Changing Circumstances
Archangel, Trickster, what's the difference ?Ngay cả khi bị khống chế khỏi sức mạnh đại thiên thần trickster của mình, Gabriel vẫn tạo ra những tình huống tệ tốt nhất. Có vẻ như cả Đội cũng có những ý tưởng rất hay. SPN7. HP5..................................................................................................................................................................................... Gabriel yêu việc được sử dụng pháp thuật tự do. Well, hắn yêu đôi cánh của mình hơn nhưng giờ không còn sức mạnh thiên thần tuyệt vời của mình nữa, hắn sẽ chọn pháp thuật bất cứ ngày nào trong tuần (ngoại trừ thứ ba, giờ được dùng để đi trốn Sam). Mặc cho sự thật rằng theo như giáo sư Snape đã nói, tạo ra một mô hình mặc trăng được làm hoàn toàn từ pho mát không phải là một bài kiếm điểm thêm, hắn vẫn có thể nghĩ ra được những cách điên rồ và nguy hiểm nhất để tạo ra các thứ, ngay cả khi hắn không nên.Tất cả mọi người đều đồng loạt đổ lỗi cho hắn chuyện được biết đến là 'Vụ say xỉn năm 95'. Vấn đề duy nhất với chuyện đó là chuyến đi dài và đau đớn trở về phòng sinh hoạt chung của họ, được Dean nhắn đến như là 'cuộc rượt đuổi của mèo và chuột' với bà mèo Norris, Umbridge và Filch.Bằng cách nào đó đã thuyết phục được Castiel, đứa em trai dễ lừa của mình, rằng đó là một dự án nghiên cứu cho giáo sư Snape, Gabriel nhờ sự giúp đỡ của em trai mình đã có thể biến nước thành rượu (và tequila, và bia và một loại whiskey nào đó và Scotch để thỏa mãn Crowley). Vậy nên, trong khi cả trường đang cằn nhằn về Liên đoàn Con Cóc (ROTTI) Đội Ý Chí Tự Do thì đang tận hưởng khi được uống đồ uống có cồn.Trong tất cả mọi người, tìm thấy căn phòng cần thiết ở tần thứ bảy vào khoảng thời gian nào đó trong năm ba của họ trong khi thằng nhóc Potter nổi tiếng đang đối đầu với cốt truyện liên quan đến một con rắn khổng lồ. Đã có một quyết định nhất trí rằng nếu như đây là một kỳ nghỉ, thì sẽ hoàn toàn là một kỳ nghỉ, họ hoàn toàn sẽ không tham gia vào trong cốt truyện.Không phải là vì chỉ có mỗi Dean và Adam là những người duy nhất biết được phần lớn cốt truyện. Sam thề rằng anh sẽ đọc cuốn sách ít nhất một lần khi nào họ được trở lại bình thường, dù cho Gabriel có nói rằng họ quá xa với 'bình thường' sẽ vẫn còn một khoảng thời gian dài cho đến khi khoảnh khắc đó đến. Jo đang mong đợi để được đọc về chính mình, và cô đã không hiểu sao Sam và Dean lại tỏ ra khỏ chịu bởi lời nói đó. Họ đã chiếm căn phòng pháp thuật đó cho riêng mình, và mãi cho đến khi họ đang học năm sau, đang có những cuộc tranh luận về kiến trức của thiên đường, thì ba học sinh năm năm mới xuất hiện.Không giúp ích gì khi khi đó Gabriel đã khuấy thức uống của họ với thứ gì đó rất mạnh, và tất cả bọn họ đều say không thấy trời đất. Có một trường hợp ngoại lệ là Dean, người phải tìm một thứ gì đó S*** nặng mới có thể hơi say, xem xét việc máu của anh được làm bằng cồn, và thiên thần với ác quỷ có một số sức đề kháng vời đồ cồn nặng."Vậy tớ nghĩ rằng chúng ta nên chuyển sang thần chú Reducto và..." Harry Potter ngừng nói khi cậu ta thấy họ nằm dài ở nơi giống một khu nhà nghỉ ven đường (Roadhouse). Cậu chớp mắt nhìn hình dạng của căn phòng rồi nhận thấy tám thành viên của Đội Ý Chí Tự Do (và những người không đồng ý với cái tên đó) đang ngồi vây quần với những trạng thái say xỉn khác nhau."Cậu và Dean là bạn tâm hồn với nhau hay sao vậy ?" Meg đang cười khúc khích. "Bạn đồng hành vĩnh hằng....Sam, tôi thấy thương cho cậu....thậm chí còn không thể thoát khỏi Dean-o khi chết."Sam ném một cái gối về phía cô và trượt. "Dean là anh của tôi." Anh nói. "Đừng để ý.""Chúng ta có khách đến thăm," Castiel thông báo, nghiêng người về phía sau, Gabriel nhận ra ngay động tác đó là bắt chước của Dean, hắn thầm thở dài, Castiel vẫn chưa quen với việc làm người, ngay cả khi đã sau sáu năm."Mọi người đang say à ?" Ron kính phục nhìn."Gabriel đã biến nước thành rượu Vang," Dean cười nhe rằng và Gabriel cảm thấy ấm áp bới biệt danh mà anh đã đặt cho hắn. "Hay rượu Rum...Chẳng biết là cái nào nữa." Dean ngửi cái ly của mình. "Một cái gì đó mạnh...""Không ngon như rượu Scotch..." Crowley lầm bầm. Ý định là việc đó của Gabriel đã thất bại, và rõ ràng là đã không vượt đạt được tiêu chuẩn cao của Vua Địa Ngục."Mọi người có muốn chúng tôi rời đi không ?" Castiel có vẻ như đã nhận ra sự lo lắng của các Gryffindor. "Tôi chắc chắn chúng tôi có thể đưa Adam, Jo và Sam quay trở lại mà không có vấn đề gì.""Nghe thấy không em trai ?" Dean nhích Adam, thằng nhóc sắp bất tỉnh đến nơi. Thằng nhóc đã thật sự được chấp nhận bởi nhà Winchester. "Phải đưa em về giường thôi.""Em không...có mệt." Adam lầm bầm.Dean đảo mắt. "Anh giơ bao nhiêu ngón tay ?" anh hỏi, thậm chí còn chẳng thèm giơ bàn tay của mình lên."Năm." Adam cố nói, chớp mắt.Gabriel cười khúc khích, và hắn đoán rằng đây là lần đầu tiên hắn say đến như vậy, hắn nên làm gần-con người nhiều hơn."Dean ?" Adam chớp mắt."Gì vậy nhóc ?" Dean hỏi, nhe răng cười như một thằng điên."Ngón chân em mất cảm giác rồi." Adam sốc. "Chẳng phải em nên cảm nhận được ngón chân của mình sao ?""Em có nhúc nhích nó được không ?" Sam hỏi hợp lý. Anh là một kẻ say vui vẻ, có bằng chứng rõ ràng.Adam nhìn xuống chân của mình qua mặt bàn, "Không biết" cậu nhún vai, nghe có vẻ hơi căng thẳng. "Em không thể nhìn thấy nó." cậu thì thầm."Giờ em gặp rắc rối thật rồi." Dean thở dài, cố đứng dậy. "Đi nào Ad..." anh giúp cậu em út của mình đứng dậy."Hông có chân thì 'm đi bằng cách nào 'ây giờ ?" Adam khó hiểu lầm bầm."Đừng lo..." Dean với một tửu lượng đáng nể, đứng thẳng. "Em sẽ tìm thấy nó vào buổi sáng thôi." Anh ngáp, giúp Adam đứng lên chầm chậm. Anh liếc qua Ginny, Harry, Hermione và Ron. "Tận hưởng câu lạc bộ tự vệ của các em đi." anh tươi tỉnh nói."Làm sao anh biết được ?" Hermione tỏ ra cảnh giác khi Dean giúp Adam tiến về phía cánh cửa phía sau họ."Sam là nhà ngoại cảm." Dean tự tin, và Gabe nghĩa đó không phải là những gì anh định nói. Nhưng dù sao thì điều đó cũng làm cho Sam chú ý, và cái tên say xỉn vui vẻ đó lạng choạng đến giúp hai anh em của mình, cứ đã bị dây thừng trói chặt lại với họ vậy."Hẹn gặp mọi người sau," anh mơ hồ vẫy tay. "Meg, Cr'ley... đừng có mà giết nhau đấy." lời nói của anh vừa rõ ràng vừa mơ hồ, trước khi lạng choạng đến chỗ Dean. "Chờ đã De."Gabriel dựa người vào quầy Bar của Roadhouse nhìn ba người nhà Winchester rời đi. Castiel cũng lặng lẽ đi khỏi. Theo như Sam và Dean, Castiel đã từng ở một cái quầy bar rồi và hắn sẽ không định làm lại việc đó bất cứ khi nào sớm bởi chứng đau nửa đầu."Anh có nghĩa chúng ta nên đi canh chừng họ không ?" Cas hỏi hắn.Jo cười lén. "Họ là nhà Winchester. Rắc rối...cứ như là tên đệm của họ vậy.""Tôi sẽ coi nó như là 'có'" Castiel đứng dậy, "Xem xét việc têm đệm của họ thật sự là Dean Michael, Samuel Luke và Adam John. Tôi nghĩ rằng đó là một cách nói khác ?" Hắn không đợi câu trả lời, khi hắn lướt về phía các anh em nhà Winchester đã đi.Meg và Crowley đang cười lớn. "Tên đệm của họ là..." Meg lại cười khúc khích. "Oh trời ạ...hèn cho họ lại....haha Lucifer và Michael....haha rồi họ còn nói 'không'!" cô hít một hơi thật sâu, trước khi tiếp tục trận cười như điên của mình."Cứ cười đi quỷ cái," Gabriel nhấp thêm một ly nữa, cảm tháy thích thú khi đầu mình dần mơ hồ. "Xin lỗi mọi người. Chúng tôi sẽ dọn đi. Phải không Crowley ?""Đương nhiên rồi thiên thần," Crowley liếc hắn, khi hắn lôi Meg đi, để cho cô dự vào hắn, vẫn còn đang cười. "Đi nào darling." Và Gabriel nghĩa việc đó chứng minh hai người họ say cỡ nào."Tận hưởng câu lạc bộ bất hợp pháp của các em," Gabriel nói với họ, khi Jo và anh theo hai con quỷ rời đi. "Oh, và nói đến mới nhớ...nó chỉ nói là cấm các câu lạc bộ có các buổi gặp mặt theo định kỳ." Hắn nháy mắt với họ, rồi xoay người đi."Cậu có nghĩ anh ta sẽ đi mách ra không ?""Những người khác chắc đã quá say để nhớ...""Anh ta là một Slytherin! Chắc chắn là anh ta sẽ mách...""Nhưng...anh ta nói đúng. Các buổi họp của chúng ta là ngẫu nhiên...chỉ những câu lạc bộ với các buổi họp theo định kỳ mới là bị cấm. Chỉ là nhìn những câu chữ theo một góc độ khác...""Chúng ta có thật phải tin rằng lũ người điên đó sẽ không nói ra không ?""Sẽ không có ai tin họ đâu.""Tớ còn không tin họ."Gabriel tự mỉm cười với chính mình, và tự hỏi không biết hắn có thể thuyết phục lũ gia tinh giở trò với nước bí ngô.................................................................................................................................................................................................................Một con quỷ, một thiên thần sa ngã, một trickster, ba thợ săn, một sinh viên ngành y và vua địa ngục mở một cuộc chiến tranh chơi khăm.Chắc phải có ý đùa ở trong đó đâu đó.Nó bắt đầu khá ngây thơ, vào khoảng thời gian nào đó ở năm sáu khi họ đang cố say nhưng thất bại. Nó thậm chí còn chẳng phải là một trò chơi khăm nhắm vào thành viên của Đội. Thay vào đó họ lại đang chơi trong Phòng Cần Thiết một lần nữa, vào lúc mà câu lạc bộ phòng chống bí mật không diễn ra, Sam và Crowley đang thử những khả năng của căn phòng. "Vậy nếu như ta muốn một quả táo..." Crowley nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, quan sát xung quanh. Chẳng có gì ở đó cả. "Hoặc nếu ta cụ thể rằng ta muốn một quả táo từ bếp."Lần này khi hắn mở mắt ra, một quá táo xuất hiện ở trên bàn phía trước hắn. Adam cười và chôm lấy nó, cắn một miếng. "Tôi nghĩ ông đã quen với việc nào rồi." cậu nói qua cái miệng đầy của mình."Ta nghĩ ngươi mới vừa ăn cắp quả táo của ta." Crowley liếc cậu.Adam khựng lại một lúc, rồi đưa ra một quả táo khác. "Ngươi thì biết gì ?" cậu thở. "Căn phòng này lấy các thứ từ mọi nơi... hay chỉ ở trong lâu đài ?""Tôi muốn Bé Yêu của tôi." Dean là người đầu tiên tình nguyện, Gabriel nhưn mặt bởi cái ý nghĩ về một chiếc xe xuất hiện ngay chính giữa căn phòng.May thay chẳng có gì xuất hiện và Dean thì trông thất vọng. "Anh và cái xe của anh." Sam bắn cho anh một cái nhìn, "Có thể nó không biết Bé Yêu của anh là gì chăng ? Chiến Impala của Dean."May mắn thay vẫn chẳng có gì."Quần áo của Umbridge," Gabriel đột nhiên nói với nụ cười đểu. "Mà bà ta đang mặc."Tất cả đột nhiên khựng lại, rồi Meg giơ lên một chiếc áo nịt màu hồng, váy và một chiếc quần lót rớt xuống ngay trên đầu của cô. Trong một lúc mọi người đều bị sốc, trố mắt ra mà nhìn, "Ôi Chúa ơi Gabriel, anh đã không..." Meg kinh tởm ném mớ quần áo xuống sàn nhà.Một tiếng hét xé tai vang vọng khắp lâu đài."Chẳng phải giờ đang là thời gian ăn tối sao ?" Jo lo lắng hỏi."Đúng vậy." Gabriel nhe răng cười, "Muốn xem trên TV không ?" Hắn bắt lấy một cái đồ bấm vừa xuất hiện, chỉa vào chiếc TV và bật nó lên. Những người còn lại của Đội đều nhìn đi chỗ khác để tránh bất cứ hình ảnh nào của Umbridge, không quần áo, đứng dậy ở chỗ ngồi quen thuộc của bà."Họ sẽ nhận ra rằng chúng ta không có ở đó. Chúng ta sẽ chết mất thôi." Jo thì thầm.Phần còn lại của Đội dường như đã thấy...hay ít nhất là cố tránh nhìn cái cảnh đó, nhưng tất cả đều cười như điên. "Không ai được phép trộm đồ của giáo viên nữa,"Dean lắc đầu. "Bởi ông thầy hiệu trưởng không phải là người mà anh muốn thấy..."Gabriel nhăn mặt, vẫn còn đang thích thú nhìn cái cảnh hoảng loạn ở Đại Sảnh. "Đừng lo. "Tôi có những trò thú vị hơn để chơi.""Cũng không được giết ai hết." Sam và Dean nói cùng một lúc, vừa rùng rợn nhưng cũng thú vị."Chỉ là những trò đùa vô hại thôi mà." Hắn vô tội giơ tay ra. "Nói với cậu điều này, chúng ta sẽ biến nó thành chiến tranh chơi khăm. Phải hài hước, không gây nguy hiểm hay nhục mạ ai không đáng bị, và nếu trò chơi khăm đó có mục đích thực thi công lý thì càng tốt. Được thêm điểm.""Không công bằng," Adam phản đối lại ý nghĩ của hắn. "Anh đã có gì... khoảng hàng ngàn năm để luyện tập ?""Chúc may mắn," Gabriel nói với cậu, nhe răng cười. "Và tôi nghĩ rằng..." hắn chỉ về phía màn hình TV nơi Dumbledore đang tốt bụng mà đưa cho Umbridge chiếc áo choàng của ông, chiếc áo choàng có màu xanh nực cười với...đó có phải là hình người bánh gừng trên nó không ? Người đàn ông này có vẻ không mặc áo t-shirt với quần Jean như Đội ở phía dưới 'những chiếc váy của họ' theo như cách gọi của Dean (Ngoại trừ Sam có vẻ như chỉ mặc áo caro), và chỉ có chiếc quần đùi chấm bi với một đôi tất cầu vồng.Hắn nháy mắt, bị hoảng bởi cảnh tượng đang nhìn, rồi nhanh chóng tắt màn hình đi và xóa cái hình ảnh đó khỏi đầu mình."Chơi luôn." Dean nói. "Lặp lại trò thì bị trừ điểm. Vậy nên không có vùng đất TV, Hulk, hay nhảy nhẹ...""Người ngoài hành tinh...ừ..ừ" Gabriel bình thản lại. "Chúng ta có được lập đội không ?" hắn hỏi, không biết Crowley có ý tưởng gì hay không."Có." Sam nói, cho Dean một cái nhìn gian xảo. "Nhưng chúng ta sẽ đổi người. Mỗi người vì chính mình."Dean đáp trả lại ánh mắt của em trai mình. "Nếu như đó là cách mà em muốn chơi Sammy," anh đe dọa, đứng dậy. "Đi nào Cas...Meg nữa nếu như cô muốn...Chúng ta có nhiều kế hoạch để lập.""Không thuốc rụng lông trong dầu gội," Sam kêu lên, khi Dean rời đi, theo sau bởi thú nuôi thiên thần và ác quỷ của anh. "Em nói nghiêm túc đó! Nếu như anh dám động vào dầu gội hay tóc em thì em sẽ giết anh, có nghe thấy không đồ đểu!"Gabriel cân nhắc về tóc Sam trong một lúc, nhưng lại quyết định rằng hắn không muốn chết, và nên tránh những chuyện như vậy. Thực ra, hắn không nên chọc Sam hay Dean bằng một cây gậy dài 20feet, bởi hắn có thể bị nướng chính bởi lửa thánh.Sao cũng được. Hắn đã chơi khăm họ đủ cho thế kỷ này. Sam vẫn chưa bỏ qua vụ này thứ Ba và một học sinh Slytherin hát bài 'Heat of the moment' (thằng nhóc biết bài hát đó bằng cách nào vậy...) đã suýt chết khi bị thể xác của Lucifer nghe được.Một tuần sau và chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoài việc Crowley lại bị cấm túc một lần nữa vì hỗn xược với giáo viên. Gabriel đang cân nhắc việc để cho ai khác hành động trước, nhưng lại nhang chóng quyết định rằng hắn không thể chờ được nữa.Các học sinh và giáo viên đều nhất trí rằng Đêm Của Chuột Đồng Bay Màu Cam sẽ trong danh sách những việc 'không được nhắc lại.' Cas đang chụp ảnh, bằng cái Camera mà Meg đã trộm được từ một thằng nhóc Gryffindor người đã chụp được một bức ảnh có cô đang nháy mắt đen trong lúc Sam và Dean gọi cô là 'đến ngày trong tháng.' Nhóc đã đưa nó cho cô sau lời đe dọa là sẽ bị treo cổ, kéo lê và băm xác.Mặc dù đã đồng ý việc không bao giờ nhắc đến cái đêm đó một lần nữa, Gabriel vẫn giữ những bức ảnh trong cuốn album của hắn lưu lại những kỷ niệm về thời gian ở trường của họ. Bức ảnh đầu tiên là về bọn họ ngượng ngùng đứng trước máy ảnh mặc những chiếc 'áo choàng' của họ trong khi Ellen và Bobby chế nhạo mà nhận xét. Crowley đứng trang nghiêm trong khi Dean và Meg thì trông sắp giết người đến nơi. Castiel thì đang nhìn một con ong đang bay đâu đó ngoài khung ảnh trong khi Sam và Jo đang đứng nghiêm chỉnh cho bức ảnh. Adam lúc đó lại đang bị Gabriel tra tấn ở phía góc xa, cố né tránh khỏi cánh tay của thiên thần.Trò chơi khăm của Gabriel cơ bản bao gồm một thứ thuốc phức tạp mà hắn đã thuyết phục lũ gia tinh dùng để làm đồ uống thay vì nước bí ngô. Không may thay không thành viên nào trong Đội uống nó bởi vì thật đấy...nước bí ngô ư ? Nhưng...bù lại thì được thấy lũ học sinh dần dần biến thành lũ chuột đồng màu cam neon với cánh...hoàn toàn xứng đáng. Những tiếng nổ nhỏ có thể nghe thấy mỗi khi một học sinh biến mất và thay vào đó là một chú chuột đồng nhỏ đóng băng trên bánh.Những quả bóng bóng xà phòng màu cam thì hoàn toàn không phải là trò của Gabriel. Hóa ra chính Jo mới là người đã lên kế hoạch cho bồn tắm bong bóng khổng lồ, và thay vào đó lại có được bong bóng xà phòng giống bóng bay cao su - giống như trong phim Charlie và nhà máy socola. Một vài chú chuột đồng nhỏ bị kẹt vào trong đó, cho ra ấn tượng về những con chuột đồng trong quả bóng, lơ lửng lòng vòng trên không.Jo được gấp đôi số điểm vì đã vượt mặt Gabriel. Vị đại thiên thần cũng phiền muộn, nhưng chấp nhận thất bại và nhanh chóng chuyển sang trò tiếp theo của hắn.Trong khi đó đội Winchester hợp nhất (cộng một thiên thần cô đơn) đã làm việc với nhau để đem vài tá chiếc gối vào trong Đại Sảnh vào một buổi sáng, và bằng một cách nào đó đã khơi được một trận chiến bằng gối khi thời gian bữa sáng trôi qua. Kết quả là mọi người đều có lông vũ trong túi kéo dài khoảng vài tuần .Crowley đã ra một chiêu tinh tế hơn, đi vòng quanh những cầu thang chuyển động và bôi thứ keo dính đặc biệt hắn đã mua từ Hogsmeade. Luôn mang theo bên mình từ khi hắn mua nó, Gabriel đã có thể tránh được cái bẫy, nhưng Dean lại không may mắn như vậy. Và đương nhiên sau đó, Dean đang trong một nhiệm vụ với con dao giết quỷ để giết Crowley, vị vua Ngã Tư lại tự làm mình bị dính vào trong chính cái bẫy của hắn khi đang chạy trốn khỏi tên giết người điên loạn (hay là giết quỷ điên loạn) Winchester, và bị điểm âm vì việc đó. (Lúc này Jo đang dẫn đầu).Trong khi đó Sam đang tra tấn Dean bằng trò kinh điển 'muối thay vì đường', trói dây giày của anh lại với nhau và đã có thể giấu bánh khỏi Dean trong cả tuần. Gabriel đã không ngờ được Dean sẽ đến nhờ hắn để nghĩ ra một trò chơi khăm trả thù. "Tôi nghĩ rằng hề sẽ là hơi quá," Dean nhận xét. "Và biến nó thành một con hưu sừng tấm khổng lồ sẽ đi quá giới hạn. Nên tôi cạn ý."Gabriel cân nhắc một lúc,"Sách của cậu ta" cuối cùng hắn nói. "Cậu còn nhớ cái thứ quái quỷ mà chúng ta phải mua hồi năm bốn không ?"Đôi mắt Dean mở lớn,"Nó sẽ giết tôi mất."Gabriel cười thỏa mãn. "Vậy là được...."Vậy nên vào một bữa trưa, khoảng thời gian nào đó vào cuối tháng mười một ở dãy bàn Ravenclaw, tất cả những cuốn sách đều biến thành những con quỷ dữ dội và tấn công Sam : Dean và Gabriel không có lỗi trong vụ này. Và nếu như một trong những cuốn sách đã giựt mất một phần 'bộ tóc hoàn hảo' của Sam thì Dean đã không nghiên cứu để dàn xếp vụ này.Sam đã nhanh chóng trả đũa bằng cách thuyết phục tất cả các bức tranh biến mất trong một tuần rồi sau đó đột nhiên xuất hiện lại vào bữa trưa hát bài "I'Am All Out Of Love," mà anh đã chăm chỉ dạy cho họ. Dean còn lâu mới cảm thấy chuyện này buồn cười, nhưng sau khi Sam kể cho cả nhóm việc Dean luôn hát theo nhạc khi lái xe thì anh được thêm điểm cộng. Việc đó và cả Snape, vẫn còn bị khủng hoảng sau lần Gabriel cho ông uống một thứ thuốc bắt ông phải hát thay vì nói, gây nên một phản ứng khá mạnh từ ông.Nó đã làm cho cả trường phải kinh hoàng. Trelawney đã chọn vọt ra ngoài, thông báo về ngày tận thế, cánh tay của cô vung vẩy với những cái khăn quàng cổ phất phơ làm cô như một côn trùng điên loạn, trong khi giáo sư Sprout thì lại bất tỉnh nhân sự. Dumbledore thì lại bị bắt gặp đang hát theo.Vậy là một lần nữa Dean kết hợp với Cas và Meg, để chứng minh đố ai biết là chuyện gì. Nó đơn giản bao gồm tất cả các nhà mọc thêm tai, hoặc đuôi ở những chỗ khó nói. Một đám đứa Slytherin có lưỡi chẻ như một con rắn, trong khi một vài đứa Gryffindor thì có bờm.Gabriel và Cas thì được nhiên, có một đôi cánh trắng mà bằng cách nào đó có khả năng tạo ra một cái bóng khổng lồ trên tường bất kể cho họ ở nơi có nguồn sáng thích hợp hay không. Cả hai cũng có hào quang trên đầu nữa, nhưng Gabriel có hơi không thoải mái mặc dù khá thích thú với điều này.Hai con quỷ thì đi lòng vòng với mắt đỏ và đen cả ngày, còn cả đôi cánh dơi giống quỷ nữa. Crowley dường như hơi quá thích thú với cây đinh ba của mình. Và để đổ lỗi cho Cas và Meg, Dean cũng đã có một vầng hào quang màu tráng, cùng với Adam. Jo nhẹ nhõm vì mình không có họ hàng gì với thiên thần hay ác quỷ cả, nhưng sau đó lại cố giết Dean vì cô lại có một đôi cánh bướm.Gabriel phải thừa nhận, đó là một trò chơi khăm rất sáng tạo, tiến hành rất cho tiết và có hứa hẹn. Trò chơi khăm kéo dài hơn một buổi trưa và chỉ dần biến mất đi khi buổi tối bắt đầu hiện lên, nhóm tôn giáo tôn sùng loài động vật mới dần trở lại bình thường (Dean và Sam giờ đang bắt buộc phải đứng hòa ở đầu bảng)Sam chẳng vui vẻ gì với sừng quỷ của anh, hay cái đuôi nữa.Anh trả thù bằng cách bao phủ cả Đại Sảnh với những bức ảnh (và ai mà biết anh in mấy tấm ảnh đó ở đâu ra ) tiên. Chúng còn là loại tốt nhất nữa, với những đôi cánh lấp lánh, không mặc quần áo. Khiến cho tất cả mọi người ở Hogwart bị tởm cả đời về những thứ lấp lánh.Filch, ông già giữ vườn cau có, phải mất một tuần mới có thể gỡ hết các bức ảnh xuống. Bằng cách nào đó Sam đã có thể dán một vài bức ảnh lên trần nhà, mặc dù nếu như nhìn vẻ mặt của Jo và Adam thì có vẻ cả hai đã giúp anh.Để đáp lại, Dean đã tặng cho Sam một chiếc giày có cột thêm chiếc ruy băng. Sam dường như hiểu được ý của nó, nhưng cái thẻ gắn trên đó ghi "tìm được linh hồn của em rồi nè" làm cho anh khó chịu cả ngày. Gabriel nhớ được vụ này, và khi biết được linh hồn của Sam từng bị mắt kẹt trong cái lồng với Lucifer thì hắn cảm thấy thông cảm hơn là buồn cười.Thể xác của Lucifer dường như đã cạn ý tưởng, nên Gabriel đã hành động trước và sắp đặt một trò chơi khăm, thuyết phục hai con gia tinh mà Castiel đã giải phóng vào khoảng thời gian nào đó trong năm hai của họ đang tạm thời làm việc ở Hogwart, xuất hiện ở những nơi ngẫu nhiên quanh trường với một chiếc nhẫn, nói câu 'báu vật của ta' rồi lại biết mất. Trò đùa cuối cùng kết thúc bằng việc Fiddle và Dibby vật lộn với nhau ngay trong lớp Độc Dược của Gabriel, Crowley và Sam, lật đổ những cái vạc là những nguyên liệu khi họ cố cướp lấy 'cái nhẫn duy nhất'.Sam phải thở dài và lầm bầm cái gì đó nghe giống như 'Ít nhất thì anh ta cũng không bắt nhốt chúng ta vào vùng đất TV'.Trong khi đó Dean thì lại đang tiến hành bao quanh cả trường bằng những dấu hiệu và Vòng Bẫy Quỷ. Thậm chí còn có một đôi cánh màu đen cháy lên trên bức tường ở lối vào của Đại Sảnh. Gabriel không biết ý của Dean là gì, nhưng nó lại làm cho các giáo viên và học sinh phải kinh hoảng và nhanh chóng chạy đi tìm xem những dấu hiệu 'thờ quỷ' đó có nghĩa gì. Dean, Meg và Castiel chắc là đã phải thức suốt đêm để vẻ hết những thứ này quanh trường.Adam, người đã tránh được hầu hết những trò chơi khăm, cuối cùng kể cho Crowley nghe vụ vận xui của Dean và Sam với cái chân thỏ. Nên thuận theo lẽ tự nhiên thì hai người đã làm một cái."Tại sao phải luôn luôn là thỏ chứ ?" Dean kinh tởm hỏi, sau một lớp Biến Hình phải biến những chú thỏ thành những đôi dép thỏ bông. "Mọi người có vẫn đề gì với nó vậy ?" Thật sự là Gabriel đã không nhìn thấy trước được chuyện này, Adam đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ (thằng nhóc rất có năng khiếu trong việc ẩn nấp) với một thứ gì đó treo lủng lẳng dưới một cái móc khóa. "Em có giữ một vật kỷ niệm," thằng nhóc nói với họ, "Từ buổi học hôm trước. Hai anh nghĩ sao ?"Dean xoay người trên cái ghế của mình, với cái bánh đang ăn dở. Anh chớp mắt, cau mày bởi thứ dị vật. "Đó có phải là...." anh khựng lại, đôi mắt mở lớn."Chân thỏ," Crowley lấy lại từ Adam, không chạm vào cục lông. "Mang lại cho cậu may mắn," ông nhẹ nhàng lắc lư nó. "Không biết có hiệu quả không ?""Oh crap!" Dean nói, vẫn đang nhìn chằm chằm cái chân thỏ. "Crowley nếu đó chỉ là trò chơi khăm tao sẽ...""Thư giãn đi sóc." Crowley nói."Cái gì vậy...?"Sam ngẩng lên khỏi cuốn sách quái vật thuần hóa của anh, "Oh crap." Anh nói ra cùng một từ với anh trai mình sau khi nhìn thấy cái chân thỏ."Đây là phiên bản vô hại," Crowley bảo họ, "Chỉ cho các cậu vận may cho đến khi nào các cậu làm mất nó, rồi vận xui sẽ xảy đến liên tục trong hai mươi bốn giờ. Nghĩ nhanh." Hắn thảy nó qua chỗ bọn họ.Sam và Dean nhanh chóng núp xuống bàn với một tiếng vang lớn, bánh của Dean bay ngoạn mục trên không trung và ấp ngay vào mặt của Snape. Cả trường nhìn xung quanh tìm kiếm nguyên nhân của tiếng động, trông thật sự khó hiểu tại sao bộ ba Winchester lại trốn ở dưới bàn còn Snape thì lại có quả cherry trượt xuống mặt. Cặp song sinh Weasley nhân cơ hội này mà kêu lên. "Trận chiến thức ăn!" và trong vòng nửa giờ tiếp theo anh em nhà Winchester không dám rời khỏi chỗ nấp của mình ở dưới bàn.Cuối cùng Castiel là người duy nhất không bị bao phủ bởi thức ăn, và đó là bởi vì cái thứ bông bông màu nâu trong tay hắn.Gabriel xuất hiện bên cạnh hắn, nháy mắt. "Em trai," hắn kêu lên. "Mấy ngày tới Dean sẽ giữ khoảng cách ít nhất là 100 mét xung quanh em." hắn nói, chỉ về phía cái chân thỏ. "Vậy nên em sẽ làm gì ? Giữ hay bỏ ?"Tóm lại, Umbridge nắm cơ hội để tịch thu nó. Hậu quả không mắc cười ngay lập tức (ngoại trừ việc Cas liên tục gặp vận xui, ngã cầu thang, làm đổ mực, và bằng cách nào đó làm mình bị nhốt vào trong tủ quần áo với Dean. "Đã đến lúc họ ra khỏi tủ quần áo rồi." Meg nhân cơ hội nói rồi nhanh chóng chuồn đi khi Dean dọa giết cô)(với những bạn không biết 'out of the closet' là một cách để nói những người công bố là mình gay;)) . Nhưng sau đó, cái chân thỏ bắt đầu cuộc hành trình với các học sinh, và Umbridge có một ngày bị bám đuôi bởi những con cóc, Adam và Crowley được cộng thêm điểm, nhưng vẫn không đủ để vượt qua Sam và Dean vẫn đang dẫn đầu. Cả hai anh em vẫn đang hòa.Cuối cùng thì cả trường cũng nhận ra là Đội Ý Chí Tự Do ở đằng sau trận chiến chơi khăm, và Dumbledore gọi họ đến phòng hiệu trưởng trước khi cặp song sinh Weasley có thể tham gia. Adam và Jo nhảy chân sáo đến đó, gặng họng ra mà hát "Chúng ta đang trên đường đến gặp phù thủy tuyệt vời xứ Oz." Không may thay chẳng ai hiểu câu nói đùa.Dumbledore nhìn họ khi họ đứng trước mặt ông. "Đã rất vui các chàng trai." Ông u ám nói với bọn họ. "Và các cô gái," Ông thêm vào, khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Jo và Meg."Nhưng với sự can thiệp của bộ và giáo sư Umbridge thầy sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở các em nên kết thúc những...hoạt động hài hước của mình đi."Gabriel thở dài khi họ đồng ý, lén lút trộm mất cái hộp kẹo trên bàn thay vì nói chuyện. Hắn sẽ chấm dứt...tạm thời, nhưng hắn hoàn toàn xứng đáng một giải khuyến khích. Sau đó cùng ngày Albus với tay tới lấy chiếc hộp kẹo của mình và khi phát hiện ra nó trống rỗng ông đã cho gọi một cuộc họp khẩn cấp."Có chuyện gì vậy ?" Bà Sprout mệt mỏi nói.Flitwick chập chững theo sau. "Ngài đã ngừng mấy trò chơi khăm lại chưa ?" Ông thắc mắc."Cái gì ?" Dumbledore chớp mắt. "Ờ, phải, ừ....tôi có vấn đề quan trọng hơn để thông báo."Cả căn nín thở."Kẹo...kẹo giọt chanh của tôi!" Albus u ám nói. "Chúng biến mất rồi. Có ai đó đã trộm mất hộp kẹo giọt chanh của tôi."Có một tiếng vang lớn khi đầu của Snape dập xuống bàn.............................................................................................................................................................................................................Căn phòng được lấp đầy với những quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh trong màn đêm. Khi nhìn thấy vật lấp lánh, Gabriel theo bản năng mà chộp lấy. Cha ơi, hắn đúng là đang trở thành một con chim ác là."Vậy là nó ở đâu ?" Dean quan sát những cái giá đỡ chứa những vật lạ. Cây đũa thần của anh được sử dụng như một ngọn đuốc, tháp sáng khoảng hành lang. "Chúng ta đang tìm loại vũ khí này...""Là chiếc tù của tôi," Gabirel sửa lại, ngẩng lên khỏi chiếc Vòng Thời Gian mà hắn nãy đang nghiên cứu. Hắn bỏ nó vào túi rồi lướt về phía trước. "Họ đã đặt tên cho nó là Chiếc Tù của Sự Phán Xét." Hắn cười khúc khích. "Xem xét việc tôi là Đại Thiên Thần của sự Phán Xét thì nó hoàn toàn phù hợp."Castiel đọc giấy nhãn trên một trong những cái giá. "Chúng ta vẫn đang ở trong khu chữ E trong bảng chữ cái," hắn nói với họ. "Chiếc tù sẽ phải ở sâu phía dưới nữa, nếu như nó thật sự có ở đây." Hắn thận trọng quan sát những chiếc hộp giấy cũ nát.Meg đang đứng ở phía xa gần một lối sẽ gọi lên. "Này, Gabe ?" tất cả mọi người dường như đều đã dùng biệt danh mà Dean đã đặt cho hắn tương tự đối với biệt danh của Castiel. Nhưng 'Sammy' vẫn còn là điều cấm kỵ. "Chẳng phải anh cả của anh có một 'Thanh Kiếm Lửa' sao ?"Dean khựng lại. "Nhưng Michael giờ vẫn chưa ở trong lồng," anh nhăn mặt. "Lucifer thì có... nhưng ngay cả khi như vậy...tại sao thanh kiếm của anh ta lại..." anh ngưng nói khi Gabriel rút một thanh kiếm bạc từ trong một chiếc hộp ra, nó cũng có hình dạng như những chiếc gươm thiên thần khác nhưng nó lại có cả màu vàng kim và bạc, và khi thiên thần xoay nó, thanh kiếm bắt lửa. "Đó có phải là gươm của hắn ta không ?"Gabriel gật đầu. "Chúng ta sẽ lấy thứ này. hắn đưa nó cho Dean. "Giữ nó cho tôi, được không ?" hắn hoàn toàn có ý định đưa Thanh Kiếm của Michael cho Thanh Kiếm Michael, rồi hắn tiếp tục lượn xuống hành lang theo bảng chữ cái nơi Castiel đang đứng đợi ở chô chữ 'h'"Ngươi đây rồi." Theo một cách kính trọng, Castiel đã không chạm vào chiếc tù, hắn chỉ đưa ra chiếc hộp để Gabriel lấy nó. Vị Đại Thiên Thần lấy chiếc nhạc cụ vàng kim ra, rồi ôm nó vào trong ngực của mình."Oh bé yêu," hắn lầm bầm. "Tao rất nhớ mày. Tao xin lỗi, đó sẽ là lần cuối tao cho Hel mượn mày để chơi," hắn ôm chặt nó vào lòng của mình, thề rằng sẽ không bao giờ để cho con gái của hắn chơi với đồ chơi của hắn nữa, và khựng lại khi thấy Sam đang cười đểu. "Gì ?" Hắn binh vực hỏi."Không có gì." Sam mỉm cười. "Chỉ là anh và Dean quá giống nhau. Hai người gọi một chiếc xe và một chiếc nhạc cụ là 'bé yêu.'""Chiếc tù của tôi không có gì giống với cái đống kim loại vụ đó!" Gabriel gầm lên, cùng lúc Dean đáp lại. "Xe của anh không có gì giống với cái thảm họa âm nhạc đó!" Cả hai khựng lại, kinh hoảng mà nhìn nhau."Chúng ta đi được chưa ?" Crowley có vẻ chán, nhưng xem xét việc hắn mới vừa chôm được một thứ nhìn như một cuộn giấy da, chuyến đi của họ đến Bộ Pháp Thuật không phải là vô ích. Ngay cả Sam cũng tìm thấy được một vài cuốn sách thú vị về sự cân bằng giữa Thiên Đường, Địa Ngục, Trái Đất và Luyện Ngục."Đường này," Adam dường như có một tấm bản đồ trong đầu mình, và Gabriel đi theo cậu, vẫn ôm chặt chiếc tù trong ngực mình.Ở phía sau hắn có thể nghe thấy Dean phàn nàn. "Hey! Dude! Gabriel! Đến lấy lại cái thanh kiếm chết tiệt của Mickey này!"Tôi nghĩ anh ấy định để nó lại với cậu," Castiel nói với con người. "Điều này có vẻ phù hợp; Thanh kiếm của Michael với Thanh Kiếm Michael (Dean)...""Thôi nói về Michael đi!" Dean gầm lên, và Gabriel thở dài. Tên nhóc có vẻ như không hiểu rằng chỉ vì Michael và Lucifer ở trong lồng, không có nghĩa là Sam và Dean không còn kết nối gì với họ. Họ là thể xác thật sự của hai tên đó, và điều đó sẽ luôn là sự thật, mãi mãi.Bởi vì thật sự là, nếu như Mi'ka'el (Michael) và Sama'el có sự lựa chọn trong việc này, thì họ sẽ chọn những thể xác biết nghe lời hơn.Meg khựng lại ở phía trước khi cô nghe thấy tiếng động ở một phía hàng lang. Cánh cửa phía trước bật mở với ba người vượt qua, và đóng sầm cánh cửa lại phía sau họ."Cái quái gì đây ?" Cô chớp mắt bởi những người mới tới. Cả ba giật mình cảnh giác."Chị!" Ginny Weasley nói, nhìn chằm chằm vào họ. "Mọi người làm gì ở đây ?""Adam," Dean gầm lên, nhìn thẳng vào thằng em út của mình, "Đây là ý của em phải không ?""Cái..." Hermione nhìn Đội. "Các người theo dõi bọn tôi à ?"Họ lờ cô đi, Dean vẫn đang liếc Adam."Tôi đã đồng ý!" Jo giận giữ, bởi vì đúng là vì ý của Adam mà họ mới đến đây, và tất cả mọi người đều biết rằng Adam rất ghét việc không làm gì để giúp những 'anh hùng' của câu chuyện (và trong đời thật, ngoại trừ việc này là không phải như vậy, bởi vì họ vẫn còn là trẻ con.)"Tôi cũng vậy mà." Gabriel giơ tay lên. "Tôi muốn lấy lại chiếc tù của mình," hắn yêu thương mà vuốt ve nó. Rồi hắn liếc sang Ron, Hermione và Ginny, "Và không, bọn ta đã không theo dõi các ngươi. Bọn ta có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì đi theo lũ nhóc các ngươi.""Nói đủ rồi!" Cô nhóc tóc đỏ liếc về phía cánh cửa. "Bọn tôi đang bị bọn Tử Thần Thực Tử đuổi theo! Họ đang đuổi theo Harry và lời tiên tri!""Khoan! Khoan!" Dean cố ngăn Ginny lại khi cô nhóc cố chạy xuống hành lang, "Còn có ai khác đang ở đây ?"
Hermione điên cuồng chạy một cánh tay qua mái tóc cô. "Harry, Luna và Neville... Chúng tôi bị tách ra. Nghe này, chúng ta không thể cứ đứng đây nói chuyện...chúng ta phải đi ngay!" Cô bé trông hoảng loạn.Crowley cười nham hiểm. "Tôi sẽ xử lý lũ Tử Thần Thực Tử," Ông nói. "Mấy đứa cứ chạy đi.""Tôi sẽ giúp." Sam đi đến bên cạnh hắn."Cái gì...không đời nào anh bạn...việc đó rất nguy hiểm!" Ron lắc đầu."Đi thôi!" Dean chấp nhận lời gọi của em trai mình, đẩy Hermione về phía trước. "Gabriel-dẫn đường đi. Castiel ở lại với Sam." Gabriel cười thầm. Người duy nhất mà anh tin tưởng với người em của mình (ngoại trừ chính mình).Những phút biết theo cứ như chạy trong đám sương mù, hoàn toàn biết được thứ gì đang đuổi theo mình, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy nó. Họ rời khỏi đại sảnh chứa những thứ thú vị và dùng lại đột ngột khi họ tiến vào căn phòng với nhiều cánh cửa. Nhắm mắt lại, Gabriel nhào đến một cái, cầu cha rằng hắn đã chọn đúng.Nó không phải. Nó tràn ngập với mấy cái thứ liên quan đến thời gian và một tên phù thủy trong áo choàng đen."Expelliarmus!" Ron hét lên."Thật sao...?" Dean gầm lên, khi câu thần chú bắn trượt và trúng vào vài mảnh kính, đỗ sầm xuống. "Cậu thật sự định tước vũ khí của hắn ta thật sao ?" Anh vẫn còn đang giữ Thanh Kiếm của Michael, và đã không có thời gian để rút đũa phép ra khi một Tử Thần Thực Tử nhắm bắn vào anh. Anh giơ thanh kiếm lên, thanh kiếm bật lửa khi nó hấp thụ thứ ánh sáng màu xanh lá như hấp thụ nước."Cái gì vậy...?" Hermione chớp mắt."Không sao hết...!" Meg bước lùi lại phía cánh cửa. "Chọn cánh cửa khác...!"Gabriel ngắm đũa phép của mình và bắn ra một lời nguyền để biến mọi thứ thành những chú thỏ bông bông màu hồng. Khi học câu thần chú này, hắn đã nghĩ câu thần chú có hơi vô dụng (chỉ đơn giản biến mọi thứ thành những chú thỏ,) nhưng sau khi được sửa đổi, hắn khá thỏa mãn khi thấy người đàn ông hét lên khi hắn ta bị biến thành một con thỏ."Nghiêm túc sao...? Dean đang liếc hắn. "Nghiêm túc sao...?" Cứ như anh chỉ có biết được mỗi một từ này. "Anh không thể giáng cơn 'trời đánh' của mình lên người ta nên anh biến họ thành thỏ sao ?""Thỏ hồng ?" hắn sửa lại. Chạy qua cánh cửa quay nữa.Lần này là một căn phòng đầy bụi bẩn và đá sỏi. Ở chính giữa của căn phòng, dựng thẳng ở trên bục đá là một khung cửa... Nó có những tấm màn treo ở phía hai bên và có vẻ như đang tự chuyển động. Gabriel cau mày, nhìn chằm chằm vào vết nứt của vũ trụ, không thể đoán được nó sẽ dẫn đến đâu..."Cúi xuống...!" Dean đè hắn xuống, kéo theo Adam với anh luôn. Ở xa nơi đó một chút, Jo đang kéo Hermione và Ron sang một bên trong khi Meg đang trông Ginny. Các câu thần chú đang liên tục bắn ngang qua đầu, và có vẻ như họ đã chạy ngay vào giữa một trận chiến."Harry!" Hermione hét lên, nhìn thấy thằng nhóc Potter qua những bục đá với Neville, Lucius Malfoy bước qua chỗ bọn chúng."Đếm đến ba...?" Gabriel hỏi."Adam, em chạy đến...!""Screw you!" Cậu út nhà Winchester gầm lại. "Em có thể tự lo cho chính mình!" và cậu đã chứng minh điều đó khi bắn một lời nguyền vào một tên áo choàng đen đeo mặt nạ, làm cho hắn ta bị ngã ra phía sau bởi dây giầy tự cột vào nhau.Dean trông có vẻ bị ấn tượng và bước lên phía trước nơi thằng nhóc Potter đang cần giúp. Gabriel đuổi theo anh, thơ ơ né đi những lời nguyền đôi khi bắn về phía họ. Một anh chàng xấu xí trông có vẻ là một mục tiêu dễ dàng, bởi cả hắn và Dean đều bắn câu thần chú về phía hắn, ánh sáng màu xanh và đỏ kết hợp với nhau thành một màu tím Violet làm cho cái tên tội nghiệp đó bị ngã dập vào bức tường phía sau, một con thỏ màu tím.Đội hỗ trợ đã đến cho nhóm Potter trong hình hài những người mặc váy màu đỏ với một con phượng hoàng trên 'áo choàng' của họ. Cá nhân Gabriel nghĩ rằng 'áo choàng' chỉ là một cái cớ cho đàn ông mặc váy, xem xét việc Đội vẫn có thể dành cả nửa thời gian trong trường đi vòng quanh với quần Jeans và áo T-Shrit, ngoại trừ Sam là có một nỗi ám ảnh không lành mạnh với áo caro.Trận chiến của Potter dường như đã di chuyển đến giữa căn phòng và Dean vui vẻ tham gia, Thanh Kiếm của Michael giờ đang trong tay trái của anh và đôi khi phản lại những tia sáng về phía cái tên tóc vàng lai tiên và người phụ nữ điên loạn.Gabriel nhìn thấy cái tên cha đỡ đầu Black đến giúp Harry, vài khắc trước khi Dean đến được nơi ông già nhà Malfoy đang đứng, nhào vào ông ta, cướp lấy đũa phép và thúc gối vào bộ hạ. Gabriel nhăn mặt.Người phụ nữ điên, Bellatrix, mở miệng ra để hét lên một lời nguyền về phía Harry và Black, và Gabriel lẩm nhẩm một câu thần chú hữu dụng mà hắn đã tìm ra.Sirius Black được cứu khỏi phải rơi vào màn Veil bởi một sự thật đơn giản rằng trước khi cô chị họ của hắn ta có thể niệm câu thần chú, cô ta đã bị ngã ra phía sau. Câu thần chú không gây chết người, nhưng cũng làm cô ta nằm bệt xuống đất.Black chớp mắt. Harry kéo hắn ra xa khỏi tấm màn dẫn đến đâu chẳng ai biết. Gabriel ăn mừng chiến thắng của hắn rồi tiếp tục ném một lời nguyền đảo ngược lại một Tử Thần Thực Tử khác, khiến cho mọi thứ hắn làm đảo ngược lại. Trong một phút tiếp tên kia đã tự biến mình thành một bãi chất nhầy.Vị Đại Thiên Thần di chuyển đến nơi Dean đang khạc ra máu, một tên tóc vàng đã bắn lời nguyền về phía Dean đồng thời lại đấm vào mũi anh, câu thần chú xẹt ngang qua vai anh khi anh cố né đi, và ngã sang một bên."Thôi đi." Dean từ chối cánh tay đang chìa ra của Gabriel. "Đi và bắt lấy hắn ta đi. Hắn chạy đi với cái con đĩ độc địa đó."Vị Trickster phàn nàn về thất bại của hắn trong việc đâm chết cô ta. Hắn quyết định để cho Dean xử lý mấy con đĩ điên-dù sao thì đó cũng là công việc của anh và dường như anh cũng cảm thấy thích thú khi làm việc đó. "Cái tên đó là của tôi." hắn nói, chạy nhanh ra lối thoát, với Dean chạy không xa ở phía sau.Trong suốt cả trận đấu, hắn luôn giữ chặt chiếc tù của mình ở tay kia, và giờ khi hắn đang chạy ngang qua tên Tử Thần Thực Tử mà Adam đã đánh ngã bằng cái trò dây giày của cậu, khum chân lại rồi nhảy bật lên, đánh thẳng vào đầu của hắn ta với nhạc cụ của mình."Xin lỗi nha anh bạn." Hắn quay đầu lại nói qua bờ vai của mình, kiểm tra xem chiếc tù của mình có bị hư hỏng gì không khi hắn và Dean chạy đến chỗ trung tâm, cái đài phun nước bằng vàng và trông khá đẹp với những ánh sáng giả bằng pháp thuật.The Winchester ( và từ khi nào mà hắn lại nói là 'the' Winchester khi hắn chỉ muốn nói đến một Winchester ?) bắt đầu ném những lời nguyền vào Bellatrix điên khùng. Cô ta quay cuồng theo cách khá giống với Severus Snape và cả hai vướng vào một trận đấu với những tia chớp sáng ấn tượng. Dean thật sự đã làm quen rất tốt với việc đánh nhau bằng một cây gậy pháp thuật, ngay cả khi anh thích sử dụng một cây súng hay nắm đấm hơn."Các ngươi làm gì mà ở cùng với Potter ?" Lucius Malfoy gầm lên, khi Gabriel biến một cái bàn gần đó thành một con cá sấu và ném nó qua chỗ ông. Malfoy ngăn được nó với một cái vẫy đũa phép."Chúng tôi đâu có ý định như vậy ?" Gabriel né câu thần chú, "Chúng tôi đang trộm đồ từ Bộ thì các người lại cắt ngang chúng tôi." Hắn cố thử câu thần chú thỏ tím, nhưng ngay lúc đó Malfoy lại trượt chân trên mảng đó sáng bóng, bị ướt bởi nước từ nơi Dean và Bellatrix đang ném nước và lửa đối nghịch nhau theo phong cách mà Gabriel nghĩ rằng Thanh Kiếm của Michael (Cái tên con người chứ không phải thanh kiếm, và điều đó sẽ gây lẫn lộn nhanh chóng.) đã đánh cắp từ bộ phim X-men. Dean có một phần lợi thế bởi thanh kiếm lửa của anh và người phụ nữ tóc đen điên khùng Lestrange phải nhảy sang một bên để tránh cơn lốc lửa xoáy ngang nơi cô mới vừa đứng một khắc trước đó.""Các ngươi..." Malfoy ném một câu thần chú khá giống lời nguyền giết chóc về phía hắn, "Các ngươi chỉ tình cở ở đây ?" hắn ta trông có vẻ khó tin."Đúng vậy." Gabriel cười đểu. "Chỉ tình cờ ở đây." Hắn cố thử câu thần chú thỏ hồng một lần nữa nhưng nó lại đánh trúng hình ảnh sáng chiếu của hắn, và nảy sang bên Dean và Bellatrix, anh nhảy sang một bên mà không cần phải nhìn."Nhắm cho kỹ vào, lông vũ!" Dean gầm lên, cuối cùng cũng thành công giải giới Bellatrix, đũa phép của cô tay bay hướng vòng cung về phía xa cả căn phòng. Cô ta chạy theo nó, và Dean đuổi theo cô ta.Gabriel đã không nhận ra đang có một người nữa ở đó cho đến khi Dean bị đáng trúng bởi một thần lực vô hình làm cho anh bay ra phía sau như những lần anh đánh nhau với quỷ. Malfoy nhìn thấy thứ gì đó và lộ ra một nụ cười chiến thắng, vài giây trước khi Gabriel cũng thfnh công trong việc biến đối thủ cả hắn thành một con thỏ. Nhưng nó lại có trục trặc, tạo ra một cục bông màu hồng nhạt kinh tởm sau một tiếng pop, sinh vật đó nhìn trông rất giống mấy con thỏ agora với quá nhiều lông."Đủ rồi..." kẻ mới tới rít lên, nghe như một con rắn và Gabriel quay phắt lại, bước lùi ra sau về phía Dean, người đang cố gắng đứng dậy. "Lời tiên tri đâu...?""Chúa Tể của tôi..." Bellatrix đã lấy lại được đũa phép của mình và lê người dưới chân của tên người cao lớn. "Nó đã bị mất và vỡ, bề tôi xin lỗi...""Đây chính là cái tên Voldy à ?" Dean hỏi, Dean lắc đầu một cách chóng mặt, như anh đang cảm thấy khó hiểu (mà chắc đúng là như vậy). "Anh bạn, chuyện gì xảy ra với mũi của anh vậy ?"Gabriel cười lớn, nhìn dáng vẻ cao lớn, đầu hói, với đôi mắt như rắn, trông như có người mới vừa đấm hắn vào bụng. Phần người của hắn ta chỉ còn rất ít...và hắn có linh cảm rằng những gì còn lại đang đứng trước mặt hắn thậm chí còn chẳng đủ để làm một con quỷ hoàn chỉnh. "Ta đã nghe nói về các ngươi..." Cái tên tự gọi mình là Chúa Tể Voldemort nhẹ nhàng 'lướt' qua đến chỗ họ. "Những người tin tưởng vào ác quỷ và thiên thần." Hắn ta cười. "Niềm tin tưởng ngu ngốc. Ta mạnh hơn thiên thần, tàn nhẫn hơn ác quỷ.""Làm ơn đừng độc thoại thêm nữa." Gabriel nhăn mặt.Dean trông không bị ấn tượng. "Ừ, được rồi, đương nhiên đáng sợ và tuyệt vời và ngươi trông như một con rắn. Có đáng không ?""Imm Lặnnng!..." Voldemort gầm lên, giận dữ và rút chiếc đũa phép của mình ra, một chùm ánh sáng màu nâu sẫm đỏ bay thẳng về phía họ. Gabriel núp ở phía sau một bức tượng gần đó, trong khi Dean cúi xuống. "Crucio" Cái tên 'Chúa Tể Bóng Tối' điên khùng lại gầm lên một lần nữa, và lần này nó đánh trúng đầu của bức tượng mà Gabriel đang núp ở phía sau và làm cho nó nổ tung thành đá vụn."Dừng lại đi!" Gabriel tự đánh vào đầu của mình khi tên nhóc cứu tinh đến, chạy nhanh trên sàn nhà vẫn còn ẩm ướt."Harry Potter." Voldemort chế nhạo, "Thật mừng khi ngươi có thể tham gia với chúng ta." và đũa phép của hắn ta được xuất ra, bắn ra những tia sáng.Nó đáng lẽ đã trúng thằng nhóc, nếu như Dean đã không nhào đến đẩy thằng nhóc ra, nắm chặt tay lại khi anh lại bị xé nát bởi một con chó săn địa ngục vô hình một lần nữa. Gabriel có thể thấy Dean cắn răng lại, nghĩ rằng sẽ nhận được đau đớn, nhưng lại chẳng có gì cả.Gabriel nhăn mặt, bởi Dean đã từng ở Địa Ngục và bằng cách nào đó nghĩ rằng lời nguyền đau đớn này...cái lời nguyền tra tấn này...khá ấn tượng nhưng lại không phải Địa Ngục...Nó...well...giống như Địa Ngục. Họ gọi nó như vậy là có lý do.Nỗi đau Địa Ngục ở tất cả mọi nơi, tinh thần và tâm hồn và thêm cả xác thịt lẫn sâu trong xương cốt. Nó cắn và dán thể xác của một người vào lưu huỳnh và đá và lửa cho đến khi họ còn chẳng nhớ được tên của mình. Nó đã từng là sự trừng phạt của cha hắn dàng cho Lucifer, giam anh ta trong chính cái thế giới do mình tạo ra. Đó là sự trừng phạt cho những người có những lựa chọn sai lầm, xé nát đi phần người của họ cho đến khi chỉ còn những bản năng động vật, máu me và sợ hãi.Nỗi đau của lời nguyền rất bén và nhọn, như một vết thương do dao tạo nên, hay bị bắn xẹt qua vai. Nó rất gọn gàng và sạch sẽ và Dean cười thả lỏng. Anh đã mong đợi Địa Ngục. Thay vào đó anh lại có được Thiên Đường, và nỗi đau bởi ký ứu đẹp đẽ nhất của Sam là khi ở xa anh. Thay vì lửa và đá và mắc nghẹn bởi khói quỷ, anh lại nhận được những tiếng hét chói tai và ánh sáng chói lóa phát ra từ những thiên thần.Nên anh cười. Gabriel phải mất một lúc để phân tích điều này, tại sao lời nguyền lại làm cho anh trai cả nhà Winchester cười, nhưng hắn lại để ý thấy một sự nhẹ nhõm trong tiếng cười. Harry đã biến mất đằng sau đài phun nước, đôi mắt mở lớn bởi cái lời nguyền khiến cho tâm trí của mọi người phải vỡ vụn, lại khiến cho một đứa nhóc phải cười, sự tỉnh táo của anh đã bị xé nát."Ra đi nào Potter bé nhỏ," Voldemort chế nhạo, thu hồi lời nguyền. Dean thở dốc, như đang chạy đuổi theo từng cơn thở và Gabriel ló đầu ra từ phía sau bức tượng, cau mày bởi tình trạng của chàng Winchester. "Hoặc là bạn của ngươi sẽ nhận đủ."Dean bằng cách nào đó đã tự đứng dậy được, mặc dù từng sợi dây thần kinh của anh của giác như đang bị nung cháy. Nhưng dù sao thì hồi anh bị kéo khỏi móc thịt còn tệ hơn nhiều, nơi mà thực tế rất mỏng manh đến nỗi còn chẳng có sàn nhà, không có trên hay dưới, chỉ có những sợi dây xích dữ chặt nạn nhân của nó giữa không trung. "Nhận gì cơ ?" anh nhe răng cười, đôi môi rướm máu ở nơi anh mới cắn. "Tao đã chịu đựng hơn như vậy trong 30 năm..."Voldemort phản ứng với lời chế nhạo bằng cách ném thêm một lời nguyền nữa về phía Dean, nhưng nó bị chắn lại bởi thanh kiếm Đại Thiên Thần vẫn còn trong tay của anh. Hắn ta gầm lên trong giận giữ và thứ tiếp theo bay ra từ đũa phép là một ngọn lửa mà ngay sau đó biến thành một con rắn khổng lồ, nhe ra hàm răng sắc nhọn của nó.Một tiếng kêu êm dịu phát lên và một con phượng hoàng bay ngang qua, ngọn lửa nhỏ dần và tan biến, khi tro rơi xuống trên mặt đất, một con chim non kêu chút chít, tái sinh một lần nữa."Dumbledore..." Voldemort khinh bỉ, quan sát xung quanh. Gabriel lờ đi trận chiến tiếp theo, thay vào đó di chuyển đến gần Dean."Sam sẽ giết tôi mất!" hắn lầm bầm, và Dean bật cười khi họ đi cà nhắc ra khỏi trận chiến."Đừng nói với em ấy" Thanh Kiếm Michael nói nhỏ. "Giờ tôi chỉ muốn ngủ..."Có thứ gì đó bùng nổ ở giữa căn phòng, và không gian im lặng sau đó chỉ bị phá vỡ bởi một tiếng khóc đau đớn. Dường như Voldemort đang...có vẻ như hắn ta đang cố nhập vào thằng nhóc ?"Hắn ta sẽ làm một con quỷ thảm hại." Gabriel nhận xét. "Còn chẳng thể nhập vào ai được- hắn ta không được hoàn chỉnh." Khi Voldemort biến mất, tất cả các tấm kính đều vỡ ra và rơi xuống, biến thành cát khi nó chạm đất. "Đây." Gabriel lấy ra một trong những thanh kẹo Socola khẩn cấp dữ trữ của hắn và đưa nó cho Dean. "Cậu biết không, tôi có hơi hối hận mình đã không ở lại giúp các cậu với vụ ngày tận thế.""Bọn tôi cũng cảm thấy vậy." Dean chớp mắt, chấp nhận thanh kẹo. "Nhưng bọn tôi hiểu tại sao anh lại không. Well..ít nhất là tôi hiểu. Nếu như Sam và Adam đánh nhau, tôi cũng sẽ chạy và trốn đâu đó luôn. Đã từng...tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ chọn Sam ngay trong tích tắc. Chết tiệt, tôi đã làm như vậy khi Death bảo tôi phải chọn một trong hai người Sam hoặc Adam ra khỏi Lồng - tôi đã chọn Sam mà không chần chờ gì, còn bây giờ...""Cảm ơn cậu vì đã không giết họ." Gabriel thừa nhận."Thế còn Raphael và Zachariah thì sao ?" Dean cười đểu.Vị đại thiên thần cân nhắc. "Tôi chưa từng thích Zach lắm. Không biết ai đã quyết định cho hắn cả một cái garrison...well. Hắn ta luôn luôn quá tự phụ, nhưng Raphael...anh ta đã từng rất tốt. Anh ta dù sao cũng là thiên thần của sự hàn gắn; anh ta đã luôn lắng nghe và giúp đỡ. Anh ấy đã trở nên...thất vọng với thế giới."Dean mỉa mai. "Anh nghĩ vậy sao ?" Anh nhai thanh Socola của anh một lúc. "Hey, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh thổi chiếc tù đó ?""Nó là một chiếc tù." Gabriel thở dài. "Nó không làm gì cả. Chỉ phát ra âm thanh hay thôi.""Chiếc tù của sự thật chỉ phát ra âm thanh hay thôi sao ? Anh có chắc là nó không bao trước ngày tận thế không ?""Hơi muộn cho chuyện đó rồi." Gabriel đảo mắt. Ở phía sau Voldemort đã biến mất và ông Bộ Trưởng đã xông vào cùng với một số người mặc đồ màu đỏ, nhanh chóng chuyển thành đồ bình thường và hòa nhập vào đám đông. "Và cậu phải nói sự thật nếu cậu nghe thấy nó, nhưng ngoài việc đó ra..." hắn nói thêm vào, nhún vai. "Nó không có bắn ra lửa như thanh kiếm của cậu.""Của Michael...""Giờ thì nó là của cậu rồi.""Không may thay...""Cậu Winchester, cậu Novak..." cả hai ngẩng lên để thấy Lupin tiến đến gần họ, đã bỏ đi bộ đồ mà đỏ, theo sau bởi Adam, Meg và Jo."Sam..." Dean lảo đảo đứng dậy, dựa người vào Gabriel. "Sam đâu rồi ?""Anh ấy ổn," Jo nói, "Anh ấy, Crowley và Cas đã trở lại Hogwarts. Họ bằng cách nào đó đã bắt được mười tên Tử Thần Thực Tử và đánh họ bất tỉnh, trói họ lại và lột hết đồ của họ chỉ còn để lại cái quần đùi. Anh ta qua lại Gabriel quá nhiều."Và Gabriel cảm thấy tự hào đến kỳ cục về cậu trẻ nhà Winchester vì điều đó, mặc cho sự thật rằng đó có thể là ý kiến của Crowely. Castiel chắc cũng đã hùa theo dù không biết giá trị nghệ thuật của nó."Bọn..." Ở phía sau, ông Bộ Trưởng đang nói chuyện với cụ Dumbledore. "Bọn trẻ này đang làm gì ở đây vậy Dumbledore ?" Ông chỉ tay về phía năm thành viên của Đội."Đó là một câu hỏi hay." Dumbledore nhìn xuyên qua cặp kính nửa vầng trăng của ông về phía họ. "Tôi biết Harry và những người bạn của thằng bé đang ở đây vì chuyện gì...nhưng những học sinh này...?" ông không nói hết, ẩn ý đó là một câu hỏi."Các trò đang làm gì ở đây ?" Lupin nhắc nhở khi không có câu trả lời nào được nói ra.Giờ thì ông lại bị đánh bom bởi mấy câu trả lời."Bài nghiên cứu...""Chán...""Nói chuyện với thầy...""Đảm bảo an toàn cho Potter và các bạn của cậu ấy...""Ừ, chúng tôi hoàn toàn không trộm một vài thứ đồ từ Bộ đâu..."Tất cả mọi người đều sốc mà nhìn Gabriel, và đôi mắt của ông Bộ Trưởng mở lớn khi thấy chiếc tù vàng trong tay của vị Trickster. "Đó có phải là...râu của Merlin ơi...!""Không, đó không phải là râu của Merlin." Gabriel nói, ôm chặt lấy chiếc tù của mình. Không hiểu sao mà tên ngốc đó lại nghĩ rằng nó giống như một bộ râu được chứ."Đó là chiếc tù của sự phán xét." Một người đàn ông da đen đứng gần Lupin nói nhỏ. Gabriel nhớ tên của hắn ta là Kingsley. "Bằng cách nào mà...?""Bỏ nó xuống!" Dumbledore nghiêm trọng nói. "Ngay lập tức!...Chúng ta vẫn còn có thể cứu được trò.""Cứu tôi ?" Gabriel cau mày. Hắn không biết họ đang nói điều gì nữa.Kingsley u ám nói. "Bất cứ ai chạm phải chiếc tù của sự phán xét đều chết trong vòng hai mươi bốn giờ.""Ta xin lỗi, chàng trai của ta..." Dumbledore nhẹ nhàng nói khi Lupin tiến đến để lấy nó đi."Nhưng nó là chiếc tù của tôi! Tránh cái móng giơ bẩn của ngươi ra!" Gabriel lùi ra xa khỏi người sói. "Bé yêu của tôi sẽ không giết tôi đâu...""Anh ta sẽ không chết được đâu." Dean thở dài, cố gắng đứng thẳng dậy trong khi Gabriel đang nhảy múa xung quanh. Ngạc nhiên thay Meg lại là người thay thế cho vị thiên thần mà đỡ lấy Dean. "Chúng tôi đều ước rằng nó sẽ giết anh ta nhưng sẽ không được như vậy đâu. Đó là một sự thật đáng buồn của cuộc sống." Dean nhún vai, thanh kiếm vẫn còn trong tay anh."Đó có phải là thanh kiếm lửa ?" tầm mắt của Fudge dừng lại trên thanh kiếm trong tay anh. Hậu quả là làm cho Meg giật mình khi nhìn thấy thanh kiếm đại thiên thần khiến cho suýt chút nữa cả cô và Dean ngã xuống đất."Yeah, nó có bắt lửa." Dean nhận xét, thản nhiên như đang nhận xét về thời tiết."Nhưng trò lại không bị thiêu cháy đến chết." Đôi mắt của Fudge mở lớn."Không...tại sao tôi lại..." Dean bắt đầu, chỉ để thấy thanh kiếm phát lửa lên như một lời đáp trả. "Oh! thôi làm như vậy đi cái f***ing sword!" Meg giật nảy mình đi khi Dean cố gắng dập lửa giờ đang phát ra cả lưỡi gươm. Hậu quả là, cả cô và Dean đều ngã xuống đất, Adam đi đến để giúp anh trai của mình, cố gắng tránh khỏi những ngọn lửa khi Dean gầm lên. "Thôi ngay đi!" Và ngọn lửa nghe lời anh."Những ai chạm phải thanh kiếm đều bị thiêu sống trong đau đớn nhưng trò lại đang..." Kingsley ngừng nói, nhìn chằm chằm vào Dean người đang rất tức giận bởi thanh kiếm của Michael. "Ra lệnh cho nó..."Haha - Thanh Kiếm Michael lại đang tức giận thanh kiếm của Michael. Gabriel cười khúc khích."Wow, Gabriel, tất cả các vũ khi củ thiên thần đều giết tàn nhẫn như vậy à ?" Dean thở dài, bỏ thanh kiếm vào trong túi của mình sau khi đã ra lệnh cho nó không được cháy."Chỉ những cái thuộc về đại thiên thần." Gabriel nhún vai."That sucks.""Cậu Novak, cậu Winchester... Trả lại những vũ khí đó ngay lập tức." Fudge cảnh báo."Xin hãy đặt những vũ khí đó xuống." Dumbledore cũng cố thử, nhưng dường như ông biết rằng nó sẽ không có hiệu quả."Không đời nào...! Đây là chiếc tù của tôi và tôi sẽ giữ nó!" Gabriel lắc đầu."Oh để cho chúng giữ đồ trang sức của mình đi." Gã da đen nhún vai. "Chúng ta có điều tệ hơn để lo hơn là vài thứ đồ chơi. Voldemort đã trở lại." Kingsley u ám nói.Điều đó có vẻ như đã đánh lạc hướng được ông Bộ Trưởng khi ông ta quan sát căn phòng bị phá tang hoang."Và làm ơn có ai nói cho tôi biết tại sao mà Lucius Malfoy lại là một con thỏ con không ?"
Hermione điên cuồng chạy một cánh tay qua mái tóc cô. "Harry, Luna và Neville... Chúng tôi bị tách ra. Nghe này, chúng ta không thể cứ đứng đây nói chuyện...chúng ta phải đi ngay!" Cô bé trông hoảng loạn.Crowley cười nham hiểm. "Tôi sẽ xử lý lũ Tử Thần Thực Tử," Ông nói. "Mấy đứa cứ chạy đi.""Tôi sẽ giúp." Sam đi đến bên cạnh hắn."Cái gì...không đời nào anh bạn...việc đó rất nguy hiểm!" Ron lắc đầu."Đi thôi!" Dean chấp nhận lời gọi của em trai mình, đẩy Hermione về phía trước. "Gabriel-dẫn đường đi. Castiel ở lại với Sam." Gabriel cười thầm. Người duy nhất mà anh tin tưởng với người em của mình (ngoại trừ chính mình).Những phút biết theo cứ như chạy trong đám sương mù, hoàn toàn biết được thứ gì đang đuổi theo mình, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy nó. Họ rời khỏi đại sảnh chứa những thứ thú vị và dùng lại đột ngột khi họ tiến vào căn phòng với nhiều cánh cửa. Nhắm mắt lại, Gabriel nhào đến một cái, cầu cha rằng hắn đã chọn đúng.Nó không phải. Nó tràn ngập với mấy cái thứ liên quan đến thời gian và một tên phù thủy trong áo choàng đen."Expelliarmus!" Ron hét lên."Thật sao...?" Dean gầm lên, khi câu thần chú bắn trượt và trúng vào vài mảnh kính, đỗ sầm xuống. "Cậu thật sự định tước vũ khí của hắn ta thật sao ?" Anh vẫn còn đang giữ Thanh Kiếm của Michael, và đã không có thời gian để rút đũa phép ra khi một Tử Thần Thực Tử nhắm bắn vào anh. Anh giơ thanh kiếm lên, thanh kiếm bật lửa khi nó hấp thụ thứ ánh sáng màu xanh lá như hấp thụ nước."Cái gì vậy...?" Hermione chớp mắt."Không sao hết...!" Meg bước lùi lại phía cánh cửa. "Chọn cánh cửa khác...!"Gabriel ngắm đũa phép của mình và bắn ra một lời nguyền để biến mọi thứ thành những chú thỏ bông bông màu hồng. Khi học câu thần chú này, hắn đã nghĩ câu thần chú có hơi vô dụng (chỉ đơn giản biến mọi thứ thành những chú thỏ,) nhưng sau khi được sửa đổi, hắn khá thỏa mãn khi thấy người đàn ông hét lên khi hắn ta bị biến thành một con thỏ."Nghiêm túc sao...? Dean đang liếc hắn. "Nghiêm túc sao...?" Cứ như anh chỉ có biết được mỗi một từ này. "Anh không thể giáng cơn 'trời đánh' của mình lên người ta nên anh biến họ thành thỏ sao ?""Thỏ hồng ?" hắn sửa lại. Chạy qua cánh cửa quay nữa.Lần này là một căn phòng đầy bụi bẩn và đá sỏi. Ở chính giữa của căn phòng, dựng thẳng ở trên bục đá là một khung cửa... Nó có những tấm màn treo ở phía hai bên và có vẻ như đang tự chuyển động. Gabriel cau mày, nhìn chằm chằm vào vết nứt của vũ trụ, không thể đoán được nó sẽ dẫn đến đâu..."Cúi xuống...!" Dean đè hắn xuống, kéo theo Adam với anh luôn. Ở xa nơi đó một chút, Jo đang kéo Hermione và Ron sang một bên trong khi Meg đang trông Ginny. Các câu thần chú đang liên tục bắn ngang qua đầu, và có vẻ như họ đã chạy ngay vào giữa một trận chiến."Harry!" Hermione hét lên, nhìn thấy thằng nhóc Potter qua những bục đá với Neville, Lucius Malfoy bước qua chỗ bọn chúng."Đếm đến ba...?" Gabriel hỏi."Adam, em chạy đến...!""Screw you!" Cậu út nhà Winchester gầm lại. "Em có thể tự lo cho chính mình!" và cậu đã chứng minh điều đó khi bắn một lời nguyền vào một tên áo choàng đen đeo mặt nạ, làm cho hắn ta bị ngã ra phía sau bởi dây giầy tự cột vào nhau.Dean trông có vẻ bị ấn tượng và bước lên phía trước nơi thằng nhóc Potter đang cần giúp. Gabriel đuổi theo anh, thơ ơ né đi những lời nguyền đôi khi bắn về phía họ. Một anh chàng xấu xí trông có vẻ là một mục tiêu dễ dàng, bởi cả hắn và Dean đều bắn câu thần chú về phía hắn, ánh sáng màu xanh và đỏ kết hợp với nhau thành một màu tím Violet làm cho cái tên tội nghiệp đó bị ngã dập vào bức tường phía sau, một con thỏ màu tím.Đội hỗ trợ đã đến cho nhóm Potter trong hình hài những người mặc váy màu đỏ với một con phượng hoàng trên 'áo choàng' của họ. Cá nhân Gabriel nghĩ rằng 'áo choàng' chỉ là một cái cớ cho đàn ông mặc váy, xem xét việc Đội vẫn có thể dành cả nửa thời gian trong trường đi vòng quanh với quần Jeans và áo T-Shrit, ngoại trừ Sam là có một nỗi ám ảnh không lành mạnh với áo caro.Trận chiến của Potter dường như đã di chuyển đến giữa căn phòng và Dean vui vẻ tham gia, Thanh Kiếm của Michael giờ đang trong tay trái của anh và đôi khi phản lại những tia sáng về phía cái tên tóc vàng lai tiên và người phụ nữ điên loạn.Gabriel nhìn thấy cái tên cha đỡ đầu Black đến giúp Harry, vài khắc trước khi Dean đến được nơi ông già nhà Malfoy đang đứng, nhào vào ông ta, cướp lấy đũa phép và thúc gối vào bộ hạ. Gabriel nhăn mặt.Người phụ nữ điên, Bellatrix, mở miệng ra để hét lên một lời nguyền về phía Harry và Black, và Gabriel lẩm nhẩm một câu thần chú hữu dụng mà hắn đã tìm ra.Sirius Black được cứu khỏi phải rơi vào màn Veil bởi một sự thật đơn giản rằng trước khi cô chị họ của hắn ta có thể niệm câu thần chú, cô ta đã bị ngã ra phía sau. Câu thần chú không gây chết người, nhưng cũng làm cô ta nằm bệt xuống đất.Black chớp mắt. Harry kéo hắn ra xa khỏi tấm màn dẫn đến đâu chẳng ai biết. Gabriel ăn mừng chiến thắng của hắn rồi tiếp tục ném một lời nguyền đảo ngược lại một Tử Thần Thực Tử khác, khiến cho mọi thứ hắn làm đảo ngược lại. Trong một phút tiếp tên kia đã tự biến mình thành một bãi chất nhầy.Vị Đại Thiên Thần di chuyển đến nơi Dean đang khạc ra máu, một tên tóc vàng đã bắn lời nguyền về phía Dean đồng thời lại đấm vào mũi anh, câu thần chú xẹt ngang qua vai anh khi anh cố né đi, và ngã sang một bên."Thôi đi." Dean từ chối cánh tay đang chìa ra của Gabriel. "Đi và bắt lấy hắn ta đi. Hắn chạy đi với cái con đĩ độc địa đó."Vị Trickster phàn nàn về thất bại của hắn trong việc đâm chết cô ta. Hắn quyết định để cho Dean xử lý mấy con đĩ điên-dù sao thì đó cũng là công việc của anh và dường như anh cũng cảm thấy thích thú khi làm việc đó. "Cái tên đó là của tôi." hắn nói, chạy nhanh ra lối thoát, với Dean chạy không xa ở phía sau.Trong suốt cả trận đấu, hắn luôn giữ chặt chiếc tù của mình ở tay kia, và giờ khi hắn đang chạy ngang qua tên Tử Thần Thực Tử mà Adam đã đánh ngã bằng cái trò dây giày của cậu, khum chân lại rồi nhảy bật lên, đánh thẳng vào đầu của hắn ta với nhạc cụ của mình."Xin lỗi nha anh bạn." Hắn quay đầu lại nói qua bờ vai của mình, kiểm tra xem chiếc tù của mình có bị hư hỏng gì không khi hắn và Dean chạy đến chỗ trung tâm, cái đài phun nước bằng vàng và trông khá đẹp với những ánh sáng giả bằng pháp thuật.The Winchester ( và từ khi nào mà hắn lại nói là 'the' Winchester khi hắn chỉ muốn nói đến một Winchester ?) bắt đầu ném những lời nguyền vào Bellatrix điên khùng. Cô ta quay cuồng theo cách khá giống với Severus Snape và cả hai vướng vào một trận đấu với những tia chớp sáng ấn tượng. Dean thật sự đã làm quen rất tốt với việc đánh nhau bằng một cây gậy pháp thuật, ngay cả khi anh thích sử dụng một cây súng hay nắm đấm hơn."Các ngươi làm gì mà ở cùng với Potter ?" Lucius Malfoy gầm lên, khi Gabriel biến một cái bàn gần đó thành một con cá sấu và ném nó qua chỗ ông. Malfoy ngăn được nó với một cái vẫy đũa phép."Chúng tôi đâu có ý định như vậy ?" Gabriel né câu thần chú, "Chúng tôi đang trộm đồ từ Bộ thì các người lại cắt ngang chúng tôi." Hắn cố thử câu thần chú thỏ tím, nhưng ngay lúc đó Malfoy lại trượt chân trên mảng đó sáng bóng, bị ướt bởi nước từ nơi Dean và Bellatrix đang ném nước và lửa đối nghịch nhau theo phong cách mà Gabriel nghĩ rằng Thanh Kiếm của Michael (Cái tên con người chứ không phải thanh kiếm, và điều đó sẽ gây lẫn lộn nhanh chóng.) đã đánh cắp từ bộ phim X-men. Dean có một phần lợi thế bởi thanh kiếm lửa của anh và người phụ nữ tóc đen điên khùng Lestrange phải nhảy sang một bên để tránh cơn lốc lửa xoáy ngang nơi cô mới vừa đứng một khắc trước đó.""Các ngươi..." Malfoy ném một câu thần chú khá giống lời nguyền giết chóc về phía hắn, "Các ngươi chỉ tình cở ở đây ?" hắn ta trông có vẻ khó tin."Đúng vậy." Gabriel cười đểu. "Chỉ tình cờ ở đây." Hắn cố thử câu thần chú thỏ hồng một lần nữa nhưng nó lại đánh trúng hình ảnh sáng chiếu của hắn, và nảy sang bên Dean và Bellatrix, anh nhảy sang một bên mà không cần phải nhìn."Nhắm cho kỹ vào, lông vũ!" Dean gầm lên, cuối cùng cũng thành công giải giới Bellatrix, đũa phép của cô tay bay hướng vòng cung về phía xa cả căn phòng. Cô ta chạy theo nó, và Dean đuổi theo cô ta.Gabriel đã không nhận ra đang có một người nữa ở đó cho đến khi Dean bị đáng trúng bởi một thần lực vô hình làm cho anh bay ra phía sau như những lần anh đánh nhau với quỷ. Malfoy nhìn thấy thứ gì đó và lộ ra một nụ cười chiến thắng, vài giây trước khi Gabriel cũng thfnh công trong việc biến đối thủ cả hắn thành một con thỏ. Nhưng nó lại có trục trặc, tạo ra một cục bông màu hồng nhạt kinh tởm sau một tiếng pop, sinh vật đó nhìn trông rất giống mấy con thỏ agora với quá nhiều lông."Đủ rồi..." kẻ mới tới rít lên, nghe như một con rắn và Gabriel quay phắt lại, bước lùi ra sau về phía Dean, người đang cố gắng đứng dậy. "Lời tiên tri đâu...?""Chúa Tể của tôi..." Bellatrix đã lấy lại được đũa phép của mình và lê người dưới chân của tên người cao lớn. "Nó đã bị mất và vỡ, bề tôi xin lỗi...""Đây chính là cái tên Voldy à ?" Dean hỏi, Dean lắc đầu một cách chóng mặt, như anh đang cảm thấy khó hiểu (mà chắc đúng là như vậy). "Anh bạn, chuyện gì xảy ra với mũi của anh vậy ?"Gabriel cười lớn, nhìn dáng vẻ cao lớn, đầu hói, với đôi mắt như rắn, trông như có người mới vừa đấm hắn vào bụng. Phần người của hắn ta chỉ còn rất ít...và hắn có linh cảm rằng những gì còn lại đang đứng trước mặt hắn thậm chí còn chẳng đủ để làm một con quỷ hoàn chỉnh. "Ta đã nghe nói về các ngươi..." Cái tên tự gọi mình là Chúa Tể Voldemort nhẹ nhàng 'lướt' qua đến chỗ họ. "Những người tin tưởng vào ác quỷ và thiên thần." Hắn ta cười. "Niềm tin tưởng ngu ngốc. Ta mạnh hơn thiên thần, tàn nhẫn hơn ác quỷ.""Làm ơn đừng độc thoại thêm nữa." Gabriel nhăn mặt.Dean trông không bị ấn tượng. "Ừ, được rồi, đương nhiên đáng sợ và tuyệt vời và ngươi trông như một con rắn. Có đáng không ?""Imm Lặnnng!..." Voldemort gầm lên, giận dữ và rút chiếc đũa phép của mình ra, một chùm ánh sáng màu nâu sẫm đỏ bay thẳng về phía họ. Gabriel núp ở phía sau một bức tượng gần đó, trong khi Dean cúi xuống. "Crucio" Cái tên 'Chúa Tể Bóng Tối' điên khùng lại gầm lên một lần nữa, và lần này nó đánh trúng đầu của bức tượng mà Gabriel đang núp ở phía sau và làm cho nó nổ tung thành đá vụn."Dừng lại đi!" Gabriel tự đánh vào đầu của mình khi tên nhóc cứu tinh đến, chạy nhanh trên sàn nhà vẫn còn ẩm ướt."Harry Potter." Voldemort chế nhạo, "Thật mừng khi ngươi có thể tham gia với chúng ta." và đũa phép của hắn ta được xuất ra, bắn ra những tia sáng.Nó đáng lẽ đã trúng thằng nhóc, nếu như Dean đã không nhào đến đẩy thằng nhóc ra, nắm chặt tay lại khi anh lại bị xé nát bởi một con chó săn địa ngục vô hình một lần nữa. Gabriel có thể thấy Dean cắn răng lại, nghĩ rằng sẽ nhận được đau đớn, nhưng lại chẳng có gì cả.Gabriel nhăn mặt, bởi Dean đã từng ở Địa Ngục và bằng cách nào đó nghĩ rằng lời nguyền đau đớn này...cái lời nguyền tra tấn này...khá ấn tượng nhưng lại không phải Địa Ngục...Nó...well...giống như Địa Ngục. Họ gọi nó như vậy là có lý do.Nỗi đau Địa Ngục ở tất cả mọi nơi, tinh thần và tâm hồn và thêm cả xác thịt lẫn sâu trong xương cốt. Nó cắn và dán thể xác của một người vào lưu huỳnh và đá và lửa cho đến khi họ còn chẳng nhớ được tên của mình. Nó đã từng là sự trừng phạt của cha hắn dàng cho Lucifer, giam anh ta trong chính cái thế giới do mình tạo ra. Đó là sự trừng phạt cho những người có những lựa chọn sai lầm, xé nát đi phần người của họ cho đến khi chỉ còn những bản năng động vật, máu me và sợ hãi.Nỗi đau của lời nguyền rất bén và nhọn, như một vết thương do dao tạo nên, hay bị bắn xẹt qua vai. Nó rất gọn gàng và sạch sẽ và Dean cười thả lỏng. Anh đã mong đợi Địa Ngục. Thay vào đó anh lại có được Thiên Đường, và nỗi đau bởi ký ứu đẹp đẽ nhất của Sam là khi ở xa anh. Thay vì lửa và đá và mắc nghẹn bởi khói quỷ, anh lại nhận được những tiếng hét chói tai và ánh sáng chói lóa phát ra từ những thiên thần.Nên anh cười. Gabriel phải mất một lúc để phân tích điều này, tại sao lời nguyền lại làm cho anh trai cả nhà Winchester cười, nhưng hắn lại để ý thấy một sự nhẹ nhõm trong tiếng cười. Harry đã biến mất đằng sau đài phun nước, đôi mắt mở lớn bởi cái lời nguyền khiến cho tâm trí của mọi người phải vỡ vụn, lại khiến cho một đứa nhóc phải cười, sự tỉnh táo của anh đã bị xé nát."Ra đi nào Potter bé nhỏ," Voldemort chế nhạo, thu hồi lời nguyền. Dean thở dốc, như đang chạy đuổi theo từng cơn thở và Gabriel ló đầu ra từ phía sau bức tượng, cau mày bởi tình trạng của chàng Winchester. "Hoặc là bạn của ngươi sẽ nhận đủ."Dean bằng cách nào đó đã tự đứng dậy được, mặc dù từng sợi dây thần kinh của anh của giác như đang bị nung cháy. Nhưng dù sao thì hồi anh bị kéo khỏi móc thịt còn tệ hơn nhiều, nơi mà thực tế rất mỏng manh đến nỗi còn chẳng có sàn nhà, không có trên hay dưới, chỉ có những sợi dây xích dữ chặt nạn nhân của nó giữa không trung. "Nhận gì cơ ?" anh nhe răng cười, đôi môi rướm máu ở nơi anh mới cắn. "Tao đã chịu đựng hơn như vậy trong 30 năm..."Voldemort phản ứng với lời chế nhạo bằng cách ném thêm một lời nguyền nữa về phía Dean, nhưng nó bị chắn lại bởi thanh kiếm Đại Thiên Thần vẫn còn trong tay của anh. Hắn ta gầm lên trong giận giữ và thứ tiếp theo bay ra từ đũa phép là một ngọn lửa mà ngay sau đó biến thành một con rắn khổng lồ, nhe ra hàm răng sắc nhọn của nó.Một tiếng kêu êm dịu phát lên và một con phượng hoàng bay ngang qua, ngọn lửa nhỏ dần và tan biến, khi tro rơi xuống trên mặt đất, một con chim non kêu chút chít, tái sinh một lần nữa."Dumbledore..." Voldemort khinh bỉ, quan sát xung quanh. Gabriel lờ đi trận chiến tiếp theo, thay vào đó di chuyển đến gần Dean."Sam sẽ giết tôi mất!" hắn lầm bầm, và Dean bật cười khi họ đi cà nhắc ra khỏi trận chiến."Đừng nói với em ấy" Thanh Kiếm Michael nói nhỏ. "Giờ tôi chỉ muốn ngủ..."Có thứ gì đó bùng nổ ở giữa căn phòng, và không gian im lặng sau đó chỉ bị phá vỡ bởi một tiếng khóc đau đớn. Dường như Voldemort đang...có vẻ như hắn ta đang cố nhập vào thằng nhóc ?"Hắn ta sẽ làm một con quỷ thảm hại." Gabriel nhận xét. "Còn chẳng thể nhập vào ai được- hắn ta không được hoàn chỉnh." Khi Voldemort biến mất, tất cả các tấm kính đều vỡ ra và rơi xuống, biến thành cát khi nó chạm đất. "Đây." Gabriel lấy ra một trong những thanh kẹo Socola khẩn cấp dữ trữ của hắn và đưa nó cho Dean. "Cậu biết không, tôi có hơi hối hận mình đã không ở lại giúp các cậu với vụ ngày tận thế.""Bọn tôi cũng cảm thấy vậy." Dean chớp mắt, chấp nhận thanh kẹo. "Nhưng bọn tôi hiểu tại sao anh lại không. Well..ít nhất là tôi hiểu. Nếu như Sam và Adam đánh nhau, tôi cũng sẽ chạy và trốn đâu đó luôn. Đã từng...tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ chọn Sam ngay trong tích tắc. Chết tiệt, tôi đã làm như vậy khi Death bảo tôi phải chọn một trong hai người Sam hoặc Adam ra khỏi Lồng - tôi đã chọn Sam mà không chần chờ gì, còn bây giờ...""Cảm ơn cậu vì đã không giết họ." Gabriel thừa nhận."Thế còn Raphael và Zachariah thì sao ?" Dean cười đểu.Vị đại thiên thần cân nhắc. "Tôi chưa từng thích Zach lắm. Không biết ai đã quyết định cho hắn cả một cái garrison...well. Hắn ta luôn luôn quá tự phụ, nhưng Raphael...anh ta đã từng rất tốt. Anh ta dù sao cũng là thiên thần của sự hàn gắn; anh ta đã luôn lắng nghe và giúp đỡ. Anh ấy đã trở nên...thất vọng với thế giới."Dean mỉa mai. "Anh nghĩ vậy sao ?" Anh nhai thanh Socola của anh một lúc. "Hey, điều gì sẽ xảy ra nếu như anh thổi chiếc tù đó ?""Nó là một chiếc tù." Gabriel thở dài. "Nó không làm gì cả. Chỉ phát ra âm thanh hay thôi.""Chiếc tù của sự thật chỉ phát ra âm thanh hay thôi sao ? Anh có chắc là nó không bao trước ngày tận thế không ?""Hơi muộn cho chuyện đó rồi." Gabriel đảo mắt. Ở phía sau Voldemort đã biến mất và ông Bộ Trưởng đã xông vào cùng với một số người mặc đồ màu đỏ, nhanh chóng chuyển thành đồ bình thường và hòa nhập vào đám đông. "Và cậu phải nói sự thật nếu cậu nghe thấy nó, nhưng ngoài việc đó ra..." hắn nói thêm vào, nhún vai. "Nó không có bắn ra lửa như thanh kiếm của cậu.""Của Michael...""Giờ thì nó là của cậu rồi.""Không may thay...""Cậu Winchester, cậu Novak..." cả hai ngẩng lên để thấy Lupin tiến đến gần họ, đã bỏ đi bộ đồ mà đỏ, theo sau bởi Adam, Meg và Jo."Sam..." Dean lảo đảo đứng dậy, dựa người vào Gabriel. "Sam đâu rồi ?""Anh ấy ổn," Jo nói, "Anh ấy, Crowley và Cas đã trở lại Hogwarts. Họ bằng cách nào đó đã bắt được mười tên Tử Thần Thực Tử và đánh họ bất tỉnh, trói họ lại và lột hết đồ của họ chỉ còn để lại cái quần đùi. Anh ta qua lại Gabriel quá nhiều."Và Gabriel cảm thấy tự hào đến kỳ cục về cậu trẻ nhà Winchester vì điều đó, mặc cho sự thật rằng đó có thể là ý kiến của Crowely. Castiel chắc cũng đã hùa theo dù không biết giá trị nghệ thuật của nó."Bọn..." Ở phía sau, ông Bộ Trưởng đang nói chuyện với cụ Dumbledore. "Bọn trẻ này đang làm gì ở đây vậy Dumbledore ?" Ông chỉ tay về phía năm thành viên của Đội."Đó là một câu hỏi hay." Dumbledore nhìn xuyên qua cặp kính nửa vầng trăng của ông về phía họ. "Tôi biết Harry và những người bạn của thằng bé đang ở đây vì chuyện gì...nhưng những học sinh này...?" ông không nói hết, ẩn ý đó là một câu hỏi."Các trò đang làm gì ở đây ?" Lupin nhắc nhở khi không có câu trả lời nào được nói ra.Giờ thì ông lại bị đánh bom bởi mấy câu trả lời."Bài nghiên cứu...""Chán...""Nói chuyện với thầy...""Đảm bảo an toàn cho Potter và các bạn của cậu ấy...""Ừ, chúng tôi hoàn toàn không trộm một vài thứ đồ từ Bộ đâu..."Tất cả mọi người đều sốc mà nhìn Gabriel, và đôi mắt của ông Bộ Trưởng mở lớn khi thấy chiếc tù vàng trong tay của vị Trickster. "Đó có phải là...râu của Merlin ơi...!""Không, đó không phải là râu của Merlin." Gabriel nói, ôm chặt lấy chiếc tù của mình. Không hiểu sao mà tên ngốc đó lại nghĩ rằng nó giống như một bộ râu được chứ."Đó là chiếc tù của sự phán xét." Một người đàn ông da đen đứng gần Lupin nói nhỏ. Gabriel nhớ tên của hắn ta là Kingsley. "Bằng cách nào mà...?""Bỏ nó xuống!" Dumbledore nghiêm trọng nói. "Ngay lập tức!...Chúng ta vẫn còn có thể cứu được trò.""Cứu tôi ?" Gabriel cau mày. Hắn không biết họ đang nói điều gì nữa.Kingsley u ám nói. "Bất cứ ai chạm phải chiếc tù của sự phán xét đều chết trong vòng hai mươi bốn giờ.""Ta xin lỗi, chàng trai của ta..." Dumbledore nhẹ nhàng nói khi Lupin tiến đến để lấy nó đi."Nhưng nó là chiếc tù của tôi! Tránh cái móng giơ bẩn của ngươi ra!" Gabriel lùi ra xa khỏi người sói. "Bé yêu của tôi sẽ không giết tôi đâu...""Anh ta sẽ không chết được đâu." Dean thở dài, cố gắng đứng thẳng dậy trong khi Gabriel đang nhảy múa xung quanh. Ngạc nhiên thay Meg lại là người thay thế cho vị thiên thần mà đỡ lấy Dean. "Chúng tôi đều ước rằng nó sẽ giết anh ta nhưng sẽ không được như vậy đâu. Đó là một sự thật đáng buồn của cuộc sống." Dean nhún vai, thanh kiếm vẫn còn trong tay anh."Đó có phải là thanh kiếm lửa ?" tầm mắt của Fudge dừng lại trên thanh kiếm trong tay anh. Hậu quả là làm cho Meg giật mình khi nhìn thấy thanh kiếm đại thiên thần khiến cho suýt chút nữa cả cô và Dean ngã xuống đất."Yeah, nó có bắt lửa." Dean nhận xét, thản nhiên như đang nhận xét về thời tiết."Nhưng trò lại không bị thiêu cháy đến chết." Đôi mắt của Fudge mở lớn."Không...tại sao tôi lại..." Dean bắt đầu, chỉ để thấy thanh kiếm phát lửa lên như một lời đáp trả. "Oh! thôi làm như vậy đi cái f***ing sword!" Meg giật nảy mình đi khi Dean cố gắng dập lửa giờ đang phát ra cả lưỡi gươm. Hậu quả là, cả cô và Dean đều ngã xuống đất, Adam đi đến để giúp anh trai của mình, cố gắng tránh khỏi những ngọn lửa khi Dean gầm lên. "Thôi ngay đi!" Và ngọn lửa nghe lời anh."Những ai chạm phải thanh kiếm đều bị thiêu sống trong đau đớn nhưng trò lại đang..." Kingsley ngừng nói, nhìn chằm chằm vào Dean người đang rất tức giận bởi thanh kiếm của Michael. "Ra lệnh cho nó..."Haha - Thanh Kiếm Michael lại đang tức giận thanh kiếm của Michael. Gabriel cười khúc khích."Wow, Gabriel, tất cả các vũ khi củ thiên thần đều giết tàn nhẫn như vậy à ?" Dean thở dài, bỏ thanh kiếm vào trong túi của mình sau khi đã ra lệnh cho nó không được cháy."Chỉ những cái thuộc về đại thiên thần." Gabriel nhún vai."That sucks.""Cậu Novak, cậu Winchester... Trả lại những vũ khí đó ngay lập tức." Fudge cảnh báo."Xin hãy đặt những vũ khí đó xuống." Dumbledore cũng cố thử, nhưng dường như ông biết rằng nó sẽ không có hiệu quả."Không đời nào...! Đây là chiếc tù của tôi và tôi sẽ giữ nó!" Gabriel lắc đầu."Oh để cho chúng giữ đồ trang sức của mình đi." Gã da đen nhún vai. "Chúng ta có điều tệ hơn để lo hơn là vài thứ đồ chơi. Voldemort đã trở lại." Kingsley u ám nói.Điều đó có vẻ như đã đánh lạc hướng được ông Bộ Trưởng khi ông ta quan sát căn phòng bị phá tang hoang."Và làm ơn có ai nói cho tôi biết tại sao mà Lucius Malfoy lại là một con thỏ con không ?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz