ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 63 : Tô Mị chuyển dạ , quỷ kế liên tục

jinmyungseo

Thời gian dần trôi qua, nay đã là tháng mười tiết trời vào thu, những khóm hoa trong Thẩm phủ dần dần bị những đóa hoa cúc và phù dung (hoa sen) thay thế, những đóa hoa rực rỡ diễm lệ tỏa ra mùi thơm ngát lạ thường, lan ra khắp trong phủ.

Lão phu nhân trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, ngóng trông trong bụng Tô Mi có thể sinh ra một tôn tử, mà Thủy di nương cũng được thả ra khỏi Từ Đường, không biết là như thế nào, nàng ta sau khi đi ra đặc biệt nhu thuận, không có kiêu ngạo ương ngạnh giống như trước kia, vì thế, Thẩm Mậu thỉnh thoảng vẫn đến chỗ nàng ta. Mà bụng của Tạ thị cũng vượt qua ba tháng thời gian nguy hiểm, nay bụng đã hơi hơi lồi ra trông thấy.

Kỳ thi hương đã chấm dứt, sau khi niêm yết danh sách người thi đỗ, Vi trầm Uyên đứng đầu bảng, Tần thị vui mừng sắc mặt đều tốt lên không ít, Tạ thị cũng hết sức cao hứng, sai người tặng lễ đi qua, mà thư viện lúc này vừa vặn thông báo kết quả cuối kỳ thi, Vân Khanh lấy được thành tích rất khá, đặc biệt là y khoa, thành tích tốt nhất thư viện. 

Lúc này nàng đang nghe các ma ma quản sự bên dưới bẩm báo sự vụ, đang nói đến công việc chuẩn bị bái tế tháng sau thì bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ, nàng hơi hơi nhíu mi, Lưu Thúy vén rèm lên kêu tiểu nha hoàn lại hỏi vài câu.

Một lát sau quay về nói cho nàng biết: "Tiểu thư, là Mi cô nương sắp chuyển dạ, hiện tại trong phủ cao thấp đều vội vội vàng vàng chuẩn bị."

Vân Khanh nhếch đầu lông mày, nàng hôm qua còn cố ý hỏi thăm bụng Tô Mi, cách ngày sinh dự tính đại khái còn có nửa tháng, như thế nào ngày hôm nay đã muốn sinh rồi chứ? 

"Hình như là nói không cẩn thận ngã sấp xuống, động thai khí, lão phu nhân, lão gia, phu nhân, còn có vài vị di nương toàn bộ đều kinh động, hiện tại đều đi đến đó rồi." Lưu Thúy buồn bực đem chuyện vừa rồi nghe được thuật lại.

Nghe được Tạ thị đã đi qua, Vân Khanh mí mắt giật giật, gần đây trong phủ thật sự là quá im lặng rồi, nàng cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái, kẻ độc thủ phía sau màn vẫn còn chưa xuất hiện, thật sự là khiến người ta không sao yên lòng được, vì thế bảo ma ma quản sự trước tiên lui xuống, chính mình thay đổi một thân xiêm y, dẫn Lưu Thúy, Thải Thanh ra khỏi Nhạn Các, hướng Lan Tâm viện đi tới.

Vừa tiến vào, liền thấy trước cửa đứng đầy người, lão phu nhân đang lo lắng sốt ruột hỏi: "Bà đỡ đâu, như thế nào còn chưa đi mời bà đỡ đến?" 

Trần mẹ lại vẻ mặt lo lắng, hai tay gắt gao siết chặt, đối với lão phu nhân nói: "Lúc trước đã cùng bà đỡ bên ngoài dự tính ngày sinh đâu đó rõ ràng, nhưng nay lại bất ngờ ngã sấp xuống, sinh sớm hơn dự tính, vừa rồi đã phân phó người đi thỉnh, hai bà đỡ tốt nhất ở thành đông một người đi thăm thân thích, một người đến đỡ đẻ cho một nhà khác, chỉ có thể đến thành bắc thỉnh thôi."

Thẩm phủ ở trên con đường phồn hoa nhất Dương Châu tại thành nam, từ đây muốn tới thành bắc nhanh nhất cũng phải một canh giờ, đây là tốc độ nhanh nhất, vạn nhất bà đỡ không ở nhà, phải chạy đi tìm người khác, ắt hẳn phải tốn thêm không ít thời gian nữa.

Thẩm Mậu đứng ở một bên đỡ Tạ thị, ánh mắt phức tạp nhìn vào bên trong, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi Tạ thị đã nói qua với hắn, có lẽ là của hắn, nhưng hắn làm sao cũng không có cảm tình với nó được, đối với đứa nhỏ trong bụng nàng ta cũng không có thái độ mong chờ gì, hôm nay cũng vì giữ thể diện nên mới đến chỗ này, nếu không sẽ khiến cho người khác đàm tiếu lung tung. 

Tạ thị một tay dựa vào Thẩm Mậu, nghe thanh âm bên trong, mặc dù bà đã từng sinh nở, cũng hiện ra thần sắc e ngại, đều nói nữ nhân sinh con là dạo qua một vòng Quỷ Môn quan, rất nhiều nữ nhân không vượt qua một cửa, buông tay nhân gian, năm đó lúc bà sinh Vân Khanh cũng rất khó khăn mới sinh hạ con bé, lúc này nhìn đến Tô Mi như vậy, lại sinh ra cảm giác ‘đồng bệnh tương liên’, bàn tay đặt ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve.

Vân Khanh sau khi đi vào, trước hết hành lễ với mọi người, nhìn thấy ba vị di nương đứng ở một bên ai cũng lên tiếng, Thu di nương đầu tiên đi lên hành lễ với nàng nói: "Đại tiểu thư hảo." Từ sau sự kiện tiêu chảy ba ngày không ngủ không nghỉ lần trước, nàng ta đã trở nên thành thật hơn.

Thủy di nương cũng theo ở phía sau, cùng Bạch di nương cùng nhau hành lễ với nàng, lão phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, hơi chút gật gật đầu, lại quay đầu nhìn bên trong chờ tin tức. 

Lại một lát sau, bên trong truyền đến từng đợt tiếng thét chói tai, Thẩm Mậu xem Tạ thị sắc mặt trở nên tái nhợt, ngẩng đầu lên nói: "Mẫu thân, người trước hết đợi ở Vinh Tùng đường, đợi lát nữa sinh hạ xong con sẽ sai người đi báo cho mẫu thân."

Lão phu nhân nghiêng đầu, nhìn Tạ thị liếc mắt một cái, lắc lắc đầu, ánh mắt một tấc không rời nói: "Con dẫn con dâu ra ngoài đi, nàng là phụ nữ có thai chớ bị va chạm mới tốt, ta ở trong này trông chừng, các nàng cũng chưa sinh qua đứa nhỏ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, các nàng cũng không biết xử lý như thế nào." Bà nói các nàng chính là chỉ ba vị di nương.

Thấy lão phu nhân cũng không có ý tứ trách cứ trong lời nói, Thẩm Mậu gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền mẫu thân rồi." Liền đỡ Tạ thị đi ra ngoài. 

Hơn nữa canh giờ sau, bên ngoài vội vội vàng vàng chạy tới một ma ma, phía sau mang theo hai bà đỡ, tiến vào hành lễ với lão phu nhân nói: "Nô tỳ đã mời bà đỡ tới."

Lão phu nhân nhìn thoáng qua, hai bà đỡ này một người trong đó bà có biết chính là Ôn bà đỡ, còn một người khác có chút lạ mắt, kêu là Lệ bà đỡ, là ma ma chạy đi mời tới, bà gật gật đầu, bảo hai bà đỡ nhanh nhanh đi vào, đây là do không cẩn thận té ngã mới bị chuyển dạ, vô cùng nguy hiểm, tôn tử của bà cũng không thể có chuyện gì được.

Hai bà đỡ lập tức lấy vật tùy thân trong người ra, lại bảo tiểu nha hoàn bưng nước rửa tay đến, sau đó liền vào trong nội thất. 

Thấy lão phu nhân và Vân Khanh có vẻ như sẽ không rời đi, Bích Vân phân phó tiểu nha hoàn đưa đến hai chiếc ghế bành hoa hồng, lại lấy ra ba chiếc ghế đẩu hình tròn khắc hoa cho ba vị di nương cùng ngồi xuống ở bên cạnh.

Bà đỡ sau khi đi vào, bên trong thanh âm rên rĩ ít đi một chút, nhưng là một lát sau, bên trong lại truyền đến tiếng kêu kịch liệt, tiếng của Tô Mi vừa chói tai vừa gấp gáp, rồi lại đột nhiên ngưng bặt giống như người bị ai đó cắt đứt cuống họng.

Đang lo lắng chờ đợi trong viện, sinh sôi đem lão phu nhân cũng dọa đứng lên: "Rốt cuộc có làm sao vậy?" 

Trần mẹ vội vội vàng vàng từ bên trong chạy ra, vùng chân mày đều nhíu chặt: "Lão phu nhân, bà đỡ nói Mi cô nương cuống rốn đã bị bóc ra, thai nhi nay chỉ có thể dựa vào sau cuống rốn sống sót, nếu như không nhanh chóng sinh ra, sẽ bị nghẹt chết ở trong bụng."

"Cái gì! Vậy còn không nhanh chạy đi thỉnh đại phu?" Lão phu nhân ánh mắt trợn to, vẻ mặt xanh ngắt, cái thai của Tô Mi vẫn rất tốt, như thế nào hôm nay lại chuyển biến xấu như vậy.

"Từ lúc cô nương té ngã nô tỳ đã cho người đi thỉnh Tề đại phu, nhưng hôm nay ông ấy đã ra ngoài thành khám bệnh cho nhà khác rồi ạ." Trần mẹ trên mặt đều gấp đến độ vo thành một nắm: "Lão phu nhân, bà đỡ nói phải nhanh mời đại phu kê thuốc an thai, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ là cô nương sẽ không trụ được nữa!"

Thủy di nương ở một bên nghe được cũng lo lắng, đứng lên nói: "Lão phu nhân, nay lại đi thỉnh đại phu, người gần nhất cũng phải mất nửa canh giờ, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Mi cô nương có thể giữ được hay không, nghe qua giống như tình huống vô cùng nghiêm trọng, aiz, nếu trong quý phủ chúng ta có người biết y thuật thì tốt rồi!"

Thủy di nương thật mạnh thở dài một hơi, nhưng lại làm cho Trần mẹ nghĩ tới một người, bà xoay người, hướng tới Vân Khanh nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói y thuật của người đứng đầu trong học viện, phu tử cũng khen người có khả năng tếp thu tốt, người có thể hay không đi vào hỗ trợ nhìn xem Mi cô nương a, nhìn xem có biện pháp nào có thể cứu nàng ấy hay không?"

Lưu Thúy là người đầu tiên không vui: "Đại tiểu thư mới học bắt mạch một năm mà thôi, đối với việc sinh sản... này nọ nàng làm sao có thể hiểu được, hơn nữa, nàng là một khuê nữ chưa lấy chồng đã đi vào phòng sinh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ngươi nói đại tiểu thư làm sao bây giờ?!?" 

Lão phu nhân cũng có chút do dự, tuy rằng tôn tử trọng yếu, nhưng cháu gái nói như thế nào năm nay còn chưa cập kê, trong phòng huyết tinh không nói, một khi đi vào bị dọa sợ làm sao bây giờ, nhưng mà phải đợi đại phu đến, thời gian dài như vậy, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi lại phải làm thế nào đây?

Trần mẹ thầm nghĩ đến lời bà đỡ vừa rồi nói, bà không quản được nhiều như vậy, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vân Khanh: "Đại tiểu thư, van cầu ngài, cầu ngài đi vào xem một chút thôi, chỉ cần ngài xem một chút, nếu là ngài có thể cứu thì liền ra tay cứu giúp, nếu là không được cũng không sao, ngài vào hỗ trợ xem một chút được không?" Bà ta vẻ mặt khẩn cầu, trong hai mắt đều là chờ đợi, làm cho mọi người nhìn thấy đều mềm lòng.

Thủy di nương cầm khăn chấm chấm khóe mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là đồng tình hướng nội phòng nhìn thoáng qua, nức nở nói: "Đại tiểu thư, người liền vào xem một chút a, tuy rằng Mi cô nương trước kia không đúng đắc tội người, nhưng là nay nàng ấy sống chết trước mắt, chúng ta cũng không cần so đo chuyện quá khứ, người nên vào xem đi, đây chính là hai mạng người a......" 

Bị nàng ta vừa nói như vậy, Vân Khanh nếu không đi vào, chính là bởi vì Tô Mi trước kia đắc tội nàng, cho nên nàng ghi hận trong lòng, thấy chết mà không cứu, nếu là hôm nay Tô Mi không có việc gì thì thôi, nếu là có chuyện, nàng tin tưởng lập tức sẽ có người nói Thẩm gia tiểu thư Thẩm Vân khanh tâm địa ác độc, nhìn thấy một lớn một nhỏ chết ở trước mặt nàng, cũng không vươn tay ra cứu giúp.

Nàng mâu quang không khỏi xẹt qua một tia hoài nghi, Thủy di nương khi nào thì biến thành người tốt rồi, còn gấp gáp tìm người cứu mạng Tô Mi nữa chứ, nàng cũng không quên lúc trước là vì ai nàng ta mới vào từ đường, là ai đi từ đường tìm nàng ta phiền toái. Chẳng lẽ ở trong từ đường ngây ngốc bốn tháng liền thật sự có thể khiến con người ta thay đổi tính cách, trở nên ôn nhu rộng lượng như thế sao?

Ngay sau đó Bạch di nương cũng ôn nhu mở miệng "Đại tiểu thư, tuy nói là đi vào không mấy thích hợp, nhưng lúc này mạng người quan trọng, nếu người lòng dạ từ bi, xin vào xem Mi cô nương đi, nói như thế nào, trong bụng nàng ấy cũng là con nối dòng của Thẩm gia." 

Hai di nương đều mở miệng, Thu di nương nhưng lại không có lên tiếng, sắc mặt nàng ta mang theo lo lắng, thủy chung không mở miệng, bởi vì nàng biết, vị đại tiểu thư này khẳng định không giống như nàng ta nghĩ đơn giản như vậy, lời người khác không ảnh hưởng đến hành động của nàng ấy được.

Vân Khanh tinh tế ở trên mặt Thủy di nương nhìn một vòng, không bỏ sót ánh mắt của nàng ta khi nhìn phía trong phòng, đáy mắt che dấu không được tia ghen tị, còn cả việc nàng ta luôn nắm thật chặt khăn tay, đều cho thấy việc nàng ta tức tối cùng không cam lòng.

Một ý tưởng hình thành trong đầu nàng, nàng nhìn nhìn mặt Thủy di nương, liền bày ra dáng vẻ lo lắng đối với lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, Tô Mi cùng đứa bé trong bụng nàng tình huống không tốt, xin tổ mẫu đi trước mời đại phu đến đây, cháu gái vào nhìn xem tình huống như thế nào, có được không?" 

Lão phu nhân kỳ thật đã sớm muốn mở miệng, lúc này Vân Khanh tự mình đề nghị, bà liền vội vàng gật đầu: "Hảo, hảo, cháu mau vào xem đi."

Nghe được những lời này, Trần mẹ lập tức đứng lên, mang theo Vân Khanh đi vào trong. Vào trong phòng, lập tức ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi tanh tưởi, theo hướng nội thất đi vào, mùi máu tươi kia càng ngày càng đậm, còn trộn lẫn mùi vị khác, mặc dù đã là cuối thu không khí mát mẻ, nhưng lúc này trong phòng lại có vẻ thập phần oi bức khó chịu.

Các ma ma lần lượt ra vào thay đổi chậu nước, chăn gấm đỏ thẫm phủ lại che khuất nửa người dưới của Tô Mi, hai bà đỡ đang ở bên trong xem xét tình huống. 

"Hít vào......" Ôn bà đỡ lớn tiếng hô, Lệ bà đỡ chui ra liền nhìn thấy Vân Khanh đang đi tới, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, rất nhanh liền thu liễm lại.

Tô Mi hai tay gắt gao siết chặt đệm giường, khuôn mặt đầy mồ hôi tẩm ướt cả sàng đan dưới thân cùng quần áo trên người nàng ta, sợi tóc màu đen bết lại dính trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn qua cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trần mẹ vội vàng đi đến cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, là nô tỳ đây." 

Tô Mi đang đau đớn bỗng bên tai nghe thấy tiếng Trần mẹ, hô lớn: "Đau quá a, mẹ, đau quá, ta không cần sinh đứa nhỏ nữa......"

Trần mẹ nghe được lời của nàng, nước mắt đều chảy ra: "Cô nương, cô nương ngốc của nô tỳ, lúc này không được nói lung tung, đến, để cho đại phu bắt mạch nhìn xem." Nói xong vặn bung tay nàng ta ra, đặt ở trước mặt Vân Khanh.

Lần đầu tiên Vân Khanh nhìn đến tượng trong phòng sinh, loại tình cảnh trộn lẫn mùi vị giữa sống và chết làm cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt không tốt quét mắt nhìn lướt qua tình huống trong này. 

Mùi vị nồng đậm làm cho nàng có cảm giác buồn nôn, lúc này, nàng mới cảm thấy, làm đại phu kỳ thật là một chuyện không dễ dàng chút nào.

Nàng nhìn Trần ma ma đang ngóng đôi mắt chờ đợi về phía nàng, lại nhìn Tô Mi nửa mở nửa khép hờ mí mắt, đi tới đem hai ngón tay áp lên mạch đập của nàng ta, một lát sau, lại hỏi bà đỡ mấy vấn đề, thần sắc nghiêm trang suy nghĩ một hồi, nói: "Vấn đề này hẳn là không lớn, ta kê cho nàng ta một đơn thuốc trợ sản thử xem."

Trần mẹ nhìn khuôn mặt Vân Khanh, chỉ cảm thấy trên người cô gái phát ra khí chất thong dong ổn định, làm cho người ta không tự chủ được tin tưởng lời nàng nói, lúc này Tô Mi ở bên cạnh lại kêu vài tiếng thét chói tai, đâm thẳng vào màng nhĩ khiến bà ta hoảng hốt, đại phu trong chốc lát cũng không thể tới kịp. 

Lệ bà đỡ thấy bà ta còn đang ngẩn người, mở miệng thúc giục nói: "Các ngươi nhanh chút, tình huống của sản phụ không tốt lắm, đừng lề mề chậm trễ kẻo sau này hối hận không kịp!"

Trần mẹ trong lòng cả kinh, nhìn Tô Mi hô hấp yếu dần, dằn lòng nói: "Đại tiểu thư, phương thuốc của người sẽ có tác dụng chứ."

"Không nói trăm phần trăm, tóm lại có thể làm cho nàng ấy mau chóng sinh đứa nhỏ ra." Đi theo Vấn lão thái gia học tập hơn nửa năm, từ khi biết Tạ thị mang thai, Vân Khanh liền lao vào nghiên cứu những vấn đề liên quan đến việc an thai, trợ sản và sinh sản, đối với tình huống của Tô Mi nàng vẫn có chút tin tưởng vào khả năng của mình. 

Trần mẹ xem nàng hai mắt sáng ngời, không giống có ý xấu, nghĩ nàng nếu như muốn động tay động chân, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy tiến vào hỗ trợ, lại nói phòng trong đứng nhiều người như vậy, nàng cũng không có cơ hội xuống tay, liền gật đầu nói: "Vậy thì làm phiền đại tiểu thư đem phương thuốc viết ra, nô tỳ lập tức sai người đi nấu thuốc."

Vân Khanh gật gật đầu, bên cạnh đứng một cái ma ma vội vàng đem giấy mực lại đây, Vân Khanh đi đến bên chiếc bàn nhỏ, nhìn thoáng qua ma ma kia.

"Đại tiểu thư, người mau mau viết đơn thuốc, già nô hảo đi lấy thuốc cấp mi cô nương." Bà ta đứng ở một bên sốt ruột thúc giục.

Vân Khanh đánh giá bà ta một phen, gặp không có gì dị thường, liền cầm cây bút lông sói trên bàn, thấm đầy mực, từ một bên lấy ra một chồng giấy mỏng màu vàng, ở trên mặt viết xuống phương thuốc.

"Viết xong rồi, ngươi dựa theo đơn thuốc này mà đi hốt thuốc đi." Vân Khanh cầm tờ giấy thổi thổi, sau đó đưa cho ma ma, ma ma thật cẩn thận tiếp nhận tờ giấy kia, nhìn chữ viết phía trên, đáy mắt lướt qua tia sáng: "Lão nô đi ngay, lập tức đi ngay."

Vân Khanh thản nhiên cười, đem trang giấy thả lại chỗ cũ, xoay người nói với Trần mẹ: "Ngươi đi lấy phiến sâm cho nàng ngậm giữ sức, đợi lát nữa thuốc tới thì dùng." 

Trần mẹ liên tục gật đầu, ngồi ở đầu giường, cầm tay Tô Mi, cùng bà đỡ cổ vũ nàng cố gắng kiên trì.

Ma ma cầm phương thuốc liền đi ra ngoài, Vân Khanh cũng theo phía sau bước ra, lão phu nhân lập tức đứng lên hỏi: "Có biện pháp không?"

"Bẩm lão phu nhân, đại tiểu thư thông tuệ, sau khi bắt mạch liền viết đơn thuốc đưa cho lão nô, bảo lão nô lập tức đi hốt thuốc về nấu!" Ma ma kia tay cầm đơn thuốc, bộ dáng vô cùng kinh hỉ. 

Lão phu nhân nghe nói có đơn thuốc, sắc mặt hơi chút thả lỏng, Thủy di nương đi lên phía trước cầm lấy đơn thuốc nhìn thoáng qua, xem một lần rồi nói: "Quả thật có chút giống phương thuốc an thai a, đại tiểu thư đúng thực thông tuệ."

"Hảo, hảo, ngươi chạy nhanh đi lấy thuốc, càng nhanh càng tốt!" Lão phu nhân nghe đơn thuốc kia có vẻ đáng tin, ngón tay nắm tay liền thả lỏng, sai ma ma lập tức đi lấy thuốc.

Ma ma chạy ra sân lấy thuốc, lại đem vào cho Bích Vân, Bích Vân vội vàng vào phòng bếp nhỏ bên cạnh, cầm cài chày tự mình giã thuốc, qua hai nén hương, thuốc đã nấu xong, nàng bưng đi vào đưa cho Trần mẹ. 

Trần mẹ thổi nguội thuốc, vươn tay nâng Tô Mi dậy, một mình tay chân lóng ngóng, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc, Lệ bà đỡ vội vàng tiến lên nhận lấy chén thuốc, kêu: "Ngươi cũng thật bất cẩn, thuốc này mà làm đổ, lát nữa làm sao còn thời gian đi sắc chén khác, mau, đút cho nàng ấy uống hết!"

Trần mẹ liên tục xưng vâng, giúp đỡ Tô Mi uống thuốc, sau khi uống xong, chân mày Tô Mi quả nhiên giãn ra một chút, Bích Vân tiếp nhận bát, khuông mặt căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, vội vàng đi ra ngoài báo tin cho lão phu nhân.

"Vừa rồi Mi cô nương uống thuốc, sắc mặt đã tốt lên không ít rồi ạ." 

"Vậy là tốt rồi." Lão phu nhân nhìn thoáng qua Vân Khanh, nghĩ đứa cháu gái này thích đọc sách, cũng là có chút tác dụng, xem ra về sau nàng lại ở nhà đọc sách gì, bà cũng không cần lại huyên thuyên cằn nhằn rồi.

Nào ngờ còn chưa nói hết câu, bên trong lại truyền đến tiếng la thê lương, thanh âm của Tô Mi càng lúc càng lớn, càng ngày càng sợ hãi, ngay sau đó bên trong truyền đến từng trận tiếng khóc náo loạn, có tiểu nha hoàn chạy ra, bất chấp lão phu nhân ở trong này, mà bắt đầu nôn mửa.

"Làm sao vậy!" Lão phu nhân lớn tiếng quát, khuôn mặt xanh mét, đem nha hoàn bà tử đang rối loạn trấn định lại, trong đó một ma ma lớn tuổi ngẩng đầu lên, nhìn lão phu nhân nói: "Mi cô nương...... Rong huyết rồi......" 

Từng mảng từng mảng máu lớn từ dưới thân Tô Mi chảy ra, thân thể của nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, ngón tay gắt gao cầm chặt tay Trần mẹ, trợn to cặp mắt xinh đẹp, gắt gao nhìn chằm chằm hoa văn trên màn trướng: "Mẹ...... Mẹ......"

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Lúc đầu không phải đang rất tốt sao? Như thế nào hiện tại lại rong huyết?" Trần mẹ nắm bàn tay lạnh lẽo của Tô Mi, vội vã hô lớn.

"Chúng ta cũng không biết a, mới vừa rồi còn tốt, nhưng vừa uống xong chén thuốc kia, màu càng chảy càng nhiều, chỉ sợ là......" Bà đỡ đã thấy nhiều tình huống như vậy, mắt thấy Tô Mi chảy máu đã muốn thấm ướt cả giường, bắt đầu dọc theo chân giường thấm ra, không khỏi nhíu mày lùi về sau hai bước: "Chỉ sợ là không thể cứu được." 

Sản phụ ra máu nhiều như vậy, cơ hồ là tất cả máu trong cơ thể đều chảy khô, như thế nào còn có đường sống a!

"Đứa bé kia đâu, đứa nhỏ đâu?" Trần mẹ hỏi.

Hai bà đỡ lắc đầu nói: "Vừa rồi đưa tay vào sờ soạng, đứa nhỏ cũng không có tim đập." 

"Không có khả năng a, vừa rồi rõ ràng uống là thuốc trợ sản, không đến mức như vậy......" Trần mẹ toàn thân phát run, nhìn Tô Mi sắc mặt dần dần biến thành màu xám, môi liều mạng run run: "Mẹ...... Mẹ...... Ta không cần sinh......"

Đây là đại tiểu thư bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn, vì trốn tránh hôn sự mẹ cả an bài gả cho ngốc tử, cố ý tìm cơ hội thông đồng với Thẩm Mậu, nhưng lại gả đến địa phương tranh đấu ám toán sau lưng này a, Tô Mi năm nay mới mười tám tuổi, mười tám tuổi.....

Trần mẹ nhìn nàng dần dần mất đi hô hấp, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt rơi vào kia chén thuốc, thuốc, chính là chén thuốc này...... Ban đầu tiểu thư căn bản sẽ không rong huyết, chính là từ sau khi uống xong chén thuốc kia. 

Đại tiểu thư, đại tiểu thư, đều là tại ả đại tiểu thư kia!

Bà buông ra thân mình Tô Mi, chạy ào vọt ra bên ngoài, nhìn những người đang khẩn trương chờ đợi bên ngoài, vẻ mặt bi thương vọt tới trước mặt lão phu nhân, khuôn mặt nhuộm đầy nước mắt nói: "Lão phu nhân, Mi cô nương đã chết, một xác hai mạng a!"

Lão phu nhân từ lúc nghe đến chuyện rong huyết, đã cảm thấy kích động không thể chịu được, lúc này nghe Trần mẹ vừa nói xong, lùi về phía sau từng bước, nếu không phải Vương ma ma tiến lên đỡ bà, chỉ sợ bà sẽ ngã xuống trước mặt mọi người. 

Vương ma ma đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế trong sảnh, bà cố gắng trấn định lại, nhìn thấy hai bà đỡ theo phía sau đi ra, cau mày nói: "Các ngươi nói, sao lại thế này?"

Một trong hai bà đỡ đứng ra nói: "Lúc đầu thai phụ quả thật cuống rốn bị bóc ra, nam hài chỉ có thể dựa vào cuống rốn sống sót, chỉ cần nhanh chóng đem thai nhi lấy ra, mẫu tử cũng sẽ không có vấn đề gì, sau lại không biết như thế nào, thai phụ đột nhiên bắt đầu rong huyết, mà thai nhi có lẽ là bởi vì rong huyết khiến cho thiếu không khí, cũng chết ở trong bụng."

Lão phu nhân mỗi câu đều nghe rất rõ ràng, nhưng mà trong đó có một câu khiến cho bà vô cùng kinh hãi, lắp bắp nói: "Ngươi nói là cái nam hài?" 

"Đúng vậy, trong bụng thai phụ, là nam thai a." Ôn bà đỡ nói xong, lão phu nhân cơ thể nghiêng ngã, toàn thân run run nói: "Là tôn tử a......"

Trần mẹ hung hăng nhìn chằm chằm Vân Khanh, toàn bộ cừu hận đều đã tích tụ tới cực điểm, sau lại thu hồi ánh mắt, đối với lão phu nhân khóc lóc kể nói: "Lão phu nhân, Mi cô nương căn bản là không có chuyện gì, nàng ấy là vì uống xong chén thuốc kia mới trở nên như thế a, trước đó cuống rốn bóc ra cũng không dẫn tới rong huyết, vậy trong đó nhất định có nghi vấn, thỉnh lão phu nhân làm rõ......"

"Ngươi nói bậy, đại tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy kê đơn thuốc, làm sao có thể có vấn đề!" Lưu Thúy ngay từ đầu đã không nhịn được, đứng dậy, Vân Khanh là loại người nào, nàng còn không biết rõ sao, tuyệt đối sẽ không cố ý kê đơn đi hại người! 

"Ta nói bậy cái gì! Nếu không phải do uống chén thuốc kia, Mi cô nương sẽ đột nhiên mất mạng sao? Rõ ràng chính là thuốc có vấn đề! Có một số người vì lợi ích cá nhân, thế nhưng muốn hại chết chính đệ đệ của mình, lão phu nhân a, người nhất định phải giúp tôn tử của người giải oan a!" Trần mẹ thực thông minh, bà ta cũng không đem Tô Mi ra mà nói, mà là khóc than cho cái nam thai đã chết đi kia, bởi vì bà ta biết, Tô Mi ở trong mắt lão phu nhân cái gì cũng không phải, chỉ có cái nam thai kia, mới là nỗi đau trong lòng lão phu nhân.

Bà ta khóc khàn cả giọng, nước mắt giống như vòi nước tuôn ra ào ào, lão phu nhân nội tâm vừa đau đớn vừa buồn khổ, nhìn Vân Khanh đứng ở một bên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói, chén thuốc kia rốt cuộc là có vấn đề gì?!"

Vân Khanh mỉm cười, mang theo một chút châm chọc cùng cười nhạo, nhẹ giọng trả lời: "Cháu gái dựa theo mạch tượng mà kê thuốc, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!"

Thanh âm của nàng không lớn lại giống như châu ngọc rơi xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng, vang giòn, không có một tia do dự cùng khiếp nhược, hai mắt mang theo ánh sáng rực rỡ, làm cho lão phu nhân không khỏi sinh lòng nghi ngờ. 

Đây là cháu gái của bà, tuy nói có đôi lúc không mấy vừa ý nàng, nhưng mà nàng cũng không phải là một người vụng về như vậy, sao có thể ở trước mặt mọi người hạ độc được chứ.

Đúng vào lúc này, bên ngoài một tiểu nha hoàn tiến vào, dẫn theo một vị đại phu mặc bố y màu rám nắng, vừa tiến vào liền chứng kiến tình huống trước mặt, hắn cũng không khỏi ngây ngốc, không phải đến chẩn mạch cho thai phụ sao?

Trần mẹ thấy lão phu nhân do dự, lập tức cầm chén thuốc còn dư lại đưa đến trước mặt đại phu: "Đại phu, ông mau nhìn xem, thuốc này rốt cuộc là có vấn đề gì không!" 

Đại phu lập tức buông hòm thuốc xuống, tiếp nhận cái chén bà ta đưa tới, lấy một chút đặt lên đầu lưỡi nếm, chân mày cau lại: "Đây là cho ai uống?"

"Mới vừa rồi bưng cho sản phụ uống!" Trần mẹ quỳ thẳng lưng, thẳng tắp nhìn đại phu, bà ta tin tưởng trong chuyện này nhất định có quỷ.

"Này làm sao có thể cho sản phụ uống a! Bên trong có chứa liều lượng lớn hoa hồng (thuốc phá thai),uống lên lập tức sẽ rong huyết!" Đại phu nhận định, một mặt ngẩng đầu lên nói: "Sản phụ ở đâu, mau dẫn ta đi nhìn xem!" 

Nhất thời trong sân mọi người đều yên tĩnh, ai nấy đều trầm mặc, giọng nói của đại phu bỗng chốc thật chói tai, hắn nhìn trái nhìn phải, lại nhìn chén thuốc, đột nhiên hiểu rõ tất cả, nhất định là sản phụ đã uống hết chén thuốc, đã muốn cứu không được nữa rồi.

Bích Vân nghe vậy, là người đầu tiên nhào tới nói: "Lão phu nhân, nô tỳ không có kê đơn, nô tỳ không có kê đơn a, nô tỳ là dựa theo phương thuốc của đại tiểu thư đưa tới mà sắc, lúc ấy có người ở cùng nô tỳ, các nàng có thể làm chứng a!"

Lão phu nhân nhìn nàng ta lắc đầu: "Ngươi đứng lên, là ai, ta tự có chừng mực!" Bà quay đầu nhìn Vân Khanh, trong thanh âm hàm chứa thất vọng: "Ngươi này độc nữ, nhỏ tuổi như vậy mà học theo người ta kê đơn hại người, uổng công ta còn cảm thấy ngươi đến thư viện có thể học thêm chút kiến thức, nguyên nhân ngươi học là để hại con nối dòng của dòng họ ta ah!" 

Đối mặt chỉ trích của bà ta, Vân Khanh vân đạm phong khinh đứng ra, đi đến chính giữa sân.

Lúc này mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ chói lói chiếu thẳng xuống mặt đất, nàng mặc một thân váy dài đỏ tươi đứng dưới ánh mặt trời, có vẻ phá lệ diễm lệ vô cùng, kia đôi môi khẽ nhếch trên khuôn mặt trắng nõn, cả người không có một chút e ngại từ từ mở miệng nói: "Nếu tổ mẫu nói là cháu gái hạ dược, như vậy thỉnh tổ mẫu lấy ra chứng cớ!"

Nàng không phẫn nộ, cũng không tức giận, đối với tổ mẫu trong lòng nàng đã sớm hiểu rõ, có người muốn cùng nàng khai chiến, nàng liền phụng bồi đến cùng! 

"Chứng cớ? Thuốc này còn không phải chứng cớ sao?" Lão phu nhân thật không ngờ Vân Khanh một chút sợ hãi đều không có, thế nhưng còn ở chỗ này cười, tựa hồ thập phần hưởng thụ ánh mắt của mọi người dừng ở trên người nàng, không chút hoang mang, loại cảm giác này làm cho bà ta rất không thoải mái.

"Thuốc này không phải cháu gái hốt, cũng không phải cháu gái sắc, ta chỉ là kê một đơn thuốc mà thôi, tổ mẫu liền cứng rắn nói là cháu gái đã hạ thủ, cháu gái không thể không cảm thấy thất vọng đau khổ a." Vân Khanh ngữ khí vẫn đều rất dịu dàng, tươi cười cũng thực điềm tĩnh xinh đẹp.

Nhưng cố tình bộ dáng như vậy lại làm cho lão phu nhân có chút mất hết mặt mũi, bà đích xác là chưa có hỏi qua, liền trực tiếp chỉ trích Vân Khanh. 

Phía sau Thủy di nương thấy thế, đứng dậy ở bên cạnh lão phu nhân, đối với Vân Khanh trách hỏi nói: "Đại tiểu thư người cũng thật là, lão phu nhân cũng là lo lắng sốt ruột mới lỡ nói người vài câu, trưởng ấu tôn ti những thứ này người đều biết, lão phu nhân là trưởng bối, chỉ trích người vài câu thì có sao đâu, người là vãn bối, chỉ nên hiếu thuận trưởng bối thôi."

Lời này vừa nói ra, liền có vẻ như Vân Khanh vừa rồi nói câu kia thật không hiếu thuận, nghe vậy, Vân Khanh tầm mắt dừng ở trên mặt Thủy di nương: "Di nương chỉ biết nói, sao không biết làm nha, trưởng ấu tôn ti ngươi cũng biết nhưng là làm lại không tốt!"

Một cái di nương cũng dám quở trách đại tiểu thư không đúng, thực quá xem trọng bản thân mình rồi! Lão phu nhân nhìn thoáng qua Thủy di nương: "Ngươi chen miệng vào làm cái gì!" Thật sự là đồ vô dụng, lời nói giảng hòa đều bị người ta bắt lấy chỉ trích ngược trở lại, bất quá cũng may có lời nói vừa rồi, lão phu nhân cũng có thể tiếp tục, đối với Vân Khanh nói: "Phương thuốc ngươi viết còn trong tay không?" 

"Đương nhiên là cho ma ma bốc thuốc."

Lão phu nhân nghe vậy nói: "Vừa rồi là ai đi lấy thuốc?"

Từ trong đội ngũ ma ma nha hoàn đi ra một ma ma dáng người thấp bé, quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Vừa rồi là lão nô đi." 

"Đại tiểu thư đưa cho ngươi đơn thuốc kia ngươi còn giữ trong người không?"

"Còn, còn." Ma ma từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy, giơ cao lên.

"Đơn thuốc này ngươi bảo quản rất tốt a!" Vương ma ma nhìn ma ma kia, nhận lấy đơn thuốc, cầm trong tay liếc mắt, nhất thời sắc mặt liền thay đổi: "Lão phu nhân...... Này......" 

Bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái Vân Khanh, trong mắt tràn đầy không thể tin, lão phu nhân thấy bà ta thay đổi sắc mặt, giơ tay giật lấy, xem qua một lần, sắc mặt biến thành màu đen đối với Vân Khanh quát lớn: "Chính ngươi lại đây nhìn xem, phương thuốc này có phải ngươi viết hay không!"

Bích Lăng đem phương thuốc lấy qua, đưa tới trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh nhận lấy tờ giấy, quét mắt liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Đúng là chữ của ta."

"Tốt, tốt, ngươi rốt cục thừa nhận đúng không, ngươi xem phía trên có viết tên dược liệu hoa hồng, đây cũng không phải tổ mẫu oan uổng ngươi rồi!" Nhìn nàng một câu liền thừa nhận, lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa muốn phun huyết. 

Trần mẹ lại giận không kềm được, xông lên muốn cùng Vân Khanh liều mạng: "Ngươi quá độc ác a, Tô Mi với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải xuống tay hại nàng ấy a, nàng cho dù sinh đứa nhỏ, cũng đoạt không được địa vị của ngươi, ngươi đoạt một xác hai mạng, sao lại có tâm địa độc ác như thế......"

Lưu Thúy cùng Thải Thanh hai người vội vàng đi lên lôi kéo Trần mẹ gần như điên cuồng, Vân Khanh liếc nhìn bà ta bộ dáng muốn phun lửa, ý cười càng thêm hờ hững, quay đầu lại đối với ma ma đang quỳ gối trước mặt lão phu nhân nói

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz