Bonbin Version Anh Em Da Lon Roi
Warning: có chứa cảnh quan hệ nam x nam, vui lòng clickback nếu bạn cảm thấy không phù hợp
.
Sau ngày hôm đó, Hanbin cứ cố tránh né Bonhyuk, gọi điện không cầm máy, nhắn tin không trả lời, thấy người đến trước văn phòng thì bỏ về từ cổng sau, bấm chuông cửa cũng vờ như mình không ở nhà.Người kia kiên trì vài hôm rồi cũng không đến nữa, Hanbin thở phào một hơi, ấy mà chẳng hiểu sao lồng ngực lại cảm thấy trống rỗng.Bonhyuk đã ở trong căn nhà của anh suốt nửa năm trời, bây giờ đi đến ngóc ngách nào, cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng của em ấy.Vali đồ trong phòng dành cho khách cũng chưa được lấy đi nữa.Hanbin lại thở dài, cuộc đời bình lặng suốt hai mươi chín năm của anh, cuối cùng lại bị khuấy loạn bởi một thằng nhóc kém hơn năm tuổi.Anh dọn dẹp lại đống vải vóc trên bàn, chào hỏi trợ lí xong liền rời khỏi văn phòng làm việc.Mấy hôm nay Bonhyuk không còn đứng chờ trước công ty nữa, nên anh trở về bằng cửa chính. Không ngờ vừa bước ra khỏi cổng, người vốn đã lặn mất tăm mấy ngày nay lại xuất hiện, tựa người lên con Ferrari bự chảng của hắn, vừa thấy anh xuất hiện, hai mắt liền sáng lên....Sơ suất quá.- Hanbinie! Em xin lỗi!- Không cần xin lỗi, anh không giận.Hanbin rút tay mình ra khỏi tay Bonhyuk, xách túi lên đi ra cổng.- Anh không giận, thế sao lại trốn tránh em mấy hôm nay?Hanbin dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Người đàn ông này hình như mới từ công ty về, trên người còn mặc âu phục chỉn chu, tóc cũng được vuốt lên, nhưng vẻ mặt lại giống như một chú cún bị bỏ rơi vậy.Tim Hanbin nảy lên một cái, anh nghiêng đầu đi, không nhìn hắn nữa.- Anh... chỉ là anh nghĩ, em cần ít thời gian để tỉnh táo lại.- Hanbinie! Từ trước đến giờ, em đều rất tỉnh táo! Chuyện em yêu anh là thật!Trước lời tỏ tình thẳng thắn lần thứ hai này, Hanbin lại bắt đầu bối rối, lúc này anh chỉ biết dùng cách mà mình thông thạo nhất, bỏ trốn.Bonhyuk nhìn bóng người chạy vụt ra khỏi cổng kia, hắn mở cửa xe bước vào, rồ ga, quay đầu xe lao thẳng ra cổng.- Anh lên xe đi!Hanbin bước trên vỉa hè, cố không đoái hoài đến ánh mắt của người xung quanh đang chĩa vào anh, cũng cố phớt lờ đi con xe chậm rì rì đang chạy song song với mình, tài xế còn mở kính ghế phụ, không ngừng gọi tên anh. Anh nghĩ cứ bơ đi, lát nữa gọi không được thì em ấy sẽ đi ngay mà.Nhưng anh đã đánh giá thấp độ kiên trì của Bonhyuk rồi.Chiếc xe vẫn đi theo anh không rời, lúc này đã bắt đầu vào giờ cao điểm, một đống xe liền bị xe hắn chặn đứng đằng sau, không ngừng bực tức bóp cò.Có tài xế nhịn không được mở cửa kính ra chửi mắng.- Cái xe kia, có để cho người ta đi không!- Chắn đường của người ta hết rồi!Hanbin kiên trì không nổi nữa, rốt cuộc cũng chịu nhận thua, quay người ra dấu cho hắn. Bonhyuk vừa được miễn tội, vui vẻ đánh tay lái, tấp xe vào lề đường.Anh mở cửa ghế lái phụ leo lên, đầu tiên là quay sang mắng hắn một trận.- Đi như thế em sẽ bị phạt đấy!- Em sẽ nộp phạt mà, yên tâm.- Lỡ có người bực lên đâm vào xe em thì sao, liều lĩnh thế chứ.- Không phải xe em vẫn nguyên vẹn đây sao?Lửa giận của Hanbin không có chỗ phát tác, anh bèn quay đầu không để ý đến hắn nữa.Bonhyuk lúc này mới thu lại cợt nhả, nghiêm túc nhìn anh.- Em xin lỗi! Nhưng để anh chú ý đến em, em chỉ có thể làm thế này thôi.Hanbin thở dài một hơi, quay sang nhìn hắn.- Hyukie à...- Em yêu anh là thật, em không đùa giỡn với anh.Trong xe im lặng mất một lúc lâu, Hanbin mới lên tiếng.- Chắc là em đã nhầm lẫn tình cảm của mình rồi, dù sao chúng mình cũng chơi với nhau lâu như vậy.- Không.Bonhyuk vội vàng đáp lại, giọng hắn tràn đầy nghiêm túc.- Em mất hai năm để phát hiện ra tình cảm này, mất bốn năm để trốn tránh, nhưng chỉ mất một giây khi gặp anh để khẳng định lại tình cảm của mình.- Em yêu anh, không phải là em trai yêu anh trai, mà là một người đàn ông yêu một người đàn ông khác, và muốn cùng anh sống đến cuối đời.- Hanbinie, cho em một cơ hội theo đuổi anh, được không?Hanbin không nhớ rõ phản ứng của mình thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Bonhyuk, anh mới nhận ra là mình đã gật đầu rồi.Kì lạ thật, hình như mình đã uống nhầm thuốc độc rồi. Tại sao lại không điều khiển được trái tim này nữa?
.
Từ sau hôm nhận được lời đồng ý của Hanbin, "sếp" Koo trở thành con ong chăm chỉ, mỗi ngày đúng giờ cho người gửi một đoá hồng đến văn phòng Hanbin.Hanbin nhận hoa hồng trong ánh mắt ngưỡng mộ của trợ lí, có chút không biết nói gì.Tặng hoa hồng... hóa ra thằng nhóc chết tiệt này sớm đã thả thính anh rồi.Sinh hoạt lại giống như lúc làm việc chuẩn bị cho show diễn thời trang đầu tiên của anh, đến giờ ăn ba bữa là Bonhyuk đều ấn chuông cửa, ăn uống xong xuôi lại dính trên sofa ngồi làm việc, dỗ anh đi ngủ xong mới về nhà.Vali của Bonhyuk trong nhà anh vẫn ở nguyên chỗ cũ, chủ nhân của nó vốn không có ý định lấy nó đi, giờ lại càng tìm cách nhồi đầy nó.Hanbin nhận ra, từ sau khi về nước đến giờ, Bonhyuk đã không gọi anh là "anh Hanbin" nữa, cái chất giọng tình tứ kia mỗi lần gọi Hanbinie đều khiến anh run rẩy một trận.Trước vẫn luôn xem Bonhyuk như một đứa con nít, nay nhìn hắn với tư cách một người đàn ông bình thường, Hanbin mới nhận ra, hắn đúng là hấp dẫn khó tả.Mặc âu phục vào thì cả người tỏa ra khí chất sếp tổng nghiêm túc cương trực, đeo tạp dề vào xắn tay áo lên lại giống như bạn trai nhà bên, dáng vẻ lúc chăm chú làm việc cũng thật mê người.Hanbin ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc, đến khi bị ai đó hôn chóc một cái lên trán mới bừng tỉnh.Bonhyuk vẫn còn đeo tạp dề, ống tay áo được cuộn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mà khoẻ khoắn, nơi cánh tay phải có một hình xăm nhỏ, được giấu sau đồng hồ Rolex.- Em nấu xong rồi, ăn tối thôi anh.Hanbin đỏ bừng mặt theo sau hắn vào phòng bếp, suýt nữa nhịn không được mà nhào lên hôn hắn một cái.Quân địch gian xảo, nhân lúc phòng ngự quân ta lỏng lẻo đã dùng mĩ nam kế.Nguy hiểm thật.___
Thích cái cách cậu Koo flex xe Ferrari, rồi là đồng hồ Rolex một cách khéo léo =)))
...
Lời tỏ tình không báo trước hiển nhiên làm Hanbin ngây ngẩn cả người. Anh nhìn hắn mất một lúc, cố gắng tìm lại giọng nói đã đi lạc của mình.- Em...- Em yêu anh em yêu anh em yêu anh.Lời tỏ tình khi đã nói ra được thành tiếng liền không kìm nén được nữa, như nước lũ cuộn trào nhấn chìm toàn thân anh.Bonhyuk cầm tay Hanbin áp lên ngực trái của mình.Không có áo sơ mi ngăn cách, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ nơi trái tim hắn, giống như muốn xông ra khỏi lồng ngực phơi bày tình yêu cho anh.Bonhyuk ôm siết lấy anh, như muốn dính chặt anh vào trong lòng, làn môi ấm nóng như đói khát đã lâu, không ngừng hôn miết cánh môi anh, dần dần chuyển sang má, rồi rơi xuống cần cổ non mịn.Cả người anh bị hắn bế bổng lên, bàn tay hắn giữ chặt lấy đào nhỏ, ra sức vuốt ve.Hai người đi từ phòng khách vào phòng ngủ, lúc được đặt xuống nệm mềm, khuôn mặt Hanbin đã ửng đỏ như tôm luộc, mơ mơ màng màng nhìn Bonhyuk.Anh chợt thấy vùng bụng hơi lành lạnh.Áo phông bị vén lên tận cổ, ngay sau đó, nhũ hoa trước ngực được ngậm vào nhấm nháp.Một cơn tê rần chạy dọc xương sống Hanbin, hơi men còn trong người được dịp bốc lên, như muốn đun hỏng đầu óc. Cảm giác vừa đau vừa thoải mái này làm anh vô thức ưỡn người lên phía trước, hai tay vươn ra ôm lấy cổ Bonhyuk.Hành động của anh không khác gì tiếp dầu vào lửa, hắn lại càng ra sức day cắn đầu ngực của anh cho đến lúc nó sưng to lên một vòng, một tay ôm eo anh, một tay mơn trớn từ vùng bụng đi lên xoa nắn đầu ngực còn lại.Khoái cảm không ngừng dâng lên khiến Hanbin bật ra tiếng nức nở, cậu nhỏ sau lớp quần lót cũng dần dần ngẩng đầu, cà vào cơ bụng của Bonhyuk đến tệ.Bonhyuk rời khỏi ngực của anh, chống người lên nhìn xuống người phía dưới.Khuôn mặt chìm đắm trong dục vọng vừa đáng thương vừa mê hoặc, nước mắt không ngừng ứa ra, bờ môi sưng đỏ, trên cổ và trước ngực loang lổ dấu hôn và vết cắn, đôi chân thon trắng co quắp lại vì lạnh, nhưng cậu nhỏ lại bừng bừng sức sống căng lên, nhỏ ướt mặt trên của quần lót.Thật xinh đẹp.Thật muốn phá hủy anh ấy.Bonhyuk cúi xuống hôn anh, một tay cầm mép quần lót của anh kéo xuống, bàn tay thon dài có hơi gấp gáp cầm lấy dục vọng của anh không ngừng vuốt ve.Hanbin nức nở phát ra một tiếng rên, lập tức bị hắn nuốt sạch hết.Giữa môi hôn âu yếm, ngực nhỏ còn bị trêu đùa, dục vọng bị cầm nắm vuốt ve, chưa bao giờ nhận được kích thích lớn như vậy, Hanbin cong người lên, được một lúc liền bắn ra.- Nhanh thật, anh không hay tự làm cho mình sao?Bonhyuk xoa xoa chất dịch ướt đẫm trên tay mình, đầu ngón tay mò mẫm tìm đến lỗ nhỏ của anh, ấn ấn miệng huyệt nhỏ xíu, chen một ngón tay vào.Lúc dị vật xâm nhập vào cơ thể, Hanbin như rốt cuộc cũng tỉnh giấc sau một giấc mộng hoang đường, anh thảng thốt nhìn xuống, khắp người mình đều là vết tích, minh chứng cho một trận điên cuồng mất trí, đứa em trai mà anh yêu quý nhất, lúc này lại đang đâm ngón tay vào sâu trong anh, muốn đè anh ra mà làm tình.Không còn nước mắt trong lòng nữa, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống lúc này, là thật.Hanbin giãy giụa cơ thể muốn rút ngón tay Bonhyuk ra.- Không, Hyuk...Dục vọng chiếm đóng hết lí trí của hắn rồi, hắn nào còn để ý tâm trạng của anh lúc này là gì, một ngón tay biến thành ba ngón tay, mạnh mẽ rút ra đâm vào cho đến khi miệng huyệt đẫm nước, hắn cuối cùng mới rút tay ra, thay thế bằng dục vọng đã sưng đau của mình.Cảm giác được thứ to lớn kia đang cố gắng chen vào cơ thể, Hanbin rốt cuộc cũng tuyệt vọng bật khóc thành tiếng.- Koo Bonhyuk!!!Dục vọng như thủy triều rút đi nhanh chóng, Bonhyuk như bị người dùng thuật định thân, ngớ người ngẩng đầu nhìn anh.Giống như bị người ta dùng một búa gõ tỉnh.Lúc anh giận hắn thật, anh sẽ gọi luôn cả tên lẫn họ. Bây giờ không những gọi tên, ánh mắt anh nhìn hắn chỉ khiến hắn muốn bỏ trốn ngay lập tức.Cơn say cuối cùng cũng bị đánh tan, hắn lúc này mới phải đối diện với sự thật.Suýt chút nữa, mình đã cưỡng ép anh ấy.Bonhyuk vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt anh đi, nhưng Hanbin vội quay mặt sang nơi khác.Cơn đau thấu tim dâng lên khiến hắn suýt chút nữa thở không nổi, Bonhyuk đắp chăn lên người anh, giọng nói khàn khàn lộ rõ hối hận.- Hanbinie, em xin lỗi.Hanbin khổ sở ôm lấy mặt mình, hồi lâu mới nói.- Anh về nhà đây.Bonhyuk vội đè vai anh xuống, thấy người anh run rẩy đành rụt tay lại.- Khuya lắm rồi, anh ở lại đi, em sang phòng bên cạnh ngủ.Hanbin đắp kín chăn, nhìn Bonhyuk cúi người cầm quần áo lên, cả người lộ rõ vẻ cô đơn.Trong lòng có chút không nỡ, nhưng anh lựa chọn im lặng.Vì anh cũng không biết phải tiếp tục đối diện với hắn như thế nào nữa.Trước khi đóng cửa phòng, Bonhyuk tắt đèn đi, có chút thương tâm nói với người trên giường.- Em xin lỗi.Xin lỗi vì đã khiến anh như vậy.Xin lỗi vì làm anh khó xử.Xin lỗi vì đã yêu anh..
Sau ngày hôm đó, Hanbin cứ cố tránh né Bonhyuk, gọi điện không cầm máy, nhắn tin không trả lời, thấy người đến trước văn phòng thì bỏ về từ cổng sau, bấm chuông cửa cũng vờ như mình không ở nhà.Người kia kiên trì vài hôm rồi cũng không đến nữa, Hanbin thở phào một hơi, ấy mà chẳng hiểu sao lồng ngực lại cảm thấy trống rỗng.Bonhyuk đã ở trong căn nhà của anh suốt nửa năm trời, bây giờ đi đến ngóc ngách nào, cũng có thể nhìn thấy được bóng dáng của em ấy.Vali đồ trong phòng dành cho khách cũng chưa được lấy đi nữa.Hanbin lại thở dài, cuộc đời bình lặng suốt hai mươi chín năm của anh, cuối cùng lại bị khuấy loạn bởi một thằng nhóc kém hơn năm tuổi.Anh dọn dẹp lại đống vải vóc trên bàn, chào hỏi trợ lí xong liền rời khỏi văn phòng làm việc.Mấy hôm nay Bonhyuk không còn đứng chờ trước công ty nữa, nên anh trở về bằng cửa chính. Không ngờ vừa bước ra khỏi cổng, người vốn đã lặn mất tăm mấy ngày nay lại xuất hiện, tựa người lên con Ferrari bự chảng của hắn, vừa thấy anh xuất hiện, hai mắt liền sáng lên....Sơ suất quá.- Hanbinie! Em xin lỗi!- Không cần xin lỗi, anh không giận.Hanbin rút tay mình ra khỏi tay Bonhyuk, xách túi lên đi ra cổng.- Anh không giận, thế sao lại trốn tránh em mấy hôm nay?Hanbin dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Người đàn ông này hình như mới từ công ty về, trên người còn mặc âu phục chỉn chu, tóc cũng được vuốt lên, nhưng vẻ mặt lại giống như một chú cún bị bỏ rơi vậy.Tim Hanbin nảy lên một cái, anh nghiêng đầu đi, không nhìn hắn nữa.- Anh... chỉ là anh nghĩ, em cần ít thời gian để tỉnh táo lại.- Hanbinie! Từ trước đến giờ, em đều rất tỉnh táo! Chuyện em yêu anh là thật!Trước lời tỏ tình thẳng thắn lần thứ hai này, Hanbin lại bắt đầu bối rối, lúc này anh chỉ biết dùng cách mà mình thông thạo nhất, bỏ trốn.Bonhyuk nhìn bóng người chạy vụt ra khỏi cổng kia, hắn mở cửa xe bước vào, rồ ga, quay đầu xe lao thẳng ra cổng.- Anh lên xe đi!Hanbin bước trên vỉa hè, cố không đoái hoài đến ánh mắt của người xung quanh đang chĩa vào anh, cũng cố phớt lờ đi con xe chậm rì rì đang chạy song song với mình, tài xế còn mở kính ghế phụ, không ngừng gọi tên anh. Anh nghĩ cứ bơ đi, lát nữa gọi không được thì em ấy sẽ đi ngay mà.Nhưng anh đã đánh giá thấp độ kiên trì của Bonhyuk rồi.Chiếc xe vẫn đi theo anh không rời, lúc này đã bắt đầu vào giờ cao điểm, một đống xe liền bị xe hắn chặn đứng đằng sau, không ngừng bực tức bóp cò.Có tài xế nhịn không được mở cửa kính ra chửi mắng.- Cái xe kia, có để cho người ta đi không!- Chắn đường của người ta hết rồi!Hanbin kiên trì không nổi nữa, rốt cuộc cũng chịu nhận thua, quay người ra dấu cho hắn. Bonhyuk vừa được miễn tội, vui vẻ đánh tay lái, tấp xe vào lề đường.Anh mở cửa ghế lái phụ leo lên, đầu tiên là quay sang mắng hắn một trận.- Đi như thế em sẽ bị phạt đấy!- Em sẽ nộp phạt mà, yên tâm.- Lỡ có người bực lên đâm vào xe em thì sao, liều lĩnh thế chứ.- Không phải xe em vẫn nguyên vẹn đây sao?Lửa giận của Hanbin không có chỗ phát tác, anh bèn quay đầu không để ý đến hắn nữa.Bonhyuk lúc này mới thu lại cợt nhả, nghiêm túc nhìn anh.- Em xin lỗi! Nhưng để anh chú ý đến em, em chỉ có thể làm thế này thôi.Hanbin thở dài một hơi, quay sang nhìn hắn.- Hyukie à...- Em yêu anh là thật, em không đùa giỡn với anh.Trong xe im lặng mất một lúc lâu, Hanbin mới lên tiếng.- Chắc là em đã nhầm lẫn tình cảm của mình rồi, dù sao chúng mình cũng chơi với nhau lâu như vậy.- Không.Bonhyuk vội vàng đáp lại, giọng hắn tràn đầy nghiêm túc.- Em mất hai năm để phát hiện ra tình cảm này, mất bốn năm để trốn tránh, nhưng chỉ mất một giây khi gặp anh để khẳng định lại tình cảm của mình.- Em yêu anh, không phải là em trai yêu anh trai, mà là một người đàn ông yêu một người đàn ông khác, và muốn cùng anh sống đến cuối đời.- Hanbinie, cho em một cơ hội theo đuổi anh, được không?Hanbin không nhớ rõ phản ứng của mình thế nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Bonhyuk, anh mới nhận ra là mình đã gật đầu rồi.Kì lạ thật, hình như mình đã uống nhầm thuốc độc rồi. Tại sao lại không điều khiển được trái tim này nữa?
.
Từ sau hôm nhận được lời đồng ý của Hanbin, "sếp" Koo trở thành con ong chăm chỉ, mỗi ngày đúng giờ cho người gửi một đoá hồng đến văn phòng Hanbin.Hanbin nhận hoa hồng trong ánh mắt ngưỡng mộ của trợ lí, có chút không biết nói gì.Tặng hoa hồng... hóa ra thằng nhóc chết tiệt này sớm đã thả thính anh rồi.Sinh hoạt lại giống như lúc làm việc chuẩn bị cho show diễn thời trang đầu tiên của anh, đến giờ ăn ba bữa là Bonhyuk đều ấn chuông cửa, ăn uống xong xuôi lại dính trên sofa ngồi làm việc, dỗ anh đi ngủ xong mới về nhà.Vali của Bonhyuk trong nhà anh vẫn ở nguyên chỗ cũ, chủ nhân của nó vốn không có ý định lấy nó đi, giờ lại càng tìm cách nhồi đầy nó.Hanbin nhận ra, từ sau khi về nước đến giờ, Bonhyuk đã không gọi anh là "anh Hanbin" nữa, cái chất giọng tình tứ kia mỗi lần gọi Hanbinie đều khiến anh run rẩy một trận.Trước vẫn luôn xem Bonhyuk như một đứa con nít, nay nhìn hắn với tư cách một người đàn ông bình thường, Hanbin mới nhận ra, hắn đúng là hấp dẫn khó tả.Mặc âu phục vào thì cả người tỏa ra khí chất sếp tổng nghiêm túc cương trực, đeo tạp dề vào xắn tay áo lên lại giống như bạn trai nhà bên, dáng vẻ lúc chăm chú làm việc cũng thật mê người.Hanbin ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc, đến khi bị ai đó hôn chóc một cái lên trán mới bừng tỉnh.Bonhyuk vẫn còn đeo tạp dề, ống tay áo được cuộn lên, để lộ cánh tay trắng trẻo mà khoẻ khoắn, nơi cánh tay phải có một hình xăm nhỏ, được giấu sau đồng hồ Rolex.- Em nấu xong rồi, ăn tối thôi anh.Hanbin đỏ bừng mặt theo sau hắn vào phòng bếp, suýt nữa nhịn không được mà nhào lên hôn hắn một cái.Quân địch gian xảo, nhân lúc phòng ngự quân ta lỏng lẻo đã dùng mĩ nam kế.Nguy hiểm thật.___
Thích cái cách cậu Koo flex xe Ferrari, rồi là đồng hồ Rolex một cách khéo léo =)))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz