ZingTruyen.Xyz

Cai thuốc lá | AnhDuy ver

❶❷

Nari_83

Buổi sáng, ánh sáng từ bên ngoài len lỏi qua tấm kính trong suốt để vào bên trong, chiếu lên cơ thể của hai người hạnh phúc vẫn đang chìm trong mộng đẹp.

Quang Anh vì bị ánh sáng quá chói làm cho tỉnh giấc trước, người yêu trong lòng đang ôm lấy anh vẫn chưa dậy, khi mở mắt ra người đầu tiên được nhìn thấy là cậu làm Quang Anh hạnh phúc mỉm cười.

"Duy, dậy thôi em"

Đức Duy trong lòng anh khẽ cựa người, phát ra những âm thanh làm nũng đáng yêu vì không muốn bị làm phiền đến giấc ngủ của cậu. Quang Anh thấy đáng yêu đến muốn gục ngã nhưng dù sao thì cả hai cũng nên dậy để ăn sáng, bây giờ đã là 9 giờ sáng.

"Hôn chào buổi sáng đi"

Quang Anh mỉm cười khi Đức Duy bắt đầu mè nheo.

Quang Anh chẳng nói nhiều hôn nhẹ lên môi cậu, kéo cả thân thể cậu mà ôm vào lòng, hai tay thì ôm lấy cổ anh, đầu cũng gục lên vai, hai chân lại quấn quanh hông Quang Anh như một chú koala lười biếng, nhưng chung quy thì đáng yêu không từ chối được.

Anh vệ sinh cho cả hai và chẳng phút chốc mọi thứ đã hoàn thành, Đức Duy cũng đã phần nào tỉnh táo hơn.

Họ xuống bếp, Quang Anh muốn nấu bữa sáng cho họ, đồ ăn hôm qua đem tới cho cậu đã ăn gần hết, vả lại mấy thứ đó cũng không thích hợp để ăn sáng, Quang Anh liền đặt em người yêu nhỏ lên ghế sofa ở phòng khách rồi tiến vào bếp nấu ăn.

Bữa sáng đơn giản với trứng ốp la và bánh mì cùng sữa tươi, nên rất nhanh Quang Anh đã làm xong phần ăn sáng của cả hai.

Khi họ đang dùng bữa, có lẽ Duy không quen với kiểu im lặng nên đã bắt chuyện trước.

"Anh không đi làm ạ"

"Anh đã nghỉ được 1 tuần rồi"

"Anh không có tiết học ở trường sao"

"Bài tập dài hạn giáo sư giao đã làm xong tất cả rồi, nên anh chẳng cần đến lớp nữa"

"Woa, nghe nói sáng tác thật sự rất khó, anh có thể làm nhanh như vậy, anh giỏi quá"

"Không có gì, bình thường anh có thể dành một ngày để sáng tác một bài hát, việc sáng tác với anh bây giờ đã dễ dàng hơn phần nào... có lẽ là vì anh yêu rồi"

Duy nghe anh nói gương mặt bất giác đỏ ửng, có chút hạnh phúc nhưng cũng rất xấu hổ, Quang Anh luôn ngọt ngào đến mức làm cậu xấu hộ như vậy.

Bữa sáng kết thúc cũng là lúc Quang Anh quay trở về nhà, còn Đức Duy thì phải đến lớp học ở trường vì hôm nay cậu có tiết học.

Quang Anh quay trở về nhà và tất nhiên quá quen thuộc khi thấy nhóc Trung Hiếu cũng đang ở đây hoặc có lẽ thằng nhóc kia đã ở đây từ đêm hôm qua chứ không phải mới sáng nay.

"Anh Quang Anh vào ăn cơm đi"

"Không cần, đã ăn rồi"

"Đồ khó ưa, ăn với tình nhân rồi chứ gì"

Câu nói kết thúc đồng thời Thanh An bị một ánh nhìn đầy đoe dọa từ phía anh trai yêu quý của mình.

Quang Anh tiến vào bếp muốn lấy nước để uống lại nghe nhóc Trung Hiếu hỏi

"Ở qua đêm như vậy.. đừng nói anh đã làm nên chuyện rồi đấy nhé?"

"Bọn anh chỉ ôm thôi"

Nghe thật khó tin, nhưng thành thật mà nói hôm qua họ cũng chỉ ôm nhau ngủ đến tận sáng, mặc dù trong lòng anh có hơi tham lam muốn nhiều hơn một chút nhưng vẫn là muốn người kia tự nguyện.

Quang Anh quay trở về nhà để lấy đồ định đến studio, đã rất lâu rồi chưa đến đó vì bị chuyện tình cảm hành cho một trận, hôm nay đến đó vì có hẹn với một người bạn, họ sẽ dành ra nửa ngày để sản xuất một bài hát.

----

Đã rất lâu không gặp lại Vũ, vì cả hai khá bận rộn với công việc riêng của bản thân vì thế thời gian hợp tác cũng giảm dần đi, mới vài ngày trước Anh Vũ đã chủ động muốn hợp tác với anh vì cậu ấy có ý tướng mới cho bài hát lần này, Quang Anh đã có mặt ở studio được hơn 10 phút.

Sắp xếp lại một số thứ trên bàn làm việc rồi lôi cái guitar ra gảy để chờ đợi.

Đến khi Anh Vũ đến, họ là người làm việc vô cùng nghiêm túc nên đã bắt đầu mọi thứ ngay lập tức, mọi thứ khá xuông sẻ và họ đã mất khoản 9 tiếng đồng hồ để hoàn thành hoàn toàn một bản nhạc.

Quang Anh đánh giá cao bài hát lần này, bởi vì Vũ vốn rất thông minh cậu ấy rất giỏi chơi chữ và tìm kiếm lý tưởng, lần này cả hai cùng hợp tác thì nhất định bài hát phải rất tuyệt.

"Anh này, thứ 7 chúng ta cùng đi ăn nhé, em muốn ra mắt anh một người"

"Được rồi"

Cuộc trò chuyện kết thúc khi Anh Vũ rời khỏi studio ngay sau đó, Quang Anh cầm lấy điện thoại ý định gọi cho người yêu.

Màn hình chờ điện thoại hiện lên hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ người yêu nhỏ. Quang Anh không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức bấm gọi lại cho người kia.

"Xin lỗi em Duy, hôm nay anh cùng bạn sáng tác lại quên báo cho em mất"

"Làm em cứ tưởng anh chết ở xó nào rồi đấy"

"Anh xin lỗi"

"Lát nữa... anh có về nhà của em không..."

Quang Anh bật cười, ừm một tiếng cho người kia biết, họ kết thúc cuộc gọi bằng tiếng hôn gió cách một cái màn hình điện thoại.

Trên đường trở về nhà của người yêu, Quang Anh đã mua thêm bánh ngọt và sữa dâu để bồi thường cho người yêu nhỏ, nghĩ đến cuộc sống của bản thân thay đổi nhiều như vậy là vì người kia, anh thật hạnh phúc không tả nổi.

Khi Quang Anh đến nhà của cậu, trời đã tối âm u có lẽ tối nay sẽ có một trận mưa lớn vì bầu trời chẳng có lấy một ngôi sao lấp lánh nào.

Đức Duy đang vui vẻ chờ đợi người yêu trở về ở phòng khách, nghe tiếng chuông cửa liền nhanh nhẹn chạy lon ton ra ngoài mở cửa.

Thấy hình ảnh mà cậu mong nhớ cả ngày, không kiềm được mới đến gần ôm anh một cái sau đó liền buông ra nói

"Chào mừng anh trở về"

Quang Anh mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng thì bản thân cũng đã tìm được phép màu mà bản thân luôn mơ tưởng đến.

_______

Chẳng phải phép màu vậy sao chúng ta gặp nhau

Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau

Gọi tôi thức giấc cơn ngủ mê

Dìu tôi đi lúc quên lối về

Quãng đời mai sau luôn cạnh nhau
...

Phép màu - MAYDAYs (Ost Đàn cá gỗ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz