Chương 7
Sau một màn "tâm sự" đầy cảm xúc với tên cướp, Lục Nhiên báo công an đưa hắn về đồn.Về tới nhà đã gần 11 rưỡi đêm, cậu mệt rũ người, lê thân vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu không buồn ăn tối, lăn lên giường ngủ luôn.Sáng hôm sau, Lục Nhiên dậy sớm, vệ sinh cá nhân, ăn sáng qua loa rồi trang điểm kỹ càng để chuẩn bị cho một ngày kiếm tiền mới.Cậu tới trường đúng lúc chuông vào học vang lên, vội vã chạy lên tầng hai. Bước vào lớp, không ai chú ý tới cậu. Cậu lặng lẽ về chỗ ngồi.Một giáo viên bước vào, lớp học lập tức trở nên im ắng. Mười lăm phút sau, khi cả lớp đang chăm chú nghe giảng, thì..."Thưa cô, em xin vào lớp!" – một giọng nam vang lên từ ngoài cửa.Nam sinh ấy cao trên 1m85, da trắng, mũi cao, tai sỏ khuyên, ngũ quan sắc nét – đẹp trai đến mức khiến người khác phải ngoái nhìn."Lục Phong! Em lại đi muộn!" – cô giáo tức giận."Em xin lỗi." – giọng nói bình thản, chẳng chút hối lỗi."Đây là lần cuối. Lần sau cứ đứng ngoài lớp luôn đi!" - Giáo viên nói với giọng đầy bất lực"Cảm ơn cô." – Lục Phong đáp gọn rồi tiến thẳng vào lớp, từ từ đi về phía Lục Nhiên.Cậu ta là bạn cùng bàn của mình à? – Lục Nhiên nghĩ thầm, có chút bất ngờ.Đi đến bàn Lục Nhiên đang ngồi Lục Phong kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, chẳng thèm nhìn sang cậu lấy một cái. Lục Nhiên lặng lẽ quan sát, âm thầm đánh giá: Nhan sắc thế này chắc cũng một chín một mười với mình đấy!Suốt tiết học, Lục Phong gục đầu ngủ, còn Lục Nhiên thì chăm chú nghe giảng.Reng reng!Chuông tan tiết vang lên.Giáo viên nhắc nhở lớp nhớ làm bài tập về nhà rồi sau đó đi ra ngoài.Đám con trai tụ tập bàn tán:“Thằng học sinh mới kia xui thật, phải ngồi cạnh học tra đó haha!”“Lục Phong chắc không chịu nổi đâu, Lục Nhiên xấu như ma ấy.”Những lời xì xào lọt vào tai cậu, nhưng Lục Nhiên chỉ nhếch môi: Đám người này nghĩ mình bị điếc à?Cậu không để ý đứng dậy, định vào nhà vệ sinh kiểm tra lớp trang điểm.Đám Chu Khiêm thấy vậy liền nhanh chóng theo sát. Khi cậu vào phòng vệ sinh, cửa liền bị khóa lại. Một nhóm nam sinh vây quanh cậu.Gì đây, định đánh hội đồng à? – Lục Nhiên âm thầm lùi tới khi lưng chạm tường.Lý Nam – một tên trong đám – tiến tới:“Hôm qua tại mày mà bọn tao bị phạt, vui không?”Hắn là một trong người người chế nhạo cậu rồi còn bày trò tính làm cậu bẽ mặt, nhưng không thành mà còn bị thầy Lưu phạt viết bảng kiểm điểm và mời phụ huynh.Hắn vừa nói vừa đặt mạnh tay lên vai cậu , rồi nâng cằm cậu lên."Ức… này, cậu định làm gì vậy!" – Lục Nhiên cố tỏ vẻ sợ hãi, nhưng thực ra cậu đang phải cố nhịn cười vì…Ting! Tài khoản của bạn được cộng 1.000.000 đồng.Ting! Tài khoản của bạn được cộng 500.000 đồng.Cái này mới gọi là tiền rơi từ trên trời xuống…Lý Nam ghé sát tai thì thầm: “Không muốn chết thì làm con chó của bọn tao! Rõ chưa?”Lục Nhiên nghĩ: Ồ? Đang đe dọa mình à? Có cần giả vờ yếu đuối thêm không nhỉ?Một tên khác giật kính của cậu, dẫm nát dưới chân.“Kính… kính của tôi! Trả đây!” – Lục Nhiên cúi xuống tìm kính, miệng kêu than. Dĩ nhiên, cậu chẳng hề bị cận. Chiếc kính kia chỉ là kính không độ, chỉ là một phần màn trình diễn.“Haha, nhìn mày kìa như con chó!”“Tôi không thấy gì hết!! Tôi cận 100 độ mà!”“Haha! Kính mày bị tao đập nát rồi!”Khi cả đám đang hả hê cười thì...RẦM!!!Cánh cửa nhà vệ sinh bị đá tung ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz