[BONBIN] You And Me ( Anh Và Em)
Chương 6
Trời sáng...HanBin cựa mình tỉnh dậy. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào xuyên qua tấm rèm mỏng manh, một màn sáng lấp lánh như ánh hào quang phả lên khuôn mặt trắng sáng, HanBin khẽ nhăn mặt nheo mắt. Trời hơi lạnh, anh vô thức muốn kéo chăn nhưng chẳng thể cử động nổi, cơn đau đầu kéo đến khiến HanBin như sắp nổ tung đến nơi rồi, trong miệng có chút đắng. Anh cảm thấy mình không ổn chút nào, bụng có chút nôn nao và chết thật... nhức đầu quá. HanBin chẳng thể nhớ nổi hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Mọi ký ức như một thước phim chập chờn, hỗn loạn. Chỉ nhớ rằng, anh ngủ quên mất... rồi có cảm giác có ai đó đang bế mình lên...Phải rồi, là Hyuk đã đưa anh vào phòng...Cảm nhận được cái ấm áp sau lưng, cùng tiếng thở đều đặn khẽ phả vào gáy mình. HanBin giật mình quay người lại, bây giờ anh đang nằm gọn trong vòng tay của Hyuk. Còn Hyuk vẫn say ngủ, thấy người trong lòng cựa quậy liền ôm chặt anh áp lại vào lòng mình, đôi tay còn luồn vào trong áo ôm trọn lấy chiếc eo quyến rũ.HanBin hốt hoảng hốt vì hành động quá đỗi thân mật vừa rồi, bàn tay nhỏ khẽ kéo đôi tay to lớn gân guốc của hắn ra. Có chút ngại ngùng, mặc dù hồi nhỏ hai người cũng từng ôm nhau ngủ nhưng hành động vừa rồi thực sự khiến anh có chút... nói sao nhỉ? Ừm, là không tự nhiên.Chẳng phải là anh ghét hay gì đâu, chỉ là hai người bây giờ đã lớn rồi và cả những hành động như thế người ta chỉ ... à mà thôi.HanBin thành công thoát khỏi nanh vuốt của sói trắng đội nốt cún con kia. Thấy Hyuk vẫn còn ngủ, liền nhẹ nhàng bước xuống giường. Trước khi ra ngoài còn không quên đắp lại chăn cho hắn.Gật đầu hài lòng, anh đóng lại cửa phòng. Tốt nhất nên làm mọi thứ thật khẽ. Hôm qua hắn chắc đã phải vất vả rồi, mệt mỏi vì chuyến đi dài, đã thế còn phải rước anh vào phòng như thế khiến anh rất áy náy.HanBin vừa rời khỏi, người trên giường đã bật dậy. Chống hai tay ra sau, Hyuk đăm chiêu nhìn vào cánh cửa phòng đã đóng lại, ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng nhìn vào khoảng không vô định. Mặt thoáng hiện lên một nỗi thất vọng... quả nhiên anh không nhớ gì. Hắn biết và cũng chẳng mong anh sẽ nhớ lại nó, chỉ là trong lòng có chút hụt hẫng, tiếc nuối.Dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ dài, anh vươn vai cho tỉnh ngủ. Bước ra ngoài, đưa mắt nhìn khắp phòng khách một lượt. Đúng như anh nghĩ, nó rất gọn gàng, chuyển tầm mắt ra hướng ban công cửa đã được khóa và kéo rèm lại.Hắn thật sự vẫn như trước nhỉ? Gọn gàng, sạch sẽ... Hừm... và vẫn luôn là người dọn dẹp chiến trường mà cả hai gây ra. Đôi lúc HanBin thực sự nghĩ Hyuk còn ra dáng một người anh hơn cả mình... Bởi cậu nhóc ấy đối với anh ngoài những lúc mít ướt như con nít ấy còn là một người rất biết chăm sóc người khác... Nhớ lại những lần anh bị ốm, toàn là Hyuk chăm sóc anh cả. Ngày ấy, khi hắn chưa sang Pháp ba mẹ của anh rất bận, vẫn luôn là hắn dịu dàng chăm sóc anh...Tủm tỉm cười, HanBin chợt giật mình vì tiếng chuông điện thoại.Không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hyuk, vội vã cầm lấy chiếc điện thoại, anh nhanh chóng di chuyển ra ngoài ban công nghe máyLà Jung Hwan gọi cho anh"Alo anh ngh...""HanBin! Sao qua em gọi mãi anh không nghe máy, anh có biết em đã lo như thế nào không hả ?!?" Jung Hwan gần như hét lên. Cậu thực sự đã rất lo lắng cho anh.HanBin giờ mới nhớ ra, chợt cảm thấy mình lại bất cẩn rồi. Chả là, anh thường có thói quen tắt chuông báo khi dạy. Anh không muốn bị làm phiền cũng như không muốn bị phân tâm khi dạy, và Jung Hwan đương nhiên biết điều đó. Nhưng vì hôm qua gặp lại Hyuk vui quá nên anh quên béng mất.Cốc nhẹ vào đầu, anh đáp"Xin lỗi em nhé! Để em phải lo rồi, Kang Hwanie đừng giận... "Đầu dây bên kia, Jung Hwan vo vo tóc. Đúng là cậu có chút giận, nhưng cậu lo cho anh nhiều hơn... Hôm qua từ bệnh viện trở về cũng đã muộn nhưng cậu biết anh sẽ chưa ngủ giờ này nên mới gọi. Nào ngờ, gọi cả chục cuộc không thấy anh nghe máy. Lòng thầm trấn an bản thân rằng anh đã ngủ nên mới thôi.Đêm ấy, cậu chẳng thể chợp mắt nổi, trong lòng dấy lên một nỗi bất an khó tả. Đến 2, 3 giờ sáng mới ngủ được chút. Vừa tỉnh dậy liền ôm lấy điện thoại gọi cho anh. Vậy mà anh vẫn không nghe máy, đương định chuẩn bị đến nhà anh thì anh bắt máy..."Em không giận, sau anh đừng vậy nữa em lo muốn chết! ""Anh biết rồi mà! Em ăn sáng chưa? "
HanBin hơi nghiêng người đưa sát điện thoại vào tai hỏi."Em chưa, định bụng đến quán rồi mới ăn, còn anh ?""Anh vừa mới dậy thôi, tí anh đến quán với em nhé? "Nghe anh nói đến quán, mặt Jung Hwan tươi tỉnh cả lên, vội đáp với giọng thích thú"Vâng, vâng anh đến đi rồi em với anh đi ăn". Liếc nhìn lên đồng hồ mới 6 rưỡi sáng, tầm 7 giờ cậu định sẽ sang đón anh rồi cả hai cùng đi.Niềm vui chẳng được bao lâu, HanBin làm nụ cười trên môi cậu thoáng tắt ngấm. "Không được rồi, sáng nay anh sẽ ăn ở nhà... " Nói được giữa chừng thấy cổ họng hơi khô khốc, anh hắng một tiếng, đoạn anh nói tiếp "Có lẽ đến giữa buổi mới đến quán với em được!""V-vậy ạ, mà có chuyện gì vậy anh?" Jung Hwan ngậm ngùi hỏi giọng buồn bã xen chút thất vọng."À...Không có gì đâu, là một người em thân thiết của anh mới về Hàn Quốc thôi. Anh muốn dành thời gian cho em ấy một chút.""Vâng... ""Em sao thế, còn giận anh hửm? " HanBin cười hỏi, mang chút nghịch ngợm hỏi han."Không đâu, em..."Cạch...
Tiếng cửa vang lên, HanBin biết Hyuk đã dậy liền vội nói" Thôi, anh tắt máy nhé, khi nào chuẩn bị đến quán sẽ gọi em sau. Yêu em!" Nói rồi còn chụt một tiếng bonut cho cái người đang giận dỗi kia.Thoáng nghe tiếng cửa vang lên qua điện thoại ở đầu dây bên kia, Jung Hwan đoán người em thân thiết kia có vẻ đã dậy rồi. Có chút buồn, cậu chỉ ậm ự chào anh rồi tắt máyHanBin tắt máy, và giờ anh mới để ý, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Jung Hwan từ đêm qua đến sáng nay, mà Kang Jung Hwan cũng kiên nhẫn quá đi, anh biết cậu ấy lo lắng cho anh nên mới lớn giọng trách móc. Anh chắc chắn sẽ không giận. Lặng lẽ ngắm nhìn một hàng cuộc gọi nhỡ từ cậu người yêu, HanBin bẽn lẽn mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia hạnh phúc.Lẩm nhẩm ngân nga một giai điệu bài hát, anh cất máy toan định quay người vào nhà, bất chợt đôi tay to lớn của Hyuk đã ôm lấy eo anh, từ đằng sau Hyuk đặt cằm lên vai anh mà dụi dụi, mắt lười không thèm mở lim dim hỏi"Ưm... sao anh dậy sớm thế? "HanBin bị hành động vừa rồi làm cho đớ người. Cậu nhóc này từ lúc trở về lại có những hành động khó hiểu như vậy... lẽ nào là do ảnh hưởng của văn hóa nước ngoài sao? Nhất thời không biết làm gì, anh giữ lấy tay hắn nhẹ nhàng tách ra nhưng không được chỉ ậm ừ trả lời hắn.Hắn vậy mà chẳng để ý đến sự luống cuống, ngại ngùng của anh. Vành tai đỏ bừng thấy rõ. Hứng thú trêu trọc anh một chút. Hyuk hơi ngẩng đầu nói gì đó với anh, còn cố tình phả hơi vào tai anh, khiến anh hoảng đến phát sợ. Thấy rõ được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong ngực anh Hyuk mới khoái trá thả anh ra.HanBin được thả liền vội quay người, Hyuk làm vậy thực khiến anh phát hoảng. Đưa tay vuốt ngực, anh thở phào một cái như lấy lại bình tĩnh."C-Chúng ta mau vào trong thôi, sương sớm sẽ cảm mất" Nói rồi anh kéo Hyuk vào trong nhà......"Anh, em đi đây!" Hyuk ôm anh thật chặt, siết chặt anh vào hơi ấm của mình luyến tiếc mãi không buông."Ừ! Em mau đi đi." Mãi chưa thấy Hyuk thả mình, anh vỗ nhẹ vào vai hắn. Bật cười thật khẽ, nói là phải đi vậy mà cứ ôm anh không buông. Hắn vậy mà vẫn dính người như ngày nào ( cụ thể là dính mỗi anh thôi ạ). Rời khỏi cái ôm, Hyuk ôm anh thêm cái nữa rồi quay người rời đi. Trong lòng thầm chửi rủa lão già chết tiệt. Miệng bảo hắn nghỉ ngơi hết tuần này, vậy mà hôm sau đã kêu hắn tới công ty. Chẳng thể làm gì, hắn buộc phải vác cái xác này đến đó. Thật ra hắn biết, làm gì sẽ được nghỉ ngơi đến hết tuần, trong mấy ngày đó cũng phải xem xét lại vài tài liệu quan trọng, tình hình phát triển của công ty này nọ, rất nhiều cái...
Hầm hầm mang cái mặt chẳng mấy dễ chịu đến công ty. Lão Koo nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm căn dặn điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Chỉ trực chờ đến khi cô thư kí đưa cho sấp tài liệu hắn vội cầm lấy rồi trở về nhà.Xem xét lại một số tài liệu, dự án trước đây cũng như sắp tới của công ty. Hyuk viết viết, gạch gạch vào sổ sách những vấn đề cần sửa lại, gạch ra những định hướng, cách giải quyết. Nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của Hyuk lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ hờ hững thường ngày. Lật trang quyển này, mở sách quyển khác rồi thêm thêm, bớt bớt cái nọ cái chai. Hắn khẽ nhíu mày với những trang tài liệu được ghim lại hẳn hoi, nội dung thì cũ rích, chẳng có gì mới mẻ, chiến lược đề ra cũng rất tầm phào, không đến nơi cũng chẳng đến chốn. Tặc lưỡi một cái, Hyuk nhếch mép cười lạnh này là trò cười cho thiên hạ thì có... chứ dự án thu hút cái mẹ gì. Lòng hoài nghi từ bao giờ Koo thị lại có loại nhân viên kém cỏi như vậy!Phải thừa nhận Koo BonHyuk trong công việc rất khó tính. Thử hỏi với tính khí của hắn bên ngoài đã mặt nặng mày nhẹ như vậy, thì trong công việc sẽ kinh khủng như thế nào. Những người từng làm việc bên chi nhánh ở Pháp chắc chắn sẽ biết, chỉ một sai sót nhỏ dù chức vị, quyền hạn cao đến mấy chỉ một cái nhếch mày khó chịu của Hyuk cũng một bước từ voi xuống chó, thử hỏi ai dám bật lại hắn chứ?Vứt tập tài liệu sang bên cạnh Hyuk đưa tay day day hai bên thái dương. Càng đọc cái thứ gọi là dự án ấy, hắn cảm tưởng thấy não mình sắp tàn đến nơi rồi...Một cuộc thoại gọi đến, liếc nhìn thấy cái tên quen thuộc Hyuk chẳng buồn nhấc máy. Đến cuối cùng, hắn vẫn còn chút tình người mà bắt máy lại cho người kia."Ya Koo BonHyuk! Tên khốn nhà cậu về nước mà không nói với tôi."" Giờ nói rồi đấy, cúp đây!" Trước sự bực bội của người kia, Hyuk điềm nhiên nhún vai trả lời."Ấy này, đừng như vậy. Cũng mấy năm rồi không gặp đến chỗ tôi đi! Tiện thể giới thiệu chỗ làm của tôi rồi ôn lại ít chuyện cũ. "Người kia biết nói vậy, Hyuk nhất định sẽ chẳng nói gì mà tắt máy luôn thay cho sự từ chối thẳng thừng của mình. Chẳng đợi hắn làm điều đó, người kia cũng nói luôn." Này vai của cậu, đến đi tôi xem lại cho!"
HanBin hơi nghiêng người đưa sát điện thoại vào tai hỏi."Em chưa, định bụng đến quán rồi mới ăn, còn anh ?""Anh vừa mới dậy thôi, tí anh đến quán với em nhé? "Nghe anh nói đến quán, mặt Jung Hwan tươi tỉnh cả lên, vội đáp với giọng thích thú"Vâng, vâng anh đến đi rồi em với anh đi ăn". Liếc nhìn lên đồng hồ mới 6 rưỡi sáng, tầm 7 giờ cậu định sẽ sang đón anh rồi cả hai cùng đi.Niềm vui chẳng được bao lâu, HanBin làm nụ cười trên môi cậu thoáng tắt ngấm. "Không được rồi, sáng nay anh sẽ ăn ở nhà... " Nói được giữa chừng thấy cổ họng hơi khô khốc, anh hắng một tiếng, đoạn anh nói tiếp "Có lẽ đến giữa buổi mới đến quán với em được!""V-vậy ạ, mà có chuyện gì vậy anh?" Jung Hwan ngậm ngùi hỏi giọng buồn bã xen chút thất vọng."À...Không có gì đâu, là một người em thân thiết của anh mới về Hàn Quốc thôi. Anh muốn dành thời gian cho em ấy một chút.""Vâng... ""Em sao thế, còn giận anh hửm? " HanBin cười hỏi, mang chút nghịch ngợm hỏi han."Không đâu, em..."Cạch...
Tiếng cửa vang lên, HanBin biết Hyuk đã dậy liền vội nói" Thôi, anh tắt máy nhé, khi nào chuẩn bị đến quán sẽ gọi em sau. Yêu em!" Nói rồi còn chụt một tiếng bonut cho cái người đang giận dỗi kia.Thoáng nghe tiếng cửa vang lên qua điện thoại ở đầu dây bên kia, Jung Hwan đoán người em thân thiết kia có vẻ đã dậy rồi. Có chút buồn, cậu chỉ ậm ự chào anh rồi tắt máyHanBin tắt máy, và giờ anh mới để ý, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Jung Hwan từ đêm qua đến sáng nay, mà Kang Jung Hwan cũng kiên nhẫn quá đi, anh biết cậu ấy lo lắng cho anh nên mới lớn giọng trách móc. Anh chắc chắn sẽ không giận. Lặng lẽ ngắm nhìn một hàng cuộc gọi nhỡ từ cậu người yêu, HanBin bẽn lẽn mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên một tia hạnh phúc.Lẩm nhẩm ngân nga một giai điệu bài hát, anh cất máy toan định quay người vào nhà, bất chợt đôi tay to lớn của Hyuk đã ôm lấy eo anh, từ đằng sau Hyuk đặt cằm lên vai anh mà dụi dụi, mắt lười không thèm mở lim dim hỏi"Ưm... sao anh dậy sớm thế? "HanBin bị hành động vừa rồi làm cho đớ người. Cậu nhóc này từ lúc trở về lại có những hành động khó hiểu như vậy... lẽ nào là do ảnh hưởng của văn hóa nước ngoài sao? Nhất thời không biết làm gì, anh giữ lấy tay hắn nhẹ nhàng tách ra nhưng không được chỉ ậm ừ trả lời hắn.Hắn vậy mà chẳng để ý đến sự luống cuống, ngại ngùng của anh. Vành tai đỏ bừng thấy rõ. Hứng thú trêu trọc anh một chút. Hyuk hơi ngẩng đầu nói gì đó với anh, còn cố tình phả hơi vào tai anh, khiến anh hoảng đến phát sợ. Thấy rõ được nhịp tim đang đập mạnh mẽ trong ngực anh Hyuk mới khoái trá thả anh ra.HanBin được thả liền vội quay người, Hyuk làm vậy thực khiến anh phát hoảng. Đưa tay vuốt ngực, anh thở phào một cái như lấy lại bình tĩnh."C-Chúng ta mau vào trong thôi, sương sớm sẽ cảm mất" Nói rồi anh kéo Hyuk vào trong nhà......"Anh, em đi đây!" Hyuk ôm anh thật chặt, siết chặt anh vào hơi ấm của mình luyến tiếc mãi không buông."Ừ! Em mau đi đi." Mãi chưa thấy Hyuk thả mình, anh vỗ nhẹ vào vai hắn. Bật cười thật khẽ, nói là phải đi vậy mà cứ ôm anh không buông. Hắn vậy mà vẫn dính người như ngày nào ( cụ thể là dính mỗi anh thôi ạ). Rời khỏi cái ôm, Hyuk ôm anh thêm cái nữa rồi quay người rời đi. Trong lòng thầm chửi rủa lão già chết tiệt. Miệng bảo hắn nghỉ ngơi hết tuần này, vậy mà hôm sau đã kêu hắn tới công ty. Chẳng thể làm gì, hắn buộc phải vác cái xác này đến đó. Thật ra hắn biết, làm gì sẽ được nghỉ ngơi đến hết tuần, trong mấy ngày đó cũng phải xem xét lại vài tài liệu quan trọng, tình hình phát triển của công ty này nọ, rất nhiều cái...
Hầm hầm mang cái mặt chẳng mấy dễ chịu đến công ty. Lão Koo nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm căn dặn điều chỉnh lại biểu cảm của mình. Chỉ trực chờ đến khi cô thư kí đưa cho sấp tài liệu hắn vội cầm lấy rồi trở về nhà.Xem xét lại một số tài liệu, dự án trước đây cũng như sắp tới của công ty. Hyuk viết viết, gạch gạch vào sổ sách những vấn đề cần sửa lại, gạch ra những định hướng, cách giải quyết. Nhìn dáng vẻ tập trung cao độ của Hyuk lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ hờ hững thường ngày. Lật trang quyển này, mở sách quyển khác rồi thêm thêm, bớt bớt cái nọ cái chai. Hắn khẽ nhíu mày với những trang tài liệu được ghim lại hẳn hoi, nội dung thì cũ rích, chẳng có gì mới mẻ, chiến lược đề ra cũng rất tầm phào, không đến nơi cũng chẳng đến chốn. Tặc lưỡi một cái, Hyuk nhếch mép cười lạnh này là trò cười cho thiên hạ thì có... chứ dự án thu hút cái mẹ gì. Lòng hoài nghi từ bao giờ Koo thị lại có loại nhân viên kém cỏi như vậy!Phải thừa nhận Koo BonHyuk trong công việc rất khó tính. Thử hỏi với tính khí của hắn bên ngoài đã mặt nặng mày nhẹ như vậy, thì trong công việc sẽ kinh khủng như thế nào. Những người từng làm việc bên chi nhánh ở Pháp chắc chắn sẽ biết, chỉ một sai sót nhỏ dù chức vị, quyền hạn cao đến mấy chỉ một cái nhếch mày khó chịu của Hyuk cũng một bước từ voi xuống chó, thử hỏi ai dám bật lại hắn chứ?Vứt tập tài liệu sang bên cạnh Hyuk đưa tay day day hai bên thái dương. Càng đọc cái thứ gọi là dự án ấy, hắn cảm tưởng thấy não mình sắp tàn đến nơi rồi...Một cuộc thoại gọi đến, liếc nhìn thấy cái tên quen thuộc Hyuk chẳng buồn nhấc máy. Đến cuối cùng, hắn vẫn còn chút tình người mà bắt máy lại cho người kia."Ya Koo BonHyuk! Tên khốn nhà cậu về nước mà không nói với tôi."" Giờ nói rồi đấy, cúp đây!" Trước sự bực bội của người kia, Hyuk điềm nhiên nhún vai trả lời."Ấy này, đừng như vậy. Cũng mấy năm rồi không gặp đến chỗ tôi đi! Tiện thể giới thiệu chỗ làm của tôi rồi ôn lại ít chuyện cũ. "Người kia biết nói vậy, Hyuk nhất định sẽ chẳng nói gì mà tắt máy luôn thay cho sự từ chối thẳng thừng của mình. Chẳng đợi hắn làm điều đó, người kia cũng nói luôn." Này vai của cậu, đến đi tôi xem lại cho!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz