Calm Down Zombie Man Drop
Tiếng mưa rơi ầm ỉ trên nóc hầm, luồng không khí lạnh cũng theo mưa mà đến. Hầm trú ẩn nằm sâu dưới lồng đất, vốn nhiệt độ đã thấp hơn so với bên ngoài, cộng thêm mưa lớn càng làm không gian ở đây ẩm ướt và lạnh lẽo.Dunk thì chẳng sao, vì vốn dĩ cậu chẳng cảm nhận được sự nóng hay lạnh. Nhưng có lẽ với Joong thì khác, bộ quần áo trên người anh có phần cũ kỹ và mỏng. "Dù sao cũng ở chung chỗ rồi... thôi một con zombie tốt bụng như mình sẽ san sẻ cho anh ta chút nữa vậy..."Dunk lôi từ trong túi mình ra một tấm chăn cũ, đưa cho Joong. Ánh mắt anh nhìn cậu lúc này càng tò mò và buồn cười.- Cái túi nhỏ của cậu là túi thần kì Doremon à? Sao thứ gì cũng có vậy?Dunk nhún vai, ghi vội vài dòng."Tại có chăn tôi mới ngủ được..."Joong chẳng thể nhịn cười được mà khẽ cười, anh cầm lấy tấm chăn cũ Dunk đưa. Dù có chút cũ kỹ nhưng khá sạch sẽ.- Zombie cũng ngủ sao?"Ngủ cho thời gian trôi qua nhanh hơn thôi..."Joong bật cười đẩy tấm chăn lại chỗ Dunk, anh để ý sợi dây thừng trói ở chân cậu còn đang cột chặn nên cúi xuống tháo nó ra. Vừa tháo anh vừa nhỏ giọng.- Chẳng phải không có chăn là cậu không ngủ được sao? Cứ giữ đi, tôi không thấy lạnh đâu.Nhìn sợi dây thừng trói ở chân đã được cởi bỏ, Dunk vui vẻ lên đôi phần. Cậu lấy nữa chăn đắp ngang người, nữa còn lại đẩy lại chỗ anh. Như hiểu ý, Joong cũng mỉm cười nhận lấy góc chăn.Rất nhanh Dunk chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ say. Vì có lẽ cậu cảm nhận được sự an toàn nơi đây. Joong nhìn khuôn mặt ngủ say của Dunk mà mỉm cười.Anh chẳng hiểu tại sao cậu không biến thành một com zombie như bao con zombie ngoài kia, cũng chẳng hiểu nổi tại sao cậu lại tốt với anh như thế. Vui vẻ đọng trong đáy mắt của anh, có chút an ủi anh sau biết bao nhiêu tháng ngày cô độc. Anh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng, yên lành hiếm hoi.Tiếng mưa ngoài kia mỗi lúc một dồn dập, hòa lẫn cùng những bước chân nặng nề của lũ zombie dẫm trên nền đất phía trên hầm trú.Mưa mang mùi đất hòa vào cùng với mùi tanh tưởi của xác sống tràn vào trong mũi của Dunk, cả âm thanh loạt soạt, leng keng, bất giác làm cậu tĩnh giấc.Mặc dù Dunk chẳng thể cảm nhận nóng hay lạnh, nhưng thính giác và khứu giác của cậu tốt hơn người thường rất nhiều. Có gì đó rất lạ ở cửa hầm.Hơn hết cái mùi hương tanh tưởi đặc trưng của zombie đang trở nên nồng đậm hơn."Chẳng lẽ lũ zombie đang vây ở cửa hầm sao?"Dunk vén chăn, nhìn Joong đang nằm ở góc chăn chỗ chân mình vẫn đang ngủ say. Cậu đánh liều đi về phía cửa hầm, nơi mùi của zombie ngày càng đậm đặc.Qua ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn nhỏ, cậu thấy cửa hầm đã được mở quá nữa, một con zombie đang chui đầu vào đánh hơi.Khoảng khắc này cậu như chết lặng...Nó không giống như những con zombie cậu từng thấy. Cái thứ đứng trước mặt cậu bây giờ chẳng biết nên gọi là gì, thậm chí còn chẳng giống zombie. Lớp da của nó khô quắt, dính chặt vào khung xương trơ trọi, từng thớ gân đen sì hằn rõ như những sợi dây xiết nghẹt một cái xác đang mục rữa. Gương mặt nó méo mó đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy buốt lạnh. Hai hốc mắt rỗng sâu hoắm như thể hút cạn ánh sáng xung quanh, chiếc mũi biến mất chỉ còn lại lỗ hỏng.Nó dường như có suy nghĩ riêng và tất nhiên không phải của kẻ mất trí, mà là của một con thú khát máu, tàn độc, thèm khát sự sống.Từng bước chân kéo lê, khô khốc như xương cọ xương, mang theo hơi thở của cái chết và sự nguyền rủa. Nó giống như minh chứng sống cho cái cách mà tận thế đã xóa sạch nhân tính, để lại một xác thân vặn vẹo, chỉ biết săn lùng và xé nát những gì còn thoi thóp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz