Burageki Quai Nhan
Thể xác lẫn tinh thần Geki đều rã rời, Yuki phải dìu cô ấy về phòng ngủ. Cô biết không nên hỏi nhiều, vào lúc này điều quan trọng là Geki, cơ thể suy nhược như vậy còn bị đả kích về mặt tinh thần, cô ấy cũng là con người cũng biết đau khổ, mệt mỏi như ai, trước mắt cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều, mọi chuyện khác sau này hãy tính.Về đến phòng ngủ, để Geki nằm xuống, đắp chăn lại cho cô ấy. Yuki định sẽ đi nấu chút gì thì bị Geki nắm tay lại. "Ở lại một chút được không?" ngữ điệu vô cùng mệt mỏi cũng có phần như van xin.Yuki mỉm cười "Mình sẽ ở đây, không đi đâu cả, cậu ngủ chút đi." cô nằm lại bên cạnh Geki, bàn tay vỗ theo nhịp đều đều đưa cô ấy vào trong giấc ngủ. Như một con thú nhỏ bị thương, Geki ôm lấy Yuki như thể cô là cứu tinh của mình, cô là người mà Geki yêu nhất và có thể tin tưởng vào lúc này. Có thể trong mơ Geki sẽ cảm thấy thoải mái hơn, vui vẻ hơn như lúc trước .Cả hai đều chìm vào trong giấc ngủ.Rạng sáng hôm sau, mọi lần đều là Geki thức trước cô nhưng lần này, cô có dịp nhìn ngắm Geki lúc ngủ. Khi ngủ, cô ấy như một đứa trẻ. Làn da trắng, khuôn mặt thanh tú, hàng lông mi dài cong vút, chiếc mũi cao và đôi môi tự nó đã hồng. Yuki bất giác đưa tay chạm nhẹ vào đó, Geki khẽ nhíu mày. Yuki thích thú mỉm cười "Đến ngủ cũng nhăn nhó", nơi hai chân mày như muốn dính lại với nhau, ngón tay Yuki đụng vào thì chúng tự động từ từ giãn ra, cô ra chiều thích thú. Khẽ đặt lên má Geki một nụ hôn rồi lại nhìn Geki ngủ.Một lúc sau, Geki thức dậy, thấy Yuki đã thức từ lúc nào. Cô nở nụ cười."Đỡ hơn chưa?"Geki gật đầu.Yuki nhìn đồng hồ: "Mình đi nấu cơm, phải hầm canh xương cho cậu, nên ăn nhiều một chút, mới có thể khỏi được."Yuki thoát khỏi vòng tay của Geki, đi dép vào: "Mình xuống dưới bếp nấu cơm, muốn ăn canh chua hay là sườn xào chua ngọt nào?""Ăn sườn đi. Cẩn thận, coi chừng cắt vào tay." Geki cẩn thận nhắc nhở cô."Mình sẽ không cắt vào tay. Cậu cứ nói hoài vậy, đáng ghét!" Yuki đi dép định bước xuống."Cô nói ai đáng ghét." Geki một tay túm cô lại, ép cô xuống giường: "Không phải cô nghĩ tôi bị thương, sẽ không làm gì được cô?"Nói xong, bàn tay Geki nhanh chóng luồn vào sâu trong lớp quần áo của Yuki, vuốt ve làn da mịn màng của cô.Yuki giãy dụa cầu xin tha thứ: "Mình đáng ghét, mình đáng ghét. Được chưa? Buông tay ra đi, mình phải đi nấu cơm."Geki dừng tay, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, mới chịu buông tha cô: "Hôm nay tạm như vậy đã."Yuki vội vàng đứng lên, bước vài bước ra cửa, trong miệng than thở: "Bị thương như vậy rồi mà vẫn còn muốn làm loạn."Lúc này, Yuki chỉ hy vọng trong thời gian Geki dưỡng thương sẽ không xảy ra chuyện gì. Yuki đi vào trong bếp, mở ngăn đá của tủ lạnh, cô nhíu mày lại, đồ ăn đông lạnh không còn nhiều, theo thường lệ thì cứ cách mấy ngày sẽ có người đưa đồ ăn tới, nhưng đã xảy ra chuyện này thì sẽ không có người đưa thức ăn.Mặc dù đồ ăn trên ngăn đá không ít nhưng mấy ngày cô rời khỏi biệt thự, ít nhiều có một số thứ bị hỏng, đành phải vứt bỏ. Số đồ đông lạnh còn lại cầm cự không được mấy ngày.Ăn cơm trưa xong, Geki quay trở về phòng ngủ, Yuki đi tới căn nhà của Ito, căn nhà ba tầng màu trắng khá xinh đẹp, cửa không khóa, bên trong không có người ở hoang vu đến lạnh người, dưới sàn đất còn lưu lại vỏ đạn, cùng với chiếc roi da quen thuộc.Nơi này trước kia từng có người đến quét dọn, cũng giống với hoàn cảnh của Yuki, bị chúng bắt đến đây, nhưng lần trước chúng bị Geki 'giáo huấn', đã mấy tháng không có người quét dọn.Yuki tiến vào bếp thấy chén đũa bừa bộn, cô mở tủ lạnh thấy ngăn trống có phần thất vọng, bọn họ sớm có dự định rời khỏi đảo nên không chuẩn bị nhiều thức ăn dự trữ.Yuki tiếp tục tìm kiếm đồ ăn còn sót lại trong các ngăn khác của tủ lạnh, cô lấy chiếc rổ nhặt hết những đồ đông lạnh còn lại. Đi xuyên qua hoa viên rồi tiến ra cửa lớn trở về biệt thự.Yuki đem thức ăn bỏ vào ngăn đá, đối với sức ăn của Geki thì chỗ thịt cá, rau xanh này vốn không trụ được mấy ngày. Geki lại đang bị thương, cô không muốn cô ấy quan tâm đến những chuyện này, chờ cô ấy khỏi hẳn nói sau cũng được.Toàn bộ thời gian Geki đều dùng để ngủ, khi tỉnh lại thì nằm trên giường cùng Yuki tán gẫu vài câu, buổi tối ôm chặt lấy cô rồi lại chìm vào giấc ngủ.Geki ở trên giường xoa đầu cô, ở bên tai thì thầm; nếu muốn xem tivi cứ mở lên không sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy, cô ấy sợ khi tỉnh lại không nhìn thấy cô.Hai người ở trên đảo vô cùng im lặng, Yuki cũng không dám đi xa, chỉ ở phòng ngủ, rồi chỉnh tivi ở chế độ nhỏ tiếng nhất, hoặc ở trong thư phòng tìm sách đọc giết thời gian.-------- Geki lúc ngủ lúc tỉnh, Yuki biết, thời điểm cô ấy ngủ chính là giúp cơ thể chữa trị vết thương, đến giờ cơm Yuki sẽ mang thức ăn lên phòng rồi đánh thức cô ấy dậy. Đối với thói quen ăn cơm của Geki, Yuki cảm thấy buồn cười, Geki có tính chiếm hữu rất cao, nhất định trong lúc ăn cơm, cô phải ngồi bên cạnh, như vậy mới mang lại khẩu vị cho cô ấy. Chờ cô ấy ăn xong, Yuki lại hôn nhẹ lên môi, coi đấy là phần thưởng.Dáng vẻ Geki ăn cơm không hề có chút giả tạo mỗi động tác đều hết sức tự nhiên, đôi khi khóe miệng lại cong lên, cô ấy ăn cơm mà giống như đang được xem cảnh vui. Geki ăn hết đồ ăn trên bàn, cảm thấy rất thỏa mãn, Yuki vì cô ấy mà vất vả chuẩn bị đồ ăn ngon như vậy, chỉ cần nhìn thấy cô đáy lòng cô ấy luôn thấy ấm áp, giống như cơn gió phiêu lãng tìm được cây đại thụ để nương náu vào.Geki có thể di chuyển không còn cảm giác đau đớn, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiềuSau khi tỉnh giấc, ánh nắng vàng óng từ bên ngoài đã tràn đầy khắp căn phòng, Geki bước xuống giường, kéo vén rèm cửa để ánh mặt trời có thể thỏa thích chiếu vào căn phòng, sáng rực mà ấm áp.Cửa sổ sát đất, được làm bằng kính thủy tinh giống như chiếc gương sáng bóng, bên ngoài là vườn hoa cùng những tán cây xanh biếc, được nắng vàng chiếu sáng rực rỡ, nếu còn tiếp tục ở trong phòng ngủ thì thật lãng phí cảnh đep.Geki ra vườn hoa nằm sưởi nắng, đây cũng là một loại tĩnh dưỡng có lợi cho sức khỏe, tốt nhất là nên rủ theo cả Yuki.Đến thời gian ăn cơm, Geki xuống dưới bếp, vài ngày rồi không cùng Yuki ăn cơm, cô thật nhớ thời gian trước đây cùng cô ấy ngồi chung bàn ăn cơm. Yuki ngồi trên sofa, bóng dáng cô ấy tao nhã nhưng cũng không làm mất đi phần quyến rũ, nơi nào có cô ấy nơi đó tựa như có ánh mặt trời tỏa sáng, ấm áp vô cùng.Geki di chuyển thường không phát ra tiếng động, đến khi cô ở bên cạnh, Yuki mới phát hiện, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu xuống dưới này, có phải đỡ hơn rồi không?""Tôi đâu phải tàn phế, đương nhiên có thể tự mình xuống dưới này, chỉ là cần nghỉ ngơi nhiều thôi." Geki cười nhạt: "Hiện tại khá hơn rất nhiều."Ánh mắt của Geki chuyển hướng xuống chén cơm trên tay Yuki, cô vô cùng ngạc nhiên: "Yuki, cô có thể nói cho tôi biết, vì sao?"Nhìn đĩa rau cải trắng xào đơn giản ít ỏi trong đĩa, bát cơm cũng không đầy đặn như mọi khi, rõ ràng là Yuki còn chưa ăn: "Bữa trưa của cô đây sao?"Trước kia, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm thường có rất nhiều món, hạt cơm trắng tinh, đĩa thức ăn nào cũng đầy đặn, nhưng hôm nay chỉ thấy cô ấy ăn cơm với cải trắng."Một mình mình ăn như vậy là đủ rồi." Yuki thản nhiên giải thích, cầm đũa ăn một miếng cơm."Đủ cái gì." Geki mặt mày tối sầm lại, cô cùng Yuki ở chung lâu như vậy, khẩu vị hai người đều biết rất rõ ràng: "Chỉ ăn như vậy không đủ dinh dưỡng.""Ăn nhiều đồ chay mới tốt, tivi đều nói như vậy.""Nói bậy bạ! Sao trước kia không thấy cô ăn chay? Không phải mỗi ngày cô đều nấu rất nhiều đồ ăn sao?" Geki tỏ vẻ bất mãn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đi thẳng vào bếp.Lúc sau, Geki đi ra, giận đến tái mặt: "Yuki, đồ ăn trong tủ lạnh không còn, sao không nói cho tôi biết?"Đối mặt với sắc mặt lạnh như băng của Geki, Yuki nhỏ giọng: "Mình nghĩ vài ngày sau mới nói cho cậu, hiện tại sức khỏe cậu không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều, mấy việc nhỏ này không muốn để cậu phải bận tâm.""Vậy sao lại ăn như vậy? Còn tôi thì ngày nào cũng ăn toàn đồ bổ?" Geki chất vấn cô, trong phòng bếp còn có nồi canh gà đang hầm, đều là đồ ăn bổ dưỡng, tất cả cô ấy đều làm cho cô.Yuki nhỏ giọng giải thích: "Cậu hiện tại còn bị thương, nên ăn nhiều đồ bổ một chút. Mình không sao hết, ăn nhiều thịt sẽ mập, đến lúc đó sẽ không đẹp, giảm lại rất khổ sở."Đôi mắt Geki nhìn cô dần trở nên sắc lạnh, cô đứng thẳng lên nhìn xuống Yuki, cô quả thực đang tức giận: "Còn tiếp tục nói dối."Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đáp nắng xuống sàn nhà lát gạch đá trong phòng bếp. Geki đứng bên cạnh bàn ăn, toàn thân toát ra luồng sát khí nặng nề, bỗng cô cảm thấy nhói đau ở lồng ngực, giống như bị mũi dao đâm phải, cô không nên tức giận với cô ấy, Geki không nói gì mà chỉ quay người vào bếp. Bản tính vốn kiêu ngạo, thấy Yuki vì mình mà phải chịu vất vả, cô vô cùng tức giận bản thân. Nhìn đồ ăn trên bàn không còn chút gì, cảm giác chua xót dâng lên trong cô nhưng thật ấm áp. Geki ngồi xuống bên cạnh Yuki, muốn trách cô ấy, trước hết cô cần tự trách chính bản thân mình, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: "Mấy ngày nay cô toàn ăn uống như vậy sao?"Yuki dựa đầu vào lòng của Geki, cô vươn tay ra ôm gọn cô ép vào mình: "Không phải.""Nói lung tung." Geki vẫn còn tức giận, vừa nói ra cô lại thấy hối hận, âm thanh như đông cứng lại: "Yuki, tại sao lại làm như vậy?""Mình .... Mình thấy cậu bị thương ..." Yuki kề sát mặt mình trong ngực cô ấy, làn da cô chạm vào làn da ấm áp của Geki, cô còn nghe thấy nhịp tim đập trầm ổn của cô ấy.Geki nhận thấy rằng, cô vô cớ nổi giận với cô ấy thật nông cạn, mọi oán trách trong cô bỗng tan như mây khói. Yuki ở trong lòng cô, đem lại cảm giác ấm áp cho cô, giống như hoa ngày xuân được nắng trời sưởi ấm, Geki nở nụ cười mãn nguyện, đôi mắt lóe sáng. Cô ở đỉnh đầu cô ấy nói: "Yuki, ở trong lòng cô có tôi hay không?"Geki cũng không chờ cô trả lời, buông tay đang ôm cô, cẩn thận nhìn ngắm Yuki, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tươi mềm như cánh hoa hồng, đôi mắt trong vắt như dòng nước, trong lòng cô không hẳn là không có cô ấy, Geki vui sướng tột cùng, đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt ửng hồng của cô, dọc theo ngũ quan nhỏ xinh mà chạm vào.Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt Yuki, cô nhận thấy tình yêu của mình quá nông cạn, sự quan tâm của cô ấy đối với cô là dùng trái tim để thể hiện, tình yêu của cô ấy không thể hiện bằng lời nói mà nó xuất phát từ trái tim thuần khiết của chính cô ấy. Còn cô?Cô tặng cô ấy dây chuyền đắt tiền, quần áo hàng hiệu thế nhưng lúc này trước mắt cô lại là đĩa rau cải trắng đơn điệu. Cô ấy chăm sóc cô, tận tâm lo lắng sức khỏe cho cô, vì cô mà ăn uống kham khổ.Geki thở dài, bỗng nhiên cô hiểu vì sao Yuki không yêu mình. Xen ngang vào cuộc sống của cô ấy, cô chỉ biết cho cô ấy những vật chất phù phhiếm, rồi lại giam cầm tự do của cô ấy, tự do tùy tiện đòi cô ấy phải đáp ứng yêu cầu của mình, cô cần gì cô ấy đều cho đi tất cả, dựa vào suy nghĩ vô lí của mình mà cô không ngừng đòi hỏi cô ấy.Khi Yuki cảm thấy bị tủi nhục thì cô không nhìn ra, chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, thỏa mãn dục vọng của chính mình, vậy cô khác gì với Luis? Chỉ biết ích kỉ thỏa mãn bản thân.Tình yêu của cô? Chỉ là sự ích kỉ, rõ buồn cười!Nhìn cánh môi e ấp của Yuki, cô kiềm chế cảm giác khao khát lại, nói nhỏ: "Yuki, cho tôi thêm một cơ hội để yêu cô được không?"Đáy mắt Geki lộ rõ vẻ chờ đợi, nhất thời Yuki thất thần, mơ màng với câu nói vừa rồi của cô.Yuki trầm mặc không trả lời, khiến Geki càng thêm khẩn trương, lồng ngực bỗng nhói đau, giọng nói tỏ vẻ buồn khổ: "Chẳng lẽ khó vậy sao?""Cái gì?" Yuki hoàn hồn."Mình ..." Geki thở dài, định nói nhưng lại thôi. Hóa ra cô ấy không nghe được những lời cô vừa nói, cô cũng không hỏi lại, chỉ sợ cô ấy sẽ cho cô một đáp án mà cô không mong muốn, nhưng cô nên làm gì bây giờ?Có lẽ Yuki sẽ đưa ra câu trả lời nhằm xoa dịu cô, khiến cô hài lòng? Chỉ vì muốn cô vui mà cô ấy trả lời trái với suy nghĩ thật của chính mình?Nhưng cô ấy còn ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ có cơ hội, cho dù nói cô ích kỉ cũng được, Geki xoa nhẹ khuôn mặt Yuki: "Tôi sẽ đem lại hạnh phúc cho cô."Câu nói này của cô, cũng như lời thề đối với bản thân."Uhm." Yuki không biết vì sao Geki lại nói như vậy, khuôn mặt trở nên đỏ ứng, đáy lòng cô cảm giác xốn xang lại mang theo vị ngọt ngào.Geki ôm cô, dùng cằm vuốt ve đầu Yuki, gọi nhẹ: "Yuki ..." Giọng nói của cô trầm ấm, dịu nhẹ.Yuki quay đầu nhìn vào đôi mắt nâu vàng sâu thẳm kia: "Sao?"Geki không trả lời, gọi tên của cô ấy, cô cảm thấy thỏa mãn. Thấy cô ấy như bị mình mê hoặc, cô cười cười: "Không có gì, chỉ muốn gọi tên cô."Yuki im lặng, thật lâu sau mới phản ứng lại, cô đang ngồi trên đùi của cô ấy, nhảy nhanh xuống, nhíu mày lại, hỏi: "Ngồi lâu như vậy, cậu có đau không?""Hoạt động hằng ngày không có gì ảnh hưởng." Geki nhướng người, ôm cô ấy ngồi trở lại: "Bên ngoài hẳn là có đồ ăn, đợi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm.""Mình đã xem qua." Yuki nhỏ giọng đáp: "Mấy thứ ăn được mình đều mang về.""Không phải đã nói một mình cô không được đi lung tung sao?" Sắc mặt cô trầm xuống: "Mang về có mệt hay không? Sao không gọi tôi giúp?""Không sao cả, chia nhỏ ra mang về. Cậu bị thương như vậy, hơn nữa mình có thể tự làm."Geki nhéo má cô: "Yuki, đôi khi cô thật ngốc."Yuki chuyển giọng nghiêm túc: "Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có vậy chúng ta mới có hy vọng, mình hiểu rất rõ."Cô nói tiếp: "Cậu đã thức dậy rồi, sao không ăn cơm?""Được." vuốt ve lòng bàn tay Yuki, mang theo giọng hờn giận: "Về sau, cùng ăn cơm. Không được để những chuyện như hôm nay xảy ra. Có chuyện gì phải nói với tôi, ngay cả chuyện cơ bản nhất tôi cũng không làm được cho cô, vậy sao có thể chăm sóc cô được?"Geki dừng một lát, giọng nói lạnh lùng: "Nếu để tôi phát hiện ra lần nữa, tôi sẽ ... đánh cô.""Cậu dùng chân sao?" Yuki ưỡn ngực, mặt nghiêm lại, tầm mắt dời xuống chân của Geki."Không phải cô cảm thấy xót chứ?"Geki bị bộ dáng trẻ con của cô chọc cười: "Nếu không buổi tối chúng ta thử xem.""Không cần." Yuki vội vàng đẩy cô ra: "Mình đi mang đồ ăn ra.""Để đó. Cẩn thận nóng." Geki theo cô đi vào bếp.---------Sau khi ăn cơm xong, Geki cùng Yuki đi tới nơi ở của Ito và Saito.Lần trước Yuki tới đây chỉ nhanh chóng vào bếp lấy thực phẩm rồi ra về, không dám ở lại quá lâu. Lần này có Geki đi cùng cảm thấy yên tâm hơn, cô đi xung quanh khu nhà, sân trước của căn nhà là thảm cỏ rộng lớn, giống như một bức thảm màu xanh khổng lồ.Cửa ra vào khá rộng làm bằng gỗ mun có màu vàng đậm, lan can màu trắng, trong phòng khá bừa bộn, tạp chí vứt lung tung, trên tường là bảng phi tiêu cỡ lớn, góc tường còn trưng bày những tượng thú hoang dã biểu tượng cho sức mạnh chúa tể.Bên ngoài biệt thự là rừng cây rậm rạp, Geki theo thói quen đi vào đóng kín các cửa lại. Yuki dọn dẹp lại căn phòng, đem tạp chí xếp gọn vào một chỗ, nhặt những vỏ rượu cho vào thùng rác, Geki thấy cô định dọn dẹp lại căn nhà, liền ngăn cản: "Đừng làm, chúng ta không ở đây."Yuki ngẩng đầu nói: "Vẫn nên dọn dẹp lại một chút, biệt thự không có người ở, để lâu quá sẽ biến thành bãi rác."Geki nở nụ cười ấm áp: "Thấy yêu hòn đảo này rồi sao ? Về sau nó sẽ là của cô."Yuki không quan tâm đến câu nói của Geki, cô tiếp tục dọn dẹp phòng khách, đem những đồ đạc dễ bị ẩm mốc đem đi rửa sạch, Geki cũng ở bên cạnh phụ giúp, nhặt những viên đạn còn sót lại: "Kĩ năng bán súng của cô đến đâu rồi?"Yuki nhìn viên đạn trong tay Geki, ngượng ngùng nói: "Vẫn vậy, tầm ngắm không được chuẩn.""Nhắm bắn cũng không có gì là khó, do trước đây không luyện tập, sau này tôi sẽ dạy cô. Hiện tại, mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát, nên học qua sẽ tốt hơn."Yuki cầm trên tay băng đạn, Geki lấy một viên xem xét: "Đáng tiếc đây không phải loại súng chuyên dùng cho nữ, đối với cô mà nói rất khó sử dụng, tôi sẽ dạy lại cô cách dùng. Nhưng nếu không có tôi ở bên cạnh, đừng mở chốt an toàn, sẽ rất nguy hiểm.""Uhm" Yuki gật đầu: "Bình thường mình sẽ không chạm vào."Hai người cũng không ở lại biệt thự quá lâu, sau khi đóng các cửa lại, kiểm tra xung quanh, Geki cầm theo hai chai rượu vang đỏ: "Lần trước xem tivi, thấy bảo con gái uống rượu vang tốt cho sức khỏe, rượu này cũng không tệ lắm, cầm về đi."Nhìn lại không có gì mang về được, thời gian cũng không còn sớm, tắt đèn và nguồn điện, khóa cửa sổ lại rồi cả hai ra về.Trên đường trở về Geki nói: "Nơi này cách đất liền khá xa, trước đây đều do người của Luis đem thức ăn tới, tạm thời sẽ không có ai tới đây. Trước mắt, chúng ta sẽ ở lại, tôi đã đặt làm một chiếc du thuyền, chờ thuyền được đưa tới chúng ta sẽ ra ngoài. Ngày mai sẽ ra biển bắt cá, chuyện thức ăn cô không cần phải bận tâm."Yuki cảm thấy trước mắt Geki vẫn nên nghỉ ngơi, xuống biển bắt cá e là không thích hợp: "Cậu vẫn nên nghỉ ngơi, hai ngày sau hãy ra biển, vẫn còn cầm cực thêm vài ngày. Biển sâu như vậy, không thích hợp đi bắt cá.""Cơ thể tôi không sao cả, bắt cá là việc nhỏ. Muốn khôi phục nhanh nên mới ngủ nhiều như vậy."Yuki ngẩng đầu nhìn Geki, định ngăn cản, cô ấy lại nói: "Ở đây chờ tôi. Tôi sẽ không giống như lúc trước chỉ biết làm theo ý mình, tôi sẽ tự lượng sức, còn phải bảo vệ cô. Nếu cô lo lắng, chúng ta có thể đến hồ ở ven đảo, cách biệt thự không xa, đi bắt cá nước ngọt cũng được.""Vậy đi bắt cá trong hồ đi." Yuki cảm thấy hồ so với biển sẽ an toàn hơn, cô cũng không muốn ra biển vào lúc này.Mặt hồ không quá rộng nhưng lại giống như tấm thảm mềm mại xinh đẹp tuyệt trần, ở xa xa bằng phẳng như gương, không chút bụi trần quấy nhiễu cảnh đẹp trước mắt.Mặt nước trong đến mức có thể nhìn xuống đáy, trời xanh mây trắng được phản chiếu rõ xuống mặt nước, giống như cả bầu trời chìm vào đáy hồ, cây côi rậm rạp xung quanh dường như cũng đang im lặng ngắm nhìn cảnh đẹp trần gian.Mọi vẻ yên tĩnh đều bị Geki phá vỡ, không giống như khi còn ở trên mặt đất, ở dưới nước cô ấy rất linh hoạt, Yuki sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Cô cởi giày, đi chân trần trên thảm cỏ, lòng bàn chân chạm vào lớp cỏ xanh đem lại cảm giác ngưa ngứa, cô đi tới phiến đá bên cạnh hồ, ngồi xuống.Geki ngoi lên mặt nước, lắc nhẹ mái tóc đen nhánh, cầm lấy chiếc vợt cá hình nón, tùy tiện khua vài cái xuống dưới hồ, nhẹ nhàng cẩn thận đem chiếc lưới xuống dưới nước, im lặng đứng đó như bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ, quay đầu lại nhìn Yuki: "Nhìn xem, thế nào?"Mấy con cá trong lưới quẫy không ngừng, có con lớn con nhỏ, con bé nhất cũng chỉ bằng hai ngón tay, Yuki vui vẻ nói: "Mình đi lấy hộp đựng cá.""Cứ ở đây, để tôi đi lấy." Geki đem lưới cá lên bờ, đổ nước vào hộp đồ nhựa, những con cá nhỏ hay con tôm nhỏ liền ném trả lại hồ.Geki lại xuống nước bắt cá, mỗi lần bắt được mẻ cá mới đều đem khóe với cô, Yuki cảm thấy hứng thú, liền nói: "Cho mình thử.""Mình tin sẽ bắt được cá to." Geki thấy cô nóng lòng muốn bắt cá, liền đem đổ cá vào hộp nhựa rồi đưa lưới cho cô: "Ở vùng nước cạn bắt là được rồi."Yuki cầm chiếc lưới trong tay, mặt nước rất trong có thể nhìn thấy cá bơi ở dưới, nhưng cô vừa động, cá liền né ra, cần phải nhẹ nhàng hơn, đợi một hồi lâu Yuki mới hạ lưới xuống, nhưng cá lại lúc lắc cái đuôi tránh xa ra khỏi chiếc lưới của cô.Yuki không nhẫn nại, trực tiếp dùng lưới đuổi bắt cá, đuổi bắt một lượt vội vàng lên bờ, trong lưới chỉ có mấy con cá nhỏ bằng ngón tay, rồi có cả tôm nữa. Geki ở bên cạnh cười nhạo: "Cá nhỏ như vậy sao có thể ăn?"Yuki không phục: "Sao không thể ăn? Cũng như miếng thịt nạc, tại sao cá nhỏ thì không thể ăn?""Vậy cô tiếp tục bắt cá nhỏ, tôi sẽ rảnh tay để bắt cá lớn."Geki lặn xuống dưới hồ, đến khi ngoi lên thì trên tay đã có một con cá chuối nặng chừng ba bốn cân, vảy cá bóng loáng, Geki dùng tay giữ chặt đầu và đuôi của nó, đúng là không thể trốn thoát, cô ấy hướng về phía Yuki khoe chiến lợi phẩm.Yuki cười nhạo: "Cậu ỷ cậu bơi giỏi, bắt được cá là chuyện đương nhiên, có cái gì mà đắc ý.""Dù sao cũng bắt được cá, còn có người cả buổi thì không bắt được con nào, đương nhiên là đắc ý rồi." Geki cầm con cá chuối chậm rãi đến bên cạnh Yuki, nhìn thoáng qua lưới bắt cá của cô, giả vờ kinh ngạc: "Sao lần này đến cá nhỏ cũng không bắt được, chẳng lẽ muốn làm món tôm chiên?"Geki nhìn nhìn một lúc, rồi nói thêm: "Không biết phải ăn bao nhiêu con tôm nhỏ mới có thể no. Không biết cô có thể bắt đủ tôm cho bữa ăn hôm nay không.""Không bắt nữa, ai thích bắt thì đi mà bắt." Yuki ném lưới đánh cá: "Mình làm cá, cậu đi bắt đi, chính cậu nói là muốn ăn tôm đó."Yuki nắm chặt con cá chuối trên tay Geki, chờ cô cầm chắc được nó cô ấy mới buông tay, cá ở trên tay Yuki ra sức dãy giụa, sức Yuki không đủ khống chế con cá, khiến nó trườn khỏi tay, theo bản năng cô lao theo tóm con cá, mất trọng tâm cả người liền ngã xuống hồ.Bọt nước văng khắp nơi, vô cùng xấu hổ.Geki vội vàng kéo cô ôm vào người, thay cô lau nước trên mặt: "Ngốc quá, có đứng cũng không vững nữa. Có đau không?"Yuki lắc đầu, nước theo vạt áo chảy xuống, ướt sũng cả người.Geki nhìn cô, nói: "Nếu không chúng ta về thay quần áo, đến chiều rồi lại bắt cá tiếp.""Không cần, ướt nhưng không lạnh, không nên đi lại nhiều." Yuki vén những lọn tóc dính trước mặt, đem quần áo trên người vắt khô: "Mặt trời đẹp như vậy, chơi một lúc rồi về.""Nếu không cô cởi quần áo, đặt ở bên kia phơi nắng." Geki chỉ vào tảng đá bên cạnh.Yuki nhìn cô ấy: "Cậu lại nghĩ cái gì?"Geki bày ra vẻ mặt vô tội: "Không hề nghĩ bậy, quần áo ướt dính trên người rất khó chịu, dù sao ở đây cũng không có ai khác. Nếu thấy ngượng, có thể mặc quần áo lót."Không thể tin được bản mặt này, Yuki đẩy tay cô ấy ra: "Mình đi lên bờ nghỉ ngơi một chút, cậu bắt cá đi."Yuki ngồi trên tảng đá, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Geki cầm lưới đánh cá ở trong hồ, bơi lượn xung quanh tạo ra làn sóng nước dập dềnh, mặt nước được nắng vàng rọi xuống tạo thành màu vàng óng, vô cùng bắt mắt.Mỗi lần bắt được cá, Geki hướng về phía cô đem khoe con cá vừa bắt được, cô ở khá xa hồ, không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, nhưng cô biết cô ấy đang mỉm cười với mình, ánh nắng mặt trời đổ xuống khuôn mặt của Geki, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô ấy.Chỉ trong thời gian ngắn có thu hoạch không nhỏ, Geki cảm thấy lượng cá khá đủ, cuối cùng đem cá bỏ vào hộp, đi đến ngồi xuống cạnh Yuki.Yuki chạm vào chân của cô ấy: "Không đau sao?""Không đau." Geki nửa nằm trên tảng đá, mí mắt híp lại, tỏ vẻ thích thú.Ở bụi cỏ phía xa, có con thỏ hoang màu nâu chạy vào bụi cỏ, lộ ra nửa thân mình, giống như có tia sáng xẹt qua mắt Geki, cầm lấy viên đá nhỏ trực tiếp ném về phía con thỏ, quay đầu nhìn Yuki, nở nụ cười: "Ném trúng""Cái gì? Đó là con thỏ sao? Hay là con chồn? Mình không nhìn rõ nó?" Yuki không nhìn rõ."Geki cười: "Để tôi mang nó lại đây."Geki tới bụi cỏ, chỉ chốc lát sau trên tay cầm con thỏ màu nâu, hai mắt Geki mỉm cười: "Buổi tối có thể ăn thịt thỏ."Yuki từ trên tảng đá nhảy xuống, đi tới chỗ nước cạn, tỏ ra băn khoăn: "Ở đó còn có ... "Theo ngón tay của Yuki, Geki nhanh chóng nhặt hòn đá khác ném về phía đó, nghiêng đầu hỏi: "Lúc này cô mới nhìn rõ là con gì sao?""Không phải con thỏ." Đối với động vật hoang dã, Yuki cũng không hiểu biết nhiều, chỉ biết ở bụi cỏ kia có con vật nhỏ nhưng lại không giống với con thỏ."Gà rừng ăn ngon lắm, không giống với loại gà được nuôi dưỡng, xương đều rất xốp, một chút hương vị cũng không có." Geki nâng cầm tỏ vẻ đắc ý, hôm nay ở bên hồ có ném trúng vài con động vật nhỏ, lại có thêm món mới trên bàn ăn.Mẻ cá thu hoạch này nằm ngoài dự đoán, bài toán thức ăn trong hai mươi mấy ngày tới đều được giải quyết.Nhưng đối với gà và thỏ sống, Yuki không biết nên làm thế nào, cô không thể cầm dao tự mình giết chúng cũng không đủ can đảm để moi nội tạng của chúng ra để rửa sạch.Thấy vậy, Geki quay trở lại xe lấy một con dao nhỏ, đôi tay thoăn thoắt lột da của con thỏ nâu, ngón tay trắng nõn thấm đầy máu tươi, rồi nhanh chóng luồn tay moi nội tạng đem tới bên hồ rửa sạch. Dáng vẻ của Geki rất nghiêm túc, không hề kệch cỡm, Yuki thích nhất dáng vẻ bình thản tự nhiên của Geki.Cho dù là cầm điều khiển tivi hay lúc đánh bạc đều rất nhàn nhã tự tin, kể cả khi Geki đứng làm bếp dáng vẻ cô ấy đều thoải mái không hề gượng ép, giống như cánh hoa xuôi theo dòng nước, không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ sống theo cách của mình.Rửa sạch thú rừng, Geki nắm tay Yuki đi dạo quanh hồ, xa xa có vài con chim đậu ở ven mỏm đá, im lặng không hề phát ra tiếng động, tạo thành một bức tranh nhiên nhiên vô cùng sống động.Mặt cỏ giống như tấm thảm làm bằng cỏ lông xù, vừa cao lại vừa cứng, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến đôi chân của Geki.Gió đem hương vị mặn mà của biển cả hòa tan trong không khí, đem lại cảm giác khoan khoái. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ có hai người, tận hưởng cuộc sống thế ngoại đào nguyên. Phía xa là bụi cỏ rậm rạp, Yuki nhìn xung quanh, chạm nhẹ vào cánh tay của Geki: "Ở đảo có rắn không?""Có ". Geki trả lời.Yuki nắm chặt tay Geki chỉ chỉ vào bụi cỏ phía xa: "Thật sự có sao? Nơi đó có phải là ...?""Nơi đó không có rắn." Geki nhìn xuyên qua bả vai của Yuki hướng về phía trước, ánh mắt thẫm lại, hạ giọng nghiêm túc: "Cùng lắm thì bên cạnh của cô có."Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Geki, Yuki lập tức trở nên cảnh giác, lưng đứng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô ấy: "Đi nhanh lên, mình sợ nhất là rắn.""Sợ rắn sao?" Geki ở đỉnh đầu cô hỏi."Uhm." Yuki run run gật đầu, lại không dám quay đầu nhìn lại.Geki không biết lấy đâu ra con rắn nhựa thẩy lên trời rồi nó rơi xuống ngay trên vai Yuki. Cô lập tức nhảy lên, ôm cổ Geki, hai chân vòng qua thắt lưng cô ấy, kêu thất thanh: "A ... mau đập chết nó ..."Geki ở bên tai Yuki cười ra tiếng, lấy tay đỡ mông cô.Yuki nghe thấy Geki cười, vội vàng nhìn dưới chân mình, con rắn nhựa nằm yên bất động. Trống ngực vẫn đập dồn dập, Yuki cố gắng hít thở, nhảy xuống cầm khúc gỗ dài thử chạm vào con rắn nhựa: "Rắn giả?".Geki ôm bụng cười "Cậu dám gạt mình." Yuki bóp chặt vai của cô ấy, hai mắt như phun ra lửa: "Cậu là kẻ lừa đảo!"Hai tay Geki vòng qua ôm Yuki đem cô áp sát vào mình. "Thật dễ thương."Yuki vùng vẫy "Buông ra đi.""Không buông." Nói thì nói vậy nhưng Geki đưa tay sờ hai má của cô, trắng nõn mịn màng lộ ra điểm phiến hồng, kiểu diễm giống như đóa hoa nhỏ e ấp, có lẽ là do quá sợ hãi nên khuôn mặt cô ửng hồng. Khuôn mặt cô ngây ngô, mềm mại đáng yêu càng trêu đùa càng ửng đỏ, cô ấy muốn hôn người trước mặt mình rồi lại ôm chặt lấy cô.Yuki vội vàng nghiêng đầu, ở trong lòng Geki giãy dụa, lại sợ ảnh hưởng đến vết thương của cô ấy: "Không phải đang dưỡng thương sao? Buông ra đi, không lại chạm vào vết thương bây giờ."Geki tiến đến gần bên tai cô "Với sức của cô, sao có thể làm tôi bị thương.""Buông ra đi." Yuki ở trong lòng Geki cọ quậy muốn thoát ra, hai chân đạp loạn xạ, nhưng cũng không ích gì "Cậu không thả ra, mình sẽ ...""Sẽ thế nào?"Hiển nhiên, Yuki cũng không biết có thể làm gì được cô ấy, nói bừa: "Mình sẽ khóc cho cậu xem!"Đầu lông mày Geki giật giật, chậm rãi buông cơ thể của Yuki, dở khóc dở cười "Dám lấy nước mắt ra dọa."Vòng tay Geki vừa thả lỏng, cô nhanh tay đẩy cô ấy ra: "Chúng ta bảo trì khoảng cách.""Bảo trì bao xa?" Geki mỉm cười."Cậu đi trước, mình đi sau." Yuki đẩy lưng Geki tới trước mấy bước, còn bản thân lùi ra sau mấy bước "Như vậy đó, khoảng cách an toàn" cô gật đầu thỏa mãn với cái khoảng cách ấy.Nhưng chưa được 3 giây, Geki đã chạy lại về phía cô, ôm lấy cô "Không thích, như thế này thích hơn.""Buông ra đi mà, nóng quá"Mặc kệ Yuki giảy nãy Geki vẫn cứ ôm cô, một lúc sau : "Đến giờ trở về rồi, để lâu quá cá sẽ chết."Geki nở nụ cười, kéo tay cô cùng trở về biệt thự, bên hồ cỏ dại mọc sum xuê, trên bầu trời, đàn chim sải cánh bay lượn trong không trung. Xa xa, mấy con vịt hoang đang tự do bơi lộ trên mặt hồ, lại đột nhiên chui vào đám cỏ dại mọc bên bờ, hai người trở lại xe, Geki đem đồ bỏ lên, nhìn về phía Yuki: "Đi thôi, lên xe về nhà."Geki nói về nhà, căn nhà trong suy nghĩ của cô ấy sẽ như thế nào?Yuki không biết, nhưng cô có thể cảm nhận được Geki đang thay đổi. Thời gian cô ấy trở về đảo, Geki không nói nhiều, đem theo nhiều tâm sự giấu mình trên đảo, cô độc đứng ở một góc.Cô cùng cô ấy chia sẻ tâm sự, hiện tại cả hai còn cùng nhau vui đùa, vốn là người có bản tính đơn thuần, chỉ vì bị cách ly với thế giới bên ngoài nên chưa hiểu rõ sự đời. Chính Luis đã xây dựng cho cô ấy suy nghĩ sai lệch về cách nhìn nhận cuộc sống này. Thế nhưng, cô ấy vẫn luôn duy trì bản tính lương thiện. Yuki càng ngày càng có thể hiểu cô ấy, cô đi tới bên cạnh xe nhìn Geki cười, cô ấy cũng cười đáp lại nụ cười của cô.---------------Trên bầu trời, ánh trăng sáng như ngày rằm, vài mảnh mây nhỏ xíu hiện rõ trên bầu trời đen thẫm, tấm thảm đen khổng lồ đang tỏa sáng lấp lánh bởi những vì sao, lẳng lặng đổ xuống mặt biển bình lặng không chút gợn sóng; màu xanh của biển, màu đen thẫm của bầu trời như đang hòa vào một thể.Xa xa những đợt sóng gợn lên giống như dải lụa màu trắng, nhấp nhô, bốn phía đều yên tĩnh đến lạ thường. Trên mặt biển rộng lớn, chiếc canô giống như con quái vật to lớn, hướng tới phía đảo, khoảng hai mươi người tên ông cao lớn đang ngồi trên khoang thuyền. Màu da khác nhau, có kẻ tóc dài người tóc ngắn, nhưng tất cả đều có điểm chung là dáng người cường tráng, cơ bắp rắn chắc.Không ít người trên da còn lưu lại những vết sẹo hệt như những con rết dài đáng sợ. Có vết sẹo hình tròn, có vết dài chừng vài cm, có những vết nhìn gớm ghiếc không tả nổi. Nhưng đối với chúng, vết sẹo này lại đem đến cảm giác của một dũng sĩ.Con ngươi sẫm lại ôm chặt cây súng trong tay, ánh mắt của chúng khi nhìn đối phương giống như con chim ưng đang rình rập vồ lấy con mồi.Ở bên cửa sổ, có người đang ngồi mép thuyền, ngắm nhìn cảnh vật đến ngẩn người. Làn da hắn màu đen giống như than đá, nếu nhìn hắn, người khác sẽ nhầm tưởng rằng hắn sinh ra từ than đá. Ở góc xa, lại có kẻ đang cầm máy chơi game, màu da rám nắng, ở trước ngực có một hình xăm dữ dằn.Ở một chỗ khác, có hai tên đang nói cùng một loại ngôn ngữ, tán gẫu với nhau vài câu rồi lại cười ra tiếng. Chính giữa khoang thuyền là kẻ cầm đầu, vây quanh là thuộc hạ của hắn đang nhỏ giọng nói chuyện. Những tên khác im lặng, chỉ tập trung lau vũ khí trong tay, đem lại cảm giác như cuộc sống của chúng gắn liền với súng đạn. Súng cũng giống như tình nhân của chúng, ở thời khắc nguy hiểm nhất, súng đạn chính là bạn của chúng.Một tên khác đi vào khoang thuyền, sống lưng thẳng tắp, giọng điệu lễ phép nhưng rất nghiêm túc: "Mọi người, đến giờ rồi."Một tên trong số đó lười biếng nhấc người dậy, kẻ đang ngồi ở mép thuyền cũng nhanh chóng trở về nơi tập trung, kẻ đang mải mê với máy chơi game cũng nhanh tay dừng cuộc chơi, hai tên nói chuyện phiếm cũng lập tức dừng lại..."Các anh đều là những tinh anh trong ngành, từ trước tới nay luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng không nên xem thường người này. Vậy nên, các anh nên dựa theo kế hoạch, cùng nhau hỗ trợ hợp tác trong nhiệm vụ lần này, tuyệt đối không nên gây ra sơ xuất."Những người đàn ông đang ngồi trên thuyền cúi đầu kiểm tra vũ khí trong tay, lưu đạn, súng tự động, súng lục ... từng thứ từng thứ mang theo bên mình.Dải cát trắng dần hiện ra trước mắt, giống như sợi dây màu bạc buộc xung quanh đảo, càng ngày càng gần.Những tên trên thuyền kiểm tra quân trang lại một lượt, đứng lên ra khoang thuyền, có tốp nhìn nhau nói một hai câu cổ vũ, nhưng một số tên khác vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng.Động cơ dần dần tắt, thuyền lại gần bờ, những tên đàn ông cường tráng nhảy từ trên mũi thuyền xuống, vũ khí cũng được chuyển xuống dưới, đạn dược và súng ống đều được ném xuống bãi cát. Tên đó đứng ở trên mũi thuyền, nhìn đám sát thủ đang đứng trên bãi cát nói: "Tôi chờ tin tức tốt của mọi người."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz