𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—
Trong khoảng thời gian này, Lâm Văn Giang thay đổi rất nhiều thói quen sinh hoạt. Nếu như trước đây, địa điểm mà hắn đến sau khi kết thúc công việc thường là những nơi có thể giúp hắn thư giãn và giải trí. Chứ không phải trở về nhà. Nhưng từ khi Vệ Ninh Niên bước chân vào cuộc đời mình, Lâm Văn Giang nhận ra bản thân hắn đang thiếu thốn điều gì. Hay là nói, Lâm Văn Giang bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp đúng nghĩa mà một ngôi nhà nên có. Từ đó, hắn về nhà thường xuyên hơn.Và từ khi sống chung với Lâm Văn Giang, Vệ Ninh Niên cũng dần thay đổi cách nhìn về người đàn ông này rất nhiều. Phải thừa nhận quãng thời gian sống trong nhà hắn, Vệ Ninh Niên được hắn chăm sóc rất ân cần và chu đáo. Hiện giờ trong mắt cậu, Lâm Văn Giang là một người rất tốt.Một trong những thói quen mới của người "rất tốt" nào đó, là vào mỗi sáng sớm hắn sẽ úp mặt vào lồn bé con liếm mút. Chẳng nhớ thói quen này được hình thành từ khi nào, chỉ biết nó đã vô thức trở thành một thói quen. Giống như có thứ gì đó kích thích, dụ dỗ cả hai mỗi ngày một lún sâu vào.Vệ Ninh Niên cũng dần quen với những thay đổi đó, giống như lồn nhỏ đã thật sự bị Lâm Văn Giang dạy hư. Mỗi ngày đều chảy nước dâm, cơn ngứa ngáy kéo đến khiến lồn non thèm khát được người đàn ông bú liếm cho mình.Một khi đã quen với việc được ăn mặn, thì làm sao có thể dễ dàng quay trở lại những tháng ngày ăn chay tẻ nhạt?Hôm nay, Vệ Ninh Niên phải đến trường, mà Lâm Văn Giang cũng có một cuộc họp quan trọng. Thế nhưng, người đàn ông vẫn bỏ chút thời gian quý báu của mình ra để phục vụ cho bé con của mình.Hiện giờ, Vệ Ninh Niên đang ngồi trên mặt Lâm Văn Giang. Tư thế này thuận lợi giúp miệng người đàn ông bú liếm lồn dâm dễ dàng hơn. Tiếng mút lồn chùn chụt hoà cùng tiếng rên rỉ gợi tình... tạo thành một cảnh tượng dâm loạn đầy sống động."Ưm a... thích... thích quá...""Sướng quá... ư a... ngài ơi em sướng quá... ư..."Lâm Văn Giang nằm trên giường thưởng thức lồn non múp rụp. Đầu lưỡi hắn say mê đâm vào lỗ nhỏ ướt át, nước dâm chảy ra được hắn húp hết vào miệng mình.Khoái cảm dâng cao làm Vệ Ninh Niên rơi vào cơn mê man. Tuy nhiên, dáng vẻ mê man hiện giờ của cậu chỉ khiến Lâm Văn Giang càng thêm hưng phấn, hắn dốc sức bú liếm nhiệt tình hơn.Cơ thể Vệ Ninh Niên phối hợp theo những cảm xúc tê tái đang ồ ạt kéo đến. Hai chân cậu co quắp, tay nắm chặt lấy tóc người đàn ông, nước lồn chảy ướt cả chiếc cằm tinh xảo của hắn.Lâm Văn Giang vừa mút lồn vừa xoa nắn hai bờ mông núng nính. Một lúc sau, trên bờ mông trắng nõn hằn lên những dấu vết đo đỏ."Ưm ư... ư a a..."Tiếng rên rỉ của Vệ Ninh Niên càng lúc càng dâm đãng, hạt le bị mút sưng tấy chẳng biết vô tình hay cố ý, mà cứ cạ cạ lên xuống trên chóp mũi Lâm Văn Giang."Bé cưng, mới sáng ra đã chảy nhiều nước như vậy hử? Cái lỗ của em đúng là dâm hết thuốc chữa." Nói xong, Lâm Văn Giang vỗ bôm bốp lên cặp mông tròn trịa, màu sắc của nó càng thêm đỏ rực.Tiếp đó, Lâm Văn Giang gia tăng tốc độ liếm mút, lồn non được phục vụ sướng đến mức mất kiểm soát."A ư ư... sướng quá... nữa... nữa đi...""Ngài bú lồn em... sướng quá... ư a..."Lâm Văn Giang vô cùng hài lòng trước sự dâm đãng hiện giờ của Vệ Ninh Niên. Nói chính xác hơn thì hắn mê mẩn khi thấy bé con bị hắn "chơi" đến mất cả lý trí.Cảm nhận được Vệ Ninh Niên sắp đến giới hạn, Lâm Văn Giang giữ chặt mông cậu, rồi dùng đầu lưỡi ra vào lỗ lồn một cách nhiệt tình hơn. Chẳng qua bao lâu, Vệ Ninh Niên co giật lên đỉnh. Dịch nhờn trong suốt chảy ra được Lâm Văn Giang húp trọn. Lúc này, Vệ Ninh Niên có cảm giác bản thân như vừa bị rút cạn sức lực, cậu nằm phịch xuống giường thở dốc. Nhưng còn chưa lấy lại được nhịp thở, Lâm Văn Giang đã kéo cậu qua hôn. Một nụ hôn vội vàng và nồng nhiệt, đầu lưỡi quấn quýt như không muốn tách rời. Phải đến khi Lâm Văn Giang chủ động dừng lại, thì nụ hôn này mới được kết thúc. Nhưng bất ngờ hơn cả là việc Vệ Ninh Niên chưa muốn dừng lại, cậu còn chủ động đòi Lâm Văn Giang tiếp tục nụ hôn này: "Ưm... muốn, em muốn nữa..."Có điều, Lâm Văn Giang lại không chiều theo ý Vệ Ninh Niên, hắn chỉ nhắc nhở cậu: "Niên Niên, em quên hôm nay phải đến trường rồi sao? Ngoan, mau dậy chuẩn bị đi. Lát tôi đưa em đến trường."Vì chưa được thỏa mãn, Vệ Ninh Niên ôm chặt lấy Lâm Văn Giang bắt đầu nhõng nhẽo. Thời gian sống chung với nhau tuy chưa lâu, nhưng đủ giúp Vệ Ninh Niên từ một chàng trai vốn nhút nhát trở nên mạnh dạn hơn rất nhiều. Vệ Ninh Niên từ khi nào đã không còn là một cậu bé hay sợ sệt, và luôn khép nép như vài tháng trước đây.Tất nhiên Lâm Văn Giang cũng không thoải mái gì, hắn đang phải chịu đựng sự tra tấn từ con cặc cương cứng vì chưa được xuất tinh. Nhưng hắn biết giờ không phải lúc ưu tiên cho thứ dục vọng ích kỷ."Bé cưng, em mà còn không chịu buông ra, thì hôm nay cũng đừng hòng xuống được giường." Lâm Văn Giang cảnh cáo.Nghe vậy, Vệ Ninh Niên lập tức nín thinh và không dám làm loạn thêm nữa. Mặc dù còn muốn tiếp tục, song đúng như những gì Lâm Văn Giang đã nói, hôm nay cậu phải đến trường. Sau khi nhập học, Vệ Ninh Niên đã chọn cho mình một câu lạc bộ để tham gia. Hôm nay là ngày tất cả các thành viên họp mặt, để bầu ra chủ nhiệm mới. Với tư cách là một thành viên chính thức, Vệ Ninh Niên cũng bắt buộc phải tham gia bầu chọn.Lâm Văn Giang hôn nhẹ lên môi Vệ Ninh Niên, dụ dỗ: "Ngoan, lần sau sẽ chiều theo ý em. Được không?"Vệ Ninh Niên không giằng co thêm nữa, cậu đáp: "Vâng ạ."Sau khi thỏa hiệp xong, Vệ Ninh Niên cũng nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ rồi đi xuống dưới nhà. Vừa bước xuống phòng khách, cậu đã thấy Tiêu Văn đang nghiêm túc đứng đó.Vệ Ninh Niên đến gần, ngoan ngoãn chào hỏi với đối phương: "Chào buổi sáng anh Tiêu Văn."Ban đầu, Tiêu Văn hơi khựng lại khi nghe thấy Vệ Ninh Niên đã thay đổi cách chào với mình. Mọi ngày khi gặp hắn, Vệ Ninh Niên có chào hỏi song lại không kèm theo tiếng gọi "anh" kia.Tuy trong lòng có hơi bối rối, nhưng Tiêu Văn đã nhanh lấy lại tác phong chuyên nghiệp của mình. Hắn chào lại Vệ Ninh Niên: "Vâng, chào buổi sáng."Vệ Ninh Niên thật sự không nghĩ nhiều. Bởi ngày nào cũng gặp Tiêu Văn, nên cậu cảm thấy đã thân thiết với anh hơn một chút. Vả lại, Vệ Ninh Niên biết người ta lớn tuổi hơn mình, cứ mãi gọi "thư ký Văn" thì hình như không được lễ phép cho lắm.Tuy nhiên, Lâm Văn Giang lại không nghĩ như thế. Hắn không thích Vệ Ninh Niên dùng giọng nói ngọt ngào gọi người khác là anh. Với cái vẻ ngoài ngoan ngoãn đó, Vệ Ninh Niên đâu biết chỉ cần cậu nói chuyện nhỏ nhẹ thôi, trông cậu đã giống như đang làm nũng rồi.Tiêu Văn cũng nhận ra sự không hài lòng đến từ ánh mắt của sếp mình. Hắn chẳng biết Lâm Văn Giang đã xuống đây từ khi nào, chỉ biết khi Vệ Ninh Niên chào và gọi hắn một tiếng "anh" kia, chắc chắn sếp hắn đã nghe rõ mồn một.Lâm Văn Giang khẽ cau mày, hắn nhìn thư ký của mình bằng ánh mắt sắc lẹm. Tiêu Văn bị ánh mắt đó hù cho không dám thở mạnh.Bề ngoài Lâm Văn Giang dặn dò công việc một cách ân cần, nhưng Tiêu Văn biết tâm trạng của sếp đang cực kỳ không vui. Làm thư ký riêng cho Lâm Văn Giang đã nhiều năm, nếu Tiêu Văn mà không tinh ý thì làm sao hắn có thể trụ lại cho đến ngày hôm nay?Sau đó, Tiêu Văn nghe theo sự sắp xếp đưa Vệ Ninh Niên đến trường trước, rồi cả hai mới quành về công ty.Đến nơi, vào lúc Vệ Ninh Niên đang chuẩn bị xuống xe, thì bất ngờ một bàn tay vươn ra kéo cậu trở lại ghế ngồi. Vệ Ninh Niên còn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy Lâm Văn Giang nâng cằm mình lên hôn.Nụ hôn dịu dàng của người đàn ông như đang mơn trớn trái tim Vệ Ninh Niên, khiến cậu sa vào thứ mật ngọt mê người này. Hai người cứ thế dây dưa qua lại một hồi lâu, sau đó mới chịu tách ra.Lâm Văn Giang tựa trán mình vào trán bé con, trong giọng nói còn vương chút khàn khàn: "Bé cưng, chiều tôi đến đón em. Nhớ đừng có đi lung tung đấy."Vệ Ninh Niên bị hôn mềm nhũn cả cơ thể, cậu gật gật đầu đáp: "Dạ."Lâm Văn Giang mân mê vành tai bé con, hài lòng nói: "Ngoan lắm."Sau đó nữa, Vệ Ninh Niên mở cửa ra ngoài. Lâm Văn Giang phải tận mắt nhìn thấy Vệ Ninh Niên đi vào trong trường, thì lúc đó hắn mới yên tâm cho xe chạy đi.Trong đầu Tiêu Văn lúc này chứa rất nhiều suy nghĩ. Hắn chẳng ngờ vị sếp luôn lạnh lùng và kiêu ngạo - người khiến tất cả các nhân viên trong công ty chỉ mới nghe đến tên thôi đã sợ mất mật... lại có một mặt dịu dàng đến thế?Hay là nói, Lâm Văn Giang chỉ dịu dàng với một người duy nhất, nếu không phải người đó thì hắn sẽ không như vậy?Hôm nay, Lâm Văn Giang phải tham dự một cuộc họp khá quan trọng. Thế nhưng, trong suốt quá trình diễn ra hắn chẳng nghe lọt tai điều gì. Những báo cáo mà nhân viên trình bày với hắn, hắn đều ậm ờ cho qua.Tâm hồn Lâm Văn Giang vào thời khắc này như đang treo ngược cành cây. Bên ngoài nghiêm túc lắng nghe, song chỉ Lâm Văn Giang biết bản thân mình đang nhớ bé con da diết.Nhớ nhất là hình ảnh bé con chủ động đòi hôn vào lúc sáng. Bởi đó là một sự chủ động vô cùng hiếm hoi, thành công khiến trái tim Lâm Văn Giang thổn thức.Các nhân viên khác trong buổi họp cũng đã nhanh phát hiện ra sự khác thường ở Lâm Văn Giang. Tuy nhiên, họ lại không biết hắn khác thường ở điểm nào.⁕Buổi chiều tan học. Lúc đến cổng trường, đập vào mắt Vệ Ninh Niên là chiếc siêu xe của Lâm Văn Giang. Chiếc siêu xe màu đen trông rất nổi bật giữa dòng người đông đúc qua lại. Trong số những người chú ý đến nó, nhiều người còn lớn giọng bàn tán về giá trị thật sự của chiếc xe này.Vệ Ninh Niên nhanh chân bước vào trong xe, trước con mắt kinh ngạc và tò mò của rất nhiều người đứng gần đó.Khi nhìn thấy bé con đang khoác bên ngoài một chiếc áo lạ hoắc, Lâm Văn Giang khẽ cau mày. Bé con mặc áo của ai vậy?Bầu không khí trong xe lập tức biến đổi, Vệ Ninh Niên cảm nhận rõ sự ngột ngạt đang tăng cao. Mà lúc này, ánh mắt ai oán của Lâm Văn Giang nhìn cậu trông rất đáng sợ.Vệ Ninh Niên ngây thơ không hiểu chuyện gì, chỉ có Tiêu Văn là biết rõ vấn đề nằm ở đâu. Tiêu Văn biết ông chủ của mình lại không vui rồi.Nhưng Tiêu Văn không biết nên ra hiệu thế nào cho Vệ Ninh Niên hiểu. Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Vệ Ninh Niên qua gương chiếu hậu, Tiêu Văn bỗng thấy lực bất tòng tâm, hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cậu.Đột nhiên, Lâm Văn Giang dứt khoát lột áo khoác trên người Vệ Ninh Niên xuống, sau đó hắn thẳng tay ném nó ra khỏi xe mình. Hành động này của hắn làm Vệ Ninh Niên vừa bất ngờ vừa mờ mịt, cậu muốn giữ lại áo song hình như đã không kịp nữa rồi.Nhưng khi không còn áo khoác che chắn, lúc này Lâm Văn Giang mới phát hiện phần áo trắng bên trong của Vệ Ninh Niên bị bẩn một mảng. Giống với dấu vết của cà phê.Lâm Văn Giang lập tức hỏi: "Áo em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"Vệ Ninh Niên hơi cúi xuống, cậu nhỏ nhẹ đáp: "Bị một bạn học vô tình làm đổ cà phê lên người thôi ạ."Lâm Văn Giang nhíu mày: "Bạn học cùng lớp?"Vệ Ninh Niên lắc lắc đầu: "Dạ không, không phải. Bạn cùng câu lạc bộ ạ."Thật ra, chuyện cũng không có gì. Sau cuộc bầu chọn chủ nhiệm mới, Vệ Ninh Niên xuống căn tin mua nước. Nhưng ngay lúc cậu vừa ra tới cửa, thì một cậu bạn cùng lúc đi vào vô tình đụng trúng người Vệ Ninh Niên. Và khi biết bản thân đã lỡ làm đổ cà phê lên áo Vệ Ninh Niên, cậu bạn đó đã rất bối rối. Cậu bạn đó cũng đã xin lỗi ngay sau đó, còn ngỏ ý muốn giúp Vệ Ninh Niên giặt sạch áo.Có điều, Vệ Ninh Niên đã lập tức từ chối lời đề nghị đó của đối phương. Thiết nghĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nên cậu không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.Cậu bạn đó sau khi nghe Vệ Ninh Niên từ chối thì mặt ủ mày chau, trông khá tội nghiệp. Cậu ta còn nói nếu bản thân không được xin lỗi đàng hoàng, thì trong lòng sẽ mang theo áy náy.Vậy nên, Vệ Ninh Niên đành chấp nhận lời xin lỗi từ đối phương. Sau đó, đối phương đã xin phương thức liên lạc của cậu, Vệ Ninh Niên không nghĩ nhiều bèn đồng ý.Thế nhưng, qua tai Lâm Văn Giang thì mọi chuyện lại đi theo hướng khác. Sau khi hắn nghe kể tường tận về câu chuyện vừa rồi, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn.Ha, vô tình đụng trúng cơ đấy.Lâm Văn Giang mỉa mai trong lòng. Cách thức làm quen ấu trĩ này, đến bây giờ vẫn còn có người áp dụng nó sao? Bé con của hắn cũng thật dễ tin người.Nhìn áo trắng bị bẩn một mảng kia, tâm trạng Lâm Văn Giang càng thêm bực bội. Hắn cởi áo vest trên người xuống rồi ném qua một bên, cố gắng kiếm tìm chút thông thoáng cho dễ chịu.Tâm tình vui vẻ khi được ăn mật ngọt vào buổi sáng... bỗng bị nghiền nát tan tành. Lâm Văn Giang thầm nghĩ, nếu không dạy dỗ bé con một chút, thì e là bé con sẽ không biết rút kinh nghiệm cho sau này.Sau khi dặn dò Tiêu Văn một số thứ, Lâm Văn Giang chủ động lái xe về nhà. Tiêu Văn xuống xe rồi đi mất trước con mắt ngơ ngác của Vệ Ninh Niên.Khi thấy Lâm Văn Giang ngồi lên ghế lái, Vệ Ninh Niên cũng lập tức ngồi vào ghế phụ. Mặc dù không am hiểu lắm, song Vệ Ninh Niên vẫn biết trong tình huống hiện tại cậu không được phép ngồi ở ghế phía sau. Lâm Văn Giang đâu phải tài xế của cậu.Lâm Văn Giang không đi theo con đường giống mọi khi. Hắn lái xe đưa Vệ Ninh Niên đến một nơi rất vắng vẻ.Xe dừng lại một lúc lâu, song chờ mãi vẫn không thấy Lâm Văn Giang nói gì, Vệ Ninh Niên mới len lén nhìn qua. Nhưng tại giây phút cậu đang lén nhìn, thì bắt gặp Lâm Văn Giang cũng đang nhìn mình. Có điều, ánh mắt của hắn vào lúc này có gì đó trông rất đáng sợ.Chưa kịp hết hoang mang, Vệ Ninh Niên đã bị Lâm Văn Giang kéo người qua hôn. Một nụ hôn vội vã và điên cuồng, giống như chủ nhân nó đang nổi giận.Mà sự dữ dội này làm Vệ Ninh Niên cảm thấy khó thở, cậu chống cự theo phản xạ tự nhiên của cơ thể. Thế nhưng, Vệ Ninh Niên bị người đàn ông ôm chặt đến mức dẫu có vùng vẫy thế nào, thì cậu cũng không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.Như cọng rau xanh bị nhúng nước sôi, dần dần mềm nhũn mặc người ta nuốt chửng...Sau đó, nụ hôn dần dần trở nên dịu dàng hơn, có vẻ tâm trạng Lâm Văn Giang cũng đã tốt lên rất nhiều.Cơ thể của cả hai bắt đầu nảy sinh ham muốn, Lâm Văn Giang kéo Vệ Ninh Niên ngồi lên đùi mình. Hai chân Vệ Ninh Niên bị tách ra, lồn non vừa vặn ngồi lên dương vật cương cứng.Nụ hôn vẫn quấn quýt và triền miên không dứt, hiện tại Vệ Ninh Niên như biến thành một "vật nhỏ" đòi ăn. Lâm Văn Giang mân mê và sờ soạng khắp nơi trên cơ thể bé con, chẳng mấy chốc cả cơ thể bé con đã phản ứng lại theo đúng ý của hắn."Ưm... ngứa... lồn em ngứa quá... ưm...""Ngứa thì phải làm sao, hử?""Muốn được liếm... ngài liếm nó cho em đi... ưm...""Muốn được liếm thì phải ngoan, nhưng tôi chưa thấy em ngoan.""Ưm... em ngoan mà..."Vệ Ninh Niên hoàn toàn không đồng ý với nhận xét của Lâm Văn Giang, bởi cậu tự thấy bản thân rất nghe lời. Vệ Ninh Niên nũng nịu muốn giải thích, nhưng khi cựa quậy lại vô tình cọ cọ vào con cặc đang cương cứng, làm Lâm Văn Giang xém chút nữa đã không còn giữ nổi lý trí.Suy nghĩ của Lâm Văn Giang vào lúc này khá u ám, hắn muốn dạy dỗ Vệ Ninh Niên. Hôm nay, bé con của hắn dám dùng giọng điệu ngọt ngào để gọi người khác, đã vậy còn mặc áo khoác của một tên con trai xa lạ.Lâm Văn Giang càng nghĩ càng bức bối, hắn cũng không thèm nhịn thêm nữa. Hắn ghé vào tai Vệ Ninh Niên, cố ý mút liếm lỗ tai mẫn cảm của cậu, rồi nói: "Bé cưng, do em không ngoan nên giờ phải bị phạt."
𑁍ࠬܓ
—wattpad:meocamphoinang—