Bonbin Ghost In The School
CHƯƠNG 2: LINH HỒN TRONG BÓNG TỐIĐêm thứ ba sau cái chết của Oh Hanbin.
Hangang High School vẫn sáng đèn khuya – những ô cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, loang loáng như mắt của ai đó đang dõi nhìn.
Cơn mưa đã dứt, nhưng không khí vẫn ẩm lạnh, đặc quánh mùi sắt và bụi.Trên sân trường, lá cây lất phất bay, va vào nhau nghe lạo xạo.
Và ở nơi đó – giữa khoảng sân từng thấm máu của mình – Hanbin vẫn đứng đó, trơ trọi như cái bóng không tên.Thời gian với cậu bây giờ chẳng còn ý nghĩa.
Ngày và đêm hòa vào nhau.
Ánh nắng không chạm tới da, và gió chẳng còn làm cậu thấy lạnh.Cậu chỉ biết... tồn tại.Hanbin đã thử mọi cách để rời khỏi trường.
Ban đầu, cậu chạy về phía cổng chính – nơi từng là con đường quen thuộc mỗi sáng đến lớp. Nhưng khi chỉ còn cách cánh cổng vài mét, một luồng lực vô hình chặn lại, mạnh đến mức khiến cơ thể cậu văng ngược ra sau.Không có vết thương, nhưng đau đớn tột cùng.
Như có thứ gì đó đang ghì chặt lấy linh hồn, không cho nó rời khỏi nơi này.Hanbin đã thử thêm nhiều lần nữa. Cậu đi về phía nhà xe, thử lách qua hàng rào, thậm chí chui qua khe cửa – nhưng cứ mỗi lần tiến quá ranh giới, cả người lại bị đẩy bật lại, rơi vào bóng tối.Sau cùng, Hanbin chỉ biết ngồi gục bên cổng trường, mắt trân trân nhìn về phía con đường dài dẫn ra thế giới bên ngoài – nơi từng có gia đình đang đợi cậu về.Trong cơn tuyệt vọng, ký ức chảy về như dòng phim cũ.
Mẹ cậu, người phụ nữ gầy gò nhưng ánh mắt dịu dàng, thường dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Cha cậu, luôn nói ít nhưng mỗi lần về muộn đều mang theo vài món ăn mà Hanbin thích.
Họ từng nói: "Hanbin à, cố gắng học tốt nhé. Con là niềm tự hào của ba mẹ."Nhưng giờ, niềm tự hào ấy chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo nằm trong quan tài, và linh hồn của nó bị nhốt ở nơi không ai nghe thấy tiếng kêu.Hanbin bật khóc. Nhưng giọt nước mắt không rơi.
Từ mắt cậu chỉ có ánh sáng mờ xanh, nhạt nhòa rồi tan biến.Những ngày sau đó, Hanbin bắt đầu lang thang trong trường.
Không ai nhìn thấy cậu. Không ai nghe thấy tiếng cậu gọi.
Cậu chứng kiến bạn bè cũ vẫn đi học như bình thường. Một số đứa tỏ ra sợ hãi khi đi ngang qua chỗ cậu chết, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên.Giáo viên chủ nhiệm – người từng mắng cậu vì "bịa chuyện bị bắt nạt" – vẫn đứng trên bục giảng, khuôn mặt thản nhiên.
Kẻ đã đạp cậu rơi xuống – Han Seojin – thậm chí còn cười đùa với đám bạn trong căn tin, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Hanbin nhìn họ, lòng dâng lên một cảm giác vừa cay đắng vừa trống rỗng.
"Các người... thật sự quên tôi nhanh đến vậy sao?"Một cơn gió lạnh thổi qua. Tấm bảng đen sau lưng cậu bất chợt rít lên một tiếng két dài, rồi những dòng chữ mờ ảo bắt đầu hiện ra – như thể chính nỗi hận trong lòng Hanbin đang khắc vào không khí:"Tôi vẫn ở đây."Hôm sau, lớp học nhốn nháo.
Cô lao công báo rằng khi dọn lớp vào buổi sáng, cô thấy bảng viết đầy chữ, dù chiều hôm qua lớp đã khóa.
Một số học sinh rùng mình, nhưng rồi lại đổ cho trò đùa.Chỉ có một người – Koo Bonhyuk, học sinh mới chuyển đến – đứng lặng nhìn dòng chữ ấy rất lâu.Tối hôm đó, Hanbin trở lại lớp 2-3.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, loang lổ trên nền gạch.
Cậu ngồi trên bàn học cũ của mình, tay khẽ vuốt lên mặt bàn – nơi trước kia cậu từng khắc ba chữ nhỏ: O.H.B.Tiếng cửa mở cọt kẹt.
Một bóng người bước vào.Là Hyuk – người mà Hanbin đã để ý từ buổi đầu cậu chuyển đến.
Cậu ấy có dáng người gầy, mắt luôn trầm tư, khác hẳn đám học sinh ồn ào khác. Hyuk đặt cặp xuống bàn, nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó.Hanbin sững lại. Linh hồn cậu vốn đã quen với việc bị lãng quên, vậy nên khi thấy ai đó đến đây – vào giờ này – cậu chỉ lặng im dõi theo.Hyuk rút ra một tờ giấy cũ, đọc nhỏ giọng:
"... Oh Hanbin – học sinh lớp 2-3, tử vong do rơi từ tầng bốn xuống sân trường."
Giọng cậu run nhẹ.
"Nhưng mà... tại sao ở đây lại không ai nhắc đến chuyện bị bắt nạt?"Hanbin chớp mắt.
Cậu không ngờ rằng, có người đang tìm hiểu về mình.Hyuk đi quanh lớp, ánh đèn điện thoại hắt lên tường.
Cậu cúi xuống bàn Hanbin – chiếc bàn đã bị dọn trống – và khẽ thở dài.
"Người ta nói cậu là học sinh tốt, ngoan hiền, nhưng cũng có vài lời đồn... Tôi không tin vào mấy lời đồn đó đâu."Hanbin tiến lại gần, ngón tay khẽ chạm vào vai Hyuk – nhưng lập tức, cậu giật mình.
Hyuk khẽ rùng mình, quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, hai ánh mắt – một người sống, một linh hồn – dường như chạm nhau.Hanbin ngỡ ngàng.
Còn Hyuk thì lẩm bẩm:
"Có ai... ở đây không?"Không có lời đáp, chỉ có tiếng gió.
Nhưng khi Hyuk quay đi, Hanbin lại thấy trong tim mình – hay đúng hơn, trong thứ còn sót lại của linh hồn – có gì đó vừa chuyển động. Một tia hy vọng mong manh.Đêm dần trôi.
Hyuk ra về. Hanbin vẫn ngồi đó, nhìn theo ánh đèn pin của cậu khuất dần sau hành lang.
Lâu lắm rồi, cậu mới có cảm giác như ai đó đang nghe mình, dù chỉ trong thoáng chốc.Khi ánh trăng tròn treo cao, Hanbin thử gọi tên cậu – rất khẽ:
"Hyuk à..."Tiếng gọi tan trong gió, nhưng không hiểu sao, Hyuk – người đã đi đến gần cầu thang – lại quay đầu lại, nhìn về phía lớp học.Hanbin đứng chết lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt tin rằng... có lẽ, giữa hai thế giới, vẫn có một sợi dây mỏng manh kết nối họ.Đêm đó, Hanbin không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Và chính khoảnh khắc ấy – khi cậu bắt đầu khao khát được lắng nghe, được nhìn thấy, được minh oan – cũng là lúc số phận của cả hai bắt đầu quấn chặt vào nhau.Hangang High School vẫn lặng im giữa màn đêm, nhưng trong những bức tường lạnh lẽo ấy, hai linh hồn – một sống, một chết – đã chạm vào nhau bằng sự cô độc."Cậu nghe thấy tôi... đúng không?"– Linh hồn Oh Hanbin, đêm thứ ba sau khi chết.
Hangang High School vẫn sáng đèn khuya – những ô cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, loang loáng như mắt của ai đó đang dõi nhìn.
Cơn mưa đã dứt, nhưng không khí vẫn ẩm lạnh, đặc quánh mùi sắt và bụi.Trên sân trường, lá cây lất phất bay, va vào nhau nghe lạo xạo.
Và ở nơi đó – giữa khoảng sân từng thấm máu của mình – Hanbin vẫn đứng đó, trơ trọi như cái bóng không tên.Thời gian với cậu bây giờ chẳng còn ý nghĩa.
Ngày và đêm hòa vào nhau.
Ánh nắng không chạm tới da, và gió chẳng còn làm cậu thấy lạnh.Cậu chỉ biết... tồn tại.Hanbin đã thử mọi cách để rời khỏi trường.
Ban đầu, cậu chạy về phía cổng chính – nơi từng là con đường quen thuộc mỗi sáng đến lớp. Nhưng khi chỉ còn cách cánh cổng vài mét, một luồng lực vô hình chặn lại, mạnh đến mức khiến cơ thể cậu văng ngược ra sau.Không có vết thương, nhưng đau đớn tột cùng.
Như có thứ gì đó đang ghì chặt lấy linh hồn, không cho nó rời khỏi nơi này.Hanbin đã thử thêm nhiều lần nữa. Cậu đi về phía nhà xe, thử lách qua hàng rào, thậm chí chui qua khe cửa – nhưng cứ mỗi lần tiến quá ranh giới, cả người lại bị đẩy bật lại, rơi vào bóng tối.Sau cùng, Hanbin chỉ biết ngồi gục bên cổng trường, mắt trân trân nhìn về phía con đường dài dẫn ra thế giới bên ngoài – nơi từng có gia đình đang đợi cậu về.Trong cơn tuyệt vọng, ký ức chảy về như dòng phim cũ.
Mẹ cậu, người phụ nữ gầy gò nhưng ánh mắt dịu dàng, thường dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.
Cha cậu, luôn nói ít nhưng mỗi lần về muộn đều mang theo vài món ăn mà Hanbin thích.
Họ từng nói: "Hanbin à, cố gắng học tốt nhé. Con là niềm tự hào của ba mẹ."Nhưng giờ, niềm tự hào ấy chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo nằm trong quan tài, và linh hồn của nó bị nhốt ở nơi không ai nghe thấy tiếng kêu.Hanbin bật khóc. Nhưng giọt nước mắt không rơi.
Từ mắt cậu chỉ có ánh sáng mờ xanh, nhạt nhòa rồi tan biến.Những ngày sau đó, Hanbin bắt đầu lang thang trong trường.
Không ai nhìn thấy cậu. Không ai nghe thấy tiếng cậu gọi.
Cậu chứng kiến bạn bè cũ vẫn đi học như bình thường. Một số đứa tỏ ra sợ hãi khi đi ngang qua chỗ cậu chết, nhưng rồi cũng nhanh chóng quên.Giáo viên chủ nhiệm – người từng mắng cậu vì "bịa chuyện bị bắt nạt" – vẫn đứng trên bục giảng, khuôn mặt thản nhiên.
Kẻ đã đạp cậu rơi xuống – Han Seojin – thậm chí còn cười đùa với đám bạn trong căn tin, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Hanbin nhìn họ, lòng dâng lên một cảm giác vừa cay đắng vừa trống rỗng.
"Các người... thật sự quên tôi nhanh đến vậy sao?"Một cơn gió lạnh thổi qua. Tấm bảng đen sau lưng cậu bất chợt rít lên một tiếng két dài, rồi những dòng chữ mờ ảo bắt đầu hiện ra – như thể chính nỗi hận trong lòng Hanbin đang khắc vào không khí:"Tôi vẫn ở đây."Hôm sau, lớp học nhốn nháo.
Cô lao công báo rằng khi dọn lớp vào buổi sáng, cô thấy bảng viết đầy chữ, dù chiều hôm qua lớp đã khóa.
Một số học sinh rùng mình, nhưng rồi lại đổ cho trò đùa.Chỉ có một người – Koo Bonhyuk, học sinh mới chuyển đến – đứng lặng nhìn dòng chữ ấy rất lâu.Tối hôm đó, Hanbin trở lại lớp 2-3.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, loang lổ trên nền gạch.
Cậu ngồi trên bàn học cũ của mình, tay khẽ vuốt lên mặt bàn – nơi trước kia cậu từng khắc ba chữ nhỏ: O.H.B.Tiếng cửa mở cọt kẹt.
Một bóng người bước vào.Là Hyuk – người mà Hanbin đã để ý từ buổi đầu cậu chuyển đến.
Cậu ấy có dáng người gầy, mắt luôn trầm tư, khác hẳn đám học sinh ồn ào khác. Hyuk đặt cặp xuống bàn, nhìn quanh như đang tìm thứ gì đó.Hanbin sững lại. Linh hồn cậu vốn đã quen với việc bị lãng quên, vậy nên khi thấy ai đó đến đây – vào giờ này – cậu chỉ lặng im dõi theo.Hyuk rút ra một tờ giấy cũ, đọc nhỏ giọng:
"... Oh Hanbin – học sinh lớp 2-3, tử vong do rơi từ tầng bốn xuống sân trường."
Giọng cậu run nhẹ.
"Nhưng mà... tại sao ở đây lại không ai nhắc đến chuyện bị bắt nạt?"Hanbin chớp mắt.
Cậu không ngờ rằng, có người đang tìm hiểu về mình.Hyuk đi quanh lớp, ánh đèn điện thoại hắt lên tường.
Cậu cúi xuống bàn Hanbin – chiếc bàn đã bị dọn trống – và khẽ thở dài.
"Người ta nói cậu là học sinh tốt, ngoan hiền, nhưng cũng có vài lời đồn... Tôi không tin vào mấy lời đồn đó đâu."Hanbin tiến lại gần, ngón tay khẽ chạm vào vai Hyuk – nhưng lập tức, cậu giật mình.
Hyuk khẽ rùng mình, quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, hai ánh mắt – một người sống, một linh hồn – dường như chạm nhau.Hanbin ngỡ ngàng.
Còn Hyuk thì lẩm bẩm:
"Có ai... ở đây không?"Không có lời đáp, chỉ có tiếng gió.
Nhưng khi Hyuk quay đi, Hanbin lại thấy trong tim mình – hay đúng hơn, trong thứ còn sót lại của linh hồn – có gì đó vừa chuyển động. Một tia hy vọng mong manh.Đêm dần trôi.
Hyuk ra về. Hanbin vẫn ngồi đó, nhìn theo ánh đèn pin của cậu khuất dần sau hành lang.
Lâu lắm rồi, cậu mới có cảm giác như ai đó đang nghe mình, dù chỉ trong thoáng chốc.Khi ánh trăng tròn treo cao, Hanbin thử gọi tên cậu – rất khẽ:
"Hyuk à..."Tiếng gọi tan trong gió, nhưng không hiểu sao, Hyuk – người đã đi đến gần cầu thang – lại quay đầu lại, nhìn về phía lớp học.Hanbin đứng chết lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt tin rằng... có lẽ, giữa hai thế giới, vẫn có một sợi dây mỏng manh kết nối họ.Đêm đó, Hanbin không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa.
Và chính khoảnh khắc ấy – khi cậu bắt đầu khao khát được lắng nghe, được nhìn thấy, được minh oan – cũng là lúc số phận của cả hai bắt đầu quấn chặt vào nhau.Hangang High School vẫn lặng im giữa màn đêm, nhưng trong những bức tường lạnh lẽo ấy, hai linh hồn – một sống, một chết – đã chạm vào nhau bằng sự cô độc."Cậu nghe thấy tôi... đúng không?"– Linh hồn Oh Hanbin, đêm thứ ba sau khi chết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz