Bontake Heloaphr
4. Hạnh phúc từ những đau thương, xin đừng quên em.
Đoá hoa hồng bạch được đặt cẩn thận trước mộ phần nhà Sano.
Bàn tay nhỏ nhắn đã chai sạn từ lúc nào vẫn không khỏi run rẩy mỗi khi chạm đến từng hàng chữ được khắc ghi trên bức tượng đá lạnh lẽo đứng dưới những trận mưa giông.
" Emma - chan ... hoa hồng bạch ngây thơ, duyên dáng và nhẹ nhàng. "
Nói đoạn nó lại không dám nói tiếp nữa, hổ thẹn bao nhiêu năm vẫn chưa hề phai nhoà đi trong tim nó.
" Nếu một lần nữa gặp lại nhau, hãy là một cô dâu xinh đẹp nhất với hình hài một cô gái được sống trong hạnh phúc mà mỉm cười với Draken, ... hứa nhé ? "
Nó lại tự trò chuyện một mình với khoảng không khí trước mặt, biết chắc rằng cả đời nữa nó cũng không thể nghe được lời hồi đáp từ người đã chôn thân ở phía bên kia của hạnh phúc, sự ra đi của em là sự khởi đầu cho cho chuỗi dài một bi kịch tiếp diễn cho đến tận mãi sau này, dù cho nó đánh đổi tất cả thì số phận của em mãi chẳng thể cứu rỗi.
Ngày hôm đó còn hơn là một cơn ác mộng kinh hoàng với nó, Mikey và hơn tất cả ai hết, Draken. Cái ánh mắt tuyệt vọng đến cực điểm nổi đau của y đã từng ở trước mắt nó, ở ngay tại thời điểm ấy, tia hy vọng cuối cùng của y không phải là nó mà chính là người con gái đã nằm bất động trên chiếc giường trắng cùng với khuôn mặt đã hoàn toàn nhợt nhạt đi.
Nụ cười của cô ấy dập tắt khi tất cả đã không thể xoay chuyển được nữa, không ai dám tin vào những gì đang diễn ra và càng không bao giờ chấp nhận được được hiện thực tàn khốc đã đối xử với những đứa trẻ tội nghiệp mang lên số phận đáng hận.
Chưa một giây nào nó dám quên đi tội lỗi của bản thân vì đã gián tiếp gáng lên người con gái ấy nỗi đau về thể xác đến tận cùng, hủy hoại đi một cuộc đời tươi sáng vẫn còn mãi dang dỡ, hạnh phúc biến thành nỗi đau khi đã rất gần nhưng không thể một tay với đến.
Takemichi nó không dám sống trong hạnh phúc bởi chính nó không hề xứng đáng được cười sau khi đã có quá nhiều mất mát xảy ra.
Một tháng nó lại đến đây thăm Emma một đến hai lần, những giọt nước mắt chảy dài từ ngày bắt đầu cho đến khi nó không thể khóc vì chính sự ngu ngốc của bản thân được nữa, hy vọng rằng cô ấy sẽ thấy được sự thay đổi trưởng thành của chàng trai đã dùng cả đời hạnh phúc để ở cạnh người anh trai thay cô.
Thời gian là câu trả lời cho tất cả và thời gian có lẽ cũng sẽ xoa dịu đi những đau thương.
" Emma biết không, Hina đã từng kể với anh rằng, ước mơ của cô ấy là vào một ngày bất kì trước khi tháng năm kết thúc, em và Hina sẽ cùng nhau tiến vào lễ đường, nơi có chàng trai mà hai người yêu thương đang đứng đợi chờ ... "
" Anh đã thất hứa với Hina rồi, vậy nên em và Draken phải thật hạnh phúc, ... thay cho cả phần tụi anh"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz