Cay Man Do
Quyển 01: Trăng trong núi.
05 – Phải tìm được người, sau đó mới nói tiếp.
Tịch dương đổ bóng, một nửa đỏ như lòng gấm thêu, một nửa vàng như mật ong già. Nắng xẻ ngang, vắt qua con sông chảy xiết, con đường núi gồ ghề.Trong rừng có mưa xuân, mưa rũ sắc mờ trên đồi cỏ xanh thẳm, chỗ đất ẩm ướt, những chồi non mới mọc; mưa rả rích lại rả rích, gõ tiếng tí tách trên mái ngói cũ.Thanh Hạ làm ngựa cho hoàng tử Thư Hoàng.Đứa bé kháu khỉnh vừa tròn hai tuổi, miệng bập bẹ, môi hồng da trắng, đội mũ vàng mặc áo vàng. Hoàng tử ngồi trên lưng Thanh Hạ, chân đong đưa, người xóc nảy, làm một vị tướng oai hùng cầm gươm đao.Thanh Hạ rất thích chơi cùng hoàng tử, người bé xíu, đôi má phúng phính, da thịt mềm mại, còn thơm mùi sữa ấm. Tiếng cười của đứa trẻ trong trẻo lại hồn nhiên. Nàng thực lòng quý mến.Tư Hoàng hồ hởi vỗ tay, nhảy phốc lên ghế, bảo em trai ta là ông chúa một núi. Nàng hào phóng ban thưởng, này là túi ngọc này là túi vàng cầm nặng tay. Thanh Hạ quỳ rạp xuống dập đầu tạ ơn. Đến giờ nghỉ, nhũ mẫu ôm Thư Hoàng vỗ về, đút cho cậu từng muỗng sữa nóng. Lúc này, Tư Hoàng mới cho phép Thanh Hạ đứng dậy.Thanh Hạ sờ vào thảm lông thú dưới đất, nhìn trái lại nhìn phải. Phòng ngủ của công chúa Tư Hoàng rất khác với phòng ngủ của hoàng tử Lê Xương. Nền đỏ thẫm. Giường gỗ tròn. Tầng tầng lớp lớp rèm che bằng lụa bằng gấm. Các món đồ trang trí không phải làm từ ngà thì cũng là ngọc là vàng là bạc quý. Trong khi ấy, phòng của hoàng tử lại rất đơn sơ. Dù người mặc áo lụa, nằm trên gối nhung, dùng chén ngọc đựng trà, thì màn rủ bên giường vẫn là loại vải cũ xỉn màu, mâm cơm hằng ngày luôn để lạnh ngắt. Tiếp đó là bàn ghế nứt rạn nhiều chỗ, mấy quyển sách ố vàng xếp trên kệ, dù là trời tối cũng không dùng đèn dầu hay sáp nến. Thanh Hạ từng thấy trong rương đồ của hoàng tử, thị nữ Lê Hoa cẩn thận bảo vệ, đựng mỗi chiếc áo choàng và đôi giày. Sự khác biệt rất lớn này khiến Thanh Hạ cảm thấy kì lạ.Thư Hoàng đã ngủ thiếp trong lòng nhũ mẫu. Tư Hoàng trượt xuống ghế khe khẽ bước đi, nàng dặn nhũ mẫu bồng em mình lên giường, ngọc thể của hoàng tử phải nằm trên chăn gấm hoa xỏ chỉ vàng.Thanh Hạ lặng lẽ đi theo sau công chúa. Ra khỏi phòng, người cầm quả bóng nhỏ chạy tung tăng trong sân.Quả bóng lăn lóc trên đất, lăn một vòng ra đến cổng. Tư Hoàng chạy đi nhặt bóng, sau đó giơ thẳng hai tay ném ra ngoài. Thanh Hạ bước lên che cho công chúa từ phía sau, ánh mắt rón rén nhìn quanh. Cô công chúa nhỏ ham chơi muốn lén lút trốn đi. Hoạn quan theo hầu không những không khuyên ngăn mà còn nghịch ngợm cùng công chúa.Tư Hoàng lúng liếng cặp mắt hoa đào, che miệng lại nói: “Ta dẫn theo một mình mi thôi. Đừng để người khác biết. Họ ồn ào lắm.”Nàng ngoắc ngón trỏ, ý bảo Thanh Hạ theo sát mình.Nơi nghỉ ngơi của công chúa chỉ có một nhũ mẫu và hai thị nữ. Lúc này, họ đều đang bận việc.Thanh Hạ giống như cái đuôi nhỏ của Tư Hoàng, người đi đâu nàng theo đó.Công chúa lại ném quả bóng ra xa, nói lớn: “Bóng chạy mất rồi. Ta phải đi tìm đây!”Thanh Hạ cũng nghểnh cổ nói theo: “Bóng của công chúa chạy mất rồi. Thanh Hạ phải đi tìm cho người!”Tư Hoàng cười giòn, đôi chân ngắn ngủn giậm bình bịch lên vũng nước, thoáng một cái, đã chạy theo quả bóng lăn xa.Ngoặt vào đoạn đường vắng, hai người mặc nhiên bước chậm lại, thăm dò qua mảnh sân nhỏ bỏ hoang. Xung quanh nơi này yên tĩnh lắm. Nặng nề tiếng gió rì rào. Một góc tối, một góc sáng, mặt đất vừa trơn vừa ướt, cỏ dại quanh năm dài như ngọn cành già. Tư Hoàng bỗng đứng im, mắt ngước lên bức tường màu vôi, mặt tường lem nhem những vết bùn khô, rêu xanh vắt dọc vắt ngang. Thanh Hạ cũng dừng lại nhìn theo tầm mắt nàng. Nơi đầu tường cao có người đang ngồi, tóc buộc đuôi ngựa, áo tím quần trắng, kiếm giắt gọn bên lưng. Dường như đã nghe tiếng động phía sau, người nọ thình lình quay đầu. Thanh Hạ giật mình nhận ra gương mặt ấy, vậy là vội vàng quỳ xuống.Người là hoàng tử Ngọc Phong của Đại Thuỵ.Tư Hoàng chống hai tay vào hông, lông mày cau lại: “Anh lại ngồi vắt vẻo trên đó, cao như thế mà! Ngã một cái thôi, đầu đập xuống đất be bét luôn cho xem!”“Công chúa không ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, để người hầu kẻ hạ, lén lút chạy ra đây làm gì?”“Tư Hoàng cần gì phải lén la lén lút? Muốn đi đâu thì đi. Kẻ nào to gan dám cấm cản!”“Nhiều người nữa là đằng khác. Họ không làm ở trước mặt nhưng sẽ làm điều đó sau lưng. Mà thôi, có nói thì em cũng đâu hiểu.” Ngọc Phong thở dài, xua tay đuổi khéo. “Chỗ này vắng vẻ lắm. Bốc mùi hôi, toàn cỏ dại với bùn đất. Chẳng có gì hay ho cho công chúa chơi đâu.”Tư Hoàng vẫn đứng im, tay khoanh trước ngực, gương mặt nàng phụng phịu với vẻ giận dỗi.Lúc này, hoàng tử mới chú ý người đang cung kính quỳ lạy, cái trán lấm lem mồ hôi và vụn cỏ dưới đất, còn chẳng nói chẳng rằng. Cậu cẩn trọng nhìn lại, áo dài màu xanh già, mũ tròn đen trên đầu, đích thị là hoạn quan rồi.“Lần sau, công chúa nhớ dẫn thêm hoạn quan khác đi cùng, chọn những người nào cao lớn khỏe mạnh ấy.”Trong mắt Ngọc Phong, kẻ này vừa thấp bé vừa gầy gò, làm sao chu toàn việc hầu hạ bề trên.Lồng ngực Thanh Hạ bỗng run rẩy nỗi sợ, một cảm giác lạnh lẽo phủ từ đầu đến chân nàng.Tư Hoàng kéo Thanh Hạ đứng dậy, nói với Ngọc Phong: “Em không về đâu! Mình chơi trốn tìm đi!”Ngọc Phong lập tức lắc đầu: “Ta không muốn chơi. Công chúa tìm người khác đi.”“Không thích á! Muốn chơi với anh thôi!”“Công chúa nên nghe lời.”Tư Hoàng lững thững bước đến, kéo xuống từng cọng rêu to bám trên tường: “Anh không đồng ý là em trèo lên đó ngồi đấy! Rồi lát nữa sẽ bắt anh cõng về…”Bên phải có một gốc cây già cao đến đầu tường, thân trên vừa cong vừa chắc, tán lá rậm rạp che khuất nắng. Tư Hoàng kêu réo mãi, Ngọc Phong nghe không nổi nữa, bám vào ngọn cây rồi phóng người xuống.Nở nụ cười hài lòng, Tư Hoàng trở về chỗ cũ, ghé vào tai Thanh Hạ thì thầm: “Anh Ngọc Phong tìm người giỏi lắm. Mi phải trốn cho kĩ nhé!”“Công chúa chơi cùng hoàng tử. Tôi đứng xem thôi.” Thanh Hạ rề rà đáp lại, giọng bé xíu.Mới vừa rồi, nàng đã thấy hoàng tử rút đoản kiếm khỏi vỏ. Hoàng tử gõ đuôi kiếm lên thân cây cứng cáp, như dao sắc mài trên đá. Vụn gỗ rơi xuống, một lỗ ruột trắng bóc. Nàng nghe tiếng lách cách, rất trầm, không khỏi giật mình, trên tay hoàng tử là đoản kiếm thật có thể cắt da lấy máu.“Không được. Mi phải chơi cùng ta. Đây là lệnh!” Tư Hoàng nắm chặt tay nàng.Sau đó, hai người chia ra hướng đi khác nhau, tìm nơi kín đáo để trốn vào. Ngọc Phong nhận việc đi tìm. Cậu ngồi xếp bằng dưới gốc cây, miệng nhẩm đếm, lẳng lặng chờ qua một khắc.Tư Hoàng nói chẳng sai. Ngọc Phong tìm người rất giỏi. Hai người ẩn nấp ở đâu cũng bị cậu bắt được dễ dàng, thậm chí còn không mất nhiều thì giờ lùng sục.Thanh Hạ đứng thẫn thờ, nét mặt ủ dột. Nàng trốn rất kĩ, chắc chắn là thế. Nàng chạy đến phòng bếp, chui vào bụi rậm trong vườn rau. Nàng chạy đến sân trước, chui vào đụn rơm to. Nàng nấp mình trong cái lu đất, sọt tre đựng củ cải, rồi dưới gầm bàn, sau tấm lá chuối dày. Hoàng tử rảo bước vài vòng, chẳng mấy chốc đã bắt tận tay.Sau nửa ngày lăng xăng khắp nơi, Thanh Hạ rũ rượi người, tiếng thở dốc yếu ớt và ngắt quãng.Bước chân Ngọc Phong vẫn vững vàng. Cậu dò hỏi: “Mà này, nhà cậu ở đâu thế? Ở nơi nào của Phục Nam?”“Thưa hoàng tử, tôi sống ở núi Bạch Tây cạnh làng Con Trăn, Đàm Châu nước Đại Thuỵ.”Từ ngạc nhiên, gương mặt Ngọc Phong chuyển sang mừng rỡ: “Thì ra cậu là người của Đại Thuỵ, lúc nãy sao không nói cho ta biết!”Đứng trước câu hỏi của hoàng tử, Thanh Hạ vừa bối rối vừa sợ sệt.Nàng ngồi xổm trên đất, rủ mắt, ngón tay cọ viền áo. Ngọc Phong ngồi cạnh bên, nghiêng người dựa vào tường, một chân duỗi thẳng, một chân cong lên. Cậu nhìn Thanh Hạ, nét cười trong mắt rất sáng.“Đây là lần đầu cậu gặp ta phải không?”“Không phải…” Nàng dè dặt cúi đầu, có đôi chút thảng thốt. Song khi được hỏi thì nàng vẫn thành thật kể rõ. “Tôi đã gặp ngài một lần, lúc đưa đồ cho chị Lê Hoa, thị nữ của hoàng tử Lê Xương.”Lúc ấy, hoàng tử mãi ngắm nghía chiếc cung trên tay, không đoái hoài đến những chuyện xung quanh.Ngọc Phong lại hỏi: “Bây giờ cậu đang làm việc cho ai? Tên họ là gì? Mấy tuổi rồi? Vào phủ một mình hay đi cùng người nào?”Thanh Hạ trả lời rành mạch, từng chữ từng chữ đều thực.“Vậy là ông Cơ Trần đưa cậu vào đây sao? Ông già đó khó tính lắm…” Câu cuối cùng, Ngọc Phong nói rất nhỏ.“Thầy Cơ Trần chăm sóc cho tôi tốt lắm ạ.” Thanh Hạ đã nghe thấy. Dù không biết hoàng tử nghĩ thế nào nhưng nàng vẫn muốn nói vài lời.Rời đôi mắt khỏi người bên cạnh, Ngọc Phong vươn thẳng vai, vỗ vào tay áo rồi đứng lên: “Ta phải đi tìm Tư Hoàng. Cậu qua chỗ khác trốn tiếp đi. Một lần nữa thôi rồi nghỉ.”Hoàng tử chợt ngoảnh mặt: “Phải nhắc khéo mới được. Nếu không muốn bị bắt, lúc ẩn nấp cậu nên chọn những nơi kín đáo hơn. Nhìn công chúa mà học hỏi. Mỗi lần tìm chỗ nào đó để trốn, em ấy sẽ trèo lên ngọn cây, giấu mình dưới đám lá dày đặc.”Thanh Hạ đứng ngẩn người, chậm chạp chưa có phản ứng, đến khi hiểu ra thì nụ cười đã nở trên môi nàng.Tiếng mưa âm ỉ đã rút bớt, nhận thấy thể lực của mình hồi phục không ít, Thanh Hạ vội chạy ra ngoài tìm chỗ nấp mới. Lướt qua từng chốn ngõ ngách trong phủ Thành Dương, nàng cẩn trọng chọn lựa, rất lâu rất lâu. Sau đó, Thanh Hạ chui vào trong giếng. Cái giếng cũ bị bỏ hoang nằm ở một góc hẻo lánh không được ai quan tâm, nước trong giếng đã rút cạn, khô khốc, đến bây giờ chỉ còn bùn đất nhão nhoét và những viên đá to, hoặc nát vụn rải rác. Chỗ này rất kín đáo. Nàng mừng rỡ khi nghĩ vậy.Thanh Hạ ngồi nghỉ dưới đất, nghiêng đầu nhìn lên trời, gió đong đưa, màu xanh ngọc mát rượi lòng.Nàng đang đợi, đợi hoàng tử đến tìm.…
Hoạn quan Ngữ cố gắng khuyên nhủ, đầu gối còn khuỵu xuống, ánh mắt đầy lo lắng. Tư Hoàng vẫn kiên trì đòi ở lại, nàng liên tục giậm chân, vẫy vùng hai tay inh ỏi đòi gặp Thanh Hạ.Hoạn quan theo hầu công chúa bỗng nhiên biến mất. Công chúa nổi giận, ầm ĩ một trận lớn. Lúc nãy, hoàng tử Ngọc Phong đã chạy đi tìm, Mục thư Xuân Huyên cũng dẫn người kiểm tra xung quanh.Tư Hoàng bật khóc, bàn tay nắm chặt dùng sức đánh lên người ông Ngữ. Xuân Huyên không nói nhiều, lệnh cho thị nữ bồng công chúa trở về phòng.Ngọc Phong nhìn lên màn trời đen kịt: “Không lí nào lại vô cớ biến mất như vậy.”Xuân Huyên cầm lấy cây đuốc trên tay cậu: “Hoàng tử về nghỉ ngơi đi. Ông Ngữ và tôi sẽ lo chuyện này.”“Chẳng cần đâu. Ta qua nơi khác tìm tiếp vậy. Không vướng tay vướng chân của ai cả.” Ngọc Phong lắc đầu với vẻ kiên quyết. Lúc chuẩn bị rời đi, cậu khuyên bảo. “Nếu tìm thấy người thầy hãy nhẹ nhàng răn dạy, đừng trách phạt quá nặng.”“Phải tìm được người, sau đó mới nói tiếp.” Xuân Huyên điềm đạm đáp lời.“Ngài Mục thư này, hay là chúng ta gọi thêm người đến giúp đỡ…” Lòng dạ rối bời, hoạn quan Ngữ gấp gáp kiến nghị.“Nhiêu đây là đủ rồi, không thể kinh động đến người bên ngoài.” Xuân Huyên siết chặt cây đuốc trong tay, giọng nói nghiêm nghị. “Tôi sẽ đi cùng họ. Nếu đã chết cũng phải tìm thấy xác.”“Bậy bạ! Đừng nói điều chẳng lành! Thanh Hạ sẽ được bình an thôi…” Ông Ngữ run rẩy quát lớn.Thoáng chốc, sắc mặt của hoạn quan trở nên tái nhợt. Ông quay ngoắt đi, không muốn nhìn Xuân Huyên nữa.Nhưng Xuân Huyên lại đang nhìn ông, thực chăm chú.Sương rơi trắng xóa. Mưa lớn đổ xuống như thác. Từ xa, một toán người được cử đi, họ cầm đèn soi đường, khoác áo tơi rồi đội mũ rơm.Âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến, Lê Xương thình lình tỉnh giấc, bèn ngồi dậy hỏi chuyện thị nữ.Lê Hoa đã ra ngoài hỏi thăm. Khi quay về phòng, nàng cúi người thưa thốt: “Chiều nay có một hoạn quan đã không thấy đâu nữa. Mục thư đang sốt sắng dẫn người đi tìm.”“Có biết là hoạn quan làm việc cho ai không?”“Người quen ạ. Thằng bé Thanh Hạ ấy.”“Sao tự dưng lại mất tích?”“Họ nói chuyện mơ hồ lắm. Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.” Lê Hoa rót cho cậu chén nước, chỉnh trang lại váy dài rồi mới ngồi xuống ghế. “Có khi thằng nhỏ ấy giở chứng lười biếng nên trốn ở đâu đó rồi. Con nít mà, đứa nào mà không ham chơi.”Nàng nhìn ra cửa, nơi khoảng sân tối om: “Xét cho cùng cũng đâu phải chuyện gì to tát, vậy mà một đám người cứ làm ồn, đã muộn thế này còn phiền giấc ngủ của hoàng tử.”“Có trẻ con mất tích thì đâu thể là chuyện nhỏ được. Chị đừng nghĩ nữa, thằng bé Thanh Hạ ấy làm việc rất chăm chỉ. Ta thấy rõ điều đó.”Đầu óc thanh tỉnh, Lê Xương xuống giường xỏ giày, khoác thêm áo ngoài.“Hoàng tử định đi đâu vậy? Trời đang mưa mà.”“Đi dạo. Chỉ loanh quanh thôi.” Lê Xương thở dài. “Lạnh lẽo thế kia làm sao mà ngủ được.”Lê Hoa im lặng đi theo sau.…
Thanh Hạ bò ra khỏi giếng. Nàng ngủ gục từ khi nào không hay, mãi đến giờ mới dậy.Nghĩ đến chuyện lúc chiều, hai mắt liền đỏ hoe, nàng đợi mãi mà vẫn không thấy hoàng tử đến tìm, cũng chẳng thấy công chúa đâu nữa. Hay là họ quên mất nàng rồi? Thanh Hạ buồn bã gạt nước mắt.Mưa xối ướt người, quần áo của Thanh Hạ dính đầy đất bùn, bốc mùi tanh tưởi, nhớt nhát từ mặt mũi rồi đến đầu tóc. Đường đi rất trơn, nàng cố gắng mò mẫm trong bóng tối.Trần Tân đạp lên đá vụn dưới đất, tay giơ lên chiếc đèn nhỏ. Thông qua ánh sáng yếu ớt, cậu trông thấy một con quỷ tóc đen chui ra từ giếng.Hoàng tử run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quay người bỏ chạy.“Quỷ… quỷ…”Thanh Hạ luống cuống đuổi theo. Nàng gọi lớn, nghẹn ngào: “Không phải quỷ đâu ạ… tôi là người mà…”Không đủ sức lực chạy tiếp, Thanh Hạ chuyển qua bò trên đất. Nàng bò rất nhanh, rất nhanh, gần như là bắt kịp rồi.Trần Tân bàng hoàng nhòm ra sau, con quỷ tóc đen đang bò về phía này, cách cậu rất gần. Hoàng tử gào lên thảm thiết, sợ đến són tiểu.Đôi mắt nhắm chặt, Trần Tân liều mình lao thẳng.Xuân Huyên bắt được cánh tay Trần Tân, khi người đang cắm đầu chạy loạn. Nhận ra người trước mắt, Trần Tân ôm chặt Xuân Huyên, nước mắt nước mũi chảy dài.“Thầy Xuân Huyên cứu ta với! Có con quỷ đuổi theo ta phía sau!”Thanh Hạ dụi mắt nức nở: “Không phải quỷ đâu ạ! Thanh Hạ là người mà… là người thật đó…”Ngọc Phong chạy đến kiểm tra đầu tiên, dưới ngọn đèn sáng trên tay, gương mặt Thanh Hạ hiện ra rõ ràng.Ngọc Phong cười lớn: “Đã tìm thấy người rồi! Mau đi báo cho công chúa!”Xuân Huyên vỗ về đứa trẻ còn đang run rẩy trong lòng, mắt nhìn xa xăm, một tiếng thở dài vừa não nề vừa nhẹ nhõm.Hoài Đức cũng có mặt trong hàng ngũ tìm người, được hoạn quan Ngữ đồng ý, cậu đưa áo tơi trên người mình cho Thanh Hạ.Sau đó, Thanh Hạ được đưa đi, đám đông cũng nhanh chóng giải tán.…
Đây là lần thứ hai Thanh Hạ bị Mục thư dùng thước đánh vào chân. Lần trước là mười cây. Lần này là hai mươi mốt cây.Xuân Huyên nói cây cuối là đánh thay cho ông Cơ Trần đang ở xa.Thanh Hạ run rẩy đứng thẳng người, hai tay nàng nắm lấy ống quần, hàm răng cắn chặt. Thanh Hạ đau đến không thể hít thở, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng có cảm giác xương cốt của mình đang đứt gãy, máu tươi phủ trên da thịt xanh đỏ.Xuân Huyên nghiêm túc răn dạy: “Đã biết lỗi của mình chưa?”“Rồi ạ… Thanh Hạ không nên chui vào trong giếng…”“Nói sai rồi. Cậu để công chúa Tư Hoàng ở một mình, đó là lỗi.”“Hoàng tử Ngọc Phong nhọc lòng đi tìm, đó là lỗi.”“Hoàng tử Trần Tân sợ hãi, đó là lỗi.”“Hoạn quan Ngữ lo lắng, đó là lỗi.”Tiếng nức nở nghẹn lại, Thanh Hạ liên tục gật đầu, đều là nàng làm sai.Xuân Huyên đặt thước xuống đất, không đánh nữa.“Nếu mọi người không thể tìm thấy là lỗi của Thanh Hạ.” Nàng thảng thốt nói một câu.“Không phải lỗi của Thanh Hạ, là lỗi của ông trời.” Thắp một ngọn đèn trên bàn, chàng cẩn thận căn dặn. “Cậu quay về nghỉ ngơi vài ngày, đợi vết thương lành hẳn rồi mới đến đây làm việc.”Thanh Hạ rệu rã trở về phòng của mình, quần áo dơ cũng không thay liền trèo lên giường nằm. Phủ kín chăn, mọi thứ chìm vào bóng tối, tiếng nàng khóc rấm rứt, nước mắt lăn dài làm ướt gối.Hoạn quan Ngữ đến thăm, ân cần đưa cơm nước và thuốc thang.“Thanh Hạ đừng buồn, đợi thầy Cơ Trần về đây, Mục thư sẽ không dám đánh cậu nữa đâu.” Ông Ngữ ngồi bên giường giúp nàng đắp thuốc lên vết thương.“Ngài ấy sợ thầy Cơ Trần ạ?” Thanh Hạ sụt sịt mũi, giọng còn khàn. Nghe ông nói thế, nàng liền ngước lên đôi mắt mong mỏi.Ông Ngữ cười khà một tiếng: “Làm gì có chuyện đó. Cậu ta thì biết sợ ai…”“Vậy cũng đâu khác gì bây giờ.”“Người già có cái đáng sợ của người già. Những người trẻ tuổi không thể hiểu.”Ông Ngữ dịu dàng an ủi, dặn dò Thanh Hạ phải uống thuốc, ngủ sớm. Ông rời đi chưa bao lâu thì Ngọc Phong lại đến làm khách. Thanh Hạ kinh ngạc không thôi, chân tay trở nên luống cuống, đến lời nói cũng vụng về.“Không cần quỳ xuống, cậu đang bị thương nên cứ ngồi ở đó đi.” Ngọc Phong nhìn mảng máu đỏ tươi trên quần người nọ, còn điều gì không rõ nữa.Cậu nghĩ bụng, ông Mục thư ra tay nặng quá! Ông ta đánh bằng roi sắt hay gì thế… Chỉ xem thôi mà hai chân cậu đã nhưng nhức khó chịu.“Với cái tính nghiêm khắc của Mục thư, ta nghĩ thế nào cậu cũng phải ăn hết mấy cây thước từ thầy ấy.”“Là lỗi của tôi. Mục thư tức giận nên mới trách phạt.”“Lỗi của cậu bé như hạt cát ấy, có to tát gì đâu mà phải bận lòng?”Thanh Hạ vẫn âu sầu không thôi. Ngọc Phong không biết an ủi thế nào mới phải, còn mỗi cách nói sang chuyện khác.“Mà này, sao cậu lại ở trong giếng vậy? Khi ta đi thăm Trần Tân, em ấy kể mình đã thấy một con quỷ nhỏ chui ra từ trong giếng, áo xanh tóc đen, hình thù rất kì quặc. Em ấy sợ đến mất hồn mất vía, tay chân lạnh toát.”Người đó là hoàng tử Trần Tân của Tây Đường. Mục thư đã nói với nàng ban nãy. Thanh Hạ rầu rĩ ngồi trên giường, mười ngón chân co lại dưới lớp chăn. Nàng miên man suy nghĩ, cũng không biết hoàng tử có giận hay không.“Hoàng tử có nói tôi nên học theo công chúa, không muốn bị bắt thì phải trốn ở những chỗ kín đáo, vắng vẻ. Tôi không trèo lên cây vì nghĩ nếu hoàng tử tìm thấy công chúa thì cũng sẽ dễ dàng tìm ra tôi thôi. Cho nên, tôi chui vào cái giếng đó, nấp thật kĩ. Rồi không hiểu sao tôi ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy trời đã tối thui.”“Vậy ra đó là lỗi của ta.” Thấy Thanh Hạ rõ vẻ xanh xao trên mặt, Ngọc Phong lập tức tự trách.“Không phải lỗi của hoàng tử mà. Mục thư đã nói rồi, đó là lỗi của Thanh Hạ.”Cởi chiếc túi gấm giắt trên eo, Ngọc Phong lấy ra một lọ thuốc quý đưa Thanh Hạ, như cầm phải củ khoai nóng đến bỏng tay, nàng ngại ngùng muốn từ chối. Ngọc Phong cứng rắn nhét vào tay nàng, thái độ quả quyết.“Có phải rùa đâu mà chậm chạp quá vậy! Ta cho thì cứ nhận lấy đi!”“Sao hoàng tử lại cho tôi thứ này vậy?”“Thuốc bột này dùng để cầm máu, trị vết thương ngoài da.”“Sao hoàng tử lại quan tâm đến vết thương của tôi?”“Hai ta đều là con dân của Đại Thuỵ. Ta giúp đỡ người đồng hương cũng là lẽ thường tình.”Thanh Hạ vuốt ve lọ thuốc trong tay, ánh mắt bỗng mơ hồ, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nếu tôi không phải người của Đại Thuỵ, hoàng tử vẫn đem lọ thuốc này cho tôi chứ?”“Không.” Bằng sự dứt khoát, Ngọc Phong thẳng thắn nói rõ. Hoàng tử cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười. “Có khả năng ta sẽ thấy thương xót, tuy nhiên, thực lòng quan tâm thì không thể nào.”Bên ngoài trời rét đậm, người không nán lại lâu, dặn dò đôi điều xong thì rời đi. Thanh Hạ đặt lọ thuốc vào hộp cất ở một nơi kín đáo trong phòng. Nghĩ đến lời nói vừa rồi của hoàng tử, lòng nàng thấp thỏm, không dám dùng đến món quà quý này.Quay về giường, cơ thể mệt mỏi được thả lỏng, Thanh Hạ dần rơi vào giấc ngủ sâu.Trong mơ, nàng thấy mình biến thành chim nhỏ đậu trên cành cây, chim bay lên trời, bay về nhà.Sáng hôm sau, Thanh Hạ chạy đi tìm Tư Hoàng. Hai người chơi đùa trong vườn hoa, nhảy từ chỗ này lại nhảy sang chỗ kia.Xuân Huyên đi ngang qua, thấy hoạn quan nọ còn khập khiễng hai chân, đến bước còn chẳng vững vậy mà mới một lát đã trèo lên cây hái xoài.Công chúa đứng bên dưới vui vẻ vỗ tay, bảo Thanh Hạ là con khỉ nhỏ thích ăn xoài vàng.Xuân Huyên thở dài, im lặng rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz