ZingTruyen.Xyz

|| BokuAkaa || Những lời chưa nói ...

Chương 14

Az13062008

Akaashi ngồi lặng lẽ bên cửa, cảm giác như thời gian đã ngừng lại. Mưa bên ngoài đã ngừng rơi, nhưng trong lòng cậu, những cơn sóng cảm xúc vẫn chưa ngừng dâng trào. Cậu cảm thấy như mình đang bị chôn vùi trong một mớ hỗn độn của bệnh tật và những nỗi đau tâm hồn, như thể cả thế giới này chỉ còn lại mỗi cậu.

Cơn sốt khiến đầu óc cậu quay cuồng, nhưng không gì có thể làm dịu đi nỗi buồn đang bao trùm. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, mỗi nhịp thở như một nhắc nhở về Bokuto – người bạn, người đồng đội mà cậu đã không thể mở lòng với. Tất cả những điều đó khiến cậu cảm thấy đơn độc hơn bao giờ hết.

“Chỉ cần mở cửa thôi,” cậu tự nhủ, nhưng đôi chân cậu như nặng trĩu. "Mở cửa để nói chuyện với Bokuto, hoặc để anh ấy thấy mình trong bộ dạng này… liệu có phải là một lựa chọn tốt?" Nhưng ngay cả khi cậu biết rằng mình cần Bokuto hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi về việc lộ ra những gì đã chôn giấu bên trong lại càng khiến cậu chùn bước.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức Akaashi khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhìn vào màn hình, và trái tim cậu nhói lên khi thấy tên Bokuto xuất hiện. Cậu do dự, một phần trong cậu muốn nhấc máy, muốn nghe giọng nói của Bokuto, nhưng một phần lại muốn lẩn tránh, để mọi thứ dừng lại ở đây.

Cuối cùng, với đôi tay run rẩy, Akaashi nhấn nút từ chối cuộc gọi. Một cảm giác trống rỗng ập đến, và cậu không thể tránh khỏi nỗi hối hận. “Tại sao mình lại không nhấc máy?” Cậu tự hỏi, nước mắt lại rơi xuống, hòa quyện với sự u ám của cơn mưa đã ngừng.

Thời gian trôi qua, và cậu cảm thấy sức lực đang cạn kiệt. Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Akaashi quyết định phải làm gì đó. Cậu không thể cứ ngồi đây mãi. Cảm giác nỗi cô đơn và nỗi nhớ Bokuto đang dồn ép cậu đến bờ vực.

“Phải làm thôi,” Akaashi thì thầm, cố gắng đứng dậy dù chân cậu như muốn khuỵu xuống. Cậu bước đến cửa, tay đặt lên nắm cửa, nhưng lại do dự. "Nếu mở cửa, mọi thứ sẽ thay đổi... và mình không biết mình có thể chấp nhận điều đó hay không."

Cuối cùng, với một chút dũng cảm còn lại, Akaashi mở cửa. Một cảm giác lạnh lẽo ập vào mặt, nhưng cậu không quan tâm. Cậu nhìn ra ngoài, không thấy Bokuto đâu cả. Đường phố im ắng, chỉ còn lại những vệt nước mưa vẫn đọng lại.

“Nếu anh ấy không còn ở đây nữa…” lòng Akaashi quặn thắt. Cậu bắt đầu cảm thấy nỗi lo sợ trào dâng trở lại. Nhưng trước khi kịp để cảm xúc lại chiếm lấy mình, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cuối hành lang.

“Akaashi!”

Giọng Bokuto vang lên, và tim cậu như ngừng đập. Cậu vội quay lại, thấy Bokuto đang đứng ở cuối hành lang, mắt nhìn cậu với vẻ lo lắng và tràn đầy quan tâm.

"Em đây rồi! ” Bokuto nói, giọng anh lẫn chút vui mừng, nhưng cũng có phần nghiêm trọng. “Anh đã rất lo cho em. Em không trả lời cuộc gọi của anb, cũng không nhắn tin. Em không sao đấy chứ?”

Nhìn thấy Bokuto, Akaashi cảm thấy một phần trong lòng mình được lấp đầy. Những cảm xúc dồn nén bấy lâu dường như tràn ra. Cậu cảm nhận được ánh mắt của Bokuto, và lần đầu tiên, cậu không thể giấu diếm nỗi đau trong mình.

“Bokuto…” cậu bắt đầu, nhưng tiếng nói khẽ như tiếng thì thầm, lạc đi trong không gian.

“Em không cần nói gì cả. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Em không đơn độc, Akaashi,” Bokuto tiến gần lại, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm khiến Akaashi cảm thấy ấm lòng.

“E. không biết liệu mình có đủ sức để chia sẻ tất cả những điều này không,” Akaashi thì thầm, nhưng lần này, cậu không có ý định lùi bước. Bokuto đứng trước mặt cậu, kiên định và mạnh mẽ, như một ánh sáng dẫn đường trong bóng tối của tâm hồn Akaashi.

“Không sao cả,” Bokuto nói với một nụ cười ấm áp. “Anb ở đây, và anh vẫn sẽ chờ em. Hãy cho anb biết khi nào em sẵn sàng.”

Giây phút đó, Akaashi biết rằng mình không còn phải đối mặt một mình. Cậu có thể mở lòng và chia sẻ những nỗi đau này với Bokuto, hoặc ít nhất, hãy để Bokuto biết rằng cậu cần anh hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz