[ BTS - Jungkook] Giữa ngàn người vẫn là em
Anh ấy ở đây, giữa biển người
Seoul tháng chín. Trời dịu dàng như một khúc dạo đầu. Những hàng cây trên đường Gangnam đong đưa trong gió nhẹ, rải vàng từng chiếc lá như lặng lẽ viết nên điều gì đó lên lòng người đang chờ đợi.Choi Tae Hee lặng lẽ siết chặt chiếc vé trong tay – vé concert của BTS, nhóm nhạc cô đã yêu từ năm mười bảy tuổi. Hôm nay, ở tuổi hai mươi ba, lần đầu tiên trong đời cô được nhìn thấy họ bằng chính đôi mắt mình.Cô ngồi ở hàng ghế thứ 12, khu A – không quá xa, không quá gần, nhưng đủ để nghe rõ từng hơi thở. Khung cảnh xung quanh như mơ: biển lightstick tím rực sáng, hàng ngàn giọng hát đồng thanh gọi tên những chàng trai trên sân khấu. Không khí run rẩy như sắp vỡ tung vì xúc động.Ánh đèn sân khấu vụt tắt.Tiếng nhạc nền vang lên như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Từ giữa màn khói trắng và ánh sáng mờ ảo, BTS bước ra.Tim Tae Hee đập loạn. Họ... thật sự ở đây. Jungkook – người ở giữa đội hình – mặc áo khoác đen ánh bạc, ánh mắt sắc như cắt, nụ cười nghiêng nghiêng vẫn như trong những fancam mà cô xem đi xem lại không biết bao lần. Nhưng hôm nay, nó thật hơn bao giờ hết. Cô không còn ở phía sau màn hình.Sau khi nhóm hoàn thành tiết mục mở màn, leader Namjoon bước lên trước, giơ mic:"Xin chào, chúng tôi là—""BTS!"Cả nhóm đồng thanh hô vang, và khán đài như phát nổ.Namjoon mỉm cười, giới thiệu từng thành viên, từng câu nói đùa khiến cả hội trường cười rần rần. Rồi tới lượt Jungkook. Cậu giơ mic, vẫy nhẹ tay, chất giọng trầm vang lên:"Xin chào, mình là Jungkook. Cảm ơn các bạn... vì đã đợi chúng mình lâu đến vậy."Vài câu đơn giản thôi, nhưng khiến mắt Tae Hee cay xè. Cô không biết tại sao mình lại khóc. Có lẽ vì cảm giác chờ đợi bao năm cuối cùng cũng có câu trả lời.Cô nhìn Jungkook. Giữa ánh đèn rực rỡ và tiếng cổ vũ không ngớt, cậu ấy như một vì sao bước ra từ vũ trụ riêng, không thuộc về ai cả. Nhưng Tae Hee vẫn muốn lưu giữ khoảnh khắc này – nơi mà dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô được ngồi gần ánh sáng ấy nhất có thể.Giữa ngàn người hâm mộ, cô biết mình chẳng phải ai đặc biệt. Nhưng trong tim cô, ánh nhìn đầu tiên ấy... sẽ là vĩnh viễn.Tiếng trống dồn vang lên, phá vỡ khoảnh khắc trầm lắng sau lời chào.Nhạc bắt đầu.Màn hình khổng lồ phía sau sân khấu lập tức chuyển sắc đỏ rực rỡ. Cả hội trường bùng nổ như núi lửa phun trào. Giai điệu bài hát đầu tiên – một bản hit đình đám – làm khán giả gần như nhấc bổng khỏi chỗ ngồi.Tae Hee cũng vậy.Cô bật dậy, lightstick trên tay phát sáng hòa nhịp, ánh mắt lấp lánh như sao trời."Fake Love! Fake Love!"Tiếng hát của Jungkook vang lên như xé toạc không gian.Gió từ hệ thống quạt sân khấu lướt qua mái tóc cậu, ánh sáng phản chiếu từng chuyển động đầy mê hoặc.Cô không thể tin được – những bước nhảy mạnh mẽ, những nốt cao sống động kia... đang xảy ra trước mắt mình. Mọi thứ như một giấc mơ được lập trình hoàn hảo. Không còn là fancam. Không còn là clip reaction. Đây là thật. Là hiện tại.Tae Hee hét đến khản giọng, nhưng không quan tâm. Cô hòa theo từng động tác, từng nhịp đập của cả nhóm. Xung quanh, hàng ngàn Army vẫy lightstick theo cùng một nhịp – như một đại dương sóng tím trào dâng không ngừng.Khi chuyển sang Dope, khán phòng gần như rung chuyển. Jungkook xoay người, bước lên bục giữa sân khấu, giọng rap dồn dập khiến cả hội trường gào thét. Tae Hee cũng nhảy theo nhịp beat, tay không ngừng đưa cao, tóc bết mồ hôi nhưng nụ cười thì rực rỡ như chưa từng biết đến nỗi buồn.Giữa biển người ấy, không ai cô đơn.Giữa biển người ấy, cô không còn là một "fan bình thường".Cô là một phần trong đại dương mang tên BTS – và ngày hôm nay là minh chứng rằng giấc mơ cũng có thể nở hoa."Anh ơi cố lên!""Jeon Jungkook fighting!!!"Những tiếng hét lạc giọng vang khắp khán đài.Tae Hee cũng hét. Cô không cần ai nghe, chỉ cần chính mình nghe thấy:"Cảm ơn anh... vì đã sống rực rỡ đến thế."Nhịp nhạc vẫn dồn dập, ánh đèn vẫn nhấp nháy liên hồi. Nhưng trong lòng cô, tất cả lắng lại như một lời thầm thì – rằng điều gì đó đặc biệt sắp xảy ra. Cô không biết... rằng hôm nay không chỉ là concert đầu tiên.Mà có thể, cũng là ngày đầu tiên... của một hành trình không ngờ tới.Tiếng nhạc dần lắng xuống. Sau gần một giờ đồng hồ cháy hết mình, từng thành viên BTS đã thấm mệt nhưng vẫn mỉm cười. Dàn đèn sân khấu chớp tắt chuyển sắc, báo hiệu đến phần giao lưu trên chiếc xe trượt dọc khán đài – một khoảnh khắc được mong đợi nhất với mọi fan ngồi ở hàng ghế dưới.Tiếng hò hét bùng nổ trở lại khi chiếc xe nhỏ bắt đầu chuyển động.Jimin ngồi phía trước, vẫy tay liên tục như một thiên thần bước ra từ giấc mơ. Jin cười rạng rỡ, thả trái tim bằng tay với từng dãy ghế. Jungkook đứng ở giữa, áo khoác đã cởi, mồ hôi đọng thành vệt trên cổ nhưng ánh mắt vẫn sắc nét và tràn đầy năng lượng.Tae Hee nhìn cậu, trái tim đập loạn trong lồng ngực.Chiếc xe đang tiến gần đến dãy ghế của cô. Rất gần.Tay cô run lên khi lấy chú thỏ hồng từ túi ra – món quà cô đã tự tay đan suốt ba tuần, từng mũi kim là từng nhịp tim không dám nói thành lời."Làm ơn..." – cô thầm thì – "Chỉ cần một giây thôi."Khi chiếc xe vừa lướt ngang qua hàng ghế số 12, Jungkook bất giác nhìn sang.Giây phút ấy...Ánh mắt họ chạm nhau.Không phải lướt qua. Không phải vô tình.Mà là một cái nhìn đầy đủ và rõ ràng – như thể cả thế giới vừa lặng lại giữa một buổi concert chật kín tiếng gào thét.Tae Hee ngẩng đầu, đôi mắt tròn ngân ngấn. Tay cô vươn lên, giữ lấy chú thỏ hồng nhỏ nhắn như một phép cầu nguyện không tiếng.Jungkook khựng lại.Ánh mắt cậu dừng nơi cô gái có ánh nhìn thuần khiết và bàn tay đang run khẽ giữa rừng lightstick tím.Cậu cúi nhẹ người về phía trước. Nhân viên bên cạnh định ngăn lại, nhưng Jungkook chỉ lắc đầu nhẹ. Cậu đưa tay ra, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa người nổi tiếng và một fan bình thường, chú thỏ hồng bé nhỏ được đặt vào tay cậu – yên lặng và dịu dàng đến lạ.Tim Tae Hee như ngừng đập.Không ai quanh cô biết điều gì vừa xảy ra. Chỉ là một món quà được nhận. Chỉ là ánh nhìn thoáng qua. Nhưng với Tae Hee, đó là lần đầu tiên cả thế giới gọi tên cô... bằng ánh mắt của anh.Chiếc xe trượt tiếp. Jungkook vẫn chưa quay lại. Cậu nhìn chú thỏ trong tay, cười khẽ – nụ cười chỉ xuất hiện khi một điều gì đó chạm vào nơi sâu nhất trong lòng.Tae Hee ngồi xuống, nước mắt rơi không thành tiếng.Cô đã gặp anh. Giao ánh nhìn với anh.Và giờ đây, giữa ngàn người, cô không còn là người xa lạ.Chỉ cần thế thôi... là đủ cho cả một thanh xuân."Chú thỏ ấy... đã chạm vào tay anh.Còn ánh mắt anh... đã chạm vào tim em."— Choi Tae HeeBài hát cuối cùng vang lên — một bản ballad ngọt ngào và lặng lẽ, gói ghém lại tất cả những cảm xúc chưa kịp nói thành lời suốt hai giờ đồng hồ rực cháy.Ánh sáng dịu đi.Màn hình LED chiếu lại những hình ảnh của BTS qua năm tháng — những sân khấu đầu tiên run rẩy, những lần đầu đứng trên Billboard, những khoảnh khắc nước mắt và tiếng cười đan xen.Cả hội trường chìm trong những làn sóng lightstick chậm rãi, lặng lẽ đưa tiễn từng lời hát.Jungkook ngồi trên bậc sân khấu, micro trong tay run lên. Mắt cậu đỏ hoe.Namjoon nói điều gì đó bằng giọng nghèn nghẹn. Jin vẫy tay chào lần cuối trong ánh mắt ươn ướt.Từng người, từng người một, cúi đầu thật sâu trước biển người đã luôn ở đó vì họ.Tae Hee khóc. Không kiềm được.Cô không biết mình khóc từ khi nào — có lẽ là lúc Jungkook hát đoạn cuối với đôi mắt nhìn thẳng vào màn đêm, hoặc lúc cậu nắm tay các thành viên và nói "Cảm ơn vì đã đợi chúng mình lớn lên."Từng giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cô.Cô bật cười trong nước mắt — buồn cười vì chẳng có gì to tát xảy ra cả, nhưng trái tim lại như bị bóp nghẹt bởi một tình yêu không tên, không tiếng.Hậu trường.Cánh cửa đóng lại. Tiếng hò hét ngoài kia vẫn còn vẳng vọng như dư âm của một cơn mơ chưa tỉnh.Jimin thả người xuống ghế, thở dốc. "Chân em sắp lìa khỏi người rồi.""Tại ai bảo nhảy sung như ma nhập," Taehyung vừa nói vừa rót nước.Jin ngồi phịch xuống sàn, quạt phành phạch bằng tay. "Chúng ta vẫn còn sống. Kỳ tích đấy."Jungkook không nói gì.Cậu ngồi ở góc ghế, lặng lẽ cầm chú thỏ hồng bằng len đang nằm ngoan trong lòng bàn tay."Gì đấy?" Hoseok tò mò ngả người sang. "Quà fan à?"Jungkook gật đầu nhẹ, mắt không rời."Nhìn say thế. Đừng nói là... yêu từ cái nhìn đầu tiên nhé?" – Yoongi nhướng mày, giọng trêu trọc.Namjoon phá lên cười. "Ơ, Jungkook nhà mình biết yêu chưa đấy?""Cái thỏ con bé tí mà em ngắm cả buổi, ngắm nữa đi, đan được rồi đấy." – Jin vỗ vai cậu, cười nghiêng ngả.Jungkook đỏ mặt, rút tay lại như che giấu."Em chỉ... thấy nó dễ thương thôi.""Ờ, đáng yêu như người tặng nhỉ?" – Taehyung bồi thêm, khiến cả phòng lại rộ lên tiếng cười.Chỉ có Jungkook là cười không trọn vẹn. Cậu nhìn chú thỏ hồng lần nữa — từng mũi len nhỏ xíu, hơi lệch, có chỗ còn xù lên. Không hoàn hảo. Nhưng chân thật.Cậu không biết cô gái ấy là ai, đến từ đâu.Chỉ nhớ... đôi mắt trong veo ấy, như chưa từng nhuốm bụi đời.Giữa ngàn món quà đắt đỏ, giữa hàng trăm tấm banner và thư tay, chỉ có chú thỏ nhỏ này khiến cậu... không thể ngừng nghĩ đến."Tôi không biết em là ai giữa biển người đêm nay...Nhưng cảm giác này — lạ quá, dịu quá... và không dễ quên."— Jeon Jungkook
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz