ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 97 : Ai Tính Kế Ai

jinmyungseo

Một cung nữ từ lầu ba đi xuống, hành lễ đối với mọi người rồi hỏi: "Xin hỏi ai là tiểu thư Thẩm gia, hoàng hậu nương nương cho mời lên lầu ba ngắm hoa đăng!"

Trong gian phòng đột nhiên tĩnh lặng, các vị phu nhân tiểu thư ở xung quanh tầm mắt đều tập trung nhìn về giữa phòng, ánh mắt có hâm mộ, tò mò, kinh ngạc hoặc ghen tị.

Vân Khanh không để ý những ánh mắt đó, nàng không hiểu vì sao trong tiệc hoa đăng hoàng hậu lại muốn gặp nàng, lại nhớ việc hoàng hậu làm khó dễ nàng ngày ấy, trong lòng nàng cảm thấy có chút không an tâm, nghĩ tới nếu đi lên nhất định sẽ có chuyện phát sinh. 

Nhưng là hoàng hậu cho truyền, nàng không thể không đi, vì thế Vân Khanh sửa sang lại vạt áo, đứng lên nói với cung nữ kia nói: "Là ta."

Cung nữ nhìn thần sắc của nàng cũng không có vì hoàng hậu chỉ điểm tên mình mà lộ ra thần sắc kiêu ngạo, cũng không có vì bị mọi người nhìn mà trở nên bối rối, trong lòng đối Vân Khanh liền thêm hảo cảm, nụ cười trên mặt thêm tự nhiên hơn: "Thỉnh Thẩm tiểu thư theo nô tỳ đi lên."

"Được." Vân Khanh mỉm cười, đi theo phía sau cung nữ lên lầu. 

Lâm Giang Lâu được xây dựng giành cho người giàu muốn hưởng lạc, nơi đây được thiết kế tinh tế, đến cầu thang cũng tốn nhiều tâm tư, cầu thang rộng rãi đến hai người đi song song vẫn được, bậc thang cũng không quá cao, khi bước lên vẫn thật thoải mái. Vân Khanh luôn duy trì khoảng cách ba thước cùng cung nữ dẫn đường, cúi đầu nhìn làn váy màu hồng của cung nữ là dùng loại gấm tốt nhất may thành.

Xuyên một hành lang đến một căn phòng rộng rãi bên trong, một tấm bình phong lớn sáu tấm bằng lụa hìnhphú quý vinh hoa bách hoa dẫn điệp đặt giữa tiền sảnh, nhìn xuyên qua lụa mỏng có thể thấy hai thân ảnh màu vàng ngồi chính diện song song.

Cung nữ đi ra phía trước hành lễ nói: "Bệ hạ, hoàng hậu, Thẩm gia tiểu thư đã đến rồi." 

Đèn bát giác bằng giấy nhiều màu xếp lên nhau khiến ánh sáng trong phòng trở nên mê ly, Minh Đế quay đầu nhìn lại, thấy một vị tiểu thư dáng người cao gầy, mặt mày hoa lệ đứng ở bên trái cúi đầu, dưới ánh đèn chỉ có thể nhìn đến cái trán trắng nõn trơn bóng cùng hàng mi dài.

Vân Khanh nghe cung nữ nói liền cung kính quỳ xuống hành lễ nói: "Dân nữ Thẩm Vân Khanh gặp qua Bệ hạ, Hoàng hậu, Tứ hoàng tử."

Từ sau khi Vân Khanh tới, nơi này liền trở nên yên lặng, cho nên thanh âm của Minh Đế cũng có vẻ rõ ràng, mày của ông khẽ nhúc nhích, đuôi mắt khẽ co lại, ánh mắt ở trên người Vân Khanh không dời: "Đứng lên đi." 

Vân Khanh thủy chung cúi thấp đầu, bộ dáng vô cùng kính cẩn, không có một chút không đúng quy củ: "Tạ bệ hạ."

Hoàng hậu mặc cung trang màu vàng thêu Long Phượng đồng phi(rồng phượng cùng bay), giữa mi tâm vẽ phượng văn (họa tiết biểu tượng cho phượng hoàng), khuôn mặt vốn cao quý đoan trang lại tản mát ra một loại khí thế ung dung trang trọng, ở dưới ngọn đèn lấp lánh chiếu lên gương mặt có chút âm trầm đáng sợ.

Mặc dù mắt chưa nâng nhưng vào một khoảnh khắc kia, Vân Khanh cũng đã nhìn rõ bố cục. 

Bên cạnh Minh Đế có một nam tử đang ngồi, gương mặt sắc như đao, thân phục hoàng tử màu tím thượng đẳng thêu ‘rồng bay trong mây’ có một đôi long nhãn sáng quắc uy vũ, một thân phục này mặc trên người nam tử liền lộ ra dã tâm cùng bá đạo, môi mím thành một đường, mặt không biểu tình nhìn Vân Khanh.

"Ngươi là nữ nhi Thẩm gia? Đã cập kê?" Ánh mắt Minh Đế ở trên người Vân Khanh dạo một vòng, rồi trở nên sâu thẳm, đứng ở bên ngoài Vân Khanh vẫn cảm thấy vừa rồi trong mắt Minh Đế tựa hồ có gì đó khác lạ.

"Hồi bệ hạ, dân nữ năm nay 14, chưa cập kê." Nàng cung kính trả lời, mà sau khi Minh Đế hỏi vấn đề này thì cũng không hỏi tiếp. 

Còn hoàng hậu thì khẽ cười nhìn Minh Đế, một đôi mắt đoan trang sắc bén quan sát từng biểu tình trên mặt Minh Đế: "Bệ hạ, người còn nhớ thương nhân Thẩm Mậu nói chủ ý liên kết với thương nhân Dương Châu cùng nhau vì phương Bắc quyên tiền giúp nạn thiên tai là nữ nhi của hắn đề suất sao?"

Hoàng hậu tựa hồ như tùy ý nói như vậy để ngầm nhắc nhở Minh Đế nhớ ra, Minh Đế quay đầu lại nhìn Vân Khanh, cười nói: "Nàng không nói, trẫm thiếu chút nữa không nhớ, chủ ý này ngươi làm sao nghĩ ra?"

Vân Khanh như trước cúi thấp đầu, thanh âm trong sáng không có gì sợ hãi nói: "Phụ thân của dân nữ sau khi về nhà liền đem việc này nói cho người nhà nghe, dân nữ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng sau khi nghe việc này cảm thấy nên vì nước mà dốc chút lực, tất nhiên nhiều thêm một người liền nhiều một phần lực. Thẩm gia năng lực có hạn liền đem ý tưởng này nói cho phụ thân, vốn chỉ là chuyện nữ nhi thuận miệng nói ra, không nghĩ tới phụ thân lại nghĩ đến liên hợp với thương nhân Dương Châu, chỉ có thể nói là thật khéo, chỉ là phụ thân dân nữ cao hứng lại ở trước mặt bệ hạ đề cập dân nữ, thật sự quý không dám nhận." 

Khi nói chuyện đó ra không nghĩ đến ánh mắt của Minh Đế lại để ý tới Vân Khanh như vậy, thực nguy hiểm. Thẩm Mậu nói chủ ý này là nữ nhi đưa ra là xuất phát từ tình cảm yêu thương ái nữ nhưngtam sao thất bản, bất cứ chuyện gì chỉ chuyển một chút là có thể suy ra nhiều chuyện thậm chí gây ra họa sát thân.

Đại Ung vẫn là nữ quản gia, nam quản ngoại, theo cách nói này thì Thẩm Mậu mọi chuyện đều nghe theo ý tưởng của nữ nhi nhà mình, như vậy tất nhiên đối phụ thân sẽ tổn hại danh thương(danh dự thương nhân), mà một nữ tử nếu mọi sự bên ngoài đều quá mức thông tuệ, nói không chừng sẽ dẫn tới một số người có ý nghĩ phản cảm.

Cho nên Vân Khanh trả lời hết thảy đều vì lơ đãng cùng đúng dịp, uyển chuyển quy hết công lao vẫn là về Thẩm Mậu, thuận tiện đem thương nhân Dương Châu liên quan đều ca ngợi, bọn họ đều quan tâm, đều là vì nước mà thôi. 

Minh Đế không ngờ tới một nữ nhi chưa cập kê của một thương nhân lại nói chuyện có thể uyển chuyển khéo đưa đẩy lại không lộn xộn, trong ánh mắt có hơn hai phân hứng thú, quay đầu đối với hoàng hậu nói: "Rốt cuộc là đại thương, cũng không phải hạng thương nhân bình thường kia."

Lời này nghe qua là ca ngợi, kì thực vẫn là khinh thường thương nhân, Vân Khanh hơi nhếch khóe miệng, đáy mắt hiện lên một chút trào phúng.

Nhưng không nghĩ tới hoàng hậu sau khi nghe xong lời này cười nói: "Bệ hạ không biết đấy thôi, chính thất của Thẩm thương nhân là đích nữ của danh nho Tạ Thư Thịnh." 

"Thì ra là thế, khó trách trẫm thấyđất thiêng nảy sinh hiền tài, nguyên lai là ngoại tôn của Tạ đại danh nho, vậy cũng là gia đình có tiếng bác học sâu xa rồi." Minh Đế chuyển mình, nhìn Vân Khanh, trong mắt mang theo hai phần kinh ngạc.

Tạ Thư Thịnh tài hoa phong nhã, đọc nhiều sách vở, từng là đế sư(thầy giáo) của tiên đế, tiên đế cũng mời vào trong triều làm quan vài lần nhưng đều bị ông cự tuyệt, lúc ấy Minh Đế mới là hoàng tử nên cũng biết kỳ danh của ông.

"Thật là như vậy sao?" Hoàng hậu nói xong, quay đầu đối với Vân Khanh nói: "Lại gần cho bổn cung nhìn xem." 

Vân Khanh nghe vậy, liền ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, dáng người đứng thẳng lại không mất dịu dàng kính cẩn nghe theo, lúc cất bước đến trước mặt hoàng hậu cử chỉ thập phần thỏa đáng, không có chút gì có thể soi mói, điểm này thật sự là làm cho người ta ngạc nhiên, cung nhân đứng ở hai bên, còn có Mễ ma ma bên người hoàng hậu đều cảm thấy đây mới là phong phạm của tiểu thư thế gia.

Hoàng hậu giống như lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khanh tinh tế, khéo léo liền dụng tâm đánh giá Vân Khanh, vừa cười vừa nói: "Thật sự là biết sinh, mi này, mắt này nhìn qua như là tiên tử trong tranh bước ra,nhưng nhìn kĩ lại cảm thấy cả người có khí chất cao quý."

Bà vừa nói chuyện thì lôi kéo tay củaVân Khanh, lại vẫn nhìn Minh Đế mà khen, hoàng hậu thân thiện như vậy làm cho Vân Khanh hơi khó chịu, nhưng vì ngại thân phận mà không dám rút tay lại, vừa ngước mắt thì vừa vặn chống lại đôi mắt thâm thúy của Minh Đế. 

Kế thừa huyết thống thiên tử Ngự gia, thân mình Minh Đế cao lớn, tao nhã, nhìn ngũ quan như vậy thì cũng biết khi còn trẻ cũng là một vị mỹ nam tử, chẳng qua loại tuấn mỹ này sau khi làm đế vương mấy chục năm đã bị thay thế bằng khí thế uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn, chí cao vô thượng, khi nhìn ngài sẽ bị khí thế của thiên tử đập vào mắt đầu tiên.

Vân Khanh không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng đế này, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt ngài lộ ra thần sắc quái dị, tuy rằng chỉ trong giây lát, lại bởi vì khoảng cách giữa Vân Khanh và người quá gần, vừa rồi lại chống lại ánh mắt của người nên khẳng định nàng không nhìn nhầm.

Mà ánh mắt Minh Đế sau một cái chớp mắt lại sâu thẳm, tĩnh lặng như nước, nhìn ánh mắt của thiếu nữ đang nhìn mình thì hơi ngạc nhiên, nàng thế nhưng không hề úy kỵ, thậm chí còn có một loại thái độ đánh giá mà nhìn mình, từ khi hắn kế vị đến nay, có rất ít người lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà còn có thể bình tĩnh như thế. 

Thật đúng như lời hoàng hậu nói, cặp phượng mâu sâu kín kia, nếu để ý sẽ thấy quý khí, không nghĩ tới nàng lại là con gái của thương nhân trên người tục khí đầy mùi tiền. Thật giống người kia trong trí nhớ mơ hồ.

Hoàng hậu khóe môi mỉm cười, ánh mắt vẫn không chút nào lơi lỏng, bất quá bà là đánh giá Minh Đế, thấy Minh Đế liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt sắc bén, rút từ trên đầu một cây trâm cài vào búi tóc của Vân Khanh, cười nói: "Chỉ là ăn mặc hơi đơn giản một chút, cài thêm chiếc trâm này sẽ đẹp hơn."

Đây là ban cho Vân Khanh, nàng xoay người hành lễ: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ban cho, chỉ là chiếc trâm cài này quá mức quý trọng, dân nữ thân phận bình thường, không thể nhận." 

Nghe vậy, ánh mắt hoàng hậu dừng ở trâm cài một chút rồi mới nhớ tới nói: "Bổn cung nhìn thấy thích, nhưng chỉ sợ tiểu cô nương ngươi sẽ không thích,vậy đổi một cái khác đi."

Nói xong, lấy nhẫn hổ phách trên ngón tay xuống đeo vào ngón trỏ bàn tay trái của Vân Khanh.

Nhẫn hổ phách có chút rộng, Vân Khanh gập ngón tay lại mới phòng ngừa nó rơi xuống, một bàn tay khác lại gỡ cây trâm trên đầu trình lên, Mễ ma ma đứng ở một bên tiếp lấy trâm cài, lại liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái. 

Vân Khanh khóe miệng mỉm cười, nội tâm càng thêm nghi ngờ, nàng không tin hoàng hậu không biết vừa rồi cây trâm phượng kia không phải ai cũng có thể mang, nếu không phải nàng phản ứng kịp thời, mà mang trâm đó trên đầu thì hoàng hậu có thể nói là nhất thời không chú ý, mà một dân nữ cũng không thể làm như không biết vật này không thể nhận, nếu không chỉ sợ sau này sẽ có chuyện.

Nàng cùng hoàng hậu rõ ràng là lần đầu mới gặp ở Dương Châu, vì sao ngay từ đầu hoàng hậu có ý thử nàng hoặc là tìm các loại lý do để đối phó nàng?

Trong lòng mặc dù nghi hoặc nhưng được ban nhẫn hổ phách nên Vân Khanh lại tạ ơn hoàng hậu.

Lại tiếp tục nói chuyện phiếm, bên ngoài bắt đầu có tiếng chuông truyền đến, kế tiếp là bắn pháo hoa, Vân Khanh liền muốn cáo lui. Minh Đế lại không chút để ý nói: "Nếu lên đây, liền ban thưởng ghế ngồi, cùng trẫm và hoàng hậu thưởng thức pháo hoa."

Đây chính là thiên ân, Vân Khanh trong lòng căng thẳng, đối với loại thiên ân này cảm thấy càng kinh sợ, mà hoàng hậu thì vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt nhìn Vân Khanh lại có một tia âm trầm, vẫn phân phó: "Đến, ngồi bên cạnh bổn cung."

Cung nữ bên cạnh lập tức mang tới ghế gỗ lim đặt bên cạnh hoàng hậu, Vân Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng vẫn không hiểu chuyện này là như thế nào, nàng làm sao lại được hai vị đứng đầu thiên hạ coi trọng? 

Vân Khanh đang suy nghĩ xem xét tất cả vấn đề ở phương diện xấu nhất, sau khi trải qua kiếp trước, nàng không còn khả năng chỉ nhìn cảnh xuân tươi đẹp, hoa lệ bên ngoài nữa rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một thân ảnh, thanh âm cũng mang theo ý cười tự nhiên phóng khoáng, theo bước chân ở trước cửa truyền đến: "Rốt cục cũng vào được rồi."

Minh Đế xoay người lại nhìn thấy, trên mặt cũng mang theo ý cười nói: "Ngươi đi đâu, như thế nào bây giờ mới đến?" 

"Hồi bệ hạ, thần vừa đi tửu lâu uống rượu, nhiều người ở đây xem pháo hoa cũng không thoải mái, đông người khó xem không bằng bớt một người dư một chỗ, mặc dù phong cảnh không phải tốt nhất, nhưng nhìn xem cũng thoải mái tự do." Ngự Phượng Đàn cười nhạt mà vẫn đẹp như hoa, sau khi hắn tiến vào, liền có cung nhân mang thêm ghế dựa, đặt ở bên cạnh Tứ hoàng tử, theo động tác thuần thục của cung nhân có thể thấy được, Ngự Phượng Đàn thường xuyên ở cùng Minh Đế, vị trí cũng tất nhiên luôn luôn ở bên cạnh hoàng tử.

Ngự Thần Hiên vẫn lạnh mặt ngồi ở một bên, lúc này nhìn đến Ngự Phượng Đàn, mới nói: "Vậy ngươi hiện tại vì sao lại đến đây?"

Ngự Phượng Đàn nâng tay bưng tách trà, vươn tay chỉ ra bên ngoài: "Xem pháo hoa, vẫn là ở Lâm Giang lâu xem là tốt nhất, ta phải đến xem cùng bệ hạ và hoàng hậu a." 

"Nói đến nói đi, ngươi vẫn là tìm chỗ tốt để xem đi." Hoàng hậu cười nhẹ nói một câu, Ngự Phượng Đàn gật đầu, lại hướng Vân Khanh nhìn lại: "Còn vị tiểu thư này?"

Lúc thanh âm của Ngự Phượng Đàn phát ra Vân Khanh liền đứng lên hành lễ nói: "Dân nữ thỉnh an Cẩn Vương thế tử."

Ngự Phượng Đàn khoát tay, ống tay áo dài mềm mại màu tím thêu lưu vân lay động như mây trên trời hái xuống dệt thành, cười nói: "Nếu muốn xem pháo hoa, nơi này xem là tốt nhất rồi." 

Lời nói mặc dù bình thản như thường, nhưng trong đôi mắt hẹp lại hiện lên ánh nhìn hứng thú, nhìn thoáng qua hoàng đế, hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử, gọi Vân Khanh đến chẳng lẽ là vì sự kiện kia?

Cuối cùng, mâu quang dừng ở trên người Vân Khanh, thấy nàng mặc váy trắng dài, làn váy có thêu hoa hải đường màu lam, châm pháp tinh tế sống động như thật, toát lên sự thuần khiết lại vẫn lơ đãng xinh đẹp, nhưng thấy ánh mắt nàng vẫn bình thản nghĩ tới vừa rồi chắc chưa làm khó nàng liền cảm thấy yên tâm hướng tới chỗ cung nhân vừa kê ghế mà ngồi.

Gió đêm thổi tới, trong phòng tràn đầy mùi hương thơm, nhưng lại nhiều thêm mấy phần hương vị, có mùi đàn hương trên người hắn, còn có mùi rượu thoang thoảng, chứng minh hắn vừa rồi thật sự đã uống rượu. 

Ngự Thần Hiên từ sau khi Ngự Phượng Đàn đi vào, ánh mắt liền luôn chú ý hắn, từ sau sự kiện ngân gạch ở từ đường, đường đệ phóng khoáng tùy ý này lần đầu tiên làm cho hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.

Cho tới nay, Ngự Phượng Đàn cùng các hoàng tử giao thiệp đều rất tốt, cũng không cùng ai có hành động, ngôn ngữ thân thiết, luôn có thái độ thân thiện mà hờ hững.

Thứ nhất hắn có tính cách phóng khoáng tùy ý, thứ hai sau lưng hắn là thế lực của Cẩn Vương, lại thêm Minh Đế đối với hắn ôn hòa quý mến, cho nên Tứ hoàng tử vẫn đều nguyện ý cùng hắn giao hảo. 

Thẳng đến lúc này vấn đề phát sinh, hắn cho người cẩn thận điều tra, vào ngày ấy, Ngự Phượng Đàn từng cùng một quản sự của Thẩm phủ gặp mặt, nhưng nghe nói cũng chỉ là ăn điểm tâm, cái gì cũng không làm.

Hắn ta tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì chứng minh Ngự Phượng Đàn cùng Thẩm phủ có liên hệ nào đó, nhưng không có chứng cớ cũng không có nghĩa là không có.

Dù sao Ngự Phượng Đàn nói ra chuyện ngân gạch, tuy rằng thoạt nhìn là vô ý nhưng đối với hắn ta lại là đả kích không nhỏ, muốn cho một đế vương đa nghi không nghi ngờ, mới hai mươi tuổi mà hắn đã có thể thâm sâu như vậy, nếu không Minh Đế Nam tuần cũng sẽ không cố ý điểm thêm tên hắn. 

Mà mới vừa rồi, hắn xem Ngự Phượng Đàn cùng Thẩm Vân khanh cũng giống như là quen biết, việc này rốt cuộc không phải do hắn nghĩ nhiều ư? Hay vẫn là trùng hợp?

Vân Khanh đối với các ánh mắt tuy làm như không thấy, nhưng cảm giác nhạy bén, từ phía sau phát hiện một đạo ánh mắt dừng trên người nàng, mang theo tìm tòi nghiên cứu, chỉ là loại ánh mắt này làm cho người ta thật không thoải mái.

Nàng không khỏi nhớ tới năm trước thời điểm nàng đi đón tổ mẫu, ở nửa đường gặp được một chiếc xe ngựa, lúc ấy người bên trong xe cũng có ánh mắt sắc bén như vậy. 

Chẳng lẽ lúc trước trong xe ngựa kia chính là Tứ hoàng tử? Tứ hoàng tử không phải nói lần đầu tiên đến Dương Châu sao? Người trong xe kia không phải là hắn chứ? Nếu thật là Tứ hoàng tử, vậy hắn gạt mọi người đến Dương Châu có mục đích là gì?

Nghĩ như thế, Vân Khanh dường như phát hiện một bí mật nào đó, nhưng biết quá ít nên không thể phân tích sâu hơn, chỉ có thể để trong lòng, có thời gian sẽ suy nghĩ kĩ.

Lúc này bên ngoài pháo hoa đã được bắn lên trời, một đóa mẫu đơn ở giữa không trung nở rộ ánh sáng màu hồng, nhìn như có bàn tay thần kì đang vẽ giữa bầu trời. Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp đó hấp dẫn. 

Hoàng hậu cùng Minh Đế nhìn xem, mỉm cười khen loạt pháo hoa này: "Bệ hạ, người xem pháo hoa kia thực xảo diệu, ánh sáng lại có bảy màu."

Toàn bộ bầu trời đêm bị pháo hoa chiếu sáng, trong bầu trời đêm xuất hiện những đóa hoa lửa thật đẹp, mọi người đều ngẩng đầu ngắm nhìn, trầm trồ khen ngợi.

Vân Khanh ngồi ở nơi này cảm thấy không khí có phần cổ quái, chỉ khen ngợi vài câu rồi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vị trí của Lâm Giang lâu không chỉ thích hợp ngắm đèn, thưởng pháo hoa, mà còn thích hợp thưởng thức phong cảnh Giang Nam. 

Lúc này mặt sông tĩnh lặng êm đềm, khoảnh khắc khi pháo hoa bắn lên in trên mặt sông có chút vặn vẹo, mất đi hình dáng hoa mĩ hào nhoáng vốn có.

Bầu trời, mặt sông, hoàn toàn là hai thế giới.

Vân Khanh nghĩ đến người ngồi bên cạnh cảm thấy tựa như mọi người trên đời này đều trong ngoài không đồng nhất, là hai thế giới riêng biệt. 

Nghĩ đến đây, chú ý của nàng liền tập trung ở trên mặt sông, dọc theo nước sông đem hình ảnh ngược chiều của pháo hoa, ngọn đèn, bóng dáng mơ hồ của đám người chen chúc tại bờ sông đều quan sát kĩ.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng vô tình nhìn đến chỗ đám người đang vui chơi, trong đám người có một người bình tĩnh một cách khác lạ, nếu là ngày thường, Vân Khanh có lẽ sẽ không để ở trong lòng, tiếp tục tùy ý quan sát, nhưng hôm nay là thời điểm mọi người vui vẻ, sôi nổi mà thân ảnh đó quá mức bình tĩnh liền hấp dẫn ánh mắt nàng.

Cách một khoảng xa dưới bầu trời đêm, đến khi nàng tập trung nhìn kĩ, phát hiện một nam tử mặc trang phục của dân chúng bình thường, dáng người thấp lùn nhưng béo mập, gương mặt to bè, nhìn không rõ ngũ quan, y giống như một người bình thường khác nhưng trên tay y lại cầm một vật không bình thường. 

Ánh mắt của hắn hướng tới Lâm Giang lâu, cánh tay nâng lên,có cái gì màu đen đang đặt trên cánh tay trái của y.

Đó là ——

Nỏ! 

Vân Khanh trong đầu xuất hiện chữ này, kế tiếp sau đó là ‘ám sát’! Trong buổi tối như vậy, cầm một cái nỏ, không phải muốn ám sát thì là muốn làm cái gì?

Ánh mắt nàng chăm chú quan sát chiếc nỏ, nhẩm tính phương hướng mục tiêu, nội tâm xuất hiện hoang mang, môi giật giật không có mở miệng, thấy người đó xác định tốt phương hướng liền thả tay.

Mũi tiễn màu đen xé gió mà bay tới. Dưới tiếng nổ lớn của pháo hoa rực rỡ, đem lực chú ý của mọi người đi mất, mũi tiễn màu đen được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi mà mọi người đều nhìn không chớp mắt. 

Đợi cho thị vệ ở xung quanh Lâm Giang lâu có phản ứng,thì thân hình bay vọt tới cũng không thể so với tốc độ mũi tên xé gió bay đến.

Đúng lúc này, Vân Khanh đột nhiên đứng lên, xông đến hướng đó, hô lớn:"Bệ hạ, cẩn thận!"

Xuy một tiếng, mũi tên màu đen đâm vào vai trái của Vân Khanh, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra. 

Mọi chuyện đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, thời điểm pháo hoa nở rộ hoa mỹ nhất, mọi người bị cảnh trước mắt làm cho u mê, quay đầu lại, trong ánh mắt còn mang theo kinh ngạc, lại đều biết, bọn họ gặp chuyện không hay rồi!

Thanh âm hoảng sợ, hoảng hốt, khẩn trương bắt đầu vang lên! Nơi nơi truyền đến tiếng hô hào, mà mỗi một tiếng đều rơi vào tai Vân Khanh khi ngã xuống.

"Hộ giá! Nhanh chút hộ giá!" 

"Có thích khách! Nhanh đi bắt thích khách!"

"Bảo vệ bệ hạ cùng hoàng hậu......"

Tiếng bước chân loạn nhịp đạp trên mặt đất, các cung nhân cùng thị vệ lập tức đứng phía trước, hợp thành một bức tường thịt che chắn phòng mũi tên khác lại bay tới. 

Một thân ảnh màu trắng trong đám người nhanh như gió đỡ lấy thân ảnh mong manh đang ngã xuống kia, gấp gáp hỏi: "Nàng thế nào?"

Thanh âm trầm thấp mê người mang theo lo lắng, lại có chút sợ hãi, hai tay gắt gao ôm lấy bờ vai của nàng, Vân Khanh chỉ cảm thấy dễ nghe, lại cảm thấy vai rất đau, nghĩ mở miệng làm cho hắn nhẹ tay chút nhưng lại không thể mở miệng được, trước mắt đều mơ hồ, trong đầu cũng trở nên u mê......

"Mau truyền ngự y!" Minh Đế nhìn trên người nữ tử nhiễm đầy máu đỏ, đôi mắt híp lại, lập tức nghiêm giọng hô lớn, liền có cung nhân truyền gọi ngự y đến. 

Tứ hoàng tử quay đầu nhìn nữ nhân ngã trong lòng Ngự Phượng Đàn, đôi mắt nàng nửa mở, đôi đồng tử như lưu ly. Đầu nàng hướng về phía hắn, mà đôi mắt kia dường như cũng là đang nhìn hắn.

Đáy lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy lạnh, dường như bí mật nào đó bị nàng phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz