ZingTruyen.Xyz

Boss Hung Du 1

Hạ An Lan mỉm cười: "Bỏ đi. Nếu đã không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là... sau này có Hạ gia chúng tôi ở đâu, nơi đó không thể chứa chấp được nhà các người nữa. Thật đáng tiếc, đứa trẻ còn nhỏ..."

Hạ An Lan thở dài, ông tỏ ra đầy tiếc nuôi, ông phất tay với Ngự Trì, "Đưa đi."

Ngự Trì còn chưa ra tay, một người phụ nữ từ trong đám người đã bổ nhào ra quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Cô ta đứng giữa một bé trai và một bé gái, chính là hai đứa trẻ đuổi nhau khi trước, lũ trẻ mờ mịt nhìn mẹ mình.

Người phụ nữ kia sau khi quỳ xuống bắt đầu khóc lóc: "Xin lỗi... xin lỗi... Ngài Hạ, cô Yến, tôi xin lỗi, là tôi... là... là tôi... đã mang tấm ảnh vào đây... Trước đó, căn bản tôi không biết ở trong đó có gì, là có người đưa cho tôi, bảo tôi mang vào. Tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi nhất thời bị ma ám, xin hai người tha cho tôi... Cầu xin hai người...."

Yến Thanh Ti nhìn mẹ của đứa trẻ khóc lóc vật vã, hai đứa trẻ đứng sau lưng thấy mẹ khóc cũng khóc theo, cả phòng chỉ toàn tiếng khóc.

Nhưng Yến Thanh Ti lại chẳng có chút nào đồng tình với họ cả, vì người phụ nữ này... đang nói dối!


Không biết ở trong có gì mà dám mang bừa vào Hạ gia? Lỡ trong đó có bom thì sao, lỡ có người muốn ám sát Hạ An Lan thì sao?

Cô ta nói chuyện không có chút logic nào hết, mắt lại láo liên, rõ ràng là đang muốn tìm cách chối bỏ.

Người phụ nữ này là con dâu của một bộ trưởng làm việc dưới trướng Hạ An Lan, lần này cùng bố mẹ chồng tới đây. Bố mẹ chồng của cô ta còn đang sững sờ, thật không ngờ tấm ảnh đó lại là do con dâu nhà mình đem vào.

Người phụ nữ khóc lóc cầu xin: "Cô Yến, cầu xin cô nể tình có hai đứa nhỏ ở đây mà tha thứ cho tôi, tôi xin cô đấy..."

Yến Thanh Ti cười: "Con cô thì có liên quan gì đến tôi? Chuyện cô làm cũng đâu liên quan gì tới chúng? Cô giết người rồi, chẳng lẽ lại bảo với pháp luật nể tình cô có con mà miễn tội giết người cho cô à?"

"Nhưng tôi không... không có giết cô mà. Hiện tại tấm ảnh này cũng được chứng minh là giả rồi, không phải là cô..."


Yến Thanh Ti bỗng cao giọng nói: "Tấm ảnh này là do chính tôi chứng minh là giả, không phải là cô. Chẳng lẽ không hại được tôi thì có thể xóa đi sai lầm mà cô đã làm ra chắc?Nếu trên người tôi không có vết sẹo đó, nếu tôi không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, vậy tất cả mọi người đều sẽ cho rằng người trên tấm ảnh đó chính là tôi, dù cho tôi có muốn tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình cũng sẽ có người nói tôi quẫn quá làm càn. Cô nói sao dễ nghe thế? Lúc cô hại tôi sao cô không nghĩ tới chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho tôi hả? Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tôi là người thù dai, tất cả những kẻ đã hại tôi, tôi đều sẽ không buông tha cho ai hết."

Giọng Yến Thanh Ti vang lên khắp cả phòng, không ai nói gì, bọn họ là người đã lăn lộn trong chốn quan trường bao năm, không có ai là nhân từ thật sự cả. Họ đều rõ hơn ai hết, lời của Yến Thanh Ti chính xác đến thế nào.

Nếu vì chuyện này mà cô không thể rửa sạch được vết nhơ này, không chỉ riêng cô, ngay đến cả Hạ gia cũng sẽ gặp tai họa theo, đây không phải là chuyện nhỏ.

Thậm chí nó còn nghiêm trọng hơn cả việc giết một mạng người.

Thế nên không ai đồng tình với người phụ nữ đang khóc lóc sướt mướt kia cả.

Bố mẹ chồng cô ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tức đến xanh mặt, "Cô... cô... sao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế? Thường ngày ở nhà cô có làm loạn thế nào thì thôi cũng được, chúng tôi cũng không so đo với cô, giờ cô lại muốn hại chết cả nhà này đúng không?"

"Ba mẹ, con xin hai người hãy giúp con cầu xin ngài Hạ, con thật sự không cố ý..."

"Đừng bảo chúng ta cầu tình cho nữa, mất hết cả thể diện, giờ cô nói rõ mọi chuyện ra xem nào?"

Yến Thanh Ti lạnh lùng hỏi: "Cô nói tấm ảnh đó là người khác đưa cho cô, vậy là ai đưa?"

Người phụ nữ kia cúi đầu, mặt đầy khó xử: "Là... là..."

Yến Thanh Ti quát lớn: "AI?"

Người phụ nữ kia sợ quá run lên: "Là... là... là... La Thường... Tôi với cô ấy là chị em họ... là cô ấy cứ xin tôi, cứ xin tôi, nói rằng cô ấy bị cô hại rất thảm, nói cô là... là kẻ giả mạo, cô không phải cháu ngoại của Hạ gia, còn cho tôi xem kết quả so sánh ADN giữa cô và Hạ gia, vậy nên tôi liền... tin luôn. Tôi không biết tấm ảnh đó là giả... Cô ấy, cô ấy còn cho tôi một bộ trang sức bằng cẩm thạch."

Sau lần La Thường gây chuyện tại Hạ gia, La gia ngày càng khó sống tại Dung Thành.

La Thường ghi hận Yến Thanh Ti, thế nên cô ta mới bảo người đem tấm ảnh giả tới cố ý muốn hãm hại Yến Thanh Ti... Nhưng Yến Thanh Ti không tin một người như La Thường có thể làm ra nổi loại chuyện này và còn làm giả cả giấy xét nghiệm ADN.

Cha chồng người phụ nữ kia tức đến ngất xỉu, mặt xanh mét nói: "Gia môn bất hạnh mới rước phải loại con dâu này về nhà."


Ông nói với Hạ An Lan: "Thưa ngài, chuyện này là gia đình tôi không đúng, là tôi không quản kĩ người trong nhà nên đã mang đến cho ngài, mang đến cho Hạ gia phiền phức này. Trở về tôi sẽ viết đơn xin từ chức, còn về nó... tùy ngài xử lí, tôi tuyệt đối sẽ không oán giận nửa lời. Tôi không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây nữa, xin cáo từ."

Nói rồi, ông đưa vợ và hai đứa cháu nhanh chóng rời khỏi Hạ gia.

Người phụ nữ kia thấy mình bị bỏ lại, vừa hoảng vừa sợ, khóc ầm lên: "Ba, mẹ... Hai người đừng bỏ lại con... con xin hai người hãy cứu con với..."

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Không ai có thể cứu cô được nữa đâu."

Chuyện này không phức tạp, nhưng cũng không hề đơn giản, phía sau người này vẫn còn cả một đống người khác nữa.

"Nhưng chuyện này đều là... đều là do La Thường bảo tôi làm, tôi chỉ giúp cô ấy chút xíu thôi... tôi không cố ý, cô muốn đi trả thù thì đi mà tìm cô ấy."

"Chuyện này còn phải nhờ cô nhắc tôi chắc?"

Sau khi Ngự Trì tra ra, đã lập tức sai người đi khống chế cả La gia.


Hiện tại, La Thường đã bị bắt.

Hạ An Lan liếc nhìn Ngự Trì: "Đưa đi đi."

Ngự Trì gật đầu: "Vâng!"

Hạ An Lan nói với tất cả những người còn đang ở lại: "Chuyện đã rõ ràng, buổi tiệc kết thúc, mọi người có thể đi được rồi. Tại đây, tôi thành thật xin lỗi vì đã mang đến bất tiện cho quý vị."

Mọi người lần lượt tới chúc mừng Yến Thanh Ti, sau đó nói lời tạm biệt với Hạ An Lan.

Họ đều là những người đã lăn lộn quá nhiều năm trong chốn quan trường, am hiểu nhất là bo bo giữ mình, kể cả Hạ An Lan không nói, họ cũng biết rõ sau khi ra khỏi cánh cửa này, họ chỉ đến đây để tham gia một buổi lễ đính hôn, còn những chuyện khác đều chưa từng xảy ra.

Người ngoài nhanh chóng lần lượt rời đi, phòng khách chỉ còn lại Du gia, Tô gia, mẹ con Nhạc Thính Phong và người của Hạ gia.

Bầu không khí bắt đầu trở nên kì dị, yên tĩnh lạ thường.

Không ai nhúc nhích, cũng không ai nói gì.

Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Du phu nhân, bà ta cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt hiện tại trông thế nào.

Du Khiên cảm thấy không được tự nhiên, ông ta tiến lên nói: "Nếu mọi chuyện đã kết thúc, chúng tôi cũng không làm phiền các vị nghỉ ngơi nữa, chúng tôi xin cáo từ trước. Như Sương, đi lấy hành lý của em đi, tối nay theo anh tới khách sạn, sáng mai chúng ta sẽ về Hải Thành, không làm phiền tới mọi người ở đây nữa."

Du phu nhân gật đầu: "Vâng!"

Bà ta đang định lên lầu lấy hành lý, Hạ An Lan không nhanh không chậm nói: "Đợi đã..."

Du Khiên vội nói: "Xin hỏi, còn chuyện gì cần dặn dò sao?"

Khi đối diện với Hạ An Lan, Du Khiên luôn cảm thấy không thoải mái. Ông ta không dám gọi ông là anh rể, cũng không dám xưng anh em thân thiết, lại không tiện gọi ông là "ngài" như người khác.

Trước mặt Hạ An Lan, ông ta luôn có cảm giác kém hơn ông mấy bậc, mỗi lần tới Hạ gia, ông ta vừa mong Hạ An Lan không có nhà, lại vừa mong ông sẽ ở nhà.

Hạ An Lan đảo mắt nhìn Du phu nhân, nhàn nhạt đáp: "Các người có thể đi, nhưng cô ta thì không được."

"Tại... tại sao?"

Du phu nhân tỏ ra khó hiểu, hỏi: "Anh Lan, sao vậy? Có phải trong nhà còn chuyện gì cần em làm nữa không?"


Hạ An Lan mặt không đổi sắc: "Không dám làm phiền. Cô mà làm thêm chuyện gì nữa, Hạ gia chúng tôi... chắc tan đàn xẻ nghén hết mất!"

Mặt Du phu nhân trắng bệch: "Anh Lan... anh, anh... nói vậy là có ý gì?"

Tay Du phu nhân bất giác nắm chặt lại, móng tay găm vào da thịt, nhưng bà ta không cảm thấy gì hết.

Bà ta hơi hoảng loạn, Hạ An Lan là người nếu không nắm chắc chuyện gì hoàn toàn, ông tuyệt nhiên sẽ không để lộ bất cứ tiếng gió gì.

Yến Thanh Ti chậm rãi đứng dậy, cô từ từ bước tới: "Ý... ở trên mặt chữ đấy. Du phu nhân, bà làm bộ làm tịch lâu như vậy không cảm thấy mệt sao?"

Du phu nhân lùi lại một bước, bà ta thật sự rất sợ Yến Thanh Ti sẽ lại xông tới cho bà ta một cái tát nữa, một nửa mặt bà ta đã sưng lên, đau rát lắm rồi.

Du phu nhân nói: "Thanh Ti, bác không hiểu cháu đang nói gì? Nếu vì khoảng thời gian gần đây chung sống với nhau, bác có trót nói gì khiến cháu không vui thì cháu cho bác xin lỗi, nhưng bác hiểu..."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Nói chuyện với loại người như bà, thật sự nói cả trăm câu cũng chẳng bằng một cái tát!"


Du phu nhân theo phản xạ muốn chạy, nhưng lại bị Yến Thanh Ti tóm lấy tóc.

Ngay sau đó, Du phu nhân kêu thảm một tiếng, Yến Thanh Ti đã giật một cụm tóc trên đầu bà ta xuống.

Hạ lão gia kinh hoàng: "Thanh Ti, con đang làm gì vậy, mau dừng tay."

Hạ An Lan nhìn Hạ lão gia, nói: "Để con bé từ từ đánh, đánh tới khi nào nó vui rồi nói tiếp."

"Đều là người trong nhà cả, mấy đứa đang làm gì vậy hả? Nó làm ra chuyện gì thì cũng phải nói ra đã chứ?"

Hạ lão gia cảm thấy một đứa con gái như Yến Thanh Ti mà đánh nhau thế này trông thật chẳng ra làm sao, người của Tô gia và Du gia vẫn còn đang ở đây, thế chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

Yến Thanh Ti bỗng mất hứng, cô buông Du phu nhân rồi đẩy bà ta ra, cô cười nhạo nói: "Chẳng lẽ ông ngoại không hề phát hiện ra bà ta... Thôi bỏ đi, có nói với ông những chuyện này cũng vô dụng, chỉ hi vọng sau này khi mọi chân tướng được lôi ra, ông đừng hối hận!"

Hạ lão gia đứng sững đó, ông thấy hơi bất ngờ về Yến Thanh Ti, ông cũng không hiểu sao bỗng nhiên cô lại nói như vậy.

Sắc mặt Hạ lão thái như phủ thêm một tầng sương lạnh, bà ngoảnh mặt làm ngơ Hạ lão gia.

Hạ An Lan nói: "Ngự Trì..."

Ngự Trì bước tới, nói: "Người của chúng ta đã khống chế tất cả người nhà họ La, bao gồm cả La Thường. Sau khi bị bắt cô ta cũng đã khai cả rồi, những tấm ảnh bôi nhọ cô Thanh Ti tuy đúng là do cô ta truyền ra... Nhưng La Thường cũng không đủ năng lực để làm ra những chuyện này. La Thường nói, những tấm ảnh đó là có người gửi qua mail cho cô ta, tôi đã cho người tra địa chỉ IP của đối phương, là từ Hải Thành, cảnh sát Hải Thành hiện tại đang điều tra người đã tải tấm ảnh đó lên, cũng đã có tin tức rồi, tin chắc rằng sẽ nhanh chóng bắt được người kia."

Da đầu Du phu nhân đau đớn, tóc rơi lả tả dưới đất, bà ta khóc lóc nói: "Nhưng chuyện này... không liên quan tới tôi. Tuy trước đây tôi có sống ở Hải Thành, nhưng khoảng thời gian này tôi đều ở Dung Thành cơ mà."

Ngự Trì mặt lạnh nói: "Quên nói, người của tôi đã hack được mail của người đó, trong mail của người đó không cẩn thận phát hiện ra tấm ảnh có liên quan tới Du phu nhân."

Du phu nhân tỏ ra kinh hãi: "Sao tôi biết được trong mail của hắn ta có ảnh của tôi?"

Ngự Trì nói tiếp: "Vài ngày trước, có phải Du phu nhân đã ra ngoài vào nửa đêm đúng không?"

"Đúng... vậy... Tôi có ra ngoài, nhưng hôm đó chỉ là vì tâm trạng tôi không tốt, muốn ra ngoài uống vài li, tôi không làm gì hết." Lòng bàn tay Du phu nhân ướt sũng mồ hôi, bà ta đau đến suýt thì quên, Hạ An Lan sớm đã nghi ngờ bà ta rồi.

Ngự Trì: "Tối hôm đó, La Thường cũng đến quán bar đó."

"Tôi không biết, tôi không gặp cô ta."


Mặt Ngự Trì vẫn chẳng chút thay đổi, "Hai người một trước một sau cùng vào nhà vệ sinh, lúc La Thường ra, trong túi còn có thêm vài cọng tóc! Chúng tôi đã tra ra, đó là tóc của cô Thanh Ti."

Du phu nhân cắn răng nói: "Tôi thật sự chưa từng gặp La Thường. Tôi thừa nhận tôi có nhận được điện thoại của La Thường... Cô ta hi vọng chú có thể nói đỡ giúp La gia, nhưng tôi không đồng ý, những chuyện này tôi đều đã nói với chú rồi, ông ấy biết đấy."

"Bà không đồng ý, nhưng ngay sau đó La gia đã thông qua một người bạn cũ của Hạ lão gia liên hệ được với ông. Sau khi chúng tôi điều tra cũng phát hiện ra, vị cố hữu kìa của Hạ lão gia lại... hoàn toàn không quen người nhà họ La, vậy nên người trung gian này chắc được Du phu nhân cung cấp không ít phương thức liên hệ đâu nhỉ?"

Du phu nhân vô cùng sợ hãi, bà ta gào lên: "Tôi... tôi không có, tôi thật sự không làm vậy... Chú, con có nói với chú là La gia có từng tìm con, nhưng con thật sự không biết, mấy ngày gần đấy số lần con ra ngoài ngày càng ít, sao con có thể làm ra những chuyện này được?"

"Chú, chú nói với mọi người đi, chú nói với họ đi, không phải là con, thật sự không phải là con mà..." Du phu nhân liên tục gọi Hạ lão gia, mong ông có thể giúp được bà ta.

Sắc mặt Hạ lão gia rất kém, ông nhớ tới lần trước người nhà họ La tới tìm ông, còn cho ông xem kết quả xét nghiệm ADN của Yến Thanh Ti với An Lan.


Lúc đó ông quá hồ đồ, căn bản không hề nghĩ tới hai chuyện, thứ nhất, sao La gia lại quen người bạn kia của ông? Thứ hai, sao bọn họ lại có thể lấy được ADN của Thanh Ti, còn cả... ADN của An Lan nữa.

Hạ An Lan là nguyên thủ của một quốc gia, ADN của ông là cơ mật, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Giờ kĩ thuật phát triển tiên tiến như vậy, ADN của một người có thể làm ra rất nhiều chuyện, có bao người đang nhằm vào Hạ An Lan, hàng ngày không ngừng có người muốn ám sát ông. Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, sao La gia có thể có được bản mẫu xét nghiệm này?

Dù cho bản mẫu này là thật hay giả, trong nhà này chắc chắn là có... nội gián.

Hiện tại Hạ lão gia mới ý thức được sự hồ đồ của mình.

Du phu nhân khóc lóc tủi nhục đến cực điểm: "Chú, anh Lan, con chỉ là một người phụ nữ bình thường, con thật sự không làm những chuyện này... Xin mọi người hãy tin con. Thanh Ti.... những chuyện này không phải là do bác làm, cháu..."

Du phu nhân còn chưa nói hết đã kêu thảm một tiếng.

Lúc ấy chỉ thấy một bóng đen nhảy tới, sau đó Du phu nhân bịch một tiếng ngã bệt xuống đất.

Nhạc phu nhân đè lên người Du phu nhân, bà cứ nhằm thẳng đầu và mặt mà đánh, vừa đánh vừa chửi: "Con khốn, ai cho mày hại Thanh Ti nhà tao hả? Con mẹ nó, bà đây sớm đã ngứa mắt mày lắm rồi..."

Từ khi tấm ảnh kia xuất hiện, Nhạc phu nhân vẫn không nói một lời, bà vẫn luôn nhìn Du phu nhân, nhìn chằm chằm vào bà ta.

Yến Thanh Ti nói với bà, Du phu nhân không phải là người tốt đẹp gì, cô cảm thấy chuyện ngày hôm nay tới tám phần là có liên quan tới bà ta.

Quả nhiên, sau khi tra ra thì đúng là "chuyện tốt" do con khốn này làm ra. Mẹ nó, lại còn vờ vịt khuyên răn Thanh Ti, còn bô bô kêu nếu có thể khiến con nguôi giận thì con cứ đánh đi nữa chứ.

Phì, thế mà cũng mở mồm ra nói được, làm ra loại chuyện bỉ ổi, hèn hạ, nham hiểm như thế, rõ ràng là muốn hại chết Thanh Ti của bà mà.

May mà trên người Thanh Ti có một vết sẹo nên có thể chứng minh được sự trong sạch mình, chứ nếu không thùng cứt này mà đổ lên người Thanh Ti, thì con bé coi như xong đời rồi còn gì?

Kể cả bà và con trai bà có tin, nhưng những người khác thì sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng và sự nghiệp của Thanh Ti đều sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt mất.

Nhạc phu nhân càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận sôi người, lại công thêm việc trước đây Du phu nhân từng mắng bà là hoa tàn bại liễu, Nhạc phu nhân đánh càng hăng. Bà nhịn cơn giận này lâu lắm rồi, mãi mới có cơ hội được trút giận đấy.


Nhạc phu nhân dùng hết mọi tinh hoa đánh nhau mà mình biết, bà tát khẳng định không kém gì Yến Thanh Ti, may mà bà còn nuôi móng tay nữa.

Nhạc phu nhân bất chấp tất cả lao vào cào xé mặt, cổ và cánh tay của Du phu nhân, còn tóm tóc bà ta như một kẻ điên.

Bà chửi um lên: "Dám bắt nạt con dâu bà à? Mày muốn chết thì nói ra, cả ngày chỉ biết bày ra bộ dạng như cả thế giới này thiếu nợ mày, làm như mọi người đều có lỗi với mày không bằng. Hạ gia nuôi nấng mày bao năm sống trong vinh hoa phú quý, giờ mày báo đáp thế nào đây hả? Thanh Ti nhà tao làm gì chướng mắt mày, mày ức hiếp con bé đến nghiện có đúng không? Lòng dạ tao cũng độc ác lắm,nên tao... xuống tay cũng sẽ không nhân từ hơn mày chút nào đâu..."

Du phu nhân giờ không biết rõ được chỗ nào trên người mình đang đau nữa, Nhạc phu nhân hoàn toàn mất kiểm soát. Du phu nhân gào lên: "Không phải tôi... Không phải tôi... Thật sự không phải tôi làm. Tôi bị oan, cứu với... cứu với!"

Du Khiên và em họ ông ta há mồm kinh ngạc, một lúc sau mới chạy vội tới can ngăn.

"Có gì không thể từ từ nói được sao, đừng đánh nữa..."


"Còn đánh nữa là sẽ chết người đấy!"

Nhạc phu nhân ngẩng lên trừng mắt nhìn Du Khiên, bà nói: "Ông dám động vào tôi chỉ một chút thôi, tôi sẽ hét lên là ông có hành vi khiếm nhã với tôi đấy, ông có tin không?"

Du Khiên vừa nghe thấy vậy liền thu tay lại: "Nhạc phu nhân, bà bình tĩnh lại một chút, chuyện này có lẽ... có hiểu lầm gì đó. Chúng ta từ từ nói có được không?"

Nhạc phu nhân cứ thế cào móng tay xuống, trên cổ Du phu nhân xuất hiện mấy vết máu, bà cả giận nói: "Hiểu lầm? Tôi thấy đã rõ ràng lắm rồi, chính là vợ ông, con đàn bà chết tiệt này đã hãm hại Thanh Ti, làm ra cái ảnh buồn nôn đó để vu oan cho Thanh Ti, lại còn vào đúng buổi đính hôn của nó. Bà ta muốn hủy hoại con bé đúng không? Hai người là vợ chồng, tôi không tin chuyện "tốt" con khốn này làm ra mà không có liên quan gì tới ông!"

Du Khiên vừa nghe thấy vậy liền nói: "Bà đừng có vu oan cho tôi, chuyện này tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nhạc phu nhân, trước khi sự việc chưa hoàn toàn được làm rõ, tôi khuyên bà nên bình tĩnh lại một chút. Tốt xấu gì bà cũng là một quý phu nhân danh giá, bà như vậy còn thành ra thể thống gì nữa?"

Nhạc phu nhân cười lạnh: "Con dâu tôi bị người ta ức hiếp đến thế, tôi còn bày ra dáng vẻ quý phu nhân gì nữa? Cứ tiếp tục tỏ vẻ thì để con tôi bị vu oan tới chết luôn à?"

Tô lão đại nhìn vợ mình.

Vợ ông gật đầu, ông vội tiến tới, tỏ ra can ngăn: "Mi Mi, đừng giận nữa, tức giận hại thân... Đừng đánh, đừng đánh nữa... Em ngừng tay lại đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz