ZingTruyen.Xyz

Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 102 : Đấu Trí Trong Xe Ngựa

jinmyungseo

Lão Hải lập tức ở bên ngoài tiếp lời nói: "Tiểu thư, nơi này có người của quan phủ, đang dựng rào cản, điều tra từng chiếc xe ngựa trên đường!"

Vân Khanh xốc màn xe lên đưa mắt ra bên ngoài, nhìn về phía tiệm bán mỹ phẩm nằm trên đường hướng ra cửa nam thành Dương Châu, lúc này đã dựng lên chướng ngại vật, đám người mặc trang phục quan binh đang kiểm tra từng chiếc xe ngựa đi qua.

Xem ra quan binh đang kiểm tra gắt gao từng người một, mặc kệ bên trong có phải là nữ quyến hay không, đều phải xốc lên xem xét một phen, hiển nhiên muốn tìm cho được tên trọng phạm. 


"Ngươi lại đem phiền phức tới cho ta." Vân Khanh buông màn xe, quay đầu nhìn nam nhân mang mặt nạ bạc vẫn như cũ thản nhiên nằm trong xe, trong giọng nói lãnh ý nhàn nhạt.

Nam nhân mặt nạ bạc cũng xốc lên màn xe gần phía hắn đưa nhìn ra ngoài, híp mắt trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hắn thật đúng là không biết xấu hổ, lại dám phong tỏa cổng thành để tìm ta."

Nam nhân mặt nạ bạc dường như đang tự nói một mình, Vân Khanh loáng thoáng nghe được một chút nội dung trong đó, xem ra đám quan binh kia thật sự vì hắn mà tới, người này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì? 

Trong lúc nàng trầm tư suy nghĩ, nam nhân mặt nạ bạc quay đầu nói với nàng: "Nói xe ngựa quay đầu lại, chuyển hướng sang con đường khác, chỉ cần không đi về bên kia, sẽ không có chuyện gì."

Vân Khanh suy nghĩ, xác thực cũng chỉ có như thế, may mắn là tính tình Lão Hải cẩn thận, cách nơi dựng rào cản một trăm thước liền ngừng lại, cũng có đường sống để quay lại, vì thế vội vàng nói: "Lão Hải, đi xuyên qua ngõ nhỏ phía bên trái kia đi."

Lão Hải vẫn đang chờ Vân Khanh phân phó, hắn cũng không muốn chạm mặt đám quan binh này, tiểu thư nhà mình nếu bị đám quan binh thô lỗ này xốc màn xe trước mặt dân chúng, thật sự rất khó coi, liền ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị giơ roi. 

Đúng lúc này, nam nhân mặt nạ bạc đột nhiên hô: "Không tốt, đã có người nhìn thấy xe ngựa của chúng ta, nếu đột nhiên quay đầu ngược lại dễ dàng bại lộ!"

Vân Khanh tiến lại gần cửa sổ quan sát, xác thực có hai ba quan binh đang cưỡi ngựa về phía này, xem tư thế kia, tựa hồ là đang đánh giá xe ngựa của nàng, đang suy xét có muốn tiến lại kiểm tra hay không rồi.

Nàng lập tức xoay lại đây nói: "Nếu không đi, bọn họ sẽ lại đây kiểm tra." 

"Bọn họ muốn lại đây." Nam nhân mặt nạ bạc thả tay buông màn xe xuống, trong đôi mắt chứa hàn ý dày đặc, Vân Khanh biết cỗ hàn ý này không phải đối với nàng, mà là đối với đám người bên ngoài kia.

"Lão Hải, đừng đi, đem xe dừng ở ven đường đi!" Vân Khanh đưa ra phán đoán, theo tình huống hiện tại, nếu rời đi sẽ làm cho những người đó càng thêm nghi ngờ, không bằng ngừng ở bên cạnh, hào phóng tự nhiên một chút.

Vân Khanh nhanh chóng đảo mắt nhìn nội thất bài trí bên trong xe ngựa, xe ngựa rộng lớn ở giữa chỉ đặt một cái bàn trà, hai bên là nhuyễn tháp, bốn phía đều được gấm vóc vây quanh, trong lò tản ra mùi hương nhàn nhạt, trong một góc nhỏ đặt mấy quyển sách vừa mới mua, căn bản không có chỗ để ẩn thân. 

"Ngươi nhanh chạy ra ngoài đi!" Vân Khanh chuyển mắt về phía nam nhân mặt nạ bạc, hai tròng mắt lộ ra sát ý chợt lóe rồi biến mất, nếu như điều tra được trong xe ngựa của mình có thích khách, ngược lại nàng cũng sẽ bị liên lụy.

Nam nhân mặt nạ bạc nhìn đôi mắt của nàng, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ, trừ bỏ người Thẩm gia, đại khái những người khác trong mắt nàng cũng không có gì khác nhau, bất quá hiện tại cũng không phải lúc bi xuân thương thu, hắn lắc đầu nói: "Đi không được, một người từ bên trong thoát ra, bọn họ sao lại nhìn không thấy!"

Vân Khanh đáy lòng gấp gáp, những trong đầu cũng không rối loạn, nàng nhìn thoáng qua Lưu Thúy nằm ở một bên tựa như đang ngủ say, nôn nóng nói: "Ngươi mau giải huyệt đạo cho nàng." 

Vốn nam nhân mặt nạ bạc cảm thấy nếu giải huyệt đạo cho nha hoàn kia, không chừng sẽ rước lấy nguy hiểm, nhưng nhìn đôi mắt của Vân Khanh, nét mặt lạnh lùng cùng kiên định, hắn không nói thêm câu nào nữa, thời gian không nhiều lắm, không thể thong thả như vừa rồi ngươi một câu ta một câu.

Ngón tay ở trên người Lưu Thúy điểm vài chỗ, nàng lập tức mê mang tỉnh lại, đầu tiên mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy, xem xét Vân Khanh còn bên người hay không, sau khi nhìn đến Vân Khanh, vừa muốn mở miệng, lại thấy được nam nhân mang mặt nạ bạc làm cho mình hôn mê vẫn còn ở đây, muốn mở miệng hỏi ra nghi vấn, nhưng lại cảm thấy không khí trong toa xe có chút không đúng, liền nhịn xuống, quay về phía Vân Khanh hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ."

"Ta không sao, bên ngoài có quan binh muốn tới điều tra hắn." 

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Lưu Thúy sau khi tỉnh lại, vẫn như cũ bình tĩnh, rất nhanh an vị đến bên cạnh Vân Khanh, nhẹ giọng hỏi. Nhìn thấy Vân Khanh bình yên vô sự nàng liền không hỏi nhiều nữa, trước mắt còn có chuyện cần giải quyết, nếu để quan binh phát hiện tên nam nhân mang mặt nạ bạc kia ở bên trong xe ngựa, vậy thì khuê danh của tiểu thư sẽ xong đời.

"Ta phải ẩn mình trong xe ngựa thôi!" Nam nhân mặt nạ bạc nghe tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần, thực hiển nhiên là đám người kia đang giục ngựa về phía này, chúng muốn kiểm tra xe ngựa.

"Hiện tại cũng không có biện pháp khác." Vân Khanh nhìn toa xe có chút đơn sơ của mình, ngón tay gõ nhẹ trên bàn trà, chỉ hy vọng rằng sẽ không xảy ra sơ sót gì. 

Nàng ngửi thấy trong xe có mùi máu tươi nhàn nhạt, tuy rằng trên đường đi đã nhạt đi không ít, nhưng nếu lúc này xốc màn xe lên, vẫn có thể ngửi thấy, lập tức phân phó nói: "Lưu Thúy, đem mùi hương trong lò, đổi thành bách hoa trầm thủy mộc."

Nếu để cho người khác nghe được mùi máu tươi, vậy thế nào cũng sẽ làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ, điểm này không thể lơ là.

"Dạ." Lưu Thúy tuy rằng vừa tỉnh lại, đối với những chuyện vừa mới xảy ra cũng không mấy rõ ràng, nhưng nàng đi theo Vân Khanh mấy năm nay, đã dưỡng thành thói quen phục tùng, từ trong tâm khảm vẫn tín nhiệm Vân Khanh, lúc này thấy khuôn mặt tiểu thư trấn định, không chút hoang mang, còn có thể chỉ huy nàng đổi hương, lại càng tin phục. 

Bên ngoài tiếng vó ngựa dần dần tới gần, lập tức nghe thấy một giọng nam truyền đến: "Bên trong xe là người nào của Thẩm phủ?"

Bốn đỉnh xe ngựa của Thẩm gia trạm khắc hình con cá bọc vải gấm sa tanh, cho nên phàm là người có điểm kiến thức, đều có thể nhận ra, xe ngựa này là của Thẩm phủ.

Lão Hải có kinh nghiệm giao tiếp với quan phủ, liền phối hợp đáp lời: "Là tiểu thư trong phủ, xin hỏi quan gia có chuyện gì?" 

Giọng nam kia trung khí mười phần nói: "Tứ hoàng tử gặp chuyện, nay quan phủ đang phụng mệnh tróc nã thích khách, vì phòng ngừa thích khách trốn trên xe ngựa chạy ra ngoài thành, làm phiền Thẩm tiểu thư phối hợp với quan phủ điều tra."

Lão Hải tới gần xe ngựa, truyền đạt lại lời vừa rồi với Vân Khanh, cũng hỏi: "Tiểu thư, có để cho bọn họ kiểm tra hay không?"

"Nếu quan phủ muốn truy bắt thích khách, Thẩm phủ chúng ta nhất định sẽ phối hợp." Tiếng nói êm tai dễ nghe của thiếu nữ từ trong xe phát ra, Vân Khanh đưa tay, màn xe ngựa được xốc lên, thấp thoáng nhìn thấy được nửa khuôn mặt của nàng. 

Ba con ngựa con lớn đang đứng chắn trước xe ngựa, một toán lính khác vây quanh xe ngựa ở giữa. Trước mặt là một nam nhân mặc trang phục hoàng tử màu tím, hàng mày rậm kết hợp với đôi mắt chim ưng, ngũ quan thâm thúy cương ngạnh, chính là tứ hoàng tử Ngự Thần Hiên.

Mới vừa rồi Ngự Thần Hiên đang đứng tại rào cản dựng đằng kia kiểm tra một chiếc xe ngựa, vừa cho thông qua, thời điểm hắn quay đầu nhìn sang phía bên này, phát hiện một chiếc xe ngựa ngừng cách đó không xa, kỳ thật việc này cũng không có gì kỳ quái, xe ngựa dừng lại rất đỗi bình thường, nhưng hắn phát hiện xe ngựa này, là của Thẩm phủ.

Nhớ tới việc sau khi phụ hoàng vào ở trong Thẩm phủ, hai lần liên tiếp nảy sinh bất mãn với hắn, trong lòng hắn càng xem Thẩm phủ không vừa mắt, mỗi một chiếc xe ngựa hắn cũng không buông tha, nên mang theo hai phó binh lại đây, muốn điều tra chiếc xe ngựa này. 

Ai ngờ, ngồi trong đó tọa đúng là tiểu thư Thẩm phủ - Thẩm Vân Khanh, nhất thời chân mày nhíu chặt, biểu tình càng thêm âm trầm.

Vân Khanh đưa mắt nhìn hắn sau khi trông thấy nàng, một màn hắn nhíu mày khóe miệng có chút trầm xuống nàng đều thấy được, khuôn mặt vẫn như trước mỉm cười ngẩng đầu nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt: "Dân nữ gặp qua tứ hoàng tử."

Ngự Thần Hiên không nói gì, ngược lại một vị phó binh bên cạnh hắn lên tiếng: "Sao lại để cho tiểu thư đích thân vén rèm, nha hoàn của ngài đâu?" Tiểu thư khuê các thời điểm xuống xe ngựa hoặc là cùng người ngoài nói chuyện, đều sẽ có nha hoàn truyền lời, hành động này của Vân Khanh xác thực có chút không ổn. 

"Quan gia nói đúng, thế nhưng thực không khéo, hôm nay nha hoàn của ta thân thể không được tốt, say xe đang nằm ở bên trong." Vân Khanh trả lời.

"say xe? Khéo như vậy, một đứa nha hoàn vậy mà còn yếu ớt hơn so với một vị tiểu thư như ngài, làm phiền Thẩm tiểu thư phối hợp mở toa xe ra, để cho ti chức kiểm tra một chút." Phó binh hiển nhiên đối với lời nói của Vân Khanh nổi lên lòng nghi ngờ, ngữ khí cường ngạnh lên.

"Điều tra thì không thành vấn đề." Vân Khanh nói xong, vén rèm lên đứng dậy, Lão Hải chạy nhanh tới lấy ra một cái ghế nhỏ, để nàng đạp lên ghế rồi bước xuống: "Cũng xin làm phiền quan gia không quấy rầy tới nha hoàn của ta, nàng đang không thoải mái." 

"Hừ!" Tên phó binh kia lập tức nhảy xuống, giơ tay vén rèm lên, bên trong xe ngựa rộng rãi được phơi bày ra trước mắt mọi người.

Ngự Thần Hiên hai tròng mắt như chim ưng, đảo qua những vị trí nhỏ nhất, giá sách, bốn vách tường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đang ngủ bên trong xe ngựa, cái chăn, được phủ từ đầu đến chân một người, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng lạnh.

"Tứ hoàng tử, không có phát hiện bóng dáng thích khách." Tên phó binh nhìn một vòng, bẩm báo. 

"Xốc chăn của người kia lên, để cho nàng lộ mặt ra cho ta xem." Ngự Thần Hiên giơ tay chỉ cái chăn, tên phó binh muốn tiến lên, Vân Khanh bước nhanh về phía trước, đứng bên cạnh xe ngựa nói: "Việc này e rằng không tốt cho lắm, nàng tuy rằng chỉ là một nha hoàn, nhưng vẫn là cô nương chưa xuất giá, nếu mở chăn ra sẽ tổn hại danh dự của nàng."

"Chỉ là mở chăn ra nhìn mà thôi, nàng ta chôn ở trong chăn, ngươi cũng nhìn không rõ mặt của nàng, vạn nhất nha hoàn của ngươi kỳ thật đã bị thích khách thay đổi, kia chẳng phải là giúp cho hắn ta thoát khỏi mắt của bổn hoàng tử sao?" Ngự Thần Hiên sắc mặt lạnh lùng mở miệng, đôi mắt chim ưng nhìn Vân Khanh, tựa hồ muốn xuyên thấu qua cái nhìn đó mà thấy rõ con người nàng, đồng thời nó cũng đang ẩn chứa lửa giận hừng hực.

Lão Hải nhìn thấy trong lòng âm thầm rét run, lén đưa mắt về phía tiểu thư nhà mình, nàng vẫn mang nụ cười ôn nhu như cũ, bộ dáng không có một chút hoảng sợ, nếu là vị tiểu thư khác, có lẽ đã bị dọa cho khóc nấc từ lâu. 

"Dân nữ vẫn như cũ cảm thấy không ổn, nàng tuy rằng chỉ là một nha hoàn, nhưng nằm ở bên trong, trang phục không chỉnh tề, nếu để cho nam tử khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Vân Khanh ngẩng đầu nhìn nam tử cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, gió mùa đông se lạnh thổi qua hai má nàng, làm cho da mặt nàng càng thêm trắng mịn như ngọc, tùy thời đều có thể chảy ra nước, đôi phượng mâu kia trong khung cảnh ráng chiều mờ tối, càng thêm sáng lấp lánh, dường như thắp sáng tất cả mọi thứ xung quanh nàng.

Ngự Thần Hiên nhìn người thiếu nữ trước mắt, chỉ là một đứa nha hoàn mà thôi, đáng giá để nàng quan tâm đặt hết tình cảm vào sao? Ở trong lòng hắn, vốn không hiểu được tình cảm giữa Vân Khanh và Lưu Thúy, dù cho nha hoàn ấy tốt đến mấy, cũng chỉ là đứa nha hoàn, chủ nhân bảo ngươi chết, thì ngươi phải chết, hắn là hoàng tử, một tên thích khách dám ám sát hắn so với một đứa nha hoàn thì tính là cái gì.

Nhưng cố tình khi nhìn đến cô nương hai tròng mắt cố chấp cùng kiên cường đứng chắn trước xe ngựa, hắn liền nghĩ đến ngày ấy bộ dáng nàng liều mình chắn tene, hắn nhìn không thấu người này, làm sao có thể một chút cố kỵ cũng không có lao ra chắn tên cho người khác, theo quan sát của hắn, hắn hiểu rõ nàng là một người cơ trí, bình tĩnh. 

"Không ai biết được." Ngự Thần Hiên thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mở miệng.

Vân Khanh cũng là sửng sốt, nghe ý tứ của hắn, là sẽ không để cho những người khác biết chuyện Lưu Thúy bị xốc chăn lên, xem cách vị tứ hoàng tử này làm việc, thủ đoạn thật nhiều a, ngay cả khi nói như vậy đều có thể đáp ứng nàng.

Có được lời hứa hẹn của tứ hoàng tử, nếu lại ngăn cản liền có vẻ thái quá, Vân Khanh gật gật đầu: "Ta đi kêu nàng, các ngươi không cần đi lên." Nói xong, liền nắm lấy áo choàng, lên xe ngựa, đến trên xe, nhẹ giọng hô: "Lưu Thúy, Lưu Thúy, tỉnh dậy." 

Sau khi gọi vài tiếng, nha hoàn đang hôn mê rốt cục cũng ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu thư, về đến phủ rồi sao?"

Khuôn mặt tròn tròn lộ ra rơi vào mắt những người ở đây, tuy rằng tóc tai có chút tán loạn, y phục cũng hơi hỗn độn, nhưng ai cũng đều thấy được, đây là một vị tiểu cô nương, mà không phải nam tử.

"Tứ hoàng tử, thật là nữ nhân." Phó binh hồi báo nói. 

Ngự Thần Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lưu Thúy hồi lâu, hắn cũng biết nha hoàn này, Thẩm Vân Khanh tham dự yến hội, mỗi lần đều mang theo nha hoàn này, thực hiển nhiên là nha hoàn thân cận bên người nàng, hắn chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Vân Khanh, nàng đang đỡ nha hoàn nằm xuống lại, sau đó đi xuống xe ngựa nói: "Tứ hoàng tử đã xác định rồi chứ? Thích khách cũng không ở trong xe của ta."

"Đi thôi." Ngự Thần Hiên đôi mắt lạnh như băng đảo qua xe ngựa, ra lệnh một tiếng, chuẩn bị mang theo đám quan binh quay lại khu vực kiểm tra đằng kia.

Vân Khanh đứng yên tại chỗ, đáy lòng thầm thở phào một hơi, đang chuẩn bị xoay người lên xe, vừa mới nhấc chân, phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh như băng: "Đợi chút!" 

Phát hiện ra cái gì sao?

Vân Khanh trong lòng căng thẳng, sắc mặt tự nhiên xoay người lại, khóe miệng mang theo ý cười, lại thêm vài phần hàn ý thản nhiên: "Tứ hoàng tử còn có chuyện gì?"

"Bổn hoàng tử vừa sực nhớ ra, vừa rồi chỉ soát toa xe, còn chỗ cất đồ vẫn chưa soát!" Tứ hoàng tử một tay lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại tiếp tục ra lệnh cho hai tên phó binh: "Đi, cẩn thận kiểm tra chỗ để đồ!" 

Hắn tuy nói với phó binh, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một chút manh mối.

Vừa rồi hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nha hoàn kia lại trùng hợp sinh bệnh như vậy, sinh bệnh thì làm sao có thể đi ra cửa với tiểu thư, Thẩm Vân Khanh dường như đang đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ tập trung vào toa xe mà bỏ quên mất chỗ chứa đồ.

Một người khi đã qua một lần điều tra thất bại, sẽ nghĩ rằng thứ mình muốn tìm chắc chắn không có trong này, nhưng hắn hôm nay, thiếu chút nữa đã bị loại tâm lý này che mắt, may mà hắn sớm phát hiện ra! 

Thế nhưng, ở trên mặt Vân Khanh, hắn thủy chung không hề phát hiện ra bất cứ thần sắc khác thường nào, dung nhan kia vẫn xinh đẹp như mẫu đơn, từ đầu đến cuối đều thản nhiên nở nụ cười, cùng với một đôi mắt sâu như đáy vực.

Vân Khanh tay giấu dưới áo choàng, âm thầm buộc chặt, nhìn vị hoàng tử đăng cơ ở kiếp trước này, trong đôi mắt phát ra lãnh ý, quả nhiên là người từ trong tranh đấu đi lên đế vị, không phải dễ dàng qua mặt được hắn.

Nàng siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh trấn định đối diện hắn, mặc kệ nàng có bao nhiêu kiên cường, cùng một vị hoàng tử giằng co như vậy, vẫn cần dũng khí cùng tâm lực rất lớn. 

Phó binh phái người ở sau thùng xe lục soát, sau đó bẩm báo nói: "Tứ hoàng tử, phía sau toa xe cũng không phát hiện ra tung tích thích khách."

Nghe vậy, Ngự Thần Hiên hơi nhíu mi, quay đầu hỏi: "Đã xem xét kỹ chưa?"

"Bẩm tứ hoàng tử, vi thần đã cẩn thận kiểm quá, quả thật không có người." Phó binh đã tự mình kiểm tra một lần, dù sao cũng là ám sát thích khách hoàng tử, nếu dễ dàng buông tha, hắn cũng không được yên thân. 

Ngự Thần Hiên nhìn xuống thiếu nữ bình tĩnh trấn định đến lạ thường, hắn có một loại cảm giác, thích khách đã trốn trong xe ngựa của nàng, nhưng xe ngựa chỉ có không gian như thế, trong xe cũng không có, thùng xe bên dưới cũng không có, toa xe thì hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tất cả, lại không có gì.

Chẳng lẽ trực giác của hắn sai?

Lúc này đây, tứ hoàng tử ngay cả hai chữ "Đi thôi" đều không nói, lạnh lùng nhìn quét qua Vân Khanh, lôi kéo ngựa, quay đầu rời đi, hắn vừa rời đi, hai tên phó binh cũng lập tức lên ngựa, một đội binh lính đi theo phía sau. 

Mà Vân Khanh đợi cho bọn họ đi cách được một khoảng xa, mới lên xe ngựa, một tay kéo rèm cửa xuống, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống đệm, bưng nước trà trên bàn lên, uống một hớp lớn.

"Tiểu thư, vừa rồi muốn hù chết nô tỳ." Lúc màn xe vừa buông xuống, Lưu Thúy liền chui ra từ trong chăn, lô ra khuôn mặt tròn tròn sợ tới mức tái nhợt, giọng nói vẫn còn hơi run run, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.

"Không có việc gì, không lục soát thì tốt rồi." Vân Khanh đặt chén trà xuống, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy những người đó đã đi xa, không có dấu hiệu quay trở lại, mới thở phào một tiếng, hai bàn tay nắm chặt mới buông lỏng thả ra, lại cảm giác lòng bàn tay hơi nhói đau, giơ lên xem, nguyên lai lòng bàn tay bị nàng khẩn trương nắm chặt ấn vào vài dấu móng tay, có thể thấy được vừa rồi nàng có bao nhiêu sao khẩn trương. 

Ngự Thần Hiên quả thật là một người lợi hại, nàng vừa rồi cố ý bảo Lưu Thúy đóng giả bị bệnh, muốn đem toàn bộ lực chú ý của những người này dẫn vào trong xe, dù sao chỉ là một nha hoàn bất ngờ ngã bệnh, giấu ở trong chăn, lại không chịu lộ mặt ra, thấy thế nào cũng đều có điểm khả nghi, hơn nữa nàng vừa rồi viện đủ lý do ngăn chặn, mặc cho ai đều cũng cảm thấy giấu đầu hở đuôi.

Người bình thường có lẽ khi nhìn thấy người dưới chăn là Lưu Thúy, sẽ cảm thấy thích khách thật sự không có trên xư ngựa, nhưng cố tình tứ hoàng tử hắn không như vậy, hắn thế mà lại có thể nghĩ đến chỗ cất đồ bên dưới xa ngựa cũng có thể giấu người, việc này nói lên hắn là một người tâm kế rất sâu, nếu mọi việc bị hắn phát hiện, chỉ sợ cùng nàng tráng không khỏi quan hệ, hết thảy đều sẽ diễn ra theo chiều hướn xấu.

Cũng may nam nhân mặt nạ bạc từng đề nghị, lại cảm thấy xe ngựa là chỗ rất dễ khiến người khác chú ý, không thể ẩn thân, thay đổi một chỗ khác, nếu không, hôm nay chắc chắn sẽ bị người tóm gọn. 

Chính là nam nhân mặt nạ bạc kia có thể nghĩ đến ra chỗ ẩn mình thích hợp tới như vậy, thật sự là một người nhanh trí, bất quá hắn cũng đem lại phiền phức lớn như thế cho nàng, làm nàng sợ tới mức lạnh cả người, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, người này không thu phục không được.

Nhớ tới vừa rồi ánh mắt Ngự Thần Hiên nhìn nàng, bên trong tựa hồ hàm chứa tức giận, đối mặt với loại này ánh mắt, trong lòng Vân Khanh hơi nghi ngờ, đời này, nàng tựa hồ chưa từng chọc tới tứ hoàng tử, vì sao hắn lại tức giận nàng như vậy, nàng đã đắc tội hắn khi nào. Đời này nàng không hề giẫm lên vết xe đổ, nàng đã cố gắng tránh đi xung đột trực diện với hắn.

Bất quá, e rằng nàng không biết vì sao, nam nhân mặt nạ bạc đi ám sát tứ hoàng tử, còn hiểu biết rất rõ về tứ hoàng tử, chẳng lẽ hắn biết? 

Vì thế Vân Khanh lạnh giọng khinh hô: "Ngươi xuất hiện đi!"

Giọng nói vừa cất lên , trong toa xe nhỏ bắt đầu lắc lư , sau đó khăn trải màu đỏ nhanh chóng bị lật lên , lộ ra bên dưới , tứ chi xếp một cách vuông vứa theo gọc cạnh của chiếc bàn , toàn thân thu lại nhỏ nhất có thể , đó chính là nam nhân mang mặt nạ bạc .

" May là hắn ta đi rồi , bằng không tiếp tục tư thế nào sẽ khiến ta mệt chết " Nam nhân mặt nạ bạc thở phào một hơi , Lưu Thúy lưu laot1 naht85 từng tấm ván gỗ lên , sau đó ghép chúng lại với chân bàn đã được cất đi , một lần nữa lại biến thành chiếc bàn uống trà , trở lại nguyên dạng của nó.

May mắn xe ngựa trong nhà Vân Khanh luôn dùng những vật dụng nhỏ gọn linh hoạt , có thể tháo ghép lại, trước đó nam nhân mặt nạ bạc vô tình quơ tay trúng những món đồ này , phát hiện cúng hơi lung lay , liền nảy ra ý tưởng trốn trong này ,có Vân Khanh phía trước dời đi lực chú ý , sẽ không có ai chú ý chiếc bàn trà này có chỗ nào kỳ quái .

" Ngươi nếu không nhanh trí , sẽ bị hắn ta bắt đi rồi !" Vân Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái , hắn lại thực thản nhiên tự đắc ngồi ở bên kia xe ngựa , đấm đấm lưng , bóp bóp tay , không có nửa điểm muốn rời đi chút nào .

" Lá gan của ngươi cũng thật lớn nha , lại dám đi ám sát hoàng tử " Vân Khanh lạnh lùng trào phúng một tiếng , nam nhân mặt nạ bạc lại khinh thường cười nói :" Ta không có hứng thú với hắn ta , ai muốn đi ám sát hắn ta chứ ."

Nghe vậy , Vân Khanh nâng mắt nhì hắn , đáy mắt xẹt qua một chút hoài nghi .

Không phải am sát ?

Vậy vì sao Tứ hoàng tử lại hạ lệnh toàn thành tróc nã hắn , còn dùng tới tội danh ám sát hoàng tử?

Nàng chớp mắt một chút , lông mi dài như cánh bướm che dấu đôi mắt cơ trí mà sáng ngời , có lẽ trong hoàng tộc có chuyện xấu gì đó không muốn truyền ra ngoài , nàng vẫn không nên biết thì tốt hơn , bất quá nàng nhớ mình còn có vấn đề muốn hỏi nam nhân mặt nạ bạc .

" Vừa rồi lúc Tứ hoàng tử quan sát ta , trong ánh mắt có tức giận , ngươi có phải biết ta hoặc thẩm gia có đắc tội gì tới hắn ta sao ? "

"Có " nam nhân mặt nạ bạc thoải mái dựa vào nệm em trong xe ngựa , thầm nghĩ xe ngựa Thẩm phủ thật là thoải mái , trong mắt toát ra ý cười thản nhiên , nhìn thiếu nữ trước mặt . Chỉ dựa vào ánh mắt của Tứ hoàng tử . Có thể nhìn ra tâm tư của hắn ta , năng lực quan sát của thiếu nữ trước mắt , hoăc là nói độ mẫn cảm chính trị , thật rất cao a.

"Chuyện gì ?" Vân Khanh không muốn nhiều lời với tên nam nhân mặt nạ bạc này nữa , nếu không phải vì muốn biết rõ ràng chuyện này , nàng rất muốn lập tức quăng tên mặt nat bạc này xuống xe ngựa , để tranh cho lại chọc phiền toài.

Vốn là ngầm hãm hại ngũ hoàng tử , kết quả bởi vì tâm tư riêng của nàng , mà phản phệ ngược lại trên người tứ hoàng tử , nếu dứt bỏ quyền thế và hiện thực , chỉ bằng tâm lý mà nói , Vân Khanh nhất định là rất thích tạo ra tí chuyện khiến Tứ hoàng tử khó chịu , nàng sẽ vui vẻ vô cùng .

Nhưng nay nàng được sống lại ở kiếp này, dưới tình huống lực lượng hai người còn cách nhau quá xa , nàng vẫn nên tận lực tránh cho mọi chuyện kiếp trước  lại xảy ra trên người mình , nếu nói vừa mới bắt đầu trong lòng nàng có thù hận cùng báo thù , nhưng hiện tại nàng cảm thấy có thể có một gia đình hạnh phúc an khang là tốt rồi.

Thế nhưng , thực hiển nhiên , Tứ hoàng tử mặc dù là không nhìn thấy mười tám trụ du long , biết về từ đường bằng ngân gạch của Thâm gia , đối với Thẩm gia vẫn sinh ra cừu hận , chẳng lẽ có một số việc là không thể tránh khỏi sao ? Chẳng lẽ Thẩm gia trời sinh liền đã định phải cùng Thứ hoàng tử đối đầu?

Nam nhân mặt nạ bạc nhìn sắc mặt nàng nhất thời ngẩn ngơ , lại thấy miệng nàng lẩm bẩm thì thầm , tuy rằng nghe không rõ cái gì , nhưng câu cuối cùng hắn vẫn nghe được , con ngươi xẹt qua một đạo sóng ngầm , nó thoáng qua rất nhanh , rồi trở lại là mặt hồ tĩnh lặng hắn quan sát lính kiểm tra , vì thế nhấc màn xe ngựa lên , lưu lại một câu :" Thẩm gia từ trước tới nay chưa bao giờ thoát được quan hệ với người hoàng tộc."

Ngay sau đó màn xe hé ra , nam nhân mặt nạ bạc nhanh chóng bay ra ngoài , hắn đã đem tin tức này truyền cho Vân Khanh , phải xem nàng có hiểu được hay không , hôm nay hắn tiết lộ nguyên nhân Tứ hoàng tử cùng Thẩm gia đối lập ra ngoài , sẽ đoán được một chút manh mối , cuối cùng sẽ biết , nàng nếu muốn che hở Thâm gia , đầu tiên phải muốn có quyền thế .

Sau khi trở lại Thâm phủ , Vân Khanh đi tới viện của Tạ thị một chuyến , liền nghe nói hôm nay thư phòng Thẩm phủ có tặc nhân lẻn vào , lúc đầu có hai kẻ lẻn vào cũng không ai phát hiện , sau đó lại xuất hiện thêm một tên đạo tặc nữa , dường như hai nhóm này không biết nhau , không đứng chung chiến tuyến ,đặc biệt là tên đến sau kia , nếu không phải một thân mặc y phục tặc nhân , tuyên cáo hắn là kẻ trộm , vì thế hai nhóm người đánh nhau , song phương sau đó đều bị thương , mới rút lui khỏi hiện trường .

Mà sau khi kiểm tra lại thư phòng , cũng không có thiếu vật gì ,mặc kệ là đồ quý trọng hay không quý trọng đều không có người động qua .

Vân Khanh an ủi Tạ thị một phen , liền trở về Quy Nhạn các , trong đầu vẫn luôn nghĩ đến lời Ta thị nói.

Đạo tặc hôm nay vào Thẩm phủ , đến có hai nhóm, trước đó vào hai người , lát sau lại tới một người nữa.

Thời điểm nàng ở thư cục , nam nhân mặt nạ bạc đúng lúc bay qua nóc thư cục , mà phía sau thư cục là sông Hà , chỉ có bên trái là có thể đạp mái hiên bay qua , mà phương hướng kia, chính là Thâm phủ.

Tứ hoàng tử sau đó liền lập tức vây thành bắt thích khách , nam nhân mặt nạ bạc lại nói hắn căn bản không có ám sát Tứ hoàng tử.

Nàng tin tưởng nam nhân mặt nạ bạc vốn không cần thiết phải nói dối nàng , loại thời diểm này , nói dối cũng không có ý nghĩ gì, bởi vì cho dù có nói , cũng sẽ không ai tin tưởng hắn thật sự không đi am sát .

Cho nên , nam nhân mặt nạ là thật không có ám sát , vậy Tứ hoàng tử vì sao lại muốn vây bắt toàn thành chứ

Thực hiển nhiên ,kẻ bịt mặt giả làm đạo tặc lẻn vào Thẩm phủ sau là nam nhân mặt nạ bạc , mà hai kẻ lúc đầu tiến vào thư phòng Thẩm phủ trộm đồ ______________ Chính là người của Tứ hoàng tử .!

Chỉ có như vậy , Tứ hoàng tử mới có thể hạ lệnh toàn thành vây bắt !

Nếu không phải nàng hôm nay vừa vặn không ở trên xe ngựa gặp Nam Nhân mặt nạ bạc , lại nghe được lời nói của hắn, Sau khi về về phủ viết tin tức có đạo tặc lẻn vào, Căn bản là không thể liên hệ với chuyện này mà tìm ra manh mối.

Nam nhân mặt nạ bạc hôm nay luyện vào trong xe ngựa của nàng, nói là vô ý, Nhưng càng có vẻ là cố ý an bài , hắn tính nói cho này chuyện gì đó.

Vân Khanh tinh tế suy nghĩ , càng nghĩ nội tâm nàng càng cảm thấy hoảng sợ __________ Thẩm gia các người từ trước tới nay chưa bao giờ tránh thoát được quan hệ với người hoàng tộc.

Đây là đang ám chỉ cái gì , Thẩm gia vẫn đều ngủ tại Giang Nam , trong dòng họ cũng không ai qua lại với hoàng tộc , tại sao có thể như vậy . Nhưng nếu thực sự không liên hệ, thì lại như thế nào giải thích việc Tứ hoàng tử phái người đến thư phòng Thẩm gia , còn không muốn cho người khác biết mục đích của hắn ta.

Như vậy Tứ hoàng tử Đến thẩm phủ tột cùng là muốn tìm cái gì ?

Điều này làm nàng Không thể không nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt nam nhân mặt nạ bạc , chính là ở Liễu phủ, lúc ấy hắn cũng giống như đang tìm cái gì đó đó, Liễu phủ cũng từng bị lẻn vào trộm đồ , thời điểm kia , Tứ hoàng tử cùng nam nhân mặt nạ bạc , cũng đang ở Liểu phủ tìm thứ gì đó . Nhưng hôm nay bọn họ lại tìm tới cả Thẩm phủ , thực hiển nhiên , thứ kia không có ở Liễu phủ , hoặc là nói không chắc chắn có ở Liễu phủ .

Liễu phù , Thẩm phủ .

Vân Khanh cầm bút lông , ngồi trước bàn đọc sách , bốn góc tường đặt mấy chậu than tỏa ra hơi nóng ấm áp, nhiệt độ trong phòng rất thoải mái dễ chịu , nàng dùng bút viết ra những mối liên hệ giữa Liễu phủ và Thẩm phủ , cuối cùng viết ra một hàng chữ .

Liễu lão phu nhân là em gái của ngoại tổ phụ , Nương là nữ nhi của ngoại tổ phụ .

Vân Khanh mơ hồ cảm thấy , tựa như theo lời nam nhân mặt nạ nói , những thứ nàng giấu trong lòng , vẫn luôn thấy có chỗ nào đó không thông,  lúc này đã thông suốt tất cả .

Nàng luôn cảm thấy chỉ dựa vào tài lực mà khiến  cho thẩm gia bị Tứ hoàng tử mơ ước dẫn đến xét nhà rồi diệt môn , vẫn không thể để làm cho người ta tin tưởng hoàn toàn , dù sao khi đó nàng vẫn là phu nhân của Cảnh Hữu Thần chỉ cần Thẩm Mậu và Tạ Thị vừa mất , kỳ thật đại đa phần tài sản bị xét của  thể không tiếng động chuyển tới danh nghĩa của hoàng tộc được mà.

Hành vi của Tứ hoàng tử , quá mức ác độc tàn nhẫn, nhưng bởi vì trước khi nàng xuất giá kiếp trước phạm vi sinh hoạt quá mức hạn hẹp, tin tức có được cũng rất ít , cho nên vẫn luôn hoang mang mà không thể hoàn toàn cởi bỏ nghi hoặc này .

Lúc này xem ra , chỉ sợ thứ mà Tứ hoàng tử muốn tìm , Đang ở trong Thẩm phủ!

Mà thứ kia , mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Thẩm phủ diệt môn!

Bút lông nằm trong tay bị ấn mạnh xuống trong giấy Tuyên thành trắng tinh , bút lông sói thượng đẳng vẫy mực tung tóe thành những đóa hoa đen tuyền trên nền giấy trắng tinh , lạch cạch ngã xuống . Vân Khanh chỉ cảm thấy có một dòng máu Lạnh từ trái tim chảy ra ,thình thịch ,thình thịch bắt đầu chạy đi khắp tứ chi ,mang theo một trận rét lạnh , bao phủ khắp toàn thân,  cuối cùng chạy thẳng lên đầu nàng.

Nàng vì phát hiện mới này mà vui mừng.

Nàng cũng vì phát hiện mới này mà bi thương.

Vui mừng vì nàng có cơ hội lần nữa được sống lại, biết rõ nguyên nhân chân thật đời trước Thẩm gia bị diệt môn.

Càng bi ai hơn khi nàng phát hiện chính mình không ngừng cố gắng trong hai năm nay,  cuối cùng vẫn không giúp được Thẩm gia thoát khỏi nguyên nhân chân chính bị diệt môn.

Mọi ngóc ngách trong đầu nàng dường như bị đóng băng , càng băng giá càng trở nên bình tĩnh ,càng thêm trấn định, rất nhiều chuyện xảy ra trước mắt đan vào nhau thành một cái lưới lớn, nàng híp mắt, tìm kiếm tin tức hữu dụng.

Thứ kia  đến tột cùng là cái gì? Vì sao Tứ hoàng tử lại khẩn cấp tìm ra nó đến như vậy ?Nó tồn tại đối với Tứ hoàng tử nhất định rất quan trọng.

Cái gì đối với Tứ hoàng tử là quan trọng nhất?

Ngôi vị hoàng đế.

Vậy cái gì ảnh hưởng đến truyền
thừa ngôi vị hoàng đế của hắn ta ?

Tháng chỉ ?Binh quyền ? Thần khí? Còn có cái gì.........

Nàng phải làm rõ đến tột cùng nó là thứ gì,  có như vậy nàng mới có biện pháp đối mặt trực diện với Tứ hoàng tử  tìm ra một chút khả năng thắng lợi.

Ngày kế tiếp,  Vân Khanh cố ý vô tình thử Tạ Thị , ngoại tổ phụ từng làm đế sư của tiên đế, là trạng nguyên Lang, có từng quan hệ đặc biệt với ai trong hoàng thất hay không, có sự việc nào đặc thù hay không, Tạ Thị đều một mực lắc đầu ,tỏ vẻ chưa từng có những chuyện như vậy xảy ra.

Mà hỏi Thẩm Mậu , Thẩm Mậu cùng Tạ thị lại giống nhau , Vân Khanh lại không dám tiết lộ nhiều hơn , dù sao tất cả đều là nàng suy đoán , hơn nữa nếu để lọt tiếng gió ra bên ngoài , Tứ hoàng tử biết nàng đã phát hiện chuyện này , chỉ sợ thảm án diệt môn sẽ ập tới bất ngờ .

Cứ như vậy thăm dò tìm kiếm , Thẩm Mậu cùng thương nhân Dương Châu đã gom đủ số ngân lượng , mời Tứ hoàng tử cùng Cẩn vương thế tử tới kiểm chứng , lĩnh ý chỉ của hoàng đế , mua toàn bộ lương thực ở phương bắc , vận chuyển đến khu vực gặp thiên tai .

Mà sau khi  khoảng quyên góp được chuyển đi không bao lâu , một đạo thánh chỉ cũng từ phương bắc ra roi thúc ngựa đưa tới , được người chuyển thẳng tới Thẩm phủ .

Thẩm Mậu sau khi biết được , lập tức từ bên ngoài vội vàng chạy trở về , không kịp tắm rửa thắp hương , mang theo Tạ thị , Vân Khanh , cũng thông tri cho Vi Ngưng Tử đến , vú nuôi ôm Mặc nhi , Hiên nhi, mở rộng đại môn Thẩm phủ , cung kính ở trước cửa nghênh đón .

Nội thị tuyên chỉ vừa đến trước cửa , đã được người đỡ xuống đất, sau đó uống một ngụm nước trà , thanh thanh cổ họng hô :

" Phụng thiên thừa vận , hoàng đế chiếu viết : Dương Châu phủ Thẩm Mậu trung tâm với đế vương , công đức vô hạn .......... nay phong làm An Bá , hưởng hai bậc bổng lộc , nữ nhi Thẩm thị Vân Khanh huệ chất lan tâm , trung tâm với quân ....... phong làm Vân Ninh quận quân , chủ mẫu phong làm tam phẩm Thục nhân , có thể vào kinh ..... bố cáo thiên hạ ghi vào sử sách ."

Cả một đoạn thánh chỉ dài được đọc xong , toàn bộ người trong Thẩm phủ đều chấn kinh , bọn họ cũng nghĩ sẽ được Minh Đế ngợi khen , được Minh Đế ban thưởng , nhưng thật không nghĩ tới , thế nhưng sẽ được phong tước , mà Vân Khanh trực tiếp được phong làm quận quân , bệ hạ còn ban thưởng phong hào " Vân Ninh " , phải biết rằng , không có ban thưởng phong hào cùng ban thưởng phong hào khác nhau cách biệt rất lớn .

Bọn họ đương nhiên sẽ không biết , thời điểm ban cho Thâm phủ phong hào này , trong triều đã xảy ra một trận tranh luận rất lớn , phe đại thần ủng hộ hoàng hậu đếu nói một nữ nhi thương nhân , sao có thể chỉ bằng chút xíu công trạng đã được phong làm quận quân , đây chính là phong hào tam phẩm , bình thường là chỉ có cháu gái Thân vương mới có thể phong làm quận quân , nhiều nhất là ban thưởng một chút đồ quý giá là được rồi . Ngay tại thời điểm cãi nhau kịch liệt về vấn đề phong hào này , Phương tiểu hầu gia được người nào đó nhờ cậy , tỏ ra vô cùng lơ đãng nói một câu  :" Chẳng lẽ tánh mạng của bệ hạ còn không thể sánh bằng một phong hào quận quân tam phẩm ? "

Lời vừa nói ra , bá quan câm miệng , nếu dám nói thêm lời nào nữa , mà có vài người " gió chiều nào theo chiều nấy " , sau khi chứng kiến Thẩm Mậu liên hợp với phú thương Dương Châu giải quyết tình trạng thiên tai ở phương bắc , lại nói Thẩm gia một nhà đều là trung quân chi dân , lời ấy được mọi người tán thành , vì thế thiên tử mở miệng , trong chiếu chỉ phong thưởng cho Thẩm gia , thêm vào phẩm vị An Bá nhị phẩm cho Thẩm Mậu , Tạ thị phong làm Thục nhân tam phẩm , còn lúc Vân Khanh được phong làm quận quân , là do nhân tiện thêm vào .

Trong khoảng thời gian ngắn , mặc kệ là trầm ổn như Thẩm Mậu cũng tốt , hay là kích động như Tạ thị , hoặc giả kinh nghi như Vân Khanh , trong lòng mọi người đều xúc động , ngay cả Vân Khanh củng không ngờ tới  , sống lại ở kiếp này Thẩm phủ thế nhưng xảy ra biến hóa to lớn như thế , phần vinh quang này quả thực là giống như trời ban cho bọn họ ân đức to lớn không ngờ tới vậy.

Cũng may bọn họ đều rumg động trong lòng , ở ngoài mặt vẫn trấn định , Thẩm Mậu đầu tiên đứng lên lĩnh chỉ , bỏ ra một khoản hậu hĩnh để cảm ta nội thị và tùy tùng tới tuyên chỉ , cũng chiêu đãi bọn họ thật tốt .

Trên dưới Thầm phủ là một mảnh vui mừng hớn hở , ngay cả hạ nhân đều phấn khích vui mừng , cảm thấy may mắn bọn họ vận khí tốt , từ nô tỳ của thương nhân trở thành nô tỳ của An Bá phủ , tuy rằng đều là nô tỳ , nhưng cả hai hoàn toàn bất đồng .

Van Khanh nhìn thoáng qua Vi Ngưng Tử , thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt , trong ánh mắt hiện rõ vẻ thất sắc , thoạt nhìn cơ hồ là bộ dáng bị đả kích trầm trọng.

Xem ra truyện mình được phong làm Vận Ninh quận quân nhất định khiến cho Vi Ngưng Tử luôn cảm thấy nàng là nữ nhi thương nhân khó chịu đòi mạng , làm khó nàng ta sau khi chịu đựng đả kích lớn như vậy , còn có thể đứng ở nơi đó .

" Biểu tỷ , như thế nào còn không đi vào , bên ngoài gió lớn ,xem ra sắp có tuyết rơi , cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy ." Vân Khanh cười thăm hỏi Vi Ngưng Tử .

Vi Ngưng Tử kỳ thật cũng không có tốt như Vân Khanh nhìn thấy , nàng toàn thân đang nhè nhẹ run , ngón tay gắt gao cắm vào lòng bàn tay , hận không thể đem Vân Khanh bóp nát trong lòng bàn tay nàng ta .

Nàng ta gắt gao cắn răng nhìn sang, một câu đều nói không nên lời, trong đôi mắt xinh đẹp như nước hồ thu kia rốt cục khắc chế không được lộ ánh tia nhìn ngoan độc đối với Vân Khanh, nhìn thiếu nữ trước mắt mặc y phục màu trắng khoác áo lông Hồ Ly Trắng tinh, hận không thể lập tức đi qua xé rát mặt nàng .

Nàng ta xoay người nhìn Vân Khanh cắn răng nói :" Cẩn thận đứng càng cao, thì rơi càng thảm ! ".

Rốt cuộc cũng giả vờ không nổi nữa, Vân Khanh mỉm cười :" Có thể đứng cao một chút, so với càng ngày càng cơ Khổ thì tốt hơn nhiều."

"Thẩm Vân Khanh ,ngươi không nên quá đắc ý !" Công lực nhẫn nhịn của Vi Ngưng Tử rốt cục vỡ tan tành , lộ ra khuôn mặt tràn ngập ghen tị hận ý vặn vẹo xấu xí mà nàng ta luôn che giấu.

" Ta có đắc ý hay không , biểu tỷ cũng không thể xem vào , tỷ tốt nhất đừng nên đứng ở nơi đầu gió kẻo lại sinh bệnh , nếu là thực sinh bệnh , dì vốn không có người chiếu cố , chắc sẽ khó mà qua khỏi , biểu tỷ nói không chừng sẽ trở thành người khắc mẹ khắc cha , sau tội danh ' bất hiếu quân thân ' lại xảy ra chuyện đó , vậy thật sự là xong đời nha. "Vân Khanh nghịch ngợm cười cười , màu da ánh vào trong lớp tuyết mỏng manh , như là băng sương ngưng tụ mà thành , trên khuôn mặt mang theo một cỗ sát khí , sau khi nói xong , liền mang theo Lưu Thúy quay đầu bước vào trong nội viện Thẩm Phủ .

Vi Ngưng Tử nhìn theo phương hướng thân ảnh lả lướt hoa lệ kia biến mất , đáy mắt tản ra cừu hận , ghen tị cùng điên cuồng vẫn luôn bị nàng ta đè nén trong nội tâm , rốt cục mãnh liệt trào ra .

Nàng ta luôn luôn cẩn thận làm người ở Thẩm phủ, chính là muốn có một ngày hoàn mỹ đem Thẩm Vân khanh lôi xuống ngựa ,sau đó trở tay cướp lấy, địa vị Thẩm gia tiểu thư này.

Ai biết được,  Thẩm Vân khanh cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp đi lên, ngay cả ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, cũng không tổn hại chút nào tới thanh danh của nàng , ngược lại là nàng ta, chỉ tham gia một buổi yến hội của hoàng hậu ,đã bị gắn cho tội danh bất hiếu ,bị toàn bộ tầng lớp thượng lưu tại Dương Châu giễu cợt.

Càng nghĩ như thế, sự ghen tị như một con rắn độc càng cuốn quanh nàng ta , từng tấc một cắn nuốt tâm linh vốn đã ngoan độc của nàng ta . Xem ra không có cách nào , Thẩm phủ thật sự là không tiếp nhận nàng ta, như vậy liền làm cho cả Thẩm phủ và Thẩm Vân Khanh đang đắc ý kia chôn cùng luôn đi.

Thẩm Mậu đem nội thị và tùy tùng chiêu đãi thỏa đáng xong , lại tự mình đưa bọn họ đến khách sạn tốt nhất thành Dương Châu bao  trọn bộ gian phòng chữ thiên ,mới vô cùng cao hứng trở về.

Nội thị sau khi truyền xong thánh chỉ, lại nói cho hắn biết, năm nay hoàng thương cung ứng đã muốn xác định là Thẩm gia rồi , bởi vì phía trên sẽ có công văn đưa đến, nên bệ hạ cũng không viết trong thánh chỉ.

Thẩm gia Hoàng thương là dựa vào thực lực mà lấy được nếu viết trong tháng chỉ, ngược lại có vẻ Thẩm gia là dựa vào việc khác mới có , Thẩm Mậu  hướng về phương bắc hành đại lễ thật sâu, cảm tạ bệ hạ ân điển.

Đại Ung luôn tuân theo quy củ , chiếu chỉ công nhận hoàng thượng được ban xuống thì toàn gia phải chuyển về kinh thành , hoàng thương Đại Ung cũng không nhiều , trúng tuyển đều là thương hộ có thực lực , nói như vậy , hòng thượng đều nắm giữ từng bộ phận quan trọng trong mạch máu kinh tế của quốc gia , ra quy định như thế , một là tỏ vẻ thành ý quan tâm chiếu cố , hai là để tiện cho việc khống chế bọn họ .

Hơn nữa chuyện được chọn làm hoàng thương được ban xuống , Thẩm phủ tính ra là tứ hỉ lâm môn , khách nhân tiến đến chúc mừng ào ạt như nước , nghĩ tới năm sau sẽ chuyển đi khỏi Dương Châu , mà trước năm mới sự vụ phi thường bận rộn , cứ để như thế chiếu đãi cũng không được hay cho lắm , thế là Thẩm phủ ba ngày sau , tổ chứa một yến hội chúc mừng .

Từ lúc đem Thải Thanh gả cho một quản sử ở thôn trang , bên người Vân Khanh cũng chỉ có Lưu Thúy là đại nha hoàn , sân viện nàng ở cũng khá lớn , công việc bên trong cũng nhiều , trừ bỏ Lưu Thúy , cũng chỉ có Thanh Liên , Vân Nhi , Tuyết Lan ba nha hoàn bậc hai , cho nên tuy rằng là nha hoàn bậc hai , ba người các nàng cũng rất có mặt mũi .

"Tiểu thư ,tối hôm qua nửa đêm nô tỳ đi nhà xí , nhìn thấy Tuyết Lan lén lút đi lại ở trong sân , cũng không biết đang làm cái gì ." Vẫn Nhi bẩm báo với Vân Khanh .

Vân Khanh híp mắt , đêm hôm khuya khoát , lại là nữa đêm tháng mười hai trời rét lạnh căm căm , người vừa đứng ở bên ngoài chút xíu đã muốn chiu về lại ổ chăn , Tuyết Lan kia công việc có thể nói là nhàn hạ , sao nửa đêm lại xuất hiện ở trong sân.

"Ngươi trước hãy quan sát , nếu đêm nay lại nhìn thấy nàng ta xuất hiện , liền xem nàng ta rốt cuộc đang làm cái gì !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz