ZingTruyen.Xyz

Boss Hung Du 1

Lồng ngực căng cứng, đau buốt, hai tai ù đi, cả cơ thể càng lúc càng loạng choạng, khuôn mặt tái mét của Du phu nhân đỏ lên một cách bất thường, hai mắt đỏ ngầu, lóe ra sự hung ác, nanh nọc.

Con mụ già chết tiệt này, ấy thế mà bà ta... để cho anh Lan lấy cái loại đàn bà như Tô Ngưng Mi.

Khi đó, bà đã quỳ cầu xin bà ta, hi vọng bà ta đồng ý nhưng bà ta không đồng ý, lại còn đem gả bà đi xa, rốt cuộc bà có gì không bằng Tô Ngưng Mi chứ?

Tô Ngưng Mi, Ngưng Mi... tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!

Du phu nhân vin vào tường từ từ đi lên gác, trong mồm vẫn cứ lẩm bẩm: "Tôi nhất định sẽ không để cho hai người đạt được ý đồ đâu. Thứ tôi không có được, các người, ai cũng đừng mong có được..."

....

Du phu nhân đóng cửa phòng lại, run rẩy nhấn một dãy số, sau khi cuộc điện được tiếp nhận, bà hét lên: "Sao đến giờ mà vẫn không có chút động tĩnh gì hết vậy?"

"Chúng tôi đã làm rồi, nhưng Nhạc thị không phải một doanh nghiệp nhỏ, muốn trong thời gian ngắn mà làm lung lay Nhạc thị là không thể, gì thì gì cũng phải cho chúng tôi thời gian chứ."

Du phu nhân điên tiết nói: "Tôi không có thời gian, bây giờ ông đi tìm cánh báo chí, nói với bọn họ là chủ nhân của Nhạc thị - Nhạc Thính Phong, liệu có phải là do mẹ anh ta tư thông với người khác mà sinh ra không? Năm đó Tô Ngưng Mi cấu kết với người tình hãm hại cha anh ta bị đuổi ra nước ngoài, rồi giờ lại đưa ông ta vào ngục để mẹ con anh ta chiếm đoạt cả tập đoàn Nhạc thị."


"Cái này... cái này, những tin đồn vô căn cứ như này sẽ bị bác bỏ nhanh lắm."

"Thế thì vung tiền vào, bao nhiêu cũng được, làm cho cho to vào. Tôi muốn Tô Ngưng Mi thân bại danh liệt, chỉ cần vung tiền là bọn truyền thông sẽ nghe anh."

"Được rồi, tôi sẽ thử..."

Gác điện thoại, Du phu nhân gọi điện cho Du Hí, lúc này chắc Du Hí đã phải về đến nhà rồi chứ, nhưng sao mãi không có tin tức gì thế này?

Trạng thái điện thoại của Du Hí vẫn cứ là tắt máy. Từ đó đến giờ vẫn còn tắt máy?

Du phu nhân cảm thấy không ổn, lập tức gọi điện thoại về nhà họ Du.

Một phút sau, Du phu nhân gác máy, cả người run lên. Du Hí...Du Hí, nó vẫn chưa về nhà, liệu nó đi đâu được?

Du phu nhân đi đi lại lại trong phòng.

Du Hí sống chết ở đâu hiện giờ bà không có thời gian quản, bà phải nhanh chóng tăng tiến độ, không thể sợ bóng sợ gió, nếu không... tất cả nỗ lực những năm qua của bà sẽ đổ xuống sông xuống bể cả.


Hạ lão thái đã bàn với Tô Ngưng Mi, tối ngày kia sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong gia đình cho Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti đính hôn, chỉ mời những bạn bè có quan hệ tốt đến.

Đến lúc đó, Hạ lão thái sẽ đem tất cả của hồi môn, còn có một phần tài sản nhà họ Hạ cho Yến Thanh Ti.

Còn con tiện nhân Tô Ngưng Mi nữa, nếu bà còn không động thủ thì nó sẽ có được anh Lan.

Đây đều là những thứ mà ngay cả khi ngủ bà cũng không ngừng mơ về nó, không thể để cho hai con tiện nhân đó cướp đi được.

....

Buổi tối, trong vườn hoa, Nhạc phu nhân chặn Hạ An Lan ngay tại cửa.

"Ông Hạ, ông không định lấy tôi thật đúng không? Nếu đã vậy, ông mau đi nói rõ với mẹ ông đi. Ông không nói, bị ép sống với nhau thật thì còn gì là cuộc sống nữa?"

Hạ An Lan nhìn Nhạc phu nhân, biểu tình trên mặt còn có chút nghiêm túc: "Bà cố ý bắt chuyện với tôi đấy à?"

Nhạc phu nhân trượt chân tí thì ngã.

Bà cười ầm lên: "Tôi, tôi cố ý bắt chuyện ông? Mắt ông bị lé hả, ông đừng có đề cao mình đến thế được không? Từ đầu đến cuối toàn do ông bày ra, nếu ông đồng ý chuyện của Thính Phong với Thanh Ti ngay từ đầu thì tôi đã chẳng năm lần bảy lượt tìm ông nói chuyện?"

Hạ An Lan cười nhạt: "Không phải vậy sao?"

"Ha ha... cứ như thật ấy nhỉ, tôi đúng là làm khó ông thật đấy. Tôi xấu như thế này, nếu mà kết hôn với ông thật thì đúng là vớ được của hời rồi. Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, con gái không được mềm lòng với những của hời, nếu không sẽ rất dễ bị ăn thiệt. Ông có muốn thì tôi cũng không ngu gì mà chui đầu vào rọ đâu."

Thấy Nhạc phu nhân quay đi, Hạ An Lại lại nhẹ nhàng buông một câu: "Từ trước tới giờ tôi đều không phải người để ý tới vẻ bề ngoài."

Nhạc phu nhân dừng bước, quay đầu nhìn ông ta: "Ông, ông... ông... tôi thấy ông muốn lấy tôi về thì có, còn làm ra vẻ mình chịu thiệt to lắm ấy."

Hạ An Lan bước qua bà, nhẹ nhàng buông thêm bốn chữ: "Chịu thiệt là phúc."

Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn theo bóng lưng Hạ An Lan, nghiến răng nói: "Ông... thất đức quá đấy!"

Rõ ràng là không thích bà nhưng... bà muốn làm gì thì ông ta đều không cho bà được như nguyện, người này chắc phải viết một hàng chữ in hoa thật đậm trên mặt - Thiếu Đạo Đức...!

Nhạc phu nhân vỗ ngực cho xuôi rồi lên gác về phòng, kết quả là vừa hay đụng phải Du phu nhân.

Bà giả vờ không nhìn thấy nhưng cứ có người muốn tìm đường chết.

"Từng này tuổi rồi còn quấn quýt lấy người ta không buông, tôi thật xấu hổ thay cho con bà."


Nhạc phu nhân vốn đã có một ngọn lửa giận âm ỉ cháy trong lòng, câu này của Du phu nhân đúng là chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

"Chậc, chậc, sao chua loét thế nhỉ? Bà uống hết dấm, ăn hết chanh trong nhà bếp đấy à? Con mắt nào của bà thấy tôi quấn quýt với ông ta? Rõ ràng là anh Lan của bà cứ muốn dính chặt tới tôi đấy chứ! Với lại, người ta đã nói là ông ta nhất kiến chung tình, không để ý tới vẻ bề ngoài của tôi, vì thích tôi nên mới thích ức hiếp tôi. Có giỏi thì bà bảo ông ta ức hiếp bà đi?"

Du phu nhân tức giận nói: "Cái đồ không biết xấu hổ."

Nhạc phu nhân trợn mắt xem thường: "Xí... cả một bó tuổi rồi, lại là người đã có chồng, ấy thế mà còn đi thích anh trai mình. Người như bà mới thật là không biết xấu hổ, tôi thì đã là gì. Thật thương cho ông chồng của bà quá đi, mây xanh trùm đầu, thế mà còn không biết. Haizz, chuyện bà thích Hạ An Lan mà truyền đến nhà họ Du thì bà sẽ bị quét ra khỏi cửa."

Du phu nhân nghiến răng: "Tô Ngưng Mi, bà thì tốt đẹp hơn tôi được bao nhiêu? Tôi có thích cũng không giống bà, trơ mặt ra mà đi dụ dỗ đàn ông."

Nhạc phu nhân bĩu môi, quyết định tung đòn hiểm: "Tôi đương nhiên tốt hơn bà rồi, có bản lĩnh thì bà mất chồng giống tôi xem?"

Bà là một quả phụ "mất chồng" thì mới đi quyến rũ đàn ông, đó là điều hiển nhiên.

Thấy Du phu nhân bị câu nói này làm cho tức chết, Nhạc phu nhân ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên gác.

Nhưng đắc ý chưa được hai giây, vừa đi đến mấy bậc thang cuối cùng, nhìn thấy phía trên có một người, không biết đã đừng ở đấy bao lâu rồi.


Nhạc phu nhân...

Không đợi Hạ An Lan nói, Nhạc phu nhân đã nhanh chóng chạy qua ông.

Hạ An Lan nhếch môi: "Nhất kiến... chung tình..."

Nhạc phu nhân vào cửa liền bưng mặt, mặt mũi... thể diện của bà mất sạch rồi.

Vừa rồi bà nói cái gì nhỉ, bà nói Hạ An Lan đối với bà nhất kiến chung tình, thích bà nên mới ăn hiếp bà... Nhạc phu nhân chỉ muốn chết đi cho rồi.

Bà nói: "Đưa cho bác một con dao."

Yến Thanh Ti: "Bác muốn giết ai, nói với cháu, việc này nên để thanh niên làm."

Nhạc phu nhân: "Bác muốn tự sát!"

...

Ngày hôm sau, Nhạc phu nhân vẫn còn chưa tìm lại được thể diện thì phát sinh một chuyện.

Mới sáng sớm, không khí trong nhà họ Hạ đã có phần nào kìm nén.

Tối hôm qua, trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức kinh thiên động địa, thu hút toàn bộ sự quan tâm của dân cư mạng, công kích Tổng tài tập đoàn Y thị là con riêng, mẹ anh ta ác độc đến mức đưa ông chồng của mình vào ngục, hòng chiếm đoạt tập đoàn Y thị!

Tuy không trực tiếp chỉ rõ, nhưng lại nói thẳng là tài phiệt có tiền nhất Lạc Thành, cộng thêm thông tin "chồng vào tù" nữa, đáp ứng đủ những điều kiện này thì chỉ có Nhạc gia thôi.

Nhạc phu nhân mặt đần ra: "Đây là nói mẹ đấy à?"

Nhạc Thính Phong: "Còn không phải à? Con là con riêng của mẹ cơ đấy?"

Nhạc phu nhân cầm điện thoại xem mấy dòng tin đó, thở dài: "Woa..."


Bà không tức giận chút nào hết, ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên: "Mẹ... thật không dám tin đây là nói mẹ đấy, lợi hại như thế... chậc... Được người khác ca ngợi như vậy thật có chút ngại quá đi!"

Nhạc phu nhân bùi ngùi, nếu bà mà lợi hại như tin tức nói, làm sao mà phải chờ tới 30 năm chứ, nhất định sẽ chỉnh Nhạc Bằng Trình chết ngay từ lúc ông ta bước ra khỏi Nhạc gia rồi.

Hạ An Lan không kìm được nhìn Nhạc phu nhân nhiều một chút, bà ấy vẫn có thể...cười được sao?

Ông khẽ lắc đầu, IQ là đồ tốt, nhưng đáng tiếc là bà không có.

Yến Thanh Ti biết là ai làm, nhưng Du Dực bảo cô, giờ vẫn chưa nên để lộ ra, những chứng cứ này không hoàn toàn có tính áp đảo, bảo cô phải đợi thêm, ông ấy sẽ giải quyết nhanh thôi.

Hạ lão thái lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy Nhạc phu nhân hoàn toàn không để ý thì trong lòng nhẹ nhõm. Đứa trẻ này tâm thái thật tốt, không tồi, không tồi!

Bà nhíu mày nói: "An Lan, sao trên mạng lại có thể tùy tiện tung tin đồn nhảm như thế? Cũng nên chỉnh đốn lại rồi."

Hạ An Lan gật đầu:"Đã cho người đi xử lý rồi ạ!"

Du phu nhân đứng một bên xem mà kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời, việc này một khi đã lộ ra thì tất cả mọi người đều phải mắng chửi Nhạc phu nhân chứ? Danh tiếng của bà ta đã hỏng rồi nhưng bà ta lại không thèm để ý đến. Hạ lão thái cũng thế, hoàn toàn không để tâm, rốt cuộc bọn họ đang nghĩ cái gì vậy?


Một người phụ nữ có "tiếng xấu đồn xa" như thế có tư cách gả vào Hạ gia sao?

Yến Thanh Ti lạnh lùng quan sát Du phu nhân. Cô cảm thấy Du phu nhân đã không thế ngồi yên chờ chết nữa rồi, số lần bà ta ra tay ngày càng nhiều, sơ hở cũng ngày càng nhiều.

...

Người của Tô gia ai nấy đều có công việc của riêng mình nên cũng không thể ở lại Dung Thành quá lâu.Thế nên, sau khi bàn bạc xong, trước tiên đem chuyện hôn sự của hai đứa chốt lại, Hạ An Lan không muốn Yến Thanh Ti bị ủy khuất, tuy không thể tổ chức rầm rộ nhưng cũng không thể im hơi lặng tiếng, vì thế ông dùng một tối tổ chức lễ đính hôn quy mô nhỏ cho hai người tại Hạ gia. Còn về phần hôn lễ thì phải để xem thành ý của Nhạc phu nhân khi nào mới đả động tới Hạ An Lan?

Số người được mời đến tương đối ít, nhưng những người có thể đặt chân vào Hạ gia thì cùng toàn là người có địa vị và danh tiếng trong cả nước, đối với họ được mời đến cũng là một loại vinh hạnh.

Trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, Yến Thanh Ti vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đụng phải một người đàn ông trung niên đến tham dự.


Ông ta chặn Yến Thanh Ti lại: "Ơ, sao tôi cảm thấy trước đây đã từng gặp Yến tiểu thư rồi nhỉ?"

"Nhận nhầm rồi."

Người đó lắc đầu: "Không, không đâu, tuyệt đối không có đâu, Yến tiểu thư xinh đẹp thế này sao tôi có thể nhận nhầm chứ? À, ta nhớ ra rồi khu... đèn... đỏ... nước M..."

Giọng nói Yến Thanh Ti trở nên lạnh lẽo: "Muốn chết?"

Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hèn mọn đầy phấn khích, nhìn Yến Thanh Ti bằng một ánh mắt dâm tà:"Thật không ngờ cháu ngoại Hạ gia lại từng làm phò ở khu đèn đỏ nước M. Nếu nói ra ngoài, nhất định sẽ làm tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹt ra mất."


Ánh mắt Yến Thanh Ti tràn đầy sát khí, lạnh lẽo âm u, cô lặng im nhìn gã đàn ông đó.

Người đó cho rằngYến Thanh Ti sợ rồi nên lại càng to gan: "Vừa khéo, chỗ tôi lại...có vài bức ảnh, tin chắc rằng...đây chính là Yến tiểu thư?"

Ông ta móc điện thoại, mở ra vài bức ảnh, trong ảnh là một khu phố xa hoa trụy lạc, hàng ngàn cô tiếp viên ăn mặc nóng bỏng đứng xếp hàng chờ khách lựa chọn.

Có một người con gái đi giày cao gót, mặc váy đỏ, trang điểm đậm, đầu mang tóc giả đang muốn đi qua đường, khuôn mặt nghiêng đó chính là Yến Thanh Ti.

Trên mặt Yến Thanh Ti vẫn không có biểu cảm gì, nắm chặt lấy cái xắc trong tay, càng ngày càng chặt.

Người đó nhìn Yến Thanh Ti trên dưới đánh giá một lượt rồi bật cười một cách khoa trương, ánh mắt lộ vẻ tham lam: "Chậc, đúng là... duyên phận. Hạ gia, không tồi, gia tộc đứng đầu toàn quốc, nhưng sao lại có một tiểu thư phóng khoáng như Yến tiểu thư vậy chứ? Thật đúng là không ngờ."


"Cô nói xem, những người bên ngoài kia toàn là nhân vật tầm cỡ, nếu như họ biết được việc tốt của Yến tiểu thư đã làm, không biết sẽ nhìn Hạ gia... ngài Tổng thống như thế nào? Cũng không biết ngài Tổng thống có biết việc này không nữa? Ai dà, lão phu nhân từng này tuổi rồi, nếu như biết cô cháu ngoại của bà từng làm qua... công việc bẩn thỉu này, không biết... có tức tới mức cưỡi hạc đi luôn không nhỉ?"

Giọng của Yến Thanh Ti lạnh giá, không chút nhiệt độ: "Nói mau, muốn gì?"

Người đó cười hehe: "Yến tiểu thư, khuôn mặt này thật dễ nhìn, thật xinh đẹp, khiến người khác nhìn thấy là khó quên, tôi... đã nhung nhớ từ lâu rồi."

Yến Thanh Ti: "Tiếp tục nói."

Ông ta chà xát tay, mặt đầy thèm thuồng: "Yến tiểu thư quả nhiên là người từng trải, quá biết quy tắc rồi. Nếu đã không muốn để tôi nói ra hãy thì nghĩ phục vụ tôi như thế nào đi, khiến tôi vui vẻ, sung sướng thì tôi sẽ... không nói ra. Nếu không, ngày mai những tấm ảnh nàysẽ được đăng lên trang đầu các báo trên toàn quốc đấy."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, đi theo tôi, tôi sẽ đảm bảo ông sẽ sung sướng tới muốn chết luôn!"


Cô quay người bước đi, tên kia lập tức đi theo.

Đi vào nhà vệ sinh, Yến Thanh Ti đóng sầm cửa lại: "Cởi ra đi!"

Người kia ngẩn ra một chút, không ngờ Yến Thanh Ti lại trực tiếp như vậy. Nhưng ông ta cũng không nghi ngờ gì, vì ảnh hưởng của việc này quá lớn, Yến Thanh Ti tuyệt đối sẽ không thể để cho mọi người đều biết đến tiếng xấu của cô.

Ông ta haha cười lớn: "Yến tiểu thư quả nhiên sảng khoái, tôi đúng thật là...không đợi nổi nữa rồi. Nghĩ tới người bên ngoài đều đang đợi tổ chức nghi thức đính hôn cho cháu gái ngài Tổng thống và Tổng tài của Nhạc thị, ta lại ở đây hưởng thụ nữ nhân vật chính của bữa tiệc, cái diễm phúc này... nghĩ đã thấy sướng..."

Cái gã đó mau chóng tháo bỏ cà vạt, sơ mi vứt xuống đất, nhìn Yến Thanh Ti mà nước miếng đều muốn chảy xuống rồi.

Đợi ông ta cởi xong phần phía trên ra, Yến Thanh Ti lạnh mặt lại nói: "Tiếp tục đi, không cởi quần thì làm sao làm việc được?"

Nhân lúc ông ta cúi đầu, Yến Thanh Ti nhanh chóng cầm bình hoa để trên bệ rửa tay, dùng sức đập thẳng vào đầu ông ta. Bình sứ vỡ tan rơi xuống mặt đất, nhân lúc ông ta chưa phản ứng lại, Yến Thanh Ti đã nhanh chóng nhặt lấy chiếc cà vạt trên mặt đất, dùng lực thít lấy cổ ông ta.

Người kia chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trước mắt đen sì, chất lỏng ấm nóng từ trên trán bắt đầu chảy xuống.

Cổ người đàn ông bị siết chặt, hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt đỏ lựng!

Yến Thanh Ti ra tay không hề nhẹ, bất kể là phát đập lúc nãy hay là đang ghìm cổ gã, cô đều dùng toàn sức.

Phụ nữ trời sinh thể lực đã yếu đuối hơn đàn ông, cô muốn xử lý tên này thì bắt buộc phải nhân lúc gã chưa có phản ứng lại, nhanh chóng khiến gã mất đi sức đề kháng.

Bàn tay nắm cà vạt có chút đau, biểu cảm trên mặt Yến Thanh Ti ngày càng dữ tợn tàn nhẫn, cô nói với hắn: "Diễm phúc của tôi không phải ai cũng tiêu thụ được. Ông muốn thử...cũng phải trả giá mới được!"

Cái giá cô muốn là cái mạng của ông ta!

Tay người đàn ông kia khua khua loạn lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm chế của Yến Thanh Ti, ông ta khó khăn nói: "Cô...cô...không sợ... việc này...công bố...ra...ngoài ư?"


Yến Thanh Ti nhếch mép, nanh nọc y như một con rắn độc: "Sợ chứ, vì thế ông nhất định phải chết, như thế thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa."

"Cô...cô..."

Gã đàn ông đã sắp lâm vào tình trạng hôn mê, không có sức phản kháng nữa, cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.

Cổ ông ta vừa nghẹo ra, tay thõng xuống,Yến Thanh Ti mới nới tay thả ông ta nằm xuống đất.

Cô nhìn người nằm trên đất bằng một đôi mắt dữ tợn, cố gắng đè nén sát ý đang cuồn cuộn trong lòng lại. Không thể giết người ở đây được, đây là Hạ gia, không thể làm bẩn nơi đây.

Người đến đây không giàu thì sang, chết tại Hạ gia là làm phiền cho bác An Lan.

Yến Thanh Ti nhấc chân đang giẫm lên phần phía dưới của ông ta, muốn sướng, vậy cho ông sướng đến chết!

Gã đàn ông đang hôn mê, theo bản năng mà co rúm người lại!

Yến Thanh Ti soi gương, sửa sang lại tóc tai, đưa tay mở cửa đi ra ngoài.

Tay vừa chạm vào cửa, cổ chân phải bỗng khựng lại, bỗng nhiên bị kéo bởi một lực cực mạnh, cả cơ thể cô mất đi trọng tâm mà ngã lăn ra đất.


Gã đàn ông vừa mới hôn mê đã tỉnh lại, khuôn mặt đầy máu, nén đau xông lên: "Con...con khốn, tao...hôm nay...làm cho mày chết...con khốn, giả... giả bộ thanh cao...gì chứ..."

Ý thức người này cũng không còn rõ ràng nữa rồi, Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn ông ta: "Xem ra, vừa rồi thật sự không nên nương tay."

Đàn ông cho dù không tỉnh táo nhưng sức khỏe của ông ta vẫn khiến cho Yến Thanh Ti nhất thời khó thoát. Ngửi thấy mùi trên người gã, Yến Thanh Ti cố đè nén cơn buồn nôn lại, trong lòng đang nghĩ cách nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

Đột nhiên"rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Nhạc Thính Phong cùng Du Dực xông vào, đồng thời nhấc chân một cước đá bay cái gã đang ép trên người Yến Thanh Ti ra xa.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, sao rồi?"

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không sao...sao hai người lại tới đây?"

Thấy hai người, lúc này Yến Thanh Ti mới cảm giác được sự yếu đuối. Vừa rồi khi đối mặt người đàn ông kia, từ đầu tới cuối cô đều không cảm thấy chút sợ hãi nào!


Du Dực phát hiện Yến Thanh Ti chỉ có tóc là rối loạn một chút chứ trên người cũng không bị thương gì, lúc này mới thở phào yên tâm: "Chuyện này bây giờ không có thời gian nói, buổi lễ đính hôn của hai đứa bắt đầu rồi, Thính Phong, cậu mau dẫn Thanh Ti ra ngoài, người này cứ giao cho tôi."

Nhạc Thính Phong lạnh mặt, lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang bất tỉnh dưới đất. Anh không nói gì, đi qua, lấy chiếc áo nằm trên đất nhét vào miệng tên kia, hai tiếng "răng rắc" vang lên, dứt khoát phế bỏ cánh tay của cái gã đó.

Nhạc Thính Phong vuốt vài sợi tóc rối loạn của Yến Thanh Ti, giúp cô sửa sang lại y phục: "Đi thôi, buổi lễ đính hôn bắt đầu rồi."

Yến Thanh Ti mỉm cười: "Em không sao."

Du Dực gọi cô lại: "Thanh Ti, buổi yến hội hôm nay sẽ không yên ổn đâu, cháu phải cẩn thận!"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Cháu biết, chú không cần lo lắng, cho dù phía trước có chông gai đến đâu... cháu đều có thể vượt qua!"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz