Cam Hung Lich Su Tro Ve Thoi Tay Son
Năm Canh Tý [1780], Nguyễn Phúc Ánh xưng vương ở cõi phía Nam. Năm Tân Sửu [1781], Nguyễn Phúc Ánh giết Đỗ Thanh Nhơn, nội bộ họ Nguyễn lục đục. Tháng Năm năm ấy, Nguyễn Phúc Ánh đem quân đánh Bình Khang nhưng không thắng.Tháng Ba năm Nhâm Dần[1782], vua Thái Đức cùng Long Nhương tướng quân Nguyễn Huệ đem hơn một trăm chiến thuyền vào cửa Cần Giờ, đánh nhau với quân của Nguyễn Ánh ở Ngã Bảy. Trận ấy quân Phúc Ánh thua to, tên người Pháp là Manuel phải tự đốt tàu của mình mà chết. Sau đó thì Nguyễn Phúc Ánh phải bỏ thành, chạy về đất Ba Giồng, không lâu sau thì ra lánh ở đảo Phú Quốc. Sau khi bình xong đất Gia Định, ngài rút quân về Quy Nhơn, để hàng tướng là Đỗ Nhàn Trập ở lại giữ thành.Năm Quý Mão (Thái Đức thứ sáu) [1783], vua Thái Đức sai Nguyễn Huệ và Tiết chế Nguyễn Lữ đem quân vào đánh. Trong tình thế nguy cấp ấy, Nguyễn vương Nguyễn Phúc Ánh phải rước người thân ra Phú Quốc. Tháng Sáu năm đó, Long Nhương tướng quân lại mang quân đánh Phú Quốc, Nguyễn vương chạy về Côn Lôn. Quân Tây Sơn cũng đem thuyền đến vây, ngặt nỗi trong thế ngàn cân treo sợi tóc thì một cơn bão nổi lên làm đắm thuyền của Tây Sơn, Nguyễn Phúc Ánh liều chết phá vòng vây chạy ra ngoài, sau đó chạy về đảo Cổ Cốt, rồi cuối cùng trở về Phú Quốc. Cuộc chiến đầy cam go với nhiều thử thách, là cuộc đua tranh giành quyền làm chủ Đại Việt của hai thế lực đối lập nhau chính thức bắt đầu.
*
"Bẩm, chè hạt sen làm xong rồi ạ."Thanh Chi lúi húi bưng ra ngoài hiên cho tôi một chén chè, bước đi nhanh nhẹn không một động tác thừa. Một mớ tóc mai rơi ra trên trán, tuy luộm thà luộm thuộm là thế nhưng con bé chẳng buồn nghĩ đến việc sẽ đưa tay gạt chúng sang một bên. Thanh Chi nhẹ nhàng vén ống tay áo rộng thùng thình, rồi cẩn trọng đặt chén chè xuống, giương mắt chờ cử chỉ tiếp theo của tôi. Năm nay con bé ra dáng thiếu nữ hơn hẳn, tuổi cũng sắp độ trăng rằm. Nét mặt thùy mị, nết na, suối tóc lúc nào cũng búi lên gọn gàng. Đôi mắt nâu phảng phất bóng mây du lãng trong mặt hồ buổi sớm, nhìn vào cứ ngỡ thấy cả mùa thu trong mắt cô thị nữ này.Trong khi Thanh Chi nổi bật lên với vẻ đẹp của thiếu nữ đương tuổi xuân, còn tôi thì lại chìm xuống với cái nhan sắc "đã quá hạn sử dụng". Ừ thì... sự thật thì tôi vẫn chưa già đến độ vậy đâu, chẳng qua là do tôi cảm thấy mình đã qua khỏi lứa tuổi đẹp nhất thời con gái nên có chút ganh tị thôi.Tôi tạm dừng việc vẽ vời đương vẽ dở, xếp đống giấy họa cảnh núi non nghìn trùng, gác bút sang một bên rồi ngẩng mặt nhìn Thanh Chi bằng cái cau mày đầy tò mò. Con bé lúng túng cụp mắt xuống, tay vò chặt lấy vạt áo, cúi gằm mặt không nói nên lời. Hẳn Thanh Chi đang ngỡ rằng tôi sắp sửa trách mắng con bé điều gì đó nặng nề lắm đây."Cái này là của chị hả?" Thanh Chi gật đầu lia lịa. Đoạn, con bé đáp: "Dạ bẩm, thánh thượng lo lệnh bà bị mệt nên đã sai người làm chè hạt sen dâng lên cho lệnh bà đấy ạ.""Ngài ấy không ăn hay sao mà dặn em bưng qua cho chị vậy?" Sống quanh quẩn trong tòa thành đồ sộ này nhiều năm, một phen chứng kiến nhiều cảnh khiến tôi váng cả đầu. Biết lắm thế nào cũng có người âm thầm theo dõi tình trạng của tôi, thế nào và ra sao mà. Thậm chí chuyện lặp đi lặp lại nhiều đến mức tôi coi nó là điều hiển nhiên, không còn có phản ứng bất ngờ hay ngạc nhiên như lúc trước nữa. Rõ ràng, việc quân việc nước khó nhằn gấp vạn lần, chuyện vỗ về trăm họ vẫn chưa thể yên tâm thực hiện, vậy mà ai kia lại đi ngó ngàng đến tôi. Rốt cuộc bản thân tôi quan trọng đến cỡ nào thế nhỉ."Nô tì không biết, chắc là bệ hạ đã ăn rồi nên mới..." Thanh Chi ấp úng.Thiệt tình, tôi cứ ngỡ sau này lớn lên, bản tính rụt rè của Thanh Chi sẽ hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự tự tin và hoạt bát. Có nào ngờ bóng dáng cô thị nữ nhỏ tuổi năm nào giờ vẫn còn đây, có điều thể xác thay đổi chút ít thôi. Tôi biết con bé không biết giải thích ra sao, bèn thở dài một hơi, rồi phẩy tay ra hiệu. "Được rồi. Chỉ cần chị ăn hết chén chè này là được chứ gì?"Thanh Chi gật đầu không đáp, bất giác mỉm cười.Tôi dùng chiếc thìa mà Thanh Chi mang đến, đảo thìa qua lại trong chén. Mấy viên nhãn được tách vỏ chỉ lấy phần cơm, bên trong bọc hạt sen trông thật đẹp mắt, lại còn ngon miệng, nhìn thôi đã muốn ăn thử lấy một thìa rồi. Trong người tôi hiện đang khó ăn khó ở, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Tối hôm qua tôi đã phải lăn lộn trên giường, chật vật cả mấy tiếng mới chợp mắt được một tí. Tôi ngồi phân vân một lúc lâu, cuối cùng cũng bị lí trí đánh gục, không nhịn được mà ăn thử thìa chè đầu tiên để xem cái vị nó như thế nào. Tất nhiên tôi thừa biết chè lúc nào cũng mang vị ngọt, không ngọt dịu thì cũng ngọt gắt. Cái vị ngọt thanh của nhãn nhục lập tức lan tỏa trong miệng, xen lẫn cả cái vị bùi bùi của sen. Tôi sững sờ, tay khựng lại giây lát rồi lại ăn tiếp thìa chè thứ hai. Nước chè không ngọt gắt, cũng không quá nhạt nhẽo, mà nó đủ ngọt để làm tâm trạng người khác khá hơn đôi chút. Một đứa gì cũng ăn như tôi thì dễ quá rồi, chỉ cần ăn thấy hợp miệng là sẵn lòng mở miệng ra khen tuốt. Tôi từng nghe bảo đâu đấy rằng món chè này dùng để giải nhiệt, vừa thanh mát lại vừa bổ. Bảo sao ngày nhỏ mẹ tôi vẫn thường xuyên làm chè hạt sen long nhãn cho tôi ăn vào mấy lúc tiết trời khá oi bức, có điều ngày nhỏ tôi kén ăn đến độ chỉ hốc toàn món ưa thích, món nào trông không bắt mắt là không ăn. Thanh Chi háo hức nhìn tôi thưởng thức chè với tâm trạng vui không tả được. Ngay từ giây đầu tiên, con bé cứ đinh ninh nghĩ rằng tôi sẽ từ chối chén chè, rồi sau đó bản thân phải cố lựa lời để nói cho kia nghe lọt tai hết sức có thể. Nhưng từ khi tôi chịu ăn lấy một hai thìa chè - hay thậm chí là nhiều hơn thế - thì có lẽ biểu cảm trên gương mặt Thanh Chi thay đổi chóng vánh."Chị ăn chừng này... chắc là đã vừa ý thánh thượng rồi nhỉ?" Sau năm muỗng chè thì tôi thở dài, đặt thìa xuống, thôi không ăn nữa. "Lòng tốt của ngài ấy, tất nhiên là chị hiểu. Cơ mà lúc rỗi lại sai người đem bưng chè đến thì quả thật... có hơi kì cục một tí."Con bé vừa thu dọn chén chè, mỉm cười ngô nghê, vừa luôn miệng nói không ngừng. "Là do lệnh bà vẫn chưa thấu rõ tâm tình thánh thượng đấy thôi. Nô tì thấy dạo đây bệ hạ bận rộn nhiều, không rỗi thì giờ để đến đây, chuyện binh nhung vẫn còn rối như tơ vò. Vậy mà ngài ấy sai người mang chè đến, có nghĩa là bệ hạ vẫn chưa quên béng lệnh bà đâu."Tôi đưa tay chạm vào mặt ngọc bội, bỗng dưng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Ngài tặng tôi viên ngọc này vào năm Mậu Tuất, quanh đi ngoảnh lại cũng thấm thoát năm năm. Mấy món lặt vặt thế này, nếu không phải là vật quý thì có lẽ tôi đã vứt một xó từ lâu, và có khi tôi quên bẵng đi ngài đã tặng tôi mấy món này như thế nào cũng nên.Tất cả đều mang trong mình một dấu ấn mà thời gian để lại, để hàng chục hàng trăm năm sau có nhìn lại thì họ vẫn nhớ ra rằng thứ này từng tồn tại trên cõi đời. Mục đích chung của những gì đã hiển hiện trong lịch sử là đều muốn những kẻ sau không được phép quên lãng chúng, dù chỉ một khắc duy nhất.Tôi nhìn theo bóng lưng của cô thị nữ đang đi khỏi tầm mắt, đầu bỗng dưng suy nghĩ về những năm tháng tiếp theo của cột mốc lịch sử đầy binh biến. Không lâu sau, trên vùng miền quê sông nước sẽ rộn lên những tràng pháo làm quân địch khiếp hãi, biến khoảng trời bình yên thành một vùng ngập trong "biển lửa". Và rồi, vào một ngày không xa, vương triều này sẽ sụp đổ như cách mà bánh răng lịch sử đã vận hành. Sự tồn tại của triều đại này sớm muộn gì cũng rơi vào dĩ vãng, cùng những chiến công được cho là lẫy lừng nhất thời bấy giờ, đi đôi với nó là niềm căm phẫn từ trong xương tủy của một người nào đó. Dù gì đó vẫn là lịch sử. Mà đã là lịch sử thì chắc chắn một điều rằng tôi không thể thay đổi được quá khứ, cũng không thể làm nó tiến triển thêm một chút, bởi như vậy khác gì làm dòng chảy chảy đi theo chiều hướng khác đâu.*
"Tình hình mọi chuyện ra sao rồi?" Trong một đêm tối âm u, giữa những khoảng cây xanh thiu thiu ngủ, điện Chánh tẩm bị bóng tối dày đặc bủa vây. Bên trong tẩm điện vẫn còn sáng lên ánh nến cháy lay lắt, hẳn là chủ nhân tẩm điện vẫn còn thức để duyệt tấu lúc tối muộn. Thái giám nghe thấy người kia lên tiếng, bèn vội quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế chỉ liếc nhìn tên thái giám một cái, rồi phẩy tay ra hiệu cho hắn miễn lễ, còn mình thì tiếp tục công việc duyệt sớ chán ngắt này.Được lệnh bình thân, lúc này hắn mới dám ngẩng mặt lên. "Bẩm, quân ta có đem binh lính vào đánh, đuổi cùng giết tận khá gay go. Nhưng... ông Trời quả thật bất công. Nô tài nghe nói thuyền của ta bị bão đắm chìm, để cho Nguyễn Phúc Ánh có cơ hội chạy thoát." Không gian bốn bề bỗng chốc yên ắng đến lạ thường. Bầu không khí trở nên u ám và căng thẳng hơn, cho dù trước đó không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy nó đã từng tồn tại.Ngọn nến càng lúc càng yếu dần, ánh sáng nhàn nhạt đã không còn đủ sáng để duy trì hoạt động duyệt sớ nữa.Mất một hồi lâu mới thấy ngài lên tiếng. "Vậy sao?"Hắn ta ngần ngại gật đầu không đáp, tự trách bản thân quá ngu muội nên không hiểu rõ ý đồ của ngài là gì. Rồi, ngài cũng bận bịu việc duyệt sớ, không màng để ý đến tên thái giám đứng hầu bên cạnh.Cho dù ban đêm trời rõ lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng chẳng hiểu sao nhiệt độ bên trong tẩm điện lại nóng đến lạ thường. Thái giám cũng cảm nhận rõ điều đó, len lén đưa mắt nhìn nét mặt người kia xem có gì bất thường không. Nhưng không, người kia vẫn bình chân như vại, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến mà mải mê với công việc của mình.Khoảng không một lần nữa chìm trong thinh lặng. Tiếng người thở đều đều, tiếng gió lộng thổi ngoài kia, và những tiếng lòng xuất phát từ tận tâm can hiếm có người nghe thấy đang hiện diện trong điện. Nét bút dừng lại ở cuối tờ sớ, vết mực đỏ thắm đã để lại hai chữ "Phê chuẩn" ở những nơi nó đã đi qua. Ngài nhúng cây cọ vào trong bát nước rồi gác bút lên nghiên, chấm dứt công việc dài đằng đẵng đầy nhạt nhẽo sau hàng canh giờ liền. Người nọ đưa mắt nhìn ra bầu trời thăm thẳm bên ngoài, đôi mắt ánh lên một vài tâm tư khó thổ lộ của một bậc quân vương.Dám chừng bây giờ cũng đã quá giờ Tuất.Hoàng đế trầm ngâm nhìn trời trong chốc lát, sau đó quay sang nhìn tên thái giám mà nói: "Muộn thế này, chắc nàng ấy cũng đã ngủ rồi."Hắn ta ngạc nhiên, không kìm được tò mò trong mình nên buột miệng hỏi. "Ý bệ hạ là...?"Ngài cười nhẹ, gõ gõ ngón tay thành nhịp lên bàn, từ tốn trả lời:"Phải, là nàng ấy. Một người nhìn thoáng qua cứ ngỡ không có gì đặc biệt, không có cầm kì thi họa gì sất, nhưng đối với trẫm lại có sức hút đến kì lạ."*
Không rõ năm nay tôi lỡ đi tạo nghiệp nhiều quá, lại hay đi phán xét người khác ngầm nên mới xui khủng khiếp đến vậy.Chuyện là nhân một ngày đẹp trời, tôi muốn thoát khỏi cái không khí ngột ngạt và cảm giác bị bốn bức tường bao quanh tứ phía nên muốn ra ngoài tản bộ để lấy lại sức sống. Thanh Chi đi theo sau để hầu hạ, hay nói đúng hơn là nhỡ đâu có chuyện bất trắc thì chí ít ra con bé vẫn có thể bảo vệ tôi đến cùng. Nhưng sự thật thì cô thị nữ đây chỉ có nhiệm vụ duy nhất là trông một người lớn to xác như tôi thôi. Chẳng hiểu do tôi thả mình vào thiên nhiên cây cỏ quá đà, hay là do tôi quá chủ quan nên đang chạy tung tăng đến rặng cây dài thẳng tắp ở đằng xa thì bất ngờ tôi tự vấp phải chân mình mà té nhào ra đất. Lòng bàn chân lật sang một bên, dẫn đến việc tôi bị mất thăng bằng, cứ thế mà tôi ngã túi bụi.?
Trần đời chưa bao giờ nghe thấy chuyện một người chạy rồi té chỉ vì lí do rất vô lí là vấp phải bàn chân của mình đang thoăn thoắt chạy. Nói vấp phải tảng đá hay vật gì đó to to thì nghe vẫn còn có lí, coi như tạm chấp nhận đi. Đằng này lại...Thanh Chi nhìn thấy tôi bỗng dưng ngã khuỵu xuống đất, lo lắng đến mức vội vàng chạy đến xem tôi thế nào. Một vẻ hốt hoảng không thể chối bỏ hiện lên. Con bé dáo dác nhìn chung quanh, dường như để tìm người đến giúp đỡ. "Lệnh bà! Lệnh bà có sao không ạ?" Thanh Chi cẩn thận dìu tôi đứng dậy, cuống cuồng hỏi han. "Nô tì đã dặn lệnh bà rằng đừng có chạy quá nhanh mà, kẻo lại..." Mắt cá chân phải của tôi đau nhói lên, chắc là tôi không thể gắng gượng đi lại được trong một khoảng thời gian. Nhờ có Thanh Chi đỡ giúp nên tôi mới trụ nổi, chân run rẩy đến mức gần như không thể đứng vững được. Thú thật thì tôi muốn ngồi bệt xuống đất, duỗi chân ra cho đỡ đau, nhưng vì chỗ này thường xuyên có người đi qua đi lại, lại gần với điện Bát giác nên tôi không thể làm theo ý nguyện của mình. "Chỉ tại chị ham vui nên mới thế," Tôi thở dài, vừa khập khiễng bước đi vừa tán gẫu với cô bé cho giảm bớt cơn đau. "Bây giờ làm sao chị về được đây nhỉ. Chặng đường về hãy còn xa quá, sợ em vất vả thôi, chứ chị thì gồng mình vẫn có thể đi được.""Lệnh bà đừng nói như vậy. Hay là... để nô tì sai người đến báo thánh thượng," Thanh Chi dùng giọng nhỏ nhẹ khuyên can tôi. "Được không ạ?"Tôi phân vân, không biết nên chọn phương án nào cho đúng. Gọi ngài đến thì cũng tốt, có điều không phải lúc nào ngài cũng dư hơi để giải quyết ba cái chuyện cỏn con này. Một ngày của hoàng đế bận biết bao nhiêu là việc. Nhưng nếu không báo trước một tiếng thì chẳng nhẽ đành chịu cuốc bộ về với cái chân bị trật? Chết tiệt thật, đáp án nào cũng phải cân nhắc kĩ càng. Được ăn cả, ngã thì đi về!Ngay giây phút tôi vừa lưỡng lự gật đầu thì trong điện cũng vừa tan chầu. Bá quan trong triều lần lượt bước ra, mũ đính trang sức lóa lên thật chói mắt. Tôi nheo mắt nhìn theo, miệng nhẩm đếm xem buổi chầu hôm nay có bao nhiêu người đến dự. Ba người... Năm người... Bảy người...Không thấy cậu Tiết chế đâu. Người bước ra sau cùng chính là ngài, với nét mặt căng thẳng không mấy dễ chịu gì cho cam. Ngài chắp tay ra sau lưng, đi đi lại lại trước cửa điện, mắt đăm chiêu như bận nghĩ cái gì đó.Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Tôi đứng chết trân nhìn ngài, với hi vọng rằng ngài sẽ quay sang đây được nhen nhóm ngày một lớn hơn, mặc cho Thanh Chi thúc giục tôi đi tiếp. Chẳng hiểu do trực giác của ngài với tôi có cùng tần số nên tôi chỉ mới lủi thủi đi theo cô thị nữ đây vài bước thì người nọ bỗng ngẩng mặt nhìn tôi. Mắt chạm mắt.Đôi mày của ngài chau sát lại với nhau, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ bực dọc thì nay lại càng thêm cau có hơn. Tôi vội rũ mắt nhìn đi nơi khác, cố lảng tránh ánh mắt đùng đùng sát khí đang nhìn mình chằm chặp đang ghim thẳng lên người tôi. Không-xê-dịch-đi-đâu-hết.Thanh Chi thấy tôi đang đi bỗng đứng khựng lại, sợ tôi không khỏe nên đã quay sang hỏi han: "Lệnh bà bị đau chân ạ? Có cần nô tì..."Lúc này hồn phách tôi mới từ cõi chín tầng mây trở về. Tôi thất thần nhìn con bé, sau đó đưa tay vỗ trán vài cái, gắng gượng cười: "Không cần. Chúng ta về nhanh thôi, chị thấy trời cũng nắng lên nhiều rồi."Đúng là một khi số trời đã định thì không thể trốn thoát. Tôi đã vờ vịt làm ra vẻ như chưa biết chuyện gì mà quay lưng đi, lòng khấn trời cầu phật sao cho những gì ngài nhìn thấy vừa rồi chẳng qua là ảo ảnh. Vậy mà..."Nhật Hạ," Người nọ giật giọng gọi, thong dong bước từng bước về phía chúng tôi. "Nàng đi đâu vậy? Vừa thấy ta là đã vội quay mặt đi chỗ khác rồi sao?"Thanh Chi bỗng nghe thấy giọng nói đầy uy quyền đó, nhanh nhanh chóng chóng cúi người hành lễ. "Nô tì tham kiến bệ hạ."Ngài gật đầu không đáp, phẩy tay ngỏ ý con bé lui ra sau. Rồi, ngài tiếp tục với câu chuyện hãy còn đang dang dở, nghiêm nghị nhìn tôi.Tôi ấp úng đáp: "Khô... Không có. Chẳng qua hôm nay trời bỗng nắng bất thường, tôi muốn đi về cung cho nhanh để đỡ bị cảm nắng ấy mà."Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng với lời ngụy biện quá hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn, trộm nghĩ xem với câu nói dối đó thì ngài sẽ trả lời tôi như thế nào. Trong lúc tôi vui mừng hơi sớm với "công trình đồ sộ" của mình thì người nọ đã tinh ý phát hiện ra điều khác lạ so với những ngày trước.Ngài hất cằm về phía tôi. "Chân nàng bị sao vậy?"Câu nói này như sét đánh ngang tai. Tôi gượng gạo nhìn xuống dưới chân - thấy bàn chân bị trật đó vẫn chưa hết đau - rồi giả vờ cười cho qua chuyện. Thanh Chi đứng kế bên biết không thể nào tránh né được, bèn cúi gằm mặt xuống, im lặng chờ đợi giây phút tiếp theo.Một người nhìn hai người, vô tình tạo nên bầu không khí khó xử đến kì lạ."Thôi được rồi, không giấu giếm gì thánh thượng nữa," Tôi quyết định xuống nước trước, thành thật khai. "Tôi... bị đau chân.""Nàng bị ngã à?" Hoàng đế nhíu mày hỏi lại, nom bộ dạng ngài lúc này còn căng thẳng hơn khi nãy.Tôi gật đầu lia lịa. Chạy đâu cho khỏi nắng, khi mà trắng đen đã rõ rành rành như ban ngày, dù tôi có chối đến cỡ nào cũng khó lòng mà thoát được những câu hỏi chất vấn từ ngài.Người kia tiến lên vài bước, tôi bất giác lùi lại mấy bước. Đoạn, tôi nhăn mặt lại vì cái chân đau kia đã bắt đầu giở chứng, quên mất rằng tôi vừa bị trật chân."Đau lắm không," Ngài dịu giọng, chìa tay ra ngụ ý muốn làm điểm tựa cho tôi bước đi. "Chân đau thế này thì đừng đi lại nhiều.""Không đi thì làm sao về tới cung được?"Đáy mắt ngài như phủ một lớp sương mờ, nhưng chỉ một tích tắc sau đã hiện lên những tia sáng hi vọng. Hoàng đế quay lưng lại, hơi khom người xuống cho vừa tầm với tôi rồi nói:"Ta cõng nàng."Tôi đứng thẫn ra đấy mất một hồi lâu. Ngài vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng đó, không hề hối thúc tôi trả lời ngay lập tức. Trước mặt tôi là bóng lưng to lớn, một tấm lưng mà có lẽ tôi đã phải khắc ghi thật sâu vào trong đầu mình được mấy mươi năm nay.Người nọ muốn cõng tôi một quãng về cung á?Tôi bối rối không biết xử trí ra sao, chỉ biết đưa mắt nhìn Thanh Chi cầu cứu. Cô thị nữ cúi nhẹ đầu, đáp: "Bẩm lệnh bà, nô tì thấy lệnh bà nên thuận theo ý bệ hạ. Một quãng xa thế này, đến nô tì đi còn không nổi, huống hồ chi lệnh bà đang bị đau chân nữa.""Nhưng mà..."Hoàng đế ngoái đầu lại nhìn tôi, ánh mắt kiên định và tràn ngập đầy... hi vọng? Không, nhìn không đầy hi vọng tẹo nào sất, cái nhìn đó càng làm tôi thấy bất an hơn thì có!Một lần nữa, ngài thở dài, cố bình tĩnh hết mức có thể, sau đó vỗ lên lưng mình, chậm rãi bảo lại. "Nhật Hạ, lên đây. Ta cõng nàng về."Biết thì giờ có hạn, tôi đành phải nghe theo vậy. Tôi ngần ngại quàng tay quanh cổ ngài, cố ghìm cái chột dạ mà ngả đầu trên bờ vai kia. Rồi, trong một giây ngắn ngủi, ngài đã nhấc bổng tôi lên một cách dễ dàng. Tất cả những sự kiện đó diễn ra trong vòng chưa đầy một giây, tôi cuống cuồng bám lấy người nọ, thấp thỏm sợ mình rơi xuống tự thuở nào chẳng hay, hoàng đế đã thủ thỉ trấn an: "Đừng sợ, nàng cứ bám chặt vào là được." Tôi chỉ đành ậm ừ cho qua, chuyện tiếp theo diễn ra thế nào cũng chả sao. Cái chân đau của tôi tạm thời được xoa dịu lại, tuy vẫn còn cảm giác nhoi nhói nhưng không đến nỗi tệ như thuở đầu. Thanh Chi dõi mắt nhìn, hãy còn lúng túng vì không biết bản thân sẽ làm gì tiếp theo. Con bé - sau khi nhìn thấy tôi yên phận trên lưng ngài, không còn càm ràm vì chân bị đau - thì thở phào nhẹ nhõm như vừa trút khỏi tảng đá to trong lòng mình xuống vực thẳm. Mà có khi con bé cũng mừng rơn vì không bị ngài trách mắng vì tội không để ý đến tôi mất.Cả hai chúng tôi, người cõng người nằm, lấn lướt qua những khoảng rộng mênh mông đầy ắp một màu xanh của những tán cây tươi tốt. Núi non trùng trùng điệp điệp bủa vây tứ phía, trông thật đồ sộ, mà cũng ra dáng quang cảnh hữu tình để ngâm họa thi ca lắm. Đi được nửa đoạn, người nọ bỗng cất tiếng hỏi tôi:"Nàng còn đau chân nữa không?"Tôi lắc đầu, nằm quay đầu sang một bên, sau đó nói. "Vẫn còn, nhưng không còn đau nhiều. Có lẽ ngồi dưỡng vài ngày là khỏi thôi, ngài cũng đừng lo lắng quá."Vừa dứt lời, tôi nghe loáng thoáng đâu đó một tiếng thở dài thật khẽ. Rồi, không khí lại chìm trong thinh lặng.Hẳn ngài lại tiếp tục than phiền vì tôi chứng nào tật đó, ngựa quen đường cũ, vẫn một mực khăng khăng bảo mình không sao, trong khi trên người hiển hiện đầy vết thương tích. Thật ra tôi cố ý nói lảng sang một bên, làm mọi chuyện tích cực thêm đôi phần là vì trật chân thế này vẫn còn nhẹ chán, chẳng to tát đến mức phải gây sự chú ý của nhiều người đâu."Nàng cũng hay nhỉ, không lo ngồi ở trong cung cho đỡ nắng mà phải vác thân ra tận đây để chơi. Muốn bị bệnh lắm sao?" Hoàng đế mắng yêu, câu từ tuy có phần nặng nề nhưng thật chất tôi biết ngài hoàn toàn không muốn trách tôi."Làm gì có," Tôi dài giọng, trăn trở mãi mà không chịu nằm yên. "Phiền ngài thì chớ, một hai lần cũng đủ làm tôi ái ngại không muốn phiền nữa. Chỉ tiếc mọi chuyện không được thuận theo ý nó cho lắm."Ngài bất giác mím môi cười. Đôi mắt nâu đen ẩn dưới làn mi mỏng bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn mọi ngày."Thằng Bảo hay đòi ta dẫn nó sang cung của nàng chơi. Cũng khá lâu rồi, tại dạo đây ta cứ bận suốt. Thế sự gian nan, thời buổi trắng đen chưa rõ, làm ta không biết phải xoay chuyển theo cục diện nào."Ngài nói cũng phải thôi. Từ năm Mậu Tuất đến nay cũng được năm năm rồi ấy chứ."Cũng phải..." Tôi lẩm nhẩm đếm, rồi gật đầu tán thành. "Khi nào rỗi, ngài có thể dắt cậu ấy sang tôi chơi. Một mình trong cung vắng bóng trẻ con cũng buồn lắm."Phải rồi. Tôi vốn quen với cuộc sống của thế kỉ XXI, khi mà xóm tôi ở lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười giòn tan của con nít. Mà bọn nhỏ rất thích chơi với tôi đấy nhé, cứ sơ hở là quấn lấy tôi rồi vòi vĩnh kể chuyện đủ thứ trên trời dưới đất. Giờ quay về quá khứ rồi, hiếm lắm mới thấy bóng dáng của cậu thái tử kia xuất hiện, tôi cũng không đòi gì nhiều hơn thế.Khoảng không lặng đi một lúc. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của bản thân, bận chú tâm đến những nỗi phiền hà trong lòng mà không đoái hoài gì đến người kia. Nhịp đi của người nọ đều đều, chậm rãi chứ không vội vàng, hấp tấp. Đôi khi, thi thoảng hoàng đế liếc mắt nhìn tôi đang tựa đầu lên vai, mắt nhắm hờ như đang mơ về một giấc mộng đẹp mà ngài lại mỉm cười. Bóng người in dưới nước, hiện rõ đôi trẻ của hơn hai trăm năm sau đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Một mối tương tư không rõ kết cục thế nào, cũng chẳng cần biết kiếp sau có tìm thấy nhau giữa dòng người đông đúc hay không, chỉ mong khi duyên phận đâu lại vào đấy thì cả hai tự khắc nhận ra nhau - nhờ vào một mối tơ duyên đỏ thắm nào đó.*
Tôi đứng một mình giữa vô vàn những mảnh ghép vụn vặt nằm rải rác ở nơi đằng xa. Xung quanh tối mù, bóng tối kéo dài vô tận. Dường như trước mặt tôi là một lối đi sâu hoắm, không tìm được đường ra, cũng chẳng biết nơi đó có gì. Ấy vậy mà những mảnh ghép không hoàn chỉnh kia lại phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo, đủ để làm chung quanh sáng lên đôi chút. Mỗi lần lướt ngang qua chúng, tôi đều có thể xem lại những gì đã từng diễn ra. Hoặc là cảnh ấy đã có sự chứng kiến của tôi. Hoặc là cảnh ấy sẽ xảy ra trong tương lai, với kết cục không thể nào thay đổi được những gì đã được định đoạt. Càng đi về phía cuối, tôi chợt nhận ra mọi thứ dần sáng lên, không còn tối thăm thẳm đến mức phải đi theo linh cảm mách bảo nữa. Ở điểm cuối cùng - tôi nghĩ là vậy, vì sau nó không còn nơi nào khác - là một mảnh ghép lớn, hoàn chỉnh và sáng hơn những mảnh ghép tôi gặp được trên đường lần mò đến đây. Mảnh ghép cuối cùng đó nằm đơn độc một mình, trên một tảng đá lớn, tỏa ra thứ ánh sáng diệu kì. Nhưng kì lạ là nó lại không hiện ra những phân cảnh tương ứng, mà hoàn toàn chỉ là một mảnh ghép nhàm chán, nhạt nhẽo vào chỉ biết phát sáng. Tôi thở dài, hẳn đây là một mảnh ghép bí ẩn mà không thể xem ngay bây giờ được, thôi thì đành chờ đến một thời gian nhất định để xem vậy. "Sao kì lạ vậy nhỉ? Mấy tấm khác vẫn hiện sự kiện liên quan mà, tại sao..."Tôi chưa kịp dứt câu, vừa định cất gót quay đi thì bỗng có một âm thanh rú lên, xé toạc bầu không tịch mịch vốn có, làm tôi phải giật mình ngẩng đầu lên. Đằng xa là mấy con voi chiến hung hăng, giận dữ huơ vòi trong không trung, giẫm từng bước nặng trịch xuống mặt đất. Một toán lính đứng bên cạnh, người thì túm tụm lại bàn tán với nhau, kẻ thì chăm chăm theo dõi mọi chuyện. Nhưng điểm chung của tất cả bọn họ là nét mặt trông phấn khởi như thể hôm đó là ngày vui chưa từng thấy. Một chàng trai trẻ, tuổi độ vừa đôi mươi, tóc búi cao gọn gàng, tay chân đều bị trói chặt. Một người, bốn voi và một đám lính, đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy được. Hình như sắp hành quyết đây mà, chớ đâu vì cớ gì mà có voi ở đây, lại trói người vô cứ đến thế, chưa kể là những người vô tội khác cũng bị áp giải đến. Thôi thì chuyện của người ta, ngồi đoán già đoán non làm gì chứ, tốt nhất là nên đi tìm mảnh ghép khác để xâu chuỗi chúng lại với nhau đi thôi.Tôi nheo mắt nhìn cảnh náo loạn lần cuối, rồi quyết định quay gót bước tiếp. Xa xa là những con voi to dùng để hành hình, là những mảnh đời phải chấm dứt với sự tan rã của một vương triều. Như vậy là hết, một câu chuyện lịch sử dở dang đã kết thúc, lại thêm một câu chuyện khác nổi lên, viết tiếp câu chuyện đó. Một triều đại võ công oai hùng, bao phen làm thời cuộc lao đao, khó tránh khỏi số phận sụp đổ dưới chân voi một cách tàn nhẫn.*
Thế sự liên tục đổi thay, dòng chảy liên tục xoay chuyển không ngừng. Ngoài kia chiến sự tàn nhẫn đến đầu rơi máu chảy, tiếng binh đao va chạm nhau, tiếng pháo nổ vang một vùng trời, hết nổi lên rồi lại lắng xuống một thời gian. Tuy rắc rối và đau khổ đến thế, ấy vậy lại có hai con người không màng sự đời đang ngồi thư thả đánh cờ, với những tiếng thở dài sườn sượt của nhân gian.Hoàng đế di chuyển quân cờ, tạo một bàn cờ thế cuộc mới. Ngài hớp một ngụm trà rồi mới từ tốn lên tiếng:"Chân nàng không còn đau nữa chứ?"Tôi giật mình ngẩng mặt lên, sau đó vội cúi gằm mặt xuống như thể vừa bị người khác phát hiện đang làm chuyện vụng trộm nào đó. "Đỡ hơn lần trước nhiều rồi. Độ vài ngày nữa chắc khỏi cả thôi." Ngài nhìn tôi bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nom có vẻ chưa tin tôi lắm, song vẫn gật đầu cho qua. Tôi lén đưa mắt nhìn biểu cảm trên mặt người nọ, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện coi như trót lọt thành công.Trong lúc đợi tôi ngồi suy tính mưu kế cho nước đi tiếp theo, ngài bình thản nhìn quanh một lượt trong cung. Dường như đã quá lâu hoàng đế không ghé đây, nên có lẽ một phần kí ức đã bị bay màu sạch sành sanh sau vài ba trận chiến khá là... cam go và gay gắt? Một chiếc bàn gỗ kê gần giường ngủ, trên bàn là chiếc gương đồng, mặt sau chạm trổ đẹp mắt. Rồi thì có cả mấy xâu hạc giấy được cột trên thanh cửa sổ - nó là một tuyệt tác của tôi trong lúc rỗi – và tôi còn chẳng nhớ bản thân kiếm đâu ra nhiều giấy để xếp nữa. Ngoài chừng ấy ra thì tài sản tôi có chả còn gì khác, ngoại trừ tờ giấy viết dở đôi ba chữ lằng nhằng, trông cứ như gà bới và thanh sáo trúc mà cậu út tặng tôi từ năm nào."Ta để ý thấy nàng đặt xấp giấy ở trong góc từ lâu," Vừa nói, ngài vừa trỏ tay vào một chồng giấy được để ngay ngắn ở một xó xỉnh. "Nàng viết gì trong đó vậy?""Chỉ là vài ba con chữ ít ỏi thôi, ngài quan tâm làm gì chứ," Tôi cố lảng đi chỗ khác bằng việc lái nó sang chủ đề tiếp theo. "Mấy nay không thấy ngài qua chơi. Bộ có chuyện gì cần nói..."Người nọ tằng hắng cắt ngang lời, lườm tôi một cái lạnh sống lưng. Theo thói quen, tôi đánh mắt một vòng để tìm kiếm Thanh Chi, nhưng lại quên mất rằng con bé ra ngoài chờ để hai chúng tôi có thể thoải mái trò chuyện. Chỉ có thái giám của ngài đứng lui một góc để chờ đợi, còn lại không còn ai khác.Chèn đét ơi. Sao lúc quan trọng lại không thấy bóng dáng con bé đâu nhỉ?Tôi vội vàng cúi mặt, thôi không tiếp tục câu nói còn dang dở nữa. Ngài điềm đạm nhấc một quân cờ lên, thong dong nhìn ngắm nó chốc lát rồi hạ xuống. "Nô tì của nàng không có ở đây đâu, tìm kiếm cũng vô ích."Đoạn, ngài chống cằm nhìn tôi, đôi mày bất giác cau lại. Bàn tay kia chìa ra, ngừng lại trong không trung, sau đó hạ cánh bằng một cú búng trán đau thấu trời."Không định trả lời ta sao, Nhật Hạ. Nàng viết chuyện đại sự gì trong đó mà không cho ta coi vậy?""Không có chuyện đại sự gì sất. Tôi... Tôi chỉ viết thơ, với cả... chữ." Tôi có thể cảm nhận nội tâm đang hứng một dòng chảy xiết vô cùng, khó điều khiển cho nó chảy chậm và điều hòa lại. Tôi có một tật xấu, đó là những lúc ngượng ngịu hay mất bình tĩnh là đúng y như rằng tôi không thể kiểm soát được những gì mình sắp nói – thằng Thiên hay nhận xét tôi như vậy. Bình tĩnh và hít vào một hơi thật sâu, cố sắp xếp mớ hỗn độn trong đầu sang một bên. Giờ thì mọi thứ ổn hơn nhiều, tôi nghĩ nhịp tim của mình cũng dần trở về ngưỡng bình thường như ban đầu. Hoàng đế gật đầu, chưa vội lên tiếng ngay mà mím môi nhìn tôi để động viên như thể ngài ấy đang ra hiệu: "Cứ nói tiếp đi, ta nghe."Thấy ánh mắt vững vàng của ai kia đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi quyết định đánh liều một canh bạc. "Chỉ có thế thôi. Nếu ngài không chê cười thì tôi rất sẵn lòng cho ngài xem." Ngài chỉ nhún vai, hờ hững đáp lại: "Vạn sự tùy nàng, ta không có ý kiến gì."Dường như hiểu ý chủ nhân, tên thái giám nhanh tay đến gần xấp giấy, lấy một vài tờ trên cùng, sau đó bước đến đưa ngài. Người nọ bình thản cầm xấp giấy đó trên tay, vừa đọc vừa tranh thủ hớp lấy vài ba ngụm trà. Giống như bị ai đấy thúc giục phải nói, tôi nhanh miệng phụ trợ thêm:"Đấy... tôi viết lâu rồi. Từ tận năm trước cơ.""Còn cái đó tôi mới viết mấy tháng trước.""Cái này... là tôi vừa viết cách đây vài ngày." Tôi lí nhí trong miệng khi thấy ngài đang xem qua tờ giấy tôi tự viết tên bản thân vào. Ấy chết, tờ đó tôi viết bị sai chữ 'hạ' (夏) thành chữ 'hạ' (賀) mà vẫn chưa có thời gian để sửa lại chúng, nay lại bị ngài xem trong sự tuyệt vọng chưa từng thấy.Tưởng chừng ngài sẽ bật cười để chọc quê vốn chữ nghĩa ít ỏi của tôi, nhưng không, ngài không chọc gì hết, chỉ xem sơ qua vài tờ rồi mỉm cười một mình đầy tự hào. Đoạn, ngài đặt nhẹ xấp giấy lên bàn cờ, trỏ vào chữ "hạ" sai bét nhè trên giấy. "Chữ này nàng viết sai rồi."Ngài lật ngửa lòng bàn tay tôi lên, viết những đường nét đầy điêu luyện. "Phải viết như vậy mới đúng."Tôi ngơ ngác nhìn người nọ, thấy não mình đang cần phải tiếp nhận một lượng lớn thông tin từ bên ngoài vào. Chung quy lại thì chữ đó viết như nào cơ?Mặc dù tôi biết viết được chút đỉnh, nhưng không có nghĩa là viết trên tay như thế là tôi nhận diện được liền đâu nhé. Viết trong hư vô thế này thì mấy tay mơ hồ như tôi còn lâu mới đoán trúng phóc được.Trông cái mặt ngu ngu đần đần của tôi, hoàng đế thở dài bất lực, rút tay lại, làm bộ làm tịch lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh. Tôi cũng giấu nhẹm tay xuống lớp vải dày, tằng hắng vài cái để bầu không khí bớt ngượng ngùng đôi chút. Càng giả vờ, tôi càng thấy nó cứng nhắc và thiếu tự nhiên hơn. Làm như mọi thứ lại không được trùng khớp với những gì tôi mong muốn."Viết được là tốt rồi, ta không chê nàng cái gì đâu," Ngài xoa đầu tôi, cố gắng phá vỡ khoảng cách vô hình giữa hai người. "Thế này là giỏi lắm." Một cái xoa đầu bình thường như bao ngày, một thói quen của cả hai chúng tôi, sao nay lại khiến tim tôi cảm nhận được sự ấm áp từ người đối diện vậy nhỉ. Không phải cái nắm tay, cũng không phải cái ôm hay cái vỗ về âu yếm như thường ngày. Do đã lâu ngài chưa xoa đầu tôi, hay do tôi dễ rung động với những điều nhỏ nhặt nhất?Thoáng chốc, trong một phút vô tình, tôi bắt gặp được ánh mắt dịu dàng kia đang nhìn ngọc bội đầy hoài niệm. Mảng xanh tươi mát, dễ làm người ta liên tưởng đến bầu trời, nổi bật hẳn lên trong đôi mắt thăm thẳm. Ngọc bội này giờ đã thành vật bất li thân, đã thế lại là vật quý giá với tôi. Nhỡ làm mất hay thiệt hại gì đó, cho dù có lấy sinh mạng rác rưởi này để chuộc tội thì cũng khó lòng xoay chuyển tình thế.Nước trà trong chung nguội lạnh, bàn cờ chưa phân thắng bại, cuộc vui chưa tàn mà người đã vội rời đi. Hoàng đế uy nghiêm đứng dậy, chắp tay ra sau rồi cất từng bước nặng trĩu rời khỏi cung. Thái giám cẩn trọng cúi người hành lễ chào tôi một cái, sau đó cũng cun cút bước theo ngài mà không nói lời nào. Bên ngoài, nắng phủ một lớp vàng nghệ vào không trung, tạo nên phong cảnh hữu tình chưa từng thấy. Nhưng tôi không được thưởng thức trọn vẹn cái nắng ấy, bóng lưng to lớn của ai đó đã che khuất tầm nhìn đằng xa của tôi rồi.Quỷ quái thật... Người đi, để lại nơi đây một con người bận hoài thương những kỉ niệm đẹp trong quá khứ đã bị vùi lấp. Để rồi nếu nàng không chịu thưởng thức chúng, thì sớm muộn nó cũng sẽ biến mất, hòa mình cùng với tro tàn và khói lửa."Ta về. Lần sau ta đến thăm nàng."Lần sau...Sẽ không có lần sau đâu.----------------------------------------------▪ Lời chào từ tác giả:- Lời mình muốn nói trước tiên chính là lời xin lỗi vì đã ra chương chậm mất mấy tháng như thế này. Đã để mọi người đợi lâu, có khi là một thời gian lâu ơi là lâu, chỉ để có chương mới đọc nối tiếp chương trước. - Nguyên nhân ra chương chậm không phải là do mình mất cảm hứng với truyện, bí ý tưởng,... các thứ đâu, mà là do năm nay mình cuối cấp rồi, bài vở một ngày coi bộ nó nhiều hơn năm trước lắm=) Với cả trước khi thi tuyển sinh thì mình có hai kì thi HSG quan trọng ở trước mắt nên mình vẫn ưu tiên việc học trước, nên chương này nó tận tháng Mười Một mới được ra là thế.- Với cả các mốc thời gian tiếp theo của truyện nó liên quan đến những trận đánh lớn, mà mình nhát tay ghê, kiến thức vẫn chưa đủ vững để viết tiếp nên cần thời gian ngồi xem tư liệu với suy nghĩ xem lúc đó nên viết thế nào cho đúng. Chứ lỡ viết sai một li là chắc chắn sẽ bị bế đi mất=))- Chỉ vậy thôi, cảm ơn các bạn độc giả đã kiên trì nhẫn nại chờ đợi chương mới. Đồng thời mình cũng cảm ơn các bạn độc giả mới đã tìm đến và tin tưởng khi đọc truyện của mình. <33Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz