ZingTruyen.Xyz

Chang Le Lam Trung Cuc Nhu Ta Ma Cung Khong Thoat Khoi Kiep The Than

Trong quá khứ 20 năm sống ở Tiêu gia, Tiêu Nhược Lâm coi Tiêu Lộ chỉ như một con chó không hơn không kém, tùy ý mà khinh nhục. Ai cũng biết, dù Tiêu Lộ có trở thành hùng chủ của Kiều Thanh Phong, thì âu cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào.

Còn Tiêu Lộ đối với Kiều Thanh Phong mà nói, chỉ là nhất thời tiêu khiển. Nhưng cho dù có là món đồ chơi hay thế thân đi nữa, thì cũng không đến lượt Tiêu Nhược Lâm tùy tiện khinh nhục.

"Mi cứ chờ bị ông đây xử lí đi, Tiêu Nhược Lâm à." Tiêu Lộ bật điều hòa, vắt chéo chân, nằm trên sô pha, thảnh thơi ăn trái cây.

Anh mở Tinh Võng, lướt qua mấy chục bài viết còn đang nóng hổi. Tất cả trùng trong tinh tế đều bị nghi vấn ngập cả đầu, nói có phải là anh đã bỏ bùa Kiều Thanh Phong hay không, hay là nói đầu óc hẳn là có vấn đề mới đồng ý cùng anh kết hôn. Lại có kẻ chế giễu anh vô dụng, tinh thần lực gần như bằng không, không biết sinh ra để làm gì, chỉ tổ lãng phí lương thực tinh tế.

Tiêu Lộ cười nhạt lướt qua, dù sao những lời đó chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Trước sự hấp dẫn của tiền tài cùng với cuộc sống thoải mái, thì mấy tin đồn vớ vẩn này có đáng là gì.

Hôm nay nghỉ ngơi đủ rồi, ngày mai là thứ hai, Tiêu Lộ từ sáng sớm đã phải ra cửa đi làm. 'Anh' làm việc tại công ty tầm trung thuộc Tiêu gia, nơi mà Tiêu gia gần như không bao giờ can thiệp, vì vậy Tiêu Lộ cũng cảm thấy khá thoải mái khi làm việc ở đây.

Kỳ thật, sau khi Tiêu Lộ tốt nghiệp, 'anh' vốn định nhận lời mời từ một công ty khác, nhưng lại bị Tiêu Vấn Thiên từ chối.

"Giám đốc, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tiêu Lộ gật đầu với nhân viên bên dưới.

Tiêu Lộ bước vào văn phòng, các nhân viên nhìn theo, rồi tụ tập lại một chỗ, nhiệt tình bàn luận.

"Giám đốc Tiêu sao lại kết hôn với Kiều Thanh Phong nhỉ?, tôi thấy bọn họ ngày thường căn bản không có cơ hội gặp mặt, sao có thể nói là xứng đôi mà kết hôn được?"

"Tôi cũng không rõ, ai mà biết giám đốc Tiêu lại rơi vào tình huống này chứ?"

"Nhưng mà nếu giám đốc Tiêu đó 'có thể', dù không có tinh thần lực đi nữa thì tôi cũng muốn kết hôn với anh ấy. Nhìn xem ngoại hình và dáng người đều là đỉnh cấp, tính cách cũng không giống những trùng đực khác kiêu căng còn tự cao."

Tiêu Lộ dựa vào ghế, nhàm chán xoay một vòng, ánh mắt dừng lại ở ngoài cửa sổ, nhìn vào những nhân viên đang đàm tiếu về mình nhưng trên khuôn mặt anh vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Giám đốc Tiêu, ngài muốn uống cà phê không?" Sau khi có tiếng gõ cửa, một trùng cái tóc vàng mắt xanh bước vào tò mò nhìn Tiêu Lộ.

"Được, Tức Đình làm cho tớ đi." Tiêu Lộ ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi cong lên.

Trùng cái này tên là Cao Tức Đình, vào công ty cùng một thời gian với Tiêu Lộ, là người bạn duy nhất của 'anh' từ trước đến giờ, đồng thời còn yêu thầm Tiêu Lộ. Ở giai đoạn tiếp theo trong cốt truyện, anh ta sẽ trở về kế thừa gia nghiệp của Thư phụ, trở thành một đạo diễn, cuối cùng giành được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất.

Cao Tức Đình đem cà phê đặt lên bàn, thấy Tiêu Lộ cầm lên nếm thử, có lẽ bị nóng đến rồi, anh thổi ra một hơi, nơi đầu lưỡi ẩn hiện một tia đỏ hồng. Ánh mắt anh ta thoáng qua một tia sáng ảm đạm, nhưng vẫn kiềm chế được cảm xúc. Trong công ty, anh ta luôn gọi Tiêu Lộ là giám đốc, chỉ khi ra khỏi công ty mới dám gọi tên thật.

"Giám đốc Tiêu, các cậu tối thứ sáu có thông báo xứng đôi, thì ngay thứ bảy buổi sáng đã hoàn thành lãnh chứng, thời gian quá ngắn, cậu có thật sự nghĩ kỹ chưa?"

Tiêu Lộ buông tách cà phê, đôi tay theo bản năng vuốt nhẹ, ánh mắt màu xanh lục ẩn chứa sự bất an. Anh có vẻ đang suy nghĩ, cuối cùng thở dài, "Tớ không có lựa chọn, nếu không rời khỏi, Tiêu gia có lẽ sẽ chỉnh chết tớ." Tiêu Nhược Lâm, tên hỗn đản này, lợi dụng buổi tụ hội công ty, suýt nữa đã khiến 'anh' bị trúng thuốc. May mà Cao Tức Đình kịp thời xuất hiện, Tiêu Nhược Lâm mới không đạt được mục đích.

Cao Tức Đình nhìn vẻ mặt trầm tư của Tiêu Lộ, định đưa tay an ủi, nhưng lại vì ở công ty nên anh ta chẳng thể làm gì. "Rời khỏi Tiêu gia cũng được, nhưng Kiều Thanh Phong không phải....." Anh ta nói đến nửa chừng thì đột nhiên im lặng. Lúc này, bên ngoài có người gọi tên Cao Tức Đình, anh ta đành phải rời đi.

Tiêu Lộ cầm lấy cà phê, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén, tiếp tục vế sau còn dang dở: "Cũng không phải là một món hàng tốt." Kiều Thanh Phong xuất thân từ gia đình tài phiệt, chỉ cần một câu nói của hắn, có thể khiến những công ty bình thường hay thậm chí là cả một gia tộc lớn biến mất trong ngành, đơn giản giống như nghiền nát một con kiến vậy.

"Nhưng mà chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hắn là tốt rồi." Tiêu Lộ mở một văn kiện, còn chưa xem kỹ đã ký tên. Đây là văn kiện do Tiêu Nhược Lâm sai người đặt bẫy, vào thứ sáu sẽ dùng nó để kiện cáo, buộc tội anh lợi dụng chức vụ tham ô hối lộ.

Tay chân của Tiêu Nhược Lâm làm việc rất kín đáo, mặc dù Tiêu Lộ đã kiểm tra cctv nhiều lần, nhưng ngay tại thời điểm đó cũng không nhận ra có chỗ nào sai sót.

Chuyện này là một bước ngoặt nhỏ, buộc Tiêu Lộ lần đầu mở miệng phản kháng, cũng là lúc Kiều Thanh Phong thu thập Tiêu Nhược Lâm.

Trong bốn ngày này

Tiêu Nhược Lâm lại liên tục gây khó dễ cho anh, như là gửi trình tự sai lệch, làm phiền Kiều Thanh Phong gặp khách hàng, tổ chức buổi tụ họp công ty, chờ đợi chuốc rượu, Tiêu Lộ đều từng bước từng bước hóa giải hết.

Anh kiên nhẫn chờ đợi đến ngày thứ sáu.

Thứ sáu, Tiêu Lộ ăn một miếng đồ ngọt trước khi ra khỏi cửa, vì buổi sáng ăn ngọt sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, dù sao hôm nay cũng sẽ rất vất vả. Vừa đến công ty, ánh mắt của các viên chức nhìn anh đã không giống bình thường, họ thì thầm bàn tán nhỏ.

Tiêu Lộ lại bắt đầu diễn kịch, anh giả vờ nghi hoặc, dò hỏi mấy trùng xung quanh xem đã có chuyện gì xảy ra? Có trùng bảo anh vào xem diễn đàng nội bộ của công ty.

Tiêu Lộ căng thẳng mặt, bước chân vội vàng tiến vào văn phòng, đưa tay che miệng, nhìn thấy trên diễn đàng nội bộ có bài viết tố cáo anh tham ô nhận hối lộ, còn giả mạo lịch sử trò chuyện để uy hiếp hắn, cảnh cáo hắn không được tiết lộ sự việc.

"Giám đốc Tiêu!" Cao Tức Đình sốt ruột đi tới, dò hỏi sự tình có phải sự thật hay không, Tiêu Lộ chỉ có thể khổ sở cười lắc đầu.

Cao Tức Đình nắm chặt nắm tay, đứng ở cửa nhìn Tiêu Lộ không nói một lời, anh ta trầm giọng hỏi: "Cậu đã rời khỏi Tiêu gia, vì sao còn lựa chọn ở đây làm việc? Cậu tốt nghiệp đại học cũng không tồi, ngoại hình lại tốt, bên ngoài có rất nhiều cơ hội chờ cậu."

"Cậu vì sao còn ở lại đây?"

Tiêu Lộ lập tức cảm thấy vai mình hơi run lên, anh từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đầy sự đau thương cùng không thể tha thứ.

Vì cái gì? Dĩ nhiên là bởi vì nguyên chủ thích mi rồi. Trong kịch bản, Tiêu Lộ đã hiểu rõ tình huống hôn nhân thực tế, nên 'anh' an phận thủ thường, nhưng tình cảm ban đầu chính là thứ 'anh' muốn bảo vệ nhất.

Dưới ánh sáng mờ tối, Cao Tức Đình muốn nhìn thêm lần nữa ánh sáng yếu ớt từ phía anh.

Đôi mắt xanh lục của Cao Tức Đình chăm chú nhìn vào anh, thân thể anh ta bất giác cứng đờ, một lúc sau, ánh mắt như có ánh sáng le lói, thử hỏi: "Tiêu Lộ có phải em......" thích tôi không?"

Mà ba chữ còn lại, anh ta lại không dám thốt ra. Anh ta nghĩ đến tình huống thực tế, thế lực của Kiều Thanh Phong quá cường đại.

Cao Tức Đình quay lại bàn làm việc, từ phía xa nhìn chằm chằm vào trùng đực đang ở trong văn phòng, sau đó cúi đầu, vài phút sau, anh ta tự gọi điện thoại về nhà.

"Hùng phụ, con muốn trở về."

Buổi chiều, Tiêu Vấn Thiên cùng Tiêu Nhược Lâm ngồi trong phòng họp, Tiêu Lộ cúi đầu đứng trước mặt bọn họ, lắng nghe Tiêu Vấn Thiên hỏi han với Tiêu Nhược Lâm đang móc mẻ mình.

"Chứng cứ đều ở đây, mày còn muốn giảo biện!" Tiêu Nhược Lâm ném đống văn kiện lên người hắn, "Tham thì thâm, chỉ cần nhìn không vừa mắt thì ngay lập tức đi trộm?."

Tiêu Vấn Thiên ngữ khí vững vàng, ngón tay đều đặn gõ lên mặt bàn.

Tiêu Lộ rũ mắt, kiên quyết nói: "Con chưa từng làm những chuyện này, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm như vậy."

"Mày đang thả rắm à! Mày còn không biết tự kiểm điểm, từ ban đầu đã dựa vào Thư phụ vào Tiêu gia để chia tài sản! Nếu không phải nhờ có pháp luật đế quốc, thì giờ này mày đã phải ăn cơm cùng mấy con chó rồi!"

Ở đế quốc pháp luật có quy định, mọi trường hợp chưa kết hôn mà sinh ra trùng đực, mỗi năm sẽ được chính phủ xét duyệt điều kiện của hai bên. Nếu có một bên có hoàn cảnh khó khăn, trùng đực sẽ bị cưỡng chế đưa đến nơi có điều kiện sống tốt hơn.

Lúc trước, Tiêu gia là bất đắc dĩ phải tiếp nhận Tiêu Lộ.

Đấy cũng là do Tiêu Vấn Thiên không quản lý tốt nửa người dưới của mình, dẫn đến tình huống này xảy ra.

"Tôi không có." Tiêu Lộ nghe thấy từ "Thư phụ", cuối cùng ngẩng đầu lên, trực diện đối diện với bọn họ.

"Thế nào, tao nói sai rồi sao?" Tiêu Nhược Lâm ôm hai tay, khinh thường nói.

"Chuyện này cứ như vậy đi." Tiêu Vấn Thiên cuối cùng cũng lên tiếng, "Niệm tình ngươi hiện tại cũng coi như nửa trùng của Kiều gia, chúng ta không truy cứu nữa. Tuy nhiên, sau này ngươi vẫn phải đặt phần lớn tinh lực vào Kiều Thanh Phong." Ánh mắt ông ta chứa đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Tiêu Lộ vài lần, không cần nói cũng đủ hiểu.

Tiêu Lộ lại lần nữa rũ mắt, không nói gì. Sau khi Tiêu Vấn Thiên đi ra khỏi phòng họp, không gian trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tiêu Nhược Lâm nghiến răng nghiến lợi, tay nổi lên gân xanh, rõ ràng kết quả cuối cùng không phải như hắn ta mong muốn. Hắn ngồi đối diện Tiêu Lộ, "Tiêu Lộ, mày cho rằng sau khi rời khỏi đây, mày sẽ thoát khỏi mọi chuyện dễ dàng sao? Hai ngày này, tao nghe nói Kiều Thanh Phong trước đây thích một trùng đực giống mày đến bảy tám phần."

"Mày cùng lắm cũng chỉ là một món đồ thay thế mà thôi, hắn chỉ cần ngoắc tay, mày liền phải cúi đầu bò qua trước mặt hắn."

"Mày với Thư phụ giống y như nhau, chỉ cần có trùng đưa tiền, liền tự động dạng hai chân ra." Tiêu Nhược Lâm đứng dậy, vỗ vỗ tay, chuẩn bị rời đi.

Nhưng điều làm Tiêu Nhược Lâm không ngờ đến chính là, trùng đực trước mặt đột nhiên lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, Tiêu Lộ hơi thở dồn dập, hai tay nắm chặt cổ áo của Tiêu Nhược Lâm, giọng khàn khàn nói: "Không cho phép anh nói như vậy về Thư phụ!"

Tiêu Nhược Lâm cười khẩy, nhún vai đáp lại: "Tao nói sai chỗ nào à?" Hắn ta vừa dứt lời, một nắm tay liền đấm vào mặt hắn ta.

Tiêu Lộ đánh vào mặt hắn ta một quyền, dùng hết mười phần công lực, phát tiết tất cả những oán hận đã nhẫn nhịn bấy lâu. "Tôi đã nói, anh không được phép nói như vậy về Thư phụ của tôi!"

Tiêu Nhược Lâm quỳ rạp xuống đất, đầu váng mắt hoa, sau một lúc mới hồi phục lại, ngay sau đó hắn ta tức giận đến sắp mức sùi bọt mép, trực tiếp bò dậy đá mạnh vào bụng Tiêu Lộ.

Tiêu Lộ nhịn đau lùi lại một bước, nhưng Tiêu Nhược Lâm lại không buông tha, tiếp tục vung tay về phía mặt anh, tung ra một quyền, đầy giận dữ.

Tiêu Lộ lúc này mới làm bộ té ngã trên mặt đất.

"Tao nói cho mày biết, mày tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa! Một con tu hú ở nhà tao bao nhiêu năm như vậy, tao đã sớm chán ngấy mày từ lâu rồi!" Tiêu Nhược Lâm nói ra lời nói tàn nhẫn, rồi đùng đùng bước ra khỏi cửa.

"Hệ thống, mày thấy không? Nó đánh vào mặt tao kìa." Tiêu Lộ chống tay đứng dậy, đầu lưỡi cuộn tròn trong miệng, cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc. Anh vui vẻ nói: "Buổi tối tao sẽ nước mắt rưng rưng, chạy đến chỗ Kiều Thanh Phong tố cáo, nói với hắn là Tiêu Nhược Lâm khi dễ tao. Đúng rồi, tao còn phải chuẩn bị một chút phải làm cho đầu tóc lộn xộn nữa."

"Con mẹ nó, đánh chó còn phải xem mặt chủ, Tiêu Nhược Lâm thì tính là cái mẹ gì."

Hệ thống: "......" Theo kịch bản, thì Tiêu Lộ chỉ là nắm cổ áo thôi, còn Tiêu Nhược Lâm chỉ đá vào chân 'anh' có một cái.

Tiêu Lộ đi vào nhà vệ sinh, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, mặt trái của anh đã sưng đỏ, không hiểu sao lại làm tăng thêm vài phần soái khí của anh. Khi trở lại văn phòng, các nhân viên đều tò mò hỏi anh có chuyện gì xảy ra, tại sao lại bị thương như vậy. Chỉ có Cao Tức Đình là im lặng đi lấy một miếng băng cá nhân, mua thuốc, rồi đặt chúng lên bàn của Tiêu Lộ.

Tiêu Lộ cầm lấy thuốc, gật nhẹ đầu cảm ơn Cao Tức Đình, cũng nói hôm nay là ngày cuối cùng anh đi làm, hy vọng sau này mọi chuyện của anh ta đều thuận lợi.

Cao Tức Đình nhìn chằm chằm vào chỗ sưng đỏ trên mặt Tiêu Lộ, nghẹn đến ngày, đến khi Tiêu Lộ chuẩn bị rời đi mới lên tiếng: "Cậu phải cẩn thận, sau này đừng chọc giận tên đó nữa."

"Ừm." Tiêu Lộ đáp, xoa nhẹ vào chỗ sưng trên mặt, cảm giác tê tê lại lan ra.

Trước khi từ chức, Tiêu Lộ cần phải xử lý rất nhiều công việc, vội vội vàng vàng đến tận tối muộn, gần 9 giờ tối mới xong. Lúc anh ôm đồ đạc ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Cao Tức Đình đang dựa vào bàn làm việc, chơi di động.

Cao Tức Đình nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lộ rồi nói: "Để tớ đưa cậu xuống dưới, sau này chúng ta có thể sẽ không gặp nhau nữa."

Tiêu Lộ đi qua, gật đầu, ánh mắt dừng lại trên những món đồ vật của mình, thoạt nhìn như đang có tâm sự.

Bọn họ im lặng đi suốt một đoạn đường, cho đến khi ra khỏi cổng công ty, cả hai đồng thời dừng lại bước chân, không ai nói gì.

Cao Tức Đình nhìn về phía trước, "Tiêu Lộ, bảo trọng. Nếu sau này cậu cùng hắn ly hôn, cậu...... có thể liên hệ với tớ."

Tiêu Lộ nhớ tới cốt truyện, vẫn là chọn không trả lời giống kịch bản.

"Tức đình, cứ mặc nó như vậy đi."

Nguyên bản Tiêu Lộ sẽ trả lời là "Được", nhưng nghĩ đến sau khi ly hôn, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.

Cao Tức Đình xoay người, cúi đầu nhìn mái tóc vàng óng của Tiêu Lộ, một tay nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay lướt qua, vén nhẹ một sợi tóc đang rơi xuống.

Tiêu Lộ nội tâm thở dài một tiếng.

Cao Tức Đình nhẹ nhàng nhéo mảnh giấy vụn, ngữ khí có chút sung sướng: "Tóc cậu dính thứ gì đó."

Tiêu Lộ nhìn chằm chằm vào vụn giấy trong tay anh ta, ánh mắt hơi nheo lại.

Cuối cùng, bọn họ đối diện nhìn nhau một cái, chào tạm biệt trong im lặng, rồi mỗi người đi về một hướng.

Lúc này tại chỗ đối diện công ty, một chiếc siêu xe màu đen lặng lẽ dừng lại.

Kiều Thanh Phong ngồi ở ghế sau, nhìn màn hình ảo vừa mới gửi đến thông tin. Trên trang đầu tiên, dòng chữ lớn ghi rõ, điều tra tình huống Tiêu Lộ.

Hắn đóng màn hình, tay trái chống lên cửa sổ xe, thoáng nghiêng đầu, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ. Ánh mắt hắn dõi theo Tiêu Lộ, dường như không rời khỏi bóng dáng của người ấy.

"Lý thúc." không gian tối tăm vang lên giọng nói của Kiều Thanh Phong, âm thanh của hắn kéo dài, "Vì sao lại có trùng cái dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn? Hắn vốn là trùng đực không có bất cứ giá trị gì."

Vị tài xế họ Lý nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Kiều Thanh Phong vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, ông ta do dự một chút rồi lên tiếng: "Thiếu gia, tôi cũng không rõ lắm."

Kiều Thanh Phong cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng, "Có lẽ trời sinh mọi người đều yêu thích những thứ mỹ lệ. Còn liệu có thực sự đáng giá hay không, thì đó lại nằm ở một lĩnh vực khác."

"Đuổi kịp hắn."

Tiêu Lộ ôm đồ vật, bước đến chỗ đỗ xe taxi, định gọi xe, thì đột nhiên một chiếc xe lái qua đây. Anh nghiêng đầu nhìn, thấy Kiều Thanh Phong ngồi trong xe, khẽ vẫy tay chào hắn.

Kiều Thanh Phong với ngữ điệu nhiệt tình nói: "Qua 12 giờ là sinh nhật tiểu trùng đực của ta rồi, có muốn ăn bánh sinh nhật không? Ta đã đặt trước nhà hàng, còn chuẩn bị sẵn lễ vật lấy lòng em nữa đó."

Tiêu Lộ: "???"

Gì?

Cái tình tiết này từ đâu chui ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz