[Bonbin/Tempest] Định Mệnh Của Nhau
Chương 1
Koo Bon Hyuk là hiện thân của sự điềm tĩnh. Mỗi động tác của anh đều được tính toán, mỗi lời nói đều mang sức nặng. Ở tuổi ba mươi lăm, anh đã đưa Tập đoàn Giải trí K.B.H trở thành một đế chế, và danh tiếng về sự lạnh lùng, gần như cấm dục, của anh đã vượt xa những tòa nhà chọc trời bằng kính và thép mà anh sở hữu. Đối với thế giới bên ngoài, Koo Bon Hyuk là một tượng đài của sự chuyên nghiệp, một người đàn ông không có hứng thú với những ham muốn tầm thường. Anh hoàn toàn không biết rằng một bản năng nguyên thủy, bị kìm nén suốt bao năm, sắp sửa được giải phóng bởi một nhân tố nhỏ bé, không ngờ tới.Cái tên Oh Hanbin bắt đầu xuất hiện trong báo cáo hàng ngày của anh cách đây hai tuần. Một nhân viên mới của phòng Marketing, làm việc trong đội ngũ dự án "Ngôi sao kế tiếp" mà Bon Hyuk trực tiếp giám sát. Ban đầu, Hanbin chỉ là một cái tên trên giấy tờ, một chấm nhỏ trong hệ thống rộng lớn của anh.Nhưng rồi, những cuộc họp định kỳ bắt đầu.Lần đầu tiên Oh Hanbin bước vào phòng họp tổng tài, không khí vẫn đặc quánh sự uy nghiêm thường lệ. Cậu ấy cúi đầu chào, rồi ngồi vào ghế dành cho nhân viên cấp thấp nhất, đôi vai rụt lại một chút, ánh mắt lúng túng đảo quanh căn phòng sang trọng. Bon Hyuk lướt qua cậu một cách thờ ơ. Đó chỉ là một cậu trai trẻ với mái tóc nâu mềm, đôi mắt to tròn và vóc dáng mảnh khảnh. "Bình thường," anh tự nhủ.Cuộc họp diễn ra. Hanbin phát biểu một vài ý tưởng về chiến dịch quảng bá. Giọng cậu ấy nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, đầy nhiệt huyết, và đôi khi ánh mắt lại ánh lên vẻ ngây thơ rất đặc trưng. Bon Hyuk lắng nghe, phân tích như mọi khi. Anh không nhận ra bất kỳ thay đổi nào trong mình, cho đến khi cuộc họp kết thúc.Hanbin đứng dậy, cúi đầu chào Bon Hyuk lần nữa trước khi rời đi. Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, khi bóng lưng cậu lướt qua bàn làm việc của anh, một cảm giác lạ lùng dấy lên. Một cơn căng tức mơ hồ, nóng rực, lan tỏa xuống phía dưới. Bon Hyuk nhíu mày. Anh đã sống ba mươi lăm năm với cơ thể này, và chưa bao giờ có phản ứng nào như vậy trong một tình huống hoàn toàn bình thường.Anh gạt đi, cho rằng đó là do áp lực công việc.Nhưng rồi, nó lặp lại. Và ngày càng thường xuyên hơn.Mỗi lần Hanbin báo cáo trực tiếp, mỗi lần cậu ấy đứng cạnh bàn làm việc của anh để trình bày số liệu, hoặc thậm chí chỉ là vô tình lướt qua hành lang công ty... cơn đau lại kéo đến, mạnh mẽ và không thể kiểm soát. Ban đầu là sự bối rối, sau đó là một chút khó chịu vì mất đi sự điềm tĩnh của mình. Bon Hyuk phải dùng hết sức để giữ vẻ mặt lạnh lùng, cố gắng không để lộ bất cứ dấu hiệu nào. Anh kìm nén, đôi khi nắm chặt tay dưới gầm bàn, hoặc vờ xem điện thoại.Buổi Làm Thêm Định MệnhHôm nay, Hanbin lại phải ở lại làm thêm giờ cùng Bon Hyuk cho một dự án gấp. Kim đồng hồ đã chỉ con số mười một đêm. Ánh đèn văn phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại ánh sáng từ khu làm việc của tổng tài. Hanbin ngồi đối diện anh, gõ lách cách trên bàn phím, đôi lúc lại ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn đầy nghiêm túc."Chủ tịch, anh xem phần phân tích thị trường này đã đủ chi tiết chưa ạ?" Hanbin lên tiếng, giọng nói có chút ngần ngại. Cậu đẩy chiếc máy tính bảng về phía Bon Hyuk.Bon Hyuk khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy. Ánh mắt anh lướt qua màn hình, nhưng tâm trí lại không hoàn toàn tập trung. Anh đang cảm nhận sự hiện diện của Hanbin, sự mệt mỏi toát ra từ cậu, và cả cái cách cậu vẫn cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp dù đã muộn."Tạm được," Bon Hyuk đáp, giọng trầm hơn bình thường một chút. "Nhưng cần thêm dữ liệu về xu hướng tiêu thụ của giới trẻ trong quý này. Cậu có thể tổng hợp nhanh cho tôi không?""Dạ vâng." Hanbin ngay lập tức gật đầu, kéo máy tính bảng về và bắt đầu gõ. Tiếng bàn phím lách cách lại vang lên đều đặn trong căn phòng tĩnh mịch.Bon Hyuk dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt. Anh cố gắng lý giải những cảm xúc xáo trộn trong mình. Từ bao giờ mà một nhân viên lại có thể ảnh hưởng đến anh đến mức này? Sự khó chịu ban đầu đã dần chuyển thành một thứ gì đó phức tạp hơn, một sự thôi thúc, một khao khát không tên. Anh nhớ đến cái cách Hanbin nói chuyện, cái cách cậu ấy say mê trình bày ý tưởng, và cả cái cách đôi mắt cậu ấy lấp lánh khi hiểu ra một vấn đề khó. Mọi thứ về Oh Hanbin đều đang phá vỡ bức tường điềm tĩnh mà anh đã dày công xây dựng.Anh mở mắt, nhìn Hanbin. Cậu ấy đang nhíu mày, tập trung cao độ vào màn hình. Ánh đèn hắt lên mái tóc nâu mềm, tạo thành một vầng sáng dịu dàng. Bon Hyuk đột nhiên muốn chạm vào nó, muốn biết cảm giác mềm mại đó có thật không. Một ý nghĩ điên rồ, anh tự nhủ, nhưng nó lại mạnh mẽ đến bất ngờ."Cậu Hanbin."Hanbin giật mình ngẩng lên, đôi mắt hơi mở to. "Dạ, Chủ tịch?""Cậu có mệt không?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh dịu đi một cách lạ lùng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày.Hanbin hơi bất ngờ trước câu hỏi. Cậu khẽ lắc đầu. "Không sao ạ. Dự án này quan trọng, tôi muốn hoàn thành tốt nhất có thể.""Giữ sức khỏe cũng là một phần của công việc," Bon Hyuk tiếp lời, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi mềm mại của Hanbin. "Đừng ép mình quá sức."Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng. Hanbin cảm thấy một luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của Tổng tài hôm nay thật khác, nó không còn xa cách mà trở nên sâu thẳm, gần gũi một cách đáng sợ.Bon Hyuk đang kiểm tra lại tài liệu. Một ý tưởng mới chợt lóe lên trong đầu anh, và anh ngẩng đầu lên định nói với Hanbin. Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào khuôn mặt mệt mỏi nhưng thanh tú của Hanbin, rồi lướt xuống đôi môi mềm mại, một dòng điện chạy dọc sống lưng.Bên dưới anh lại bắt đầu cương cứng, mạnh mẽ và không thể kiềm chế. Nó không còn là sự khó chịu nữa, mà là một sự thúc giục dữ dội, một khao khát bản năng mà anh chưa từng biết đến. Bon Hyuk đột ngột đặt bút xuống, phát ra tiếng động rõ rệt trong không gian tĩnh lặng. Anh nhìn chằm chằm vào Hanbin, lần đầu tiên không che giấu sự căng thẳng trong ánh mắt.Hanbin ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh. "Có chuyện gì vậy, Chủ tịch?" cậu hỏi, giọng vẫn nhỏ nhẹ nhưng đầy quan tâm.Koo Bon Hyuk im lặng. Anh nhìn Hanbin, nhìn vẻ ngây thơ hoàn toàn không hề hay biết gì của cậu. Và anh nhận ra.Đây không phải là áp lực công việc. Đây là Hanbin.Đây là một dạng ham muốn mà anh chưa từng biết đến, một con thú đang cựa quậy đòi hỏi sự giải phóng. Và nó chỉ thức tỉnh khi có Oh Hanbin ở đó.Một nụ cười rất khẽ, gần như vô hình, thoáng qua trên môi Koo Bon Hyuk. Không phải nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười của một kẻ săn mồi vừa nhận ra con mồi của mình, và nhận ra chính mình cũng đang bị con mồi đó "săn" lại theo một cách kỳ lạ."Không có gì," anh nói, giọng khàn hơn một chút. "Chỉ là... tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận kỹ hơn về phần này."Anh đứng dậy, bước đến gần Hanbin hơn, từng bước chậm rãi. Sự cương cứng bên dưới càng thêm rõ rệt, đau nhói và đầy dục vọng."Chủ..chủ tịch?" Hanbin hỏi, giọng hơi run. Khoảng cách này quá gần gũi. Ánh mắt sâu thẳm của Bon Hyuk dường như đang thiêu đốt cậu.Koo Bon Hyuk cúi người xuống một chút, tay đặt lên lưng ghế của Hanbin, tạo thành một cái khung bao bọc lấy cậu. Mùi hương nhẹ nhàng của Hanbin – một chút mực in, một chút sữa tắm, và một mùi hương rất riêng, rất thuần khiết – lướt vào khứu giác anh, càng khiến anh mê mẩn."Thảo luận về gì ạ...?" Hanbin lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Sự gần gũi này khiến cậu hoàn toàn mất tự chủ.Bon Hyuk không nói gì. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vai Hanbin, chạm khẽ vào phần cổ áo sơ mi. Chỉ một cái chạm tưởng chừng vô tình, một sự lướt nhẹ, nhưng lại khiến cả người Hanbin khẽ rùng mình. Làn da non mềm dưới ngón tay anh nóng lên, như một lời mời gọi."Cậu... có thấy gì bất thường không, Hanbin?" Bon Hyuk hỏi, giọng nói anh trầm khàn, mang theo một chút ám chỉ mà Hanbin không thể nào hiểu được. Ánh mắt anh khóa chặt vào đôi môi đang khẽ hé mở của Hanbin.Hanbin bối rối lắc đầu. "Dạ... không ạ. Mọi thứ đều bình thường." Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.Cái chạm đó không kéo dài. Chỉ một khoảnh khắc đủ để truyền đi một thông điệp vô hình, một lời hứa hẹn về những gì sẽ đến. Bon Hyuk ngay lập tức rút tay về, đứng thẳng dậy, nhưng ánh mắt vẫn găm chặt vào Hanbin.Hanbin cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cậu không hiểu tại sao, nhưng cái chạm nhẹ ấy khiến tim cậu đập lỗi nhịp, một cảm giác nóng ran lan tỏa khắp cơ thể. Cậu ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống bàn phím, đôi tai nóng bừng."Tập trung vào báo cáo đi," Bon Hyuk nói, giọng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên ngọn lửa nóng bỏng khi nhìn cậu. "Tôi cần nó hoàn thành trước sáng mai."Hanbin gật đầu lia lịa, cố gắng tập trung vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc cậu lại tràn ngập hình ảnh ngón tay của tổng tài chạm vào vai mình. Cậu hoàn toàn không biết rằng, chỉ với một cái chạm đó, Koo Bon Hyuk đã đặt một dấu ấn không thể xóa nhòa, khơi mào cho một hành trình khám phá dục vọng cuồng nhiệt giữa hai người.Chuyến Thăm Bác SĩĐêm đó, sau khi về đến căn penthouse của mình, Bon Hyuk đã hoàn toàn bị Oh Hanbin thao túng. Dục vọng trong anh bùng cháy dữ dội đến mức anh phải tự mình giải tỏa. Nhưng ngay cả khi đã được giải tỏa, sự bối rối và hoang mang vẫn còn đó. Anh, Koo Bon Hyuk, chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Nó không chỉ là ham muốn thể xác đơn thuần, mà còn là một sự thôi thúc mạnh mẽ, một sự ám ảnh với một người cụ thể. Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát và hiểu biết của anh.Sáng hôm sau, thay vì đến công ty như thường lệ, Bon Hyuk đã hẹn gặp một vị bác sĩ tư nhân mà anh quen biết, một chuyên gia có tiếng về tâm lý và sức khỏe nam giới. Anh ngồi trong phòng khám sang trọng, vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy."Chào buổi sáng, Tiến sĩ Kim," Bon Hyuk nói, giọng anh trầm hơn mọi khi.Tiến sĩ Kim, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hiền hậu và cặp kính lão, mỉm cười. "Chào Bon Hyuk. Lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đây. Có chuyện gì không ổn sao?" Ông biết Bon Hyuk là người rất hiếm khi tìm đến bác sĩ nếu không có vấn đề nghiêm trọng.Bon Hyuk hít một hơi sâu. "Thực ra... tôi đang gặp một vấn đề khá khó hiểu." Anh ngập ngừng, cảm thấy không thoải mái khi phải nói về những điều này. "Trong vài tuần gần đây, tôi có những phản ứng sinh lý không kiểm soát được."Tiến sĩ Kim nhíu mày. "Phản ứng sinh lý? Cụ thể là gì, Bon Hyuk?""Cương cứng," Bon Hyuk nói thẳng thừng, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng sâu thẳm trong mắt có một tia bối rối. "Xảy ra một cách đột ngột và mạnh mẽ, không có bất kỳ kích thích rõ ràng nào.""Và nó xảy ra trong những tình huống nào?" Tiến sĩ Kim hỏi, giọng điềm tĩnh.Bon Hyuk lưỡng lự. Đây mới là điều khó nói nhất. "Nó... nó chỉ xảy ra khi có một người cụ thể ở gần tôi."Tiến sĩ Kim gật đầu, chờ đợi Bon Hyuk nói tiếp."Đó là một nhân viên mới," Bon Hyuk tiếp tục, cảm thấy có chút ngượng nghịu. "Anh ta tên là Oh Hanbin. Chỉ cần anh ta xuất hiện trong tầm mắt tôi, hoặc khi chúng tôi có bất kỳ tương tác nào... những phản ứng đó lại xảy ra." Anh nắm chặt tay. "Tôi chưa từng trải qua điều này trước đây. Tôi luôn kiểm soát được bản thân, luôn giữ sự điềm tĩnh. Nhưng với cậu ta... tôi cảm thấy như mình đang mất kiểm soát."Tiến sĩ Kim lắng nghe một cách chăm chú. "Cậu có cảm thấy bị thu hút bởi người này không?"Bon Hyuk khựng lại. Thu hút? Anh chưa bao giờ nghĩ về nó như vậy. Đó là một cơn sốc, một sự thay đổi đột ngột. "Tôi không biết. Nó không giống như những gì tôi từng biết về sự thu hút. Đó là một cảm giác... bản năng hơn, nguyên thủy hơn. Nó gần như là một sự ám ảnh thể xác."Tiến sĩ Kim gật đầu. "Có vẻ như cậu đang trải qua một dạng thức tỉnh ham muốn mới, Bon Hyuk. Đôi khi, một người nào đó có thể vô tình khơi dậy những bản năng sâu thẳm nhất mà chúng ta không hề hay biết chúng tồn tại. Đặc biệt là với một người như cậu, người đã kìm nén cảm xúc và bản năng của mình trong nhiều năm.""Vậy... đây không phải là một bệnh lý?" Bon Hyuk hỏi, có vẻ hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn còn hoài nghi."Không nhất thiết là một bệnh lý," Tiến sĩ Kim trấn an. "Mặc dù chúng ta cần kiểm tra một vài chỉ số sức khỏe để loại trừ các nguyên nhân vật lý. Nhưng về mặt tâm lý, đây có thể là một phản ứng rất tự nhiên của cơ thể khi gặp một tác nhân kích thích đặc biệt, đặc biệt là khi cậu chưa từng trải nghiệm điều đó trước đây." Ông nhướng mày. "Cậu có cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào khác khi ở gần cậu Hanbin không? Ví dụ như sự tò mò, sự quan tâm, hoặc một mong muốn được gần gũi hơn?"Bon Hyuk im lặng một lúc. Anh nhớ lại ánh mắt trong veo của Hanbin, nụ cười ngây thơ, cái cách cậu ấy say mê công việc. Anh không thể phủ nhận một sự tò mò mạnh mẽ. "Có," anh thừa nhận, giọng khẽ khàng. "Một sự tò mò. Tôi muốn tìm hiểu về cậu ta. Tôi... muốn ở gần cậu ta."Tiến sĩ Kim mỉm cười. "Đó chính là câu trả lời, Bon Hyuk. Có vẻ như cậu Hanbin đang đánh thức một phần con người cậu mà cậu đã kìm nén quá lâu. Bản năng không chỉ là về thể xác, nó còn là về sự kết nối. Điều quan trọng bây giờ là cậu sẽ làm gì với những cảm xúc này."Bon Hyuk gật đầu, khuôn mặt anh trở nên trầm tư hơn. Anh đã có câu trả lời. Đây không phải là bệnh tật. Đây là Hanbin. Và anh, Koo Bon Hyuk, người đàn ông luôn kiểm soát mọi thứ, giờ đây đang đứng trước một bản năng mới, mạnh mẽ và chưa từng được khám phá. Anh cần tìm hiểu nó, cần chinh phục nó... và có lẽ, anh muốn có Hanbin.
~17/09/2025~//Thấy nó ảo ma chuaaaaaaa, tại con tác giả cũng bị ảo ma giống vậy á🤫
Tất cả là tại "Toán", iu Toán dễ sợ🔪💀🫰//
~17/09/2025~//Thấy nó ảo ma chuaaaaaaa, tại con tác giả cũng bị ảo ma giống vậy á🤫
Tất cả là tại "Toán", iu Toán dễ sợ🔪💀🫰//
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz