ZingTruyen.Xyz

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn

63. Hồi tưởng

Mikayurou

Lại một ngày mới, ở đại bản doanh mới.

Quyết định của chàng quả thật là rất sáng suốt. Bản doanh cũ của nghĩa quân Tây Sơn nhỏ, được mỗi cái khó đánh chiếm thôi - tại có hào sâu bao bọc mà lị. Nhưng thành Đồ Bàn này có cả hai yếu tố: Rộng và khó đánh chiếm.

Tôi đứng trước mái hiên, phóng mắt nhìn ra xa. Chỗ tôi ở tạm thời là một cung điện nhỏ, chắc chỉ mới sửa sang lại nên nhìn không khang trang cho lắm. Cơ mà có chỗ để tá túc qua ngày vẫn là may mắn hơn rất nhiều, tôi còn đòi hỏi làm gì kia chứ.

Một khoảng trời rộng mênh mông, như một thảo nguyên bát ngát vô tận. Cụm mây trên trời trôi dềnh dàng, tận hưởng thời gian đang chậm rãi lướt qua. Bên ngoài cổng thành - một nơi xa hơn rất nhiều - là gì đó tôi không thể nhìn thấy được, chắc chỉ có nước tự thân ra ngoài khám phá mới biết được hết.

Ờ thì tầm này chắc là đã quá trưa, Mặt Trời đã lên tới đỉnh đầu. Nắng trưa không mấy dễ chịu gì, lại còn dễ làm da bị đen nên tôi không muốn bước chân ra khỏi nơi có bóng mát này tí nào. Chỉ cần ngồi một mình, bên cạnh là hàng chục nỗi suy nghĩ vu vơ để giải đáp chúng là được rồi.

Đơn giản là nhất.

Lý Dương... tôi không biết y đã đi đâu. Từ hôm qua tỉnh dậy tới giờ, tôi chưa từng thấy y xuất hiện một lần nào, dù cho đi tìm muốn mòn mỏi con mắt. Tôi cũng muốn hỏi ngài lắm, nhưng vì sợ phiền nên thôi, không hỏi càng tốt.

Chắc y đã ra ngoài thành vì không có bổn phận ở lại, tiếp tục lang thang tìm kiếm một công việc mới phù hợp với bản thân. Ba năm qua, tôi cứ như người vừa mới tỉnh dậy sau cuộc ngủ đông dài đằng đẵng ấy, mọi sự cũng thay đổi theo. Một khoảng thời gian khá dài, biết tìm y ở đâu đâu mà tìm.

Không một manh mối nào về y còn sót lại, có cho tiền chắc tôi cũng không muốn đi tìm người đâu.

Tối qua đã định bụng rằng sáng nay phải dậy cho thật sớm để ngắm ánh nắng buổi sớm đầy dịu dàng, tận hưởng cái lạnh thấu xương của màn sương đêm vẫn chưa kịp tan. Nào ngờ sáng nay (chắc do mệt quá) tôi đẩy một giấc đến tận trưa. Không kịp đi ngắm hay hưởng thụ gì sất.

Nghĩ có chán không cơ chứ.

À, tầm này thì chắc ngài đã bận lên đường chinh chiến tiếp rồi. Trong suốt khoảng thời gian này, nhiều sự kiện nối đuôi nhau mà diễn ra. Đến độ tôi đi tìm hiểu cũng phải choáng ngợp vì cái này mới dứt đã có cái kia lên thay.

Từ từ thong thả cho hậu thế nghiên cứu thôi chớ ơ hay!

Biết sẽ không có người đến đây, tôi lặng lẽ cất gót trở vào trong.

Chiều hôm qua tôi được dịp nói chuyện với ngài đôi lời về những khúc mắc trong lòng tôi. Khi ấy bóng hoàng hôn chạng vạng sau đường chân trời, sắc cam đỏ ối quyện với chút tím nhạt đầy hài hòa. Mây trôi dạt về nơi tổ ấm của nó một cách hờ hững, không màng đến chuyện đời, cũng không màng đến chuyện dưới phàm nhân như thế nào.

Hai con người, trong một nơi ở nhỏ bé, cùng nhau bàn chuyện vẩn vơ trên trời.

Chuyện là thế này...

*

Ngài thong thả rót cho mình một chung trà nóng vất vưởng những khói mỏng, điệu bộ bình thản như đến đây chỉ để thưởng trà - không phải trò chuyện. Còn tôi chỉ biết ngồi không ở đấy, mơ hồ nhìn khung cảnh xế chiều qua đôi vai ngài. Chiếc sập trải từng bóng đen dài của mình xuống nền nhà, lẳng lặng chờ đợi những âm thanh của cuộc chuyện trò vang lên.

Nhưng lại không có gì cả.

Từ lúc khởi nghĩa đến giờ, tính cũng đã được năm năm, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Ngài cũng trở nên ít nói và điềm đạm hơn hẳn, có điều ở nơi chiến trận có được như vậy hay không thì tôi cũng không biết. Tôi gặp hai cậu em cũng không được thường xuyên nữa, may ra gặp nhau rồi nói vài ba lời thì còn được.

"Nàng không muốn hỏi ta cái gì sao?" Trông thấy dáng vẻ im lặng đến lạ thường của tôi, ngài đành phải lên tiếng trước.

Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Người trước mặt tôi chỉ đăm đăm nhìn vào trong chung trà, không buồn ngước mắt nhìn tôi một cái. Hơi nóng phả vào bầu không, ngay sau đó đã tan biến vào hư vô.

"Không phải... Chẳng qua tôi không biết nên mở lời thế nào," Tôi ấp úng, mỉm cười đầy gượng gạo. "Hay là... anh mở lời trước đi."

Đôi mắt nâu đen kia chuyển mục tiêu chú ý sang tôi.

Tây Sơn Vương gật đầu, nhẹ nhàng đặt chung trà xuống. Nếu tôi đã mong muốn như thế, ngài đâu nỡ không chấp thuận được. Ẩn nấp bên dưới làn mi mỏng đang rung rinh trước gió, là vô vàn sự dịu dàng đang muốn dành hết cho tôi. Có điều tôi lại muốn tránh né nó không vì mục đích gì cả.

"Nàng còn nhớ nàng đã làm gì trước khi bất tỉnh chứ?" Mở đầu cho cuộc trò chuyện của chúng tôi, ngài đã hỏi như thế.

Tôi ngồi thẫn thờ ra đấy, suy nghĩ chốc lát.

Trí não tôi bây giờ hoạt động quá công suất của nó. Nghĩ ngợi về một vấn đề nan giải, khó tìm được câu trả lời đi không nói. Đằng này tôi chỉ nghĩ đến việc bản thân mình của ba năm trước đã làm những gì - trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Ba năm của quá khứ, đổi lại là vài ba tiếng của thực tại.

Nghe vớ vẩn gì đâu không. Trong khi đó cả mấy tháng trời ở quá khứ, chỉ đổi lại có một tháng ở thực tại thôi.

"Ừm... tôi nhớ tôi cùng Lý Dương trốn ra khỏi thành Quy Nhơn để hít thở tí không khí trong lành," Tôi trả lời, giọng điệu có phần không chắc chắn lắm. "Sau đó thì dùng ngựa mà về. Chỉ có thế."

Cái nhìn từ người đối diện đã chặn đứng lời nói tiếp theo tuôn ra khỏi miệng tôi.

Dịu dàng đâu không thấy, chỉ thấy ánh nhìn đó như muốn dọa nạt người ta tới nơi.

"Nhớ được vậy là tốt. Xem ra nàng không có vấn đề gì về sức khỏe." Ngài lẳng lặng gật đầu, chậm rãi nhấp lấy vài ngụm trà.

Tôi nuốt nước bọt một cách khô khan, cảm nhận được mồ hôi lấm tấm trên trán ngày một nhiều. Giống như đang tra hỏi bị cáo trước khi lãnh án tù chung thân vậy nhỉ. Cơ mà như vậy cũng bớt căng thẳng hơn là đứng trước một phiên tòa thật sự, với đầy đủ hội đồng xét xử lẫn luật sư.

Bầu trời bên ngoài đã sẩm tối, trở mình một cách nhanh chóng. Tháng ba, là tháng cuối của mùa xuân, thế mà tôi chẳng thấy dư vị của mùa xuân ở đâu hết. Toàn thấy những khung cảnh chán ngắt đến độ không thèm để ý đến luôn.

Nếu không phải dựa trên những gì tôi lĩnh hội được sau những phen đến thư viện để tra cứu thông tin, thì tôi còn không biết tầm này là cuối xuân luôn cơ. Thời tiết là cái quái gì, tôi còn không nhớ ngày nữa đây, huống hồ chi hỏi tôi tháng này là mùa nào. Êu, có mà hỏi người khác ấy, đừng hỏi tôi.

"Sợ ta đến vậy à," Ngài chìa tay ra, kín đáo ra ám hiệu muốn tôi nắm lấy. "Chuyện binh chuyện lính dạo này nhiều quá, ta không thể dành bớt thì giờ ra để ngồi lại với nàng như thế này. Nay ta có dịp được hưởng cái phúc ấy, mà nàng chẳng chịu mở lời ra nói với ta tí nào."

"Anh cứ nhìn tôi bằng cái đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, đời nào người ta chịu mở miệng ra nổi," Tôi bĩu môi đáp lời, ngập ngừng nắm lấy tay ngài. "Tôi không muốn gì hơn, chỉ muốn anh chú tâm vào sự nghiệp cao cả của mình. Khi đã công thành danh toại rồi, lúc đó hẵng tính sau."

"Công thành danh toại, biết khi nào mới được," Ngài uống cạn chung trà cuối cùng, đôi mắt ánh lên một vẻ buồn bã. "Chi bằng nàng cứ hỏi ta bất kì những câu hỏi mà nàng muốn, như vậy sẽ tốt hơn nhiều."

Tôi ngó nghiêng nhìn ngài, không biết ẩn ý trong câu nói ấy có nghĩa là gì. Chắc là về vấn đề thời gian. Muốn nhất thống sơn hà, dẹp yên tình trạng náo loạn trong nước, e là phải chờ đợi rất lâu. Muốn thấy được thái bình thịnh thế, trăm họ yên ổn làm ăn, e là phải chịu những mất mát rất to lớn.

Thời gian mà, nó đâu chờ đợi một điều gì đâu.

"Vậy..." Tôi hít vào một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh thở ra. Thôi được, ngài đã muốn vậy rồi, tôi nào nỡ từ chối. "Nếu như được chọn làm lại từ đầu, anh sẽ chọn cái gì?"

Một thoáng im lặng.

Không thấy người kia trả lời, chỉ thấy một áng mây mờ nơi đáy mắt sâu thẳm. Chung trà cạn nước, chẳng ai buồn rót thêm. Trời trở mình, đêm tối hẳn. Tôi khẽ khàng thắp sáng cây đèn dầu trong phòng, hòng làm cho nơi này bớt u ám lại.

Cũng chẳng khá hơn tí nào.

"Ta không chọn gì cả," Ngài ngẩng mặt lên, vươn tay ra nhéo má tôi một cái. "Chẳng phải ta đã từng nói với nàng rồi sao. Chúng ta không thể chọn làm lại một lỗi sai từ quá khứ. Nếu thế thì đã không có chuyện Quốc phó chuyên quyền rồi."

"Tôi quên thôi mà," Tôi áp tay mình lên tay ngài. "Anh nói với tôi hàng tá câu chuyện, làm sao nhớ cho hết."

"Nàng khéo chối. Phụ chính dạy nàng biết bao chữ, vậy mà nàng cứ chữ nhớ chữ không. Huống hồ chi ta nói với nàng nhiều điều khác, làm sao nàng nhớ được."

Tôi ậm ừ cho qua chuyện, cảm nhận được lực nhéo khá đau từ tay ngài. Èo, đau phát khiếp luôn, hình như là độ đau đã tăng so với mấy năm trước rồi thì phải. Ờ thì đau hơn là phải, chắc tôi bị ấm đầu dữ lắm nên cứ giữ cái tư tưởng mọi thứ quen thuộc đều không thay đổi.

Sau một hồi "nhéo yêu" thì ngài mới chịu thả tay ra. Một bên má của tôi đỏ ửng, sờ vào thì thấy đau, hệt như ai vừa mới tặng tôi một cú tát trời giáng vậy. Tôi bất giác đưa tay lên bên má đỏ ửng. Bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc" đối với ngài dường như bay hết trơn, chẳng thấm thía lại trong đầu một chữ gì sất.

Ngài phá lên cười với cái điệu bộ hóm hỉnh của tôi, xoa đầu tôi để tạ lỗi. Mà tôi cũng không buồn giận làm gì, thấy ngài cười rõ tươi nên đành bật cười đáp lại. Ở cái nơi ánh nến cháy lay lắt ấy, lại rộn lên những tiếng cười tưởng chừng không bao giờ tắt.

Đã lâu tôi mới có dịp được vui vẻ thế này...

*

Thực tại thì chẳng được vậy đâu.

Cũng là vị trí đó, nhưng hôm nay nó lại vắng bóng hình của một người. Không một tiếng cười, đến cả hương trà nhàn nhạt cũng chẳng có. Nó thiếu vắng và tĩnh lặng đến mức tôi cứ ngỡ cái khoảnh khắc hôm qua là không thật - là sản phẩm của trí tưởng tượng khéo léo của tôi thôi.

Một cơn gió vô tình thoảng vào.

Tôi đưa mắt nhìn về hướng đi của cơn gió khi nãy.

Có lẽ hướng đi ban đầu của nó là từ phía cổng thành thổi vào, tôi đoán thế. Thành Đồ Bàn trước khi được sửa sang trông như thế nào, tôi cũng không rõ lắm. Cái này chắc chỉ có thể hỏi ngài mới tường tận mọi việc được. Trong đầu tôi chỉ biết một thành Đồ Bàn sau khi được sửa sang lại thì trông nó uy nghi hơn, không còn cảm giác bị bỏ hoang sau hơn mấy thế kỉ dài ơi là dài.

Nếu như...

Nếu như vua Lê Thánh Tông không sáp nhập Vijaya - hay kinh đô của Chăm Pa - vào lãnh thổ Đại Việt thì liệu sau này còn thành Đồ Bàn (và sau là thành Hoàng đế) để làm kinh đô thuở đầu cho Tây Sơn hay không? Mà kiểu gì cũng phải sáp nhập vào thôi, miếng mồi béo bở dâng tận miệng mà lại không đớp thì kể ra cũng uổng phí của trời.

Đôi khi nghĩ vẩn vơ miết cũng không tốt lắm.

Theo trí nhớ của tôi, thành Hoàng đế sau năm Mậu Tuất rõ rộng luôn. Nội từ điện Bát giác mà đi xuống nơi tôi ở hiện tại, e là cũng phải vác bộ cả một quãng đấy chứ không đùa đâu. Với lại, ngài cũng cho xây hai hồ bán nguyệt đối xứng qua điện Bát giác, nom nhìn cũng đẹp lắm đó. Nếu được thì nhân một ngày đẹp trời, ra đó đứng soi bóng của mình dưới nước thì tuyệt không còn gì bằng.

Chắc chắn là thế.

Một áng mây mờ lững thững ở đằng xa, đang từ từ tiến gần phàm dương đang tỏa nắng. Nó hệt như một cái bóng có ý đồ xấu xa, định nuốt chửng lấy "quả cầu lửa" trong gang tấc (hoặc cũng có thể là ôm trọn lấy) rồi bọc ở đó suốt một quãng thời gian dài. Trông sắc màu vẩn đục không mấy tốt lành là bao, cũng không thuần khiết cho lắm, tôi đoán thế nào từ giờ đến chiều sẽ có một cơn mưa rào nhẹ. 

Gì chứ việc dự đoán thời tiết của tôi cũng khá đó.

"Không biết phải nói sao, nhưng mà..." Tôi thì thầm một mình, thở dài đầy phiền muộn. "Biết khi nào mình mới thoát ra khỏi tình cảnh này, lỗ hổng thời gian không còn trục trặc nữa đây nhỉ?"

"Ấy dào, tự nhiên cuốn mình về làm gì, sao không lôi người khác ấy," Tôi giậm chân xuống sàn mấy cái cho bõ tức. Càng nói, càng nghĩ lại càng thấy tức và bất công cho cuộc đời mình. "Lắm điều vớ vẩn thật."

Tôi đã quá chán với việc ngồi nhàn hạ, ngắm nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt rồi. Ít nhiều gì cũng phải giao việc cho tôi làm để giết thì giờ rỗi chứ. Đằng này ai nấy đều cắm đầu vào chuyện chinh chiến khói lửa, chẳng ai nói với ai quá mười câu, không ai gần với nhau quá một giờ.

Mà tôi cũng không trách nhiều gì cho lắm. Bởi một khi chấp nhận đảm nhận nhiệm vụ là người xoay chuyển bánh răng lịch sử, thì phải chấp nhận bản thân sẽ phải vướng vào những cuộc chiến liên miên chẳng có điểm dừng. Kẻ thù liên tiếp nhảy vào, nguy cơ tiềm ẩn từ bên ngoài cũng đang rình rập chờ thời cơ.

Mười phần chết bảy còn ba, chết hai còn một mới ra thái bình.

Thái bình thịnh thế, luôn là bốn chữ quá đỗi xa xôi...

Ẩn ý đằng sau câu đó rất rõ ràng trên từng câu chữ, không cần phải suy nghĩ sâu xa làm gì. "Còn ba" ở đây ý chỉ một vua một vương của Tây Sơn, người còn lại là Nguyễn Ánh đang chờ thời cơ đảo ngược lại tình thế. Vế sau cũng thế, người ngồi vững chắc trên ngôi vị độc tôn nhất không phải là người có thế lực hùng hậu, mà là người sống sót được sau những cuộc truy đuổi gắt gao.

Đôi khi cuộc sống không hề công bằng.

Một hồi chuông vang lên, hệt như vọng về từ nơi xa xôi. Nhưng chung quanh đây không có ai đặt chuông, cũng không có người lén lút rung chuông cả. Chậm rãi từng nhịp, không hề vội vàng, từa tựa như đang tạo nhịp cho thảm cảnh cuối cùng của triều đại này.

Ngón út tôi bỗng xuất hiện sợi dây chỉ đỏ. Nó mỏng manh lắm, nếu nhìn không rõ cứ ngỡ nó đã biến mất trước mắt mình ấy. Làn gió nhẹ thôi cũng đủ làm nó rung rinh, dao động trong chốc lát rồi.

Tôi chăm chú ngắm nhìn sợi dây trong tay mình, lại ngẫm về những thông điệp vũ trụ gửi đến cho tôi. Hừm... ý đang muốn nói gì ấy nhỉ? Tôi không giỏi phân tích nên đành chịu thua. Đầu còn lại hẳn đang ở nơi rất xa, bởi tôi nhìn thấy sợi dây đó cứ kéo dài mãi mà chẳng có điểm dừng.

Chỉ có mình tôi, và những người được duyên phận chọn, mới nhìn thấy được sợi dây này.

"Ta không bắt ép nàng phải theo cách gọi đó đâu. Chỉ cần nàng muốn gọi vậy là được rồi."

Đầu tôi lại đổi hướng sang cuộc trò chuyện ngắn hôm qua. Sau hôm ấy, tôi không thấy bóng dáng ngài đâu nữa. Sáng nay tôi ngủ dậy trễ đã đành, đến tầm quá trưa cũng không thấy người đâu. Thật kì lạ!

Nhưng... ngài đã chấp nhận cho tôi giữ cách xưng hô như cũ, bản thân không thể đổi được (chắc vì quen miệng chăng?). Ờ thì cũng lạ đời, gặp người khác là chuyện đâu vào đấy, một là bản thân mình đổi, hai là... không có lần hai đâu nhỉ. Chắc là ngài thông cảm cho tôi mới tỉnh dậy sau ba năm, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên chưa thể theo kịp.

Tôi dễ thích nghi lắm đó.

"Lời hứa dẫu chân thành, nhưng lại thật mỏng manh."

Đúng là dễ mỏng manh thật. Trong khi ngày nay có hàng chục cặp đôi hứa hẹn với nhau toàn lời ngon ngọt, chân thành hiện đầy ra đấy, đến cuối vẫn không thể cùng nhau đi chung đường. Vậy mà từ thuở xưa, những người yêu nhau chỉ hứa với nhau vài ba lời. Vài ba lời cỏn con ấy, tuy ít mà chất lượng, không giả dối như bây giờ.

Nghe toàn những lời dối trá.

Tôi đứng thần ra đấy, với những hoài ức cũ xưa - những hoài ức đẹp trước khi ngài bận rộn nhiều hơn. Mấy canh giờ trôi qua mà tôi lại chẳng hay, cứ bận đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà mặc kệ luôn khái niệm về thời gian. Cảm giác này tôi gặp miết, hẳn ai trên đời cũng từng một lần trải qua cảm giác đó.

Trưa hôm nay nắng đến mức làm người ta cảm thấy ngột ngạt, mây cũng nhiều đến mức làm người ta thấy bầu trời thật u ám. Mây nặng trĩu và nhiều đến thế, nhưng lại chẳng tạo nên nổi một cơn mưa trong khoảng sân rộng này.

Nắng rực rỡ như vậy, làm tôi nhớ đến lúc tôi vẫn chưa xuyên về ghê...

*

Mùa hạ cuối cùng của năm cấp hai.

Tôi nhớ khi ấy trời mát dịu lắm. Không có những ánh nắng làm người ta cháy cả da đầu, không còn những cơn mưa dai dẳng từ mấy đợt đầu xuân. Mùa hạ đã tới, thay thế bằng những tiếng ve kêu râm ran trong mấy cây phượng vĩ trong sán trường.

Mà năm nay đã là năm cuối cấp - tức năm sau tôi sẽ vào cấp ba. Không được vui chơi như mấy đứa khối dưới, chưa kể chúng tôi còn phải đối mặt với thi tuyển sinh. Một mình chọi với hơn chục đứa khác để danh sách đậu có tên mình, thế mới khổ cơ chứ.

Dù gì bốn năm ở trong trường, đầy rẫy những kỉ niệm phải gọi là không còn gì tuyệt hơn, tôi cũng không tiếc nuối làm gì. Có điều, thời gian tôi gắn bó với thằng Thiên ngắn quá, cậu ta chỉ mới nhập học ở trường tôi năm lớp Tám thôi.

Nhớ làm quái gì. Sau này vẫn có thể thường xuyên gặp cậu mà.

Nhắc mới nhớ. Từ nãy giờ cậu ta đứng dưới bóng cây phượng, trò chuyện rôm rả với mấy đứa con trai trong lớp. Tôi đứng ở ban công tầng một nhìn xuống vẫn thấy được nét mặt cậu tươi cười như thế nào, hành động, cử chỉ ra làm sao.

Không còn là một cậu trai khó gần mà tôi từng quen nữa nhỉ.

Không biết kẻ nào xúi cậu nhìn lên, mà thế quái nào cậu ta vô tình ngước nhìn lên tôi. Đã vậy còn nhìn thẳng vào mắt tôi trong vài giây ngắn ngủi nữa chứ. Mắt chạm mắt, cách nhau một khoảng cũng xa, không hiểu sao tôi lại có thể hiểu được cậu nghĩ gì qua ánh mắt ấy.

Này có gọi là thần giao cách cảm không ta?

Thằng Thiên vẫy tay với tôi, sau đó chụm hai tay lại làm loa mà nói vọng lên:

"Nhật Hạ! Xuống đây chơi với tôi đi."

Đúng lúc đó, một làn gió không biết từ đâu đến lướt ngang qua, thổi bay mái tóc khá quăn của cậu. Nắng đậu trên tóc cậu, trải thành dòng màu vàng mật trông thật đẹp mắt. Cả gương mặt cậu cũng thế, ánh lên thứ ánh sáng huyền diệu mà đến cả tôi còn phải ngây người ra ngắm nhìn.

Vài bông hoa phượng đỏ au rơi lả tả xuống đất. Do nhẹ tựa như tơ nên nó bị gió đẩy đi một nơi xa, lìa khỏi thân phượng già cỗi qua mấy thế hệ học sinh. Nhìn từ xa cứ tưởng như đốm lửa của mùa hạ rơi xuống, cháy rực lên một thời thanh xuân rực rỡ.

Khung cảnh viên mãn trước mắt, chỉ thiếu mỗi máy ảnh để ghi lại thông qua những tấm ảnh nho nhỉ thôi.

Này em ơi có hay?
Dưới tán phượng rộng ấy.
Một mối tình đơm nở,
Trong tâm hồn ngẩn ngơ.

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz