ZingTruyen.Xyz

Cau Pham Luat Roi Day Novel

Tối qua, nghe nói rằng có một vị đại gia khét tiếng đến từ Trung Quốc đã thua trắng 35 triệu đô la. Thế nhưng, ông ta chỉ cười lớn và nói rằng hôm nay mình không may mắn. Và dĩ nhiên, nụ cười hả hê nhất vẫn thuộc về đội ngũ vận hành sòng bạc.

Nghe đâu rằng sắp tới đây, họ sẽ phát thưởng cho các dealer. Và tất nhiên, những người làm việc hợp đồng ngắn hạn như tôi hẳn sẽ không nằm trong danh sách đó. Có lẽ đó chỉ là nỗi buồn của một công việc bán thời gian.

Khách hàng đặt chỗ ở ca 2 là một giám đốc công ty vừa và nhỏ, người đó vẫn thường đến đây công tác cách nhau ba tháng một lần. Tuy nói là vừa và nhỏ, nhưng công ty của ông ấy – một doanh nghiệp sản xuất nồi hơi – lại mang về hơn 50 triệu đô la lợi nhuận từ việc xuất khẩu mỗi năm. Ông ta cũng là một trong số ít những khách VIP thoải mái và biết tận hưởng, thậm chí ông ta còn hào phóng để lại tiền tip cho các dealer khi có tâm trạng tốt. Sau khi chơi vài ván blackjack và năm ván baccarat, vị giám đốc đã rời đi. Khoảng thời gian trước khi ca 3 bắt đầu trôi qua thật nhẹ nhàng.

Tôi dùng bữa tối qua loa với khẩu phần ăn mà sòng bạc đã cung cấp, rồi nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt để làm dịu đi sự mỏi mệt. Nghe nói khách đặt chỗ ở ca 3 đã đổi khoảng 20 triệu đô la tiền chip từ hôm qua. Cái tên trên danh sách đặt chỗ là một cái tên mà tôi chưa từng nghe qua, có lẽ đây là một tay chơi lớn mới. Mãi đến hơn 11 giờ đêm, bộ đàm mới báo khách đã đến bàn của tôi. Khi tôi ra hiệu rằng mọi thứ đã sẵn sàng, cánh cửa phòng VIP đã mở ra. Một người phụ nữ bước vào giữa làn khói thuốc, theo sau là nhân viên phục vụ.

Người phụ nữ với làn da trắng và ánh mắt mơ màng ấy chính là người phụ nữ mà tối qua tôi suýt nữa đã ăn tối cùng. Kang Joo Hee khẽ gật đầu với nhân viên kéo ghế cho mình, rồi ngồi xuống bàn của tôi. Nhìn tôi, cô ấy tròn mắt hỏi:

“Ồ, Ha Won, anh không bất ngờ à?”

“Tôi bất ngờ lắm chứ.”

Tôi cười, tay lướt nhẹ qua mặt bàn – một động tác quen thuộc để kiểm tra có các thiết bị hỗ trợ gian lận hay không.

“Wow, đúng là dealer có khác, khuôn mặt poker của anh đỉnh thật đấy.”

“Cảm ơn cô.”

“Tối qua tôi thất lễ nhiều rồi, mong anh bỏ qua cho.”

“Không có gì to tát đâu.”

Tôi rất muốn hỏi tại sao cô ấy lại nói dối tôi, hay tại sao mà cô ấy lại giả vờ là một hidden taker, nhưng bây giờ Kang Joo Hee đã là một vị khách VIP rồi. Tôi buộc phải giấu kín mọi thắc mắc của mình thôi.

“Cô muốn chơi trò gì?”

“Ừm… cứ nhẹ nhàng với blackjack trước đi.”

Cô cười khẽ, đặt chiếc túi xách lên ghế bên cạnh. Một người đủ khả năng đổi 20 triệu đô la tiền chip, sao lại tự nhận mình là hidden taker và tiếp cận tôi tối qua vậy?

Việc giữ im lặng cũng không khiến những nghi vấn trong đầu tôi tan biến.

“Tôi sẽ giải thích luật chơi blackjack cho cô.”

“Tôi biết luật chơi mà.”

“Nhưng việc giải thích luật chơi là quy định.”

Việc một dealer giải thích luật chơi trước khi bắt đầu chính là một quy tắc cơ bản. Qua những chuyện này, có thể đoán được rằng cô ấy không phải là người hay thường xuyên lui tới sòng bạc.

“Khi trò chơi bắt đầu, dealer và người chơi sẽ nhận hai lá bài. Dealer lật một lá bài, còn người chơi lật cả hai. Người chơi có thể chọn rút thêm bài (hit) hoặc dừng lại (stay) để cố đạt tổng điểm gần 21 nhất. Nếu tổng hai lá bài của dealer là 16 điểm trở xuống, dealer buộc phải rút thêm bài. Người chơi thắng nếu tổng điểm của mình gần 21 hơn dealer. Nếu bằng điểm, ván đấu hòa, còn nếu vượt quá 21, người chơi sẽ bị xử thua (bust).”

Blackjack là trò chơi đơn giản nhất trong sòng bạc, nơi lá A có thể được tính là 1 điểm hoặc 11 điểm tùy theo lợi thế của người chơi, các lá hình như K, Q, J được tính là 10 điểm, và các lá bài số được tính đúng theo giá trị ghi trên lá, bất kể chất bài.

Ví dụ, nếu bộ bài của người chơi là [♦️8, ♣️K], tổng điểm sẽ là 18. Dealer sẽ chỉ lật một lá bài trong hai lá được chia, trong khi người chơi phải lật cả hai lá bài. Sau khi nhận bài, nếu người chơi chọn hit, họ sẽ được rút thêm một lá bài. Nếu chọn stay, lượt sẽ chuyển sang dealer.

“Blackjack là trò chơi yêu cầu đặt cược trước. Mời cô đặt cược,” tôi nói.

Cô ấy với giọng điệu đáng yêu, kêu lên “Á!” một tiếng, rồi sau đó ném một con chip đen lên bàn. Sau khi xác nhận đặt cược, tôi nhanh chóng chia bài cho cả hai. Tôi mở tất cả các lá bài của cô ấy, trong khi của tôi chỉ mở một lá bài.

Bài của Kang Joo Hee là [❤️3, ♣️10], trong khi bài lật của tôi là [❤️Q] và lá bài ẩn là [♣️9].

Để thắng tôi, cô ấy phải rút được lá bài có giá trị từ 7 đến 8. Tôi liếc nhìn mặt sau của lá bài chuẩn bị chia và nhìn thấy một lá [♣️9].

“Hit.”

Với tổng điểm là 13, cách xa 21, lựa chọn hit là hoàn toàn hợp lý. Tôi chia bài và lật lá bài mới.

“Tổng điểm của người chơi là 22. Bust. Dealer thắng.”

“Ôi trời, suýt nữa thì được rồi!”

Cô ấy thở dài tiếc nuối vì thua sát nút, nắm tay lại rồi lại xòe ra liên tục, đó là một dấu hiệu của một người chơi nghiệp dư. Sự căng cứng trong tay cho thấy cô ấy thiếu kinh nghiệm trong việc kiểm soát cảm xúc mỗi khi chơi bài.

“Ván tiếp nhé,” cô nói.

“Ván tiếp thôi,” tôi đáp.

Lần này, bài của Kang Joo Hee là [♣️8, ♣️5], tổng cộng 13 điểm, trong khi bài của tôi là 19 điểm.

“Hit!”

Lá bài mới cô nhận được là [❤️7], nâng tổng điểm lên 20.

“Tất nhiên là stay rồi. Dừng lại thôi,” cô tuyên bố đầy tự tin, nghĩ rằng miễn không vượt quá 21 thì cô đã nắm chắc phần thắng rồi.

Tôi mỉm cười và lật lại lá bài úp của mình.

“Người chơi chiến thắng.”

“Wow, trò này thú vị thật đấy!”

“Tôi rất vui vì cô thấy vậy đấy,” tôi đáp.

Tuy nhiên, sự hào hứng của cô ấy không kéo dài được lâu.

Tổng 30 ván, thua 23 ván.

Đó là kết quả của Kang Joo Hee sau chuỗi trò chơi Blackjack. Có vẻ như cô ấy đã bắt đầu chán nản vì mất quá nhiều chip rồi, cơ thể cô ấy không ngừng cựa quậy, biểu hiện rõ ràng của sự bực bội. Cô giơ tay ra hiệu tạm dừng và gọi một cuộc điện thoại. Trong lúc đó, tôi tiếp tục xào bài.

“Khi nào anh tới? Ừm, hiểu rồi,” cô nói rất ngắn gọn, rồi nhanh chóng tắt máy.

Sau cuộc gọi, cô quay sang tôi và cười tươi.

“Chúng ta dừng ở đây thôi nhé.”

“Bạn cô sắp tới à?” tôi hỏi.

“Vâng, anh ấy đang ở ngay ngoài cửa.”

Tôi hướng mắt về phía cửa VIP. Ngay lúc đó, cánh cửa liền mở ra và có một người đàn ông cao ráo bước vào.

Anh ta không mặc suit, mà khoác trên mình một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt, kết hợp với đôi giày lười. Trông anh ấy rất thoải mái, có lẽ anh ta vừa từ  khách sạn bước ra.

Người đàn ông tiến lại gần, ngồi xuống cạnh Kang Joo Hee và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:

“Thắng được bao nhiêu ván rồi?”

Cách nói của anh ta không khác gì so với người thô lỗ đã mắng tôi hôm qua.

“Xin lỗi… em thua nhiều rồi,” cô ấy trả lời, mang giọng đầy hối lỗi.

“Em làm tốt lắm.”

Trước lời an ủi của người yêu, như thể là dù mất bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, khiến biểu cảm của Kang Joo Hee liền bừng sáng lên hẳn.

“Xin chào, anh Kwon Tae Ha. Do tên đặt chỗ là người khác nên tôi không kịp nhận ra anh.”

“Không sao đâu, chào cậu.”

Kwon Tae Ha, người vừa chào tôi một cách hờ hững, đã ra hiệu mang chỗ chip còn lại của cô ấy về phía mình.

“Ngài muốn chơi dưới hình thức hai người cùng tham gia trò chơi chứ ạ?”

“Không, tôi sẽ rời đi ngay bây giờ.”

Cô ấy thu dọn túi xách, mang lại đôi giày đã tháo ra vì lý do đau chân. Vậy là cuối cùng tôi sẽ chơi một ván chỉ với anh ta sao? May mắn thay, tôi đã có một giấc ngủ đủ sâu để đầu óc đủ tỉnh táo. Dù sao đi nữa, thật tốt vì Ja Han không đánh thức tôi vào lúc tờ mờ sáng.

“Tae Ha, em về phòng trước nhé. Anh Ha Won, cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”

“Cảm ơn cô vì đã đến.”

Tôi cúi đầu chào người phụ nữ đang nhanh chóng rời khỏi đây như thể có việc gì đó bận lắm. Sau đó, tôi chuyển ánh mắt sang Kwon Tae Ha, người đang nhìn thẳng vào mắt tôi như mọi lần. Một cảm giác căng thẳng đang len lỏi lên, đủ để khiến cơ bụng dưới của tôi căng cứng.

Sự căng thẳng mà tôi không hề cảm thấy được khi chơi với Kang Joo Hee giờ đây đã xuất hiện, như thể hành động siết chặt và thả lỏng nắm tay của cô ấy đã truyền sang tôi vậy. Anh ta là kiểu người luôn chờ đợi sơ hở của đối thủ để tung đòn chí mạng. Ngay từ khi Kwon Tae Ha bước vào, cặp kính áp tròng tôi đeo đã bắt đầu khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Hai người là người yêu sao?”

Tôi hỏi trong khi vẫn nhìn theo bóng dáng cô ấy rời khỏi phòng, đồng thời giả vờ dụi mắt vì khói thuốc để tiện cho việc tháo kính áp tròng ra. Khi Kwon Tae Ha liếc nhìn theo hướng cô ấy, tôi nhanh tay nhét chiếc kính vào trong túi áo.

“Trông giống vậy cơ à?”

“Vâng, rất hợp đôi ạ.”

Kwon Tae Ha quay lại nhìn tôi, khẽ nhếch môi lên cười.

“Cô ta là gái gọi đấy.”

Trong khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi tôi bỗng nhiên khựng lại. Dù chưa bắt đầu chia bài, nhưng tôi đã có cảm giác rằng trò chơi này từ lâu đã bước vào ván đấu chính rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz