ZingTruyen.Xyz

Cay Man Do

Quyển 01: Trăng trong núi.

02 – Ngài là hoàng tử của Phục Nam – Tần Lê Xương.

Thấm thoắt đã qua một tháng, Thanh Hạ được ông Cơ Trần đưa đến viện Ngọc Bảo làm việc, nhờ vào sự sắp xếp chu đáo của ông mà nàng được đặc cách ở phòng riêng, có sân sau rộng rãi, chỗ đọc sách thoáng mát, cơm nước hai bữa đều đủ đầy. Mỗi lần ông đến thăm sẽ mang cho nàng vài món quà nhỏ mua từ bên ngoài, rồi ngồi nán lại một lúc mới rời đi. Đôi khi là mấy quyển sách, giấy bút, màu mực, hoặc vải vóc, đồ chơi. Thanh Hạ cất trong rương, khóa lại thực kĩ rồi đẩy vào góc gầm giường.

Phủ Thành Dương cổ kính rộng lớn, cỏ xanh mọc cao tường, con đường móc nối khúc khuỷu phức tạp. Quang cảnh ở đây vừa yên tĩnh vừa trống trải, cổng nẻo luôn đóng chặt, đến mức không có nổi một kẽ hở nhìn ra. Người canh giữ bên ngoài nhiều hơn cả người làm bên trong. Kẻ bước vào thì dễ dàng, đến lúc muốn đi ra lại trập trùng gian nan, khó như leo lên trời. Dù không ít lần sinh lòng hiếu kì, Thanh Hạ cũng chưa một lần đến gần bậc cổng chính. Nàng nghe theo lời dạy của thầy Cơ Trần, vâng lời người trên, cố gắng thích nghi và chăm chỉ học hỏi.

Công việc hằng ngày của Thanh Hạ là quét dọn mọi nơi ở viện Ngọc Bảo, phụ chuyện lặt vặt trong bếp và coi sóc vườn cây trái của ngài Mục thư [1]. Theo lời của thầy Cơ Trần, Mục thư là người quản lí việc lớn việc nhỏ của phủ Thành Dương, chức vị rất cao, quyền hành trong tay còn trên cả ông. Thanh Hạ vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, không biết có già hơn thầy Cơ Trần hay không? Nghe mọi người kể lại thì ngài Mục thư đã rời phủ được nửa năm, đến hôm nay vẫn chưa có thư từ gửi về.

Nàng đi theo ông Ngữ, hoạn quan lớn tuổi nhất ở viện Ngọc Bảo. Ông phụ trách việc phân công và giám sát những người mới đến. Khuôn mặt tròn trặn, bụng phồng lên như quả dưa, màu tóc đen không lẫn sợi bạc, môi cười rồi mắt cũng cười. Ông Ngữ có một tật xấu là hay càm ràm, gặp chuyện gì cũng ra sức càm ràm, thích ăn bánh đậu đỏ tươi, nhất là bánh đậu đỏ thầy Cơ Trần tặng cho nàng.

“Đây là nước chè nhài của hoàng tử Lê Xương, cậu cẩn thận bưng qua đó, phải xem ngài ấy uống hết một chén rồi mới được về.”

“Hỏi thăm sức khỏe các thị nữ, họ kêu gì thì làm nấy, phải biết khôn khéo lời hay ý đẹp làm người ta vui lòng. Nếu được các cô ấy cho phép, cậu nên thường xuyên đến phụ giúp, như quét tước, giặt giũ, gánh nước, tỉa tót hoa cỏ ngoài vườn, cho đàn chim con ăn… Hoàng tử thích trồng hoa phong lan, nuôi chim vàng hoàng anh, thích những người tháo vát chịu khó, cậu phải biết ý để làm ngài vui.”

Nhận lấy cái khay tròn đựng chén ngọc từ tay hoạn quan Ngữ, Thanh Hạ ngoan ngoãn nghe lời sai bảo. Nàng đi cùng Hoài Đức, một hoạn quan nhỏ tuổi cũng làm việc ở viện Ngọc Bảo, cậu lớn hơn nàng bốn tuổi, vào phủ sớm hơn nàng hai năm.

Bước trên hành lang, Thanh Hạ nhìn xuống cái chén vẽ con hạc và muỗng nhỏ bằng bạc, màu nước xanh ngát như lá thơm, cánh hoa nhài phủ thành lớp mỏng, gương mặt nàng lộ vẻ suy tư: “Em thấy hơi lạ, nước chè lại để lạnh ngắt như thế kia, sao người trong phòng bếp không hâm nóng lại rồi mới đưa đến chỗ hoàng tử Lê Xương?”

Hoài Đức gãi trán, nghe vậy thì cũng hơi khó hiểu: “Chẳng biết nữa, có khi nào để lạnh vậy uống sẽ ngon hơn không?”

Thanh Hạ lại không nghĩ giống cậu. Nàng nói: “Mẹ nuôi của em hay dặn rằng nước chè phải uống lúc còn nóng, nếu để lạnh quá lâu thì cái vị cốt tuỷ nhất của món chè ngon sẽ nhạt dần. Và vốn dĩ, người thích chè sẽ không để chè nguội.”

Hoài Đức hỏi: “Hoàng tử Lê Xương có thích nước chè không?”

Thanh Hạ ngạc nhiên: “Em không biết… Nhưng nếu ngài ấy không thích, ông Ngữ sao lại bảo em mang qua đó?”

Đến cổng lớn, bước chân của Hoài Đức thoáng dừng, cậu rủ mắt lẩm bẩm: “Biết đâu vì ngài ấy không thích nên ông Ngữ mới bảo em mang qua đó…”

Cậu từng kể với Thanh Hạ, phủ Thành Dương có Mục thư, ông Cơ Trần, họ quản lí tất tật mọi thứ ở nơi này, bàn chân lớn vững như núi. Bên cạnh ấy, viện Ngọc Bảo lại tách biệt với phủ Thành Dương, nằm ở góc hẻo lánh nhất. Nhiều người vẫn to nhỏ đủ lời, ví đất xanh ngói đỏ, từng bậc cửa, bức tường cao của Ngọc Bảo là chiếc ghe bầu chòng chành ngoài biển, là lòng giếng sâu đã khô cạn. Và những đứa trẻ mặc áo gấm đội mũ ngọc ở đó là con các chúa. Chúng được sinh ra và lớn lên trong lầu son cung vàng, ngồi trên cao nhìn xuống núi sông, nhận hết thảy sự thành kính từ muôn dân.

Nhưng đó là chuyện từ rất lâu, rất lâu. Quang cảnh lộng lẫy đã tan biến theo cát bụi. Ngày này năm trước, xác người xương trắng chất ngàn, gót sắt của quân giặc giẫm nát tường thành, khói mù và lửa lớn trở thành cơn ác mộng dai dẳng của những đứa trẻ vô tội. Bây giờ, chúng là đàn chim con bị giam cầm, thân mình trong lồng, chân nặng xiềng xích.

Hoài Đức cẩn trọng nhắc nhở: “Đây là ngày đầu tiên em diện kiến hoàng tử. Lưng thấp xuống, mắt nhìn thẳng, phải sống khuôn phép, đừng có lòng tráo trở.”

Thanh Hạ ghi nhớ lời dạy bảo. Bàn tay nàng nắm chặt, mắt chẳng dám rời chén ngọc, căng thẳng đến mức mồ hôi làm ướt lưng áo.

Hoài Đức nói sang việc khác: “Người mới vào phủ không được đến viện Ngọc Bảo. Ông Cơ Trần đang cất nhắc cho em. Đó là chuyện tốt.”

“Hoàng tử Lê Xương là người thế nào vậy?” Thanh Hạ tò mò trong lòng.

“Một con người hiền hậu.” Hoài Đức nhẹ nhàng đáp. Âu cũng là lời thật lòng.

Hai người đi qua con đường hẹp phủ đá sỏi, hành lang tròn sơn đỏ cột, cuối cùng là đến trước bụi tre ngà cao ngất. Nơi nghỉ của hoàng tử Lê Xương nằm phía sau. Cây xanh lồng gió mát, nắng vàng ươm đậu trên mái đình, cảnh vật thanh tịnh như chốn thiền định. Từ gian phòng nhỏ bên trái, thị nữ áo trắng bước đến chỗ họ với giỏ hoa tươi trên tay. Hoài Đức gọi nàng ấy là chị Lê Hoa. Thanh Hạ lén lút ngước mắt, thấy nàng ấy đang mỉm cười với mình. Khi trông rõ dung mạo của người thì nàng rối rít cúi đầu, chưa chi đã bẽn lẽn đỏ mặt.

Hoài Đức nói nhỏ với Thanh Hạ, nàng ấy là thị nữ hầu cận của hoàng tử Lê Xương, người cũng như tên, đẹp như hoa. An Lê Hoa – người con gái đẹp nhất ở phủ Thành Dương.

Thanh Hạ ngoan ngoãn bước lên trước: “Thưa cô, hoạn quan Ngữ bảo tôi sang đây đưa nước chè cho hoàng tử.”

“Hoàng tử đang nghỉ ngơi trong phòng, phần lễ này tôi xin nhận thay ngài, bữa khác lại đến cảm ơn ông Ngữ.”

“Hoạn quan Ngữ đã dặn tôi phải thấy hoàng tử uống hết một chén này thì mới được đi về.”

Nàng thành thật kể rõ, không biết khéo léo lựa lời. Thị nữ cười khẽ một tiếng, ngón tay trắng nõn mân mê đóa hoa tươi trong giỏ, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi người Thanh Hạ.

Hoài Đức vội vàng giải thích: “Chị thông cảm, cậu ấy mới vào phủ nên còn khờ khạo nhiều thứ.”

Thị nữ khúc khích: “Ra là người mới đến, hỏi sao tôi cứ thấy lạ, không thể nhớ được đã từng gặp ở đâu.”

Nàng ấy không trách cứ chỉ ẩn ý trong đôi lời: “Ông Cơ Trần nhìn người khéo lắm. Mỗi năm, những người mới ông đưa đến đều rất chịu khó học hỏi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ thành thục mọi việc, gần như là không có ai kém cỏi hoặc vụng về.”

Thanh Hạ nghĩ bụng, chị ấy đang khen ngợi mình, đúng không nhỉ?

Thị nữ Lê Hoa dẫn đường cho hai người vào trong. Hoài Đức đã đến nơi này vài lần nhưng Thanh Hạ thì là lần đầu tiên. Nàng cảm thấy tò mò về mọi thứ mình nhìn thấy.

Trên trường kỉ gỗ đỏ sau bức bình phong, chàng thiếu niên nghiêng người nằm nghỉ. Áo dài bằng lụa phủ đến gót chân, màu xanh thẫm như lá sen, nước da trắng ngần mềm mại, suối tóc đen huyền chảy xuống tấm lưng gầy. Phía ngoài vách mành trúc, tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng. Hoài Đức đứng chờ ngoài cửa. Thanh Hạ cúi người đi vào, sau đó lại kính cẩn quỳ gối trên đất. Lê Hoa nhận chén chè lạnh từ tay Thanh Hạ.

Vị hoàng tử nọ tỉnh giấc, ngồi dậy dựa vào lưng ghế. Cậu cho phép đứa trẻ đang run rẩy quỳ trên đất đứng dậy. Thanh Hạ thấp thỏm ngẩng đầu, trông thấy một đôi mắt dịu dàng đang nhìn mình.

Đôi mắt của hoàng tử trong và sáng như hòn ngọc. Nàng chăm chú ngắm nghía.

“Cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Lê Xương cất giọng hỏi. Thị nữ Lê Hoa bước đến giúp cậu vuốt phẳng lại nếp nhăn trên vạt áo.

“Thưa hoàng tử, tôi tên Thanh Hạ, năm nay bảy tuổi.”

“Còn nhỏ như vậy đã được gửi đến đây làm việc rồi sao?” Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lê Hoa bật cười, nhún nhẹ đầu gối, bàn tay nõn nà dâng lên chén ngọc: “Ý của ông Cơ Trần, nhỏ đến mấy cũng phải làm việc.”

Lê Xương khẽ khàng thở dài, cầm chén rồi uống hết trong một lần nhấp môi. Nước chè lạnh ngắt trôi xuống cổ họng, không có mùi hương hoa nhài, vị ngọt lại chỉ thoang thoảng đầu lưỡi.

Thanh Hạ lặng lẽ quan sát, người không thích nước chè, hẳn là thế. Hoàng tử không thưởng thức món chè một cách nhàn nhã bằng sự thích thú. Lúc ngài ấy nâng chén, như đang uống nước lã, thuốc đắng.

Lê Xương nhìn hộp đỏ trên bàn: “Thưởng cho cậu.”

Thanh Hạ bước qua đó nhận lấy, nàng vui vẻ mở hộp, bên trong đựng đầy những viên kẹo vàng bọc đường. Nàng cất hộp vào trong tay áo, giấu rất kĩ, sợ sẽ làm rơi mất.

Hoàng tử nằm xuống trường kỉ, bắt đầu khép mắt. Lê Hoa dẫn người ra ngoài. Thanh Hạ đi được vài bước thì quay đầu.

Hóa ra hoàng tử một nước có dáng vẻ như thế này.

Ngài là hoàng tử của Phục Nam – Tần Lê Xương. Một chàng thiếu niên nho nhã mới mười lăm tuổi.

Hai người rời khỏi phòng, Thanh Hạ hỏi Lê Hoa: “Tôi có thể đến đây thường xuyên không?”

“Cậu Thanh Hạ phải cho tôi biết lí do.”

“Tôi sẽ phụ giúp các chị làm việc, như quét tước, giặt giũ, gánh nước, tỉa tót hoa cỏ ngoài vườn, cho đàn chim con ăn…” Nàng lặp lại những lời hoạn quan Ngữ đã nói.

“Này là ý của ai?”

“Ông Ngữ dặn như vậy đó!” Nàng nhoẻn môi cười. “Nhưng bản thân tôi cũng thích được đến đây. Hoàng tử thực dịu dàng, người sẽ cho tôi kẹo.”

“Ừ. Hoàng tử rất dịu dàng, rất nhân hậu.” Lê Hoa cũng vui vẻ cười theo.

“Cậu có thể đến phụ giúp nhưng nhớ là phải ngoan đấy nhé! Tôi không thích mấy tên phá phách hay làm trò.”

Ngồi xuống gốc cây to che nắng, Thanh Hạ chia cho Hoài Đức một ít kẹo.

Hoài Đức nhìn viên kẹo tròn mũm trong lòng bàn tay, cậu nói với nàng: “Em không nên kể người khác nghe chuyện mà ông Cơ Trần hay ông Ngữ đã dặn riêng em. Giống vừa rồi chẳng hạn, em phải nói khéo với thị nữ của hoàng tử, đừng thẳng thắn về mọi thứ.”

“Em phải nói khéo thế nào mới đúng ạ?”

“Ờ thì… cứ nói là ông Ngữ đã căn dặn em đến nơi nghỉ của hoàng tử quét dọn. Thị nữ sẽ không dám từ chối.”

“Em hiểu rồi. Anh Đức thông minh ghê!” Thanh Hạ tấm tắc khen, lại mở hộp cho cậu thêm hai viên kẹo nữa.

Nàng vẫn còn điều thắc mắc: “Hoàng tử không thích nước chè. Em đoán vậy. Anh nghĩ thử xem, vì sao ông Ngữ lại muốn đưa cho ngài ấy chén chè đó? Chè lạnh ngắt như nước, vị ngọt của chè rất nhạt, hoa nhài khô lại có mùi như cỏ. Đặc biệt ở chỗ nào mà phải trao tận tay hoàng tử?”

Hoài Đức trả lời: “Anh nói với em rồi mà, anh không biết chuyện gì cả, và anh cũng không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân đâu.”

Cậu từ tốn kể lại: “Ông Cơ Trần vẫn thường dạy bọn trẻ ở phủ Thành Dương, rằng bất kể là người mới hay người cũ; có những việc kì lạ chúng ta không nên tò mò, phải biết im lặng, giữ kĩ trong lòng.

Thanh Hạ nhìn lên bầu trời, ánh nắng hôm nay thật trĩu nặng, che khuất cả mây xanh.

Chú thích:

[1] Chức quan hư cấu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz