ZingTruyen.Xyz

[BonBin] Xin đừng để ai biết chúng ta đang yêu !!!

Chương 3

mimeo23

Hyuk khẽ nghiêng đầu, nhìn người con gái đang ngồi trước mặt. Ánh đèn dịu nhẹ trong quán phản chiếu lên làn váy trắng bồng bềnh của cô, khiến cô trông như đang phát sáng. Đúng vứi lời hứa hẹn cho lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người.

Nhưng... có điều gì đó hơi lạ.

Ánh mắt anh khẽ liếc về phía chiếc bàn ở góc xa, nơi một chàng trai trẻ đang ngồi một mình. Người đó là chàng trai bạn đã đi cùng Soomi vào lúc sáng đây mà. Cậu ta là xuất hiện cùng Soomi một lần nữa, nhưng cố ý ngồi khác bàn.

"Vì sáng nay em vội quá nên quên mất lời hẹn của chúng ta", Soomi nói, nụ cười ngượng ngùng hiện lên, "Bây giờ em xin được ra mắt anh... một cách chính thức"

Hyuk bật cười khẽ. Ngay khoảnh khắc này, anh tin rằng người trước mặt chính là Hami dịu dàng, ngọt ngào của mình, cô gái đã khiến anh mong chờ từng ngày trong suốt thời gian ở Nhật. Có lẽ sáng nay, cô chỉ ngại ngùng vì lần đầu gặp ngoài đời mà thôi.

"Nếu vậy thì bây giờ xem như buổi gặp mặt chính thức nhé", Hyuk đáp, giọng nhẹ nhàng, "Bữa ăn này cho phép anh được mời em"

Anh nói, rồi khẽ liếc về phía chàng trai ở bàn bên. Người kia đang giả vờ chăm chú vào điện thoại, nhưng Hyuk cảm nhận rõ ràng ánh nhìn anh ta vẫn dõi về phía bàn này.

Soomi nhận ra ánh mắt ấy, liền vội cười trừ, "Anh đừng để ý cậu ấy. Cậu ấy với em là bạn thân, đi đâu em cũng nhờ chở đi riết quen luôn. Giờ mà bảo đi xe ngoài chắc em chịu thua mất"

"À ra vậy", Hyuk gật đầu, mỉm cười thân thiện, "Nếu cậu ấy đã đi cùng, hay là mời sang đây ngồi cho vui?"

"Dạ, không cần đâu ạ", Soomi vội đáp, cười hơi gượng gạo, "Anh cứ mặc kệ cậu ấy đi"

Cô biết rõ Hanbin có thể nghe rõ từng câu từng chữ cô.

Để buổi gặp mặt hôm nay "êm xuôi như kế hoạch", Hanbin và Soomi đã bàn tính kỹ càng: trong suốt buổi hẹn, hai người sẽ lén gọi điện cho nhau. Soomi đeo tai nghe một bên, khéo léo dùng tóc che lại. Nhiệm vụ của Hanbin là "tổng đài hỗ trợ khẩn cấp": ngồi ở bàn cách đó vài mét, sẵn sàng nhắc bài khi Hyuk nói đến chuyện gì ngoài kịch bản.

Hanbin chỉnh âm lượng điện thoại lên mức tối đa, nhưng bên kia chỉ nghe thấy tiếng đồ vật va vào nhau và giọng người phục vụ. Cậu cau mày, nói nhỏ vào mic:

"Mày để điện thoại lên bàn đi, mày để đâu mà tao nghe như trong... tủ lạnh vậy?"

Soomi suýt bật cười, vội mím môi lại, rồi nhẹ nhàng úp điện thoại xuống bàn.

Hyuk lúc đó ra hiệu cho phục vụ mang menu đến, lịch sự nói, "Em chọn trước đi"

Soomi vài món cô thích rồi đẩy menu sang Hyuk. Hyuk mỉm cười gật đầu, vừa xem vừa gọi tên vài món.

"Em có muốn uống chút rượu không?", Hyuk hỏi, giọng nhẹ nhàng mà đầy lịch thiệp.

"Em uống được, tuỳ anh chọn ạ", Soomi đáp, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể, trong khi tai bên kia vẫn dỏng lên nghe chỉ đạo từ Hanbin.

Hyuk khựng lại giây lát, rồi mỉm cười quay sang người phục vụ, "Cho tôi một chai Sparkling Champagne nhé"

Nghe đến đó, Soomi âm thầm gật gù trong lòng. Loại rượu nhẹ, vị thanh, rất hợp với phụ nữ... đúng là người đàn ông tinh tế.

Không khí trên bàn ăn trở nên dịu hơn. Hyuk khẽ nghiêng đầu, ánh mắt anh dừng lại nơi gò má của cô gái đối diện.

"Em chắc là sống với gia đình đúng không?", anh hỏi bâng quơ.

Soomi hơi sững lại. Một giây, hai giây... rồi mới nhanh chóng lặp lại như cái máy, "Dạ đúng, em đang sống cùng gia đình ạ. Còn anh thì sao?"

Từ bàn bên kia, Hanbin khẽ bật ra một tiếng thì thầm như la nhỏ, "Trời ơi, ai biểu mày hỏi lại! Tao đã kể anh ấy đang ở Nhật rồi mà!"

Soomi đã nghe thấy, vội cười chữa cháy, "À đúng rồi, em nhớ ra rồi, anh có kể là anh đang sống ở Nhật mà, haha..."

Hyuk bật cười khẽ, "Ừ, anh đang làm việc ở Nhật, nhưng dạo gần đây cũng đang suy nghĩ... không biết có nên sắp xếp để quay về Hàn không nữa"

Soomi ngẩng đầu, hơi nghiêng người, "Tại sao anh lại muốn về Hàn ạ?"

Hyuk nhìn cô một thoáng, rồi mỉm cười, giọng anh trầm xuống, "Không biết nữa... chỉ là tự nhiên muốn thôi. Có lẽ là... sau khi gặp em"

Không khí chợt im lặng. Hanbin ở bàn bên kia gần như nín thở. Trong lòng cậu lẫn lộn giữa bối rối và lo sợ : rốt cuộc, Hyuk đang cảm mến người con gái trước mặt, hay là người đã từng nói chuyện cùng anh qua màn hình điện thoại kia?

Soomi cũng cảm nhận được điều đó. Ánh mắt cô khẽ liếc về phía Hanbin, lòng thoáng lo lắng. Nếu anh ấy thật sự định quay về Hàn, chẳng phải Hanbin nên nói rõ mọi chuyện trước khi quá muộn sao?

Cô nhanh trí đổi đề tài, "Anh Hyuk, anh làm công việc gì bên Nhật vậy ạ?"

Hanbin bên bàn kia, khẽ gật đầu tán thành, câu hỏi hợp lý, an toàn, cậu cũng chưa từng hỏi đến chi tiết này.

"Anh chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, làm công ăn lương", Hyuk đáp, giọng khiêm tốn, "Còn em?"

"Em còn một năm nữa mới ra trường ạ", Soomi đáp, nở nụ cười tươi.

Đồ ăn và rượu được bưng ra, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Bên bàn xa, Hanbin hoàn toàn không thể tập trung vào món ăn. Cậu phải dán tai vào điện thoại, theo dõi từng lời họ nói để kịp "hỗ trợ" Soomi đúng lúc, sợ cô ấy gặp phải tình huống nào bất ngờ.

Người phục vụ đứng từ xa, nhìn nét mặt Hanbin lúc căng thẳng, lúc nhăn nhó, cứ tưởng cậu không vừa ý với đồ ăn. Anh bước tới, giọng lịch sự nhưng đầy lo lắng.

"Thưa anh, bữa ăn hôm nay có hợp khẩu vị không ạ? Nếu có vấn đề gì chưa hài lòng, anh cứ nói, tôi sẽ hỗ trợ ngay"

bị hỏi thăm bất ngờ, Hanbin hoảng hốt làm rơi muỗng, nước sốt văng lên áo. Người phục vụ vội vàng xin lỗi, đưa khăn lau đến giúp, trong khi Hanbin liên tục xua tay, lúng túng.

"Không sao đâu, không cần đâu ạ!"

Sự lộn xộn bất ngờ này ngay lập tức thu hút ánh mắt Hyuk và Soomi. Hyuk nói Soom cứ ngồi đây đi, để anh qua xem thử.

Hanbin cầm khăn ướt, lau đi vết nước sốt trên áo, tỏ ra không vấn đề gì, "Tôi không sao đâu, cậu không cần lo lắng"

Hyuk xuất hiện từ phía sau, nhìn tình hình và gương mặt Hanbin đầy vẻ lộn xộn, "Có chuyện gì vậy?"

Hanbin vội vàng cười trừ "À không, không có gì. Anh cứ quay về chỗ ngồi với Soomi đi"

Hyuk chỉ tay vào áo cậu, "Áo cậu bẩn kìa"

Hanbin nhún vai, cười, "Không sao đâu, mấy vết bẩn này nhảm nhí mà. Với lại, em là con trai, đâu có ngại"

Hyuk gật gật, định quay về chỗ, thì ánh mắt anh vô tình nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn Hanbin. Màn hình sáng lên, hiển thị cuộc gọi đang kết nối — tên người được gọi là [Soomi bé iu].

Hyuk nheo mắt, cố nhìn cho rõ. Ngay lúc đó, Hanbin lại vô tình để khăn tay lên bàn, che mất một phần của màn hình lại. Một luồng nghi ngờ lóe lên trong đầu Hyuk. Anh không chắc 100%, nhưng khả năng anh nhìn thấy [Soomi bé iu]

"Hanbin bị sao vậy anh?", Soomi nhìn thấy Hyuk quay lại, liền hỏi.

"Cậu ấy bị bẩn quần áo, em có muốn sang xem thử không?", Hyuk nhẹ giọng đáp.

"Dạ thôi, cậu ấy tự lo được mà", Soomi xuề xoà nói.

"Ừm", Hyuk gật đầu, bỗng nhớ ra điều cần hỏi, "Anh hỏi này, em với cậu bạn đó, tên gì nhỉ..."
"Hanbin"

"À, em và Hanbin thân với nhau lắm sao?"

"Thân chứ anh, tụi em chơi với nhau từ hồi còn nhỏ. Không có chuyện gì mà tụi em giấu nhau đâu", Soomi vui vẻ đáp.

"Vậy... tụi em còn có bạn nào trùng tên với em không?"

Soomi nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Em chắc là không, chưa có ai trùng tên với em cả"

"Ồ...", Hyuk gật gù, trong lòng khẽ nghi hoặc. Nếu vậy thì khi nãy, Hanbin đang gọi cho ai?

Anh khẽ liếc về phía Soomi, muốn tìm ra điều quan trọng ngay lúc này. Điện thoại của cô để trên bàn cạnh dĩa thức ăn, màn hình úp xuống. Hyuk biết rõ việc tò mò hay chạm vào đồ cá nhân của người khác là không nên, nhưng trong lòng anh khao khát xác nhận: liệu người mà Hanbin gọi, có phải là Soomi đang ngồi đây không?

Quan trọng hơn, tại sao họ lại gọi cho nhau khi đang ngồi cùng một chỗ?

Cuộc trò chuyện hôm nay giữa hai người diễn ra tương đối suôn sẻ. Không chỉ Soomi, mà Hanbin bên kia cũng lén thở phào, cảm giác như vừa vượt qua một chặng đua sinh tồn đầy căng thẳng.

Khi Hyuk và Soomi ra ngoài, Soomi định tạm biệt và ra về, bỗng anh khẽ giơ tay vuốt nhẹ một lọn tóc của cô, khiến Soomi giật nảy mình.

"Anh..."

"Anh thấy tóc em bị rối, chỉnh lại thôi. Xin lỗi làm em giật mình nhé!", Hyuk cười ấm áp.

Soomi khẽ mỉm cười, tự nhủ có lẽ mình đang phát điên, hoặc là dư âm của rượu khiến cô không còn tỉnh táo, bởi giờ đây cô cảm thấy nụ cười của người đàn ông này... thật đẹp, đẹp đến mức khiến tim cô khẽ rung.

Xe của Hanbin vừa chạy tới trước cửa. Soomi vẫy tay tạm biệt Hyuk rồi bước lên xe. Hanbin cũng vẫy tay, nở một nụ cười rộng rạng rỡ, "Anh về cẩn thận nhá"

"Ừm, cảm ơn cậu", Hyuk đáp, nở nụ cười tạm biệt, ánh mắt vẫn lấp lánh chút gì đó khó tả.

Nhìn chiếc xe từ từ biến mất giữa dòng phố nhộn nhịp, Hyuk thản nhiên nhét hai tay vào túi quần, bước từng bước chậm rãi rời khỏi nhà hàng. Không khí tối nay thật mát mẻ, mang lại cho anh cảm giác quen thuộc đến lạ thường, như thể Hàn Quốc vẫn luôn là nơi anh thuộc về. Những năm tháng một mình lăn lộn ở Nhật, không có người thân bên cạnh, đã rèn cho Hyuk sự cẩn trọng trong từng cử chỉ, từng quyết định.

Bên ngoài, anh vẫn giữ lớp vỏ thư sinh nho nhã; nhưng bên trong, con người này là một thế giới khó chạm tới, ẩn chứa nhiều bí ẩn mà chưa ai từng nhìn thấu.

Hyuk rút từ túi áo khoác ra một bao thuốc lá, tự châm lửa và rít một hơi dài. Làn khói bay lượn rồi tan vào màn đêm. Anh luôn thích buổi tối. Khi còn nhỏ, Hyuk từng ước trời đừng bao giờ sáng, vì chỉ vào buổi tối, cả gia đình mới sum họp đầy đủ bên nhau. Khi trưởng thành, anh càng yêu bóng tối, yêu sự u ám, nơi che giấu và bảo vệ những điều riêng tư. Trong bóng tối, Hyuk cảm thấy mình có thể quan sát thế giới mà không bị phát hiện. Mọi cử chỉ, mọi hành động của những người ngoài ánh sáng đều lọt vào tầm mắt anh.

Cũng như lúc này, nhìn hai chú nai ngây thơ đó đùa giỡn, anh cảm thấy vui vẻ lạ thường.

"Lâu rồi mới có cảm giác bình yên như vậy... như sống cuộc sống của một người bình thường", anh tự nhủ, ném điếu thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt.

Ở đằng xa, một chiếc xe hơi đen bóng lấp ló, dường như đang đợi sẵn Hyuk. Anh vừa bước tới, người trên xe lập tức mở cửa, rồi cả người và chiếc xe nhanh chóng mất hút trong đám đông.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz