ZingTruyen.Xyz

Chanbaek Nguoc Short Fic Fanfic Mh370

- Ngày thứ mười tám Malaysia Airlines mất liên lạc -

'Bắc Kinh ngày 25 tháng 3 năm 2014′

Một đêm không ngủ, ngay cả ông trời cũng vì tin tức đau thương như vậy mà khó chịu, bầu trời âm u, thỉnh thoảng còn có vài tiếng sấm, áp suất trong không khí thấp làm cho mỗi một người qua đường đều cau mày bày tỏ sự bất mãn với thời tiết.

Phác Xán Liệt mặc một bộ quần áo mỏng liền đi ra cửa, hắn nhận được lời mời tham dự buổi họp báo, hắn không muốn đi, nhưng mà hắn hy vọng nghe được thông báo tốt, phía Malaysia sẽ nói cho hắn biết đây chỉ là một trò đùa, tìm thấy Biện Bạch Hiền rồi, hiện tại đang ở buổi họp báo chờ hắn, cười với hắn nói mau đưa tớ về nhà.

Cuối cùng hiện thực tàn khốc đánh cho người ta một cú trí mạng, lần này họp báo là để thảo luận việc bồi thường, tại buổi họp báo thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng khóc, nhưng giờ phút này Phác Xán Liệt lại thấy vô cùng châm biếm, bởi vì bọn họ khóc, chỉ là vì muốn đòi nhiều tiền bồi thường từ phía Malaysia, một chút tiền để chia sẻ với họ, để đền bù nỗi đau mất đi người thân, khóe miệng Phác Xán Liệt nở một nụ cười đầu tiên trong mười tám ngày nay, nụ cười lạnh lẽo để chế nhạo những người kia.

"Vị tiên sinh này, ngài có ý kiến gì."

Thấy mình bị nhắc đến, Phác Xán Liệt lần đầu tiên không xem trọng cái gọi là lễ nghi giao tiếp, hắn vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ của mình, âm thầm mở miệng: "Để cho những người này, cùng chết đi là được rồi." Nói xong câu đó, Phác Xán Liệt đứng lên ra khỏi đại sảnh buổi họp báo. Tựa vào vách tường ở bên cửa khách sạn, hắn không biết là khổ sở hay cảm xúc gì, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bồn hoa bên ngoài cửa khách sạn.

Mãi đến khi người nhà nạn nhân lục tục đi ra từ buổi họp báo, hắn nhìn thấy người đàn ông lớn tiếng đòi bồi thường nhất trong buổi họp báo kia, người đàn ông đó hiện tại vẫn là vẻ mặt bi thương, nhưng trong mắt Phác Xán Liệt lại thấy châm biếm, hắn kiềm chế sự phẫn nộ của bản thân, túm áo người đàn ông đấm lên mặt hắn, "Các người con mẹ nó có còn là người không! Người nhà các người chết nhưng các người chỉ nghĩ đến tiền, tiền tiền cái rắm!" Người đàn ông kinh ngạc không ngừng bị Phác Xán Liệt đánh, quật ngã trên mặt đất, vài người nhà nạn nhân cũng tiến tới ngăn Phác Xán Liệt, nhưng đành chịu không ngăn được cơn thịnh nộ cùng bi thương của Phác Xán Liệt bùng phát, hắn một quyền lại một quyền đánh lên mặt lên vai người đàn ông kia, sức mạnh cũng không giảm.

Phác Xán Liệt rất nhanh bị giữ lại, người giữ Phác Xán Liệt lại chính là nam nhân đã từng gặp qua một lần, hắn là Hoàng Tử Thao, là bạn học đại học của Bạch Hiền, là một nam nhân thích cười.

"Phác Xán Liệt anh bị điên à! Anh đánh người ta Biện Bạch Hiền sẽ quay trở về sao? !"

"Hoàng Tử Thao. . . Tôi con mẹ nó đau lòng."

Hoàng Tử Thao nhìn thoáng qua người đàn ông bị đánh hình như không định bỏ qua đang tiến đến định nói gì đó, liền rút một xấp tiền trong ví ra ném tới trước mặt hắn.

"Cút đi, nhìn thật ngứa mắt."

. . .

"Phác Xán Liệt, theo tôi đi một nơi."

Hoàng Tử Thao đưa Phác Xán Liệt tới một nghĩa trang ở ngoại thành, trên bia mộ là ảnh chụp Phác Xán Liệt chưa từng thấy qua, Bạch Hiền nhìn về phía ống kính cười thật tươi, Phác Xán Liệt trong lòng vui mừng lại có chút đau xót.

"Để bọn họ đợi cùng một chỗ, làm bạn tốt đi, còn có thể tránh nhàm chán, bọn họ có thể đánh bài hoặc gì đó." Hoàng Tử Thao ngữ khí mang theo chua xót, hắn nhìn hai mắt Phác Xán Liệt đỏ bừng, vỗ vỗ vai hắn liền rời đi, cách đó không xa, còn có người yêu của hắn, Ngô Diệc Phàm.

"Biện Bạch Hiền, mau về nhà, tớ sẽ phá hủy cái này đi được không."

Phác Xán Liệt sau khi rời khỏi nghĩa trang liền đến cô nhi viện, nhận ra đứa trẻ họ chưa kịp đón về, đứa trẻ kia nhìn hắn cười, cực kỳ giống người hắn yêu.

"Ta gọi con là Biện Tư Bạch có được không?"

Biện Tư Bạch, tư niệm, Bạch Hiền.

'Tư Bạch cũng đón về nhà rồi, chừng nào cậu mới về đây?'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz