Chương 4
Hoa Lâu đêm nay sáng rực như ngày hội, nhưng đâu đó trong tầng ánh sáng ấy là một khối lạnh giá không ai nhìn thấy.Tiếng đàn huyền cầm ngân nga, vương chút say mê trong không khí nồng nặc mùi trầm hương và rượu mạnh. Giữa đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, màn lụa đỏ từ từ kéo lên, để lộ ra một thiếu niên gầy gò quỳ giữa bục gỗ, hai tay bị trói nhẹ, đầu hơi nghiêng, ánh mắt ngơ ngác như không hiểu vì sao mình ở đây."Tiếp theo là món hàng đặc biệt của đêm nay," giọng xướng giá vang lên, đầy phấn khích, "Một tiểu mỹ nhân..."Cả sảnh rộ lên những tiếng cười, một vài kẻ bật cười sằng sặc, vài kẻ khác huýt sáo. Nhưng tất cả đều im bặt khi ánh đèn rọi thẳng lên gương mặt của thiếu niên ấy.Da trắng như tuyết đầu mùa. Mắt to tròn ngây thơ, hàng mi cong khẽ rung. Mái tóc dài buộc hờ phía sau, lòa xòa vài sợi trước trán, càng tôn lên làn da mong manh tưởng chừng có thể tan ra dưới nắng.Thiếu niên ấy... cười.Một nụ cười không đúng chỗ, không đúng lúc — nhưng lại khiến người ta chết lặng."Đẹp quá..." Có kẻ thốt lên."Là một tên ngốc sao? Ngốc gì mà nhìn như tiên nhân thế kia?"Không ai biết tên em là gì, từ đâu đến. Người ta chỉ biết, một chủ nợ lớn đã đem em thế chấp vì món nợ khổng lồ. Không giấy tờ, không thân phận, không ai quan tâm đến việc em từ đâu rơi xuống nhân gian này.A Khê — cái tên do một người hầu tiện miệng đặt cho — chỉ biết cười, nghe lời, và lặp đi lặp lại mấy câu đơn giản."Chào đại nhân."
"Khê không biết."
"Khê không dám đâu."
"Đừng giận Khê, Khê sai rồi."Thế thôi. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho người khác si mê em không dứt."Giá khởi điểm, ba trăm bạc!"Giọng người chủ sự vừa dứt, trong đám đông có kẻ cười khẽ:"Một ngàn lượng."Giọng trầm thấp, mang theo một luồng khí lạnh bức người.Cả Hoa Lâu im phăng phắc.Không phải vì số tiền kia. Mà là vì hắn.Thẩm Vô Dạ.Thẩm Vô Dạ bước lên, ánh mắt như mũi tên sắc lạnh xuyên qua đám đông. Hắn không nói gì, chỉ đơn giản là vung tay ra hiệu, và ngay lập tức, một người trong đám đông tiến lên, trao cho xướng giá một ngàn lượng bạc. Cả không gian vẫn im lặng, không ai dám làm loạn khi hắn đã lên tiếng.
Một ngàn lượng bạc. Một số tiền lớn đến mức những tên thương nhân ngồi bên cạnh cũng không khỏi lén lút nhìn nhau, thầm tính toán. Nhưng không ai dám ho he, bởi vì người mua này không phải kẻ có thể đùa giỡn.Em vẫn quỳ đó, ngây ngô không hiểu gì, chỉ mỉm cười như một đóa hoa xuân chớm nở, không hay biết rằng cả thế giới đang trêu đùa với số phận của mình.Hắn bước đến, mắt nhìn em một lượt từ đầu đến chân. Dáng người em mảnh mai, dáng vẻ mong manh đến khó tin. Ánh mắt của hắn không hề dịu dàng, mà lại lộ rõ vẻ lạnh lùng và tính toán. Hắn biết, nếu giữ em bên mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhất là khi em đẹp đến mức khiến người khác quên đi lý trí."A Khê." Hắn lên tiếng, giọng trầm, đầy uy quyền.Em ngước nhìn hắn, chỉ mỉm cười như mọi khi. "Chủ nhân cần gì ạ?"Hắn chậm rãi tiến gần, ánh mắt như kìm hãm cảm xúc trong đôi mắt em, muốn xem em sẽ phản ứng thế nào. Em chỉ biết cúi đầu, miệng thì thầm những lời đơn giản ấy mà không biết rằng mình đã bị rơi vào lưới tình của một kẻ không có trái tim."Đi theo ta." Hắn ra lệnh, và một tay hắn đặt lên vai em, kéo em đứng dậy. Chỉ một cái chạm nhẹ, em như một con thú nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.Mọi thứ, từ lúc này, sẽ không còn là câu chuyện của một thiếu niên xinh đẹp vô hồn. Hắn đã bắt đầu dệt nên mạng lưới xung quanh em, thả em vào một trò chơi mà em không hề hay biết.A Khê theo hắn bước vào một căn phòng lớn, trần cao, ánh đèn mờ mịt chiếu xuống từng chiếc gương đồng, lấp lánh như đang phản chiếu những ký ức mờ nhạt trong lòng em. Đến khi cánh cửa khép lại, em mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bước vào một không gian rộng rãi, sang trọng, khác biệt hẳn với những gì em từng biết. Nhưng em không cảm thấy sợ hãi. Em chỉ cảm thấy một sự yên bình, như thể mình đã được đưa về nhà.
Thẩm Vô Dạ không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho người hầu đi ra ngoài. Hắn quay lại nhìn em, không có sự tức giận hay kiêu ngạo, chỉ đơn giản là ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như đang nhìn một món đồ trang trí."Ngươi ngồi đi," hắn nói, giọng trầm thấp.A Khê ngoan ngoãn làm theo. Em không hiểu tại sao, nhưng cứ mỗi lần đối diện với hắn, dù cảm giác có gì đó bất an, em vẫn cảm thấy lòng mình dễ chịu. Dường như cái cảm giác được người khác quan tâm, dù là lạnh lùng hay thờ ơ, lại khiến em tìm được chút bình yên trong tâm hồn ngốc nghếch của mình.Hắn đứng một khoảng cách xa, vẫn không rời mắt khỏi em. Hắn biết, em là con cờ cần được chăm sóc, cần được che giấu dưới lớp vỏ đẹp đẽ này, để hắn có thể điều khiển. Nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng thấy mình khó chịu. Chẳng phải vì em không đẹp, mà vì... em quá đẹp, quá trong sáng. Em làm hắn cảm thấy mình giống một tên tội đồ."Ngươi có biết tại sao mình ở đây không?" Hắn đột ngột hỏi.A Khê mỉm cười, ánh mắt trong veo. "Không biết, đại nhân. Nhưng em nghe nói... em là vật phẩm đấu giá." Em ngước nhìn hắn, ngơ ngác như một đứa trẻ.Một nụ cười khẽ thoáng qua khóe miệng hắn, nhưng nó không đủ để che giấu sự toan tính trong ánh mắt. Hắn đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh A Khê. Hắn biết mình đang lừa dối em, nhưng hắn lại không thể nào dừng lại."Đúng vậy," hắn nói, "Ngươi là vật phẩm đấu giá, nhưng không chỉ thế. Ta cần ngươi"A Khê nhìn hắn, đôi mắt mở to, có chút gì đó ngơ ngác, nhưng không hoảng sợ. Em chỉ đơn giản hỏi lại: "Em ngốc lắm, làm sao giúp chủ nhân được ạ?"Thẩm Vô Dạ im lặng một chút, rồi chậm rãi nói: "Ngươi không cần quan tâm."A Khê im lặng, không hiểu hết những gì hắn nói. Nhưng em không hỏi, vì em tin hắn. Em tin hắn sẽ không bao giờ làm em tổn thương.Ngày qua ngày, Thẩm Vô Dạ bắt đầu dạy dỗ em. Không phải về cách dùng binh hay quyền thế, mà là cách cư xử, cách khiến mình đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Mỗi lần A Khê mặc trang phục mới, hắn lại nói: "Nhớ là phải quyến rũ, chỉ thế thôi." Em vẫn không hiểu hết mục đích của hắn, nhưng em lại cảm thấy vui khi hắn chú ý đến mình. Nhưng cách hắn huấn luyện lại quá khắc nghiệt, hắn ép em phải học đủ thử, không học được sẽ bị phạt. Em sợ hắn nhưng mà cũng yêu hắn.Ngày qua ngày, em trở thành một người có thể thu hút sự chú ý của tất cả. Cảm giác được hắn dạy dỗ khiến em không ngừng mỉm cười. Và em chẳng hề biết rằng chính sự chăm sóc của hắn cũng chính là một phần trong trò chơi mà hắn đang dàn dựng.Nhưng càng ngày, Thẩm Vô Dạ lại càng cảm thấy một sự rối bời trong lòng. Hắn luôn nói với chính mình rằng em chỉ là một công cụ để thực hiện mục đích của hắn, một món đồ đẹp đẽ trong bộ sưu tập quyền lực của hắn. Thế nhưng, ánh mắt em, nụ cười ngây thơ của em, lại khiến hắn không thể rời đi được.Một hôm, khi em đang luyện tập một điệu múa nhẹ nhàng, hắn đứng nhìn từ xa. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm, có gì đó như đang vỡ vụn."Ngươi đẹp lắm," hắn nói một cách trầm tĩnh, "Nhưng ngươi lại quá ngốc."A Khê cười, nụ cười ngây thơ, đơn giản như mọi khi. "Ngốc mà đẹp thì có sao không chủ nhân?"Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi, để lại A Khê đứng đó, trong ánh sáng mờ ảo, không hề hay biết rằng chính nụ cười ấy, chính vẻ đẹp ấy, đã đánh thức những cảm xúc mà hắn cố gắng chôn vùi từ lâu.Hắn ra lệnh cho em, Lục Ly nói gì đều viết thư lại rồi gửi cho hắn. Em ngây ngốc gật đầu, vì sau mấy tháng được dạy em cũng đã biết được cách viết thư từ, dù chưa được lưu loát lắm.Em được đưa đến chỗ kẻ thù của gã - Lục Ly, ánh mắt trong veo không hiểu được mọi chuyện, như một con thú non không biết sợ hãi, chẳng hề cảm nhận được sự xâm lược của những ánh mắt sắc bén từ đám người xung quanh. Nụ cười em vẫn tươi rói, chẳng hề hiểu rằng ngay lúc này, em chính là món đồ quý giá mà người ta tranh giành.
"Ngươi phải biết cách lấy lòng người khác," hắn dạy, "Bằng không, ngươi sẽ chỉ mãi là một vật phẩm vô giá trị." Những lời này vang lên trong tâm trí em mỗi khi em cầm bút hay vuốt tay qua từng bộ trang phục mới hắn đưa cho em. Em đã trở thành một tác phẩm hoàn hảo dưới tay Thẩm Vô Dạ, nhưng không bao giờ em cảm nhận được rằng mình chỉ là một quân cờ trong tay hắn.
Em nhìn thấy người con trai anh tuấn tên Lục Ly không khỏi ngẩn người. Ngài ấy cũng đẹp, như chủ nhân vậy, tỏa ra khí chất của Trích Tiên hạ phàm. Em ngây ngô đến gần, đôi mắt có chút mong chờ gì đó."Ngài... là chủ nhân mới của em sao?" Câu hỏi của kẻ ngốc cũng có thể khiến người khôn động lòng. Nhìn vào đôi mắt bất nhiễm ấy. Lục Ly biết, anh thích em mất rồi. Lục Ly không phải là kẻ vô tâm, cũng chẳng ham mê quyền lực. Tên hầu gia này cũng ngốc, vì đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không phải vì em là một người có giá trị trong trò chơi quyền lực, mà vì hắn thật sự bị thu hút bởi sự trong sáng và vô tội của em. Hắn từ bỏ những cuộc vui ở tửu lầu, bỏ đi những cuộc vui vô nghĩa để ở lại phủ chăm sóc em."Sao nhiều sẹo thế này..." Lục Ly nắm lấy đôi tay trắng nõn kia. A Khê muốn bỏ tay ra, có chút sợ hãi bị người kia ghét bỏ. "Là lỗi của A Khê, chủ nhân đừng giận A Khê nha." Nhưng khác với Thẩm Vô Dạ, em được Lục Ly bế lên đặt trên đùi, lấy thuốc trị sẹo bôi cho em.Mùa đông vừa đến, Lục Ly đã sốt sắng chuẩn bị quần áo giữ ấm cho em. Em mỏng manh quá, khiến người kia không lỡ để em phải chịu tủi thân. Nhưng thân thể bé con vốn yếu, anh liên tục dùng đồ tốt vỗ béo em. "Em... Em ăn toàn đồ tốt thế này liệu có tiêu hết tiền của chủ nhân không?" A Khê có chút lo lắng, lỡ bị đòi nợ thì sao? Anh liền phì cười, vuốt tóc mai trước gì má hồng hào của em, không nhịn được mà véo một cái. "Không đâu, ta còn nhiều lắm, dù em có ngốn thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn đủ ngân lượng nuôi em mãi mãi. Mà không phải ta nói rồi sao, gọi phu quân đi.""Mà em biết không," Lục Ly thì thầm khi em ngồi cạnh hắn, "Mỗi người trong chúng ta đều có những bí mật, nhưng đôi khi, chia sẻ những bí mật ấy lại khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.""Thật sao phu quân." Em rúc vào lòng gã tránh cái lạnh buốt xương, tuyết phủ trắng muốn nơi. Viện của em lúc nào kẻ hầu người hạ tất bật chỉ để chăm sóc bé con ốm yếu kia, ngay cả anh vì lo cho em cũng quyết định chuyển qua đó. Em lúc nào cũng bám chặt lấy anh, nũng nịu đòi kể chuyện cho bản thân nghe. Anh lúc nào cũng dịu dàng, xoa đầu thiếu niên bé nhỏ trong lòng, thủ thì tâm tình.Cảm giác yêu thương, sự quan tâm chân thành ấy khiến A Khê bắt đầu nghi ngờ về mục đích của Thẩm Vô Dạ. Nhưng em không thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, không thể nào quay lại. Lục Ly không yêu em vì mục đích nào khác ngoài tình cảm chân thành. Hắn yêu em như một người yêu quý một cánh hoa, không phải vì vẻ đẹp, mà vì sự thuần khiết trong tâm hồn.Hắn đưa em vào trong thế giới của mình, dạy em những thứ mà em chưa từng biết. Lục Ly dạy em gảy đàn, thổi sáo, hát múa. Hắn chia sẻ với em tất cả những bí mật về gia tộc của mình, kể cho em nghe về những đau đớn, những hy sinh. Mỗi ngày trôi qua, em dần cảm nhận được tình yêu chân thành từ Lục Ly, và em cũng yêu hắn mà không hề hay biết mình đang bị đẩy vào một ván cờ mà không thể thoát ra.
Em càng ngày càng đắm chìm trong thứ gọi là tình yêu mà người kia tạo cho, song em lại không thể chống lại mệnh lệnh của người kia. Có những lúc tuyệt vọng, em cũng định nói cho anh biết nhưng rồi lại thôi."Giá như người mua em sớm hơn là ngài." Em thì thầm, người kia đang nằm đó, ôm em trong lòng. "Ta không cần biết em đến đây làm gì, chỉ cần em bên ta, vậy là đủ rồi!"Nhưng rồi, tất cả những gì em biết là sự giả dối. Thẩm Vô Dạ không chờ đợi lâu, hắn bắt đầu ra tay. Hắn hủy hoại gia tộc của Lục Ly, đẩy hắn vào thế bị ép buộc phải nhảy xuống vách đá."Lục Ly..." A Khê nói, đôi mắt ngập ngừng, "Em... xin lỗi." Em đã chẳng thể kìm nén nữa, nước mắt trào ra. Em run rẩy tiến lại gần anh, nhưng bị hắn giữ lại.Lục Ly đứng đó, nhìn em, đôi mắt không hận thù, chỉ là sự buồn bã và tiếc nuối. "Ta chưa bao giờ hận em cả," hắn nói, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, "Bé ngốc, nếu không có em, ta không thể sống được những tháng ngày hạnh phúc này."
Em mặc cho hắn ngăn cản, nhất quyết tiến đến ôm lấy người kia, ôm lấy Lục Ly của em, đôi tay nắm chặt. Cùng người, em nhảy xuống vách đá, chuộc tội cho những gì đã xảy ra, không hối tiếc, không quay đầu."Nếu có kiếp sau, em mong người sẽ ở bên em là người, phu quân. Lục ly ôm lấy thiếu niên bé nhỏ thều thào. "Được."Hắn ngẩn người đứng đó, em thật sư nhảy xuống sao?A Khê của hắn sợ đau mà...Tại sao...?Đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu chính hắn đã mua em, cho em tất cả. Nhưng chính hắn cũng là người vùi dập tình yêu của em.Trên một cánh đồng hoa hướng dương trải dài ngọn núi, thiếu niên nhỏ bé chạy lại rồi nhảy lên người chàng trai kia, nụ cười bất nhiễm như xưa tan đi mọi ưu phiền."Lục Ly, bắt được anh rồi."
"Khê không biết."
"Khê không dám đâu."
"Đừng giận Khê, Khê sai rồi."Thế thôi. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho người khác si mê em không dứt."Giá khởi điểm, ba trăm bạc!"Giọng người chủ sự vừa dứt, trong đám đông có kẻ cười khẽ:"Một ngàn lượng."Giọng trầm thấp, mang theo một luồng khí lạnh bức người.Cả Hoa Lâu im phăng phắc.Không phải vì số tiền kia. Mà là vì hắn.Thẩm Vô Dạ.Thẩm Vô Dạ bước lên, ánh mắt như mũi tên sắc lạnh xuyên qua đám đông. Hắn không nói gì, chỉ đơn giản là vung tay ra hiệu, và ngay lập tức, một người trong đám đông tiến lên, trao cho xướng giá một ngàn lượng bạc. Cả không gian vẫn im lặng, không ai dám làm loạn khi hắn đã lên tiếng.
Một ngàn lượng bạc. Một số tiền lớn đến mức những tên thương nhân ngồi bên cạnh cũng không khỏi lén lút nhìn nhau, thầm tính toán. Nhưng không ai dám ho he, bởi vì người mua này không phải kẻ có thể đùa giỡn.Em vẫn quỳ đó, ngây ngô không hiểu gì, chỉ mỉm cười như một đóa hoa xuân chớm nở, không hay biết rằng cả thế giới đang trêu đùa với số phận của mình.Hắn bước đến, mắt nhìn em một lượt từ đầu đến chân. Dáng người em mảnh mai, dáng vẻ mong manh đến khó tin. Ánh mắt của hắn không hề dịu dàng, mà lại lộ rõ vẻ lạnh lùng và tính toán. Hắn biết, nếu giữ em bên mình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhất là khi em đẹp đến mức khiến người khác quên đi lý trí."A Khê." Hắn lên tiếng, giọng trầm, đầy uy quyền.Em ngước nhìn hắn, chỉ mỉm cười như mọi khi. "Chủ nhân cần gì ạ?"Hắn chậm rãi tiến gần, ánh mắt như kìm hãm cảm xúc trong đôi mắt em, muốn xem em sẽ phản ứng thế nào. Em chỉ biết cúi đầu, miệng thì thầm những lời đơn giản ấy mà không biết rằng mình đã bị rơi vào lưới tình của một kẻ không có trái tim."Đi theo ta." Hắn ra lệnh, và một tay hắn đặt lên vai em, kéo em đứng dậy. Chỉ một cái chạm nhẹ, em như một con thú nhỏ ngoan ngoãn vâng lời.Mọi thứ, từ lúc này, sẽ không còn là câu chuyện của một thiếu niên xinh đẹp vô hồn. Hắn đã bắt đầu dệt nên mạng lưới xung quanh em, thả em vào một trò chơi mà em không hề hay biết.A Khê theo hắn bước vào một căn phòng lớn, trần cao, ánh đèn mờ mịt chiếu xuống từng chiếc gương đồng, lấp lánh như đang phản chiếu những ký ức mờ nhạt trong lòng em. Đến khi cánh cửa khép lại, em mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bước vào một không gian rộng rãi, sang trọng, khác biệt hẳn với những gì em từng biết. Nhưng em không cảm thấy sợ hãi. Em chỉ cảm thấy một sự yên bình, như thể mình đã được đưa về nhà.
Thẩm Vô Dạ không nói lời nào, chỉ ra hiệu cho người hầu đi ra ngoài. Hắn quay lại nhìn em, không có sự tức giận hay kiêu ngạo, chỉ đơn giản là ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như đang nhìn một món đồ trang trí."Ngươi ngồi đi," hắn nói, giọng trầm thấp.A Khê ngoan ngoãn làm theo. Em không hiểu tại sao, nhưng cứ mỗi lần đối diện với hắn, dù cảm giác có gì đó bất an, em vẫn cảm thấy lòng mình dễ chịu. Dường như cái cảm giác được người khác quan tâm, dù là lạnh lùng hay thờ ơ, lại khiến em tìm được chút bình yên trong tâm hồn ngốc nghếch của mình.Hắn đứng một khoảng cách xa, vẫn không rời mắt khỏi em. Hắn biết, em là con cờ cần được chăm sóc, cần được che giấu dưới lớp vỏ đẹp đẽ này, để hắn có thể điều khiển. Nhưng càng tiếp xúc, hắn lại càng thấy mình khó chịu. Chẳng phải vì em không đẹp, mà vì... em quá đẹp, quá trong sáng. Em làm hắn cảm thấy mình giống một tên tội đồ."Ngươi có biết tại sao mình ở đây không?" Hắn đột ngột hỏi.A Khê mỉm cười, ánh mắt trong veo. "Không biết, đại nhân. Nhưng em nghe nói... em là vật phẩm đấu giá." Em ngước nhìn hắn, ngơ ngác như một đứa trẻ.Một nụ cười khẽ thoáng qua khóe miệng hắn, nhưng nó không đủ để che giấu sự toan tính trong ánh mắt. Hắn đi lại gần, ngồi xuống bên cạnh A Khê. Hắn biết mình đang lừa dối em, nhưng hắn lại không thể nào dừng lại."Đúng vậy," hắn nói, "Ngươi là vật phẩm đấu giá, nhưng không chỉ thế. Ta cần ngươi"A Khê nhìn hắn, đôi mắt mở to, có chút gì đó ngơ ngác, nhưng không hoảng sợ. Em chỉ đơn giản hỏi lại: "Em ngốc lắm, làm sao giúp chủ nhân được ạ?"Thẩm Vô Dạ im lặng một chút, rồi chậm rãi nói: "Ngươi không cần quan tâm."A Khê im lặng, không hiểu hết những gì hắn nói. Nhưng em không hỏi, vì em tin hắn. Em tin hắn sẽ không bao giờ làm em tổn thương.Ngày qua ngày, Thẩm Vô Dạ bắt đầu dạy dỗ em. Không phải về cách dùng binh hay quyền thế, mà là cách cư xử, cách khiến mình đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Mỗi lần A Khê mặc trang phục mới, hắn lại nói: "Nhớ là phải quyến rũ, chỉ thế thôi." Em vẫn không hiểu hết mục đích của hắn, nhưng em lại cảm thấy vui khi hắn chú ý đến mình. Nhưng cách hắn huấn luyện lại quá khắc nghiệt, hắn ép em phải học đủ thử, không học được sẽ bị phạt. Em sợ hắn nhưng mà cũng yêu hắn.Ngày qua ngày, em trở thành một người có thể thu hút sự chú ý của tất cả. Cảm giác được hắn dạy dỗ khiến em không ngừng mỉm cười. Và em chẳng hề biết rằng chính sự chăm sóc của hắn cũng chính là một phần trong trò chơi mà hắn đang dàn dựng.Nhưng càng ngày, Thẩm Vô Dạ lại càng cảm thấy một sự rối bời trong lòng. Hắn luôn nói với chính mình rằng em chỉ là một công cụ để thực hiện mục đích của hắn, một món đồ đẹp đẽ trong bộ sưu tập quyền lực của hắn. Thế nhưng, ánh mắt em, nụ cười ngây thơ của em, lại khiến hắn không thể rời đi được.Một hôm, khi em đang luyện tập một điệu múa nhẹ nhàng, hắn đứng nhìn từ xa. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm, có gì đó như đang vỡ vụn."Ngươi đẹp lắm," hắn nói một cách trầm tĩnh, "Nhưng ngươi lại quá ngốc."A Khê cười, nụ cười ngây thơ, đơn giản như mọi khi. "Ngốc mà đẹp thì có sao không chủ nhân?"Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ quay đi, để lại A Khê đứng đó, trong ánh sáng mờ ảo, không hề hay biết rằng chính nụ cười ấy, chính vẻ đẹp ấy, đã đánh thức những cảm xúc mà hắn cố gắng chôn vùi từ lâu.Hắn ra lệnh cho em, Lục Ly nói gì đều viết thư lại rồi gửi cho hắn. Em ngây ngốc gật đầu, vì sau mấy tháng được dạy em cũng đã biết được cách viết thư từ, dù chưa được lưu loát lắm.Em được đưa đến chỗ kẻ thù của gã - Lục Ly, ánh mắt trong veo không hiểu được mọi chuyện, như một con thú non không biết sợ hãi, chẳng hề cảm nhận được sự xâm lược của những ánh mắt sắc bén từ đám người xung quanh. Nụ cười em vẫn tươi rói, chẳng hề hiểu rằng ngay lúc này, em chính là món đồ quý giá mà người ta tranh giành.
"Ngươi phải biết cách lấy lòng người khác," hắn dạy, "Bằng không, ngươi sẽ chỉ mãi là một vật phẩm vô giá trị." Những lời này vang lên trong tâm trí em mỗi khi em cầm bút hay vuốt tay qua từng bộ trang phục mới hắn đưa cho em. Em đã trở thành một tác phẩm hoàn hảo dưới tay Thẩm Vô Dạ, nhưng không bao giờ em cảm nhận được rằng mình chỉ là một quân cờ trong tay hắn.
Em nhìn thấy người con trai anh tuấn tên Lục Ly không khỏi ngẩn người. Ngài ấy cũng đẹp, như chủ nhân vậy, tỏa ra khí chất của Trích Tiên hạ phàm. Em ngây ngô đến gần, đôi mắt có chút mong chờ gì đó."Ngài... là chủ nhân mới của em sao?" Câu hỏi của kẻ ngốc cũng có thể khiến người khôn động lòng. Nhìn vào đôi mắt bất nhiễm ấy. Lục Ly biết, anh thích em mất rồi. Lục Ly không phải là kẻ vô tâm, cũng chẳng ham mê quyền lực. Tên hầu gia này cũng ngốc, vì đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không phải vì em là một người có giá trị trong trò chơi quyền lực, mà vì hắn thật sự bị thu hút bởi sự trong sáng và vô tội của em. Hắn từ bỏ những cuộc vui ở tửu lầu, bỏ đi những cuộc vui vô nghĩa để ở lại phủ chăm sóc em."Sao nhiều sẹo thế này..." Lục Ly nắm lấy đôi tay trắng nõn kia. A Khê muốn bỏ tay ra, có chút sợ hãi bị người kia ghét bỏ. "Là lỗi của A Khê, chủ nhân đừng giận A Khê nha." Nhưng khác với Thẩm Vô Dạ, em được Lục Ly bế lên đặt trên đùi, lấy thuốc trị sẹo bôi cho em.Mùa đông vừa đến, Lục Ly đã sốt sắng chuẩn bị quần áo giữ ấm cho em. Em mỏng manh quá, khiến người kia không lỡ để em phải chịu tủi thân. Nhưng thân thể bé con vốn yếu, anh liên tục dùng đồ tốt vỗ béo em. "Em... Em ăn toàn đồ tốt thế này liệu có tiêu hết tiền của chủ nhân không?" A Khê có chút lo lắng, lỡ bị đòi nợ thì sao? Anh liền phì cười, vuốt tóc mai trước gì má hồng hào của em, không nhịn được mà véo một cái. "Không đâu, ta còn nhiều lắm, dù em có ngốn thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn đủ ngân lượng nuôi em mãi mãi. Mà không phải ta nói rồi sao, gọi phu quân đi.""Mà em biết không," Lục Ly thì thầm khi em ngồi cạnh hắn, "Mỗi người trong chúng ta đều có những bí mật, nhưng đôi khi, chia sẻ những bí mật ấy lại khiến ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn.""Thật sao phu quân." Em rúc vào lòng gã tránh cái lạnh buốt xương, tuyết phủ trắng muốn nơi. Viện của em lúc nào kẻ hầu người hạ tất bật chỉ để chăm sóc bé con ốm yếu kia, ngay cả anh vì lo cho em cũng quyết định chuyển qua đó. Em lúc nào cũng bám chặt lấy anh, nũng nịu đòi kể chuyện cho bản thân nghe. Anh lúc nào cũng dịu dàng, xoa đầu thiếu niên bé nhỏ trong lòng, thủ thì tâm tình.Cảm giác yêu thương, sự quan tâm chân thành ấy khiến A Khê bắt đầu nghi ngờ về mục đích của Thẩm Vô Dạ. Nhưng em không thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, không thể nào quay lại. Lục Ly không yêu em vì mục đích nào khác ngoài tình cảm chân thành. Hắn yêu em như một người yêu quý một cánh hoa, không phải vì vẻ đẹp, mà vì sự thuần khiết trong tâm hồn.Hắn đưa em vào trong thế giới của mình, dạy em những thứ mà em chưa từng biết. Lục Ly dạy em gảy đàn, thổi sáo, hát múa. Hắn chia sẻ với em tất cả những bí mật về gia tộc của mình, kể cho em nghe về những đau đớn, những hy sinh. Mỗi ngày trôi qua, em dần cảm nhận được tình yêu chân thành từ Lục Ly, và em cũng yêu hắn mà không hề hay biết mình đang bị đẩy vào một ván cờ mà không thể thoát ra.
Em càng ngày càng đắm chìm trong thứ gọi là tình yêu mà người kia tạo cho, song em lại không thể chống lại mệnh lệnh của người kia. Có những lúc tuyệt vọng, em cũng định nói cho anh biết nhưng rồi lại thôi."Giá như người mua em sớm hơn là ngài." Em thì thầm, người kia đang nằm đó, ôm em trong lòng. "Ta không cần biết em đến đây làm gì, chỉ cần em bên ta, vậy là đủ rồi!"Nhưng rồi, tất cả những gì em biết là sự giả dối. Thẩm Vô Dạ không chờ đợi lâu, hắn bắt đầu ra tay. Hắn hủy hoại gia tộc của Lục Ly, đẩy hắn vào thế bị ép buộc phải nhảy xuống vách đá."Lục Ly..." A Khê nói, đôi mắt ngập ngừng, "Em... xin lỗi." Em đã chẳng thể kìm nén nữa, nước mắt trào ra. Em run rẩy tiến lại gần anh, nhưng bị hắn giữ lại.Lục Ly đứng đó, nhìn em, đôi mắt không hận thù, chỉ là sự buồn bã và tiếc nuối. "Ta chưa bao giờ hận em cả," hắn nói, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, "Bé ngốc, nếu không có em, ta không thể sống được những tháng ngày hạnh phúc này."
Em mặc cho hắn ngăn cản, nhất quyết tiến đến ôm lấy người kia, ôm lấy Lục Ly của em, đôi tay nắm chặt. Cùng người, em nhảy xuống vách đá, chuộc tội cho những gì đã xảy ra, không hối tiếc, không quay đầu."Nếu có kiếp sau, em mong người sẽ ở bên em là người, phu quân. Lục ly ôm lấy thiếu niên bé nhỏ thều thào. "Được."Hắn ngẩn người đứng đó, em thật sư nhảy xuống sao?A Khê của hắn sợ đau mà...Tại sao...?Đến cuối cùng hắn vẫn không hiểu chính hắn đã mua em, cho em tất cả. Nhưng chính hắn cũng là người vùi dập tình yêu của em.Trên một cánh đồng hoa hướng dương trải dài ngọn núi, thiếu niên nhỏ bé chạy lại rồi nhảy lên người chàng trai kia, nụ cười bất nhiễm như xưa tan đi mọi ưu phiền."Lục Ly, bắt được anh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz