ZingTruyen.Xyz

Boss And I Jinyoung Iu

Bài hát của chương mới
Lonely - B1A4
-------------------------------------------------------------
Jieun bị hành động của Jinyoung làm kinh hãi, dọc đường mất hồn mất vía, hai mắt đăm chiêu, mãi cho đến khi xe dừng lại trong khuôn viên Jung gia, Jieun mới hồi phục tinh thần, lúc ấy mới phát hiện bàn tay của Jinyoung vẫn còn tao nhã đặt trên lưng cô.

Thừa lúc Jessica xuống xe, Jieun hung hăng hất tay Jinyoung, nói: “Anh bị bệnh à? Không để cho em nói rõ ràng, ngộ nhỡ Jessica unnie thực sự muốn chúng ta kết hôn thì biết làm sao?”

Jinyoung không bận tâm, dùng cánh tay vừa bị hất ra nhẹ nhàng vuốt chỗ áo bị Jieun vò nhăn nhúm, sau đó mặt không biến sắc mà nhún vai nói: “Dù có như vậy anh cũng không ngại.”

“Anh…” Jieun một câu bị nghẹ tại cổ họng, thiếu chút nữa sặc chết, khó khăn lắm mới dứt cơn ho, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vô lại! Anh không ngại, nhưng em để ý. Em một chút cũng không muốn kết hôn với anh.”

“Không muốn kết hôn?” Jessica nghe được liền kinh ngạc quay đầu.

Jieun vội vàng gật đầu túi bụi, đúng đúng, không muốn kết hôn! Đặc biệt là không muốn kết hôn với con trai của bà!

Thế nhưng cái đầu của Jieun vừa mới gật được vài cái, chợt nghe bên tai Jinyoung nói: “Không muốn sớm như vậy, chúng ta từ từ chuẩn bị!”

Jessica bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, kết hôn là một chuyện vô cùng quan trọng, phải từ từ chuẩn bị kỹ càng, có điều ta sợ để muộn quá, Jieun mặc váy cưới sẽ ngại ngùng, nếu không trước tiên cứ đăng kí đã, chờ sau khi sinh con rồi cử hành hôn lễ.”

“Con không có thai!” Jieun nổi giận.

Jessica giật mình, bỗng nhiên cười rộ lên: “Con bé ngốc này, lúc này còn muốn trêu đùa ta hả? Con mắt ta nhìn rất tốt.” Nói xong Jessica hưng phấn bỏ đi

“Gâu gâu!” Jung Donggu hướng Jieun sủa hai tiếng, sau đó chạy theo Jessica, chiếc đuôi gắn nơ con bướm vểnh lên.

Jieun há hốc miệng, lời mới nói được môt nửa nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt nhìn chằm chằm bóng con chó, trong lòng muốn khóc thét.

Lúc này, Jinyoung đi đến, vỗ đầu Jieun an ủi: “Con bé ngốc.” Sau đó, hai tay đút túi quần, ung dung mà đi,.

Còn lại một mình Jieun đứng lại, thiếu chút nữa rơi lệ,

Jieun nghĩ cái nhà này người và chó đều liên hợp lại, điên hết rồi, điên hết rồi!

Bởi hiện tại Jieun không có cách nào mởi miệng khai thông người nhà họ Jung, cho nên đành phải buông tha, một chút cũng không đấu lại, quyết định chờ đợi thời cơ.

Thế nhưng Jieun trước sau vẫn không tìm được cơ hội để nói rõ chân tướng, mãi đến lúc ăn cơm tối xong, Jessica kéo Jieun ra cửa, nói muốn cùng cô bàn bạc, trong lòng Jieun lại môt lần nữa dấy lên tia hy vọng.

Jieun nói: “Vâng, con cũng có nhiều chuyện muốn nói cùng Jessica unnie.” vừa nói Jieun vừa nhìn Jinyoung. Anh không hề ngăn cản cô, đứng dậy đi vào thư phòng.

Trong lòng Jieun xúc động. Nghĩ đến vừa rồi ngồi ăn cơm, canh không được ăn, thịt tanh không thể ăn, sau đó phải ăn hết một đống quả cam, trong lòng Jieun lúc này có cảm giác như tám năm kháng chiến được giải phóng, người Hàn Quốc rốt cuộc đứng dậy khởi nghĩa.

Hít sâu, ưỡn ngực, xoa bụng, xê mông, Jieun tự tin đứng dậy đi theo Jessica ra phòng khách.

Jieun đang định nói đã thấy Jessica ngồi xuống, bí hiểm mà thăm dò chuyện trước đây của Jieun, sau đó lấy ra một cuốn album cũ, hỏi: “Con đoán xem đây là gì?”

“Ảnh?”

Jessica nháy mắt mấy cái: “Ngốc, tất nhiên đây là ảnh, ta là muốn con đoán xem ảnh chụp của ai?”

Jieun bỗng có dự cảm bất thường, đầu đen đặc hỏi: “Không phải là con trai của người chứ?”

“Bingo!” Jessica cười rộ lên, “Ta lần này đi Mỹ, cố ý mang từ bên đó về, tất cả đều là ảnh riêng tư, có muốn xem không?”

Jieun rất muốn cự tuyệt, nhưng Jessica đã nhanh chóng mở cuốn album ra, trên trang đầu tiên, bức ảnh Jung công tử toàn thân trắng muốt không tỳ vết đã đánh thức tâm hồn của Jieun.

Jieun nói: “Muốn muốn, con muốn xem!”

Cứ như vậy, Jieun và Jessica đúng là hai bà thím bỉ ổi, cực kỳ vô nhận đạo mà vây xem những bức ảnh của Jung công tử hồi còn bé tí. (JS: 😂😂😂)

Không thể không thừa nhận, Jinyoung lúc bé so với hiện tại thật là đáng yêu hơn nhiều, toàn thân trắng mịn, nhìn bức ảnh mà Jieun nhịn không được muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, từ từ vân vê một phen.

Jessica đối với những bức ảnh này hiểu rõ như lòng bàn tay. Xem đến tấm nào bà cũng giảng giải cho Jieun thời điểm và địa điểm chụp ở đâu. Bà còn nói từ nhỏ bà đã bị nhiều bệnh, sau khi kết hôn bác sĩ còn khuyên không nên mang thai, nhưng bà không cam lòng. Đến lúc biết mình có thai, bà cũng không để ý đến sự phản đối của cả nhà, dứt khoát kiên trì sinh con. Nhưng chính vì vậy mà bà đã phải chịu di chứng nghiêm trọng, thường xuyên bị đau đầu, sợ nóng sợ lạnh.

Jieun biết Jessica bị bệnh đau đầu, nhưng chưa từng nghĩ tới nguyên nhân lại như vậy, không khỏi cảm thán tình mẫu tử của bà: “Jessica unnie, người thực sự là một người mẹ tốt”

“Tấm lòng cha mẹ như vậy, hiện tại con không cảm nhận được, chờ sau này đứa bé trong bụng con lớn lên” Jessica dùng tay minh họa “con sẽ cảm nhận được rất rõ, trong thân thể mình có một sinh mệnh nhỏ bé đang chậm rãi lớn lên. Đó là con của con, mỗi một giọt máu đều là từ trong người con mà ra, con sẽ yêu thương nó, mỗi ngày đều sẽ muốn chạm vào nó, chờ nó lớn một chút nó còn có thể đạp con, con sẽ đau nhức, nhưng rất hạnh phúc, bời vì nó chính là con của con a!”

Jieun tuy rằng không có thai nhưng cũng có thể hiểu được những điều Jessica miêu tả, cảm nhận được cái cảm giác kỳ diệu này, tình yêu của người mẹ không thể dùng từ ngữ mà hình dung hết được, đó là tình cảm cao đẹp nhất, vô tư nhất trên thế giới này.

Jieun xúc động, không muốn tiếp tục lừa dối bà.

“Thực sự là con không…”

“Sao vậy?” Chìm đắm trong hồi ức tươi đẹp một lúc lâu, Jessica lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Jieun. Jieun nhìn thấy trong mắt bà đang khao khát một sinh mệnh mới, liền cảm thấy động lòng, vốn muốn nói ra nhưng lời nói lại như mắc tại cổ họng.

Jieun lắc đầu: “Không có gì, con nghĩ không còn sớm, Jessica unnie mau ngủ đi.”

“Cũng phải” Jessica con mắt nhu thuận nhìn Jieun, “Thực ra là do chênh lệch múi giờ nên ta vẫn chưa có quen, vì thấy con quá cao hứng, suýt nữa thì quên. Con cũng mau ngủ sớm, phụ nữ mang thai không nên thức đêm, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ.”

Jieun gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Jessica. Rõ ràng chỉ là hiểu lầm, nhưng trong ngực cô lại cảm thấy chột dạ, dường như giây phút này, chính cô đang lừa dối một người bà đang chờ đợi cháu mình ra đời.

Jieun bỏ lại một câu: “Ngủ ngon!” rồi hoảng hốt bỏ chạy. Cái tham vọng mạnh mẽ muốn giải thích rõ hiểu lầm hiện tại hoàn toàn trái ngược với tình hình, nội tâm cô như đánh trống, không thể bình tĩnh.

Jieun cảm thấy mệt muốn chết, cảm giác tội lỗi lan rộng tận sau trong lòng, khiến cho cô không biết phải làm thế nào cho phải.

Tám năm trước, Jieun lần đầu xuất hiện bên Jinyoung với thân phận bạn gái, đó cũng là lúc bắt đầu việc lừa dối mọi người. Jieun chưa từng nghĩ làm như vậy rốt cuộc đúng hay sai, chưa từng nghĩ việc này có xúc phạm đến ai không? Nhưng ngày hôm nay cô đã ý thức được mình sai. Con người là loài vật có tình cảm, một năm lại một năm, bất tri bất giác mà Jieun đã tự coi người nhà Jinyoung là người nhà mình. Cô không muốn làm tổn thương Jessica, không muốn lừa dối tình cảm của bà, càng không muốn thấy ánh mắt thất vọng của bà.

Jieun quyết định phải cùng với Jinyoung tìm ra lối thoát cho chuyện này.

Cửa thư phòng khép hờ, từ khe cửa lộ ra một tia sáng mờ nhạt, Jieun đẩy cửa vào, tâm tình nặng nề.

Jinyoung quả nhiên còn chưa ngủ, anh đang ngồi cạnh bàn làm việc, chăm chú xem tài liệu trước mặt. Nghe thấy tiếng động, Jinyoung ngẩng đầu lên nhìn Jieun, ánh mắt lưu chuyển như ngọn đèn, chưa từng nhu mờ.

“Có chuyện gì sao?” Jinyoung biết rõ còn cố hỏi.

“Anh thấy sao?” Jieun giữ bình tĩnh, dứt khoát đón nhận ánh mắt anh.

“Nói rõ với mẹ anh rồi chứ?”

“Chưa.” Jieun cắn răng.

Jinyoung mở sang một trang tài liệu khác, thờ ơ hỏi: “Vì sao?”

“Em không đành lòng.” Việc đã đến nước này, Jieun quyết định nói thẳng: “Jessica unnie là người tốt, ngay cả em cũng không muốn thấy bà buồn lòng, nhưng em không hiểu, anh là con trai bà, sao lại muốn lừa dối bà? Anh thấy đấy, bà vì chuyện em mang thai mà vô cùng vui vẻ, anh lẽ nào một chút cũng không lo lắng cho bà?”

Jinyoung rốt cuộc cũng gấp tài liệu lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Jieun: “Vậy em cảm thấy anh nên làm gì?”

“Nói với mẹ anh, kể toàn bộ mọi việc cho bà ấy nghe.” Jieun nói.

“Ý của em là nói ẹ anh sự thật, thì bà ấy sẽ không đau lòng sao?” Jinyoung bỗng nhiên đứng dậy, bước tới gần Jieun.

Vừa rồi Jieun đứng, Jinyoung ngồi, cô còn thấy tự tin mà cùng anh đối kháng, thế nhưng lúc này, cô lại nhận ra khí thế bức người của anh khiến cô nhịn không được phải lùi lại một bước, lắp ba lắp bắp mà nói: “Chí… chí ít thì cũng không phải tiếp tục lừa dối bà”

“Vậy nghĩa là cũng nên nói thực cho bà biết, giữa chúng ta chưa từng có gì?” Jinyoung mặt không đổi sắc, từng bước tiến lại, đưa tay lên cởi một cúc áo.

“Cũng có thể” Đang nói, Jieun phát hiện mình không thể lùi thêm được nữa.

“Vậy không phải sẽ khiến mẹ anh càng đau lòng hơn sao?” Jinyoung đặt tay lên cánh cửa trên đầu Jieun, ỷ lại vào chiều cao mà nhìn Jieun từ trên xuống, lông mày cau lại, ánh mắt mang theo một tia khiêu khích.

Jieun toàn thân dán lên cửa, một luồng khí lạnh từ gan bàn chân truyền lên khắp cơ thể, lạnh cả gáy.

Cô không tránh khỏi cảm thấy phiền muộn, tại sao đàn ông đều yêu thích cái vỏ bọc này, không bức người ta đến bước đường cùng thì không còn cách nào thể hiện sức mạnh của mình ư? Jieun thấy không hẳn, ngay cả con chó lúc cấp bách cũng nhảy vượt tường, huống chi cô đường đường là một người phụ nữ thế kỷ mới.

Jieun bỗng dưng không sợ hãi như vậy nữa, đứng thẳng người, đón nhận ánh mắt của Jinyoung: “Như vậy chẳng lẽ tiếp tục lừa dối mẹ anh? Hoặc là, Jung tổng, anh có cao kiến gì không ngại nói ra cho em nghe một chút?”

Jinyoung nhìn chằm chằm Jieun một hồi lâu.

Rất lâu, anh bỗng nhiên nói: “Em không cảm thấy, cách tốt nhất để tiêu trừ lời nói dối, chính là biến lời nói dối ấy trở thành hiện thực sao?”

Câu nói của Jinyoung vừa thốt ra, Jieun ngay lập tức mộng mị.

Nếu như là trước đây Jieun nhất định sẽ cho rằng Jinyoung lại giở quỷ kế gì. Nhưng tình huống hôm nay không giống, Jieun cảm thấy với tính cách làm gì cũng muốn tốc chiến tốc thắng, trừng mắt tất báo của Jinyoung, anh tuyệt đối sẽ không để một việc nào đó dây dưa lâu như vậy, lại càng sẽ không đem chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa giỡn, trừ phi Jinyoung nói thật.

Jieun bị ý nghĩ điên cuồng của Jinyoung làm cho sợ hết hồn, lơ đễnh không để ý thấy anh đã tiến sát đến mặt mình, mãi cho đến khi môi của Jinyoung đã tiếp xúc đến môi cô, Jieun mới lấy lại tinh thần, mạnh mẽ đẩy anh ra.

Bởi không có phòng bị, Jinyoung bị Jieun đẩy liền lùi lại mấy bước, sau khi đứng vững mới thâm ý mà nhìn chằm chằm cô.

Tim Jieun đập thình thịch, lấy tay dùng sức mà lau môi, hung dữ nói: “Em cảnh cáo anh, đừng … đừng có tiếp tục đùa giỡn em!”

Jinyoung lập tức cúi đầu, mắt nheo lại, thanh âm trở nên trầm thấp: “Em nghĩ anh đang nói đùa với em?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Jieun phẫn nộ nhìn Jinyoung, “Hay là anh muốn nói cho em biết, anh làm như vậy kỳ thực là bởi vì thích em?”

Lời vừa nói ra, cả hai người đều im lặng.

Jieun trong lòng cảm thấy thấp thỏm, mặc dù cô một chút cũng không tin một người tự cao tự đại, không coi ai ra gì như Jinyoung sẽ thực lòng động tâm với một người phụ nữ. Thế nhưng Jieun lại không thể lý giải, vì sao Jinyoung lại liên tục ngăn cản cô nói rõ sự thật với Jessica.

Đến tột cùng là cô tự mình đa tình, hay là anh dụng tâm kín đáo? Cô cảm thấy với chỉ số thông minh của mình, hẳn là không thể trả lời được, vì vậy cô thẳng thắn nói rõ, muốn xem anh giải thích thế nào.

Thời gian từng phút từng giây trôi, hai người bọn họ cứ đứng như vậy nhìn nhau. Jinyoung trước sau không hề mở miệng trả lời câu hỏi của Jieun.

Jieun đứng đến nỗi chân đã tê, sự căng thẳng vừa rồi đều tràn ngập oán khí, thích hay không thích, anh chỉ cần nói một tiếng, cũng không phải bức anh đi làm con vịt, như vậy khó trả lời lắm sao?

Trong lúc Jieun dự định nói lại rõ ràng một lần nữa, Jung công tử bỗng nhiên hành động.

Anh không có trả lời Jieun, mà chỉ là nhìn cô, đột ngột cởi quần áo.

Jieun cả người đều đóng băng! Dũng khí thật vất vả mới toàn tâm toàn ý lấy lại được đã tan biến trong nháy mắt, Jieun dựa sát tường, run rẩy hỏi: “Anh, anh muốn làm gì? Em chỉ thị thuận miệng hỏi một chút mà thôi, anh thực sự không cần phải dùng hành động trả lời. Úi! Anh đừng cởi, còn cởi nữa em sẽ kêu! Help me!!”

Thanh âm bỗng im bặt, Jinyoung đem áo sơ mi vừa cởi nhét vào người Jieun.

“Đi giúp anh giặt quần áo, rồi anh sẽ nói cho em vì sao.”

Jieun há hốc miệng, nửa ngày mới thoát khỏi trạng thái khiếp sợ,không khỏi thẹn quá giận, ném quần áo trong tay lại cho Jinyoung, mắng: “Anh có bệnh à? Đùa giỡn em thích vậy sao? Nói cho anh biết em tuyệt không muốn biết anh rốt cuộc có thích em hay không, bởi vì em ghét anh!” Jieun nói xong liền đẩy Jinyoung ra, chạy ra khỏi thư phòng.

Mặc dù Jieun bỏ đi sau khi đã thốt ra những lời oán hận kia, nhưng trên thực tế, cuộc đối thoại trong thư phòng tựa như đã ném vào trong lòng Jieun một viên đá, khiến mặt hồ phẳng lặng trong lòng cô xuất hiện hàng vạn hàng nghìn tâm tư, khiến cô trằn trọc, không thể ngủ yên.

Cả đêm trong đầu Jieun như xuất hiện một cuốn phim quay chậm. Hình ảnh mấy năm nay cô và Jinyoung ở cùng một chỗ lần lượt hiện ra. Từ lần đầu tiên tình cờ gặp nhau đến khi Jinyoung nói muốn cô đóng giả làm bạn gái, anh lúc lãnh khốc vô tình, lúc ôn nhu săn sóc, khi bạo ngược, khi cẩn thận tỉ mỉ. Có đôi khi cô và anh ở cùng một chỗ, cô nghĩ anh người đáng ghét nhất trên thế giới này, nhưng cũng có lần anh lại ra mặt đúng lúc cô gặp nguy nan, khiến cô nghĩ anh chính là thiên sứ được phái xuống bảo vệ cô.

Anh đối xử với cô như vậy, rốt cuộc là vì thích, hay không thích, vấn đề này Jieun suy nghĩ cẩn thận cả một đêm cũng không ra. Thế nhưng có một chuyện, cô cuối cùng cũng nghĩ được ra: Thôi rồi, cô hình như đã thích anh!

Ngay lúc nhận ra sự thật tàn khốc này, Jieun ngồi bật dậy, nhãn thần sáng rực, bên tai vang lên âm thanh ong ong, đầu óc trống rỗng, trong ngực như có nước sông mãnh liệt dâng trào, không có cách nào dẹp yên.

Jieun cảm thấy mình sắp xong đời, cảm động với cái gì không cảm động, lại đi động lòng với Jinyoung (JS:😓). từ lúc hai người quen nhau 8 năm về trước, cô đã luôn tự nói với mình, đây là gặp dịp thì chơi, ngàn vạn lần không có khả năng thành sự thật. Thế nhưng, hóa ra 8 năm nay, Jieun đã từ một cô gái không sợ trời không sợ đất, trở thành một cô ngốc, cái gì cũng đều nhìn thấu, nhưng hết lần này tới lần khác không thấy được cái chữ “tình” kia, bây giờ đột nhiên lại nghĩ ra.

Cô nghĩ tới trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết, có các nam nhân bạc tình bạc nghĩa, những nữ tử si tình, yêu đến chết đi sống lại. Jieun liên tưởng đến mình, một hồi nổi da gà. Trên đời này vẫn còn có cái gọi là môn đăng hậu đối. (JS: cái này lúc ngồi xem phim cùng mẹ thấy có câu này hay nên thêm vào :))) Ai không biết lên google mà tìm)

Cô tự biết lượng sức mình. Cô cũng biết rõ địa vị của Jinyoung. Cô và anh tựa như mặt trăng và mặt trời, nhìn qua có vẻ rất xứng, nhưng trên thực tế lại cách xa nhau vạn dặm, căn bản không có khả năng ở cùng một chỗ.

Jieun thật sâu xa cảm thấy, cô cần phải làm một cái gì đó để bóp chết mầm mống tội ác vừa nảy sinh trong lòng.

Vì vậy, cô nghĩ tới việc rời xa Jinyoung.

Cô không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy nghĩ đến việc này. Trước đây nhiều lúc trong đầu cô vẫn thường xuyên xuất hiện ý niệm đó, có điều rất nhiều lần, lý trí chiến thắng cảm tính, cô lại tiếp tục yên tâm thoải mái mà làm "bạn gái" bên cạnh Jinyoung.

Thế nhưng tình huống lần này khác hẳn, cô phát hiện bản thân có tình cảm với anh, cái suy nghĩ này khiến cô không có khả năng tiếp tục cùng anh gặp dịp thì chơi. Cô tự nhủ, trước khi trong lòng mình nảy sinh mộng ước muốn kêt hôn cùng anh, thì phải nhanh chóng rút chân ra cái loại quan hệ dị dạng này, chí ít đến lúc đó sẽ không chết quá thảm.

Huống hồ, Jieun hiện tại cũng không phải hai bàn tay trắng như trước kia, ngay cả nhà ở cũng phải bán đi. Bây giờ cô cũng đã có tiền tiết kiệm, cũng có sự nghiệp của mình, cho dù không có Jinyoung…cô khẽ cắn môi… cô cũng có thể tự nuôi sống bản thân và Hyun Woo.

Nghĩ vậy, Jieun dứt khoát quyết định đi tìm Jinyoung ngả bài.

Jinyoung hình như đã ra ngoài, Jieun tìm mấy lần toàn bộ căn nhà, mà không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô giúp việc nói: “Thiếu gia tối hôm qua làm việc suốt đêm, hiện giờ chắc vẫn còn trong thư phòng.”

Jieun nghe xong liền nhanh chóng chạy lên thư phòng tìm Jinyoung. Kết quả lại không như tâm nguyện, trên bàn làm việc tràn đầy văn kiện, duy nhất hình bóng người mà cô đang tìm lại không thấy đâu.

Jieun đành ngồi xuống đợi Jinyoung, trong lòng suy nghĩ, lát nữa thấy anh thì nên nói như thế nào.

Tóm lại chia tay hay không chia tay? Kỳ thực trong lòng Jieun cũng không đành, nếu như hiện tại có một bông hoa thì tốt, ít nhất cô cũng có thể đếm cánh hoa, để xem ý trời ra làm sao. Đáng tiếc, ở đây đừng nói là hoa, ngay cả một cây cảnh cũng không có, duy nhất môt thứ có thể đếm, chính là tập văn kiện trên bàn. . .

Vì vậy, Jieun làm một việc vô cùng bại não, quyết tâm một hồi mê tín, đếm tập văn kiện, số lẻ sẽ chia tay, số chẵn sẽ nói rõ với Jinyoung, mặc số phận.

“Chia, không chia, chia, không chia, chia, không chia. . .” Jieun đếm cả nửa ngày, kết quả cuối cùng lại là số chẵn, ông trời muốn cô nói rõ với Jinyoung!

Điên a! Khẳng định là cô đếm sai rồi!

Trong lúc Jieun quyết định đếm lại một lần nữa, chợt phát hiện ra tập tài liệu cuối cùng với tiêu đề: “Kế hoạch thu mua công ty giải trí ...” (JS: quên mẹ cái tên....😹)

Jieun ngẩn ra, trước đây xảy ra nhiều chuyện, tự nhiên nối thành một chuỗi lằng nhằng, một luồng cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân bắt đầu truyền lên.

--------------------Hết chương 19-----------------
Xin lỗi vì mấy ngày qua để các bạn chờ lâu! 🙇🙇🙇

"Kế hoạch thu mua công ty giải trí ..." là vụ của Lee Jae Won ấy :)))) Ai nhớ không??? :))))

Nhớ vote và cmt cho mình nhé! ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz