ZingTruyen.Xyz

(CAOH - TỔNG HỢP)

Chương 4: Nhà Tù Số 17

Deaeunjj

Tài liệu mật - Trích từ hồ sơ Cục An ninh Quốc gia, mã số 449-XC

Tọa lạc sâu dưới lòng dãy núi Đá Đen, Nhà Tù Đặc Biệt K-9 không có tên trên bản đồ chính thức. Đây là nơi giam giữ những phạm nhân được phân loại Cấp Nguy Hiểm Tối Đa - những kẻ không còn được xem là người theo tiêu chuẩn thông thường.

Mỗi buồng giam không phải bằng sắt thép, mà được bao phủ bởi lớp kính chống đạn dày 30cm, có thể chịu được cả vụ nổ cấp thấp. Mỗi phạm nhân bị cô lập tuyệt đối, tiếp xúc duy nhất với con người là qua một màn hình giám sát và loa một chiều.

Trong tư liệu năm 2019, một trường hợp đặc biệt được ghi lại: phạm nhân số 0047, tên thật là Lữ Thành, biệt danh "Người Giải Mã". Từng là nhà khoa học thiên tài, hắn phản bội quốc gia, gây ra hàng loạt vụ tấn công mạng, thao túng hệ thống tài chính và khiến ba thành phố chìm trong hỗn loạn.

Lữ Thành bị bắt trong tình trạng tỉnh táo tuyệt đối, không chống cự. Hắn chỉ nói một câu trước khi bị nhốt vào buồng giam biệt lập:
"Các người không thể nhốt được ý thức của tôi."
Từ ngày đó, mọi máy chủ trong hệ thống giám sát của Nhà Tù K-9 bắt đầu gặp lỗi lạ - các đoạn mã không rõ nguồn gốc xuất hiện trong hệ thống, như thể có ai đó đang viết từ bên trong.

Đến tháng thứ sáu, toàn bộ dãy buồng giam khu D - nơi giam giữ Lữ Thành - bị cách ly hoàn toàn do "nhiễm mã độc không xác định". Nhưng lạ thay, không có dấu hiệu xâm nhập từ bên ngoài.
Bản ghi âm cuối cùng của hệ thống ghi lại tiếng cười nhỏ, rất nhẹ:
"Tôi đã bảo rồi mà..."

Tư liệu kết thúc bằng một dòng chú thích đỏ:

⚠️ Hồ sơ đã được phân loại cấp Tuyệt Mật. Truy cập trái phép sẽ bị xử lý theo Điều 41, Luật An ninh Quốc gia.

Tư liệu không chính thức - Trích từ nhật ký cá nhân mã hóa, người sở hữu: L.T.N

Ba năm. Đó là thời gian cần để chính quyền thừa nhận một điều: Lữ Thành đã trốn thoát.

Không có chuông báo động. Không có dấu vết. Chỉ một buồng giam trống - và một đoạn mã được khắc bằng điện tích trên tường kính:
01001000 01001111 01001110 01000111
(HONG - từ tiếng Trung: "vượt", "đột phá")

Họ giấu nhẹm vụ việc, dựng lên một kẻ mạo danh để giữ ổn định. Nhưng trong bóng tối, các sự kiện bắt đầu rối loạn. Các tổ chức tài chính ngầm thay đổi mã vận hành. Các vệ tinh nhỏ mất tín hiệu trong cùng một dải tần. Và tại Tokyo, một viện nghiên cứu AI bị "thay máu" toàn bộ hệ thống, nhưng không mất bất kỳ dữ liệu nào - chỉ đổi... "ý thức".

Tất cả đều mang vết dấu quen thuộc.

Tôi - Lục Trạch Nguyệt - là người duy nhất tin rằng hắn vẫn còn đó, và đang dần viết lại thế giới theo ngôn ngữ của riêng hắn.

Ngày 1093 - Sau vụ vượt ngục

Tôi tìm thấy hắn ở Viễn Đông Siberia. Một căn nhà gỗ hoang tàn trong rừng băng, không điện, không tín hiệu. Chỉ một chiếc laptop không nguồn, và một người đàn ông đang chờ sẵn, như thể hắn biết tôi sẽ đến.

Lữ Thành ngẩng lên khi tôi giương súng.
"Cuối cùng cô cũng tới."

Tôi không bắn. Vì tôi biết - hắn không trốn, hắn muốn bị bắt.

Không có Nhà Tù Đá Đen lần nữa. Không có quy trình. Không có tòa án.

Tôi giam hắn ở một nơi không ai biết - một trạm radar cũ bỏ hoang trên đỉnh núi S302, nơi không khí loãng đến mức máy móc cũng nghẹt thở. Tôi cắt hết liên lạc, tự tay thiết kế buồng giam - không có điện tử, không có AI.

Mỗi ngày tôi vào, mang theo một cuốn sổ trắng. Hắn viết. Tôi đọc.

Ba tháng trôi qua.

Hắn không nói về quá khứ, cũng không xin gì. Nhưng mỗi trang sổ hắn viết đều là... tương lai.

Dự báo thời tiết - chính xác từng giờ.
Biến động thị trường - chính xác từng phần trăm.
Tư tưởng xã hội, chính sách, thậm chí... chiến tranh.
Không phải tiên đoán, mà là tính toán.

"Tôi không cần hệ thống," hắn từng nói. "Tôi chỉ cần vài năm... và một cuốn sổ."

Ngày 1211

Tôi hỏi hắn tại sao không trốn tiếp.

Hắn cười, nhẹ, như từng cơn gió rét lùa qua cửa sổ sắt.
"Vì giờ đây, trò chơi mới thật sự bắt đầu."

Tư liệu kết thúc bằng một dòng viết tay:
"Tôi không còn giam giữ hắn nữa. Tôi đang... đàm phán."
- Lục Trạch Nguyệt.

----------------------------
Bản thảo bổ sung - Tuyệt mật
Ngày 1212 - Sau đàm phán đầu tiên

Hắn nghĩ tôi bị mê hoặc. Hắn tin rằng chỉ cần ngẩng mắt, tôi sẽ sa vào.
Sai.

Ba năm giám sát không phải để nghiên cứu hắn, mà để dựng một chiếc gương phản chiếu. Mọi dự báo, mọi con chữ hắn viết ra - tôi đều nắm trước. Hắn tưởng mình khống chế được dòng dữ liệu, nhưng ngay cả hơi thở hắn, tôi cũng đã biến thành mật mã riêng.

Trong buồng giam, tôi không dùng xiềng xích, mà dùng... thân thể hắn.
Hắn ngỡ đang dẫn dắt, nhưng mỗi lần cựa quậy, tôi lại buộc hắn rơi sâu hơn vào trò chơi của tôi. Giống như đặt một con mã trong bàn cờ: càng đi, càng lộ.

"Cô muốn gì?" - giọng hắn khàn khàn.
Tôi đặt bút xuống, ngẩng lên:
"Không phải tôi muốn. Mà là... tôi chọn."

Hắn siết lấy vai tôi, tưởng như đang áp đảo. Nhưng khoảnh khắc môi hắn chạm, chính tôi mới là kẻ ra lệnh nhịp độ - khi nào nhanh, khi nào dừng, khi nào để hắn van xin.
Cơ thể hắn, trí óc hắn, tất cả đều trở thành tài liệu bị phân loại: thuộc sở hữu của tôi.

Cuối cùng, hắn rít lên, như kẻ nhận bản án tử:
"Nguyệt... tôi thua rồi."

Tôi chỉ cười, khẽ thì thầm bên tai:
"Không, Lữ Thành. Đây mới chỉ là... khởi động."

Tôi ra hiệu cho hắn quỳ xuống. Không cần còng, không cần dây, hắn vẫn ngoan ngoãn tuân theo. Mắt hắn ánh lên tia phản kháng yếu ớt, nhưng cơ thể thì bị tôi khóa chặt trong chuỗi mệnh lệnh vô hình.

Mỗi lần hắn cố chạm vào, tôi lại dừng ngay sát mép, để hắn run rẩy như kẻ bị bỏ đói dữ liệu.
Mỗi tiếng rên của hắn, tôi ghi nhận như một mã xác thực đã được giải mã thành công.
Từng nhịp tôi siết chặt, từng cử động tôi điều chỉnh, biến hắn thành một hệ thống thử nghiệm chỉ vận hành khi tôi cho phép.

Khi hắn sắp vỡ tung, tôi dừng lại. Hắn gầm khẽ, khẩn khoản:
"Xin cô... tiếp tục..."

Tôi khẽ cúi xuống, thì thầm bên tai hắn như đọc lệnh hệ thống:
"Chỉ khi nào tôi đồng ý."

Khoảnh khắc hắn phóng thích, không phải tự do - mà là sự đầu hàng tuyệt đối. Một con tin, một dữ liệu bị khóa, giờ đây trở thành tài sản riêng của tôi.

> Kết luận: Đối tượng L.T. đã bị bẻ gãy tầng kiểm soát cuối cùng.
Tình dục = công cụ trói buộc hiệu quả nhất.

- Ký tên: Lục Trạch Nguyệt.
-------------------------------
Ngày 14.12 - Phiên kiểm soát thứ 7

"Hôm nay như thường lệ, cô ấy bước vào buồng giam mà không nói một lời.
Không còn găng tay, không còn hồ sơ.
Chỉ còn ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Cô tiến lại, kéo phăng lớp áo trên người tôi như xé bỏ tấm khiên bảo vệ cuối cùng. Lớp vải rơi xuống nền xi măng lạnh, để lộ toàn bộ 'dữ liệu' trần trụi mà cô đã đánh dấu từ lâu.

Tôi không phản kháng. Tôi cười - nụ cười của kẻ đã chấp nhận bị xâm nhập, kẻ tự nguyện để cô giải từng mã, từng lớp, từng dòng.

Môi cô lướt dọc thân thể tôi như quét một vùng trên bản đồ cấm. Hơi thở cô nóng rực, bỏng rát, để lại từng 'chữ ký' mật lên da thịt tôi. Mỗi vết hôn như một dấu đỏ, chứng thực quyền sở hữu.

Tôi run lên, vừa là tù nhân, vừa là kẻ nghiện cảm giác bị kiểm soát. Và ngay lúc đó, tôi nhận ra: mình đã trở thành thí nghiệm sống trong phòng thí nghiệm của cô."

Trích: " -Lữ Thành."

Áo bị xé toạc, hơi lạnh trong căn phòng tràn xuống da thịt tôi. Tôi chưa kịp hít một hơi thì cảm giác lạnh buốt của kim loại áp sát. Cô lấy ra một chiếc kẹp nhỏ, sáng loáng trong tay, rồi không chút do dự, kẹp chặt vào đầu ngực tôi.

Một dòng đau nhói bắn thẳng vào lồng ngực, buốt tê đến mức tôi phải nghiến răng. Nhưng ngay sau đó, từng cơn rùng mình lan ra khắp cơ thể, biến nỗi đau thành một khoái cảm kì dị. Cơ thể tôi run lên, lồng ngực căng cứng, hơi thở gấp gáp đến mức như không còn kiểm soát được.

Cô quan sát từng phản ứng, ánh mắt sắc lạnh nhưng khóe môi cong nhẹ, như thể đang thí nghiệm trên một món đồ chơi sống. Ngón tay cô khẽ chạm quanh nơi bị kẹp, cố tình lay động, khiến tôi bật ra tiếng rên khàn đục mà không thể kìm lại.

Cảm giác nhói buốt và nóng bỏng hòa lẫn, mỗi nhịp tim đập là một nhát siết thít sâu hơn. Tôi thấy mình như bị lột trần hoàn toàn, không chỉ da thịt mà cả ý chí, và điều đáng sợ nhất là tôi lại khát khao nó.

Kim loại siết chặt khiến ngực tôi tê dại, từng cơn rùng mình dồn dập. Tôi vừa nghiến răng, vừa không ngăn được tiếng rên bật ra.

Cô không cho tôi nghỉ. Môi nóng rực của cô bất ngờ áp xuống, lướt dọc bụng tôi, để lại vệt ẩm ướt khiêu khích. Bàn tay cô trượt xuống dưới, chậm rãi nhưng đầy chủ ý, chạm đến nơi nhạy cảm nhất của tôi.

Tôi giật mạnh, toàn thân căng cứng. Cảm giác đau nhói ở ngực hòa cùng khoái cảm đang dâng tràn bên dưới khiến đầu óc tôi choáng váng. Mỗi lần ngón tay cô siết nhẹ, cơ thể tôi lại run bắn như bị chích điện.

Cô mút mạnh một điểm trên bụng tôi, để lại dấu hằn nóng bỏng, rồi ngẩng lên, kéo chiếc kẹp trên ngực xoay nhẹ. Tôi rên thành tiếng, ngực đau buốt nhưng phần dưới lại nóng đến phát điên.

Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị chiếm hữu. Bất cứ nơi nào cô chạm vào, tôi đều không thể kháng cự, chỉ có thể run rẩy, nghẹn ngào van nài trong hơi thở đứt quãng, đau đến tê dại. Tôi đang thở hổn hển thì cô bất ngờ cúi thấp hơn, môi nóng rực áp xuống tận phía dưới.

Hơi thở cô phả vào nơi nhạy cảm khiến tôi toàn thân co giật. Trước khi tôi kịp thích nghi, đôi môi ấy đã ngậm chặt lấy. Một luồng khoái cảm dữ dội trào thẳng lên óc, lấn át cả cơn đau ở ngực. Tôi bật ra tiếng rên dài, không còn giữ được bất kỳ sự kiềm chế nào.

Lưỡi cô quét chậm, ẩm ướt và tinh tế, mỗi vòng di chuyển đều khiến tôi run bắn. Bàn tay cô siết lấy đùi tôi, ghì chặt như không cho tôi có đường thoát. Tôi chỉ có thể ngửa đầu, hơi thở đứt quãng, để mặc cho mình bị hút cạn sức lực.

Mỗi lần môi cô rút ra rồi lại nuốt sâu hơn, cảm giác sung sướng như bị xé toạc, buộc tôi rên rỉ cầu xin. Tôi biết mình đang hoàn toàn nằm trong tay cô, chẳng còn chút tự chủ nào.

Cơn đau buốt ở ngực hòa cùng khoái lạc dồn xuống dưới, khiến tôi như bị xé làm đôi. Tôi vừa muốn cô dừng lại, vừa cầu mong cô không bao giờ ngừng.

Môi cô siết chặt lấy tôi, lưỡi quấn quýt, nhịp điệu ngày càng nhanh khiến tôi không thể chịu nổi. Toàn thân tôi căng cứng, hơi thở nghẹn lại, ngực đau nhói vì chiếc kẹp, tất cả dồn ép đến điểm giới hạn.

Tôi run rẩy, tiếng rên bật ra, biết chắc mình sắp tràn ra trong khoảnh khắc tiếp theo. Nhưng đúng lúc ấy, cô bất ngờ rút lui.

Không khí lạnh buốt ập xuống, bỏ lại tôi trong cơn khoái cảm dở dang. Tôi bật thành tiếng gào khàn khàn, lưng cong cứng, hạ thân giật mạnh liên hồi, nhưng không được phép giải thoát.

Cô ngẩng lên, khóe môi vương ướt át, ánh mắt nhìn tôi đầy thoả mãn xen lẫn tàn nhẫn. Bàn tay cô ghì chặt đùi tôi, giữ nguyên sự căng cứng đau đớn ấy, không cho tôi một chút xả hơi.

"Chưa được," cô thì thầm, giọng khẽ mà lạnh như lệnh cấm.

Cơ thể tôi run rẩy kịch liệt, nửa điên loạn, nửa van nài. Khoái cảm bị chặn đứng trở thành cực hình ngọt ngào, khiến tôi chỉ biết thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng, khát khao đến phát cuồng.

Tôi hiểu rõ: quyền được giải thoát giờ nằm hoàn toàn trong tay cô.

Chiếc kẹp trên ngực vẫn siết buốt, từng nhịp tim đập đều hóa thành đau đớn lan khắp cơ thể. Bên dưới thì căng cứng đến mức tôi chỉ muốn được giải thoát ngay lập tức.

Nhưng cô không cho.

Cô lại cúi xuống, môi nóng rực bao lấy tôi một lần nữa. Khoái cảm dồn dập ập đến, mạnh mẽ hơn cả trước đó, khiến tôi lập tức rơi vào trạng thái run rẩy, gần như bùng nổ. Tôi nghẹn thở, toàn thân căng như dây đàn.

Ngay khi tôi sắp đạt đỉnh, cô lại rút lui. Đột ngột, tàn nhẫn.

Tôi gào khẽ, cơ thể giật mạnh, nhưng chẳng có gì thoát ra được. Cảm giác bị chặn lại khiến tôi choáng váng, vừa đau, vừa sướng, vừa khát khao đến phát điên.

Cô không để tôi nghỉ. Lại tiếp tục nuốt lấy, mút chặt, lưỡi khuấy đảo khiến tôi mất hoàn toàn tự chủ. Tôi cầu xin trong tiếng rên đứt quãng, mắt nhòa đi vì nước mắt dồn lại nơi khóe.

Và rồi - thêm một lần nữa - ngay trước ngưỡng bùng nổ, cô lại dừng.

Thân thể tôi run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn như tắm, lồng ngực dồn dập thở hổn hển. Tôi nằm đó, bất lực, bị cầm tù trong khoái cảm chưa bao giờ dồn nén đến mức tàn khốc như thế này.

Ánh mắt cô nhìn xuống tôi, lạnh lùng, thong thả, như một kẻ thí nghiệm đang thưởng thức sự sụp đổ của mẫu vật.

Tôi biết mình sẽ phải van nài cô bằng mọi giá. Nếu không, tôi sẽ chết chìm trong cơn cực hình ngọt ngào này.

Tôi run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, từng thớ cơ co giật không ngừng. Cảm giác bị chặn đứng lặp đi lặp lại khiến tôi choáng váng, gần như mất cả ý thức.

Cô ghì lấy cằm tôi, buộc phải ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của cô.

"Muốn ra à?" - giọng cô trầm thấp, thong thả.

Tôi há miệng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, nhưng không phát ra được lời nào. Chỉ một cái lắc đầu, một chút kiêu hãnh còn sót lại, đã khiến cơ thể tôi phải trả giá ngay lập tức.

Cô lại cúi xuống, môi nóng ướt nuốt trọn lấy tôi lần nữa. Cơn khoái cảm ập đến dồn dập, dữ dội đến mức tôi gần như hét lên. Tôi cảm thấy mình sắp bùng nổ, sắp gục ngã... thì ngay lập tức, cô lại buông ra.

Tôi rít khẽ, tiếng nấc bật thành lời cầu xin vô thức.

Cô ghé sát tai tôi, thì thầm:
"Nói đi. Xin phép tôi."

Tôi cắn môi đến bật máu, nhưng thân thể phản bội hoàn toàn. Hạ thân tôi giật liên hồi, tim đập loạn, đầu óc trắng xóa. Không còn gì ngoài khao khát được giải thoát.

Tôi thở gấp, tiếng rên nghẹn ngào biến thành lời run rẩy:
"Xin... xin cô... cho tôi ra..."

Ánh mắt cô lóe lên tia thoả mãn. Ngón tay miết nhẹ vào nơi đang căng cứng của tôi, một nụ cười nhếch môi hiện rõ:
"Tốt. Bây giờ thì mới được phép."

Tôi nấc nghẹn, ngực phập phồng như sắp ngừng thở. Tất cả sức lực còn sót lại dồn hết vào vùng hạ thể đang run rẩy, căng đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến tôi mất kiểm soát.

"Xin... cho tôi... ra..." - tiếng tôi khàn khàn, đứt quãng, vừa như cầu khẩn vừa như thú nhận thất bại.

Cô nghiêng đầu, đôi môi đỏ rực cong lên đầy hiểm độc. Ngón tay cô siết lấy cằm tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Nghĩ tôi sẽ dễ dàng cho phép sao?"

Tôi chết lặng. Trước khi kịp phản ứng, cô đã siết mạnh kẹp trên đầu ngực tôi, cảm giác đau nhói xen lẫn khoái cảm khiến tôi rùng mình bật tiếng rên khản đặc.

Dưới kia, tôi co giật liên hồi, chỉ cần một thoáng buông thả thôi là có thể phun trào. Nhưng ngay lúc ấy, cô dùng lực kìm chặt, ép tôi đến ranh giới rồi lại ghì xuống.

"Không có xuất. Dù có cầu xin đến mấy."

Lời tuyên bố ấy như một bản án. Cả cơ thể tôi căng cứng, run rẩy trong cơn khoái cảm bị cắt ngang, bức bối đến phát điên. Tôi há miệng, nhưng thứ phát ra chỉ là những tiếng rên đứt quãng, yếu ớt.

Trong ánh mắt của cô, tôi không còn gì ngoài một con thú bị xích chặt, giãy giụa trong vô vọng.

Ngón tay lạnh buốt của cô khép lại, giữ chặt lấy gốc, khiến từng nhịp co giật của tôi bị bóp nghẹt trong khoảng không vô vọng.

"Không được phép."

Giọng cô đều đều, không mang chút thương hại. Như thể đang nói với một món đồ chứ chẳng phải một con người đang run rẩy trước mặt.

Tôi cố gắng xoay hông, tìm một khe hở để thoát ra, nhưng bị bàn tay kia ép chặt. Càng vùng vẫy, máu nóng càng dồn xuống, da thịt càng căng cứng, đau đớn đến nỗi mọi dây thần kinh như muốn nổ tung.

Mồ hôi nhỏ xuống sống lưng, tôi cắn răng đến bật máu môi.

"Đồ dơ bẩn này mà cũng dám nghĩ được phép bắn ra?"

Tôi nghẹn họng. Từng chữ lạnh như dao cứa, khắc sâu vào đầu óc mụ mị vì khoái cảm bị dồn nén.

Ngay lúc tôi tưởng rằng không chịu nổi nữa, cô thả lỏng một nhịp, ma sát chậm rãi, khiến cơ thể tôi run bắn, chỉ cần thêm một động tác thôi là sẽ vượt qua giới hạn-

Âm thanh "tách" khô khốc vang lên. Tôi ngẩng đầu, mồ hôi ròng ròng, chỉ kịp nhìn thấy trong tay cô là một vòng silicon đen tuyền.

Cô cúi xuống, không thèm hỏi, không cần báo trước, tròng nó chặt lấy gốc. Lập tức máu dồn càng nhiều, toàn thân tôi co giật dữ dội, từng mạch đập nhói buốt đến mức hoa mắt.

Tôi cố giãy, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khẽ. Chưa kịp hoàn hồn, cô rút ra thêm một món nữa-một cái kẹp kim loại nhỏ. Ngay sau đó, nó lạnh buốt kẹp chặt lấy điểm nhạy cảm nhất, khiến tôi thét nghẹn, toàn thân run như bị điện giật.

Mỗi lần tôi rùng mình, chiếc vòng dưới kia siết chặt thêm, vừa đau đớn vừa căng tức.

"Nhìn thứ bẩn thỉu này kìa, chỉ cần động nhẹ cũng muốn phun ra."

Tôi lắc đầu, thở dốc, muốn phản kháng nhưng lời nói vỡ vụn thành những tiếng rên khản đặc. Đầu óc mụ mị, chỉ còn lại cơn khoái lạc bị ép buộc, dồn nén, không lối thoát.

Cô nghiêng người, đôi môi thoáng chạm qua cổ tôi như trêu ngươi, nhưng bàn tay lại siết lấy dụng cụ, bắt tôi ngụp lặn trong khoái cảm bị khóa chặt.

Vòng siết ở gốc nóng rát như nung đỏ, mỗi nhịp tim đập lại khiến nó nở căng thêm, đau đớn đến mức sống lưng tôi cong giật theo phản xạ. Nhưng thứ đau ấy không giải thoát được, nó chỉ đẩy khoái cảm lên cao rồi chặn đứng ngay đỉnh.

Kẹp lạnh buốt trên đầu ti truyền từng cơn nhói rát xuyên thẳng vào lồng ngực, hòa cùng dòng điện khoái lạc chạy dọc sống lưng. Tôi há miệng hớp từng ngụm khí, nhưng không đủ, lồng ngực như muốn nổ tung.

Cô không động tay nhiều. Chỉ ngồi nhìn, ánh mắt như kẻ săn mồi quan sát con mồi giãy chết. Chính cái thản nhiên ấy mới khiến tôi run rẩy dữ dội hơn cả.

Tôi muốn cầu xin, nhưng cổ họng khô khốc, mọi lời lẽ vỡ nát thành tiếng rên khe khẽ.

Cảm giác dồn nén càng lúc càng dữ dội. Mỗi cơ bắp trong người tôi căng cứng, bắp đùi co giật, hông run bần bật trong vô thức. Tôi biết mình sắp vượt ngưỡng, nhưng vòng siết tàn nhẫn kia khóa chặt toàn bộ đường ra.

Một khoảnh khắc, tôi có ảo giác như chính linh hồn cũng bị giam trong chiếc vòng đó, kêu gào cầu thoát mà không ai nghe thấy.

Trước mắt tôi tối sầm, chỉ còn lại hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy thành dòng, và ánh mắt lạnh lùng từ phía trên cao-ánh mắt của kẻ sở hữu, không hề có lấy một tia thương hại.

Cơ thể tôi co giật từng hồi, mồ hôi chảy thành dòng ướt đẫm ga trải dưới lưng. Từng thớ thịt run bần bật, như muốn nổ tung mà lại bị chiếc vòng chết tiệt kia siết chặt không cho thoát.

Mỗi nhịp tim đập đều hóa thành tra tấn. Đầu óc tôi quay cuồng, tiếng rên rỉ bật ra khàn đặc, chẳng còn nghe nổi chính mình.

Không có giải thoát. Không có thương xót. Chỉ có ánh mắt băng giá kia nhìn xuống, như đang chiêm ngưỡng một món đồ chơi thú vị đang dần kiệt quệ.

Tôi cố gồng, nhưng cơ thể không còn nghe lời. Tay chân rũ xuống, hơi thở đứt quãng, mắt tối sầm đi. Cơn dồn nén bên dưới vẫn cháy bỏng, giãy giụa đòi thoát, nhưng ý thức thì trượt dài vào hư không.

Khoảnh khắc cuối cùng tôi còn nhận ra là tiếng cười khẽ thoáng qua bên tai-lạnh lùng, nhẫn tâm, thỏa mãn-trước khi cả thế giới sụp xuống thành bóng tối.

________

Ý thức trở lại chậm chạp, đầu tôi nặng như chì. Mí mắt hé mở, thứ đầu tiên đập vào cảm giác là cơn nhói rát âm ỉ nơi hạ thân-dấu vết của những chiếc vòng vừa được tháo ra.

Tôi thở gấp, tưởng như được giải thoát. Nhưng rồi, luồng cảm giác khác, lạ lẫm và choáng ngợp, ập tới từ hạ thể.

Thứ gì đó cứng rắn, lạnh lẽo, không thuộc về tôi, đang thọc sâu từng nhịp chậm rãi nhưng chắc nịch. Mỗi lần nó lấn vào, toàn thân tôi run giật, lưng uốn cong khỏi mặt giường.

Tôi cố ngẩng đầu, và trước mắt-Nguyệt, thong thả, ánh mắt thản nhiên như đang tận hưởng cảnh một món đồ bị sử dụng đúng mục đích.

Mọi kháng cự nơi tay chân đều vô dụng; dây trói ghì chặt, bắt tôi há miệng rên rỉ từng tiếng khản đặc. Cảm giác ê buốt và khoái lạc quái dị trộn lẫn, khiến não tôi mụ mị, không còn biết mình nên phản kháng hay buông xuôi.

Tôi cắn chặt môi, nhưng càng cắn, tiếng rên rỉ càng bật ra thảm hại hơn, vang vọng trong căn phòng kín bưng như một sự nhục nhã không thể xóa.

"Rên đi" Giọng cô vang lên, lạnh tanh, dội thẳng vào tai tôi.

Mỗi nhịp đâm sâu thêm, tôi lại mất đi một phần ý chí, bị nghiền nát giữa nhục nhã và khoái cảm cưỡng bức.

Mỗi nhịp đâm vào, tôi lại mất kiểm soát, cổ họng bật ra âm thanh không còn kìm lại được.

"Ư... a... ha... ngh..."

Cơ bụng co giật liên hồi, từng thớ thịt dưới bụng run bần bật như sắp nổ tung. Càng cố ghìm, vòng siết càng làm dòng máu dồn ép thêm, khoái cảm cuộn xoáy đến mức tôi không còn thở nổi.

Nguyệt giữ hông tôi chặt đến đau nhói, nhịp thúc mạnh bạo, dồn dập, như cố tình nghiền nát tàn dư ý chí yếu ớt cuối cùng.

"Th- tha... aa...! Không... nữa... ưaa..."

Tôi hét khản, nước mắt ứa ra khóe mắt, toàn thân cong quắp, và rồi-khoảnh khắc ấy bùng nổ.

Tinh dịch phun ra trong sự ép buộc, từng dòng nóng hổi bắn ướt bụng, run rẩy trong nhục nhã tột độ. Cơ thể tôi co giật liên tiếp, vừa đau vừa khoái, vừa hổ thẹn đến nỗi không dám mở mắt.

Tiếng cười khẽ trượt khỏi môi cô, lạnh lùng, thỏa mãn.

"Cuối cùng cũng chịu bẩn đúng chỗ."

Tôi há miệng, thở dốc, vẫn còn run trong dư âm. Từng tiếng rên tàn dư vẫn bật ra khỏi cổ họng:

"Ha... hộc... ngh... a... không... ư..."

Cơ thể tôi chưa kịp hồi lại sau cơn xả nhục nhã thì đã bị kéo nghiêng sang một bên. Tấm thân nặng nề rũ xuống, nhưng một cánh tay vòng qua giữ chặt ngực, giam tôi trong vòng ôm lạnh lùng ấy.

Chân tôi bị bàn tay kia thô bạo banh ra, dựng cao một cách bất lực.

Trước khi kịp lấy hơi, một cú lút cán mạnh mẽ xuyên thẳng vào, khiến toàn thân tôi giật nảy, miệng bật ra tiếng rên khản đặc:

"Ư-aaahh...! N-gh... hộc... không...!"

Nhịp đâm từ sau lưng vừa sâu vừa chắc, toàn bộ phần hông tôi bị ép chuyển động theo tiết tấu của cô. Mỗi lần vật cứng ấy chọc sâu thêm, cả thân tôi run bắn, ngực phập phồng, cổ họng phát ra những tiếng nấc đứt quãng.

"Thích không?."

Giọng thì thầm ngay bên tai, lạnh và khô, khiến da gáy tôi dựng đứng. Tôi muốn phản kháng, nhưng cánh tay ghì ngang ngực quá chặt, biến tôi thành con rối vô lực bị điều khiển.

"Ưh... aa... aaahh... nghhh...thích...!"

Chân tôi run rẩy, co giật, nhưng lại bị banh ra không thương tiếc. Mỗi cú thúc sâu khiến thân dưới tôi co cứng, dòng khoái cảm lại cuộn trào lên dữ dội, đe dọa nuốt trọn tàn dư ý chí mong manh.

Hông tôi còn run lên từng nhịp theo cú thúc thì bóng đen kia bất ngờ đổ ập xuống. Môi cô ép mạnh lấy môi tôi, tàn nhẫn đến mức tôi không kịp thở.

Một luồng ẩm nóng len thẳng vào giữa kẽ môi hé mở, lưỡi của cô trượt vào, xâm chiếm từng khoảng trống trong khoang miệng.

"Ư-mmh... nghhh...!"

Cằm bị bàn tay cô ghì chặt, bóp lấy miệng tôi. Đầu lưỡi tôi bị hút lấy, nuốt trọn từng cử động, như thể cô muốn nuốt luôn hơi thở cuối cùng.

Lưỡi cô quét khắp, càn quét mọi ngóc ngách-từ hàm trên, hàm dưới, đến tận vòm họng-không chừa lấy một chỗ nào. Tôi rên khẽ trong cổ, từng tiếng "ưmm... ưahh... nghhh..." đứt quãng vang lên yếu ớt, hoàn toàn bị nuốt gọn trong cái nút lưỡi không thương tiếc ấy.

Hơi thở tôi loạn nhịp, phổi như bốc cháy, nhưng cô vẫn tiếp tục nghiền nát từng mảnh ý chí còn sót lại.

Trong khi hạ thể bị ép đến phát điên, thì trên cao, môi lưỡi tôi bị chiếm trọn, khiến tôi không còn chút khoảng trống nào để trốn chạy. Tôi bị nuốt gọn từ trong ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc đó, hông tôi bị ép bật ngược, nhịp đâm bên dưới tăng tốc bất ngờ, vừa sâu vừa dồn dập.

"Ư-aaahhh! Ưhm... nghhh... không... aaahh-!"

Tiếng rên tôi bật ra khản đặc, kéo dài trong tuyệt vọng. Mỗi cú thúc như muốn xé toạc tôi ra từ bên trong, bạo liệt đến mức đầu óc mụ mị, tầm nhìn nhòe đi.

Chân bị banh ra đến run rẩy, bàn tay trên ngực siết chặt, buộc tôi không thể trốn tránh.

Tôi cảm giác cơ thể mình đang bị xé thành hai nửa-một nửa van xin được dừng lại, nửa kia thì run bắn trong cơn khoái cảm tàn nhẫn cứ thế bị đẩy lên, bị nghiền nát không thương xót.

"Ưhm... aahh... nghh...! Dừng... nhanh quá... aaahhh!"

Âm thanh bật ra từ cổ họng tôi không còn thành tiếng nói, chỉ còn là rên rỉ rách nát, hòa lẫn với tiếng va chạm ướt át cuồng loạn đang lấp đầy căn phòng kín bưng.

Nhịp thúc từ phía sau dồn dập đến nghẹt thở, từng cú xuyên sâu khiến tôi cong quắp người trong vòng tay kìm hãm. Ngực phập phồng dữ dội, cổ họng chỉ phát ra những tiếng rên vỡ vụn:

"Ư... aaahhh......!"

Ngay lúc đó, một bàn tay lạnh buốt trượt xuống, siết lấy phần cương cứng bên dưới. Tôi giật bắn, tiếng kêu vỡ vụn bật ra khản đặc:

"Ưaahhh-!!"

Ngón tay trượt nhanh, ma sát khốc liệt, phối hợp cùng nhịp đâm từ sau lưng. Khoái cảm bị dồn ép cả hai phía cùng lúc, mạnh đến mức não tôi choáng váng, tầm nhìn nhòe đi.

"Ưhm... aahhh! Đừng...đừng sục..đừng sục...aaahhh!"

Tôi gào rên, nhưng cơ thể phản bội hoàn toàn. Hông run bần bật, bắp đùi co giật dữ dội, cảm giác như cả thân thể bị đẩy vượt qua giới hạn.

Và rồi-dòng nóng hổi phun trào, bắn tung tóe ra tay cô, bụng tôi, vấy ướt cả ga trải giường. Tôi cong người, run rẩy từng hồi, tiếng rên rỉ khàn đặc kéo dài:

"Ưaaahhh-! Ha... hộc... nghhh... aahhh...!"

Bàn tay vẫn không dừng lại ngay, bóp chặt, vuốt thêm vài nhịp, khiến từng giọt cuối cùng cũng bị vắt kiệt ra ngoài. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã rũ trong vòng tay siết chặt, thở dốc như sắp ngất.

Tiếng cười khẽ, lạnh tanh, vang lên bên tai:

"Chỉ thế thôi mà cũng vấy bẩn được cả giường."

Nhục nhã và khoái cảm hòa trộn, thiêu rụi nốt mảnh ý chí cuối cùng trong tôi.

Cơ thể tôi vừa rũ xuống đã bị lôi dựng dậy, ép quỳ chống trên giường. Cổ tay bị kéo giật ra trước, cả thân tôi gập xuống, ngực áp sát ga trải, chỉ còn phần hông bị nâng cao, phơi bày toàn bộ phía sau.

Một bàn tay lạnh buốt tách mạnh, banh mông tôi ra không thương tiếc. Cảm giác trống trải lóe lên đúng khoảnh khắc vật cứng lại chọc sâu, thẳng thừng xuyên vào, khiến tôi bật tiếng rên nghẹn:

"Ưaaahhh-! Nghhh...!"

Mỗi cú thúc nặng nề dội vào, hông tôi bật nảy về trước, nhưng lập tức bị giữ chặt và kéo ngược lại. Tư thế doggy khiến tôi hoàn toàn không có cách nào né tránh, chỉ có thể run rẩy chịu đựng từng nhịp xuyên sâu.

Tiếng da thịt va chạm vang dội, ướt át, trộn với hơi thở rối loạn và tiếng rên khản đặc của tôi:

"Ưhm... aahhh... Ưhh-aaahh...!"

Cả cơ thể cong quắp, bắp đùi run lên bần bật, hông bị giữ như muốn nghiền nát. Mỗi lần bị đâm thẳng đến tận cùng, tôi thấy mắt mình tối sầm, ý thức nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn bị biến thành một món đồ chơi ngoan ngoãn phơi bày.

Phía sau, tiếng thở bình thản kia vẫn đều đều, lạnh lẽo như kẻ đang thản nhiên tận hưởng việc nghiền nát con mồi không còn sức phản kháng.

Cổ tôi bất ngờ bị nắm chặt, mái tóc bị giật ngược ra sau, cả thân gập xuống sát ga giường. Hơi thở tôi bị bóp nghẹt, miệng hé ra chỉ kịp bật lên những tiếng rên loạn nhịp:

"Ưhh... aahh... Ưhm-aaahhh!"

Hông tôi bị giữ chặt, mông bị banh ra đến tận cùng, vật cứng cứ thế xuyên sâu từng nhịp, thô bạo, nặng nề. Mỗi cú thúc khiến đầu tôi chúi mạnh xuống ga, cổ bị kéo ngược lại càng làm cơ thể căng cong ra như bị bẻ gãy.

Tiếng thở rít của tôi hòa lẫn tiếng rên khản đặc, đôi mắt nhòe lệ vì lực kéo tóc đau rát, nhưng thân dưới lại run bần bật, bị ép nghênh hứng lấy từng cú thúc.

"Ưaaahh... ahhh-! Ưhh... ưmmm...!"

Không có lối thoát, không còn chỗ nào để chống cự, cả người tôi chỉ còn là món đồ bị giật kéo, bị xuyên thẳng, rên rỉ như một con rối trong tay kẻ đang nắm quyền chi phối.

Hạ thể tôi run bần bật, không kìm lại nổi, dòng nước tiểu nóng hổi trào ra trong khi bên trong vẫn đang bị đâm tới tận cùng. Âm thanh nhục nhã ấy vang lên khiến tôi chết lặng, cả thân mềm oặt, xấu hổ đến mức muốn biến mất.

"Thật kinh tởm."

Một cái tát giáng xuống đùi làm tôi choàng tỉnh, rồi mái tóc bị giật ngược mạnh. Giọng thở dồn dập phía sau nặng nề hơn, nhưng không phải khoái cảm - mà là tức giận.

Ngay lập tức, bên trong tôi bị rút phăng ra, để lại khoảng trống trơn ướt, nóng rát và run rẩy. Cái nhìn từ phía trên khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Không một lời, chỉ có sự im lặng nặng nề, căng như sợi dây sắp đứt.

Bàn tay buông ra khỏi người tôi, bóng dáng kia xoay đi. Tiếng giày nện xuống sàn, dứt khoát, xa dần. Cánh cửa khép lại, để lại tôi nằm oặt trên ga giường ướt sũng, lồng ngực dập dồn, đầu óc trống rỗng.

Khoảnh khắc đó, tôi biết mình vừa chạm tới giới hạn khiến kẻ kia phẫn nộ. Và sự im lặng bỏ đi ấy... còn đáng sợ hơn bất kỳ hình phạt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz