ZingTruyen.Xyz

Bluelock Kaiisa

Michael Kaiser về đến nhà thì đồng hồ cũng đã điểm đến số 7, gã chậc lưỡi rồi đi vào bên trong với khuôn mặt chán chường, bụng của gã từ ban nãy đã kêu lên cồn cào, điều đó khiến Kaiser cảm thấy không hề thoải mái.

"Có cơm chưa vậy mẹ?"

Vừa nói xong, Kaiser vỗn dĩ vẫn đang vừa tháo giầy vừa chờ đợi câu trả lời nhưng lại chẳng có lời hồi đáp, gã kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa rồi nhìn dáo dác xung quanh căn phòng khách trống vắng, không có sự hiện diện của bất cứ ai, nhận thấy điều không lành gã nhanh chóng lao như điên đến khắp mọi ngóc ngách trong nhà để tìm kiếm, cuối cùng tiếng lạch cạch phát ra trên tầng hai đã thành công thu hút sự chú ý của gã. Kaiser bình tĩnh với lấy cây gậy bóng chày rồi đi về phía cầu thang bóng nhẵn, gã nuốt nước bọt rồi chậm rãi thở ra một hơi.

Lồng ngực của gã co thắt lại ngay khi vừa mở tung cánh cửa gỗ cũ kĩ tạo nên tiếng cót két, Kaiser mạnh dạng bước vào bên trong như thể gã không hề sợ hãi, đột nhiên một luồng ánh sáng mờ ảo hiện lên khiến căn phòng tối om lạnh lẽo như được sưởi ấm trở lại. Kaiser nheo mắt còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đầu gã lại như được đeo lên thứ gì đó.

"Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday dear Michael Kaiser
Happy birthday to you."

Đèn trong phòng cuối cùng cũng được bật sáng ngay khi bài hát chúc mừng sinh nhật vừa kết thúc, Yoichi từ đâu chui ra rồi dùng đôi mắt long lanh nhìn gã, cậu chu mỏ nói.

"Chú mau ước! Hông thì nến tắt bây giờ!"

Cảnh tượng trước mắt khiến Kaiser không hẹn trước mà ngửa đầu nhìn lên trần nhà trắng phau, một lúc sau gã dùng ngón cái và ngón trỏ đè lên mi mắt rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, Kaiser đứng tại chỗ mím môi một lúc thì mới có thể bình tĩnh trở lại. Lần đầu tiên trong cuộc đời gã trải qua chuyện như thế này sau ngần ấy năm cách biệt với thế giới bên ngoài. Đã bao lâu rồi ấy nhỉ? Gã nhớ cái lần mình đón sinh nhật cùng gia đình chí ít cũng trôi qua một khoảng thời gian khá dài khi gã còn bé tí. Gã thậm chí còn quên luôn cả cái ngày mình được sinh ra trên cõi đời này. Ít nhất thì bà Kaiser vẫn rất thường xuyên nhắc cho gã nhớ bằng một chiếc bánh gato với cây nến ở phía trên, nhưng gã chẳng mấy quan tâm đến hay cũng chẳng buồn nặn ra được dòng nước mắt nào.

Gã cúi người dùng hơi thở nhẹ nhàng dập tắt ngọn lửa bé bỏng trên cây nến rồi nhận lấy chiếc bánh kem từ tay của bà Kaiser.

"Con đã rất lo lắng."

Mọi chuyện xảy ra với gã cứ như là giấc mơ, một giấc mơ khiến Kaiser không hề muốn tỉnh giấc. Từ việc gã bị thất nghiệp sau ngần ấy thời gian vì không có nỗi một công ty hay nơi nào nhận để đến với công việc của một nhân viên văn phòng trông cứ như là gã đang mơ vậy.

Dẫu cho cái quá khứ kia vẫn luôn đeo bám chỉ để làm phiền gã thì bây giờ đây Kaiser đặc biệt vứt nó ra khỏi tâm trí của mình để có thể hướng đến những điều lớn lao hơn, gã tự nhũ bản thân gã giỏi đến mức có thể giành lại những thứ mà mình đã đánh mất, vì gã vốn dĩ không phải kẻ ham chơi của ngày hôm kia. Bây giờ gã chính là Michael Kaiser, cái người nhất định phải được gọi với cái biệt danh 'hoàng đế' kiêu ngạo kia.

"Mau, chúng ta xuống ăn cơm, chắc con cũng đói rồi phải không?"

Ông Kaiser vội vàng lên tiếng vì chiếc bụng đói meo của mình trong lúc chờ đợi con trai về nhà sau ngày thử việc đầu điên, ông háo hức vỗ vai gã bằng một vẻ mặt cực kì tự hào và đắc chí. Đã lâu lắm rồi cả hai vợ chồng già bọn họ mới được chứng kiến lại cái hào quang rực rỡ phát ra từ người gã.

"Yoichi, chúng ta mau đi thôi."

Yoichi im lặng ngồi yên từ nãy đến giờ chẳng dám nhúc nhích, cảnh tưởng này khiến cậu nhớ bố và mẹ không chịu nổi, cậu không biết hiện giờ bọn họ thế nào, đã hai ngày rồi Yoichi vẫn chưa nhận được cuộc điện thoại nào từ Los Angeles.

Ánh mắt cậu buồn bã cúi gầm mặt nhìn xuống đỉnh của bàn chân, mí mắt cậu chớp chớp vài cái rồi đột nhiên dòng nước mắt cứ thế chảy dài xuống nơi chiếc má phúng phính ngập nước kia, Yoichi uất ức bắt lấy cánh của bà Kaiser.

"Dì, Yoichi nhớ bố mẹ...hức...Yoichi muốn nói chuyện..."

Đứa nhóc mười tuổi cứ thế ngửa mặt khóc lớn, mắt cậu ầng ậng nước nhìn bà.

"Yoichi ngoan ngoan dì thương nhé! Bố mẹ con đang rất bận, họ cũng rất muốn gọi về nhưng không thể, Yoichi hãy thông cảm cho bọn họ, có được không?"

Yoichi nghe xong liền phản đối lắc cái đầu nhỏ của mình liên hồi bày tỏ rằng mình cực kì phản đối, cậu chu mỏ không cam tâm.

"Ai là người ngoan nhất nào?"

Chiêu trò quen thuộc ngay lập tức được tung ra khiến Yoichi cứng họng mà ngừng khóc rồi đưa tay quện đi giọt nước mắt mặn chát nơi khoé mắt. Từ khi còn nhỏ cậu đều được dặn rằng mình phải thật ngoan ngoãn để không khiến ai phải phiền lòng, Yoichi rất hiểu chuyện nên cũng rất hợp tác mà làm theo, mỗi khi cậu bướng bỉnh thì mẹ đều dùng cách này với cậu, kết quả thì đúng như dự đoán.

"Là Yoichi!"

Khi Yoichi bình tĩnh trở lại họ mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa cậu xuống phòng bếp, cùng lúc Kaiser vừa tắm xong thì cũng kịp thời chứng kiến hết tất cả, gã khoanh tay đứng ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới chịu đi xuống.

Đến khi bữa tiệc đã tàn cuộc thì cũng đã khuya, Yoichi buồn ngủ ngáp một hơi thật dài rồi dụi dụi mắt khiến nó đỏ lên, cậu nhảy xuống ghế rồi lặng lẽ đi lên phòng để tìm nơi chui rúc vào mà đánh một giấc thật ngon. Lúc này vừa hay lại đổ mưa to, bên ngoài dường như đã được bao phủ bởi những tầng mây đen kịt trên nên trời tối đen, tiếng sấm vang lên tạo một vệt trắng xoá giữa những lớp mây xám xịt khiến bầu không khí trở nên u ám nặng nề hơn, Yoichi bị một màn như vậy doạ sợ liền ôm chăn gối chạy ra khỏi phòng.

"Chú...chú cho Yoichi ngủ cùng với ạ."

Yoichi đứng bên ngoài thủ thỉ, tay cậu ôm khư khư chiếc gối cùng cái chăn nhỏ rồi khép nép ngó vào bên trong, Kaiser đang giải quyết nốt phần hồ sơ ở công ty cũng phải dừng lại mọi hành động của mình. Gã liếc sang cái mầm nhỏ đang run rẩy vì sợ kia rồi chật lưỡi.

"Tch"

Kaiser hất mặt về phía giường ra hiệu cho Yoichi đến đó, hiểu ý, cậu lập tức đóng cửa phòng rồi trèo lên chiếc giường cao chót mà êm ái của gã, cậu im lặng nằm nép sang một bên và chừa một khoảng thật rộng để cho gã nằm.

Ánh đèn từ bàn làm việc từ nãy đến giờ luôn hắt vào mắt làm cậu hơi khó chịu mà nheo mắt lại, phận ngủ ké nên Yoichi chỉ có thể tìm cách khắc phục bằng cách kéo chăn lên phủ kín đầu mình. Kaiser mặc dù đang rất tập trung nhưng cũng nhanh chóng nhận ra việc làm của cậu, gã không nói gì chỉ mà chỉ nhanh chóng sắp xếp lại mớ hỗn độn trên bàn rồi tắt đèn, gã sau đó tiến đến quan sát một lúc rồi leo lên giường.

"Mau kéo xuống nếu không muốn bị ngạt ở trong đó, và nhích lại đấy nếu không muốn rơi xuống.

"Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz