ZingTruyen.Xyz

Cake D O M I C M A S T E R D


Quang Hùng ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Đăng Dương, rúc vào ngực hắn, hít hà mùi hương quen thuộc.

"Bé... em xin lỗi nhé."

giọng hắn trầm nhẹ, thoảng bên tai.

Nhưng cậu không đáp lại gì. Nghe hắn xin lỗi, lòng lại chẳng thấy vui. Cậu chỉ khẽ lắc đầu, vùi mặt sâu hơn vào lòng hắn.

"...Bé gọi em bằng anh nhé..."

giọng Quang Hùng nghẹn lại như đang nức nở, run rẩy.

Khóe môi Đăng Dương khẽ cong lên. Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cậu.

"Anh yêu em."

Hắn thì thầm, đủ để người trong lòng nghe thấy.

Quang Hùng ngẩng đầu lên, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt còn đọng trên hàng mi. Cậu nắm lấy tay hắn, quệt đi giọt nước vừa rơi trên má.

"Hic... em... mới là người... sai... anh... oaaa..."

Chưa nói hết câu, cậu đã òa lên khóc. Đăng Dương bật cười khẽ, kéo cậu ôm chặt vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.

---

Vừa xuất viện về tới nhà, chưa kịp thở phào thì bố hắn đã đứng chắn ngay cửa.

Ông chìa tay ra trước mặt Đăng Dương, ánh mắt hình viên đạn.
Hắn biết ý, rút trong túi quần ra chiếc chìa khóa xe, đặt ngay ngắn vào lòng bàn tay bố.

"Giờ ở nhà. Mày mà còn dắt Hùng ra ngoài, ông chặt chân!"

ông nói, mặt không đổi sắc.

Cả hai tái mét mặt như học sinh vi phạm kỷ luật. Họ răm rắp gật đầu, như hai chú cún vừa bị mắng.

---

"Hùng ơi... anh chánnnn~"

Đăng Dương nằm vật ra giường, ôm lấy cậu người yêu than vãn.

"Chơi thật hay thách đi."

Quang Hùng đáp mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại. Hóa ra nãy giờ cậu đang xem người ta chơi thử thách online.

Người yêu bảo chơi, hắn từ chối sao được? Đăng Dương ngồi bật dậy, mắt sáng như mèo con thấy cá.

"Xù... xì..."

Đăng Dương ra kéo. Quang Hùng ra bao.

"Anh thách em... cởi một lớp đồ."

hắn nở nụ cười gian tà.

Quang Hùng trợn mắt nhìn hắn, nhưng luật là luật. Cậu cởi chiếc áo khoác ngoài, để lộ lớp áo phông trắng bên trong. Hắn thở dài, rõ ràng vẫn còn tận hai lớp nữa...

"Xù... xì..."

Đăng Dương ra búa. Quang Hùng ra kéo.

Cậu xị mặt. Lần này chắc chắn là bị thách rồi.

"Anh thách em... hôn anh."

chưa kịp để Quang Hùng phản ứng, hắn đã chủ động đẩy cậu ngã xuống giường, rồi cúi xuống chiếm lấy đôi môi ngọt ngào.

Hơi thở quấn lấy nhau, tay Đăng Dương lén lút trượt vào trong lớp áo phông mỏng, da tay lạnh áp vào bụng khiến Quang Hùng rùng mình.

"Ức... em thở không được..."

cậu thở hổn hển, giọng nghèn nghẹt.

Khi hai môi rời nhau, giữa hai người vẫn còn một sợi chỉ bạc mỏng manh, đứt ra trong nuối tiếc.

"Anh chơi gian..."

Quang Hùng bĩu môi, đấm vào vai hắn một cái nhẹ.

"Yêu thì gian một chút có sao đâu?"

hắn cười nhăn nhở, vòng tay siết cậu lại gần hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz