ZingTruyen.Xyz

Chaennie Nu Than La Phai Dem Ve Sung

Moon Byuli chạy tới cách chỗ Kim Chaewon mấy bước rồi dừng lại, mỉm cười xoay người, tay để trên miệng, la lớn.

"Chaewon, tháng tư lại đến rồi."

Biết người bạn tốt của mình tính tình tùy hứng, cho nên đối với hết thảy những hành động đột ngột này, Kim Chaewon đều là thấy nhưng không thể trách.

"Đúng vậy, tháng tư ơi, mau tới đây đi!"

Kim Chaewon hướng Moon Byuli vươn tay.

"Chaewon, mình đã có người mình thích."

"Sao?"

Gió hơi lớn, thổi rơi cánh hoa anh đào rơi xuống ven đường, thân ảnh Moon Byuli mơ hồ có chút mờ nhạt.

"Cô ấy, hiện tại đang đứng trước mặt mình."

Hét xong những lời này, Moon Byuli để tay xuống, lấy hết dũng khí, nhìn về người con gái đang ở phía trước mặt.

Cảm nhận được, người bạn tốt của mình cũng không phải đang nói đùa, Kim Chaewon nhắm mắt một cái, là tỏ tình sao? Nếu như nàng không hiểu sai ý, thì đây chính là nguyên nhân khiến cho Moon Byuli gần đây thay đổi đến một cách khác thường. Khe khẽ thở dài, Kim Chaewon chân bước tới đến bên cạnh Moon Byuli, vươn tay, che đi hai tai của cô ấy lại, nhìn thẳng tắp vào đôi mắt trong trẻo của Moon Byuli, nói ra từng chữ một:

"Một phút đồng hồ cũng đã trôi qua, chúng ta hãy quên tất cả đi."

Có chút sương mù đọng lại trên khóe mắt, nước mắt Moon Byuli khẽ chảy ra, cô ấy thật sự là một người quật cường, mặc dù dưới tình huống như vậy, vẫn cố gắng lộ vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng giãy giụa thoát ra khỏi hai tay của Kim Chaewon, cô nhìn bạn tốt của mình cực kỳ lâu, rốt cục vẫn gật đầu một cái, rồi xoay người chạy đi.

~~~

Bây giờ chỉ cần chạy ra màn ảnh bên ngoài là được rồi, lén lút thở phào, Kang Hyena khống chế tâm tình của mình, vừa mới diễn xong điệu bộ chạy trốn, trong lòng trù tính, cảnh này cũng đã quay xong, vậy thì cũng có thể làm trò vui vẻ một chút.

Thế nhưng, còn chưa bắt đầu chạy, quần áo lại đột nhiên bị người ở phía sau níu lại, Kang Hyena há miệng, không biết bạn diễn ở sau lưng lại muốn ngẫu hứng diễn thêm cái gì nữa, lén lút kéo đôi tay đang nắm chặt quần áo của mình xuống, thế nhưng lại bị một thế lực mạnh mẽ ở phía sau kéo lùi lại mấy bước, mà đạo diễn lúc này cũng không hô Cắt, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể xoay người đi chỗ khác.

Kang Hyena có chút khiếp sợ, không biết tại sao trong mấy giây Nữ vương đại nhân ở trước mặt lại sinh ra cái dáng vẻ này. Trên mặt Kim Jennie thấm ướt nước mắt, thậm chí trong hốc mắt nàng còn không ngừng mạnh mẽ trào ra, có thể bởi vì nước mắt, ánh mắt có chút mù mịt, nhưng cả khuôn mặt lại theo ôn nhu, khóe miệng thậm chí còn treo một tia mỉm cười mà cô có chút quen thuộc.

Kang Hyena nhìn vào ánh mắt của nàng, luôn cảm giác người con gái ở đối diện dường như đã xem chính mình thành một người nào khác, Kang Hyena có chút cứng đờ, đứng trước dáng vẻ này, trong bầu không khí này, cô hoàn toàn không biết nên xử trí thế nào. Trong kịch bản rõ ràng viết "Moon Byuli bỏ chạy, Kim Chaewon nhìn theo cô, nhãn thần có chút phức tạp."

Cho nên, hiện tại lệ rơi đầy mặt này là tình huống gì đang xảy ra? Kang Hyena lắc đầu, muốn đem vạt áo từ trong tay Nữ vương đại nhân đoạt trở về, có thể là do nàng nhập tâm vào vai diễn quá sâu mà thôi.

"Đừng đi."

Kim Jennie buông lỏng tay bên trong vạt áo ra, lại nắm thật chặt cánh tay của cô.

"Aaa."

Kang Hyena đau đến nhíu mày, sự kiên nhẫn của cô đã đi đến giới hạn, lúc này cũng không thể mặc kệ người kia tùy hứng muốn diễn cái gì thì diễn, cô có chút tức giận nhìn về phía bạn diễn của mình.

"Nếu như mình lựa chọn ở bên cậu, mọi thứ có phải hay không, cũng không giống nhau?"

Toàn bộ không khí trong đoàn phim có chút xấu hổ, Kim Jennie đột phát biểu diễn có lẽ làm cho tất cả mọi người đều có chút khiếp sợ, đạo diễn chú ý thấy dáng vẻ Kang Hyena có chút đờ đẫn, biết cảnh này đã không thể quay tiếp được nữa, giơ tay lên, chuẩn bị kêu ngừng, đoạn trước đã quay rất tốt, chỉ cần đem đoạn sau chỉnh sửa một chút là được, cảnh quay này của bộ phim có thể kết thúc ngay lần quay thứ nhất.

Từ phía sau bỗng nhiên có một cánh tay vươn tới, ngăn không cho đạo diễn hô dừng lại, đạo diễn có chút kinh ngạc xoay người lại, là Kyung Mi. Sáng sớm hôm nay đều không nhìn thấy cô ta, nhưng lúc này lại âm thầm xuất hiện.

Kyung Mi mím môi, nhìn trong màn ảnh đặc tả khuôn mặt Kim Jennie, trước ống kính, lông mi của nàng run rẩy, sau đó một hạt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống, lướt qua khóe môi đang mang theo nụ cười của nàng, cuối cùng rớt xuống nền đất, nàng khóc, nhưng ý cười lại tràn đầy trong ánh mắt.

Đại tác giả có chút kinh ngạc, trong một lúc rối loạn kia chợt trong đầu cô nhảy ra ý niệm, cô ngẩng đầu nhìn về phía bên trong Kang Hyena bởi vì bị níu lại cho nên vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, tay không tự chủ sờ lên mặt mình, vội vàng giấu đi ánh mắt có chút xúc động dưới gọng kính đen, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cô ta và nàng ấy...

"Jennie tỷ, Jennie tỷ!"

Kang Hyena đã sớm chú ý tới động tác bên phía đạo diễn, trong miệng nhỏ giọng nhắc nhở, tay đã được giải thoát khỏi một trận đau nhức bởi cánh tay của Nữ vương đại nhân. Kim Jennie như bừng tỉnh nhận ra mình đã liều mạng bẻ tay một cô gái, tay run rẩy nhẹ, sau đó yên lặng buông ra. Kang Hyena nhìn đến Nữ vương đại nhân đang cúi đầu, nhíu mày, hướng nhân viên công tác trong đoàn mà hất mặt lên, đi ra khỏi ống kính máy quay, nhập vai diễn quá sâu đối với bản thân thật không tốt chút nào.

Bóng dáng Park Chaeyoung đơn độc đứng ở dưới tán hoa anh đào nhìn Kim Jennie, thân hình gầy nhỏ, tóc đen từ bên tai rủ xuống, nhìn không ra biểu tình trên mặt, chỉ có đôi bàn tay buông lỏng bên người đang nắm chặt lại, dường như đang cố gắng đè nén tâm tình của mình, chớp chớp mắt, hai bên vai co rút, giống như là bị ai đó bóp lấy trái tim, trong tâm Park Chaeyoung, hung hăng đau một trận, cau mày, bước nhanh hướng nàng đi tới.

Jung Han đã xông vào, cẩn thận lấy khăn mặt đem theo phòng hờ trùm lên trên mặt Kim Jennie, dáng vẻ Nữ vương đại nhân khóc lợi hại như vậy, cô thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy, tiểu trợ lý cắn môi, có chút không định hướng nhìn xung quanh, Hwang Tỷ không ở đây, cũng không có người nào khác dám tiếp cận Kim Jennie, chỉ có thể ở một bên bắt đầu cảm thấy bất an.

"Đừng đứng đó ngây ngốc nữa."

Vị cứu tinh thường ngày đi tới bên người Kim Jennie bên, một bên dặn dò Jung Han đi chuẩn bị nước nóng, một bên cẩn thận đỡ lấy bả vai Nữ vương đại nhân.

"Đi nghỉ ngơi một chút có được không?"

Park Chaeyoung thấp giọng nói, cảm nhận được bàn tay của nàng đang run rẩy, gần như nói không ra lời.

Cả thân thể đều bị mùi hương quen thuộc vây quanh, Kim Jennie ngẩng đầu, sương mù trước mắt dần dần tan biến, thấy được Park Chaeyoung tràn đầy lo lắng trong ánh mắt. Là em ấy ở đây, Kim Jennie cười cười, gật đầu, tựa hồ là mệt mỏi, cả người đều tựa vào trên người Park Chaeyoung.

Không muốn bị chú ý bởi ánh mắt của những người khác trong đoàn làm phim, Park Chaeyoung ôm lấy Kim Jennie, rất nhanh đến trên xe của mình, nhẹ nhàng đem gối bảo vệ cổ đeo vào trên cổ của nàng, xoay người tiếp nhận khăn ướt Jung Han đưa tới, một tay cẩn thận vung ra một cách thận trọng, một tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt Nữ vương đại nhân.

Đồ trang sức trên người Kim Jennie vốn trang nhã, lại bị nước mắt cọ rửa đến cơ hồ biến thành màu trắng thuần, mí mắt sưng đặc biệt lợi hại, chóp mũi cũng hồng hồng, cùng dáng vẻ ngày thường thực sự hoàn toàn khác nhau, lại càng kích thích ý muốn bảo hộ nàng của Park Chaeyoung.

"Một chút nữa thôi, em đã bảo Jung Han đi kêu người tới giúp rồi, tình trạng của chị bây giờ không tốt chút nào đâu."

Park Chaeyoung chú ý tới Kim Jennie đã mở hai mắt ra, sờ sờ tóc của nàng, dỗ như dỗ hài tử vậy.

"Ân."

Kim Jennie nhìn cô thật lâu, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhãn thần có chút do dự, rốt cục vẫn chỉ mấp máy môi, rồi lại ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hiện giờ, không thích hợp để nói đến chuyện kia.

~~~

"Lạch cạch."

Cửa bị mở ra, có người từ bên ngoài đi vào, rèm cửa sổ trong phòng bị kéo mạnh, rõ ràng mặt trời còn chưa lặn, nhưng màn đêm đã buông xuống chỉ còn vài tia sáng chiếu qua. Nữ nhân trở về vội cởi giày, chân trần vội đi qua phòng khách trống trải, tới gian phòng của mình.

Nàng quỳ gối ngồi ở trên giường, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, do dự thật lâu, rốt cục cầm lấy khung ảnh chụp đặt trên tủ giường, nhẹ nhàng mở ra phía sau khung ảnh, tia sáng có chút mờ ảo, nên không thể nhìn rõ trong ảnh là gì, chỉ có thể mơ hồ nhận ra là hai người thiếu nữ, giống như là bị ánh mặt trời chiếu mãnh liệt đến híp mắt lại, nhưng là nụ cười không mang muộn phiền của hai nàng so với ánh mặt trời càng rực rỡ hơn.

Kyung Mi nhìn, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến cô gái trong hình, có thứ gì đó ẩm ướt rơi xuống, cô có chút kinh ngạc, đưa tay sờ mặt mình một cái, sao vậy chứ, đã nhiều năm như vậy, vậy mà lại chảy nước mắt sao...

~~~

Trên bàn trà có đặt một laptop, trên màn ảnh là những hình ảnh đang cần cắt nối biên tập lại, Park Chaeyoung ngồi xếp bằng ở trên thảm trải sàn, không tự chủ được cắn đốt ngón tay trên tay phải, cô có chút nôn nóng, tuy là nỗ lực ép buộc chính mình bình tĩnh lại, thế nhưng không có tác dụng, nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi, miễn cưỡng lại ngồi thêm chốc lát, Park Chaeyoung rốt cục không an tâm, chợt đứng lên.

Bởi vì trạng thái của Kim Jennie không phải là rất tốt, nên là Park Chaeyoung mãnh liệt bày tỏ ý nguyện để cho nàng hướng đoàn làm phim xin nghỉ, nhưng nữ vương đại nhân vẫn kiên trì muốn tiếp tục, không lay chuyển được sự cố chấp của nàng, Park Chaeyoung chỉ có thể để lại nghìn vạn lần lời căn dặn, bởi vì chuyện ở nhà hàng, cô không thể không rời đi trước.

Sau khi cô lần nữa chạy về Studios, mới biết được Kim Jennie đã đuổi theo hành trình khác, sau khi bất đắc dĩ trở lại nhà mình, trong lòng Park Chaeyoung vẫn luôn có chút không yên, cứ đứng gần cửa mà đi tới đi lui.

Chưa đến hai tiếng, cô cuối cùng cũng chờ được động tĩnh bên ngoài, biết Jung Han đã đem Nữ vương đại nhân trở về nhà, Park Chaeyoung vội vội vàng vàng úp sấp nhìn vào cái lỗ nhỏ trên cửa nhà mình, chứng kiến Kim Jennie cùng Jung Han đang từ cửa thang máy đi ra, cách một cánh cửa, thanh âm bên ngoài có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn được Kim Jennie hướng tiểu trợ lý phất phất tay, một thân một mình mở rộng cửa đi vào.

Park Chaeyoung chạy tới trên ban công, chờ thật lâu, bên trong phòng khách đèn giống như chưa từng sáng lên, cau mày, đem tóc vén đến sau tai, lắng nghe thanh âm ở đối diện, nhưng cái gì cũng đều không thể nghe được. Trong lòng có chút nóng nảy, nhưng vẫn cố trấn an chính mình là Nữ vương đại nhân nhất định đã đi ngủ, nhưng thân thể chung quy lại không tự chủ đi tới ban công, thỉnh thoảng mở điện thoại di động sáng lên, rõ ràng đã sớm biết và thuộc lòng số điện thoại của Kim Jennie, nhưng ngón tay vẫn chậm chạp ở trên bàn phím chưa hề ấn xuống gọi đi.

Hơn mười giờ, Park Chaeyoung như cũ nhìn không thấy có động tĩnh gì cửa đối diện rốt cục nhấn phím gọi. Trong điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc, Park Chaeyoung nhíu nhíu mày, đem điện thoại di động cách xa tai một chút.

Quả nhiên, trong phòng Kim Jennie truyền đến tiếng chuông quen thuộc, xem ra nàng cũng không có tắt máy, nhưng là điện thoại vẫn luôn không có ai bắt máy, chỉ có tiếng chuông trong đêm tĩnh lặng ở nơi vắng vẻ này vọng lại.

"Số máy quý khách gọi hiện giờ không liên lạc được, xin gọi lại sau..."

Buông điện thoại trong tay xuống một cách chán nản, trong lòng Park Chaeyoung ngập tràn lo lắng, không thể do dự được nữa, thuận tay cầm lấy áo khoác trên ghế sa lon, chạy ra khỏi phòng của mình.

"Jennie chị đâu rồi? Em là Chaeyoung, mở cửa ra đi được không?"

Lúc vừa mới bắt đầu còn có thể khắc chế, nhưng lúc này
Park Chaeyoung thậm chí đập mạnh cửa mà kêu, tất cả chỉ nghe được thanh âm tiếng vọng lại của cô, duy chỉ có cửa vẫn lạnh lùng khóa chặt, giống như đang cười nhạo một cô gái sắp bùng nổ như cô.

Sau một hồi mãnh liệt gõ cửa, Park Chaeyoung đem lỗ tai kề sát ở cửa lớn màu đen, tựa hồ có thể nghe được bên trong truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, rốt cục.

"Lạch cạch."

Có tiếng mở khóa bên trong, cửa bị mở ra, lộ ra một màu đen như mực.

_______________
To be continue :3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz