ZingTruyen.Xyz

Chang Le Lam Trung Cuc Nhu Ta Ma Cung Khong Thoat Khoi Kiep The Than

"Mày con mẹ nó, đúng là không cần mặt mũi, không biết xấu hổ!"

Tiêu Lộ vừa mới mở mắt ra nhìn, một bàn tay đã vung tới. Anh nhanh chóng đưa tay che mặt, lúc này trên mặt cảm giác có chút đau và nóng rát.

Một trùng đực tóc đen mắt đen, nổi giận đùng đùng hướng về phía anh mà quát tháo, coi như là cảnh cáo hắn cười nhạo một tiếng, đá văng chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, thoạt nhìn còn khá mới, rồi sau đó bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Tiêu Lộ khom lưng nhặt chiếc ghế dựa lên, nhìn quanh bốn phía. Căn phòng này khoảng hai mươi mét vuông, chật chội, gia cụ cũ kỹ, mang đến cho người ta cảm giác thực u ám và ẩm ướt.

Tiêu gia dù tính là có tiền, còn mở vài công ty, nhưng những gì để lại cho nhân vật này chỉ là sự nhục mạ và trào phúng. Bình thường, ngay cả việc ăn cơm hắn cũng phải tự mình giải quyết lấy, đến cả hạ nhân còn coi hắn như không khí.

"Hệ thống, đây là nhân vật cuối cùng của tao à?" Tiêu Lộ hỏi.

"Đúng vậy, ngài cứ an tâm làm tiểu pháo hôi của mình đi, xong cốt truyện này là đã có thể xem như hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ á."

Tiêu Lộ từ trong phòng bếp lén lút cầm một ít khối nước đá, áp lên mặt, nhớ lại kịch bản cốt truyện.

Nhân vật này là con trai thứ của Tiêu gia, tinh thần lực cấp F, là một trùng đực yếu đuối. Đã sống ở Tiêu gia mười mấy năm, cuộc sống khổ sở cùng cực có thể nói là chẳng bằng một con chó, thậm chí còn không bằng một người đã chết.

Hắn vốn tưởng rằng sẽ sống tuyệt vọng cả đời như vậy, không ngờ lại có một ngày có thể xứng đôi với Kiều Thanh Phong, Trùng tộc đệ nhất tài phiệt. Hắn biết rõ thân phận của mình, chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang, vì vậy hắn luôn an phận thủ thường, không hy vọng quá nhiều, cũng biết điều mà không gây chuyện phiền phức cho Kiều Thanh Phong.

Hai năm sau, bạch nguyệt quang của Kiều Thanh Phong trở lại tinh cầu, Kiều Thanh Phong vì muốn có được bạch nguyệt quang, liền ra yêu cầu ly hôn.

Ly hôn xong, Kiều Thanh Phong đuổi theo bạch nguyệt quang suốt nửa năm, bằng tình yêu chung thủy chân thành, chân thành đến nỗi người chồng trước của hắn đã sớm bị hắn quên lãng đến không còn một mảnh.

"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ngài sẽ có thể mang đi 10:1 tỉ lệ tài sản của thế giới này, trở về hiện thực." Hệ thống nói.

"Vậy thì tốt." Tiêu Lộ nhất định phải làm được, quyết định trước tiên lấy lòng Kiều Thanh Phong, sau đó tìm ra điểm yếu từ phía hắn rồi yêu cầu kết hôn, như vậy khi trở lại hiện thực sẽ không còn lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Anh nghỉ ngơi một lát, mở di động lên Tinh Võng, lúc này đúng lúc xuất hiện thông báo kết hôn xứng đôi.

"Ngài cùng với Kiều Thanh Phong có độ xứng đôi cao, có đồng ý yêu cầu kết hôn hay không?"

Tiêu Lộ quyết đoán ấn xuống "Đồng ý".
Rất nhanh, Trùng tộc đã bị thông tin này làm dậy sóng.

"Tập đoàn Kiều thị, Kiều Thanh Phong vậy mà lại đồng ý kết hôn với một trùng đực phế vật!"

Tinh Võng một lần đưa tin đã khiến toàn bộ cư dân mạng chấn động, chỉ có trùng đực mới có  sở hữu thế giới này.

Tiêu đề viết về một trùng đực phế vật, đã trở thành đề tài nóng hổi được đẩy lên cả hotsearch, hiển nhiên vì anh là người đầu tiên bị Đế quốc gắn nhãn " trùng đực vô dụng ", một danh hiệu không mấy hay ho tái xuất trong sử sách.

Đối với trùng đực, xã hội yêu cầu chỉ có hai nhiệm vụ cơ bản: thứ nhất là dùng tinh thần lực an ủi trùng cái, và thứ hai là khả năng sinh sản.

Nhưng Tiêu Lộ chỉ có tinh thần lực cấp F, yếu nhất trong các cấp bậc, gần như không thể sử dụng được tinh thần lực. Anh bị coi là vô dùng không có bất cứ giá trị trong xã hội.

Dù sao trùng đực trong Đế quốc vốn dĩ rất quý giá, thật tốt là chẳng có trùng cái nào lại không biết điều cố ý nhắm vào họng súng của Đế Quốc. Hệ thống hôn nhân xứng đôi của Đế quốc trực tiếp phán định Tiêu Lộ là một cá thể không đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn bất lợi trong việc kết hôn. Dù hệ thống vẫn tuân theo quy trình thông thường để tìm đối tượng phù hợp, nhưng các trùng cái đều có quyền từ chối, như một sự thật hiển nhiên, không ai muốn chọn anh.

Hiện tại loại tình huống này phải giải quyết thế nào đây?

Phải biết rằng tập đoàn Kiều Thị là một cái tên lừng lẫy trong Trùng tộc, với việc kinh doanh nhiều ngành sản xuất hàng đầu, nắm giữ một phần ba giá trị tài sản của toàn Trùng tộc, sở hữu nguồn tài lực vô cùng hùng hậu dồi dào.

Có phải hắn đã vô tình bấm nhầm hay không, đây chính là suy nghĩ chung của tất cả trùng khi hay tin hắn đồng ý kết hôn.

Nhưng sau đó, bọn họ trợn tròn mắt kinh ngạc khi thấy Kiều Thanh Phong và Tiêu Lộ nhận giấy chứng nhận kết hôn trực tuyến.

【 Chỉ là kết hôn trực tuyến, còn hôn lễ thực tế thì chưa được tổ chức, đủ để thấy Tiêu Lộ không có vị trí gì đáng kể, khiến các trùng khác chế nhạo không ngớt. 】

【 Kiều Thanh Phong rốt cuộc coi trọng Tiêu Lộ ở điểm nào, chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt này thôi sao? 】

Tiêu Lộ đọc hết những lời châm chọc kia mà nội tâm không mảy may một chút dao động. "Hệ thống à, biết là trước giờ tao luôn đi mấy cái kịch bản không có tuyến tình cảm, nhưng mà cho dù lần này mày có thó được cái kịch bản đam mỹ, thì cũng không nên cho tao cái vai bị liệt dương này chứ?!"

Anh vốn thích nam nhân, vậy mà bây giờ lại nhận được thông báo mình "không được". Tiêu Lộ cảm thấy thật muốn khóc.

Hệ thống hắng giọng, "Cái kịch bản đam mỹ này là em vất vả lắm mới giựt được đó, ngài nên cảm ơn em mới đúng. Còn về bệnh liệt dương, thì vẫn có thể khôi phục mà."

Tiêu Lộ hai mắt sáng ngời.

Hệ thống nói: "Ngài đưa cho em một nửa điểm tích phân của ngài đi, em sẽ đi thương thành của tổng bộ mua tráng dương dược cho ngài."

"Ừm, cái này......" Tiêu Lộ có chút do dự, vì trước đến giờ anh đã tích góp được một lượng lớn tích phân chủ yếu là đợi đến lúc kết toán cuối cùng có thể đổi thành tiền mang về thế giới thực.

Hiện tại anh có một trăm triệu điểm tích phân, đổi ra cũng phải được cỡ 50 vạn nhân dân tệ.

"Bỏ đi, bệnh liệt dương thì bệnh liệt dương, hai năm thôi mà, coi như là thử thách ý chí nam nhi."

Hệ thống cười ha hả, "Ngài chắc chưa, có yêu cầu thì cứ gọi em bất cứ lúc nào nha, em luôn sẵn lòng chạy một chuyến từ đây đến tổng bộ cho ngài."

Tiêu Lộ che chắn hệ thống.

"Tiểu thiếu gia, xuống dùng bữa."Một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa vang lên

Tiêu Lộ vội vàng đứng dậy, theo thường lệ, trùng trong nhà sẽ không kêu anh, nhưng lần này lại đặc biệt kêu anh
xuống cùng dùng bữa, điều này rõ ràng là vì anh đã trèo lên được Kiều Thanh Phong mà thôi.

Tiêu Lộ vừa mới xuống lầu, đã nghe thấy những tiếng trào phúng ác ý hướng về phía mình. Hai trùng đực nâng ly rượu vang đỏ, ánh mắt đầy châm biếm, "Một trùng đực phế vật như mày mà làm sao có thể cùng Kiều Thanh Phong kết hôn?"

"Hẳn là mày có sở thích đặc thù đi, phía trước không dùng được, vậy là dùng phía sau sao?"

Tiêu Lộ cúi đầu, tay nắm nhẹ lại, trầm mặc đi đến một vị trí xa xôi ngồi xuống. Trước mặt anh là một đĩa bò bít tết hảo hạng cùng vơi một vang đỏ.

Cái vẻ lạnh lùng ngoảnh đi của anh dường như đã chọc giận hai tên trùng đực, một trong số đó mặt mày trầm xuống, vung tay hất đổ ly rượu vang đỏ vào trong dĩa của anh.

Tiêu Lộ liếc nhìn miếng bò bít tết dính đầy rượu vang đỏ trong dĩa, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Anh ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, hai trùng đực này là con của thư quân và thư thị, là anh trai của anh về mặt danh nghĩa. Còn thư phụ của Tiêu Lộ, lại là một trùng cái không danh không phận, sự xuất hiện của anh chỉ là kết quả của một đêm tình với Tiêu Vấn Thiên.

Là một đứa con riêng, Tiêu Lộ hiểu rõ mình không được yêu thích, vì vậy luôn sống một cách an phận thủ thường, không dám yêu cầu gì quá đáng. Nhưng, hai tên trùng đực kia vẫn không hài lòng, từ nhỏ đã bắt nạt anh, nhiều đến mức Tiêu Vấn Thiên và thư quân, thư hầu của ông ta cũng không còn ngăn cản.

"Được rồi, Tiêu Nhược Lâm, yên lặng ăn xong phần của con đi." Tiêu Vấn Thiên liếc mắt nhìn một cái.

Tiêu Nhược Lâm nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hùng phụ, đành phải tạm thời từ bỏ.

"Làm lại một phần ăn khác cho tiểu thiếu gia."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Lộ nghe thấy ông ta nói ba chữ "Tiểu thiếu gia", thật là hiếm lạ.

Tiêu Lộ chăm chú nhìn Tiêu Vấn Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ ảm đạm, không một tia sáng.

Tiêu Vấn Thiên nói với giọng thấm thía: "Con qua đó, ở bên hắn cho tốt, đến lúc đó trong nhà còn cần con hỗ trợ."

"Vâng, Hùng phụ." Tiêu Lộ giả vờ thuận theo, trong mắt bọn họ, anh vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, muốn khống chế anh là chuyện rất dễ dàng.

Lần này, sau khi thuận lợi dùng bữa xong, Tiêu Lộ đơn giản thu thập hành lý, rồi đi ra ngoài, rốt cuộc cũng có thể khỏi cái nhà heo chó không bằng này.
Khoảng sáu giờ chiều, Kiều Thanh Phong đã phái người tới đón anh.

"Tiêu Lộ thiếu gia, mời." Trùng cái phụ trách mở cửa xe cho anh, khom lưng mời anh lên.

Tiêu Lộ nói cảm ơn với hắn, ngồi lên chiếc siêu xe mới tinh. Khi chiếc xe dần dần rời xa căn biệt thự, Tiêu Lộ nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tiêu Nhược Lâm.

Chậc.

Tiêu Lộ xoa xoa giữa mày, Tiêu Nhược Lâm này quả thật âm hồn không tan, dù anh đã rời khỏi nhà, hắn ta vẫn muốn lén động tay chân. Tuy nhiên, Tiêu Lộ biết cốt truyện, vẫn có thể tránh được một số việc.

Kiều Thanh Phong cũng không cho Tiêu Lộ vào nhà chính Kiều thị, mà đưa anh đến một căn nhà khác rộng khoảng 150 mét vuông. Nội thất trong nhà đều rất mới, đây hẳn là đồ gia dụng mà Kiều Thanh Phong mới mua riêng cho anh.
Chỉ để cho anh dùng.

Tiêu Lộ đột nhiên nhớ tới một từ, kim ốc tàng kiều, chỉ là chữ "kiều" cần phải đổi thành hai chữ "phế vật".

Cũng thật sự làm khó hắn, vì một gương mặt này, mà tiêu tốn nhiều như vậy. Có thể thấy, tên trùng đực Lâu An Nhiên kia có vị trí quan trọng trong lòng hắn đến nhường nào.

Mà cũng đúng thôi, người ta mới là chính chủ, còn anh đây cùng lắm cũng chỉ là một cái pháo hôi.

Tiêu Lộ buông hành lý, hứng thú bừng bừng mà xem xét xung quanh nhà, cuối cùng đi vào toilet đứng trước gương. Trong gương, anh có làn da màu vàng, tóc và đôi mắt giống như lục bảo, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thân hình vai rộng, eo thon, làn da trắng nõn, cơ bắp rắn rỏi, tạo nên một dáng vẻ khỏe khoắn.

Tiêu Lộ vuốt nhẹ sáu khối cơ bụng của mình, khẽ thì thầm, "Tuyệt."

Dung mạo bậc này, dáng người tốt thế này, vậy mà con mẹ nó lại không cứng được, uổng phí!

Giở tủ lạnh thấy có một ít đồ ăn, Tiêu Lộ tùy tiện làm một bát mì trứng, ăn uống no nê xong thời gian đã là 11 giờ đêm. Xem ra hôm nay Kiều Thanh Phong sẽ không đến, vì vậy anh chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Song anh chỉ mới ngủ được một nửa, Tiêu Lộ đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng xẹt qua cổ.

"Ân......" Tiêu Lộ mơ màng mở mắt.

Đôi mắt ban đầu còn chưa thích ứng với bóng tối, vài giây sau, anh mới thấy Kiều Thanh Phong ngồi bên cạnh, toàn thân tỏa ra mùi rượu, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn.

"Tỉnh?" Kiều Thanh Phong đuôi mắt ửng đỏ, môi như nhuốm sắc vang đỏ.

Tiêu Lộ khẽ "Ân" một tiếng, ngồi dậy.

Kiều Thanh Phong không hề dừng động tác chỉ vì Tiêu Lộ thức giấc, mà trái lại khi đối phương tỉnh táo, dường như lại càng kích thích hắn, ngón tay hắn tăng lực đạo nhấn mạnh một chút vào cơ bụng của Tiêu Lộ.

"Cảm giác không tồi." Giọng nói lười biếng của Kiều Thanh Phong khiến người nghe không khỏi cảm thấy có luồng tê dại chạy dọc trong cơ thể.

Tiêu Lộ ánh mắt cực nóng, Kiều Thanh Phong hoàn toàn là kiểu người theo thẩm mỹ của anh.

Kiều Thanh Phong có một đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc, chỉ cần liếc nhìn một cái là đã khiến người ta say đắm. Bên dưới mắt phải có một nốt ruồi đen nhỏ. Khuôn mặt hắn ngũ quan sắc nét, đôi môi căng mọng đầy gợi cảm.

Tiêu Lộ lặng lẽ nuốt khan, tim đập nhanh hơn, khuôn mặt trở nên nóng bừng. Rõ ràng là anh có cảm giác, nhưng thân thể vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Bàn tay của Kiều Thanh Phong nhẹ nhàng xẹt qua bụng anh, rồi sau đó nửa người trên sát tới gần Tiêu Lộ. Một cổ hơi thở mang theo mùi rượu cùng nhiệt khí đánh vào chóp mũi Tiêu Lộ, khiến anh cảm thấy có chút ngứa.

"Lại đây." Kiều Thanh Phong hơi say, cất giọng trầm khàn.

Tiêu Lộ nhìn vào đôi mắt của hắn, không kiềm chế được mà nghiêng người tới gần.

Hóa ra, hôn môi với một nam nhân lại mang đến cảm giác như thế này.

Thật sự là thoải mái đến không ngờ!

Anh cảm thán còn chưa dứt, Kiều Thanh Phong đã rời khỏi môi hắn, khẽ cười nói: "Đúng là không được thật." Khi nói lời này, biểu tình của hắn nhẹ nhàng, ánh mắt đầy ý cười.

Nhưng Tiêu Lộ nhận thấy được, nụ cười này chỉ thoáng qua trên mặt, hình như là riêng cho hắn xem.

Tiêu Lộ: "......" Dù là lời nói ban nãy hay là biểu hiện giả dối mà hắn tạo ra, đều khiến anh lập tức cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Kiều Thanh Phong rút tay lại, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau qua môi Tiêu Lộ, ánh mắt thoáng qua một tia si mê, rồi sau đó xoa nhẹ lên trán anh vài cái trước khi nằm xuống.

"Gương mặt này còn có chút khuyết điểm, phải chăm sóc cho cẩn thận." Kiều Thanh Phong nhắm mắt lại, ngữ điệu nhẹ nhàng, tựa như người yêu quan tâm.

"Được." Tiêu Lộ quay sang bên cạnh, ngửi mùi rượu nồng nặc, thở dài một tiếng.

Kiều Thanh Phong mới vừa mới nằm xuống không lâu, Tiêu Lộ liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn. Tiêu Lộ bỗng nhiên nhận ra, mặc dù nói thân thể đều là của mình, không phân cao thấp, nhưng anh vẫn đi rửa mặt một lần.

Hệ thống lúc này xuất hiện, hỏi: "Ngài thật sự không cần sao?."

Tiêu Lộ vô tình từ chối: "Tiền quan trọng." Một trăm triệu tích phân chính là số công sức mà anh bỏ ra trong hơn trăm kịch bản mới có được, sao có thể vì một kẻ tầm thường sống cùng trong hai năm mà lãng phí nửa phần.

Tiêu Lộ tỉnh táo nhận ra, Kiều Thanh Phong giống như nước chảy không thể nắm bắt, chỉ có thể làm việc vì tiền.

--------------------------

Đôi lời từ editor muốn gửi gắm đến bạn:
Thân ái, chào các bạn độc giả yêu quý, mình quyết định dịch bộ này là vì thấy văn án khá thú vị thêm vào đó là dạo này mình bị đói truyện thể loại trùng tộc và chủ công nữa nên các bạn đọc cùng mình nha và đây cũng là bộ truyện dịch đầu tay của mình (Mình có nháp trước vài bộ khác nhưng chưa đăng).

Mình đọc rv của bộ này thấy bảo là truyện khá khó hiểu với văn phong của tác giả cũng chưa được hay lắm nhưng không sao về sau sẽ dần tốt lên thôi.

Tên của mấy nhân vật phụ dịch ra hơi "..." như là: Tiêu Vấn Thiên thì ban đầu là Tiêu Hỏi Thiên, còn Tiêu Nhược Lâm thì lại là Tiêu Mới Lâm. =)))))))))))

Cuối cùng, thật muốn hỏi anh Lộ "ArE yOu SuRe?"










































Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz