào?" Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên ngồi thẳng tắp, tựa hồ bị câu nói ngữ khí có chút nghiêm túc của La Nhất Châu làm chấn động. "Cho nên về sau anh phải vào top xuất đạo! Đồng thời em cũng sẽ không lại thua anh!" Đứa nhỏ nói xong vểnh vểnh lên miệng, một bộ ý chí quyết tâm chiến đấu dâng trào. Khi đó Dư Cảnh Thiên cỡ nào tự tin. La Nhất Châu rất thích sự tự tin của Dư Cảnh Thiên, rất thích đối phương lại gần giống như là ngòi nổ, đốt cháy những tham vọng tiềm ẩn trong bản thân anh thành mồi lửa. * Nhưng bây giờ, đối mặt với mặt yếu ớt của đứa nhỏ, La Nhất Châu không biết làm thế nào mới có thể cho em có cảm giác an toàn. Không còn có thể trở thành đối thủ của em, cùng em cùng một chỗ thi đấu . Cố gắng mang lại ấm áp cho em, lại không thể bù đắp những gì quan trọng đã mất trong cuộc đời của em. La Nhất Châu cẩn thận suy nghĩ. Anh nắm chặt tay Dư Cảnh Thiên, mang người đi tới cửa nhà. Đứa nhỏ có chút ngơ ngác nhìn đối phương kéo mình đến ngoài cửa nhà, đóng cửa, khóa lại. "A?" Dư Cảnh Thiên kinh ngạc. Em cảm giác lúc này La Nhất Châu đặc biệt giống người xấu bỏ rơi con cái. Nhưng là, sẽ không có người xấu ngốc đến mức cũng đem mình ném ra. La Nhất Châu bấm vài lần vào khóa vân tay, sau đó cầm ngón trỏ Dư Cảnh Thiên, áp vào khung nhỏ màu đen. Giọng nói trên khóa vân tay báo, vân tay ghi nhớ thành công. "Căn nhà này này mặc dù là công ty giúp anh thuê" La Nhất Châu thanh âm dịu dàng vang lên, "Nhưng anh đã quyết định, chờ sau này kiếm đủ tiền sẽ mua lại nó." Dư Cảnh Thiên chớp chớp mắt. "Anh vừa rồi đã lưu lại vân tay của em, nếu như về sau anh đi ra ngoài làm việc, em tùy thời đều có thể tới đây ở." La Nhất Châu nghiêng đầu, mặt mày cong cong, "Em không phải rất mẫn cảm với mùi vị của anh sao. Nơi này đều là mùi vị của anh." Lời nói kỳ quái này toát ra từ miệng La Nhất Châu ngoài ý muốn khiến cho người ta mê muội. [Trời ơi, mê xỉu ngang xỉu dọc, nghe như bá đạo tổng tài, tim gan xoắn hết vào nhau rùi :(((( ] Dư Cảnh Thiên bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của La Nhất Châu, lỗ tai có chút đỏ lên. "...... Được." Ánh mắt đứa nhỏ lại bắt đầu né tránh. La Nhất Châu hơi nheo mắt, lộ ra một nụ cười thoải mái. "Đừng căng thẳng, đừng sợ hãi." Dư Cảnh Thiên giơ tay lên bưng kín lỗ tai. "Anh thật sự chỉ nói câu này......" Em nhớ được câu nói kinh điển của La Nhất Châu, dù là trong video, trong trí nhớ đã mất đi của mình, hay là hiện tại, bọn họ lại lần nữa gặp nhau. La Nhất Châu cười thành tiếng. "Chỉ cần gió Đại Xưởng không ngừng thổi, thuyền của anh cũng sẽ không ngừng." Dư Cảnh Thiên để tay xuống, có chút bối rối. "Đây lại là cái gì......" "Nửa câu đầu chính là em nói." "Em sao nói những câu kỳ lạ như vậy......" Kỳ lạ sao. La Nhất Châu nghĩ thầm, anh cảm thấy rất đáng yêu. TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz