ZingTruyen.Xyz

Chanchen Chuyen Ver Su Thay Doi

"Jong Dae..." Park Chan Yeol tiến tới, chất giọng trầm ấm của vị bác sỹ trẻ khác hẳn với Zhang Yixing, người đã tử vong trong chuyến bay từ Seoul tới Los Angeles vào hai tháng trước. Jong Dae quay người, đôi mắt sáng ngời chẳng có gì ngoài sự cảnh giác và nỗi buồn vô hình ngự trị khiến người ta phải xót thương, đứa trẻ run rẩy khi Park Chan Yeol có ý định đến gần, gương mặt xinh đẹp của nó nhăn nhúm lại tới tội, nó xua tay, miệng méo xệch với những câu từ vô nghĩa: "Đừn... đừng... đừng lại... đừng lại gần t... tôi mà... đi... đi đi... Yi... Yixing của tôi... đừng lại gần tôi mà... hức"

"Jong Dae, tôi chỉ muốn chữa bệnh cho em. Đừng sợ! Đừng sợ tôi Jong Dae." Chan Yeol cố trấn tĩnh đứa trẻ trước mặt trong khi bàn tay lớn cầm lấy cổ chân bầm tím kéo về phía mình.

"Đừng... hức... đừng... bỏ... bỏ ra... bỏ tôi ra... hức..." Jong Dae gào lên, nó quẫy đạp cố thoát khỏi bàn tay kia. Nhưng không, thậm chí mọi thứ cũng chẳng thay đổi dù chỉ một chút khi đứa trẻ đang dùng hết sức lực để phản kháng.

"Jong Dae, em là bé ngoan, đúng chứ? Jong Dae sẽ không thích bị phạt, đúng chứ? Ngoan nào, tôi sẽ không làm em đau..." Chan Yeol nghiêm mặt một nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt vị bác sỹ, những ngón tay xoa vết bầm tím trên cổ chân tiếp tục lời dang dở "Nhưng Jong Dae biết không, nếu trên người Jong Dae có nhiều vết thương... lại rất đẹp" Chiếc quần vải bị thô lỗ kéo xuống, toàn bộ nơi tự mật bại lộ trong chớp mắt, Jong Dae lắc đầu. Nhìn phân thân của mình bị Park Chan Yeol cầm lấy, vòm họng tràn ngập vị chua khiến nó nôn hết những gì bản thân đã ăn được trước đó... nhưng có gì đâu. Toàn là nước. Một tuần tròn rồi, thức ăn của nó không có cơm, không có thịt.

Park Chan Yeol chăm chú vào vật nhỏ trong tay, ngón tay vuốt nhẹ lên đầu khấc: "Jong Dae, em đói chưa?" Vẫn là câu hỏi đó đáp án vẫn chính là cái lắc đầu đầy hoảng loạn. Park Chan Yeol đứng thẳng dậy, từ từ kéo khoá quần, đem dương vật bán cương giải thoát. Vị bác sỹ nhìn Jong Dae mỉm cười: "Nhanh nào, hãy đến thoả mãn nó. Em sẽ có đồ ăn." Trước đôi mắt sáng đang ngập tràn hơi nước kia, Park Chan Yeol nhíu mày. Trực tiếp túm lấy mái tóc đen kéo tới dương vật của mình, tay còn lại cầm lấy phần gốc chạm lên đôi môi mỏng kia: "Dương vật của tôi đã rất nhớ Jong Dae. Jong Dae à, em cũng nhớ nó chứ?" Jong Dae lắc đầu, trong đầu nó chỉ có hình ảnh của Zhang Yixing, gã sẽ cắt lưỡi nó nếu nó đi phục vụ cho một thằng đàn ông khác, sẽ đem nơi tự mật của nó phế đi nếu nó để cho thằng đàn ông khác sử dụng.

"Làm... làm... hức... làm ơn... Yi... áaaa" Jong Dae gào trong cuống họng khi Chan Yeol đem cả chiều dài đâm vào miệng nó.

"Mẹ nó, Yixing cái đé* gì? Không phải nó đã cưỡng hiếp em tới phát điên sao? Mở mồm Yixing, Yixing. Thà để tôi đem dương vật nhét vào mồm em 24/7 cũng không muốn nghe em nói những lời thừa thãi này" Park Chan Yeol đen mặt, đem dương vật không ngừng đâm vào cuống họng Jong Dae. Cơ hồ đầu óc đã tràn ngập sự ghen tuông và tức giận.

Tinh dịch phóng thích khiến Kim Jong Dae ngay lập tức lùi về sau muốn nôn ra nhưng cằm rất nhanh bị nắm lấy. Dáng vẻ hiền lành, có phần cương trực đều biến mất. Park Chan Yeol hệt như hiện thân của một con ác quỷ đang trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt cảnh cáo, đôi mắt của vị bác sỹ lúc này... vốn dĩ rất quen thuộc. Nước mắt giàn giụa hai bên, Jong Dae đem chỗ tinh dịch trong miệng nuốt xuống. Mùi vị này có lẽ cả đời không quên được mà cả đời cũng sẽ không thoát được. Mùi vị của món ăn duy nhất suốt một tuần

"Chổng mông lên" Nhìn chằm chằm vào đứa trẻ kia, Chan Yeol mở lời. Giờ thì vị bác sỹ trẻ đã hiểu vì sao Zhang Yixing bất chấp quan hệ mà cưỡng bức Kim Jong Dae. Không phải nó quá đẹp sao, nó ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng như một tờ giấy trắng để người ta tuỳ ý bôi bẩn. Nó hệt như một chút mèo nhỏ luôn không biết vô tình hay hữu ý phe phẩy chiếc đuôi trắng muốt để hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Và giờ thì sao? Hậu quả nó gây ra thì ắt nó phải nhận.

Park Chan Yeol muốn nó, chiếm hữu nó, đem nó thành của riêng. Làm mọi cách để không ai có thể tiếp cận nó, hay cả bà mẹ ngu xuẩn của Jong Dae. Người đã tận tay thuê người gài bom vào máy bay chở Zhang Yixing. Người đàn bà độc ác, đến cả con trai mình cũng sẵn sàng phũ bỏ để bảo vệ đứa con trai nhỏ bé khác của bản thân. Nhưng ngu xuẩn thay, khi bà cố bảo vệ đứa con trai mà bà yêu thương nhất, tìm mọi cách huỷ diệt những người có ý định hãm hại Kim Jong Dae. Thì cũng là lúc "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" bà tin tưởng Park Chan Yeol bao nhiêu thì cái ngày cảnh sát đến và nói với bà chính Park Chan Yeol đã tố cáo bà là thủ phạm giết chết Zhang Yixing khiến bà kinh hoảng bấy nhiêu. Người mẹ đáng kính của Kim Jong Dae chôn vùi nửa phần đời còn lại nơi ngục giam khốn khổ. Kim Jong Dae thì sao?

Đứa trẻ bị anh trai cưỡng hiếp năm mười ba tuổi, thần kinh không còn thanh tỉnh khiến người người ruồng rẫy khi sự thật bị phơi bày. Chẳng ai muốn tiếp xúc với một đứa con trai như Kim Jong Dae, y tá bệnh viện tìm cách xa lánh, tránh chạm mặt hay động chạm tới nó. Người thân cuối cùng trong gia đình là dượng cũng là bố ruột của Zhang Yixing hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ. Kim Jong Dae trong một phút mất đi tất cả, điều đó lại vừa vặn nằm trong ý định của Park Chan Yeol. Vị bác sỹ như một đấng cứu rỗi xuất hiện trong cuộc đời của đứa trẻ bất hạnh.

"Chổng mông lên" Chan Yeol mất bĩnh tĩnh lặp lại trong khi tay vị bác sỹ đã kéo đứa trẻ đang không ngừng khóc lóc hướng mặt về phía cửa sổ, hai cánh mông vẫn hằn rõ năm ngón tay vừa vặn chạm vào dương vật. Nhấp một cái đem toàn bộ chiều dài đâm vào, nơi chật khít kia ôm trọn lấy dương vật Park Chan Yeol khiến vị bác sỹ thở hắt. Hôn dọc tấm lưng trần bị véo lên, răng nanh cạ vào vành tai đỏ ửng: "Jong Dae của tôi, của tôi" Những cú thúc ngày một mạnh bạo, bản thân mãi mãi muốn chôn vùi trong nơi ấm nóng này. Đem Kim Jong Dae đang chống hai tay làm bệ đỡ lên, để đứa trẻ ngồi lên đùi, dương vật vừa thoát ra lại lập tức mạnh mẽ đâm vào. Cuộc vui nhục dục tưởng chừng không có hồi kết cho tới khi tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, giọng nói dè dặt của nữ y tá khiến Kim Taehyung đen mặt: "Bác sỹ Kim, có bệnh nhân Yoo muốn gặp mặt."

Jong Dae lắc đầu khi dương vật bên trong mình vẫn không có dấu hiệu dừng lại, tiếng thở dốc ngày một nặng nề. Đến khi cảm giác ẩm ướt tràn ra hai bên mép đùi người kia mới có dấu hiệu dừng lại, vành tai lại tiếp nhận một trận ẩm ướt tiếng nói khàn khàn của Park Chan Yeol tràn vào: "Em... là của ai?"

"Yi... Yixing" Jong Dae run rẩy đáp lại, đôi mắt ai kia tối sầm lại, đem đứa trẻ trong lòng ném xuống giường, thắt lưng bị một lực mạnh mẽ kéo ra. Những tiếng "chát chát" liên tục vang lên hoà lẫn cả tiếng khóc nức nở.

"Bác sỹ Park..." cánh cửa bật mở nữ y tá sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô vội chạy tới đẩy Park Chan Yeol hoàn toàn mất đi lí trí dùng thắt lưng quất lên người đứa trẻ tội nghiệp kia, dùng chăn choàng lên người Jong Dae, nữ y tá nhìn Park Chan Yeol hoàn toàn xa lạ không phải dáng vẻ của một người bác sỹ hết lòng vì bệnh nhân, đôi mắt trầm tĩnh kia chẳng còn gì ngoài dục vọng và tà ác loé lên: "Anh... anh bị điên rồi sao?" Nữ y tá run rẩy, cô tiến tới lắc bả vai người trước mặt liên hồi, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên từng giọt nước mắt liên tục trào ra. Park Chan Yeol mỉm cười, đôi mắt trống rỗng vẫn chung thuỷ hướng về một phía trả lời: "Anh yêu em ấy, Min Ah." Chỉ nghe có vậy nữ y tá một lần nữa đẩy Park Chan Yeol tách xa khỏi mình hét lên: "Anh không còn là Park Chan Yeol nữa rồi. Hức, không phải là anh hai của em nữa. Anh bị điên rồi... hức... đồ bệnh hoạn, anh phải trả giá cho những gì anh làm với đứa bé này."

"PARK MIN AH" Park Chan Yeol gầm lên, tay phải hướng tới cổ nữ y tá bóp lấy:

"Đừng khiến anh phát điên."

"Rầm", nữ y tá bị ném mạnh xuống đất. Cơn đau từ thể xác không làm vơi đi cú sock tinh thần về người anh trai hiện tại. Đôi mắt trầm lặng chưa một lần lộ ra tia giận dữ nay lại tràn ngập tà ác khiến người ta run sợ.

"Min Ah à..." Bàn tay ôm lấy gương mặt của nữ y tá "Anh hai không muốn tổn thương em. Xin em, đừng cố gắng đẩy chuyện này ra khỏi vòng tay anh nữa. Anh hai sẽ không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì nếu thiếu đi đứa trẻ này."

"An... anh... anh thay đổi rồi. Đôi mắt của anh, con người anh hay cả bản chất của anh đều biến thành quỷ dữ" Min Ah lắc đầu, nước mắt giàn giụa không giấu được sự thất vọng lẫn kinh hãi.

"Từ lúc gặp Kim Jong Dae anh đã không còn là con người." Park Chan Yeol mỉm cười, đi tới bên giường ôm lấy đứa trẻ đã không còn ý thức vào lòng. Chiếc vali sẫm màu đã được đặt ở kệ tủ cùng tiếng bước chân ngày càng xa.

Sáng ngày hôm sau, khoa thần kinh ai cũng tiếc nuối về thông tin cặp đôi anh em nhà Park đã thôi việc. Thậm chí chẳng có một lời tạm biệt.

—————————————

Đã từng có một Zhang Yixing thiện lương trên cuộc đời này.

Nếu có ai đó hỏi rằng Zhang Yixing có phải ngay từ đầu đã là một con người xấu xa và bệnh hoạn? Đáp án là không.

Đã từng có một Zhang Yixing luôn cười, một Zhang Yixing hoàn hảo với đôi mắt màu hổ phách nhanh nhẹn không vấy chất bẩn của xã hội. Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là đã từng...

Giấc mộng tinh lần đầu tiên trong đời Zhang Yixing mơ về đứa em trai nằm kế bên mình. Yixing sợ hãi, ghê tởm chính bản thân đã có ý nghĩ đồi bại với đứa em trai duy nhất. Nhưng khi gạt bỏ nó, Yixing lại phát điên khi nghe Kim Jong Dae kể về người vợ tương lai mà đứa trẻ này luôn ao ước. Thời gian dường như ngưng đọng, lý trí và con tim mâu thuẫn và cuối cùng lý trí chiến thắng.

Mặc kệ tất thảy Yixing lao vào, đem Kim Jong Dae đè dưới thân mình xâm hại nó. Giây phút khi đem thân mình lấp đầy Kim Jong Dae, Zhang Yixing nhận ra một điều cả đời này vĩnh viễn không muốn rời xa nó, vĩnh viễn không muốn mất nó, vĩnh viễn không muốn có ai chạm vào nó. Chỉ muốn nó là của riêng mình

Chính giây phút đó, linh hồn hoàn toàn bị tha hoá cho quỷ dữ. Một con người biến chất theo đúng nghĩa đen, một tình yêu sai lầm khiến cả hai đều sống trong khốn khổ.

—————————3 năm sau—————————

New York. Mỹ

"Ngồi ở đây anh đi gọi cafe."

Người kia đi rồi, đôi mắt sáng lại dáo dác nhìn xung quanh quán cafe vắng vẻ đầy cảnh giác.

"Bàn em trống sao? Liệu anh có thể ngồi cùng em chứ?" Đôi mắt mang vẻ mong chờ và giọng nói bất ngờ khiến Kim Jong Dae giật bắn lui người về phía sau.

"Em ơi em không sao chứ? Xin lỗi" người kia vội vã muốn giữ lấy ghế của Kim Jong Dae nhưng ngay lập tức bị cái hất tay đầy cảnh giác.

"Tra... tránh xa... tránh xa tôi ra... Yi... Yixing... Yixing..." người kia co lại một góc, đôi mắt sáng hướng nhìn Park Jimin lo sợ, gương mặt biến sắc trắng bệch khiến Park Jimin cũng sợ hãi theo.

"Xin lỗi." Ngay khi Park Jimin có ý định tiến tới gần Kim Jong Dae lần thứ hai đằng sau liền vang lên tiếng nói. Ngoảnh mặt lại, liền chạm phải ánh mắt sắc khiến tâm không tự chủ rúng động bởi sợ hãi.

"Yi... Yixing..." nhìn người trên ghế run rẩy lao tới ôm người tên Yixing, Jimin bất giác cười gượng một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn làm quen với bạn anh. Nhưng không ngờ cậu ấy lại thành ra như vậy. Thật ngại quá"

Nói rồi liền vội vã đi mất, quán cafe vắng chỉ còn duy nhất hai người. Đôi mắt sắc đã sớm không giữ được vẻ bình tĩnh mà tối sầm lại, đem Kim Jong Dae ôm lấy, khoé môi kéo lên một đường khi người trong lòng vẫn không ngừng run rẩy: "Ngày đầu tiên ra khỏi nhà sau bốn tháng mà có vẻ đối với em vẫn chưa đủ. Cứ như thế này tôi sẽ phát điên lên mất Jong Dae. Chẳng lẽ...." Chan Yeol cúi đầu để môi mình chạm vào vành tai người kia thì thầm:

"Bây giờ tôi phải xây một cái ngục rồi vĩnh viễn nhốt em ở trong đó để chỉ mình tôi thấy em, mình tôi chơi em, Jong Dae nhỉ?"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz