ZingTruyen.Xyz

CÂU CHUYỆN CỦA CHIẾN

CHÀO ĐÓN EM BÉ

sieunhanmeme12

Chào Đón Em Bé
Mười phút sau, Long tiếp tục đỡ chân Chiến khi cậu thở hổn hển vì cơn co thắt. Cậu thở dài và nhăn mặt theo từng hơi thở, mắt và miệng cậu mở to kinh hãi khi bác sĩ cố gắng hết sức để giải phóng đầu đứa bé. Chiến có thể cảm thấy những ngón tay đang cạy lỗ hậu ra, chúng giống như những lưỡi dao cạo nhỏ khi chúng di chuyển xung quanh hậu môn của cậu.
Hậu huyệt của Chiến có màu đỏ giận dữ; tĩnh mạch đan vào mô phồng lên; một nếp da sưng tấy đã hình thành ở hai bên đầu làm nổi bật kích thước của nó. Long đã điều chỉnh dương vật của mình để nó nhét bên dưới cạp quần soóc chơi bóng rổ của anh ấy. Nó trở nên đau đớn khi cương cứng quá lâu và ở tư thế đó. Anh bắt đầu mất bình tĩnh một chút. Anh ấy cũng đang không chắc mình có thể chịu đựng được bao nhiêu nữa.
Chiến đã thở hổn hển khá tốt nhưng đột nhiên bị tấn công bởi một cơn co thắt lớn. Đó là cách cơ thể cậu nói rằng nó đã đủ. Người ướt đẫm mồ hôi, Chiến bắt đầu càu nhàu giữa các hơi thở, sau đó phát ra một tiếng rên rỉ sâu. Cảm giác vô cùng dễ chịu khi rặn mặc cho cơn đau nhức nhối khi đầu đứa bé xé toạc cơ thể cậu.
"Ồhhh, tốt quá Chiến. Hãy rặn thêm một lần nữa như thế này," Bác sĩ nói khi đầu đứa bé nhô ra thêm một chút. "Chỉ là những cái nhỏ thôi, những cú đẩy nhỏ thôi."
Chiến rặn đẩy nhẹ nhàng, mặc dù cậu rất cần phải chịu đựng hoàn toàn. Rặn như vậy thật là một sự khó chịu. Cậu đưa một cái khác và thấy mình hét lên rồi hít một hơi thật sâu khi cố gắng đấu tranh với sự thôi thúc muốn cho nó tất cả những gì cậu có.
Chiến rên rỉ liên tục, đột nhiên đưa tay xuống giữa hai chân để giữ lấy phần cửa hậu đang phồng lên của mình. Ngay lập tức cậu cúi xuống và tiếp tục chống đỡ bản thân khi sự căng chặt ở nơi đó ngày càng gia tăng. Đứa bé cảm thấy thật to lớn, Chiến hét lên khi áp lực rặn đẻ của cậu tăng vọt. Cậu đặt bàn tay run rẩy của mình dọc theo đường da mỏng quấn quanh đầu đứa bé và rặn mạnh hơn nữa. Cậu muốn chết trong khoảnh khắc đó khi phần rộng nhất của cái đầu lộ ra dưới đầu ngón tay cậu.

Long nắm chân cậu banh ra rộng hơn, bị kích thích mạnh mẽ khi anh nhìn Chiến xoa mạnh mô sản đạo căng phồng của mình bằng chuyển động chậm, tròn. Quá đau đớn, Chiến rút tay lại và run rẩy khi bác sĩ thao tác trên làn da của mình để cuối cùng có thể xoa dịu nỗi đau của người đàn ông này và đưa đứa bé này vào thế giới.
Đỉnh đầu của em bé chuyển từ màu hồng sang màu trắng do quá trình tuần hoàn tạm thời bị hạn chế do áp lực quá lớn. Bác sĩ không muốn Chiến rặn mạnh như vậy nhưng anh nhận ra điều đó có thể nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
Chiến hét lên dữ dội khi đạt đến ngưỡng đàn hồi của lỗ và nó bắt đầu rách. Bác sĩ ngay lập tức áp dụng biện pháp chăm sóc cho khu vực này, nhưng sẽ không có tác dụng gì. Chiến sẽ phải xé nát mới có thể rặn được cái đầu này.
Chiến vùng vẫy và la hét khi bị xé toạc, đầu của đứa bé quá lớn để có thể chui ra ngoài được.
Bác sĩ từ từ vén những nếp gấp quanh hậu môn của Chiến ra sau khi đôi mắt của đứa bé lộ ra. Anh đỡ đầu của đứa bé trong khi tiếp tục vén những nếp gấp ra khỏi khuôn mặt mới nổi của đứa bé. Chiến run rẩy và rùng mình khi cậu thở hổn hển.
Chiến lại rặn mạnh thêm một lần nữa; đột ngột và với một tiếng "bốp" nhẹ, cái đầu được đẩy ra khỏi lỗ hậu của Chiến cùng lượng lớn nước ối không thể chèn ra vì bị cái đầu của đứa bé chặn lại, sau đó là một dòng chất lỏng trơn trượt phun ra.
Cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, Chiến rên rỉ chậm rãi và kéo dài khi cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sự giảm bớt áp lực và căng chặt rất nhiều.
"Chiến! Ồ, đầu ra rồi! Ba đã làm được rồi, chúa ơi!" Bác sĩ nhiệt tình hét lên, đưa tay hút để hút hết chất nhầy ra khỏi miệng và mũi của bé.
Long sụt sịt và lau nước mắt khi nhìn bác sĩ chăm sóc đứa con mới chào đời của mình. Anh nhanh chóng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, hôn lên má cậu.
"Bé con gần đến rồi đấy em yêu," anh thì thầm một cách hào hứng, tựa trán mình vào trán Chiến, "Em sắp làm ba rồi!"

Chiến mệt mỏi cố mỉm cười nhưng biết mình vẫn còn nhiều việc phải làm. Một cơn co thắt bắt đầu và nụ cười của cậu chuyển sang vẻ cau có. Cậu rên rỉ khi rặn, cảm thấy vết rách dữ dội của sản đạo buộc phải căng ra. Cậu run rẩy khi cơ thể bụ bẫm của đứa bé bắt đầu di chuyển trong người cậu, một lần nữa mở rộng cơ thể cậu ra ngoài giới hạn của cậu.
Khi đã lộ rõ đôi vai, bác sĩ bắt đầu nhẹ nhàng kéo em bé, cuối cùng giúp đưa em bé chào đời. Chiến rặn một lần cuối cùng, và với sự giúp đỡ của bác sĩ, đứa bé nhanh chóng trượt ra ngoài và được đặt trên một chiếc khăn để lau người.
Tiếng khóc chói tai của một đứa bé tràn ngập căn phòng, đôi môi nhỏ run run và khuôn mặt đỏ bừng nhăn nheo. Chiến gục xuống gối, nhắm mắt và ngực phập phồng.
"Xin chúc mừng hai ba... các bạn có một bé trai khỏe mạnh!" Bác sĩ đã chia sẻ tin tức với niềm vui chân thành.
Bụng của cậu bây giờ có kích thước tương đương với bụng của một người mang thai điển hình trong tam cá nguyệt thứ 3, Chiến nghiêng người về phía trước khi bác sĩ đặt đứa bé bụ bẫm lên ngực cậu. Chiến cố gắng xoa dịu đứa bé, nhẹ nhàng vuốt ve đôi má phúng phính của nó và vỗ nhẹ vào lưng nó khi nó nằm sấp vào người cậu. Nước mắt tràn ngập trong mắt cậu và Long khi họ chăm sóc đứa bé, đây là một phép lạ to lớn. Long nghiên cứu nhiều rãnh tròn dọc theo đỉnh đầu hình nón của em bé. Anh nhận ra rằng đó là từ những điểm khác nhau mà đứa bé ngồi ở cửa hậu của Chiến. Lực căng chắc hẳn phải cực kỳ mạnh mẽ để những chiếc nhẫn có thể hình thành như vậy.
Chiến nhăn mặt khi bác sĩ nam cố gắng xử lý những vết rách ở hậu huyệt – có nhiều vết rách cả bên trong lẫn bên ngoài. Chiến rên rỉ khe khẽ, hơi thở vẫn còn gấp gáp vì kiệt sức. Tuy nhiên, vết thương nặng nhất là bị nghiêng xuống phía rãnh mông của cậu. Tình trạng chảy máu đã được kiểm soát nhưng bác sĩ không khỏi nhăn mặt và thông cảm cho Chiến vì biết việc hồi phục sẽ khó khăn.
"Vết rách khá sâu, Chiến. Tôi cần khâu lại một chút. Cậu đã làm rất tốt, nhưng đứa bé thực sự quá lớn," bác sĩ nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng khi anh bắt đầu tiêm thuốc tê cục bộ xung quanh khu vực bị tổn thương, "Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu ít đau đớn nhất có thể. Long, anh hãy nắm tay Chiến nhé."

Long gật đầu, khuôn mặt vẫn còn lấm lem nước mắt và mồ hôi. Anh nghiêng người, hôn nhẹ lên trán Chiến và nắm chặt tay cậu. "Cố gắng lên em yêu. Em là người mạnh mẽ nhất anh từng biết. Mọi chuyện sắp ổn rồi."
Chiến nắm chặt tay Long, những ngón tay siết chặt khi cậu cảm nhận mũi kim lạnh lẽo. Cậu cố gắng tập trung vào tiếng khóc thút thít nhẹ nhàng của con trai đang nằm trên ngực mình. Mặc dù đau đớn, cậu vẫn đưa tay vuốt nhẹ lưng con.
"Cậu có thể sẽ không thể đi lại được thoải mái trong vài ngày, Chiến," bác sĩ tiếp tục, "Hãy cố gắng nghỉ ngơi và đừng ngồi trực tiếp lên vết thương. Chúng tôi sẽ hướng dẫn Long cách chăm sóc vết thương và thay băng cho cậu."
Long ngước nhìn bác sĩ, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ chăm sóc Chiến và con thật tốt. Cảm ơn anh, bác sĩ."
Sau khi hoàn thành việc khâu và làm sạch, bác sĩ dọn dẹp đồ đạc và kiểm tra tình trạng sức khỏe của đứa bé và Chiến lần cuối. Anh hướng dẫn chi tiết về các dấu hiệu cần chú ý và cách sử dụng thuốc giảm đau trước khi rời đi, để lại một không gian riêng tư và ấm cúng cho gia đình mới.
Chiến và Long rúc vào nhau. Đứa bé nằm gọn gàng giữa hai người, được quấn trong một chiếc chăn bông mềm mại. Chiến thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng được thay thế bằng sự mãn nguyện không gì sánh được. Cậu ngắm nhìn đứa con trai bé bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn và các ngón tay tí hon.
Long vòng tay ôm lấy Chiến và con, tựa cằm lên tóc cậu. "Chúng ta đã làm được rồi, em yêu. Con trai của chúng ta. Chào mừng con đến với thế giới này, Tí Đô." Anh đặt một nụ hôn lên má Chiến, rồi lên đỉnh đầu mềm mại của con. Chiến và Long quấn đứa con mới chào đời của họ bằng tình yêu của họ, tận hưởng khoảnh khắc bình yên sau cơn bão dữ dội của sự chào đời. Mặc dù cơ thể Chiến đang phải chịu đựng những cơn đau nhức, nhưng trái tim cậu lại tràn ngập niềm hạnh phúc và tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz