ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 119: Bắt Gian Tại Trận

jinmyungseo

Vân Khanh sau khi uống chén nước trái cây kia, lại cùng Vi Ngưng Tử, An Ngọc Oánh ngồi trò chuyện một lúc, không bao lâu, nàng liền giơ tay lên chống đầu, đôi mi thanh túnhíu lại, hơi hơi lắc đầu.

An Ngọc Oánh thấy vậy, ân cần hỏi han: "Làm sao vậy, có phải đau đầu hay không?"

Vân Khanh sắc mặt khó chịu, khoát tay áo nói: "Không sao, chắc là do bị gió lớn thổi trúng nên có hơi choáng váng, ngồi một lát sẽ tốt thôi." 

Nghe nàng nói như vậy, trên mặt An Ngọc Oánh tràn đầy trách cứ: "Nếu như bị gió thổi, nhất định sẽ nhiễm lạnh, ngươi vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ nhờ mẫu thân mời thái y tới xem cho ngươi."

"Thế này thì phiền An tiểu thư quá, chỉ là bị gió thổi lạnh một chút mà thôi, ta nghỉ ngơi một lát sẽ tốt ấy mà." Vân Khanh tỏ vẻ không cần phải phiền toái như vậy, nhưng An Ngọc Oánh lại vô cùng chắc chắn nói: "Ngươi đừng xem thường chứng cảm lạnh này, nếu để lâu, bệnh sẽ trở nặng, tốtnhất vẫn nên tới phòng nghỉ ngơi dành cho khách nằm một lát, rồi mời thái y lại xem sẽ an tâm hơn."

Nàng ta lại lần nữa cường điệu, Vi Ngưng Tửliếc mắt nhìn An Ngọc Oánh, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với Lưu Thúy: "Còn không nhanh đỡ tiểu thư của ngươi đi xuống nghỉ ngơi, cẩn thận kẻo cơ thể nhiễm bệnh." 

Lưu Thúy thấy Vân Khanh đã đau đầu đến mức nói chuyện cũng không được, liền vội vàng đỡ Vân Khanh đứng lên, Vi Ngưng Tử đỡ bên còn lại của Vân Khanh, An Ngọc Oánh đi phía trước dẫn đường.

Bên ngoài đại điện hoàng cung, có cung nhân đã đứng sẵn đợi hầu hạ, cũng chuẩn bị sẵn vài gian phòng, chủ yếu để phòng ngừa một số đại thần và mệnh phụ phu nhân lớn tuổi, lúc ở trong cung cảm thấy không khỏe thì dùng làm chỗ để nghỉ ngơi, vì làtrường hợp đặc biệt, cho nên cách đại điện cũng không xa lắm, đi qua một đoạn hành lang dài, liền có thể nhìn thấy ba dãy phòng song song trong một tiểu viện nhỏ dùng để nghỉ ngơi, bên cạnh là cây cối xanh um tươi tốt, nhìn từ xa chỉ thấy thấp thoáng những gian phòng.

An Ngọc Oánh dẫn Vân Khanh đến phòng ngoài cùng bên trái để nằm nghỉ, lại sai Lưu Thúy và Thanh La trải giường, đỡ Vân Khanh vào nghỉ tạm, sau đó bảo Lưu Thúy ra ngoài chờ, đừng ảnh hưởng tới Vân Khanh nghỉ ngơi. 

Lưu Thúy gật đầu, theo An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử ra ngoài, sau khi đóng kỹ cửa lại, liền đứng ngay ngắn trước cửa, An Ngọc Oánh sâu xa liếc nhìn Lưu Thúy một cái, liền ngỏ ý muốn tách ra với Vi Ngưng Tử, nàng ta muốn đi mờithái y tới xem bệnh cho Vân Khanh.

Vi Ngưng Tửsau khi nghe được, đương nhiên bảo An Ngọc Oánh đi sớm về sớm, mà nàng ta, cũng muốn quay trở lại chính điện, đợi bên này có động tĩnh, thì lập tức dẫn mọi người tới xem náo nhiệt, đến lúc đó, nàng ta không cần hao phí một chút khí lực, cũng có thể nhìn thấy bộ dángthân bại danh liệt củaVân Khanh.

Lưu Thúy đứng trước cửa canh giữ được một lúc, thì thấy một tiểu thái giám đi tới, hành lễ nói với nàng: "Xin hỏi có phải là cô nương Lưu Thúy bên cạnh VậnNinh quận quân không?" 

Lưu Thúy gật đầu: "Có chuyện gì không?"

"Là như vậy, An tiểu thư đã mời thái y tới rồi, nhưng giữa đường có việc phải quay về yến tiệc, nên sai nô tài lại đây mời cô nương qua đó." Tiểu thái giám lưu loát nói.

Lưu Thúy khó xử liếc nhìn vào trong phòng, cau mày nói: "Tiểu thư nhà ta vẫn còn nằm nghỉ bên trong, nếu ta rời đi, sẽ không có ai hầu hạ ở đây." 

Tiểu thái giám nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: "Nếu cô nương không ghét bỏ nô tài, nô tài có thể giúp cô nương canh chừng một lát, sau khi cô nương dẫn thái y tới, nô tài mới rời đi."

Lưu Thúy ngó quanh một hồi, ra vẻkhó xử, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Vậy ngươi hãy trông chừng cẩn thận, đừng để cho người khác vào quấy rầy tiểu thư nhà ta."

"Cô nương yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề." Tiểu tháigiám cam đoan, Lưu Thúy lúc này mới đi về phía mà hắn vừa chỉ. 

Thân ảnh của Lưu Thúy vừa biến mất sau vườn hoa, từ một phía khác liền xuất hiện một bóng người khiêng bao gì đó tới trước cửa phòng Vân Khanh.

"Nhanh lên một chút, người đi rồi, các ngươi vào mau lên." Tiểu tháigiám đứng canh liên tục thúc giục, mở cửa để người kia cõng thứ gì đó đặt lên giường.

"Thuốc này hạ cũng thật mạnh, épbuộc như vậy cũng không tỉnh." Bóng đen vừa thả người, vừa mở miệng trêu chọc. 

Chỉ thấy nằm trên giường là một cô nương, đang đắp chăn, hai mắt nhắm chặt, ngủ rất say, ngay cả có người xuất hiện bên cạnh nàng, đặt xuống giường thứ gì đó nàng cũng không tỉnh giấc.

"Được rồi, đợi lát nữa phát tác, ngươi thừa nhịp hỗn loạn, nhanh chân rời khỏi, cẩn thận cóngười đến, nhìn thấy ngươi thì toi đời." Tiểu thái giám gật gật đầu, thấy Vân Khanh vẫn chưa tỉnh, hắn cũng không mấy lo lắng về Vân Khanh, chỉ sợ bên ngoài có người đột nhiên phát hiện, liều mạng thúc giục bóng đen kia, đồng thời nhìn dáo dác ra bên ngoài canh chừng.

Người nọ nhanh chóng an bày xong mọi chuyện, cuối cùng vỗ hai tay, thở dài: "Tốt lắm, xong tất cả rồi." 

"Đi, chúng ta đi nhanh lên. Tránh để người ta phát hiện." Hai người xoay người lại muốn ra ngoài, đột nhiên gáy bị đánh một cái, cả hai ngất xỉu ngã lăn ra đất.

Vân Khanh từ trên giường ngồi dậy, cảnh giác nhìn ngườiđột nhiên xuất hiện trong phòng, dĩ nhiên là Ngự Phượng Đàn, nàng thấyđi theo phía sau hắn là một thị vệ mặc trang phục đen, trên vai còn vác theo một người.

"Sao thế tử lại tới đây?" Ở trong kế hoạch củaVân Khanh, vốn không có sự xuất hiện củaNgự Phượng Đàn, lúc này hắn đột nhiên xuất hiện trong phòng, phía sau còn đi theo một người, điều này làm cho nàng rất kinh ngạc. 

Đôi mắt phượng hẹp dài của Ngự Phượng Đàn bắn ra tia sáng như ngọc, nhưng cũng xen lẫn hàn ý rét lạnh, bước đến trước mặt Vân Khanh, một tay kéo nam tử đang để trần nửa thân trên nằm bên cạnh Vân Khanh: "Ta đương nhiên phải đến, không đến, vở kịch bắt gian tại trận còn gì là đặc sắc nữa." Hắn nói xong, quay đầu nói với thị vệ mặc trang phục đen phía sau: "Dịch Kính Thương, mau quăng nữ nhân kia lại nằm với tên này cho ta."

Vân Khanh nhìn sang, người Dịch Kính Thươngvác trên vai chính là Vi Ngưng Tử, lúc này sắc mặt nàng ta đã bắt đầu có chút phiếm hồng, cả người bắt đầu bất an động đậy, trong miệng phát ra vài tiếng ngâm khẽ như có như không, chính là phản ứng của loại dược mà vừa rồi ở trong đại điện An Ngọc Oánh đã hạ.

Lúc ấy Lưu Thúy cố ý lén nhét giày dưới ghế ngồi của nàng ta, là không muốn nàng uống thứ nước trái cây mà An Ngọc Oánh cố tình mời, cho nên mới cố ý hấp dẫn sự chú ý của các nàng, sau đó giả vờ té ngã đánh đổ nước trái cây trên bàn, mà nàng thừa lúc hỗn loạn, nhanh tay đổi cái chén của mình với Vi Ngưng Tử. 

Hận ý của An Ngọc Oánh đối với nàng, Vân Khanh tất nhiên biết rõ, nàng ta giả mù sa mưa muốn mời nàng uống nước trái cây để giảng hòa, hơn nữa sau khi đánh đổ chén nước còn kiên trì như vậy, nhất định có ý đồ, mà nước trái cây đượcrót đều cho ba người, không có phát hiện ra điểm khác biệt, vậy điểm khác nhau duy nhất chính là chén nước rồi.

Vân Khanh nghe hắn nói, liền biết những chuyệndiễn ra trong đại điện vừa rồi Ngự Phượng Đàn đều biết, Vi Ngưng Tử uống chén nước trái cây kia, lúc này thuốc đã bắt đầu phát tác, bị Ngự Phượng Đàn sai người lén bắt lại đây.

"Thế tử chuẩn bị làm như thế nào?" 

"Đương nhiên là phải diễn càng hăng càng tốt!" Trong đôi mắt Ngự Phượng Đàn lý lóe ra tia sáng lạnhlẽo, nụ cười nơi khóe miệng không có ý tốt, Vân Khanh vừa nhìn liền biết, chuyện hắn làm tiếp theo chắc chắn không phải việc tốt lành gì rồi.

Ngự Phượng Đàn sai người đặt Vi Ngưng Tử nằm lên giường với Cảnh Hựu Thần, Vi Ngưng Tử vừa được đặt lên giường, liền không an phận sờ soạn bên cạnh mình, bắt được cánh tay của Cảnh Hựu Thần, nàng ta tựa như người nhịn khát đã lâu vừa tìm thấy nguồn nước, lập tức sáp lại gần.

Động tác này của nàng ta, Vân Khanh chỉ dửng dưng liếc nhìn một cái, trong lòng cười lạnh, còn Ngự Phượng Đàn thì đôi mắt hẹp dài nhíu lại, trong nháy mắt dâng đầy sát khí, nếu không phải Vân Khanh thông minh, không rơi vào thủ đoạn hãm hại bẩn thỉu này, nay người đang dán vào Cảnh Hựu Thần kia chính là nàng rồi. 

Dịch Kính Thương sau khi đặt hai người bọn họ nằm cùng nhau, rất nhanh liền ẩn mình trong bóng đêm, dường như biến thành không hình không ảnh, rất khó phát hiện hành tung của hắn.

Lúc này, Ngự Phượng Đàn cũng mở miệng nói với Vân Khanh: "Hai người kia, nàng đều rất chán ghét phải không?"

Vân Khanh hơi hơi nhíu mày, đôi mắt trong suốt sáng lên: "Thật sự không thích." 

Đối với cảnh Hựu Thần, ở đời này, dường như vì một nguyên nhân gì đó, mà hắn không cố ý tiếp cận nàng, hãm hại nàng, nhưng cảm giác khó chịu theo bản năng này, vẫn tồn tại trong lòng Vân Khanh, còn về Vi Ngưng Tử, nàng ta đã bày ra đủ loại thủ đoạn để hãm hại nàng, những chuyện xảy ra ở Thẩm gia là chứng cứ xác đáng nhất cho thấy điều này, nàng muốnthích nàng ta cũng không thích nổi.

"Nào, đến đây phát tiết một chút đi." Ngự Phượng Đàn nắm lấy cổ tay Vân Khanh, đi đến trước giường, nhìn bộ dáng Vi Ngưng Tửđang không ngừng dính sát vào Cảnh Hựu Thần cọ cọ, đáy mắt hiện lên sự chán ghét vô cùng, nhưng hắn càng chán ghét Cảnh Hựu Thần hơn.

"Phát tiết như thế nào?" Vân Khanh kỳ thật cũng không ngượng ngùng, dù sao nàng cũng là nữ tử đã kết hơn, ánh mắt hơi dịch chuyển, không nhìn thẳng hai người trên giường, ngược lại nhìn hai tròng mắt lóe lên tia sáng xấu xa của Ngự Phượng Đàn: "Thế tử chẳng lẽ muốn ta tát Vi Ngưng Tử vài cái? Vậy thì không tốt cho lắm, để người ta nhìn thấy trên mặt nàng ta có vài dấu tay, nhất định sẽ nghi ngờ." 

"Tát làm gì cho mệt, ta chỉ nàng, phải đánh như thế này nè!" Ngự Phượng Đàn đạp Cảnh Hựu Thần một cước, làm mẫu cho Vân Khanh xem: "Đá những chỗ khó thấy là được rồi."

Vân Khanh nhìn hai người trên giường, nói thật, nàng đã sớm muốn đá Vi Ngưng Tử mấy cái, nghĩ nghĩ, nàng nâng chân lên đạp mạnh trên đùi nàng ta hai cú, lại ở trong lòng thầm mắng, cho ngươi hại Mặc ca nhi, Hiên ca nhi nè! Những cái khác thì nàng không thèm so đo, thế nhưng nàng ta còn muốn hại Mặc ca nhi và Hiên ca nhi, nàng ta thực sự thâm độc đến hết thuốc chữa rồi!

Ngự Phượng Đàn sau khi thấy Vân Khanh đá hai cái, thầm nghĩ, Khanh Khanh thật khả ái, nhưng đá như vậy chẳng có ảnh hưởng gì lớn, bất quá nàng đã đá là được rồi: "Có phải cảm thấy xả được giận rồi hay không?" 

Vân Khanh gật đầu, trực tiếp đá hai cái quả thực có hiệu quả hơn so với tát miệng mấy cái, trong lòng thật sảng khoái, nàng vừa muốn mở miệng, đôi mắt Ngự Phượng Đàn nhíu lại, bỗng nhiên di chuyển, nắm lấy cổ tay nàng, vội kéo nàng tiến vào núp sau tấm bình phong, tiếp theo liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Bên kia, Lưu Thúy dựa theo phương hướng mà tiểu thái giám chỉ, đi đến giữa đường, quả thật nhìn thấy thái y, nhưng ngoại trừ thái y, còn có các vị phu nhân khác, bọn họ đều là giữa đường nghe được Vân Khanh không thoải mái, muốn cùng nhau tới thăm nàng.

Lưu Thúy tiến lên hành lễ, sau đó nói: "An tiểu thư, nô tỳ đã tới rồi." 

An Ngọc Oánh cười đáp: "Ta xong việc rồi, đã phiền người chạy tới đây một chuyến, ngươi mau đi trước dẫn đường, để bọn ta tới thăm tiểu thư nhà người."

Lưu Thúy nhìn nhìn nàng ta, chau mày, vừa nãy thì bảo nàng lại đây dẫn đường cho thái y, hiện tại lại không có việc gì, thật sự là thích hành hạ người khác mà.

Lúc về tới trước cửa phòng, Lưu Thúy lập tức tiến lên, nhìn thấy tiểu thái giám vừa nãy đã không còn canh trước cửa, trong đôi mắt lướt nhanh ý cười xem thường, nhưng trên mặt lại hiện lên sự nôn nóng vội vàng đẩy cửa ra: "Tiểu thư, tiểu thư, thái ý đến rồi!" 

Tiếp đó mọi người chỉ nhìn thấy sau khi Lưu Thúy đi vào, tiếp theo trong phòng liền truyền ra tiếng thét chói ta, vẻ mặt nàng đỏ bừng chạy ngược trở ra, trong miệng hô to: "Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy a!"

Trên mặt An Ngọc Oánh hiện ra tia vui mừng, giả vờ lo lắng nắm lấy Lưu Thúy, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy, tiểu thư nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"

Lưu Thúy lắc đầu, mặt đỏ tai hồng không chịu trả lời, bộ dáng nàng như vậy, càng làm cho An Ngọc Oánh chắc chắc bên trong khẳng định đã dựa theo kế hoạch mà nàng ta đã sắp xếp, diễn ra chuyện vụng trộm không dám cho người khác biết. 

Đồng thời vài vị phu nhân đi theo phía sau lúc này đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh mà các bà rất quen thuộc, nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đáy mắt tràn ngập tò mò bước chân vào cửa phòng.

Sau khi đẩy cửa ra, tình cảnh trước mắt, làm cho bọn họ sợ ngây người, trong đó có cả Uy Vũ Tướng Quân phu nhân cũng đi theo góp vui, bà ta trợn to đôi mắt ti hí của mình, nhìn nữ nhân nửa thân trên để trần lộ ra bả vai và đùi đang dính chặt lấy một nam tử nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra thỏa mãn cọ xát lồng ngực của nam tử, mà nam nhân kia cũng đồng dạng toàn thân trần trụi, đang ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng ta.

Đây là rõ ràng là một bức xuân cung đồ sống a.

Bà ta sau khi chớp mắt định thần lại, lập tức xông lên phía trước, trực tiếp kéo Vi Ngưng Tử ra, hung hăng cho nàng ta một bạt tay, cái tát này vô cùng vang dội khiến Vi Ngưng Tử đang trong trạng thái mơ hồ dần dần tỉnh lại, đầu tiên nàng ta mở to đôi mắt long lanh, mơ màng nhìn Vi phu nhân trước mặt, kêu: "Nghĩa mẫu."

Vi phu nhân chỉ cảm thấy mặt mũi đều bị nghĩa nữ này làm cho mất sạch, lần đầu tiên dẫn nàng ta vào cung tham dự yến tiệc, đã nôn nóng cùng người khác tằng tịu với nhau, còn làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết, việc này bảo bà ta về sau còn mặt mũi đâu mà ra đường gặp người nữa chứ, vừa vội vừa giận, xấu hổ nói: "Ngươi còn không nhanh mặc quần áo vào cho ta!"

Bị rống như vậy, Vi Ngưng Tử cũng đã nhận ra tình huống có gì đó không đúng, gắt gao nháy mắt một cái, nhìn thấy vẻ mặt Vi phu nhân vừa tức giận vừa xấu hổ trộn lẫn vào nhau, biểu tình thay đổi liên tục đến vặn vẹo cả cơ mặt, thêm vào đó cảm giác trên cánh tay chợt lạnh, nàng ta cúi đầu nhìn, thì thấy mình và một nam nhân đang nằm chung với nhau, nàng ta vội gục đầu la lên, lôi kéo tấm chăn liều mạng che chắn phần cơ thể đang lộ ra của mình, nhìn Vi phu nhân, trong hai tròng mắt lập tức ngưng tụ thành những hạt châu trong suốt, khóc nói: "Nghĩa mẫu, nữ nhi không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi con cùng An tiểu thư đưa Thẩm tiểu thư đến nơi này nằm nghỉ, sau đó con liền quay trở về, con không biết sao mình lại xuất hiện ở đây, người biết con không phải loại nữ nhân như thế, có to gan đến mấy cũng không dám làm xằng làm bậy trong hoàng cung, việc này nhất định là có người hãm hại con......" 

Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa giải thích, Vi phu nhân thật sự cảm thấy vô cùng mất mặt, bà ta có thể cảm nhận được các phu nhân trang phục hoa lệ đang đứng bên ngoài, trong mắt bọn họ đều hiện rõ hai chữ hèn mọn, đê tiện.

Tuy rằng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nghĩa nữ của mình làm người thông tuệ, không phải loại hồ đồ nông nổi, nhưng hiện tại trước mắt không phải là lúc điều tra chân tướng, Vi phu nhân nói: "Ngươi hãy mau mặc y phục vào rồi nói sau."

Đúng lúc này, tiếng thét chói tai vang lên khi nãy đã hấp dẫn các vị phu nhân và tiểu thư khác tụ tập lại đây, bọn họ nhìn thấy Lý lão thái quân được nha hoàn đỡ đi tới, theo sau bà là một đoàn người, vừa tới nơi liền trông thấy nam nhân đang ngủ say sưa trên giường, quả nhiên không phải ai khác, chính là Cảnh Hựu Thần, bà tức giận, bước chân nhanh hơn ngày thường, da mặt run run, nắm quải trượng trong tay đánh về phía nam tử đang nằm trên giường, khiến Cảnh Hựu Thần đang trong men say, toàn thân đầy mùi rượu trực tiếp ngồi bật dậy, hai mắt trợn to, mơ màng nhìn phía trước. 

"Ai đánh ta?"

Hắn ta lười biếng mở miệng hỏi một câu, kết quả là lưng hắn bị ăn thêm một gậy của Lý lão thái quân, tất cả cảm giác say vừa rồi bị đánh bay không còn một mảnh, nhìn thấy mọi người vây xung quanh trước mặt, lại cúi đầu phát hiện bản thân không một mảnh vải che thân, nửa người dưới chỉ có một tấm chăn mỏng che hờ, hắn ta cả kinh nắm y phục che lại thân thể, hô to: "Mẫu thân, ta không biết chuyện gì xảy ra...... Tại sao ta lại ở chỗ này......"

Hắn rõ ràng là đang uống rượu, thái giám đứng phía sau liên tục rót rượu cho hắn, hắn uống đến mơ hồ, sau đó phát sinh cái gì cũng không nhớ rõ. 

"Ngươi......" Lý lão thái quân nhớ tới việc hôm nay Cảnh Hựu Thần huyên náo ở trên đại điện, lúc này lại bắt gặp hắn nằm đây, ở trong hoàng cung mà dám thông đồng với nữ nhân, hơi thở trong ngực đứt quãng, dường như sắp không chịu đựng được, bà hít vào một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Nhanh mặc y phục vào cho ta!"

Lúc nói những lời này, Vi phu nhân cũng nhìn Lý lão thái quân, hiển nhiên cả hai đều nhìn ra suy nghĩ của nhau từ trong mắt đối phương, chính là không tin nghĩa nữ của mình lại cùng con vợ kế làm ra những chuyện xấu hổ như vậy, trong lòng hai người cũng hoài nghi chuyện hôm nay là do có người sắp xếp.

Các phu nhân đang vây xem thấy Lý lão thái quân đã lên tiếng, đều đồng loạt lui ra sau cửa, Cảnh Hựu Thần qua loa mặc y phục vào, liền vội vàng chạy ra ngoài, để cho Vi Ngưng Tử ở bên trong chỉnh đốn lại xiêm y. 

"Thật sự là một Trạng Nguyên yến đặc sắc, vậy mà lại xảy ra những chuyện thế này!" Có phu nhân thở dài, còn Lý lão thái quân thì gắt gao nắm quải trượng, cùng đợi người ở bên trong mặc y phục gọn gàng đi ra.

Một lát sau, Vi phu nhân từ bên trong mở cửa ra, y phục trên người Vi Ngưng Tử đã tươm tất chỉnh tề, mái tóc một lần nữa được búi lên, nhưng trên mặt không có phấn son, khiến thần sắc nàng ta trông càng thêm ảm đạm, còn có vẻ tái nhợt.

Lý lão thái quân tức giận cả người phát run, đứng cũng đứng không vững, dưới sự dìu đỡ của nha hoàn ngồi xuống ghế chủ vị trong phòng, ánh mắt nhìn Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng cất lên: "Hai người các ngươi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ta, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" 

Tất cả mọi người nghe xong đều hiểu, Lý lão thái quân làm vậy là không muốn sự việc truyền đến tai hoàng hậu và Minh Đế trong lúc này, bà muốn xử lý ổn thỏa trước, với những người đang có mặt chứng kiến tất cả, thay vì mạnh mẽ áp chế, ngược lại sẽ càng khiến mọi việc thêm huyên náo, không bằng cho bọn họ chứng kiến, ngược lại mới có thể lấy lại trong sạch cho Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử.

Cảnh Hựu Thần tuy rằng vừa mới chỉnh trang lại, nhưng trên vạt áo quan vẫn còn lưu lại nhiều nếp uốn, thoạt nhìn vẫn vô cùng chật vật, hắn mang theo nghi hoặc, cố gắng nhớ lại: "Mẫu thân, nhi tử ngồi trong điện uống rượu, uống mãi liền cảm thấy hơi ngà ngà say, trong đầu mơ mơ màng màng, cũng không biết làm sao lại đến được nơi này......"

Nguyên nhân hắn ta uống rượu giải sầu, mọi người ở đây đều biết, đùng một cái bị giáng xuống bốn cấp, đối với Cảnh Hựu Thần đường làm quan đang rộng mở, đương nhiên là đả kích rất lớn, huống chi lại từ đâu xuất hiện một đối thủ mạnh mẽ có nguy cơ giành mất tước vị vốn là của hắn. 

Ánh mắt Lý lão thái quân lạnh như băng nhìn hắn, hắn là một trong những đứa xuất sắc nhất trong đám con vợ kế, hôm nay lại ở trên điện tố cáo trạng nguyên, kết quả cáo trạng không thành, còn hại bản thân bị giáng cấp, nào biết hắn liền thiếu kiên nhẫn như vậy, một mình ngồi uống rượu giải sầu, đây không phải là tạo cơ hội cho người có tâm cơ thực hiện mưu kế sao?

Bà từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, lại quay sang nhìn Vi Ngưng Tử, nàng ta đang ngồi trên ghế phía bên kia cúi đầu khóc rấm rức, trong ánh mắt bà mang theo nghi ngờ, hỏi: "Vi tiểu thư, vậy ngươi có thể nói trước đó trong phòng này đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Vi Ngưng Tử cúi đầu, trong lòng nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, nàng ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đáy mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, trái lo phải nghĩ, phải nói như thế nào, mới là có lợi cho mình nhất. 

Vi phu nhân thấy nàng ta vẫn không ngẩng đầu nói chuyện, nghĩ đến nàng ta là một cô nương, gặp phải chuyện như vậy, nếu trước mặt nhiều người phải thuật lại những chuyện đã xảy ra, cũng thật sự là khó xử, bèn thân thiết bước tới gần nàng ta, ôm nàng ta an ủi: "Ngưng Tử, nói cho nghĩa mẫu biết, trước đó đã xảy ra chuyện gì? Con nói ra, nghĩa mẫu mới có thể tìm được người đã hại con!"

Về phần An Ngọc Oánh đứng ở ngoài cửa chứng kiến tất cả, trong mắt vẫn còn lưu lại sự kinh ngạc vô cùng, nàng ta rõ ràng là sai người chuốc say Cảnh Hựu Thần, sau đó đưa đến đặt chung với Thẩm Vân Khanh, đến lúc đó nàng ta quay lại, sẽ để mọi người bắt gian tại trận hai người bọn họ.

Hôm nay trên đại điện, Vi Trầm Uyên và Cảnh Hựu Thần chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của nhau, mà Vân Khanh lại qua lại khá thân thiết với Vi Trầm Uyên, chỉ cần Thẩm Vân Khanh dang díu với Cảnh Hựu Thần, thì không thể không gả cho Cảnh Hựu Thần, cứ như vậy, vừa có thể trừ đi thiện ý của Cẩn Vương thế tử đối với Vân Khanh, lại có thể khiến cuộc sống sau này Vân Khanh và Cảnh Hựu Thần vì Vi Trầm Uyên mà phát sinh khe hở, mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ càng thêm gay gắt, nhưng, vừa rồi những gì nàng ta chứng kiến, lại là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần. 

Nhất định nàng ta đã tính sai bước nào đó rồi.

Bên phía Vi Ngưng Tử suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn An Ngọc Oánh vài nhịp, nàng ta không chỉ nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, ý nghĩ đan xen, cũng cùng lúc nhớ lại khi An Ngọc Oánh mời mình uống nước trái cây đã ngầm ra hiệu với mình, muốn mình không chọn một ly trong số đó, rồi kế tiếp, liền phát hiện chân Lưu Thúy bị kẹt dưới ghế, thời điểm lúc đó, lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lưu Thúy, cái ly, chắc chắn đã bị hoán đổi.

Lập tức Vi Ngưng Tử hiểu ra tất cả, gì mà kẹt chân, choáng váng đầu, tất cả đều là quỷ kế của Thẩm Vân Khanh, người tâm tư sâu xa không lường được như nàng ta, làm sao có thể tùy tiện uống nước trái cây An Ngọc Oánh đưa tới, huống chi lúc đó còn có mặt mình! 

Vi Ngưng Tử oán hận cắn răng, chỉ hận bản thân mình phản ứng quá chậm, lúc này mới nghĩ thông suốt tất cả, chẳng qua......

Nàng ta ngẩng đầu nhìn An Ngọc Oánh đứng bên cạnh Ninh Quốc Công phu nhân, đáy mắt lóe lên tia sáng âm trầm, nay chuyện tới nước này, cho dù có tìm ra chủ mưu đứng phía sau thì trong sạch của nàng ta cũng đã bị hủy, An Ngọc Oánh, về sau mình còn có cơ hội để trả thù, hiện tại, việc cần làm là phải dốc hết sức lôi Vân Khanh vào vụ này!

Vì thế Vi Ngưng Tử thay lại bộ dạng nhu nhược vô tội, ngẩng đầu nhìn Lý lão thái quân, mang theo vẻ bàng hoàng luống cuống, nước mắt nối đuôi nhau rơi tí tách nói: "Nghĩa mẫu, Lý lão thái quân, Ngưng Tử không biết mình tại sao lại ở chỗ này, ta chỉ biết lúc ở trong điện, sau khi cùng Thẩm tiểu thư uống chén nước trái cây, nàng liền nói đầu choáng váng, ta thấy nàng có vẻ không khỏe, An tiểu thư cũng thấy nàng đau đầu, nên đề nghị mang nàng đến nơi này nghỉ ngơi, An tiểu thư thì đi mời thái y, ta liền giúp nha hoàn của Thẩm tiểu thư đỡ nàng ấy vào trong nằm, sau đó...... Chuyện sau đó, ta đã không nhớ được gì nữa...... Mọi chuyện, An tiểu thư có thể làm chứng?" 

Nàng nói xong, hai mắt đẫm lệ hướng về phía An Ngọc Oánh liếc mắt một cái, An Ngọc Oánh vừa rồi còn bất an lo lắng, lúc này nghe thấy lý do thoái thác kia, lại bắt được ánh mắt của Vi Ngưng Tử, nàng ta đã bình tĩnh lại, xem ra, Vi Ngưng Tử tính đổ mọi chuyện người lên người Thẩm Vân Khanh, chuyện có thể làm cho Thẩm Vân Khanh thân bại danh liệt, nàng ta đương nhiên nguyện ý làm.

An Ngọc Oánh từ sau lưng Ninh Quốc Công phu nhân bước ra, xác nhận nói: "Đúng vậy, lúc ấy sau khi ta cùng Vi tiểu thư mang Thẩm tiểu thư tới nơi này, liền nói với các nàng, hiện tại ta đã mời thái y đến, người vẫn còn đang ở bên ngoài."

Việc nàng ta đi mời thái y, có vài vị phu nhân biết được, bọn họ cũng đang có mặt ở đây, đều đứng ra làm chứng cho nàng ta.

Lý lão thái quân nhìn thoáng qua chung quanh, khuôn mặt thắt lại, giọng nghiêm túc hỏi: "Các ngươi có ai thấy được Vận Ninh quận quân không?"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc này mới phát hiện, từ lúc mọi chuyện xảy ra đến bây giờ, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của vị quận quân này, chẳng lẽ nàng ta thật sự cố ý giả bộ bất tỉnh, sau đó dụ Vi Ngưng Tử tới nơi này, nhét vào trên giường với Cảnh Hựu Thần?

Chuyện này cũng không phải không thể xảy ra, dù sao những chuyện phát sinh giữa Vi Ngưng Tử và Thẩm phủ khi còn ở Dương Châu, cũng có một số người biết được, hơn nữa Cảnh Hựu Thần vừa rồi còn xảy ra tranh chấp với Vi Trầm Uyên, hai người kia rõ ràng đều không ‘chung đường’ với Vân Khanh. 

Nay lại không thấy bóng dáng vị quận quân kia đâu, chẳng lẽ là sau khi hại người, đã lén trốn ở chỗ nào, không dám xuất hiện rồi chăng?

An Ngọc Oánh thấy những người có mặt đang tìm kiếm Vân Khanh, biết trong lòng các nàng nhất định đã nảy sinh hoài nghi, liền cố ý nhìn lướt qua một vòng, phát hiện Vân Khanh thật sự không biết đi nơi nào, lập tức chỉ vào chỗ Lưu Thúy đang đứng hô: "Mọi người xem, đó là nha hoàn thân cận của Thẩm tiểu thư, nàng khẳng định biết tiểu thư nhà mình ở nơi nào?"

Lưu Thúy chỉ tham dự phần đầu của kế hoạch, phần sau lúc Ngự Phượng Đàn xuất hiện, nàng không hay biết, lúc này nhìn thấy Vi Ngưng Tử và Cảnh Hựu Thần cùng nằm trên giường, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng đi theo bên cạnh Vân Khan hai năm cũng học được chút kiến thức, hiện tại tố chất tâm lý mạnh hơn xưa nhiều, sau khi nghe thấy An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử hùa nhau nói dối, trước khi bị An Ngọc Oánh điểm tên, nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc tiểu thư đang ở đâu, vì chắc chắn nàng sẽ bị kêu ra xét hỏi. 

Cho nên, lúc này nàng vô cùng trấn định hành lễ với các vị phu nhân rồi trả lời: "Vận Ninh quận quân bị đau đầu nên vào nằm nghỉ một lát, sau đó cảm thấy đỡ hơn một chút, nên đã ra hoa viên tản bộ."

"Tản bộ, nàng tản bộ tại sao không mang theo ngươi?" An Ngọc Oánh cười lạnh nói.

Lưu Thúy mở to hai mắt, vô cùng khó hiểu nói: "Không phải An tiểu thư sai người tới truyền lời, bảo nô tì thay ngài đi đón ngự y à? Quận quân không đành lòng phụ ý tốt của ngài, mới để cho nô tỳ rời đi." 

Giỏi cho một con nha đầu nhanh miệng, An Ngọc Oánh cắn răng, gật đầu cười lạnh nói: "Tốt lắm, Thanh La, ngươi cùng cung nhân đi hoa viên tìm Vận Ninh Quận Quân, nhất định phải tìm cho ra nàng."

Đứng ở phía sau tấm bình phong, Vân Khanh nghe lời những người đó nói, trong lòng cười lạnh không thôi, Vi Ngưng Tử này, thật sự là lúc nào cũng không quên tha nàng xuống nước, hiện tại nàng trốn ở chỗ này, một câu cũng không thể nói, càng không thể đi ra ngoài chứng minh cái gì, chỉ có thể mặc nàng ta gán tội danh lên người mình.

Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh đang trong vòng tay hắn, đôi đồng tử tản ra sự rét lạnh rung người, trong đôi mắt hẹp dài cũng bắn ra tia sáng âm lãnh, cánh tay hơi hơi buộc chặt. 

Cảm nhận được áp lực hai bên trái phải, Vân Khanh áp chế lãnh ý trong ngực, ngước mắt nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào đi ra ngoài?" Nàng nay đã bị lôi vào trong cuộc, tất nhiên không thể đứng ở trong này thong thả xem kịch hay được.

Đúng lúc này, một con nhện lông tơ đen óng nhả sợi nhảy từ trên xuống, đáp trên vai Ngự Phượng Đàn, Vân Khanh từ nhỏ sợ nhất chính là những con vật có lông này, đôi mắt nhất thời trợn to, một tiếng hô nhỏ theo trong cổ họng tràn ra.

Ngự Phượng Đàn lập tức che miệng của nàng, cánh tay còn lại thì vươn ngón trỏ đặt trên môi nàng, ra dấu "Xuỵt!". 

Vân Khanh yên lặng gật đầu, vừa rồi nàng bất ngờ bị dọa sợ, mới có thể hô lên, nếu để người khác phát hiện bọn họ ở trong này, vậy chính là tự thừa nhận tội dạnh bị giá họa kia rồi!

Cùng lúc đó, có người hô: "Ai trốn ở nơi đó?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz