Cham Den Nang One Piece Np
***
Anh không đau.Dù tay đang rỉ máu, đỏ tươi, tanh nồng, lần thứ bao nhiêu trong đêm nay rồi?Law không chịu nổi mất.Việc anh cứ sống thế này, sống bằng cách đạp lên sinh mạng kẻ khác.Anh quá đỗi tàn ác, anh không hiền lương, anh là cái ác nàng à.Anh cầm dao, xẻ thêm một đường trên cổ tay mình, máu lại ứa, ngày một nhiều hơn nhưng anh không thấy đau đớn.Anh ghét anh lắm.Dù nàng có cố bào chữa cho chính anh bao nhiêu lần, anh vẫn chẳng thể nguôi ngoai cơn căm hận.Tại sao nàng không hận?Nàng đã biết anh nghoảnh đầu với người nàng yêu, nàng đã thấy người đó chết bê bết, nàng cũng rõ, người hại chết Rosi là anh.Đáng ra, nàng nên hận, nên căm thù, thậm chí nàng cứ giết chết anh đi, anh sẽ không phản kháng, vì anh biết tội danh mình.Một kẻ khốn đội lốt cừu non.Law gục đầu trên bàn gỗ, đống giấy khô nằm ngổn ngang, chúng ướt nhẹp máu, màu đỏ nhễu nhại.Anh không thấy đau, anh chỉ mệt mỏi.Anh tự hỏi tại sao anh được phép nhận lấy sự bao dung của thế gian, nàng cũng không oán trách, nàng cứ dỗ dành.Nàng bảo đó chẳng phải lỗi anh.Dù vậy, anh vẫn thấy bản thân mình tệ lắm, một thằng ranh hại chết biết bao mạng người, anh chẳng cứu rỗi được một ai, thậm chí người cuối cùng là do chính tay anh mà chết, kết cục này anh có khác quỷ dữ là mấy?"giá như Cora-san không vì em.""giá như chị sẽ để em gục ngã.""giá như em chưa từng đến cuộc đời."Sự lây lan của bất hạnh khiến đứa nhỏ không còn cố nổi, phổi nó ngạt, ngực nó thắt, hô hấp như cái giá đắt mà nó chẳng thể chi trả.Nàng à, anh không đáng để được bảo vệ.Đừng hi sinh, đừng rời đi nữa, bấy nhiêu đó đã đủ rồi, đừng vì một thằng oắt mà từ bỏ cuộc đời.Anh muốn nức nở nhưng không còn sức lực, vành mắt đỏ hoe đục ngầu, anh khóc và anh không thể ngủ, anh đã lặp lại điều đó bao nhiêu lần rồi?Chính anh, chính bản thân anh còn cảm thấy cơ thể mình đang bị lỗi.Nó có hỏng hay không? Anh không chắc."chết đi, chết đi!""mày đáng chết, mày sẽ khiến chị rời đi-"Law khựng người, anh nghẹn lại, tiếng nói gấp gáp bị cắt ngang bởi nước mắt.Mặc cho Titi bảo nàng không đi, nhưng nỗi sợ trong anh vẫn như án tử, nhỡ như, nhỡ như...Anh muốn mắng chính mình.Lại khóc, khóc vì cái gì chứ? Nàng thậm chí còn không khóc lấy một lần từ hôm đó. Anh khóc cái gì, anh đâu có oan uổng, anh có tội mà.Law dằn vặt rất lâu, khoảng thời gian sau cái chết người mà anh xem như vì tinh tú cứu rỗi cuộc đời mình.Anh như chìm vào vũng lầy, mỗi một ngày đều cố hủy hoại chính mình trầy trụa, dẫu vẫn nghe lời nàng, nhưng nội tâm anh cách ly thế giới, hoặc gần đây đã cách ly cả Titi.Dù nàng rất tốt, nàng vẫn hay hỏi han, đưa cơm ba bữa, thông báo lịch trình một ngày, nhưng chính vì nàng tốt nên anh càng không thể thừa nhận.Nàng đang đối tốt với một kẻ mang mệnh hung, nàng ơi nàng không thể, sự hiện diện ấm áp tựa thái dương không nên bị anh làm ô uế."khốn kiếp!"Anh hung hăng, lại giơ lưỡi dao nhọn muốn chọc thủng cổ tay mình.Anh sẽ không cảm thấy đau dù máu vẫn chảy, đồng tử mất đi tiêu cự ướt nhòe nhắm chặt, anh không muốn nhìn thấy thêm một khoảnh khắc của bản thân vô dụng."Law.""mở mắt ra."Tiếng nữ giới thanh thoát, rất dịu ngọt đánh thức cơn hỗn loạn bị dìm sâu trong anh."xin lỗi Law, để em chịu khổ rồi."Nàng nói, bàn tay lúc đầu còn kiên định trên cán dao run rẩy, anh buông tay, đôi mắt giàn giụa nhìn con dao thoát khỏi tay mình vẫn chưa rơi xuống.Nó không thể rơi.Vì đã lóc xuyên qua miếng thịt trên mu bàn tay của nàng."T-Titi!""mau, mau bỏ nó ra đi, chị, chị đang chảy máu!"Nàng nhìn, thằng nhỏ đang run rẩy, thằng nhỏ ấy tràn ngập sợ hãi dẫu lúc nãy thôi cái cách anh tự hành hạ chính mình không có chút do dự."em, em vẫn chưa thể sử dụng năng lực trái ác quỷ."Law nhìn nàng, nhìn vào máu đỏ đang chảy, nhìn vào vết thương mà với nàng nó còn chẳng đủ tạo nên cơn nhức nhói.Dù nó đã đâm xuyên qua tay thật.Nhưng bấy nhiêu đây, nàng không thể so nó với nỗi đau đứa trẻ kia đang chịu đựng.Rosi, Rosi thấy không? Thần linh thật ác nghiệt.Đứa trẻ đó có tội gì? Sinh mệnh đó rất nhỏ, còn chưa đến thời kì thành niên, vậy mà thứ đứa trẻ đã gánh chịu là gì?Liệu trên đời thật sự có thần không?Nàng thấy xót cho anh, anh còn non nớt, anh nên được sinh ra ở nơi yên bình hơn, ở một hòn đảo không tồn tại chiến tranh bởi Law của nàng rất nhân hậu."Law, chị không đau.""lại đây, để chị ôm em một lát, mới mấy ngày mà em đã gầy đi nhiều quá."Nàng không lớn tiếng, không trách cứ, nàng biết đứa trẻ nào mà không được quyền đau, dù đúng thực chúng rồi sẽ vượt qua, nhưng sẽ tốt hơn nếu có ai đó giúp chúng trên đoạn đường khó khăn đó.Law khóc nấc thành tiếng, anh sà vào lòng nàng, khóc một trận thật to, anh đang cố giải phóng tất cả, vì anh đã muốn thều thào: em muốn chết lắm, nhưng chị ơi, em đau, trong em đau quá, em không thể khóc tất cả thành lời."hức, em, em xin lỗi, em sợ em sẽ hại chết chị.""em đã nghĩ em không đáng-""Law à, không ai là không xứng đáng cả, sinh mệnh này của em cũng được rất nhiều người quý trọng."Nàng xoa tấm lưng đang lẩy bẩy, nàng không nghĩ thằng bé lần đầu gặp rất cáu kỉnh lại có ngày hôm nay, ồ phải, gã nói đúng, thằng bé là con người, nó quá đỗi hiền từ, nó không đủ hung dữ, nó xứng đáng với sự bảo hộ này.Gã đã trao sinh mệnh gã cho anh, không vì mục đích gì khác gã đã mong anh có thể sống, chỉ thế thôi anh à."xin lỗi đã để em một mình.""cảm ơn vì vẫn sống đến hiện tại."Đứa bé này rất quý giá, là con người nhưng không giống con người, hoặc đây là người duy nhất đủ tư cách sở hữu thân thể nhân loại như một đặc ân.Nếu thần có thật, hãy phù trợ đứa bé này.Nàng sợ một ngày nàng rời đi, vì tinh tọa này sẽ lạc lối._quan;gần đây tôi thích viết về one piece, có thể là về otp hoặc bias x reader, nhưng tôi đang chưa biết chọn cp như nào để làm one short!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz