Bong Toi
"Cậu vừa nói gì...hai người các người..." Không tin nổi vào tai chính mình, Jen vừa khóc vừa trốn chạy khỏi những lời nói vô tình của cậu."Bốp...tạm thời tôi chưa tính sổ với cậu đâu...đợi mà xem cái giá phải trả vì làm cô ấy phải khóc..." Vung tay đấm mạnh vào mặt Plan, Mean hung dữ, lớn tiếng đe dọa. Vội vã đuổi theo người yêu, hắn để cậu một mình cô độc giữa bãi cỏ hoang vắng.Đau đớn xoa nhẹ bên má mình, cậu đoán chắc bây giờ nơi đó đang sưng lên và phồng rộp. Nhớ đến thái độ tức giận của Mean, cậu bật cười một mình rồi té bệt xuống đất.Chính cậu cũng không hiểu bản thân mình vừa làm gì? Biết rõ hắn đã có người yêu nhưng vẫn không nhịn được nổi lên lòng ganh tị. Kết quả cũng đáng đời cậu lắm, một đấm thật mạnh vào mặt không một chút nương tình. Có đáng không khi đổi vài giọt nước mắt của cô ta để lấy lại vết thương từ sâu trong lòng ngực? Cảm giác bi thương cứ lấn át cả tâm trí vốn đang trống rỗng một cách vô hình. Sờ nhẹ lên tim, cậu tự nhủ với bản thân không thể đau lòng vì một chuyện như vậy. Ngẩng mặt lên cao, nhìn bầu trời xanh với những đám mây bồng bềnh, cậu cố ngăn lại nước bên khóe mi đang chờ trực trào xuống."Sao cậu lại gọi Jen đến làm gì...tôi nhớ mình chưa nhờ cậu việc này..." Thu hồi lại dáng vẻ bi thương, cậu không ngẩng đầu nói chuyện với người đang đi tới."Cậu có sao không?...Để tôi đưa cậu đi bệnh viện..." Tiến tới đỡ Plan ngồi dậy, Title không để tâm những lời cậu vừa thốt ra."Tôi biết cậu vì tôi nhưng lần sau đừng tùy tiện như thế...hắn sẽ càng ngày càng ghét tôi mất..." Dựa đầu vào ngực anh, giọng cậu nhỏ dần rồi bật khóc thút thít. Vứt bỏ đi vẻ ngoài mạnh mẽ của mình, bên anh, cậu được tự do được thể hiện vẻ mặt yếu đuối nhất."Đừng khóc...là tôi sai...tôi sẽ không làm thế nữa..." Vỗ nhẹ lên cái lưng đang run rẩy trong lòng, anh dịu dàng an ủi. Cảm nhận được cậu đang khóc đến thê lương, anh không nhịn được mà đau lòng một trận.Đã tự hứa với lòng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ai kia nhưng tim anh như bị dẫm đạp lên một cách vô tình khi nhìn cậu vì hắn mà khóc. Kiềm nén xuống bi thương trong lòng, Title âm thầm nhớ rõ ngày hôm nay-ngày Mean dám làm người hắn coi như tâm can phải đau khổ.
*********
Hôm nay không khí trong lớp có phần ủ dột hơn bình thường. Ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình, Plan không bất ngờ khi thấy hắn đã chuyển đến ngồi ở một vị trí thật xa trong góc. Đây được tính là gì? Là giận dỗi thông thường hay ghê tởm đến cực điểm...Lặng lẽ lấy ra sách vở từ trong ngăn bàn, cậu tiếp tục như một cái xác không hồn ngồi nghe giảng.Lén lút quan sát sắc mặt của Mean, tâm trạng của hắn hôm nay rõ ràng không được tốt. Đôi mắt thâm quầng chứng tỏ tối qua ngủ không được ngon, hắn cứ liên tục nhìn xuống điện thoại trên bàn một cách phiền muộn.Dường như cậu đã thành công bước đầu trong việc chia rẽ hai người nhưng lại chẳng cảm thấy hạnh phúc như trong dự định. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Mean, cậu bất giác nhói lên trong tim một hồi. Yêu đơn phương chính là cảm giác này...dù biết phía trước là vực sâu nhưng vẫn cam tâm tình nguyện không lùi bước.
**********
"Mean...cậu ăn sáng chưa?..Tôi mua cho cậu chút đồ ăn này..." Đặt xuống trước bàn một hộp đồ ăn, Plan ngọt ngào muốn hòa giải."Đem cái thứ rác rưởi này của cậu về đi...tôi không cần..." Lạnh lùng quát nạt một câu, hắn đưa tay hất văng đồ ăn trên bàn xuống đất.Cuối nhìn món ăn đã không còn hình dạng lúc đầu, cậu im lặng ngồi thụp xuống, lặng lẽ thu gom lại mọi thứ. Có lẽ hắn không biết rằng, đây đều là những món cậu dùng nguyên buổi sáng để làm ra."Vậy cậu có muốn uống gì không?..Tôi đi mua cho..." Để ý thấy vẻ mặt suy nhược của Mean, cậu không đành lòng để sức khỏe hắn ngày càng giảm sút. Quyết tâm ép hắn lót dạ cho đỡ mệt người, cậu cố chấp bỏ ngoài tai lời mắng chửi thậm tệ."Từ khi nào mặt cậu lại dày đến thế này...làm ơn để tôi yên đi...chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi ghê tởm cậu đến thế nào sao..." Nhẫn tâm thốt ra những lời khiến người khác tổn thương, hắn điên tiết lên hướng cậu mà giải tỏa. Chuyện của Jen đã đủ khiến hắn đau đầu, vậy mà người đầu sỏ gây ra lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn tỏ vẻ vô tội. Bực dọc trút giận một hơi, hắn chẳng còn tâm trí để tâm đến mặt của cậu đã tới nhợt đến không còn một giọt máu.Giống như cậu nghĩ trong lòng, hắn là đang ghê tởm cậu đến đỉnh điểm. Ghê tởm con người lặng lẽ yêu mình, ghê tởm con người dùng mọi thủ đoạn để phá hoại tình cảm của hắn. Biết trước sẽ bị xa lánh, lạnh lùng nhưng tâm lại không nhịn được đau lòng thêm một chút. Đợi đến khi hắn bình tĩnh lướt qua một cách vô tình, cậu mới dám lén bỏ hộp sữa đã chuẩn bị vào ngăn bàn. "Giận tôi đến đâu thì cũng đừng nên bỏ bữa chứ..." Lời thì thầm nho nhỏ của cậu dần bị tiếng gió ngoài cửa sổ che lấp đi. Gió thổi mạnh để mang theo niềm đau thương đến một nơi cậu không muốn ai tìm được.
*********
Hôm nay không khí trong lớp có phần ủ dột hơn bình thường. Ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình, Plan không bất ngờ khi thấy hắn đã chuyển đến ngồi ở một vị trí thật xa trong góc. Đây được tính là gì? Là giận dỗi thông thường hay ghê tởm đến cực điểm...Lặng lẽ lấy ra sách vở từ trong ngăn bàn, cậu tiếp tục như một cái xác không hồn ngồi nghe giảng.Lén lút quan sát sắc mặt của Mean, tâm trạng của hắn hôm nay rõ ràng không được tốt. Đôi mắt thâm quầng chứng tỏ tối qua ngủ không được ngon, hắn cứ liên tục nhìn xuống điện thoại trên bàn một cách phiền muộn.Dường như cậu đã thành công bước đầu trong việc chia rẽ hai người nhưng lại chẳng cảm thấy hạnh phúc như trong dự định. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Mean, cậu bất giác nhói lên trong tim một hồi. Yêu đơn phương chính là cảm giác này...dù biết phía trước là vực sâu nhưng vẫn cam tâm tình nguyện không lùi bước.
**********
"Mean...cậu ăn sáng chưa?..Tôi mua cho cậu chút đồ ăn này..." Đặt xuống trước bàn một hộp đồ ăn, Plan ngọt ngào muốn hòa giải."Đem cái thứ rác rưởi này của cậu về đi...tôi không cần..." Lạnh lùng quát nạt một câu, hắn đưa tay hất văng đồ ăn trên bàn xuống đất.Cuối nhìn món ăn đã không còn hình dạng lúc đầu, cậu im lặng ngồi thụp xuống, lặng lẽ thu gom lại mọi thứ. Có lẽ hắn không biết rằng, đây đều là những món cậu dùng nguyên buổi sáng để làm ra."Vậy cậu có muốn uống gì không?..Tôi đi mua cho..." Để ý thấy vẻ mặt suy nhược của Mean, cậu không đành lòng để sức khỏe hắn ngày càng giảm sút. Quyết tâm ép hắn lót dạ cho đỡ mệt người, cậu cố chấp bỏ ngoài tai lời mắng chửi thậm tệ."Từ khi nào mặt cậu lại dày đến thế này...làm ơn để tôi yên đi...chẳng lẽ cậu không nhận ra tôi ghê tởm cậu đến thế nào sao..." Nhẫn tâm thốt ra những lời khiến người khác tổn thương, hắn điên tiết lên hướng cậu mà giải tỏa. Chuyện của Jen đã đủ khiến hắn đau đầu, vậy mà người đầu sỏ gây ra lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn tỏ vẻ vô tội. Bực dọc trút giận một hơi, hắn chẳng còn tâm trí để tâm đến mặt của cậu đã tới nhợt đến không còn một giọt máu.Giống như cậu nghĩ trong lòng, hắn là đang ghê tởm cậu đến đỉnh điểm. Ghê tởm con người lặng lẽ yêu mình, ghê tởm con người dùng mọi thủ đoạn để phá hoại tình cảm của hắn. Biết trước sẽ bị xa lánh, lạnh lùng nhưng tâm lại không nhịn được đau lòng thêm một chút. Đợi đến khi hắn bình tĩnh lướt qua một cách vô tình, cậu mới dám lén bỏ hộp sữa đã chuẩn bị vào ngăn bàn. "Giận tôi đến đâu thì cũng đừng nên bỏ bữa chứ..." Lời thì thầm nho nhỏ của cậu dần bị tiếng gió ngoài cửa sổ che lấp đi. Gió thổi mạnh để mang theo niềm đau thương đến một nơi cậu không muốn ai tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz