ZingTruyen.Xyz

Cai Chet Ngot Ngao Chan Hun Hoan

Mẫn Nhi đang rất cao hứng, một phen tán tụng, thấm nhập tận xương, hàn ý thật lâu vẫn không tiêu tan, mãi đến khi tôi được Độ Khánh Thù đưa về nhà rồi, nằm trên giường vẫn cảm thấy tay chân lạnh cóng.

Sau rượu đơn gối khó ngủ, giường lớn lại càng tạo thêm cảm giác trống trải.

Lật trái lật phải muốn đi vào giấc ngủ, không một lần thành công.

Đến cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, ngồi dậy hô lớn gọi Độ Khánh Thù , nói với Độ Khánh Thù vừa mới vội vàng tiến vào, “Những thiết bị giám sát kia, tắt toàn bộ đi.”

Độ Khánh Thù nói, “ Thế Huân thiếu gia, từ ngày Phác lão đại rời đi, tất cả các thiết bị giám sát trong phòng này cũng đều đã hủy đi rồi.”

Tôi ngẩn người, ảm đạm, lúng túng hỏi, “Vậy sao?” Tiếng nói nhỏ đến nỗi dường như chính mình cũng không nghe được.

Độ Khánh Thù cấp cho tôi một câu trả lời khẳng định chắc chắn, rồi lại hỏi, “Còn có gì khác muốn phân phó không?” Thấy tôi lắc đầu, liền rất nhanh thối lui ra ngoài.

Lại chỉ còn một mình tôi, ôm gối ngồi trên đầu giường.

Không tắt đèn, bóng tối đen kịt sẽ khiến tôi càng cảm thấy lạnh giá hơn.

Tất cả đập vào tầm mắt đều là hảo ngoạn ý, bày biện và đồ điện xa xỉ, ngay cả ti vi màn hình rộng bị tôi đập bể lần trước cũng đã được thay mới toanh thành loại tối tân.

Không chỉ thế.

Tôi còn có trung tâm giải trí, còn có Kim Chung Nhân và Độ Khánh Thù còn có rất nhiều đàn em không quen biết, có lẽ còn có cả quyền thế mà người người đều hâm mộ thèm muốn.

Có nhiều như vậy, thêm thêm bớt bớt tính toán đến cuối cùng, lại cho ra một cái số âm.

Tôi thật không cam lòng, cắn răng đem đề bài này nghiệm toán lại mấy lần, tính đến khi trời sáng cũng vẫn không ra được đáp án mà mình mong muốn.

Độ Khánh Thù xuất hiện đúng giờ, lại hỏi tôi có muốn xuất phát hay không.

Tôi nói, “Đương nhiên.”

Đứng lên cấp tốc rửa mặt, cẩn thận tỉ mỉ ăn mặc chỉnh tề, phong độ phiên phiên mà rời nhà.

Không ngờ khi đến phòng làm việc, người đầu tiên tiến vào lại là Kim Chung Nhân không thức thời, vừa thấy mặt, không khen tôi đúng giờ, trái lại còn bóc trần nội tình của tôi, hỏi, “Trong mắt đều là tơ máu, mất ngủ sao?”

Tôi tránh đi không đáp, hỏi hắn, “Hôm nay có nhiệm vụ gì cho tôi?”

Kim Chung Nhân cười nói, “ Thế Huân , cậu mới là lão đại.”

Tôi nói, “Tôi biết.” Tiếp tục khiêm tốn học hỏi, “Vậy tôi hôm nay phải làm cái gì?”

Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ một lúc, hỏi tôi, “Cậu biết cái gì?”

Tôi nỗ lực suy nghĩ rất lâu, trong đầu chỉ có thanh sắc khuyển mã*, đọ xe đấu tửu, những sở trường này nói ra còn chẳng bằng không nói, vậy nên cuối cùng chỉ đành lắc đầu có phần mất mặt, tiện thể áy náy mà thở dài một tiếng.

(*thanh sắc khuyển mã: đại ý là chơi bời trụy lạc xa xỉ)

Kim Chung Nhân trái lại còn an ủi tôi, “Không sao, vạn sự khởi đầu nan, lão đại là người làm chủ, những chuyện vụn vặt khác cứ giao cho chúng tôi là được rồi.”

Độ Khánh Thù đứng phía sau tôi hỏi, “ Thế Huân thiếu gia, dù sao cũng có thời gian, không bằng chầm chậm học một chút khóa trình quản lý cơ bản?”

Kim Chung Nhân nói, “Phép tắc giang hồ, thủ pháp xử lý, cũng nên có một chút nhận thức sơ lược. Hơn nữa, các thế hệ chú bác xuất đạo cùng thời với Ngô lão đại đều đã dần dần già rồi, tre già măng mọc, hiện giờ các nhà đều đã cho ra không ít nhân vật mới, những cái này phải tìm một thời gian nói cho cậu biết chút ít mới được. Không biết khi nào thì sẽ phải chạm mặt, ít nhiều cũng nên có một sự chuẩn bị.”

Bọn họ nhất định là đã sớm trù tính tốt, tôi gật đầu một cái, hai người lập tức chia nhau hành sự, không đến một buổi sáng, đã sấm rền gió cuốn mà liệt kê ra cả một rừng những thứ tôi phải học.

Vừa nhìn bảng liệt kê rậm rạp chi chít kia, tôi liền cảm thấy bọn họ nhất định là đang đùa giỡn tôi.

Lại nhìn chồng giáo trình đầy tú ụ không chút nhân đạo kia, ý chí chiến đấu vừa mới nổi lên được một chút liền lập tức tiêu tán.

“Đây là cái gì?”

“Sách.”

“Để tôi đọc?”

Kim Chung Nhân không chút đỏ mặt, cư nhiên gật đầu, “Đương nhiên.”

Tôi nói, “ Kim Chung Nhân , cho dù là thiên tài cũng không có khả năng chu toàn mọi mặt, cái gì cũng đều biết. Những thứ trong sách này, không ai có thể học được toàn bộ.”

“Có,” Kim Chung Nhân không nói hai lời, lại ném cho tôi một đáp án, “ Phác  lão đại chính là một người.”

Tôi không thể khóc, cười cũng không ra, đành phải hạ giọng, “Tôi không phải Xán Liệt , không có thiên phú như vậy. Kim Chung Nhân , tôi không phải không muốn cố gắng, nhưng tôi thực sự không phải là Xán Liệt .”

Kim Chung Nhân không thúc ép đến cùng, nghe tôi nói vậy xong, chỉ mỉm cười đáp, “Học không được toàn bộ, chí ít cũng là học.”

Tôi không còn cách nào khác, tùy tay rút ra một quyển từ trong chồng sách, lại ném lên mặt bàn, “Quyển này được rồi.”

Phát thoại hoàn tất, lại liếc nhìn tựa đề trên quyển sách kia, không khỏi sửng sốt, lại là một trận cười khổ.

《 Tâm lý học tội phạm》, chậc, cái gì thế này?

Hổ thẹn, thực không ngờ lão đại của xã hội đen bây giờ học thức cũng uyên bác như vậy.

Kim Chung Nhân giống như hoàn thành được một nhiệm vụ, gật đầu nói, “Được, liền chọn quyển này đi. Bất quá chuyện thường ngày của công ty dẫu sao vẫn cần cậu xem qua, còn có tình huống trên đường cũng phải báo cáo…”

Tôi gật đầu không ngừng, “Biết, biết. Còn có đi gặp các má mì của hộp đêm, thỉnh thoảng cùng các vị lão đại giang hồ gặp mặt.”

Kim Chung Nhân vui vẻ, “Ước chừng chính là như vậy. Tôi đi làm việc trước,  Thế Huân , cậu đọc sách đi.”

Kết quả, tôi hồ đồ đến hồ đồ đi, té ngã rồi lại bò lên, cuối cùng, thì ra vẫn là phải nặng đầu học tập, ngoan ngoãn đọc sách.

Ngoại trừ việc đã mất đi Xán Liệt , những cái khác dường như đều không hề thay đổi.

Tôi bắt đầu tịch mịch đọc sách một cách bất đắc dĩ.

Không có tích cực, chỉ có tịch mịch, lại thêm bất đắc dĩ.

Tâm lý học và toán học đều giống nhau, là một cái gì đó lòng vòng khuôn mẫu, ngươi muốn đọc hiểu được một quyển mỏng mỏng kia, thì phải đọc thêm càng nhiều quyển thật dày.

Tôi đọc xong, đáng tiếc vẫn mù tịt.

Càng đọc, càng cảm thấy mình quá ngu.

Những con chữ buồn tẻ này, đọc lên có mùi vị như nhai sáp, thực sự chán ghét.

Thậm chí ban đêm, khi sắp bị sự lạnh lẽo ép đến vỡ tan, cũng không muốn dùng nó để đốt thời gian. Tôi thà rằng đi lục giá sách của Xán Liệt , tìm bản Tam Quốc Diễn Nghĩa kia, đọc lên vài câu ít ỏi, ngửi mùi hương còn sót lại của Xán Liệt , phát ngốc cả một buổi tối còn hơn.

Nhưng ban ngày không thể như vậy, lại đau đầu cũng tốt, còn hơn phải ôm quyển Tâm Lý Học Tội Phạm chết tiệt kia để nghiền ngẫm.

Kim Chung Nhân biến thành một Mẫn Nhi khác, chỉ thiếu mỗi mồm miệng lanh lợi, hàng ngày đúng giờ lại đến báo cáo một chút, thuận tiện hỏi tôi, “Học thế nào?”

Mỗi lần bị hắn hỏi, tôi đều cảm thấy mình kém một bậc, nhưng nghĩ tới hiện tại người làm việc kỳ thực là Kim Chung Nhân , cái gọi là lão đại, quyền hành sớm đã rơi sang bên, đắc tội hắn sẽ là hậu họa khôn lường, chỉ đành phải nén giận.

Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng sẽ không cam tâm, không thể không biện giải cho mình, ngẩng đầu nói, “ Kim Chung Nhân , cho dù là Xán Liệt , cũng không thể học thành một người toàn tài chỉ trong một sớm một chiều. Cậu có biết hắn mỗi ngày mỗi đêm đọc những cuốn sách này, đã đọc suốt bao nhiêu năm không?”

“Tôi không biết.” Kim Chung Nhân hỏi ngược lại, “Bao nhiêu năm?”

Đây không tính là vấn đề khắc nghiệt, chẳng biết tại sao, lại khiến tôi một trận giật mình đau đớn.

Tôi không lên tiếng, cúi đầu giả vờ đọc sách.

Khi trong phòng làm việc trầm mặc hồi lâu, Kim Chung Nhân mới khôi phục khẩu khí giải quyết việc chung, hỏi tôi, “Buổi chiều có rảnh không? Nếu được thì đi đánh một vòng quanh hộp đêm, xem một chút?”

Tôi khóe mắt cũng không nâng, thấp giọng hỏi, “Gần đây việc làm ăn tốt không?”

“Đương nhiên tốt.” Kim Chung Nhân thở dài, “Chỉ là giấy nợ của đám tiểu đệ Kim Tuấn Miên , cũng không phải một số lượng nhỏ, mỗi bình mở ra đều là rượu nổi tiếng, không phải tiểu thư xinh đẹp nhất thì sẽ không cần.”

Tôi kinh ngạc, “Phô trương như vậy, ai trả tiền?”

Kim Chung Nhân cười khổ, “Có đà mà không tiến? Cho nợ.”

“Vậy chính là phá rối rồi?”

“Không hẳn, dù sao cũng có ký giấy nợ. Ký nợ ở hộp đêm cũng là chuyện bình thường, chỉ cần về sau khách hàng chịu trả tiền là được.”

Nhìn vẻ mặt kia của hắn, liền biết lòng tin đối phó với việc nợ nần này không lớn.

Tôi cái gì cũng không biết, huống chi sự tình vừa lớn vừa nhỏ, trước tiên vẫn là nên thỉnh giáo người sành sỏi từng trải một chút, liền hỏi Kim Chung Nhân , “Gặp chuyện như thế này, trong đạo thường làm thế nào? Chung quy cũng không thể ngồi yên như vậy.”

“Phương pháp thông thường, phái một kẻ lợi hại đến nhà, cầm theo giấy nợ, yêu cầu trả tiền.”

Tôi đã hiểu, “Ừ, vậy cậu phái đi, tìm một người lợi hại.”

Trên đỉnh đầu là một hồi trầm mặc.

Không cần phải nói, lại có chỗ không ổn rồi. Tôi đành phải bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn Kim Chung Nhân , “Có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng đi.”

Kim Chung Nhân nói, “ Thế Huân , nếu người phái đi bị Kim Tuấn Miên đuổi cổ ra, chúng ta sẽ mất sạch mặt mũi.”

“Nếu như sự tình biến thành như vậy,” Kim Chung Nhân hỏi, “Cậu làm như thế nào?”

Tôi đành phải nghiêm túc suy xét, thử thăm dò câu trả lời, “Cậu muốn tôi ra mặt?”

Kim Chung Nhân cười giễu, “Mặt cũng đã bị mất sạch rồi, cậu còn có mặt để ra? Tôi muốn cậu ra tay.”

“Ra tay?” Tôi ngạc nhiên.

Trong mắt Kim Chung Nhân xẹt qua huyết sắc, tinh quang bạo khởi hách nhân, cười hỏi, “Cậu nhiều ít cũng là xuất thân giang hồ, sẽ không ngay cả ý tứ này cũng không hiểu chứ? Không thấy máu, sao có thể lấy được mặt mũi về?”

Thấy máu?

Tôi cảm thấy hơi lạnh, nhìn nhìn Kim Chung Nhân .

Đao quang kiếm ảnh*, tôi đương nhiên đã từng thấy qua, có điều cách thật sự rất xa, người hạ xuống quyết định kia, chưa bao giờ là tôi.

(*đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt)

Tôi xác thực mang họ Ngô , trên người có lẽ thực sự gánh nợ máu do cha và anh lưu lại, nhưng, tôi chưa từng giết người, thỉnh thoảng ẩu đả một chút, cũng nhiều nhất mới đánh được một hai quyền đã bị đám vệ sĩ kéo ra như cứu giá.

Tay tôi, không có máu.

Hiện giờ, Kim Chung Nhân thỉnh lão đại tôi đây ra tay.

Nói rất thật, hơn nữa còn như đang thỉnh việc thiên kinh địa nghĩa.

Hắn đứng trước bàn, chờ tôi trả lời, không hề có ý ngại ngần, tựa như huyết tinh đối với chúng tôi đều là bản năng đơn thuần từ khi mới sinh ra, sinh tồn vốn chính là một trò chơi thảm liệt.

Cũng có lẽ, thực sự, chính là một trò chơi thảm liệt.

Sau một hồi lâu, tôi mới rũ mắt xuống, “Cậu muốn tôi giết Kim Tuấn Miên ?”

Kim Chung Nhân mỉm cười nói, “Nào có dễ dàng như vậy? Nếu Kim Tuấn Miên dễ đối phó như thế, không biết sớm đã chết bao nhiêu lần. Nhưng muốn xử lý mấy tên tiểu du côn cả ngày đến địa phận của chúng ta làm càn kia, cũng không phải là quá khó khăn.  Thế Huân , việc này tôi không thể tự ý quyết định, cậu gật đầu một cái, tôi liền tìm người đi làm.”

Tôi lắc đầu, “Cần gì phải làm đến tuyệt tình như vậy? Luôn luôn có biện pháp giải quyết.”

Kim Chung Nhân nói, “Có biện pháp gì? Luật lệ giang hồ, một lần xuống nước sẽ bị giẫm lên trăm lần. Hôm nay bị người ta nhìn ra sát khí không đủ, ngày mai cậu liền bị kẻ khác đẩy vào chỗ chết mà giẫm đạp. Nói đến giấy nợ, lẽ nào Kim Tuấn Miên còn ít tiền hơn mấy kẻ kia? Hắn là đang đùa giỡn với cậu cho người khác xem, để người trong đạo đều hiểu được hiện tại ai mới là lão đại.”

Tôi im lặng.

Kim Chung Nhân nói rất đúng, tôi biết.

Nhưng mà, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải giết người.

Ngồi trong phòng làm việc gật đầu một cái, liền có máu tươi phi thiên, cốt nhục chia lìa.

Đấy không phải là tôi, không phải là tôi mà Xán Liệt yêu.

Tôi vẫn chỉ lắc đầu.

Kim Chung Nhân cư nhiên không tức giận, cười cười với tôi, “Quên đi, sớm đã đoán được. Cho nên tôi cũng chưa phái người đi đòi nợ,  Thế Huân thiếu gia của chúng ta đại nhân có đại lượng, không quan tâm đến mấy đồng bạc rượu như vậy là được rồi.”

Hắn nói xong, lại đi làm chính sự của hắn.

Tôi ngồi trong phòng làm việc rầu rĩ buồn bực, không đọc thêm được một chữ nào, chịu đựng đến sau bữa trưa, ngay cả ngủ trưa cũng không thể ngủ, gọi Độ Khánh Thù tiến vào, hỏi hắn, “Chuyện ở hộp đêm, anh có biết không?”

Độ Khánh Thù gật đầu.

Tôi hỏi, “Anh có phải cảm thấy tôi rất vô dụng không?”

Độ Khánh Thù nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm, nói, “ Thế Huân thiếu gia, cũng như cơm gạo nuôi sống trăm dạng người, có người chưa hẳn đã thích hợp đi con đường này. Không phải là lỗi của cậu.”

Tôi cười khổ, “Không phải lỗi của tôi thì lại thế nào? Nơi này không phải trường học, tìm hiệu trưởng giải thích một chút là có thể qua cửa. Xán Liệt cũng không thích hợp đi theo con đường này, tại sao hắn vẫn có thể làm được?”

Độ Khánh Thù muốn nói gì đó lại thôi.

Tôi nói, “Độ Khánh Thù , anh cứ nói thẳng.”

Vì thế Độ Khánh Thù liền nói, “ Thế Huân thiếu gia, người ta đều là do bị bức ép mà thành thôi.”

Tôi hỏi, “Anh cảm thấy tôi hẳn là nên gật đầu?”

Độ Khánh Thù đứng trên lập trường công bằng, trả lời tôi, “Loại sự tình này, chỉ có lão đại mới có thể làm chủ. Cậu nói cái gì, chúng tôi liền làm cái đó.”

Tôi cười gượng.

Nếu không có những quyết định máu chảy đầm đìa từng được hạ xuống của cha, anh hai, hoặc cả Xán Liệt , có lẽ mảng trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu tôi đã không thể được bảo vệ đến tận bây giờ.

Giờ đến phiên tôi.

Máu chảy đầm đìa, ngồi trên chiếc ghế máu chảy đầm đìa.

Đáng tiếc cho nửa đời thanh thanh bạch bạch trước kia, tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tôi cười thê lương, cười đến lắc đầu, phất tay tỏ ý muốn Độ Khánh Thù đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn xuống casino rầm rộ bên dưới qua song cửa pha lê. Đằng sau ồn ào huyên náo, là huyết vụ* ngập tràn.

(*huyết vụ: sương máu)

Buổi chiều Kim Chung Nhân lại tới, trước khi rời đi, tôi gọi hắn lại, cắn chặt môi dưới.

Nhả ra, rồi lại cắn, nhả ra, rồi lại cắn tiếp…

Kim Chung Nhân nói, “ Thế Huân , cậu không cần phải nói gì, gật đầu một cái là được rồi.”

Tôi thực sự muốn gật đầu.

Đem đầu, nhẹ nhàng hướng xuống dưới một chút, liền định đoạt xong một việc.

Nhưng không ngờ nó lại khó khăn đến vậy, quyết định thoạt nhìn đơn giản như thế, động tác dễ như trở bàn tay, rơi xuống người tôi, thì ra lại khó khăn như vậy.

Tôi cả đời đã làm vô số chuyện sai, nói vô số lời nói dối, phụ lòng Xán Liệt vô số lần, thế nhưng, không ngờ mình lại có ngày phải mất đi nhân tính, bắt đầu giết chóc đồng loại.

Ngô Thế Huân có lẽ thực sự không hiểu chuyện, nhưng không phải người xấu.

Kim Chung Nhân đứng chờ tôi.

Tôi ngắc ngứ trừng mắt nhìn Kim Chung Nhân , cắn đến khi môi dưới xuất huyết, vẫn không buông việc này ra khỏi miệng được.

Mặt tái nhợt, gom góp khí lực toàn thân, run rẩy đến cuối cùng, lại chỉ có thể chán nản lắc đầu như điên, “Không không, tôi làm không được, làm không được…”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz