Caprhy Ngot
Welcome to hành trình chăm người bệnh cực khổ của Đức Duy:Giai đoạn 1: Hoảng loạn Sáng sớm tỉnh dậy, Đức Duy quay sang ôm chầm lấy Quang Anh thì thấy người anh hơi nóng, thế là Đức Duy lay người rồi sờ trán anh, xong, anh sốt moẹ luôn. Gọi là cũng có kinh nghiệm chăm người bệnh mà chả hiểu sao Đức Duy lại hơi lo khi chăm người yêu.- Quang Anh à, anh ổn không? Anh mệt không? Anh có lạnh không? Có cần em giúp gì không? Anh muốn ăn gì không? - Hàng vạn câu hỏi bắn thẳng ra từ miệng nam rapper. Quang Anh vẫn cứ nằm trên giường, không động đậy, hơi thở nặng nhọc. Đức Duy hoảng thật rồi, chạy khắp nhà tìm đồ để giúp anh hạ sốt. Chợt nhớ ra nhà còn vỉ hạ sốt... hết hạn. Đành phải vào nhà tắm lấy thau nước và khăn để hạ sốt cho anh.Gia đoạn 2: Lo lắng Sau khi chườm khăn lên trán cho Quang Anh thì Đức Duy ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Quang Anh, mong rằng anh vẫn ổn. Ngồi ngẫm nghĩ lại một hồi, anh nhớ rằng lúc đi diễn, Quang Anh cũng ốm rất nhiều. Chỉ cần làm việc quá sức hay thời tiết thay đổi hơi thất thường thì y rằng Quang Anh lại nằm liệt giường, điều này làm dấy lên nghi vấn trong lòng Đức Duy.- Cái thứ gọi là sức đề kháng và hệ miễn dịch có tồn tại bên trong anh không vậy hả!?Quang Anh nghe xong, dù mệt vẫn mỉm cười.- Ai mà biết...- Ôi vê ca lon giọng anh khàn thế rồi cơ à!? Chẳng để ý thì giọng Quang Anh cũng đã khàn đi rất nhiều, khàn hơi cả cái giọng khi anh hát, tót nhất là không nên nói chuyện nhiều. Đức Duy đi nấu cháo cho anh.Giai đoạn 3: Loay hoay Nói không phải khoe chứ... bao nhiêu món ngon, cao lương mỹ vị thì Đức Duy đề có thể nấu được (cụ thể là trứng luộc và nước sôi), nhưng anh cũng chả biết nấu cháo. Xem cách làm trên mạng thì cũng éo hiểu con moẹ gì luôn. Thế là anh bắt đầu sáng tạo.- Muốn nấu cháo thì chắc chỉ cần bỏ gạo vào nước là được nhỉ... - Đức Duy cười đắc chí rồi bắt tay vào thực hành.Anh cho đâu đấy khoảng hai lon gạo vào một lít nước, xong bật bếp.- Mission complete👌 À mà chả nêm gì thì sao anh ý ăn được.Đức Duy vớ ngay lấy túi muối rồi đổ đâu cả tấn khiến cho tổ tông ba đời anh ăn xong còn bị thận.- Chắc đợi khoảng mười phút là được rồi chớ giề, ez game.Quang Anh nằm trên giường hay tin cậu em nay trổ tài vào bếp để lo cho anh.- Để tôi xem nay cậu cho tôi ăn cái gì... - Quang Anh với ánh mắt trông chờ hướng về phía nhà bếp.Giai đoạn 4: Tự hào- Ông bà cha mẹ tổ tiên ơi, cuối cùng con cũng nấu được một nồi cháo để cho anh bé của con ăn rồi, cảm ơn mọi người đã phù hộ để con nấu được nồi cháo này, Gordon Ramsey chắc gọi con bằng bố, đây là tinh hoa của nhân loại, cao lương mỹ vị thuộc top đầu thế giới✨✨ - Đức Duy nổ to hơn bom sa hoàng. Sau khi múc cháo ra bát, Đức Duy hí hửng mang ra cho anh bé thưởng thức tuyệt tác mà mình đã tạo ra. Nhìn qua thì cũng là một bát cháo trắng bình thường, rắc thêm tí hành lá lên. Quang Anh múc muỗng đầu tiên, dính chưởng luôn.- //quằn quại// &₫?/?)₫,!;)!.¥]€*]^{?$~¥~€+*_>>{~**₫? - Người bệnh mà cho ăn kiểu này thì chỉ có nước đem chôn sớm.- Q-Quang Anh! - Đức Duy tiếp tục hoảng loạn. - Anh ổn không? Có cần em chở đi viện cấp cứu không? Anh sao vậy??- Em nấu cái gì... //ho//... mà mặn thế??Gia đoạn 5: Thất vọngĐức Duy nghe xong câu nói đó, cúi gằm mặt xuống, tự trách về bản thân.- Em xin lỗi... suýt nữa thì đầu độc anh rồi. Đáng lẽ nghĩa vụ của em là phải chăm sóc cho anh đàng hoàng, nhưng em đúng là một thằng vô dụng, chả làm được tích sự gì cả. Biết bao nhiêu lâu chỉ biết ăn bám lấy người khác, tự thân vận động chả vào đâu, xử lý tình huống yếu kém... - Đức Duy sám hối.- T-Thôi mà Đức Duy, em nấu được vậy là tốt rồi... //ho//... em không cần phải tự trách mình đâu, bản thân anh thấy rất hạnh phúc khi được em chăm sóc.Đức Duy chợt bừng tỉnh, đôi mắt sáng rực tràn trề hi vọng hướng thẳng về Quang Anh.- Anh thấy hạnh phúc hả?- Ừ... - Quang Anh mỉm cười.Đức Duy ôm chầm lấy anh.- Hức... sao trên đời này còn có một thiên sứ như anh cơ chứ!? Một người có thể chấp nhận và tha thứ cho mọi lỗi làm của em, Quang Anh àaaaaa! - Đức Duy oà khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má anh.Thế là hai anh em ôm nhau thắm thiết, quên mất nồi cháo còn để trên cái bếp chưa tắt.- À mà... //ho//... em có thấy mùi khét không?- ...hả? Gòi xong, căn nhà tràn ngập khói, Đức Duy hoảng loạn đi xử lý nồi cháo, chạy khắp nhà. Quang Anh ngồi cười như được mùa trước sự vụng về đáng yêu của em lớn nhà mình, nhìn mà muốn hết ốm luôn.- Em mệt lắm rồi... Đức Duy à.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz